[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục

Chương 57: Nấm Mồ

Nhất thiên nhị lưỡng tửu

21/12/2024

Một cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng gã, gã là người thức tỉnh hệ tinh thần, đặc biệt nhạy bén với những mối nguy hiểm. Lúc này cảm thấy hình như có thứ gì đó đang tới gần mình.

Tiểu Văn như ngồi trên đống lửa, sống lưng phát lạnh. Quay đầu lại theo bản năng lại phái hiện phía sau tối đen như mực, không có gì cả.

"Tiểu Văn, cậu làm sao vậy?" Lữ Hạo nhận thấy gã ta đang ở trong tình trạng không ổn định.

Tiểu Văn cau mày: "Có vẻ như... Có gì đó đang đến!"

"Cái gì?" Những người xung quanh hoảng sợ, cảm thấy không thể tin được.

“Anh Tiểu Văn ca, anh đừng dọa tôi.”

"Đúng vậy, bức tường này dày như vậy, không bị phá hư thì làm sao có thể vào trong được?”

“Vừa rồi còn nói là an toàn mà?”

"...." Mọi người sôi nổi bàn tán.

"Tôi cũng không rõ lắm, có thể do tôi tiêu hao quá nhiều năng lượng, thần kinh quá căng thẳng." Tiểu Văn xoa trán, cũng không thể tin được.

Con người đang ở trong tình trạng căng thẳng tột cùng, xuất hiện ảo giác cũng bình thường.

Có lẽ trực giác của gã đã sai rồi!

Nhưng ngay khi Tiểu Văn vừa quay đầu trở về, ở phía sau gã lại có một người mặc áo sơ mi trắng tinh, vẻ mặt lạnh lùng giống như thần chết vậy.

Lữ Hạo và nữ thức tỉnh ngồi đối diện gã, nhìn thấy rõ ràng nhất.



Đôi mắt hai người lập tức trừng lớn giống như gặp quỷ, vẻ mặt kinh hãi, thậm chí hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.

"Hắn ta… Hắn ta... Hắn vào rồi!” Nữ thức tỉnh nói chuyện đều lắp bắp.

Vẻ mặt Tiểu Văn khó hiểu: "Ai?"

Nhưng những lời này vừa nói xong, liền ý thức được điều không đúng. Bởi vì ánh mắt mọi người, đều nhìn về phía sau gã dáng vẻ vô cùng hoảng sợ.

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt lần thứ hai nảy sinh. Gã cảm nhận được khí tức tử vong, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn, sợ tính mạng mình dừng lại ở đây.

Thế nhưng, gã vẫn không kìm chế xúc động quay đầu lại. Một bàn tay to đã nắm lấy đỉnh đầu gã, xuyên qua não bộ trực tiếp lấy tinh thạch ra.

Theo động tác quay đầu, thi thể Tiểu Văn thuận thế ngã xuống đất. Chết ngay lập tức, gã mơ hồ nhìn thấy kẻ mặc áo sơ mi trắng tinh.

Kẻ đó là tử thần đòi mạng, đồng thời một suy nghĩ cuối cùng xuất hiện: “Những người ở đây… Đều phải chết cả.”

Lữ Hạo trợn tròn mắt, từ khoảng cách gần như vậy, nhìn thấy thủ pháp giết người của Lâm Đông. Chỉ cảm thấy khắp người lạnh ngắt, tuy rằng gã có kinh nghiệm săn giết thi vương, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ dường này.

Quan trọng nhất chính là vách tường chung quanh được gia cố toàn diện, vậy mà kẻ đó lại có thể yên lặng không một tiếng động tiến vào trong.

Đây chính là quỷ thi thực sự.

Cô gái thức tỉnh kia, khuôn mặt xinh đẹp bị dọa trắng bệch, nhìn chằm chằm vào thân ảnh Lâm Đông, cả cơ thể không ngừng run rẩy.

"Nghĩa trang này được xây dựng không tồi."

Lâm Đông nhìn lướt qua, các bức tường của khách sạn dày khoảng mười mét, làm cho không gian bên trong có hình elip, thực sự giống như một ngôi mộ.



Lữ Hạo không muốn ngồi chờ chết: Mau, nổ súng đi!”

Một đám nhân viên vũ trang bóp cò, những tia lửa phát ra từ họng súng xua tan bóng tối, đạn dày đặc bắn ra như mưa. Chúng tụ lại, tập trung trên người Lâm Đông, dường như hoá thành hư vô xuyên qua thân thể hắn mà bắn lên vách tường phía sau.

"Cái gì thế này?”

Trái tim mọi người trùng xuống, quả nhiên quỷ thi không tầm thường. Súng ống không có tác dụng, một cảm giác tuyệt vọng xuất hiện. Nhưng họ vẫn bóp cò, họng súng gầm gừ nhức óc, không phải chỉ để bắn Lâm Đông, mà còn là sự phản kháng cuối cùng dành cho thế giới tàn khốc này.

Tại sao những điều đó lại xảy ra? Vì sao bọn họ lại phải bỏ mạng tại đây?

Sau một khắc, thi vực Lâm Đông được triển khai, bao trùm không gian chung quanh, tiếng súng nhất thời dừng lại. Nhân viên vũ trang chỉ là người bình thường, vốn không chịu nổi loại áp lực này, thân thể giống như dưa hấu bị búa đập nát, liên tiếp nổ tung.

Lâm Đông nhìn những bông hoa máu bay tán loạn xung quanh, không khỏi nhớ tới dịp đón tết ở cô nhi viện. Sau khi đốt pháo, thì ăn sủi cảo.

Đối mặt với đám tàn binh bại tướng này, đây hoàn toàn là một vụ thảm sát.

Lữ Hạo và cô gái thức tỉnh tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, lúc này thân thể trống rỗng, bị thi vực bao phủ cũng vô cùng đau đớn. Nữ thức tỉnh cắn chặt răng, cảm thấy gặp phải thi quỷ như vậy, tỷ lệ tử vong không phải là 80%, mà là 99,99999%!

“Chết đi.” Nữ thức tỉnh thét chói tai một tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi, đã liều mình sử dụng chút năng lượng cuối cùng.

Trong những vách tường nặng nề xung quanh, lập tức bay ra vô số cốt thép giống như những mũi tên sắc bén xuyên thủng không khí mà bay về phía Lâm Đông. Vì đây là những mũi tên có xen lẫn năng lượng tinh thạch của người thức tỉnh.

Lâm Đông không cậy mạnh đối chọi, trong lúc phất tay thì lực lượng thi vực ngưng tụ, ép vỡ những thanh sắt bay đến. Hắn đến trước mặt người phụ nữ thức tỉnh, trong ánh mắt tuyệt vọng của cô ta, đưa tay ra tinh thạch.

Thi thể người phụ nữ thức tỉnh mềm nhũn ngã xuống đất, một suy nghĩ thoáng qua.

"Mẹ nó! Ai thu thập tình báo, gọi đây là sào huyệt một sao vậy? Chúc nhân viên tình báo kia, mỗi ngày đều có thể gặp được zombie như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook