[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 8: - Đột Nhập Siêu Thị
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
20/12/2024
"Kẻ nào đang gây chuyện thế?” Lâm Đông đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống đường.
Hắn phát hiện có một đám người vũ trang kín mít, tay chân quấn giấy báo bọc băng dính, phòng ngừa trường hợp bị zombie cắn. Họ có vũ khí, chẳng hạn như cờ lê, xà beng, và thậm chí cả một cái chảo.
Người đàn ông cầm đầu có thân thể mập mạp cường tráng, cao khoảng một mét tám. Nặng gần một trăm ký, tay cầm rìu cứu hoả, đang đập vào một cánh cửa cuốn bị khoá.
“Rầm, rầm, rầm.”
Rìu cứu hoả làm bằng chất liệu rắn chắc, mỗi cú đập đều toé ra tia lửa. Vị trí cửa cuốn kia chính là siêu thị trước đó của Lâm Đông. Có lẽ sau mấy ngày cố chịu, bọn họ đã không còn gì ăn nữa. Bất đắc dĩ lắm mới mạo hiểm ra ngoài kiếm đồ ăn.
“Mấy hôm trước siêu thị này còn nhập không ít hàng, phá cửa xông vào chúng ta sẽ không cần lo đồ ăn thức uống nữa.” Tên cầm đầu trợn tròn mắt, liên tục đập mạnh, không dám dừng lại chỉ một giây.
Bọn họ biết tiếng động lớn sẽ thu hút đám zombie tới.
“Vương… Anh Vương nhanh lên, đám zombie đến kìa.” Một người đàn ông hoảng sợ la lên.
Trên phố đầy những mẩu thi thể, đã có năm sáu con zombie bị tiếng động gọi đến. Miệng gào thét, điên cuồng chạy về phía bọn họ. Có một số zombie quá đói, vì chúng đâu có lương thực để bổ sung, thân thể đã bắt đầu thối rữa. Lông tóc sắp rụng hết, tựa như tiểu thuyết gia thức đêm gõ chữ vậy.
Ở trạng thái đói khát cực hạn, mặt mũi đám zombie vô cùng dữ tợn, vô cùng khủng khiếp khiến người ta sợ hãi.
"Mẹ ơi! Thật đáng sợ!” Có một gã bị zombie dọa sợ đến mềm nhũn cả chân.
Tên cầm đầu cắn răng, rít qua kẽ răng: “Các người mau ngăn chúng lại, khoá cửa sắp gãy rồi.”
"Được rồi! Liều mạng với zombie!” Một người khác hét lên.
Gã cầm xà beng, xông về phía zombie đang tập kích. Bốn người đàn ông chiến đấu với đám zombie. Nhưng cấp độ của đám zombie quá thấp, chân tay thiếu linh hoạt. Không phải là đối thủ của nhân loại, liên tiếp bị chém bay đầu.
Máu tanh bay tán loạn, những thi thể liên tục ngã xuống đất. Số lượng zombie quá nhiều, từ bốn phương tám hướng ùa tới. Thậm chí trên nóc nhà cũng có, chúng nhảy xuống chạy đến chỗ này.
Thể lực của bọn họ nhanh chóng không chống đỡ nổi. Người bình thường chịu tấn công liên tiếp mà có thể chống đỡ trong hai phút đã là không tệ rồi.
"Đau quá... Tôi bị cắn rồi! Mau cứu tôi với!” Là tên đàn ông nhát cáy lúc nãy vừa bị zombie cắn vào tay, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
“Tiểu Phong!”
Những người còn lại muốn giúp đỡ, nhưng không có dư lực. Hơn nữa sau khi bị zombie cắn, cũng sẽ biến thành zombie.
Bọn họ chỉ có thể đứng yên trơ mắt nhìn người nọ bị bốn năm con zombie vồ lấy, xâu xé chia nhau thức ăn. Tiếng gào thét đau đớn của người đàn ông vang vọng khắp đất trời.
Lâm Đông trên lầu nhấp một ngụm chất lỏng đỏ tươi, đang xem náo nhiệt. Hắn không biết vì sao bọn họ lại vô dụng như vậy, khi không lại đi đập siêu thị của hắn. Đồ bên trong sớm đã bị thu vào không gian trữ vật rồi.
Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông biến mất rất nhanh. Trên mặt tên cầm đầu lộ ra sự vui vẻ, gã hét: “Phá được cửa rồi, vào trong ngay.”
“Rột, rột.” Gã mở cửa cuốn lên.
