Chương 45
Minh Nguyệt Giữa Trời Quang
25/11/2022
Hoàng đế hạ lệnh cho Đô úy Lũng Tây tới đón người dân ở đây trở về Lũng Tây.
Đám người Dương Tử Khâm đứng trước trại tị nạn tiễn mọi người. Nhìn người dân dần dần đi xa, Dương Tử Khâm trong lòng cũng bùi ngùi, nước mắt đảo quanh viền mắt bị nàng kiềm nén lại, nàng không muốn khóc, nàng muốn mỉm cười vui vẻ tiễn mọi người về nhà.
Miên Hòa kéo tay Dương Tử Khâm: "Đi thôi, về nhà thôi."
Dương Tử Khâm mỉm cười, đúng vậy, chúng ta về nhà thôi.
Trước chuồng ngựa, Dương Tử Khâm nghiêm mặt nhìn Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, lát nữa chúng ta vào kinh thành rồi. Hầu gia và Truy Phong bận lắm, em không được làm phiền họ, em với ta đi đằng sau được không?"
Nhìn Tiểu Bạch ngoan ngoãn đứng đó, Dương Tử Khâm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn ngồi xe ngựa.
Đoàn người từ ngoài đi vào kinh thành đã đủ bắt mắt rồi, đang nhiên mà Tiểu Bạch lại chạy tới bên Truy Phong thì sao, kiểu gì cũng có thể gây lên một trận gió bão đó. Với lại nàng hơi sợ mọi người sẽ chú ý đến nàng, cách tốt nhất vẫn là ngồi xe ngựa thì hơn.
Cổng thành mở ra, đoàn quân cũng chậm rãi đi vào kinh thành, bách tính đã đứng hai bên đường chào đón những người anh hùng.
Dương Tử Khâm ngồi trong xe ngựa cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của người dân, nàng lấy tay giữ chặt rèm cửa, nàng sợ đột nhiên rèm cửa bị gió thổi.
Vì xe ngựa không thể tách đoàn đi về Dương phủ được, Dương Tử Khâm đành đi theo đoàn quân vào hoàng cung luôn.
Mà ở cổng cung hoàng đế cùng bách quan đang đứng đợi mọi người.
Dương Tử Khâm cẩn thận mở cửa sau của xe ngựa rồi chuồn xuống, bảo nàng trước mặt mọi người bước từ trên xe ngựa xuống nàng không làm được, nàng vẫn chưa có cái gan đấy.
Hạ Vân Hiên phát giác ra hành động của Dương Tử Khâm bèn tới yểm hộ nàng, hắn biết tính cách không thích nổi bật của Dương Tử Khâm nên để nàng đứng sau lưng hắn, đem nàng che khuất.
Hoàng đế để mấy người quỳ trên mặt đất, trực tiếp sai người tuyên đọc thánh chỉ khen thưởng, ngài là người công bằng, có tội thì phạt, có công thì thưởng, những người ở đây đều là công thần trong chuyện giúp đỡ người dân Lũng Tây, vì vậy ngài phải lập tức khen thưởng.
Nội thị tiến tới cao giọng đọc thánh chỉ.
Dương Tử Khâm quỳ sau lưng Hạ Vân Hiên cúi đầu nghe thánh chỉ, trong lòng nàng địa vị của hoàng đế lại cao thêm một tầng, ngài ấy không chỉ thưởng cho những người quền cao chức trọng, tất cả những binh sĩ tham gia cứu nạn đều được thưởng nửa năm bổng lộc. Trong lòng nàng cảm thấy vui thay mọi người.
Đột nhiên nàng nghe thấy tên mình, khiến cho Dương Tử Khâm kinh ngạc đến cứng đờ người.
"Dương gia tứ nữ Dương Tử Khâm lương thiện dũng cảm,..."
Dương Tử Khâm thụ sủng nhược kinh, nàng không ngờ bản thân cũng sẽ được ban thưởng riêng như này, nàng cúi đầu nghe những lời khen nàng đang được đọc sau lưng hơi rịn một tầng mồ hôi, bệ hạ quá khen rồi.
"Nay cho phép tự mình quyết định hôn phối, không ai được thay nàng can thiệp, người nào cường thế ép buộc, xử trí như tội chống lại thánh chỉ. Dương gia tứ nữ, bước lên tiếp nhận thánh chỉ."
Dương Tử sững sờ tiến lên quỳ xuống nhận thánh chỉ: "Thần nữ Dương Tử Khâm tiếp chỉ, tạ bệ hạ thánh ân."
Đến tận lúc cầm thánh chỉ quỳ sang một bên Dương Tử Khâm trong lòng vừa cảm động vừa kích động, nàng còn chẳng nghe thấy ban thưởng của những người khác nữa. Trong lòng nàng hoàng đế giờ đã là người vĩ đại nhất.
Thánh chỉ này đồng nghĩa với nàng có thể tự mình quyết định mình gả hay không rồi, không ai có thể thay nàng quyết định nữa, không ai có thể ép buộc nàng nữa.
Một giọt nước mắt rơi xuống thánh chỉ, trên môi Dương Tử Khâm lại là nụ cười dịu dàng. Một phần cuộc đời của nàng tự do rồi, nàng không còn phải nơm nớp lo sợ phải làm thϊếp rồi.
Hoàng đế đứng ở phía trên cũng âm thầm cười, phần thưởng này của Dương Tử Khâm là do ngài suy nghĩ rất lâu mới có thể nghĩ ra được. Tai mắt của ngài làm sao mà ít hơn đám người kia được chứ, mấy chuyện ở ngoài trại tị nạn ngài đều biết hết đó.
Tuy xem đám nhỏ rốt cuộc cũng động lòng thì vui đấy, nhưng nhỡ một đám mà quỳ trước mặt ngài xin ban hôn thì ngài biết phải làm sao. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ngài không biết phải làm sao, thôi thì để sau này cho Dương gia nha đầu tự mình quyết định đi. Việc của ngài giờ chỉ là ngồi xem kịch thôi. Đấy, nhìn xem, mới có một đạo thánh chỉ, đứa nào giỏi che giấu thì chưa biết nhưng có đứa mặt đã xám ngoét rồi, thật đau đầu.
Tất cả mọi người nhận xong thánh chỉ ban thưởng thì hoàng đế cũng cho phép mọi người đứng lên. Dương Tử Khâm vẫn ở trong dư vị hạnh phúc, nàng nắm chặt thánh chỉ trong tay.
Đến tối hoàng đế còn muốn đãi yến, vì vậy Dương Tử Khâm đi cùng Miên Hòa về Hòa An đài.
Hai tiểu cô nương ngâm mình thư giãn ở trong Miên Ao, Miên Hòa nằm dài ở thành ao nhìn Dương Tử Khâm bên cạnh: "Thanh Thanh, tổ mẫu muội sau khi biết tin sẽ có vẻ mặt gì nhỉ? Ta cũng muốn được nhìn nữa. Nhưng mà thật tốt quá, sau này tiểu di không cần phải đấu với bà ấy nữa."
Dương Tử Khâm chìm người xuống, để làn nước ấm ôm đến tận cổ nàng thỏa mãn thở hắt ra một hơi. Đúng vậy, mẫu thân sau này không cần phải âm thầm chuẩn bị sẵn mưu kế vì sợ tổ mẫu khiến nàng thành hòn đá kê chân cho đích nữ Dương gia nữa rồi.
"Thanh Thanh, muội muốn có một phu quân như thế nào?
Dương Tử Khâm lắc đầu, nàng hỏi ngược lại:
"Muội cũng không biết nữa, A Xu, tỷ thì sao?"
"Lúc trước ta nghĩ ta nên tìm một người chiều chuộng ta, nghe lời ta, như vậy ta có thể thỏa thích làm theo ý mình." Miên Hòa ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng giờ ta thấy tìm một người mạnh mẽ một chút cũng tốt lắm, có thể bảo vệ ta. Lúc đấy ta nghĩ hóa ra không cần mạnh mẽ cũng tốt lắm, bản thân mình nghe lời người khác cũng tốt lắm. Huynh ấy có thể đem tới cho ta cảm giác an toàn mà ta muốn."
Dương Tử Khâm khẽ cười trêu chọc: "Muội phải đổi cách xưng hô thôi, không nên gọi là Vũ vương gia nữa, muội nên gọi gì đây, biểu tỷ phu chăng."
Miên Hòa mặt thoáng đỏ: "Ta còn chưa nói là ai mà."
