Chương 11: Chương 6 - 1
Hoa Nhật Phi
27/09/2021
Cố Thanh Trúc từ từ buông cái ly xuống, chậm rãi mở miệng: “ Tạ phu nhân nhớ thương. Bất quá thân thể ta nói không tốt thì cũng không có gì là không tốt, nói tốt thì cũng không phải là tốt. Tóm lại, vẫn chưa khỏi bệnh, bây giờ trở về sợ sẽ liên lụy cho nhiều người. Ta vẫn nên ở lại đây tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa, sẽ tốt hơn.”
Ý cười trên mặt Thúy Châu đông cứng lại, hướng Lý ma ma đưa mắt ra hiệu. Lý ma ma liền bước lên, hướng Cố Thanh Trúc khuyên nhủ: “Tiểu thư, thân thể người không phải đã tốt hơn rất nhiều rồi sao? Phu nhân hôm nay phái hai vị cô nương cùng bốn vị ma ma tới đón tiểu thư trở về, mọi người trong phủ đều trông ngóng tiểu thư hồi phủ. Nếu tiểu thư tiếp tục lưu lại đây, tương lai không biết khi nào mới được trở về?”
Những lời này có ý tứ rất rõ ràng là: Ngươi đừng có lên mặt, người ta kêu về thì người liền về đi, không chịu về, sau này không ai thỉnh ngươi về đâu.
Cố Thanh Trúc lại hừ lạnh một tiếng: “Nếu không trở về … kể ra cũng rất tốt. Có ma ma cùng Hồng Cừ, hai người các ngươi ở thôn trang này bồi ta, nghĩ đến ta cũng sẽ không tịch mịch.”
Nói xong lời này, không đợi Lý ma ma nói thêm gì nữa, Cố Thanh Trúc liền đứng lên, không một chút quyến luyến nào ngay lập tức đi ra khỏi phòng khách tiền viện, trở lại thư phòng của nàng.
Hồng Cừ cũng không dám lưu lại, đi theo sát phía sau Cố Thanh Trúc. Thúy Châu trừng mắt nhìn Lý ma ma: “Chuyện gì đã xảy ra? Ngươi nói thử xem, chúng ta trở về làm sao trả lời với phu nhân đây?”
Lý ma ma cũng lo lắng không thôi: “ Ai biết vị tổ tông này đang nghĩ cái gì trong đâu? Ta cũng bị liên lụy mà. Để ta đi khuyên nàng một lần nữa.”
Cố Thanh Trúc thẳng thắn cự tuyệt, Thúy Châu các nàng cũng không có biện pháp, liền thu dọn một chút, lên xe trở về Cố phủ.
Trong thư phòng lầu hai, Cố Thanh Trúc nhìn thấy xe ngựa Bá phủ đã rời khỏi thôn trang, nàng xoay người lại liền nhìn thấy khuôn mặt không thể khổ hơn được của Hồng Cừ: “Tiểu thư, các nàng thật đã trở về rồi. Sau khi về tới Cố phủ, các nàng chắc chắn sẽ thêm mắm thêm muối nói xấu tiểu thư với phu nhân. Nếu phu nhân lại tức giận, sẽ không đón tiểu thư trở về nữa, tiểu thư người nói phải làm sao bây giờ?”
Cố Thanh Trúc nhìn thấy nàng ta như vậy, liền không nhịn cười được: “ Yên tâm đi, không quá mười ngày, các nàng sẽ tới nữa.”
Hồng Cừ hoàn toàn không hiểu, nhưng Cố Thanh Trúc cũng không có giải thích cho nàng ta.
Thật ra, đạo lý cũng rất đơn giản, đời trước mãi cho tới trước ngày đại thọ của Cố lão phu nhân một ngày, Tần thị mới cho người đến đón nàng về. Đời này, cư nhiên lại sớm hơn hai tháng, chắc chắn không phải vì Tần thị đột nhiên trở nên thiện tâm, mà cái gì cũng đều có nguyên nhân của nó, Cố Thanh Trúc chỉ cần suy nghic một chút liền hiểu rõ, Tần thị hiện tại thiếu nhất là cái gì? Điều cũng không khó đoán.
Tần thị hiện tại thiếu nhất chính là tiền.
Bốn chữ Trung Bình Bá phủ, nghe đến toàn là kim quang lấp lánh, chi phí ăn mặc cũng là một trong số ít danh môn được nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng chữ “ ngưỡng mộ” đó, không phải là dùng bạc để đổi lấy sao?
