Chương 43:
Minh Nguyệt Giữa Trời Quang
25/11/2022
Sáng hôm sau Dương Tử Khâm đi tới khu nấu nướng tìm Trương đại thẩm: "Trương thẩm, thẩm có thể nấu một bát mỳ trường thọ rồi bảo người đưa tới lều của Định An Hầu được không?"
Trương đại thẩm vui mừng kéo tay nàng: "Tất nhiên là được rồi, nhưng mỳ trường thọ phải tự tay làm mới có ý nghĩa chứ. Cô nương mau vào đây, ta dạy cô nương làm. Thật ra mỳ trường thọ dễ làm lắm, cô nương đợi lát ta đi lấy nguyên liệu."
Dương Tử Khâm chưa kịp từ chối đã bị kéo đến bếp, Trương đại thẩm đã quay người đi lấy nguyên liệu.
Dương Tử Khâm tự an ủi mình, thôi thì nàng học xong sau này về có thể tự làm cho người thân trong nhà cũng được.
Dưới sự hướng dẫn từng bước đầy tỉ mỉ của Trương đại thẩm và sau khi phủ cho bản thân đầy bột mì trắng thì Dương Tử Khâm cuối cùng cũng học được cách làm mỳ trường thọ. Nàng hài lòng nhìn thành quả suốt buổi sáng của mình rồi lấy một khay nhỏ nhanh chân bê mì tới lều của Hoắc Mộ Ngôn. Chủ yếu là nàng sợ nếu để lâu sẽ không nóng nữa, đến lúc nguội hương vị sẽ chẳng ngon nữa.
Trương đại thẩm nhìn bóng lưng của Dương Tử Khâm quay sang thở dài với một vị đại thẩm bên cạnh: "Con gái lớn rồi đúng là không thể giữ trong nhà nữa. Nhìn Tử Khâm cô nương vội vàng kìa."
Dương Tử Khâm cẩn thận bê mì tới lều của Hoắc Mộ Ngôn. Trương Sâm vừa nhìn thấy nàng chỉ nói vào trong một tiếng liền lập tức nhấc cửa lều cho nàng bước vào: "Hầu gia, Tử Khâm tiểu thư tới."
Dương Tử Khâm mỉm cười đa tạ. Nàng bê mì tới đặt lên mặt bàn: "Hầu gia, hôm nay là sinh thần ngài, tiểu nữ mang mì trường thọ tới cho ngài."
Hoắc Mộ Ngôn nhìn Dương Tử Khâm một thân lấm lem trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Nhìn xuống bát mì trên bàn, hắn lại cảm thấy trong lòng có một cảm xúc gì đó không tên đang lan tỏa tới từng chân tơ kẽ tóc, khiến hắn toàn thân đều cảm thấy như được sưởi ấm. Hắn thoáng nở nụ cười, trên người không tự chủ tỏa ra một tầng ấm áp mà Dương Tử Khâm chưa từng nhìn thấy.
Dương Tử Khâm ngẩn người, vị này.... cười lên hình như có chút tuấn tú. Tim nàng đột nhiên hẫng một nhịp, nàng cảm thấy giờ phút này mình có chút bị nam sắc mê hoặc.
Vốn dĩ Hoắc Mộ Ngôn cũng rất anh tuấn, nếu không sao lại vốn không hay ở kinh thành mà vẫn nằm trong tứ đại tài tử Đông Kinh. Nhưng bốn người này thật sự là hay đứng chung một chỗ quá, với vẻ mặt lúc nào cũng thâm trầm lãnh lẽo của Hoắc Mộ Ngôn thì thật sự khuôn mặt lúc nào cũng như đang tắm trong nắng ấm của Vũ Thành Phong tuấn mỹ hơn nhiều.
Hoắc Mộ Ngôn cầm đũa lên bắt đầu ăn mì. Dương Tử Khâm đột nhiên nhớ tới gì đó, nhanh chân đi ra ngoài. Hoắc Mộ Ngôn không biết nàng muốn làm gì nhưng hắn vẫn vui vẻ tiếp tục ăn mì, dù sao đây cũng là do tiểu nhân nhi nhà hắn tự mình xuống bếp nấu cho hắn mà.
Đến lúc hắn vừa ăn xong thì Dương Tử Khâm cũng quay lại. Hoắc Mộ Ngôn đưa cho nàng một chén trà: "Nàng vội vàng gì chứ."
Dương Tử Khâm uống một ngụm trà rồi bình ổn lại hơi thở. Nàng nhìn Hoắc Mộ Ngôn đã hạ đũa: "Đây là lần đầu tiên tiểu nữ làm mì trường thọ, cũng không biết liệu có chỗ nào thiếu sót không?"
Hoắc Mộ Ngôn không keo kiệt gật đầu khen nàng: "Không sao, hợp ý ta là được."
"Vậy thì tốt quá. Còn đây là lễ vật sinh thần của hầu gia. Thật ra vốn lúc đầu tiểu nữ định làm để cảm tạ hầu gia đã đưa tiểu nữ về xe ngựa lúc ở Long An Tự. Nhưng mà trùng hợp sao lại tới sinh thần của hầu gia, tiểu nữ chỉ đành đem nó thành quà tặng sinh thần hầu gia thôi."
Nói rồi nàng đưa cho Hoắc Mộ Ngôn hộ tâm giáp dùng để bắn cung do chính nàng làm. Vốn lúc đầu nàng định để làm quà tạ ơn vì cũng sắp đến mùa săn bắn rồi. Nhưng không ngờ một lần cứu nạn này lại kéo dài hết mùa thu, chỉ sợ năm nay sẽ không tổ chức săn bắn nữa. Nhưng nhỡ đâu có dịp hắn cần dùng tới thì sao.