Dương Tử Khâm giả bộ ngạc nhiên: "Chẳng lẽ muội nói sai rồi sao, vậy là ai đây, là thiếu niên lang nào đã khiến Miên Hòa công chúa của chúng ta rung động rồi đây?"
"Được rồi, được rồi, là huynh ấy được chưa. Nhưng ta mới hơi rung động thôi, phải xem biểu hiện tiếp theo của huynh ấy đã." Miên Hòa hơi hất mặt, dù sao thân phận hiện tại của nàng cũng là công chúa đó.
Dương Tử Khâm mỉm cười nhìn Miên Hòa, nhất đại tài tử cùng nhất đại tài nữ, thật là một đôi quyến lữ khiến người khác hâm mộ.
Y phục mùa đông đã được gửi đến Hòa An đài, Miên Hòa nhìn một loạt y phục được cung tỳ cầm trước mặt đắn đo suy nghĩ, sau cùng chọn cho mình và Dương Tử Khâm hai bộ màu cam đào.
Dương Tử Khâm lạ lẫm nhìn bản thân mình trong gương, y phục của công chúa tinh xảo đẹp đẽ, trang dung diễm lệ theo phong cách Miên Hòa.
Nàng nhìn vào gương không rời, tay lại gọi cung tỳ giúp nàng thay đổi lại trang dung bình thường của mình.
Miên Hòa đứng bên cạnh cản nàng lại: "Đừng mà, muội như này trông xinh đẹp biết bao. Nhìn xem, hôm nay chúng ta trông như một cặp song sinh vậy."
Lúc hai người đi sang thỉnh an các vị nương nương, Thư Chiêu Nghi còn trêu chọc các nàng: "Xem nào, ai mà xinh đẹp thế này, ta còn tưởng bản thân mình có hai nữ nhi đâu."
Dương Tử Khâm đi tới hỏi thăm mẫu thân nàng rồi ngoan ngoãn đứng một bên nghe mọi người nói chuyện. Ba tháng vừa rồi nàng hơi tự do tự tại quá, nàng nghĩ nàng cần một chút thời gian để trở lại làm bản thân trước kia.
Dương nhị phu nhân có nhiều điều muốn nói với con gái nhưng đây không phải chỗ thích hợp, vì vậy bà chỉ xúc động nắm chặt tay con gái.
Sau khi nói chuyện một hồi, hoàng hậu mới dẫn nữ quyến đi tới Yến Đài.
Dương Tử Khâm và các vị công chúa sẽ đi vào bên phải điện còn hoàng hậu và các vị nương nương sẽ đi vào bằng đường khác.
Chỗ ngồi hôm nay của Dương Tử Khâm là cùng bàn với Miên Hòa, hai nàng ngồi ngay dưới các vị nương nương, còn đối diện là Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Tứ đại tài tử Đông Kinh, đến Ngô tướng quân cũng ngồi đó. Ngay tiếp theo là các vị y quan, đến Nhị hoàng tử hôm nay cũng phải ngồi thấp hơn. Phía đối diện thì nhiều người, bên này hai nàng còn cách các vị công chúa cả một khoảng. Hoàng đế bệ hạ, ngài an bài như này cũng đặc biệt quá rồi.
Sau khi hoàng đế miễn lễ cho mọi người, ngài giơ cao ly rượu: "Mọi người cùng nhau kính những vị công thần nào. Hôm nay trẫm chỉ mời gia quyến của họ tới, mọi người cứ coi như một yến tiệc gia đình để chào đón họ trở về là được, không cần phải quá câu nệ, thoải mái một chút là được."
Dương Tử Khâm bóc quýt chậm rãi thưởng thức âm nhạc. Vẫn là quýt trong hoàng cung ăn ngon hơn, vừa mới vào đông đã ngọt như vậy rồi.
Lúc sau mọi người đã bắt đầu tùy ý đi lại. Dương Tử Khâm không muốn ngồi bên trong nữa bèn đi ra ngoài, cung tỳ thấy nàng đi ra ngoài bèn lấy áo choàng cho nàng.
Gió lạnh bên ngoài thổi qua khiến mũi nàng hơi ửng đỏ.
"Tử Khâm cô nương sao lại trốn ra ngoài này rồi?"
Dương Tử Khâm không cần quay lại cũng biết là ai, còn ai vẫn quen miệng gọi nàng là Tử Khâm cô nương nữa chứ.
"Tứ điện hạ, sao điện hạ cũng ra đây vậy?"