Tần thị tự cho mình xuất thân không thấp, nhưng vì mệnh không tốt. Hiện tại được phù chính là thế tử phu nhân Trung Bình bá phủ, nhưng bà ta lại không nghĩ tới quản lý nội trạch hậu viện sẽ lại khó khăn như thế. Một cây hương, một trương giấy, một giường, chăn đều phải cần bạc. Bá phủ cũng cấp bạc hàng tháng cho bà ta, nhưng mỗi khoản đều đã được tính toán chi li từng chút một. Không dễ dàng lấy làm của riêng được. Tần thị là một nữ nhi thư hương nghèo khó, của cải tích góp mấy năm qua đã phải lấy ra để bù đắp vào. Bà ta không có cách nào để có thêm bạc.
Thẩm thị tuy rằng đã chết, nhưng bạc của bà ta thì vẫn còn a. Thẩm gia là Giang Nam đệ nhất phú hộ, của hồi môn của Thẩm thị cso bao nhiêu phong phú, trước kia Tần thị đã từng thấy qua. Nhưng Thẩm thị lại quá gian xảo, trước khi chết liền đem hết của cải giao lại cho nhi tử và nữ nhi của mình, một phân tiền cũng không cho người ngoài.
Tần thị không dám nói với người khác là bà ta không có tiền, sợ Bá gia và lão phu nhân chê bà ta không bằng Thẩm thị. Vì tiền nên bà ta quyết định đánh chủ ý lên người đang dưỡng bệnh ở thôn trang kia - Cố Thanh Trúc. Lý ma ma cũng đã nhiều lần cam đoan nhất định sẽ lừa lấy được chìa khóa tư khố của Cố Thanh Trúc. Nhưng lâu như vậy cũng không có kết quả gì, hỏi thì bà ta chỉ biết nói nha đầu kia giấu kỹ, tiểu thư giấu quá kỹ… Thật là vô nghĩa, nếu nó không giữ quá kỹ, thì ta sẽ cần bà ta trợ giúp sao?
Tần thị đang ở trong đại sảnh, miên man suy nghĩ. Bà ta mặc một bộ xiêm y màu tím, có thêu chỉ bạc, dung mạo không phải quá xuất sắc, dáng người cao gầy, nhưng Bá gia lại ngưỡng mộ kiến thức của bà ta. Cố Tri Viễn vì quá say mê bà ta nên cảm thấy trên người bà ta có một cổ ngạo khí khó ai sánh được tựa như hàn mai tuyết đầu mùa vậy, lịch sự, tao nhã, động lòng người.
Thúy Châu vẻ mặt đau khổ bước vào, Tần thị buông chén trà, nhìn nàng ta hỏi: “ Người đâu?”
Thúy Châu nghe vậy, lập tức quỳ xuống: “ Nô tỳ vô dụng, không có thỉnh được đại tiểu thư trở về.”
Tần thị nhíu mày: “ Tại sao nàng ta lại không muốn về?”
Tại sao lại có khả năng không muốn chứ? Trong suốt gần một năm nay, nha đầu kia có ít nhất bảy tám lần phái người hồi phủ hỏi khi nào mới đón nàng trở về, đáng lý ra Cố Thanh Trúc phải mỏi mắt trông chờ mới đúng?
Thúy Châu đem hết mọi chuyện ở thôn trang, không quên thêm mắm thêm muối kể lại cho Tần thị nghe. Tần thị nghe xong liền vô cùng tức giận, vỗ mạnh lên bàn: “ Phản rồi. Ta đã cho nàng mặt mũi, thế nhưng nàng lại không biết xấu hổ như vậy?”
“Phu nhân bớt giận.” Thúy Châu không dám khuyên can, quỳ xuống, cúi đầu thật thấp, trong lòng mong Tần thị sẽ không trách phạt nàng ta.
ần thị hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đúng lúc đó, Vương tẩu vừa bước vào, nhìn thấy Thúy Châu đang quỳ, liền nhỏ giọng hỏi sao lại thế này? Nghe nói đại tiểu thư không chịu hồi phủ, khó trách phu nhân tức giận.
Sau khi kêu Thúy Châu ra ngoài, Vương tẩu bước đến bên cạnh Tần thị, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, đại tiểu thư không trở về thì cũng phải đến hối a. Đại thọ của lão phu nhân sắp đến, người bên Sùng Kính Hầu phủ nói sẽ phái người đến chúc thọ, nhân tiện….”
Vương tẩu còn chưa nói xong, Tần thị lập tức ngắt lời: “Không cần ngươi phải nhắc nhở, ta tự có chủ ý. Ngươi phải giữ kín miệng, nếu để cho người khác biết được, ta sẽ hỏi tội ngươi.”