Hoắc Mộ Ngôn nhìn thấy hộ tâm giáp trong lòng là cảm động không thôi, nhưng...
Hắn chỉ vào hình thêu ở góc: "Đây là...?"
"Đây là hoa cẩm tú, hầu gia không nhìn ra sao, tiểu nữ thấy mình thêu cũng đẹp mà."
Vốn là Dương Tử Khâm cũng muốn thêu hình khác, nhưng nàng không có cầm theo phấn phác, mà hoa cẩm tú là thứ duy nhất nàng có thể thêu mà không cần phác họa.
Hoắc Mộ Ngôn đột nhiên rơi vào trầm tư, lần đầu tiên hắn thấy hộ tâm giáp được thêu hình lên. Hắn hơi nghẹn lại một tiếng rồi hỏi: "Nhưng tại sao... nàng lại thêu hoa cẩm tú."
Dương Tử Khâm vẻ mặt nghiêm túc trả lời: "Vì để không nhìn mộc mạc quá."
Sóng mắt của Hoắc Mộ Ngôn chợt mềm mại: "Ta thích lắm, cảm ơn."
Dương Tử Khâm cười rạng rỡ: "Thật may là hầu gia thích. Vậy không làm phiền hầu gia bận rộn nữa, tiểu nữ xin cáo từ."
Dương Tử Khâm vui vẻ bước ra ngoài, trước khi đi còn không quên tạm biệt Trương Sâm.
Đến tận buổi chiều Dương Tử Khâm mới nhớ ra mà tới thăm Hạ Vân Hiên ở lều trị thương. Lều trị thương giờ vắng vẻ đến nỗi chỉ còn một mình Hạ Vân Hiên ngồi một góc.
"Hạ Vân Hiên, huynh rảnh quá thì đừng phá thảo dược chứ, Tứ điện hạ sẽ khóc mất." Dương Tử Khâm không nhìn nổi việc Hạ Vân Hiên nghịch thảo dược nữa.
Hạ Vân Hiên nhìn thấy nàng thì thoải mái ném thảo dược trong tay xuống, hắn sắp chán mốc người ở chỗ này rồi. Hắn ấn Dương Tử Khâm ngồi xuống, cũng không nể tình mà nói lại nàng: "Dương Tử Khâm, muội rảnh quá thì đừng đi trêu hoa ghẹo nguyệt được không?"
"Muội đâu có, huynh lại nghe thấy gì nữa rồi?" Rõ ràng là nàng là người sớm chiều ngồi cùng các vị đại thẩm nấu cơm, may vá. Sao có thông tin gì cũng là người khác nghe thấy trước rồi mới đến lượt nàng vậy.
Hạ Vân Hiên cảm thấy Dương Tử Khâm đối với một vài chuyện hơi khờ khạo một chút, nhưng trong chuyện tình cảm thì đúng là dốt đặc cán mai: "Muội làm gì Từ Chi Ân rồi? Nhìn mặt huynh ấy là biết có chuyện gì rồi. Giờ chắc huynh ấy và công chúa chắc đang nói chuyện ngoài kia đấy."
Dương Tử Khâm không trả lời mà khẽ day trán, nàng còn tưởng chuyện này giải quyết xong rồi chứ: "Không có chuyện gì đâu."
Hạ Vân Hiên không muốn làm Dương Tử Khâm khó chịu, nếu nàng không muốn nói thì hắn cũng sẽ không hỏi nữa.
Miên Hòa vén cửa lều bước vào trực tiếp đến ngồi cạnh Dương Tử Khâm yên lặng một lúc mới hỏi: "Thanh Thanh, muội thích Từ Chi Ân thật à?"
Dương Tử Khâm gật đầu rồi lại lắc đầu: "Đã từng thôi, muội cũng biết thân phận mình ở đâu mà."
Miên Hòa thở dài: "Vốn lúc Từ Chi Ân hỏi ta, ta cũng trả lời là muội sẽ không thể nào gả cho hắn đâu, mà ta cũng không muốn muội gả cho Từ Chi Ân, ta còn lạ gì hắn, hắn đúng là một mama boy chính tông ấy."
Dương Tử Khâm và Hạ Vân Hiên hơi không hiểu: "Mama... gì cơ?
"À, là kiểu nam nhi mà chỉ biết nghe lời mẫu thân ấy. Ta quen hắn từ nhỏ, có chuyện gì hắn dám cãi Thời vương phi đâu." Miên Hòa khoa tay múa chân để giải thích.
Hạ Vân Hiên đồng tình, nhưng cũng hiểu nguyên nhân sâu xa: "Cũng không thể trách huynh ấy mà, cơ bản là do Thời vương phi quá cường thế thôi."
Dương Tử Khâm ngồi yên, nàng không dám bàn luận về Thời vương phi.
"Nói chung Thanh Thanh không thể gả cho Từ Chi Ân, trước không nói là có một bà mẹ chồng như Thời vương phi, còn có một thế tử phi như Đồng Hiên nữa. Chốn đấy phải gọi là đầm hồng hang hổ ấy, ta không thể để Thanh Thanh bước vào đấy được." Miên Hòa cảm thấy bản thân mình nên nghĩ cách cho Dương Tử Khâm, nhìn Từ Chi Ân có vẻ quyết tâm lắm, mà nàng không thể để Dương Tử Khâm đi làm thϊếp được, thế không khác gì bức chết Dương Tử Khâm.
Dương Tử Khâm gật đầu thật mạnh, rồi cố nâng giọng: "Nhưng mà A Xu, muội mới mười bốn thôi. Hết các thẩm thẩm, rồi cả tỷ nữa, mọi người có lo sớm quá không? Ai mà bắt muội gả chồng, muội lập tức đến quan nha cáo trạng, không được nữa thì muội đến tận hoàng cung cầu xin bệ hạ phân xử," nàng rũ vai: "Tiểu cô nương người ta mới mười bốn niên hoa như này, bên này lo gả chồng, các thẩm thẩm còn đáng sợ hơn, họ còn lo muội sinh con rồi kìa."
