Chương 23: Chương 12 - 1
Hoa Nhật Phi
11/10/2021
Sau Cố Thanh Học còn có rất nhiều hài tử trong phủ tặng lễ vật cho Trần thị, nhưng bà lại cũng không quá vui mừng.
Cố Ngọc Dao tặng một chiếc khăn do chính tay nàng ta trong hơn hai mươi ngày, khăn tay dùng chỉ bạc thêu thành một bức tùng hạc diện niên, vàng óng nặng trĩu, viền khăn được may vô cùng tinh tế, những tú nương có tay nghề lão luyện khi nhìn thấy chiếc khăn này thì chắc chắn cũng không dám có ý kiến gì. Cố Ngọc Dao nghĩ rằng khi nàng ta tặng lễ vật này sẽ được lão phu nhân cùng mọi người khen ngợi nhưng thật không ngờ lại bị một hộp điểm tâm của Cố Thanh Học cướp đi hết tất cả. Thật là khó chịu.
Sau đó tất cả mọi người đều tập trung vào lễ vật của Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc tặng Trần thị một bồn cây tiểu cảnh do tự tay nàng chăm sóc trong khoãng thời gian nàng ở lại thôn trang, cành lá xum suê tươi tốt, nhìn rất tao nhã.
Trong ký ức của Cố Thanh Trúc, tổ mẫu Trần thị của nàng là một người không xem trọng tiền tài, vãn bối tặng bà lễ vật bằng tấm lòng thành thì mới khiến bà vui vẻ.
Cho nên lễ vật của Cố Thanh Học và Cố Thanh Trúc dâng tặng vô cùng hợp ý của Trần Thị.
Sau khi vãn bối Cố gia dâng lễ vật xong, thì bên ngoài truyền thông đến là khách nhân đã tới trước đại môn, Cố Tri Viễn vội vàng ra phí trước tiếp đón.
Tần thị hiện giờ là Trung Bình Bá phủ tân chủ mẫu, tiệc mừng thọ lần này cũng lão phu nhân cũng là lần đầu tiên bà ta dùng thân phận chủ mẫu ra gặp mặt người khác, nên bà ta thập phần thận trọng. Tần thị xuyên một bộ xiêm y có màu sắc không quá tươi sáng nhưng lại rất trịnh trọng, hoa văn màu tối nhưng rất hoa lệ được thêu chìm vào trong. Tần thị vô có bộ dáng thanh cao quý phái, do đó bà ta xuyên bộ xiêm y như vậy rất có phong phạm của một vị chủ mẫu.
Tân khách rất nhanh đã tới rất đông. Khách nam và nữ được dẫn vào hai nơi khác nhau. Khách nam do Cố Tri Viễn tiếp đón tại thư phòng của Tây Khóa Viện, nữ quyến thì tập trung ở Tùng Hạc Viên của Trần thị do Tần thị thay mặt tiếp đón.
Tần thi đem tám phương tứ phía an bài thật ổn thỏa.
Tât cả các ly chén đồ dùng cho bữa tiệc ngày hôm nay đều được đặt làm riêng từ vài tháng trước, tất cả đều được làm bằng gốm sứ Quan Diêu thập phần tinh tế và tao nhã. Một chiếc ly nhỏ thôi của có giá ít nhất ba lượng bạc. Lá trà thì dùng loại trà hảo hạng nhất mỗi lạng không dưới một lượng hoàng kim. Điểm tâm thì do sư phó của Đỉnh Phong Lâu đích thân làm ra. Hôm qua và hôm nay có rất nhiều xe ngựa chở nguyên liệu nấu ăn đến Bá phủ, Hồng Cừ cũng có đi sang phòng bếp xem thử, tất cả đều là những nguyên liệu quý hiếm, thượng hạng. Chỉ có thể tóm gọn trong một câu: Vô cùng quý hiếm.