Tần thị lạnh giọng nói, Vương tẩu cũng không dám nhiều lời. Khom người lui ra ngoài, lưu lại Tần thị đang vò đầu bức tóc một mình trong đại sảnh.
Ý cười trên mặt Thúy Châu đông cứng lại, hướng Lý ma ma đưa mắt ra hiệu. Lý ma ma liền bước lên, hướng Cố Thanh Trúc khuyên nhủ: “Tiểu thư, thân thể người không phải đã tốt hơn rất nhiều rồi sao? Phu nhân hôm nay phái hai vị cô nương cùng bốn vị ma ma tới đón tiểu thư trở về, mọi người trong phủ đều trông ngóng tiểu thư hồi phủ. Nếu tiểu thư tiếp tục lưu lại đây, tương lai không biết khi nào mới được trở về?”
Những lời này có ý tứ rất rõ ràng là: Ngươi đừng có lên mặt, người ta kêu về thì người liền về đi, không chịu về, sau này không ai thỉnh ngươi về đâu.
Cố Thanh Trúc lại hừ lạnh một tiếng: “Nếu không trở về … kể ra cũng rất tốt. Có ma ma cùng Hồng Cừ, hai người các ngươi ở thôn trang này bồi ta, nghĩ đến ta cũng sẽ không tịch mịch.”
Nói xong lời này, không đợi Lý ma ma nói thêm gì nữa, Cố Thanh Trúc liền đứng lên, không một chút quyến luyến nào ngay lập tức đi ra khỏi phòng khách tiền viện, trở lại thư phòng của nàng.
Hồng Cừ cũng không dám lưu lại, đi theo sát phía sau Cố Thanh Trúc. Thúy Châu trừng mắt nhìn Lý ma ma: “Chuyện gì đã xảy ra? Ngươi nói thử xem, chúng ta trở về làm sao trả lời với phu nhân đây?”
Lý ma ma cũng lo lắng không thôi: “ Ai biết vị tổ tông này đang nghĩ cái gì trong đâu? Ta cũng bị liên lụy mà. Để ta đi khuyên nàng một lần nữa.”
Cố Thanh Trúc thẳng thắn cự tuyệt, Thúy Châu các nàng cũng không có biện pháp, liền thu dọn một chút, lên xe trở về Cố phủ.
Trong thư phòng lầu hai, Cố Thanh Trúc nhìn thấy xe ngựa Bá phủ đã rời khỏi thôn trang, nàng xoay người lại liền nhìn thấy khuôn mặt không thể khổ hơn được của Hồng Cừ: “Tiểu thư, các nàng thật đã trở về rồi. Sau khi về tới Cố phủ, các nàng chắc chắn sẽ thêm mắm thêm muối nói xấu tiểu thư với phu nhân. Nếu phu nhân lại tức giận, sẽ không đón tiểu thư trở về nữa, tiểu thư người nói phải làm sao bây giờ?”
Cố Thanh Trúc nhìn thấy nàng ta như vậy, liền không nhịn cười được: “ Yên tâm đi, không quá mười ngày, các nàng sẽ tới nữa.”
Hồng Cừ hoàn toàn không hiểu, nhưng Cố Thanh Trúc cũng không có giải thích cho nàng ta.
Thật ra, đạo lý cũng rất đơn giản, đời trước mãi cho tới trước ngày đại thọ của Cố lão phu nhân một ngày, Tần thị mới cho người đến đón nàng về. Đời này, cư nhiên lại sớm hơn hai tháng, chắc chắn không phải vì Tần thị đột nhiên trở nên thiện tâm, mà cái gì cũng đều có nguyên nhân của nó, Cố Thanh Trúc chỉ cần suy nghic một chút liền hiểu rõ, Tần thị hiện tại thiếu nhất là cái gì? Điều cũng không khó đoán.
Tần thị hiện tại thiếu nhất chính là tiền.
Bốn chữ Trung Bình Bá phủ, nghe đến toàn là kim quang lấp lánh, chi phí ăn mặc cũng là một trong số ít danh môn được nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng chữ “ ngưỡng mộ” đó, không phải là dùng bạc để đổi lấy sao?