Miên Hòa và Hạ Vân Hiên nghe những lời nói giận hờn như trẻ nhỏ của Dương Tử Khâm liền phá lên cười. Hạ Vân Hiên xoa đầu Dương Tử Khâm: "Không ngờ Tử Khâm cô nương của chúng ta vẫn có một mặt trẻ con như này đó."
Dương Tử Khâm lén lút trong lòng thở nhẹ ra, ít nhất cũng qua chuyện này rồi, chứ mọi người cứ không buông như này sẽ khiến nàng đau đầu mất.
Buổi tối, Dương Tử Khâm ngồi một bên nhìn Ngô tướng quân nhóm lửa. Ngô tướng quân nhóm lửa nhanh hơn nàng nhiều, nhìn Dương Tử Khâm ngồi cố thể hiện việc mình mới học được, Ngô tướng quân cũng không đánh gãy sự hứng thú của nàng mà chỉ nhẹ nhàng gợi ý: "Hay là để ta dạy cô nương một cách nhanh hơn nhé."
Dương Tử Khâm bị giọng nói trầm ấm của một võ tướng dọa cho giật nảy, nhưng cũng rất hứng thú ngồi học phương pháp mà Ngô tướng quân nói.
Ngô tướng quân chỉ dùng một hai động tác đã đem lửa nhóm lên, Dương Tử Khâm cũng hào hứng ở một bên vỗ tay tán thưởng.
Mà bên kia, mấy người đã chuyển dần từng vò rượu từ trên xe ngựa xuống. Nhìn hình dáng vò rượu quen thuộc, Dương Tử Khâm cũng nhẹ chân bước tới: "Bệ hạ gửi rượu tới sao? Thật tốt quá, không biết liệu có rượu mơ không?"
Tứ hoàng tử cầm theo một bình rượu đưa nàng: "Đây, rượu mơ của Tử Khâm cô nương đây. Phụ hoàng còn dán hẳn tên cho cô nương. Cô nương còn hỏi vì sao phụ hoàng trách cô nương nữa."
Dương Tử Khâm đón lấy bình rượu ôm vào trong lòng, quay về hướng cổng thành khẽ phúc thân: "Tạ bệ hạ thánh ân."
Hạ Vân Hiên đi từ phía sau tới nhấc lấy bình rượu từ trong lòng Dương Tử Khâm: "Muội uống ít thôi, cẩn thận không lát nữa say là ta cho muội nằm đất luôn đấy."
"Muội biết rồi." Giọng Dương Tử Khâm hơi ủ rũ, nàng tranh thủ lúc Hạ Vân Hiên không chú ý nhanh chóng giật lại bình rượu rồi chạy ra sau lưng Miên Hòa.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi rồi thì mọi người ngồi xuống quanh đống lửa, Tứ hoàng tử đã bắt đầu nhiệt tình rót rượu. Tất cả cầm rượu lên kính Hoắc Mộ Ngôn một ly rồi bắt đầu nướng đồ ăn.
Dương Tử Khâm mấy ngày nay cũng đã thật sự dụng công ở trong lều nấu ăn học tập, nàng tự nướng một xiên thịt rồi đưa qua cho Miên Hòa.
Miên Hòa giả bộ nghiêm túc chậm rãi thưởng thức: "Trù nghệ của vị trù nương nào lại có thể lợi hại như vậy? Xiên thịt này đúng thật là mỹ vị nhân gian hiếm có. Ta thật may mắn khi có thể thưởng thức đồ ăn do chính tay Tử Khâm cô nương làm ra mà."
Dương Tử Khâm cong mắt nín lại tiếng cười của bản thân rồi cầm một xiên đồ khác lên.
Miên Hòa bắt đầu kể chuyện ở Lũng Tây cho mọi người nghe. Ở đây chỉ có Dương Tử Khâm và Tứ hoàng tử là chuyên tâm nghe chuyện, còn rất nhập tâm mà đưa ra những câu cảm thán khi chuyện có cao trào
Dương Tử Khâm vừa ngồi nghe chuyện vừa uống từng ngụm nhỏ rượu mơ, nhưng hình như lần này rượu nặng hơn lần trước thì phải, chưa gì nàng đã thấy người mình không đúng lắm rồi.
Ngồi nghe chuyện mới nhớ ra Hạ Vân Hiên đang bị thương, Dương Tử Khâm quay người giật lấy rượu trong tay Hạ Vân Hiên: "Huynh bị thương thì uống cái gì chứ. Ồ, hay là Hạ tiểu tướng quân lại muốn nằm dưới đất giống trung thu năm ngoái. Lần này muội sẽ để huynh nằm đất đó, huynh nặng lắm, muội kéo không nổi đâu."
Hạ Vân Hiên hôm nay trong lòng thấy vui nên uống nhiều, giờ cũng đã đỏ bừng mặt mũi. Hắn lấy tay bẹo má Dương Tử Khâm: "Sao, gà rừng nhỏ hôm nay phản kháng rồi à?"
Miên Hòa đang dựa vào Vũ Thành Phong phải ngồi dậy đi tới chắn giữa hai người: "Đều nằm xuống đất đi, ta trải chăn sẵn rồi, đều nằm xuống luôn đi."
Hạ Vân Hiên bị Ngô tướng quân kéo lại, hắn trực tiếp ngả lên vai Ngô tướng quân, Dương Tử Khâm nghiêng người ôm lấy Miên Hòa nheo mắt nhìn hai người kia.
