[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 45: - Dẫn Dụ
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
20/12/2024
"Thứ này.... Ngược lại có chút ý tứ.” Lâm Đông cảm thấy thú vị.
Hắn đạt được một viên tinh thạch, chuyến đi này cũng coi như có chút thu hoạch. Lúc này bỗng nhiên nhớ tới, ở trong phòng đối diện, còn có hai người sống sót.
Lúc này hai người vẫn run rẩy như trước, kinh hồn chưa tiêu. Tuy tránh thoát một kiếp, nhưng chung quy trốn không thoát được vận mệnh bị zombie ăn thịt. Chờ đợi quá trình chết, làm cho họ đau khổ.
Thậm chí còn không thống khoái bằng việc lập tức chết đi. Lúc này có tiếng bước chân, đang tiến vào phòng.
"Tại sao hắn lại đến?"
“Chẳng lẽ zombie chưa ăn no?”
Trái tim của hai người, một lần nữa nhảy lên cổ họng. Nhưng khi cửa phòng mở ra, không phải là gã môi dày mà là một thanh niên dáng người thon dài, khuôn mặt anh tuấn.
"Sao?"
Vẻ mặt hai người ngẩn ra, sau đó tựa như nghĩ đến điều gì đó. Trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, chẳng lẽ đội cứu hộ từ nơi trú ẩn đã đến cứ họ rồi?
Ánh mắt Lâm Đông đánh giá bọn họ, trong lòng nghĩ nên xử lý như thế nào. Nếu trực tiếp giết chết, hình như chẳng có ích gì. Tác dụng duy nhất của bọn họ chính là làm mồi nhử.
Bởi vì Lâm Uyên cảm thấy, zombie phụ cận tòa nhà cao tầng này không nhiều lắm. Khắp nơi đều là lông chuột và phân chuột, trong bóng tối nhất định có ẩn giấu cái gì đó.
Có thể lợi dụng hai người trước mắt này, dẫn dụ nó ra.
"Hai người mau bỏ chạy đi..." Lâm Đông rút dao ra chém đứt dây thừng trên người họ.
Hai người nhất thời mừng rỡ quá đỗi, vốn đã chờ chết nhưng không ngờ tới thật sự sẽ có người cứu mình, kỳ tích xuất hiện.
"Cảm ơn anh, thực sự cảm ơn anh rất nhiều!"
“Hu hu hu…” Người đàn ông khóc trong sự phấn khích.
Một người khác hỏi: "Anh là đội cứu hộ phải không? Anh đưa chúng tôi đến nơi trú ẩn được không?”
"Không được..."
Lâm Đông lắc đầu, "Ta còn có việc, các ngươi cứ đi trước."
"Hả? Cái gì?” Trong lòng bọn họ cân nhắc một lát, vẫn quyết định rời khỏi nơi này trước.
Nơi quỷ quái như thế không thể ở lại lâu được. Trước khi đi, hai người đến phòng bếp lấy chút đồ ăn. Cầm theo dao thái lan và những thứ được dùng làm vũ khí, chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng Lâm Đông biết, xác suất bọn họ có thể sống sót ở khu vực này không quá một phần trăm. Cuối cùng có thể đi ra ngoài hay không, phải xem số mệnh của hai người.
Kỳ thật khu vực xung quanh không quá nguy hiểm với con người. Nếu ở địa bàn của mình thì hai người này chắc chắn phải chết. Sau khi họ chuẩn bị xong, họ lặng lẽ mở cửa, âm thầm xuống cầu thang.
Trong hành lang loáng thoáng nghe được tiếng zombie gào thét, nếu kinh động đến chúng sẽ lập tức bị zombie chia làm thức ăn.
Lúc này, Lâm Đông đứng ở ban công lầu trên, quan sát tình huống phía dưới, trong lòng cũng cân nhắc.
"Mình thả mồi nhử, chẳng lẽ mới ra hành lang đã chết sao? Thật nhàm chán…” Nhưng khoảng mười phút sau, hai người đàn ông đi ra khỏi cửa toà nhà, đi thẳng ra đường.
Bước chân của hai người rất nhẹ, tựa lưng vào vách tường tòa nhà đi về phía trước. Sợ làm gây ra tiếng động làm đám zombie chú ý, hết sức cẩn thận.
Lâm Đông có hứng thú quan sát, muốn xem bọn họ có thể sống sót hay cuối cùng sẽ chết như thế nào.
Một trong hai người đàn ông phàn nàn: “Anh Dương, nhân viên cứu viện vừa rồi thật sự không có trách nhiệm? Lại để chúng ta tự mình chạy trốn, nếu như có thể đến nơi trú ẩn, tôi nhất định phải báo cáo hắn mới được."
“Cậu nghĩ làm sao vậy? Người ta có thể cho chúng ta ra ngoài đã không tệ rồi. Hơn nữa cậu đã từng nghĩ qua chưa.... Hắn ta có thực sự là nhân viên cứu hộ không? Đừng quên làm thế nào chúng ta bị bắt. " Người đàn ông trung niên nói.
Tên thanh niên hít sâu vào, nhớ tới chuyện trước đó.
Người đàn ông môi dày, đăng thông tin trên trang web chính thức của nơi trú ẩn, tuyên bố mình là một đội cứu hộ làm nhiệm vụ giải cứu. Kết quả bọn họ vui mừng liên lạc với hắn, cuối cùng lại bị trói vào gian phòng kia, chuẩn bị làm thức ăn cho zombie ăn.
"Nếu hắn ta không phải thuộc đội cứu hộ, tại sao hắn ta lại để chúng ta đi?"
“Làm sao tôi biết rồi, tóm lại còn sống là tốt.” Anh Dương nheo mắt nói.
Gã cẩn thận quan sát bốn phía, phát hiện zombie ở đây không nhiều lắm. Chỉ cần cẩn thận đi vòng qua sẽ không quấy nhiễu đến chúng nó. Nếu họ có thể rời khỏi thành phố và đến vùng ngoại ô thưa thớt thì sẽ có cơ hội đến được nơi trú ẩn.
"Nếu có được một chiếc xe tải hạng nặng thì hay rồi…." Anh Dương lẩm bẩm trong miệng.
Nhưng dưới chân bỗng nhiên "lạch cạch" một tiếng, giẫm lên một đống chuột.
"Chết rồi.”
Nhưng đúng lúc này, trên đường phố hoang vu, lại có một làn sương đen bắt đầu lan tràn, bao phủ hết thảy chung quanh. Dường như đó là một loại tinh thần lực từ trường.
"Xuất hiện rồi.” Lâm Đông trên lầu thầm nghĩ.
Hắn đã cảm nhận được cỗ lực lượng kia, có thể khống chế tâm thần người. Nếu như tiếp tục tiến hóa, rất có thể cũng sẽ hình thành lĩnh vực.
Khu vực này quả nhiên có đồ tốt, hơn nữa tư chất cũng không kém. Lâm Đông trong lòng khó tránh khỏi tò mò, muốn xem rốt cuộc là cái gì.
Hắn đạt được một viên tinh thạch, chuyến đi này cũng coi như có chút thu hoạch. Lúc này bỗng nhiên nhớ tới, ở trong phòng đối diện, còn có hai người sống sót.
Lúc này hai người vẫn run rẩy như trước, kinh hồn chưa tiêu. Tuy tránh thoát một kiếp, nhưng chung quy trốn không thoát được vận mệnh bị zombie ăn thịt. Chờ đợi quá trình chết, làm cho họ đau khổ.
Thậm chí còn không thống khoái bằng việc lập tức chết đi. Lúc này có tiếng bước chân, đang tiến vào phòng.
"Tại sao hắn lại đến?"
“Chẳng lẽ zombie chưa ăn no?”
Trái tim của hai người, một lần nữa nhảy lên cổ họng. Nhưng khi cửa phòng mở ra, không phải là gã môi dày mà là một thanh niên dáng người thon dài, khuôn mặt anh tuấn.
"Sao?"
Vẻ mặt hai người ngẩn ra, sau đó tựa như nghĩ đến điều gì đó. Trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, chẳng lẽ đội cứu hộ từ nơi trú ẩn đã đến cứ họ rồi?
Ánh mắt Lâm Đông đánh giá bọn họ, trong lòng nghĩ nên xử lý như thế nào. Nếu trực tiếp giết chết, hình như chẳng có ích gì. Tác dụng duy nhất của bọn họ chính là làm mồi nhử.
Bởi vì Lâm Uyên cảm thấy, zombie phụ cận tòa nhà cao tầng này không nhiều lắm. Khắp nơi đều là lông chuột và phân chuột, trong bóng tối nhất định có ẩn giấu cái gì đó.
Có thể lợi dụng hai người trước mắt này, dẫn dụ nó ra.
"Hai người mau bỏ chạy đi..." Lâm Đông rút dao ra chém đứt dây thừng trên người họ.
Hai người nhất thời mừng rỡ quá đỗi, vốn đã chờ chết nhưng không ngờ tới thật sự sẽ có người cứu mình, kỳ tích xuất hiện.
"Cảm ơn anh, thực sự cảm ơn anh rất nhiều!"
“Hu hu hu…” Người đàn ông khóc trong sự phấn khích.
