Chương 4: Chương 2 -2
Hoa Nhật Phi
23/09/2021
Cố Thanh Trúc tuy rằng nằm xuống khá lâu nhưng nàng không có ngủ được, nàng nhìn trần nhà chằm chằm, cẩn thận hồi tưởng lại tình huống hiện tại của mình.
Mùa xuân năm nay nàng vừa tròn mười ba tuổi, mẫu thân nàng là Thẩm thị đã qua đời vào năm nàng mười hai tuổi. Nếu nói mẫu thân nàng mất được hơn một năm thì nàng cũng đã phải ở thôn trang này được bảy tám tháng rồi. Nàng bị đưa đến thôn trang này hình như là để dưỡng bệnh.
Nhắc đến bệnh, Cố Thanh Trúc liền dùng bàn tay trái đặt lên kinh mạch của cổ tay phải để tự chẩn bệnh cho mình. Nhưng nàng vẫn không phát hiện có bất cứ dị thường nào.
Cũng nhờ Kỳ Huyên ban tặng, năm đó nàng cùng hắn bị lưu đày đến quan ngoại Mạc Bắc, hắn nhậm chức trong quân doanh, quân doanh không nuôi những người ăn không ngồi rồi, nhưng thân phận nàng lại không giống với các nữ nhân của các gia đình quân nhân khác nên nàng không biết bện giày rơm, dệt vải, may áo. Nàng biết một chút y thuật tuy rằng không tinh thông nhưng lại được một lão quân y thu nhận làm đệ tử, nàng theo lão quân y ở trong quân doanh chữa bệnh, bóc thuốc. Mặc dù không chữa được các chứng bệnh phức tạp, nhưng nàng cũng có thể bóc thuốc, chữa được các bệnh thông thường, dần dần nàng tay nghề của nàng ngày càng được nâng cao hơn. Hai năm sau, sức khỏe của lão quân y không tốt, nàng liền thay mặt lão quân y ở trong quân doanh chữa bệnh cho mọi người. Mọi người đều nói, Võ An Hầu phu nhân Cố thị là Hoa Đà tái thế, hành y cứu người.
Nếu nàng không mắc bệnh, thì việc đưa nàng đến thôn trang tĩnh dưỡng chỉ là một cái cớ, nếu không muốn nói là bị đuổi ra khỏi Cố gia.
Đúng rồi, Tần thị.
Phụ thân nàng là Trung Bình Bá thế tử Cố Tri Viễn, mẫu thân nàng là trưởng nữ của đệ nhất phú hộ Giang Nam Thẩm Tùng Lâm - Thẩm thị, năm bà mươi tám tuổi liền gả cho Cố Tri Viễn năm đó mới mười sáu tuổi. Ba năm sau, bà hạ sinh Cố Thanh Trúc, năm Cố Thanh Trúc một tuổi, bà liền hạ sinh Cố Thanh Học. Sinh liên hai hài tử khiến cho thân thể bà ngày càng suy nhược, năm Cố Thanh Trúc mười hai tuổi thì bà đã qua đời.
Tần thị là sủng thiếp của Cố tri Viễn, bà ta xuất thân từ dòng dõi thư hương ở Giang Nam nhưng gia đạo sa sút sau đó bà ta lưu lạc đến kinh thành, ở trong thư viện là tiên sinh dạy học cho các tiểu thư. Bà ta được Cố gia mời đến dạy học cho các nữ tử trong nhà. Cũng vào lúc đó, Tần thị cùng Cố Tri Viễn gặp gở. Cố Tri Viễn thưởng thức tài hoa của bà ta, hối hận vì không gặp bà ta sớm hơn. Hai người lén lút qua lại được khoãng một năm thì Tần thị mang thai, bà ta lặng lẽ rời phủ, nhưng âm thầm lưu lại dấu vết nhằm làm cho Cô Tri Viễn biết được mà tìm kiếm bà ta, Cố Tri Viễn hao hết tâm tư mới có thể cưới bà ta về làm thiếp của hắn. Từ đó, Cố Tri Viễn xem Tần thị như bảo bối mà hắn đánh mất mới tìm lại được, hết lòng sủng ái bà ta. Khi chính thê Thẩm thị vừa qua đời không được bao lâu, hắn liền gấp không chờ nổi liền đưa bà ta lên làm chính thê, cho nên Trung Bình Bá phủ thế tử phu nhân hiện tại chính là Tần thị.
Tần thị sinh cho Cố Tri Viễn hai nam một nữ, nữ nhi của bà ta là Cố Ngọc Dao cùng tuổi với Cố Thanh Trúc, trưởng tử Cố Hành Chi lớn hơn Cố Thanh Trúc hai tuổi, tiểu nhi tử Cố Ninh Chi, năm nay hẳn là mới năm tuổi đi.
Nàng là một đích tiểu thư mất mẹ, phụ thân không thương, kế mẫu âm hiểm độc ác, huynh muội tỷ đệ nơi nơi chốn chốn tính kế nàng. Nàng bao quanh bởi những kẻ tâm tư như thế nên nàng cũng phải cường ngạnh để bảo vệ chính mình. Cho dù nàng có bị mang tiếng là nữ nhi hung hãn, tâm cơ độc ác, đầy thủ đoạn, đến nổi thân đệ đệ cũng không đoái hoài đến nàng, Cố Thanh Trúc vẫn thành công đoạt lại của hồi môn của thân nương nàng từ tay Tần thị. Cho dù có bị kế mẫu bức hôn, nàng cũng có biện pháp chuyển bại thành thắng, trở thành chính thê của Võ An Hầu thế tử Kỳ Huyên.
Trong hoàn cảnh như thế, tất nhiên nàng phải có tâm cơ và thủ đoạn thì nàng mới có thể bình an được. Nếu như không có tâm cơ cùng thủ đoạn, đừng nói là gả cho Kỳ Huyên mà nàng chỉ cần mềm yếu một chút liền sẽ bị đám người Cố gia ăn đến không còn một mảnh xương.
Sau khi hao hết tâm trí mới gả được vào Võ An Hầu phủ, nàng được như ý nguyện gả cho nam nhân mà nàng hằng tâm niệm, nàng cho rằng mình đã chiến thắng nhưng không ngờ đó chỉ là khởi đầu cho bi kịch cuộc đời nàng. Nam nhân nàng yêu thương chẳng những không để mắt đến nàng mà còn cho rằng nàng là nữ nhân tâm cơ thâm trầm vì đạt được mục đích không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Khi vừa gả vào, nàng mới biết hắn đã có người trong lòng, hắn cưới nàng chỉ vì bị nàng tính kế. Qua nhiều năm sau đó, vì để làm cho hắn có cảm nhận tốt hơn về nàng, nàng sống tại Hầu phủ luôn luôn ẩn nhẫn, bị quản chế khắp nơi nhưng cũng không thể làm cho hắn hồi tâm chuyển ý. Hắn không ngừng nạp vô số cơ thiếp vào phủ mục đích của hắn chính là làm cho nàng khó chịu thống khổ không thôi.
Cố Thanh Trúc chưa từng nghĩ tới, Cố gia chính là đầm rồng hang hổ còn không đánh thắng nổi nàng, nhưng cuối cùng nàng lại bị thảm bại ở Võ An Hầu phủ đầy quỷ kế đa đoan với vô số tổn thương sâu sắc do chính Kỳ Huyên gây ra. Hắn tin vào lời đồn đãi, liền đem tự tay sử dụng gia pháp với nàng, đến nổi hài tử nàng vất vả hoài thai ba tháng cũng vì hắn mà mất đi. Khi nhìn hài tử đã bị xóa sạch, Cố Thanh Trúc mới hoàn toàn chết tâm với Kỳ Huyên.
Cố Thanh Trúc không biết nàng đã gây nên nghiệp gì, nhưng chỉ tiếc bây giờ đã quá muộn rồi.