Tần thị tự cho mình xuất thân không thấp, nhưng vì mệnh không tốt. Hiện tại được phù chính là thế tử phu nhân Trung Bình bá phủ, nhưng bà ta lại không nghĩ tới quản lý nội trạch hậu viện sẽ lại khó khăn như thế. Một cây hương, một trương giấy, một giường, chăn đều phải cần bạc. Bá phủ cũng cấp bạc hàng tháng cho bà ta, nhưng mỗi khoản đều đã được tính toán chi li từng chút một. Không dễ dàng lấy làm của riêng được. Tần thị là một nữ nhi thư hương nghèo khó, của cải tích góp mấy năm qua đã phải lấy ra để bù đắp vào. Bà ta không có cách nào để có thêm bạc.
Thẩm thị tuy rằng đã chết, nhưng bạc của bà ta thì vẫn còn a. Thẩm gia là Giang Nam đệ nhất phú hộ, của hồi môn của Thẩm thị cso bao nhiêu phong phú, trước kia Tần thị đã từng thấy qua. Nhưng Thẩm thị lại quá gian xảo, trước khi chết liền đem hết của cải giao lại cho nhi tử và nữ nhi của mình, một phân tiền cũng không cho người ngoài.
Tần thị không dám nói với người khác là bà ta không có tiền, sợ Bá gia và lão phu nhân chê bà ta không bằng Thẩm thị. Vì tiền nên bà ta quyết định đánh chủ ý lên người đang dưỡng bệnh ở thôn trang kia - Cố Thanh Trúc. Lý ma ma cũng đã nhiều lần cam đoan nhất định sẽ lừa lấy được chìa khóa tư khố của Cố Thanh Trúc. Nhưng lâu như vậy cũng không có kết quả gì, hỏi thì bà ta chỉ biết nói nha đầu kia giấu kỹ, tiểu thư giấu quá kỹ… Thật là vô nghĩa, nếu nó không giữ quá kỹ, thì ta sẽ cần bà ta trợ giúp sao?
Tần thị đang ở trong đại sảnh, miên man suy nghĩ. Bà ta mặc một bộ xiêm y màu tím, có thêu chỉ bạc, dung mạo không phải quá xuất sắc, dáng người cao gầy, nhưng Bá gia lại ngưỡng mộ kiến thức của bà ta. Cố Tri Viễn vì quá say mê bà ta nên cảm thấy trên người bà ta có một cổ ngạo khí khó ai sánh được tựa như hàn mai tuyết đầu mùa vậy, lịch sự, tao nhã, động lòng người.
Thúy Châu vẻ mặt đau khổ bước vào, Tần thị buông chén trà, nhìn nàng ta hỏi: “ Người đâu?”
Thúy Châu nghe vậy, lập tức quỳ xuống: “ Nô tỳ vô dụng, không có thỉnh được đại tiểu thư trở về.”
Tần thị nhíu mày: “ Tại sao nàng ta lại không muốn về?”
Tại sao lại có khả năng không muốn chứ? Trong suốt gần một năm nay, nha đầu kia có ít nhất bảy tám lần phái người hồi phủ hỏi khi nào mới đón nàng trở về, đáng lý ra Cố Thanh Trúc phải mỏi mắt trông chờ mới đúng?
Thúy Châu đem hết mọi chuyện ở thôn trang, không quên thêm mắm thêm muối kể lại cho Tần thị nghe. Tần thị nghe xong liền vô cùng tức giận, vỗ mạnh lên bàn: “ Phản rồi. Ta đã cho nàng mặt mũi, thế nhưng nàng lại không biết xấu hổ như vậy?”
“Phu nhân bớt giận.” Thúy Châu không dám khuyên can, quỳ xuống, cúi đầu thật thấp, trong lòng mong Tần thị sẽ không trách phạt nàng ta.
ần thị hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đúng lúc đó, Vương tẩu vừa bước vào, nhìn thấy Thúy Châu đang quỳ, liền nhỏ giọng hỏi sao lại thế này? Nghe nói đại tiểu thư không chịu hồi phủ, khó trách phu nhân tức giận.
Sau khi kêu Thúy Châu ra ngoài, Vương tẩu bước đến bên cạnh Tần thị, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, đại tiểu thư không trở về thì cũng phải đến hối a. Đại thọ của lão phu nhân sắp đến, người bên Sùng Kính Hầu phủ nói sẽ phái người đến chúc thọ, nhân tiện….”
Vương tẩu còn chưa nói xong, Tần thị lập tức ngắt lời: “Không cần ngươi phải nhắc nhở, ta tự có chủ ý. Ngươi phải giữ kín miệng, nếu để cho người khác biết được, ta sẽ hỏi tội ngươi.”
Tần thị lạnh giọng nói, Vương tẩu cũng không dám nhiều lời. Khom người lui ra ngoài, lưu lại Tần thị đang vò đầu bức tóc một mình trong đại sảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.