Dương Tử Khâm bắt đầu nhỏ giọng kể lại chuyện ở trại tị nạn. Nàng kể về Tiểu Ngũ và Tiểu Muội cho Miên Hòa nghe, nhắc đến hai đứa nhỏ, nước mắt nàng cứ thế mà lăn dài, giọng cũng nghẹn ngào.
Mọi người đều nhìn Dương Tử Khâm, ánh mắt ai cũng thâm sâu khác thường, mỗi người đều có suy nghĩ của bản thân, nhưng không ai đọc được rằng họ đang nghĩ gì.
Miên Hòa dịu dàng vỗ về Dương Tử Khâm, Thanh Thanh của nàng cũng chỉ là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ phải chịu hết mất mát từ lần này đến lần khác. Vậy mà khi nàng ấy yếu đuối đến vậy, Miên Hòa lại không thể ở bên. Đứa nhỏ đáng thương.
Dương Tử Khâm khóc xong thì nằm ngủ luôn trên chân Miên Hòa.
Mọi người nhìn Dương Tử Khâm ngủ rồi cũng không đánh thức nàng mà tiếp tục uống rượu.
Vì vậy đến lúc Dương Tử Khâm không hiểu vì sao lại ngồi bật dậy thì mọi người ai cũng đã ngủ la liệt hết rồi. Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh thấy chỉ còn Hoắc Mộ Ngôn còn tỉnh táo. Nàng nghiêng đầu xuyên qua đống lửa nhìn Hoắc Mộ Ngôn.
Hoắc Mộ Ngôn vẫy tay gọi nàng qua ngồi cạnh hắn, nàng đang nhiên ngồi bật dậy cũng dọa đến hắn đây, may sao hắn vẫn đủ điềm tĩnh nếu không sẽ mất mặt trước mặt nàng rồi.
Dương Tử Khâm thấy hắn gọi thì cũng đứng dậy đi qua ngồi xuống, nàng một tay ôm chăn quấn trên người, một tay vẫn ôm bình rượu của mình. Nàng nhìn sang Hoắc Mộ Ngôn đang ngồi không, nàng nhích người sang đưa cho hắn nửa tấm chăn.
Nhìn Dương Tử Khâm nghiêng nghiêng ngả ngả, Hoắc Mộ Ngôn đưa vai tới cho nàng tựa. Dương Tử Khâm lắc đầu, tựa không được, nàng không dám tựa.
Hoắc Mộ Ngôn vỗ vỗ bả vai mình: "Cho phép nàng đấy."
Dương Tử Khâm đến lúc này mới đưa đầu tựa lên vai Hoắc Mộ Ngôn.
Nàng nhìn khuôn mặt của Hoắc Mộ Ngôn ở cự ly gần: "Sao ngài không thích cười vậy? Ngài cười lên đẹp biết bao."
Hoắc Mộ Ngôn quay sang nhìn nàng, chóp mũi hắn chạm vào vầng trán của Dương Tử Khâm, hương thơm của thiếu nữ khiến hắn còn say hơn rượu, người say, lòng càng say.
Dương Tử Khâm chẳng phát giác ra sự thay đổi của Hoắc Mộ Ngôn, nàng vẫn nói liên tục: "Ta nghe Trương thống lĩnh kể chuyện ngài liều mình xây đê. Tuy ngài là chiến thần, nhưng giờ ngài hạ phàm rồi, thân thể ngài chỉ là thân thể người phàm thôi, ngài cũng phải lo lắng cho sức khỏe của mình nữa."
Khóe miệng Hoắc Mộ Ngôn cong lên, hắn nhắm mắt thưởng thức men say thiếu nữ đem lại: "Ừ, ta biết rồi."
Dương Tử Khâm lại tái phát thói hư tật xấu khi say rượu của nàng, liên tục nói bên tai Hoắc Mộ Ngôn.
Mà Hoắc Mộ Ngôn lại rất hưởng thụ, thấp giọng trả lời từng câu của nàng.
"Tiểu Bạch không muốn theo ta về, nhưng nếu ta đến phủ ngài nhiều quá sẽ gây chú ý lắm, sẽ bị đồn đại lên mất. Lần sau ta đến hầu phủ có thể đi cửa phụ được không?"
"Được."
"Ta lỡ đem khăn tay của ngài giặt mất hỏng rồi, ta có thể may thêm y phục cho ngài để đổi lại được không?"
"Tặng nàng đó."
"Bệ hạ nói với Tứ điện hạ vì ta mà rượu của ngài bị lấy mất. Đâu phải ta lấy đâu, rõ ràng là ngài với A Xu lấy mà. Nhưng mà rượu bệ hạ ủ ngon thật đấy. Ta có thể hỏi ngài ấy bí phương được không nhỉ? Ta sẽ chỉ hỏi cách ngâm rượu mơ thôi."
"Sau này ta ngâm cho nàng."
Dương Tử Khâm nói rất nhiều nhưng lần nào Hoắc Mộ Ngôn cũng sẽ trả lời lại nàng. Đến tận lúc nàng mệt mỏi rồi ngủ thϊếp đi, Hoắc Mộ Ngôn nhẹ nhàng đặt lên trán Dương Tử Khâm một nụ hôn phớt, đem chăn bọc kín nàng lại rồi ôm nàng vào lòng.
Hắn nhìn nàng đến đáy mắt cũng là ý cười, năm nay hắn có một sinh thần tốt lắm, vì nàng mà cái gì cũng tốt cả.
------------
Nhiệt liệt giới thiệu một hố mới ạ: Nhân sinh nhất thứ tương tư mộng.
Cảnh báo: Trước mắt là truyện ngược, không thể spoil nhưng tiết tấu sẽ nhanh một chút, đọc cũng không cần đợi chờ nhiều quá.