Hắn vì nữa nhân trong lòng liền bị vướng vào vụ án cướp biển nghiêm trọng, hoàng thượng tức giận muốn chém đầu hắn để cảnh cáo răn đe. Kỳ hoàng hậu đã phải quỳ gối cầu xin suốt một ngày một đêm mới làm hoàng thượng hồi tâm chuyển ý. Ra chiếu chỉ lấy lại tước vị Võ An Hầu còn bắt hắn cùng gia quyến phải hồi kinh đến Mạc Bắc tòng quân. Nói là tòng quân nhưng cũng không khác gì so với bị lưu đày.
Vào thời điểm đó, Võ An Hầu phủ trở thành trò cười cho toàn bộ kinh thành, thanh danh của Võ An Hầu Kỳ Huyên trong một đêm liền tanh thành mây khói. Các cơ thiếp trong phủ vừa khóc lóc vừa rời phủ mà nàng là thê tử của hắn liền không thể tránh khỏi liên lụy, nàng phải mang thân thể suy nhược bệnh hoạn cùng hắn ra biên quan tòng quân. Ra đến biên quan, nàng mới hiểu được hết như thế nào là Mạc Bắc khô cằn sỏi đá, biên quan hoang vắng, nơi này cuộc sống của bá tánh cực kỳ khổ sở, thiên tai, chiến loạn nổi lên khắp nơi nhưng bá tánh nơi đây chưa từng hề bỏ cuộc, họ vẫn như cũ vui vẻ sinh sống qua ngày.
Nhưng chính ở tại biên quan, Cố Thanh Trúc mới tìm ra được mục đích sống của mình. Lúc còn nhỏ, nãng đã từng đọc qua không ít y thư và nó cũng đã làm thay đổi vận mệnh của nàng. Nàng bắt đầu hòa nhập vào cuộc sống tại biên quan, nàng cần cù chăm chỉ theo lão quân y học tập, hành y cứu người. Qua mấy năm, danh tiếng Võ An Hầu phu nhân diệu thủ hồi xuân được lan truyền ra ngoài. Bá tánh ở Mạc Bắc tôn nàng lên làm thần y đã từng chút làm nàng quên đi những thống khổ mà nàng đã chịu khi còn ở Võ An Hầu phủ.
Thì ra, chỉ cần buông bỏ được những chấp niệm trong lòng thì cuộc sống sẽ trở nên tươi đẹp hơn.
Mùa xuân năm nay nàng vừa tròn mười ba tuổi, mẫu thân nàng là Thẩm thị đã qua đời vào năm nàng mười hai tuổi. Nếu nói mẫu thân nàng mất được hơn một năm thì nàng cũng đã phải ở thôn trang này được bảy tám tháng rồi. Nàng bị đưa đến thôn trang này hình như là để dưỡng bệnh.
Nhắc đến bệnh, Cố Thanh Trúc liền dùng bàn tay trái đặt lên kinh mạch của cổ tay phải để tự chẩn bệnh cho mình. Nhưng nàng vẫn không phát hiện có bất cứ dị thường nào.
Cũng nhờ Kỳ Huyên ban tặng, năm đó nàng cùng hắn bị lưu đày đến quan ngoại Mạc Bắc, hắn nhậm chức trong quân doanh, quân doanh không nuôi những người ăn không ngồi rồi, nhưng thân phận nàng lại không giống với các nữ nhân của các gia đình quân nhân khác nên nàng không biết bện giày rơm, dệt vải, may áo. Nàng biết một chút y thuật tuy rằng không tinh thông nhưng lại được một lão quân y thu nhận làm đệ tử, nàng theo lão quân y ở trong quân doanh chữa bệnh, bóc thuốc. Mặc dù không chữa được các chứng bệnh phức tạp, nhưng nàng cũng có thể bóc thuốc, chữa được các bệnh thông thường, dần dần nàng tay nghề của nàng ngày càng được nâng cao hơn. Hai năm sau, sức khỏe của lão quân y không tốt, nàng liền thay mặt lão quân y ở trong quân doanh chữa bệnh cho mọi người. Mọi người đều nói, Võ An Hầu phu nhân Cố thị là Hoa Đà tái thế, hành y cứu người.