Tứ hoàng tử chán nản dựa vào hành lang: "Ngươi cũng cảm thấy thế đúng không? Mặt trăng nhìn từ đây ấy, cứ cảm giác khác khác, cũng thấy khó chịu nữa."
Dương Tử Khâm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cùng là một mặt trăng, nhưng đúng là khác cảm giác khác nhau thật. Nhưng đối với Dương Tử Khâm, mỗi một nơi nàng ngắm trăng, đều có cảm xúc riêng, vì vậy mặt trăng cũng sẽ khác.
"Điện hạ, ngài thật sự không thay đổi cách xưng hô sao?"
Tứ hoàng tử bị nàng chọc cười: "Điểm chú ý của ngươi khác thường thật đấy."
Hắn vỗ vai Dương Tử Khâm: "Đi vào thôi, ngươi không trốn được đâu, bên trong kia còn nhiều người muốn tìm ngươi lắm."
"À, trang dung bây giờ cũng đẹp đấy, nhưng ta vẫn thích Tử Khâm cô nương hơn." Trước khi đi Tứ hoàng tử còn quay lại nghiêng đầu nhìn Dương Tử Khâm.
Dương Tử Khâm cũng đi vào theo, nàng nhỏ giọng thì thầm: "Ta cũng thích Tử Khâm cô nương hơn."
Dương Tử Bội nhìn thấy tỷ tỷ, cậu xúc động đi tới muốn ôm lấy tỷ tỷ cậu, nhưng nhìn xung quanh còn đông người, cậu đành chỉ nắm lấy tay tỷ tỷ.
Dương Tử Khâm vỗ nhẹ bàn tay cậu: "A Du, tỷ tỷ vẫn khỏe mạnh, đợi về phủ tỷ sẽ kể cho đệ nghe chuyện ở trại tị nạn nhé."
Dương Tử Bội ngoan ngoãn gật đầu, cậu vui vẻ: "Tỷ tỷ, hôm nay trông tỷ thật xinh đẹp."
Dương Tử Khâm mỉm cười, chỉ là trang dung xinh đẹp mà thôi.
Các vị tiểu thư đang bận vây lấy Miên Hòa, Dương Tử Khâm lách qua đám người trở về chỗ của mình. Nàng nhìn xung quanh, mọi người đã thoải mái tụ tập nói chuyện, nàng nhìn qua chỗ mẫu thân nàng, bà đang ngồi nói chuyện với đại di, nàng cũng ngại đi qua làm phiền.
Hoàng đế đi tới ngồi vào vị trí của Miên Hòa, Dương Tử Khâm định hành lễ thì bị hoàng đế cản lại, ngài tiện tay cầm lên một quả quýt từ một đĩa quýt đã được bóc sẵn. Dương Tử Khâm nhìn mấy đĩa quýt đã bóc sẵn để trên mặt bàn hơi ngạc nhiên, nàng mới rời đi một lát, sao quay lại đã thấy trên bàn nhiều quýt đã bóc vậy rồi. Ký ức đột ngột trở lại ngày du xuân ở Lam hồ, nàng hơi mỉm cười định cầm một quả lên.
Hoàng đế giữ tay Dương Tử Khâm lại rồi chuyển tay nàng đến một đĩa quýt khác: "Lấy ở đĩa này này, đĩa này hơi chua ."
Dương Tử Khâm dạ một tiếng rồi cũng lấy quýt từ đĩa hoàng đế chỉ. Nàng không biết vì sao hoàng đế ngồi đây, nàng cũng không dám hỏi, vì vậy nàng cứ yên lặng ăn quýt của nàng chờ đợi hoàng đế mở miệng.
Hoàng đế ăn đến quả thứ ba mới phủi phủi tay: "Chà, hôm nay trẫm cũng được nghe vài chuyện thú vị về Tử Khâm cô nương đấy."
Dương Tử Khâm cứng người, nàng có lẽ biết ai kể cho hoàng đế luôn đấy, ôi cái danh xưng này.
Hoàng đế hất cằm về đám người phía đối diện: "Ngươi có vừa ý ai không, trẫm giúp ngươi một tay."
Dương Tử Khâm chậm rãi lắc đầu: "Thần nữ vẫn biết thân phận của mình, phần thưởng hôm nay của bệ hạ đã là thứ tốt nhất mà thần nữ nhận được rồi."