Phô trương như vậy khiến cho khách nhân đến dự tiệc ngày hôm nay đều thấy rằng Tần thị vì tiệc đại thọ của lão phu nhân mà bỏ ra không ít tâm huyết cùng tiền của. Trước đây, mọi người đều cho rằng tiên chủ mẫu của Trung Bình Bá phủ là Giang Nam đệ nhất phú hộ Thẩm thị mới có thể hào phóng như vậy. Không ngờ hồi môn củaTần thị cũng chỉ có hơn mà không có kém, cũng thật không nghĩ tới một thiếp thất vừa được phù chính lại có thể phô trương thanh thế đến như vậy.
Trần thị bảo Cố Thanh Trúc ngồi ở bên cạnh bà để cho tất cả khách nhân đều trông thấy nàng. Cố Thanh Trúc cũng không có nói gì chỉ lẳng lặng ngồi một bên uống trà.
“An Quốc Công phủ lão phu nhân, thế tử phu nhân đến.”
Ma ma bên ngoài truyền thông vào khiến cho Trần thị đang ngồi trò chuyện cùng với khách nhân phải dừng lại. Trần thị ra hiệu cho ma ma bên cạnh cùng Cố Thanh Trúc đỡ bà đứng lên, đi ra đón tiếp người của phủ An Quốc Công. Khi bà vừa đi đến cửa thì An Quốc Công lão phu nhân Đại Trần thị cũng vừa bước đến bậc cửa. Thấy Trần thị đích thân ra nghênh đón mình nên Đại Trần thị bước nhanh tới nắm lấy tay Trần thị nói: “ Ta không phải là người ngoài, ngươi không cần pahir ra đón, ta tự vào là được.”
An Quốc Công phủ lão phu nhân Đại Trần thị là thân tỷ tỷ của Trần thị, mấy mươi năm trước cả hai tỷ muội bà đều được gả đến kinh thành. Một người được gả vào phủ An Quốc Công, một người được gả vào Trung Bình Bá phủ.
Đại Trần thị vốn được gả cho thứ tử của An Quốc Công phủ, vốn không có khả năng thừa kế tước vị, tuy nhiên năm đó An Quốc Công thế tử mang trọng bệnh rồi qua đời nên tước vị mới được giao cho thứ tử. Nhiều năm trước An Quốc Công từ trần, trưởng tử của bà liền thừa kế tước vị, cũng chính là An Công Quốc hiện giờ.
“ Kính chúc lão phu nhân thọ tỷ nam sơn, có chút lễ mọn, kính mong lão phu nhân nhận cho.” An Quốc Công thế tử phu nhân Vạn thị cùng đi cùng với Đại Trần thị đến chúc thọ, vô cùng kính trọng dâng tặng lễ vật mừng thọ cho Trần thị.
Trần thị cúi người nâng Vạn thị đứng lên, nói: “ Thế tử phu nhân quá đa lễ rồi, mau đến đây ngồi đi.”
Sau khi yên vị, Đại Trần thị nhìn Cố Thanh Trúc đang đỡ Trần thị ngồi xuống, cười nói: “ Đây chính là Trúc tỷ nhi đi.”
Trần thị mĩm cười gật đầu, Cố Thanh Trúc bước ra phía trước hướng Đại Trần thị cùng Vạn thị hành lễ, Đại Trần thị vươn tay ra nói: “Miễn lễ. Lần trước gặp được ngươi là khi tiên phu nhân vẫn còn tại thế, lúc đó ngươi vẫn còn là một tiểu cô nương.”
Vạn Thị phụ họa một tiếng, cười cười nhìn Cố Thanh Trúc, thấy nàng dung mạo thanh lệ thoát tục xuất chúng, cử chỉ đoan trang, đôi mắt trong suốt giống như biết nói, môi hồng răng trắng, nhìn rất thông minh linh động, chỉ là xiêm y có hơi mộc mạc. Vạn thị chợt nhớ ra Cố Thanh Trúc vẫn còn đang trong thời gian hiếu kỳ, tuổi nhỏ tang mẫu, còn chưa có hôn ước, trong phủ luôn có kế mẫu như hổ rình mồi. Không biết cuộc đời của nàng sau này rồi sẽ ra sao?