Chị bé nào đam mê truyện ngược có thể nhảy hố thử ạ.
https://truyenfull.com/truyen/nhan-sinh-nhat-thu-tuong-tu-mong/
Trương đại thẩm vui mừng kéo tay nàng: "Tất nhiên là được rồi, nhưng mỳ trường thọ phải tự tay làm mới có ý nghĩa chứ. Cô nương mau vào đây, ta dạy cô nương làm. Thật ra mỳ trường thọ dễ làm lắm, cô nương đợi lát ta đi lấy nguyên liệu."
Dương Tử Khâm chưa kịp từ chối đã bị kéo đến bếp, Trương đại thẩm đã quay người đi lấy nguyên liệu.
Dương Tử Khâm tự an ủi mình, thôi thì nàng học xong sau này về có thể tự làm cho người thân trong nhà cũng được.
Dưới sự hướng dẫn từng bước đầy tỉ mỉ của Trương đại thẩm và sau khi phủ cho bản thân đầy bột mì trắng thì Dương Tử Khâm cuối cùng cũng học được cách làm mỳ trường thọ. Nàng hài lòng nhìn thành quả suốt buổi sáng của mình rồi lấy một khay nhỏ nhanh chân bê mì tới lều của Hoắc Mộ Ngôn. Chủ yếu là nàng sợ nếu để lâu sẽ không nóng nữa, đến lúc nguội hương vị sẽ chẳng ngon nữa.
Trương đại thẩm nhìn bóng lưng của Dương Tử Khâm quay sang thở dài với một vị đại thẩm bên cạnh: "Con gái lớn rồi đúng là không thể giữ trong nhà nữa. Nhìn Tử Khâm cô nương vội vàng kìa."
Dương Tử Khâm cẩn thận bê mì tới lều của Hoắc Mộ Ngôn. Trương Sâm vừa nhìn thấy nàng chỉ nói vào trong một tiếng liền lập tức nhấc cửa lều cho nàng bước vào: "Hầu gia, Tử Khâm tiểu thư tới."
Dương Tử Khâm mỉm cười đa tạ. Nàng bê mì tới đặt lên mặt bàn: "Hầu gia, hôm nay là sinh thần ngài, tiểu nữ mang mì trường thọ tới cho ngài."
Hoắc Mộ Ngôn nhìn Dương Tử Khâm một thân lấm lem trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Nhìn xuống bát mì trên bàn, hắn lại cảm thấy trong lòng có một cảm xúc gì đó không tên đang lan tỏa tới từng chân tơ kẽ tóc, khiến hắn toàn thân đều cảm thấy như được sưởi ấm. Hắn thoáng nở nụ cười, trên người không tự chủ tỏa ra một tầng ấm áp mà Dương Tử Khâm chưa từng nhìn thấy.
Dương Tử Khâm ngẩn người, vị này.... cười lên hình như có chút tuấn tú. Tim nàng đột nhiên hẫng một nhịp, nàng cảm thấy giờ phút này mình có chút bị nam sắc mê hoặc.
Vốn dĩ Hoắc Mộ Ngôn cũng rất anh tuấn, nếu không sao lại vốn không hay ở kinh thành mà vẫn nằm trong tứ đại tài tử Đông Kinh. Nhưng bốn người này thật sự là hay đứng chung một chỗ quá, với vẻ mặt lúc nào cũng thâm trầm lãnh lẽo của Hoắc Mộ Ngôn thì thật sự khuôn mặt lúc nào cũng như đang tắm trong nắng ấm của Vũ Thành Phong tuấn mỹ hơn nhiều.
Hoắc Mộ Ngôn cầm đũa lên bắt đầu ăn mì. Dương Tử Khâm đột nhiên nhớ tới gì đó, nhanh chân đi ra ngoài. Hoắc Mộ Ngôn không biết nàng muốn làm gì nhưng hắn vẫn vui vẻ tiếp tục ăn mì, dù sao đây cũng là do tiểu nhân nhi nhà hắn tự mình xuống bếp nấu cho hắn mà.
Đến lúc hắn vừa ăn xong thì Dương Tử Khâm cũng quay lại. Hoắc Mộ Ngôn đưa cho nàng một chén trà: "Nàng vội vàng gì chứ."
Dương Tử Khâm uống một ngụm trà rồi bình ổn lại hơi thở. Nàng nhìn Hoắc Mộ Ngôn đã hạ đũa: "Đây là lần đầu tiên tiểu nữ làm mì trường thọ, cũng không biết liệu có chỗ nào thiếu sót không?"
Hoắc Mộ Ngôn không keo kiệt gật đầu khen nàng: "Không sao, hợp ý ta là được."
"Vậy thì tốt quá. Còn đây là lễ vật sinh thần của hầu gia. Thật ra vốn lúc đầu tiểu nữ định làm để cảm tạ hầu gia đã đưa tiểu nữ về xe ngựa lúc ở Long An Tự. Nhưng mà trùng hợp sao lại tới sinh thần của hầu gia, tiểu nữ chỉ đành đem nó thành quà tặng sinh thần hầu gia thôi."
Nói rồi nàng đưa cho Hoắc Mộ Ngôn hộ tâm giáp dùng để bắn cung do chính nàng làm. Vốn lúc đầu nàng định để làm quà tạ ơn vì cũng sắp đến mùa săn bắn rồi. Nhưng không ngờ một lần cứu nạn này lại kéo dài hết mùa thu, chỉ sợ năm nay sẽ không tổ chức săn bắn nữa. Nhưng nhỡ đâu có dịp hắn cần dùng tới thì sao.
Hoắc Mộ Ngôn nhìn thấy hộ tâm giáp trong lòng là cảm động không thôi, nhưng...
Hắn chỉ vào hình thêu ở góc: "Đây là...?"