Hoàng đế dùng đuôi mắt nhìn nàng: "Trẫm cũng không đến để chèn ép ngươi, trẫm đang thăm dò ý kiến của ngươi cơ mà. Nói đi, ngươi thấy ai tốt?"
"Bệ hạ cho phép thần nữ tự mình quyết định có nghĩa là thần nữ được phép nói gả hoặc không gả khi bị đưa vào tình huống có sự lựa chọn. Không có nghĩa là thần nữ sẽ được chọn một người để gả." Dương Tử Khâm cố vòng vo, nếu hoàng đế tiếp tục bắt nàng chọn thì nàng cũng không biết nên tiếp tục thế nào nữa.
Hoàng đế hơi nhún vai: "Xem ra là một nha đầu thông minh rồi. Nhưng thật lòng thì trẫm thấy Hoắc Vũ Nhật không tồi đâu, ngươi thấy sao?"
"Dạ. Bệ hạ nói hầu gia tốt thì tất nhiên là tốt ạ, thần nữ cũng không dám bàn luận về hầu gia đâu." Dương Khâm trong lòng sợ hãi, được hoàng đế khen thông minh không phải chuyện tốt lành gì đâu, trong khi nàng nghĩ bản thân mình còn không thông minh nữa đâu.
Hoàng đế ồ lên một tiếng rồi hứng thú nhìn Dương Tử Khâm: "Ngươi không muốn trả lời thì ngồi yên cũng được. Trẫm ngồi đây cũng tốt cho danh tiếng của ngươi lắm đó."
Dương Tử Khâm nhìn xung quanh, nàng phát hiện hầu hết dư quang của mọi người đều đang nhìn về hướng này. Tại sao lại không chứ, hoàng đế ngồi cạnh nàng cơ mà.
Dương Tử Khâm cúi đầu mân mê vạt váy.
Đám người Dương Tử Khâm đứng trước trại tị nạn tiễn mọi người. Nhìn người dân dần dần đi xa, Dương Tử Khâm trong lòng cũng bùi ngùi, nước mắt đảo quanh viền mắt bị nàng kiềm nén lại, nàng không muốn khóc, nàng muốn mỉm cười vui vẻ tiễn mọi người về nhà.
Miên Hòa kéo tay Dương Tử Khâm: "Đi thôi, về nhà thôi."
Dương Tử Khâm mỉm cười, đúng vậy, chúng ta về nhà thôi.
Trước chuồng ngựa, Dương Tử Khâm nghiêm mặt nhìn Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, lát nữa chúng ta vào kinh thành rồi. Hầu gia và Truy Phong bận lắm, em không được làm phiền họ, em với ta đi đằng sau được không?"
Nhìn Tiểu Bạch ngoan ngoãn đứng đó, Dương Tử Khâm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn ngồi xe ngựa.
Đoàn người từ ngoài đi vào kinh thành đã đủ bắt mắt rồi, đang nhiên mà Tiểu Bạch lại chạy tới bên Truy Phong thì sao, kiểu gì cũng có thể gây lên một trận gió bão đó. Với lại nàng hơi sợ mọi người sẽ chú ý đến nàng, cách tốt nhất vẫn là ngồi xe ngựa thì hơn.
Cổng thành mở ra, đoàn quân cũng chậm rãi đi vào kinh thành, bách tính đã đứng hai bên đường chào đón những người anh hùng.
Dương Tử Khâm ngồi trong xe ngựa cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của người dân, nàng lấy tay giữ chặt rèm cửa, nàng sợ đột nhiên rèm cửa bị gió thổi.
Vì xe ngựa không thể tách đoàn đi về Dương phủ được, Dương Tử Khâm đành đi theo đoàn quân vào hoàng cung luôn.
Mà ở cổng cung hoàng đế cùng bách quan đang đứng đợi mọi người.
Dương Tử Khâm cẩn thận mở cửa sau của xe ngựa rồi chuồn xuống, bảo nàng trước mặt mọi người bước từ trên xe ngựa xuống nàng không làm được, nàng vẫn chưa có cái gan đấy.
Hạ Vân Hiên phát giác ra hành động của Dương Tử Khâm bèn tới yểm hộ nàng, hắn biết tính cách không thích nổi bật của Dương Tử Khâm nên để nàng đứng sau lưng hắn, đem nàng che khuất.