Nghe Đại Trần Thị nhắc tới mẫu thân của mình, Cố Thanh Trúc cúi đầu, thấy nàng thương cảm, Trần Thị vỗ vỗ vào mu bàn tay nàng nói: “Hiện tại cũng vẫn là một tiểu cô nương thôi, bất quá một năm qua nàng sống ở thôn trang, tính tình thu liễm không ít, cũng hiểu chuyện hơn trước rất nhiều.”
Đại Trần Thị liên tục gật đầu, trong ánh mắt thập phần khen ngợi.
Tần thị cố làm ra vẻ đoan trang dịu dàng, bước đến thỉnh an Đại Trần thị: “Tham kiến lão phu nhân, gặp qua thế tử phu nhân, để lão phu nhân tự mình tiến vào là vãn bối không chu toàn, mong lão phu nhân cùng thế tử phu nhân lượng thứ cho.”
Đầu tiên dùng tư cách của chủ mẫu, đối với Đại Trần thị hành đại lễ do bà ta là vãn bối, sau đó hướng thế tử phu nhân hành bình lễ. Theo lý mà nói Vạn thị là vãn bối, bà ta không cần phải hành lễ nhưng thân phận của Vạn thị là An Quốc Công thế tử phu nhân, cao quý hơn Tần thị rất nhiều, theo luật lệ Tần thị tất nhiên phải hướng Vạn thị hành lễ.
Nụ cười trên môi Đại Trần thị chợt tắt đi, bà hướng Tần thị nhàn nhạt gật đầu, sau đó lại tiếp tục quay sang trò chuyện với Trần thị.
Tần thị có chút xấu hổ, bà ta nhìn về phía Trần thị, hi vọng Tràn thị sẽ giới thiệu mình cho An Quốc Công phủ lão phu nhân. Trần thị giả vờ như không nhìn thấy, cũng không có phản ứng gì. Tần thị nhìn sang Cố Thanh Trúc, bà ta cho rằng Cố Thanh Trúc sẽ nhân cơ hội này châm chọc bà ta, và đương nhiên bà ta sẽ được Đại Trần thị chú ý.
Cố Ngọc Dao tặng một chiếc khăn do chính tay nàng ta trong hơn hai mươi ngày, khăn tay dùng chỉ bạc thêu thành một bức tùng hạc diện niên, vàng óng nặng trĩu, viền khăn được may vô cùng tinh tế, những tú nương có tay nghề lão luyện khi nhìn thấy chiếc khăn này thì chắc chắn cũng không dám có ý kiến gì. Cố Ngọc Dao nghĩ rằng khi nàng ta tặng lễ vật này sẽ được lão phu nhân cùng mọi người khen ngợi nhưng thật không ngờ lại bị một hộp điểm tâm của Cố Thanh Học cướp đi hết tất cả. Thật là khó chịu.
Sau đó tất cả mọi người đều tập trung vào lễ vật của Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc tặng Trần thị một bồn cây tiểu cảnh do tự tay nàng chăm sóc trong khoãng thời gian nàng ở lại thôn trang, cành lá xum suê tươi tốt, nhìn rất tao nhã.
Trong ký ức của Cố Thanh Trúc, tổ mẫu Trần thị của nàng là một người không xem trọng tiền tài, vãn bối tặng bà lễ vật bằng tấm lòng thành thì mới khiến bà vui vẻ.
Cho nên lễ vật của Cố Thanh Học và Cố Thanh Trúc dâng tặng vô cùng hợp ý của Trần Thị.
Sau khi vãn bối Cố gia dâng lễ vật xong, thì bên ngoài truyền thông đến là khách nhân đã tới trước đại môn, Cố Tri Viễn vội vàng ra phí trước tiếp đón.