Mấy người còn lại nghe thấy âm thanh này thì vui mừng như bắt được vàng, sau đó nhao nhao quay đầu chui vào trong cửa cuốn. Có một người chạy chậm, được một nửa thì bị zombie bắt được mắt cá chân.
“Các anh em, mau lên, giúp tôi với.” Mấy người ở trong vội vàng giữ chặt tay gã, liều mạng kéo gã vào bên trong.
Nhưng con zombie ở phía sau, đã nhào lên người gã này. Mặc cho họ cố gắng cỡ nào cũng không kéo gã kia vào được. Người kia ngã xuống đất, vừa kéo chặn ngang cửa cuốn khiến nó không đóng lại được. Có mấy con zombie, muốn thông qua khe cửa, điên cuồng chui vào bên trong.
"Anh Vương! Giờ phải làm sao?” Có hai người sốt ruột hỏi.
Tên cầm đầu vung rìu cứu hoả lên, đập nát đầu mấy con zombie, cắn răng nói: "Không thể cứu anh ta! Ném anh ta ra khỏi đây và phải đóng cửa lại ngay bây giờ!"
“Hả? Cái này..." Trên mặt hai người kia lộ ra vẻ kinh ngạc, hơi không đành lòng từ bỏ gã kia, nhưng vẫn rất ăn ý buông tay ra.
"Các bạn... Cứu tôi!” Trên mặt gã hiện rõ sự tuyệt vọng.
Gã bị zombie kéo đi, cơ thể không ngừng trượt ra ngoài. Nhưng bản năng vẫn muốn sống nên mười ngón tay của gã nắm chặt mép cửa cuốn. Lúc này hai hắn tên cầm đầu đỏ lên, nhấc rìu cứu hoả chém thẳng lên đôi tay đó.
“Á!” Đôi tay của gã kia đứt lìa ngay lập tức, miệng kêu thảm thiết. Cơ thể đã hoàn toàn bị kéo ra, sau đó là tiếng gào thét vang vọng khắp không gian.
Rốt cuộc cánh cửa cuốn cũng hoàn toàn khép lại.
"Đúng là lợi hại..."
Lâm Đông thầm nghĩ, cảm thấy biểu hiện của bọn họ cũng không tệ lắm. Nhưng cái giá để vào được siêu thị là tính mạng của hai người. Nhất là tên lãnh đạo kia, hành động cuối cùng vô cùng sáng suốt.
Đáng tiếc, trong siêu thị có cái gì đâu cơ chứ!
Hắn phát hiện có một đám người vũ trang kín mít, tay chân quấn giấy báo bọc băng dính, phòng ngừa trường hợp bị zombie cắn. Họ có vũ khí, chẳng hạn như cờ lê, xà beng, và thậm chí cả một cái chảo.
Người đàn ông cầm đầu có thân thể mập mạp cường tráng, cao khoảng một mét tám. Nặng gần một trăm ký, tay cầm rìu cứu hoả, đang đập vào một cánh cửa cuốn bị khoá.
“Rầm, rầm, rầm.”
Rìu cứu hoả làm bằng chất liệu rắn chắc, mỗi cú đập đều toé ra tia lửa. Vị trí cửa cuốn kia chính là siêu thị trước đó của Lâm Đông. Có lẽ sau mấy ngày cố chịu, bọn họ đã không còn gì ăn nữa. Bất đắc dĩ lắm mới mạo hiểm ra ngoài kiếm đồ ăn.
“Mấy hôm trước siêu thị này còn nhập không ít hàng, phá cửa xông vào chúng ta sẽ không cần lo đồ ăn thức uống nữa.” Tên cầm đầu trợn tròn mắt, liên tục đập mạnh, không dám dừng lại chỉ một giây.
Bọn họ biết tiếng động lớn sẽ thu hút đám zombie tới.
“Vương… Anh Vương nhanh lên, đám zombie đến kìa.” Một người đàn ông hoảng sợ la lên.
Trên phố đầy những mẩu thi thể, đã có năm sáu con zombie bị tiếng động gọi đến. Miệng gào thét, điên cuồng chạy về phía bọn họ. Có một số zombie quá đói, vì chúng đâu có lương thực để bổ sung, thân thể đã bắt đầu thối rữa. Lông tóc sắp rụng hết, tựa như tiểu thuyết gia thức đêm gõ chữ vậy.
Ở trạng thái đói khát cực hạn, mặt mũi đám zombie vô cùng dữ tợn, vô cùng khủng khiếp khiến người ta sợ hãi.
"Mẹ ơi! Thật đáng sợ!” Có một gã bị zombie dọa sợ đến mềm nhũn cả chân.