Nếu nàng không mắc bệnh, thì việc đưa nàng đến thôn trang tĩnh dưỡng chỉ là một cái cớ, nếu không muốn nói là bị đuổi ra khỏi Cố gia.
Đúng rồi, Tần thị.
Phụ thân nàng là Trung Bình Bá thế tử Cố Tri Viễn, mẫu thân nàng là trưởng nữ của đệ nhất phú hộ Giang Nam Thẩm Tùng Lâm - Thẩm thị, năm bà mươi tám tuổi liền gả cho Cố Tri Viễn năm đó mới mười sáu tuổi. Ba năm sau, bà hạ sinh Cố Thanh Trúc, năm Cố Thanh Trúc một tuổi, bà liền hạ sinh Cố Thanh Học. Sinh liên hai hài tử khiến cho thân thể bà ngày càng suy nhược, năm Cố Thanh Trúc mười hai tuổi thì bà đã qua đời.
Tần thị là sủng thiếp của Cố tri Viễn, bà ta xuất thân từ dòng dõi thư hương ở Giang Nam nhưng gia đạo sa sút sau đó bà ta lưu lạc đến kinh thành, ở trong thư viện là tiên sinh dạy học cho các tiểu thư. Bà ta được Cố gia mời đến dạy học cho các nữ tử trong nhà. Cũng vào lúc đó, Tần thị cùng Cố Tri Viễn gặp gở. Cố Tri Viễn thưởng thức tài hoa của bà ta, hối hận vì không gặp bà ta sớm hơn. Hai người lén lút qua lại được khoãng một năm thì Tần thị mang thai, bà ta lặng lẽ rời phủ, nhưng âm thầm lưu lại dấu vết nhằm làm cho Cô Tri Viễn biết được mà tìm kiếm bà ta, Cố Tri Viễn hao hết tâm tư mới có thể cưới bà ta về làm thiếp của hắn. Từ đó, Cố Tri Viễn xem Tần thị như bảo bối mà hắn đánh mất mới tìm lại được, hết lòng sủng ái bà ta. Khi chính thê Thẩm thị vừa qua đời không được bao lâu, hắn liền gấp không chờ nổi liền đưa bà ta lên làm chính thê, cho nên Trung Bình Bá phủ thế tử phu nhân hiện tại chính là Tần thị.
Tần thị sinh cho Cố Tri Viễn hai nam một nữ, nữ nhi của bà ta là Cố Ngọc Dao cùng tuổi với Cố Thanh Trúc, trưởng tử Cố Hành Chi lớn hơn Cố Thanh Trúc hai tuổi, tiểu nhi tử Cố Ninh Chi, năm nay hẳn là mới năm tuổi đi.
Nàng là một đích tiểu thư mất mẹ, phụ thân không thương, kế mẫu âm hiểm độc ác, huynh muội tỷ đệ nơi nơi chốn chốn tính kế nàng. Nàng bao quanh bởi những kẻ tâm tư như thế nên nàng cũng phải cường ngạnh để bảo vệ chính mình. Cho dù nàng có bị mang tiếng là nữ nhi hung hãn, tâm cơ độc ác, đầy thủ đoạn, đến nổi thân đệ đệ cũng không đoái hoài đến nàng, Cố Thanh Trúc vẫn thành công đoạt lại của hồi môn của thân nương nàng từ tay Tần thị. Cho dù có bị kế mẫu bức hôn, nàng cũng có biện pháp chuyển bại thành thắng, trở thành chính thê của Võ An Hầu thế tử Kỳ Huyên.
Trong hoàn cảnh như thế, tất nhiên nàng phải có tâm cơ và thủ đoạn thì nàng mới có thể bình an được. Nếu như không có tâm cơ cùng thủ đoạn, đừng nói là gả cho Kỳ Huyên mà nàng chỉ cần mềm yếu một chút liền sẽ bị đám người Cố gia ăn đến không còn một mảnh xương.