Tần thị hiện giờ là Trung Bình Bá phủ tân chủ mẫu, tiệc mừng thọ lần này cũng lão phu nhân cũng là lần đầu tiên bà ta dùng thân phận chủ mẫu ra gặp mặt người khác, nên bà ta thập phần thận trọng. Tần thị xuyên một bộ xiêm y có màu sắc không quá tươi sáng nhưng lại rất trịnh trọng, hoa văn màu tối nhưng rất hoa lệ được thêu chìm vào trong. Tần thị vô có bộ dáng thanh cao quý phái, do đó bà ta xuyên bộ xiêm y như vậy rất có phong phạm của một vị chủ mẫu.
Tân khách rất nhanh đã tới rất đông. Khách nam và nữ được dẫn vào hai nơi khác nhau. Khách nam do Cố Tri Viễn tiếp đón tại thư phòng của Tây Khóa Viện, nữ quyến thì tập trung ở Tùng Hạc Viên của Trần thị do Tần thị thay mặt tiếp đón.
Tần thi đem tám phương tứ phía an bài thật ổn thỏa.
Tât cả các ly chén đồ dùng cho bữa tiệc ngày hôm nay đều được đặt làm riêng từ vài tháng trước, tất cả đều được làm bằng gốm sứ Quan Diêu thập phần tinh tế và tao nhã. Một chiếc ly nhỏ thôi của có giá ít nhất ba lượng bạc. Lá trà thì dùng loại trà hảo hạng nhất mỗi lạng không dưới một lượng hoàng kim. Điểm tâm thì do sư phó của Đỉnh Phong Lâu đích thân làm ra. Hôm qua và hôm nay có rất nhiều xe ngựa chở nguyên liệu nấu ăn đến Bá phủ, Hồng Cừ cũng có đi sang phòng bếp xem thử, tất cả đều là những nguyên liệu quý hiếm, thượng hạng. Chỉ có thể tóm gọn trong một câu: Vô cùng quý hiếm.
Phô trương như vậy khiến cho khách nhân đến dự tiệc ngày hôm nay đều thấy rằng Tần thị vì tiệc đại thọ của lão phu nhân mà bỏ ra không ít tâm huyết cùng tiền của. Trước đây, mọi người đều cho rằng tiên chủ mẫu của Trung Bình Bá phủ là Giang Nam đệ nhất phú hộ Thẩm thị mới có thể hào phóng như vậy. Không ngờ hồi môn củaTần thị cũng chỉ có hơn mà không có kém, cũng thật không nghĩ tới một thiếp thất vừa được phù chính lại có thể phô trương thanh thế đến như vậy.
Trần thị bảo Cố Thanh Trúc ngồi ở bên cạnh bà để cho tất cả khách nhân đều trông thấy nàng. Cố Thanh Trúc cũng không có nói gì chỉ lẳng lặng ngồi một bên uống trà.
“An Quốc Công phủ lão phu nhân, thế tử phu nhân đến.”
Ma ma bên ngoài truyền thông vào khiến cho Trần thị đang ngồi trò chuyện cùng với khách nhân phải dừng lại. Trần thị ra hiệu cho ma ma bên cạnh cùng Cố Thanh Trúc đỡ bà đứng lên, đi ra đón tiếp người của phủ An Quốc Công. Khi bà vừa đi đến cửa thì An Quốc Công lão phu nhân Đại Trần thị cũng vừa bước đến bậc cửa. Thấy Trần thị đích thân ra nghênh đón mình nên Đại Trần thị bước nhanh tới nắm lấy tay Trần thị nói: “ Ta không phải là người ngoài, ngươi không cần pahir ra đón, ta tự vào là được.”
An Quốc Công phủ lão phu nhân Đại Trần thị là thân tỷ tỷ của Trần thị, mấy mươi năm trước cả hai tỷ muội bà đều được gả đến kinh thành. Một người được gả vào phủ An Quốc Công, một người được gả vào Trung Bình Bá phủ.
Đại Trần thị vốn được gả cho thứ tử của An Quốc Công phủ, vốn không có khả năng thừa kế tước vị, tuy nhiên năm đó An Quốc Công thế tử mang trọng bệnh rồi qua đời nên tước vị mới được giao cho thứ tử. Nhiều năm trước An Quốc Công từ trần, trưởng tử của bà liền thừa kế tước vị, cũng chính là An Công Quốc hiện giờ.