"Đây là hoa cẩm tú, hầu gia không nhìn ra sao, tiểu nữ thấy mình thêu cũng đẹp mà."
Vốn là Dương Tử Khâm cũng muốn thêu hình khác, nhưng nàng không có cầm theo phấn phác, mà hoa cẩm tú là thứ duy nhất nàng có thể thêu mà không cần phác họa.
Hoắc Mộ Ngôn đột nhiên rơi vào trầm tư, lần đầu tiên hắn thấy hộ tâm giáp được thêu hình lên. Hắn hơi nghẹn lại một tiếng rồi hỏi: "Nhưng tại sao... nàng lại thêu hoa cẩm tú."
Dương Tử Khâm vẻ mặt nghiêm túc trả lời: "Vì để không nhìn mộc mạc quá."
Sóng mắt của Hoắc Mộ Ngôn chợt mềm mại: "Ta thích lắm, cảm ơn."
Dương Tử Khâm cười rạng rỡ: "Thật may là hầu gia thích. Vậy không làm phiền hầu gia bận rộn nữa, tiểu nữ xin cáo từ."
Dương Tử Khâm vui vẻ bước ra ngoài, trước khi đi còn không quên tạm biệt Trương Sâm.
Đến tận buổi chiều Dương Tử Khâm mới nhớ ra mà tới thăm Hạ Vân Hiên ở lều trị thương. Lều trị thương giờ vắng vẻ đến nỗi chỉ còn một mình Hạ Vân Hiên ngồi một góc.
"Hạ Vân Hiên, huynh rảnh quá thì đừng phá thảo dược chứ, Tứ điện hạ sẽ khóc mất." Dương Tử Khâm không nhìn nổi việc Hạ Vân Hiên nghịch thảo dược nữa.
Hạ Vân Hiên nhìn thấy nàng thì thoải mái ném thảo dược trong tay xuống, hắn sắp chán mốc người ở chỗ này rồi. Hắn ấn Dương Tử Khâm ngồi xuống, cũng không nể tình mà nói lại nàng: "Dương Tử Khâm, muội rảnh quá thì đừng đi trêu hoa ghẹo nguyệt được không?"
"Muội đâu có, huynh lại nghe thấy gì nữa rồi?" Rõ ràng là nàng là người sớm chiều ngồi cùng các vị đại thẩm nấu cơm, may vá. Sao có thông tin gì cũng là người khác nghe thấy trước rồi mới đến lượt nàng vậy.
Hạ Vân Hiên cảm thấy Dương Tử Khâm đối với một vài chuyện hơi khờ khạo một chút, nhưng trong chuyện tình cảm thì đúng là dốt đặc cán mai: "Muội làm gì Từ Chi Ân rồi? Nhìn mặt huynh ấy là biết có chuyện gì rồi. Giờ chắc huynh ấy và công chúa chắc đang nói chuyện ngoài kia đấy."
Dương Tử Khâm không trả lời mà khẽ day trán, nàng còn tưởng chuyện này giải quyết xong rồi chứ: "Không có chuyện gì đâu."
Hạ Vân Hiên không muốn làm Dương Tử Khâm khó chịu, nếu nàng không muốn nói thì hắn cũng sẽ không hỏi nữa.
Miên Hòa vén cửa lều bước vào trực tiếp đến ngồi cạnh Dương Tử Khâm yên lặng một lúc mới hỏi: "Thanh Thanh, muội thích Từ Chi Ân thật à?"
Dương Tử Khâm gật đầu rồi lại lắc đầu: "Đã từng thôi, muội cũng biết thân phận mình ở đâu mà."
Miên Hòa thở dài: "Vốn lúc Từ Chi Ân hỏi ta, ta cũng trả lời là muội sẽ không thể nào gả cho hắn đâu, mà ta cũng không muốn muội gả cho Từ Chi Ân, ta còn lạ gì hắn, hắn đúng là một mama boy chính tông ấy."
Dương Tử Khâm và Hạ Vân Hiên hơi không hiểu: "Mama... gì cơ?
"À, là kiểu nam nhi mà chỉ biết nghe lời mẫu thân ấy. Ta quen hắn từ nhỏ, có chuyện gì hắn dám cãi Thời vương phi đâu." Miên Hòa khoa tay múa chân để giải thích.
Hạ Vân Hiên đồng tình, nhưng cũng hiểu nguyên nhân sâu xa: "Cũng không thể trách huynh ấy mà, cơ bản là do Thời vương phi quá cường thế thôi."
Dương Tử Khâm ngồi yên, nàng không dám bàn luận về Thời vương phi.
"Nói chung Thanh Thanh không thể gả cho Từ Chi Ân, trước không nói là có một bà mẹ chồng như Thời vương phi, còn có một thế tử phi như Đồng Hiên nữa. Chốn đấy phải gọi là đầm hồng hang hổ ấy, ta không thể để Thanh Thanh bước vào đấy được." Miên Hòa cảm thấy bản thân mình nên nghĩ cách cho Dương Tử Khâm, nhìn Từ Chi Ân có vẻ quyết tâm lắm, mà nàng không thể để Dương Tử Khâm đi làm thϊếp được, thế không khác gì bức chết Dương Tử Khâm.
Dương Tử Khâm gật đầu thật mạnh, rồi cố nâng giọng: "Nhưng mà A Xu, muội mới mười bốn thôi. Hết các thẩm thẩm, rồi cả tỷ nữa, mọi người có lo sớm quá không? Ai mà bắt muội gả chồng, muội lập tức đến quan nha cáo trạng, không được nữa thì muội đến tận hoàng cung cầu xin bệ hạ phân xử," nàng rũ vai: "Tiểu cô nương người ta mới mười bốn niên hoa như này, bên này lo gả chồng, các thẩm thẩm còn đáng sợ hơn, họ còn lo muội sinh con rồi kìa."