Một người khác hỏi: "Anh là đội cứu hộ phải không? Anh đưa chúng tôi đến nơi trú ẩn được không?”
"Không được..."
Lâm Đông lắc đầu, "Ta còn có việc, các ngươi cứ đi trước."
"Hả? Cái gì?” Trong lòng bọn họ cân nhắc một lát, vẫn quyết định rời khỏi nơi này trước.
Nơi quỷ quái như thế không thể ở lại lâu được. Trước khi đi, hai người đến phòng bếp lấy chút đồ ăn. Cầm theo dao thái lan và những thứ được dùng làm vũ khí, chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng Lâm Đông biết, xác suất bọn họ có thể sống sót ở khu vực này không quá một phần trăm. Cuối cùng có thể đi ra ngoài hay không, phải xem số mệnh của hai người.
Kỳ thật khu vực xung quanh không quá nguy hiểm với con người. Nếu ở địa bàn của mình thì hai người này chắc chắn phải chết. Sau khi họ chuẩn bị xong, họ lặng lẽ mở cửa, âm thầm xuống cầu thang.
Trong hành lang loáng thoáng nghe được tiếng zombie gào thét, nếu kinh động đến chúng sẽ lập tức bị zombie chia làm thức ăn.
Lúc này, Lâm Đông đứng ở ban công lầu trên, quan sát tình huống phía dưới, trong lòng cũng cân nhắc.
"Mình thả mồi nhử, chẳng lẽ mới ra hành lang đã chết sao? Thật nhàm chán…” Nhưng khoảng mười phút sau, hai người đàn ông đi ra khỏi cửa toà nhà, đi thẳng ra đường.
Bước chân của hai người rất nhẹ, tựa lưng vào vách tường tòa nhà đi về phía trước. Sợ làm gây ra tiếng động làm đám zombie chú ý, hết sức cẩn thận.
Lâm Đông có hứng thú quan sát, muốn xem bọn họ có thể sống sót hay cuối cùng sẽ chết như thế nào.
Một trong hai người đàn ông phàn nàn: “Anh Dương, nhân viên cứu viện vừa rồi thật sự không có trách nhiệm? Lại để chúng ta tự mình chạy trốn, nếu như có thể đến nơi trú ẩn, tôi nhất định phải báo cáo hắn mới được."
“Cậu nghĩ làm sao vậy? Người ta có thể cho chúng ta ra ngoài đã không tệ rồi. Hơn nữa cậu đã từng nghĩ qua chưa.... Hắn ta có thực sự là nhân viên cứu hộ không? Đừng quên làm thế nào chúng ta bị bắt. " Người đàn ông trung niên nói.
Tên thanh niên hít sâu vào, nhớ tới chuyện trước đó.
Người đàn ông môi dày, đăng thông tin trên trang web chính thức của nơi trú ẩn, tuyên bố mình là một đội cứu hộ làm nhiệm vụ giải cứu. Kết quả bọn họ vui mừng liên lạc với hắn, cuối cùng lại bị trói vào gian phòng kia, chuẩn bị làm thức ăn cho zombie ăn.
"Nếu hắn ta không phải thuộc đội cứu hộ, tại sao hắn ta lại để chúng ta đi?"
“Làm sao tôi biết rồi, tóm lại còn sống là tốt.” Anh Dương nheo mắt nói.
Gã cẩn thận quan sát bốn phía, phát hiện zombie ở đây không nhiều lắm. Chỉ cần cẩn thận đi vòng qua sẽ không quấy nhiễu đến chúng nó. Nếu họ có thể rời khỏi thành phố và đến vùng ngoại ô thưa thớt thì sẽ có cơ hội đến được nơi trú ẩn.
"Nếu có được một chiếc xe tải hạng nặng thì hay rồi…." Anh Dương lẩm bẩm trong miệng.
Nhưng dưới chân bỗng nhiên "lạch cạch" một tiếng, giẫm lên một đống chuột.
"Chết rồi.”
Nhưng đúng lúc này, trên đường phố hoang vu, lại có một làn sương đen bắt đầu lan tràn, bao phủ hết thảy chung quanh. Dường như đó là một loại tinh thần lực từ trường.
"Xuất hiện rồi.” Lâm Đông trên lầu thầm nghĩ.
Hắn đã cảm nhận được cỗ lực lượng kia, có thể khống chế tâm thần người. Nếu như tiếp tục tiến hóa, rất có thể cũng sẽ hình thành lĩnh vực.
Khu vực này quả nhiên có đồ tốt, hơn nữa tư chất cũng không kém. Lâm Đông trong lòng khó tránh khỏi tò mò, muốn xem rốt cuộc là cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.