“ Kính chúc lão phu nhân thọ tỷ nam sơn, có chút lễ mọn, kính mong lão phu nhân nhận cho.” An Quốc Công thế tử phu nhân Vạn thị cùng đi cùng với Đại Trần thị đến chúc thọ, vô cùng kính trọng dâng tặng lễ vật mừng thọ cho Trần thị.
Trần thị cúi người nâng Vạn thị đứng lên, nói: “ Thế tử phu nhân quá đa lễ rồi, mau đến đây ngồi đi.”
Sau khi yên vị, Đại Trần thị nhìn Cố Thanh Trúc đang đỡ Trần thị ngồi xuống, cười nói: “ Đây chính là Trúc tỷ nhi đi.”
Trần thị mĩm cười gật đầu, Cố Thanh Trúc bước ra phía trước hướng Đại Trần thị cùng Vạn thị hành lễ, Đại Trần thị vươn tay ra nói: “Miễn lễ. Lần trước gặp được ngươi là khi tiên phu nhân vẫn còn tại thế, lúc đó ngươi vẫn còn là một tiểu cô nương.”
Vạn Thị phụ họa một tiếng, cười cười nhìn Cố Thanh Trúc, thấy nàng dung mạo thanh lệ thoát tục xuất chúng, cử chỉ đoan trang, đôi mắt trong suốt giống như biết nói, môi hồng răng trắng, nhìn rất thông minh linh động, chỉ là xiêm y có hơi mộc mạc. Vạn thị chợt nhớ ra Cố Thanh Trúc vẫn còn đang trong thời gian hiếu kỳ, tuổi nhỏ tang mẫu, còn chưa có hôn ước, trong phủ luôn có kế mẫu như hổ rình mồi. Không biết cuộc đời của nàng sau này rồi sẽ ra sao?
Nghe Đại Trần Thị nhắc tới mẫu thân của mình, Cố Thanh Trúc cúi đầu, thấy nàng thương cảm, Trần Thị vỗ vỗ vào mu bàn tay nàng nói: “Hiện tại cũng vẫn là một tiểu cô nương thôi, bất quá một năm qua nàng sống ở thôn trang, tính tình thu liễm không ít, cũng hiểu chuyện hơn trước rất nhiều.”
Đại Trần Thị liên tục gật đầu, trong ánh mắt thập phần khen ngợi.
Tần thị cố làm ra vẻ đoan trang dịu dàng, bước đến thỉnh an Đại Trần thị: “Tham kiến lão phu nhân, gặp qua thế tử phu nhân, để lão phu nhân tự mình tiến vào là vãn bối không chu toàn, mong lão phu nhân cùng thế tử phu nhân lượng thứ cho.”
Đầu tiên dùng tư cách của chủ mẫu, đối với Đại Trần thị hành đại lễ do bà ta là vãn bối, sau đó hướng thế tử phu nhân hành bình lễ. Theo lý mà nói Vạn thị là vãn bối, bà ta không cần phải hành lễ nhưng thân phận của Vạn thị là An Quốc Công thế tử phu nhân, cao quý hơn Tần thị rất nhiều, theo luật lệ Tần thị tất nhiên phải hướng Vạn thị hành lễ.
Nụ cười trên môi Đại Trần thị chợt tắt đi, bà hướng Tần thị nhàn nhạt gật đầu, sau đó lại tiếp tục quay sang trò chuyện với Trần thị.
Tần thị có chút xấu hổ, bà ta nhìn về phía Trần thị, hi vọng Tràn thị sẽ giới thiệu mình cho An Quốc Công phủ lão phu nhân. Trần thị giả vờ như không nhìn thấy, cũng không có phản ứng gì. Tần thị nhìn sang Cố Thanh Trúc, bà ta cho rằng Cố Thanh Trúc sẽ nhân cơ hội này châm chọc bà ta, và đương nhiên bà ta sẽ được Đại Trần thị chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.