Miên Hòa và Hạ Vân Hiên nghe những lời nói giận hờn như trẻ nhỏ của Dương Tử Khâm liền phá lên cười. Hạ Vân Hiên xoa đầu Dương Tử Khâm: "Không ngờ Tử Khâm cô nương của chúng ta vẫn có một mặt trẻ con như này đó."
Dương Tử Khâm lén lút trong lòng thở nhẹ ra, ít nhất cũng qua chuyện này rồi, chứ mọi người cứ không buông như này sẽ khiến nàng đau đầu mất.
Buổi tối, Dương Tử Khâm ngồi một bên nhìn Ngô tướng quân nhóm lửa. Ngô tướng quân nhóm lửa nhanh hơn nàng nhiều, nhìn Dương Tử Khâm ngồi cố thể hiện việc mình mới học được, Ngô tướng quân cũng không đánh gãy sự hứng thú của nàng mà chỉ nhẹ nhàng gợi ý: "Hay là để ta dạy cô nương một cách nhanh hơn nhé."
Dương Tử Khâm bị giọng nói trầm ấm của một võ tướng dọa cho giật nảy, nhưng cũng rất hứng thú ngồi học phương pháp mà Ngô tướng quân nói.
Ngô tướng quân chỉ dùng một hai động tác đã đem lửa nhóm lên, Dương Tử Khâm cũng hào hứng ở một bên vỗ tay tán thưởng.
Mà bên kia, mấy người đã chuyển dần từng vò rượu từ trên xe ngựa xuống. Nhìn hình dáng vò rượu quen thuộc, Dương Tử Khâm cũng nhẹ chân bước tới: "Bệ hạ gửi rượu tới sao? Thật tốt quá, không biết liệu có rượu mơ không?"
Tứ hoàng tử cầm theo một bình rượu đưa nàng: "Đây, rượu mơ của Tử Khâm cô nương đây. Phụ hoàng còn dán hẳn tên cho cô nương. Cô nương còn hỏi vì sao phụ hoàng trách cô nương nữa."
Dương Tử Khâm đón lấy bình rượu ôm vào trong lòng, quay về hướng cổng thành khẽ phúc thân: "Tạ bệ hạ thánh ân."
Hạ Vân Hiên đi từ phía sau tới nhấc lấy bình rượu từ trong lòng Dương Tử Khâm: "Muội uống ít thôi, cẩn thận không lát nữa say là ta cho muội nằm đất luôn đấy."
"Muội biết rồi." Giọng Dương Tử Khâm hơi ủ rũ, nàng tranh thủ lúc Hạ Vân Hiên không chú ý nhanh chóng giật lại bình rượu rồi chạy ra sau lưng Miên Hòa.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi rồi thì mọi người ngồi xuống quanh đống lửa, Tứ hoàng tử đã bắt đầu nhiệt tình rót rượu. Tất cả cầm rượu lên kính Hoắc Mộ Ngôn một ly rồi bắt đầu nướng đồ ăn.
Dương Tử Khâm mấy ngày nay cũng đã thật sự dụng công ở trong lều nấu ăn học tập, nàng tự nướng một xiên thịt rồi đưa qua cho Miên Hòa.
Miên Hòa giả bộ nghiêm túc chậm rãi thưởng thức: "Trù nghệ của vị trù nương nào lại có thể lợi hại như vậy? Xiên thịt này đúng thật là mỹ vị nhân gian hiếm có. Ta thật may mắn khi có thể thưởng thức đồ ăn do chính tay Tử Khâm cô nương làm ra mà."
Dương Tử Khâm cong mắt nín lại tiếng cười của bản thân rồi cầm một xiên đồ khác lên.
Miên Hòa bắt đầu kể chuyện ở Lũng Tây cho mọi người nghe. Ở đây chỉ có Dương Tử Khâm và Tứ hoàng tử là chuyên tâm nghe chuyện, còn rất nhập tâm mà đưa ra những câu cảm thán khi chuyện có cao trào
Dương Tử Khâm vừa ngồi nghe chuyện vừa uống từng ngụm nhỏ rượu mơ, nhưng hình như lần này rượu nặng hơn lần trước thì phải, chưa gì nàng đã thấy người mình không đúng lắm rồi.
Ngồi nghe chuyện mới nhớ ra Hạ Vân Hiên đang bị thương, Dương Tử Khâm quay người giật lấy rượu trong tay Hạ Vân Hiên: "Huynh bị thương thì uống cái gì chứ. Ồ, hay là Hạ tiểu tướng quân lại muốn nằm dưới đất giống trung thu năm ngoái. Lần này muội sẽ để huynh nằm đất đó, huynh nặng lắm, muội kéo không nổi đâu."
Hạ Vân Hiên hôm nay trong lòng thấy vui nên uống nhiều, giờ cũng đã đỏ bừng mặt mũi. Hắn lấy tay bẹo má Dương Tử Khâm: "Sao, gà rừng nhỏ hôm nay phản kháng rồi à?"
Miên Hòa đang dựa vào Vũ Thành Phong phải ngồi dậy đi tới chắn giữa hai người: "Đều nằm xuống đất đi, ta trải chăn sẵn rồi, đều nằm xuống luôn đi."
Hạ Vân Hiên bị Ngô tướng quân kéo lại, hắn trực tiếp ngả lên vai Ngô tướng quân, Dương Tử Khâm nghiêng người ôm lấy Miên Hòa nheo mắt nhìn hai người kia.
Dương Tử Khâm bắt đầu nhỏ giọng kể lại chuyện ở trại tị nạn. Nàng kể về Tiểu Ngũ và Tiểu Muội cho Miên Hòa nghe, nhắc đến hai đứa nhỏ, nước mắt nàng cứ thế mà lăn dài, giọng cũng nghẹn ngào.