Sau khi hao hết tâm trí mới gả được vào Võ An Hầu phủ, nàng được như ý nguyện gả cho nam nhân mà nàng hằng tâm niệm, nàng cho rằng mình đã chiến thắng nhưng không ngờ đó chỉ là khởi đầu cho bi kịch cuộc đời nàng. Nam nhân nàng yêu thương chẳng những không để mắt đến nàng mà còn cho rằng nàng là nữ nhân tâm cơ thâm trầm vì đạt được mục đích không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Khi vừa gả vào, nàng mới biết hắn đã có người trong lòng, hắn cưới nàng chỉ vì bị nàng tính kế. Qua nhiều năm sau đó, vì để làm cho hắn có cảm nhận tốt hơn về nàng, nàng sống tại Hầu phủ luôn luôn ẩn nhẫn, bị quản chế khắp nơi nhưng cũng không thể làm cho hắn hồi tâm chuyển ý. Hắn không ngừng nạp vô số cơ thiếp vào phủ mục đích của hắn chính là làm cho nàng khó chịu thống khổ không thôi.
Cố Thanh Trúc chưa từng nghĩ tới, Cố gia chính là đầm rồng hang hổ còn không đánh thắng nổi nàng, nhưng cuối cùng nàng lại bị thảm bại ở Võ An Hầu phủ đầy quỷ kế đa đoan với vô số tổn thương sâu sắc do chính Kỳ Huyên gây ra. Hắn tin vào lời đồn đãi, liền đem tự tay sử dụng gia pháp với nàng, đến nổi hài tử nàng vất vả hoài thai ba tháng cũng vì hắn mà mất đi. Khi nhìn hài tử đã bị xóa sạch, Cố Thanh Trúc mới hoàn toàn chết tâm với Kỳ Huyên.
Cố Thanh Trúc không biết nàng đã gây nên nghiệp gì, nhưng chỉ tiếc bây giờ đã quá muộn rồi.
Hắn vì nữa nhân trong lòng liền bị vướng vào vụ án cướp biển nghiêm trọng, hoàng thượng tức giận muốn chém đầu hắn để cảnh cáo răn đe. Kỳ hoàng hậu đã phải quỳ gối cầu xin suốt một ngày một đêm mới làm hoàng thượng hồi tâm chuyển ý. Ra chiếu chỉ lấy lại tước vị Võ An Hầu còn bắt hắn cùng gia quyến phải hồi kinh đến Mạc Bắc tòng quân. Nói là tòng quân nhưng cũng không khác gì so với bị lưu đày.
Vào thời điểm đó, Võ An Hầu phủ trở thành trò cười cho toàn bộ kinh thành, thanh danh của Võ An Hầu Kỳ Huyên trong một đêm liền tanh thành mây khói. Các cơ thiếp trong phủ vừa khóc lóc vừa rời phủ mà nàng là thê tử của hắn liền không thể tránh khỏi liên lụy, nàng phải mang thân thể suy nhược bệnh hoạn cùng hắn ra biên quan tòng quân. Ra đến biên quan, nàng mới hiểu được hết như thế nào là Mạc Bắc khô cằn sỏi đá, biên quan hoang vắng, nơi này cuộc sống của bá tánh cực kỳ khổ sở, thiên tai, chiến loạn nổi lên khắp nơi nhưng bá tánh nơi đây chưa từng hề bỏ cuộc, họ vẫn như cũ vui vẻ sinh sống qua ngày.
Nhưng chính ở tại biên quan, Cố Thanh Trúc mới tìm ra được mục đích sống của mình. Lúc còn nhỏ, nãng đã từng đọc qua không ít y thư và nó cũng đã làm thay đổi vận mệnh của nàng. Nàng bắt đầu hòa nhập vào cuộc sống tại biên quan, nàng cần cù chăm chỉ theo lão quân y học tập, hành y cứu người. Qua mấy năm, danh tiếng Võ An Hầu phu nhân diệu thủ hồi xuân được lan truyền ra ngoài. Bá tánh ở Mạc Bắc tôn nàng lên làm thần y đã từng chút làm nàng quên đi những thống khổ mà nàng đã chịu khi còn ở Võ An Hầu phủ.
Thì ra, chỉ cần buông bỏ được những chấp niệm trong lòng thì cuộc sống sẽ trở nên tươi đẹp hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.