Tên cầm đầu cắn răng, rít qua kẽ răng: “Các người mau ngăn chúng lại, khoá cửa sắp gãy rồi.”
"Được rồi! Liều mạng với zombie!” Một người khác hét lên.
Gã cầm xà beng, xông về phía zombie đang tập kích. Bốn người đàn ông chiến đấu với đám zombie. Nhưng cấp độ của đám zombie quá thấp, chân tay thiếu linh hoạt. Không phải là đối thủ của nhân loại, liên tiếp bị chém bay đầu.
Máu tanh bay tán loạn, những thi thể liên tục ngã xuống đất. Số lượng zombie quá nhiều, từ bốn phương tám hướng ùa tới. Thậm chí trên nóc nhà cũng có, chúng nhảy xuống chạy đến chỗ này.
Thể lực của bọn họ nhanh chóng không chống đỡ nổi. Người bình thường chịu tấn công liên tiếp mà có thể chống đỡ trong hai phút đã là không tệ rồi.
"Đau quá... Tôi bị cắn rồi! Mau cứu tôi với!” Là tên đàn ông nhát cáy lúc nãy vừa bị zombie cắn vào tay, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
“Tiểu Phong!”
Những người còn lại muốn giúp đỡ, nhưng không có dư lực. Hơn nữa sau khi bị zombie cắn, cũng sẽ biến thành zombie.
Bọn họ chỉ có thể đứng yên trơ mắt nhìn người nọ bị bốn năm con zombie vồ lấy, xâu xé chia nhau thức ăn. Tiếng gào thét đau đớn của người đàn ông vang vọng khắp đất trời.
Lâm Đông trên lầu nhấp một ngụm chất lỏng đỏ tươi, đang xem náo nhiệt. Hắn không biết vì sao bọn họ lại vô dụng như vậy, khi không lại đi đập siêu thị của hắn. Đồ bên trong sớm đã bị thu vào không gian trữ vật rồi.
Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông biến mất rất nhanh. Trên mặt tên cầm đầu lộ ra sự vui vẻ, gã hét: “Phá được cửa rồi, vào trong ngay.”
“Rột, rột.” Gã mở cửa cuốn lên.
Mấy người còn lại nghe thấy âm thanh này thì vui mừng như bắt được vàng, sau đó nhao nhao quay đầu chui vào trong cửa cuốn. Có một người chạy chậm, được một nửa thì bị zombie bắt được mắt cá chân.
“Các anh em, mau lên, giúp tôi với.” Mấy người ở trong vội vàng giữ chặt tay gã, liều mạng kéo gã vào bên trong.
Nhưng con zombie ở phía sau, đã nhào lên người gã này. Mặc cho họ cố gắng cỡ nào cũng không kéo gã kia vào được. Người kia ngã xuống đất, vừa kéo chặn ngang cửa cuốn khiến nó không đóng lại được. Có mấy con zombie, muốn thông qua khe cửa, điên cuồng chui vào bên trong.
"Anh Vương! Giờ phải làm sao?” Có hai người sốt ruột hỏi.
Tên cầm đầu vung rìu cứu hoả lên, đập nát đầu mấy con zombie, cắn răng nói: "Không thể cứu anh ta! Ném anh ta ra khỏi đây và phải đóng cửa lại ngay bây giờ!"
“Hả? Cái này..." Trên mặt hai người kia lộ ra vẻ kinh ngạc, hơi không đành lòng từ bỏ gã kia, nhưng vẫn rất ăn ý buông tay ra.
"Các bạn... Cứu tôi!” Trên mặt gã hiện rõ sự tuyệt vọng.
Gã bị zombie kéo đi, cơ thể không ngừng trượt ra ngoài. Nhưng bản năng vẫn muốn sống nên mười ngón tay của gã nắm chặt mép cửa cuốn. Lúc này hai hắn tên cầm đầu đỏ lên, nhấc rìu cứu hoả chém thẳng lên đôi tay đó.
“Á!” Đôi tay của gã kia đứt lìa ngay lập tức, miệng kêu thảm thiết. Cơ thể đã hoàn toàn bị kéo ra, sau đó là tiếng gào thét vang vọng khắp không gian.
Rốt cuộc cánh cửa cuốn cũng hoàn toàn khép lại.
"Đúng là lợi hại..."
Lâm Đông thầm nghĩ, cảm thấy biểu hiện của bọn họ cũng không tệ lắm. Nhưng cái giá để vào được siêu thị là tính mạng của hai người. Nhất là tên lãnh đạo kia, hành động cuối cùng vô cùng sáng suốt.
Đáng tiếc, trong siêu thị có cái gì đâu cơ chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.