Mọi người đều nhìn Dương Tử Khâm, ánh mắt ai cũng thâm sâu khác thường, mỗi người đều có suy nghĩ của bản thân, nhưng không ai đọc được rằng họ đang nghĩ gì.
Miên Hòa dịu dàng vỗ về Dương Tử Khâm, Thanh Thanh của nàng cũng chỉ là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ phải chịu hết mất mát từ lần này đến lần khác. Vậy mà khi nàng ấy yếu đuối đến vậy, Miên Hòa lại không thể ở bên. Đứa nhỏ đáng thương.
Dương Tử Khâm khóc xong thì nằm ngủ luôn trên chân Miên Hòa.
Mọi người nhìn Dương Tử Khâm ngủ rồi cũng không đánh thức nàng mà tiếp tục uống rượu.
Vì vậy đến lúc Dương Tử Khâm không hiểu vì sao lại ngồi bật dậy thì mọi người ai cũng đã ngủ la liệt hết rồi. Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh thấy chỉ còn Hoắc Mộ Ngôn còn tỉnh táo. Nàng nghiêng đầu xuyên qua đống lửa nhìn Hoắc Mộ Ngôn.
Hoắc Mộ Ngôn vẫy tay gọi nàng qua ngồi cạnh hắn, nàng đang nhiên ngồi bật dậy cũng dọa đến hắn đây, may sao hắn vẫn đủ điềm tĩnh nếu không sẽ mất mặt trước mặt nàng rồi.
Dương Tử Khâm thấy hắn gọi thì cũng đứng dậy đi qua ngồi xuống, nàng một tay ôm chăn quấn trên người, một tay vẫn ôm bình rượu của mình. Nàng nhìn sang Hoắc Mộ Ngôn đang ngồi không, nàng nhích người sang đưa cho hắn nửa tấm chăn.
Nhìn Dương Tử Khâm nghiêng nghiêng ngả ngả, Hoắc Mộ Ngôn đưa vai tới cho nàng tựa. Dương Tử Khâm lắc đầu, tựa không được, nàng không dám tựa.
Hoắc Mộ Ngôn vỗ vỗ bả vai mình: "Cho phép nàng đấy."
Dương Tử Khâm đến lúc này mới đưa đầu tựa lên vai Hoắc Mộ Ngôn.
Nàng nhìn khuôn mặt của Hoắc Mộ Ngôn ở cự ly gần: "Sao ngài không thích cười vậy? Ngài cười lên đẹp biết bao."
Hoắc Mộ Ngôn quay sang nhìn nàng, chóp mũi hắn chạm vào vầng trán của Dương Tử Khâm, hương thơm của thiếu nữ khiến hắn còn say hơn rượu, người say, lòng càng say.
Dương Tử Khâm chẳng phát giác ra sự thay đổi của Hoắc Mộ Ngôn, nàng vẫn nói liên tục: "Ta nghe Trương thống lĩnh kể chuyện ngài liều mình xây đê. Tuy ngài là chiến thần, nhưng giờ ngài hạ phàm rồi, thân thể ngài chỉ là thân thể người phàm thôi, ngài cũng phải lo lắng cho sức khỏe của mình nữa."
Khóe miệng Hoắc Mộ Ngôn cong lên, hắn nhắm mắt thưởng thức men say thiếu nữ đem lại: "Ừ, ta biết rồi."
Dương Tử Khâm lại tái phát thói hư tật xấu khi say rượu của nàng, liên tục nói bên tai Hoắc Mộ Ngôn.
Mà Hoắc Mộ Ngôn lại rất hưởng thụ, thấp giọng trả lời từng câu của nàng.
"Tiểu Bạch không muốn theo ta về, nhưng nếu ta đến phủ ngài nhiều quá sẽ gây chú ý lắm, sẽ bị đồn đại lên mất. Lần sau ta đến hầu phủ có thể đi cửa phụ được không?"
"Được."
"Ta lỡ đem khăn tay của ngài giặt mất hỏng rồi, ta có thể may thêm y phục cho ngài để đổi lại được không?"
"Tặng nàng đó."
"Bệ hạ nói với Tứ điện hạ vì ta mà rượu của ngài bị lấy mất. Đâu phải ta lấy đâu, rõ ràng là ngài với A Xu lấy mà. Nhưng mà rượu bệ hạ ủ ngon thật đấy. Ta có thể hỏi ngài ấy bí phương được không nhỉ? Ta sẽ chỉ hỏi cách ngâm rượu mơ thôi."
"Sau này ta ngâm cho nàng."
Dương Tử Khâm nói rất nhiều nhưng lần nào Hoắc Mộ Ngôn cũng sẽ trả lời lại nàng. Đến tận lúc nàng mệt mỏi rồi ngủ thϊếp đi, Hoắc Mộ Ngôn nhẹ nhàng đặt lên trán Dương Tử Khâm một nụ hôn phớt, đem chăn bọc kín nàng lại rồi ôm nàng vào lòng.
Hắn nhìn nàng đến đáy mắt cũng là ý cười, năm nay hắn có một sinh thần tốt lắm, vì nàng mà cái gì cũng tốt cả.
------------
Nhiệt liệt giới thiệu một hố mới ạ: Nhân sinh nhất thứ tương tư mộng.
Cảnh báo: Trước mắt là truyện ngược, không thể spoil nhưng tiết tấu sẽ nhanh một chút, đọc cũng không cần đợi chờ nhiều quá.
Chị bé nào đam mê truyện ngược có thể nhảy hố thử ạ.
https://truyenfull.com/truyen/nhan-sinh-nhat-thu-tuong-tu-mong/
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.