Hoàng đế để mấy người quỳ trên mặt đất, trực tiếp sai người tuyên đọc thánh chỉ khen thưởng, ngài là người công bằng, có tội thì phạt, có công thì thưởng, những người ở đây đều là công thần trong chuyện giúp đỡ người dân Lũng Tây, vì vậy ngài phải lập tức khen thưởng.
Nội thị tiến tới cao giọng đọc thánh chỉ.
Dương Tử Khâm quỳ sau lưng Hạ Vân Hiên cúi đầu nghe thánh chỉ, trong lòng nàng địa vị của hoàng đế lại cao thêm một tầng, ngài ấy không chỉ thưởng cho những người quền cao chức trọng, tất cả những binh sĩ tham gia cứu nạn đều được thưởng nửa năm bổng lộc. Trong lòng nàng cảm thấy vui thay mọi người.
Đột nhiên nàng nghe thấy tên mình, khiến cho Dương Tử Khâm kinh ngạc đến cứng đờ người.
"Dương gia tứ nữ Dương Tử Khâm lương thiện dũng cảm,..."
Dương Tử Khâm thụ sủng nhược kinh, nàng không ngờ bản thân cũng sẽ được ban thưởng riêng như này, nàng cúi đầu nghe những lời khen nàng đang được đọc sau lưng hơi rịn một tầng mồ hôi, bệ hạ quá khen rồi.
"Nay cho phép tự mình quyết định hôn phối, không ai được thay nàng can thiệp, người nào cường thế ép buộc, xử trí như tội chống lại thánh chỉ. Dương gia tứ nữ, bước lên tiếp nhận thánh chỉ."
Dương Tử sững sờ tiến lên quỳ xuống nhận thánh chỉ: "Thần nữ Dương Tử Khâm tiếp chỉ, tạ bệ hạ thánh ân."
Đến tận lúc cầm thánh chỉ quỳ sang một bên Dương Tử Khâm trong lòng vừa cảm động vừa kích động, nàng còn chẳng nghe thấy ban thưởng của những người khác nữa. Trong lòng nàng hoàng đế giờ đã là người vĩ đại nhất.
Thánh chỉ này đồng nghĩa với nàng có thể tự mình quyết định mình gả hay không rồi, không ai có thể thay nàng quyết định nữa, không ai có thể ép buộc nàng nữa.
Một giọt nước mắt rơi xuống thánh chỉ, trên môi Dương Tử Khâm lại là nụ cười dịu dàng. Một phần cuộc đời của nàng tự do rồi, nàng không còn phải nơm nớp lo sợ phải làm thϊếp rồi.
Hoàng đế đứng ở phía trên cũng âm thầm cười, phần thưởng này của Dương Tử Khâm là do ngài suy nghĩ rất lâu mới có thể nghĩ ra được. Tai mắt của ngài làm sao mà ít hơn đám người kia được chứ, mấy chuyện ở ngoài trại tị nạn ngài đều biết hết đó.
Tuy xem đám nhỏ rốt cuộc cũng động lòng thì vui đấy, nhưng nhỡ một đám mà quỳ trước mặt ngài xin ban hôn thì ngài biết phải làm sao. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ngài không biết phải làm sao, thôi thì để sau này cho Dương gia nha đầu tự mình quyết định đi. Việc của ngài giờ chỉ là ngồi xem kịch thôi. Đấy, nhìn xem, mới có một đạo thánh chỉ, đứa nào giỏi che giấu thì chưa biết nhưng có đứa mặt đã xám ngoét rồi, thật đau đầu.
Tất cả mọi người nhận xong thánh chỉ ban thưởng thì hoàng đế cũng cho phép mọi người đứng lên. Dương Tử Khâm vẫn ở trong dư vị hạnh phúc, nàng nắm chặt thánh chỉ trong tay.
Đến tối hoàng đế còn muốn đãi yến, vì vậy Dương Tử Khâm đi cùng Miên Hòa về Hòa An đài.
Hai tiểu cô nương ngâm mình thư giãn ở trong Miên Ao, Miên Hòa nằm dài ở thành ao nhìn Dương Tử Khâm bên cạnh: "Thanh Thanh, tổ mẫu muội sau khi biết tin sẽ có vẻ mặt gì nhỉ? Ta cũng muốn được nhìn nữa. Nhưng mà thật tốt quá, sau này tiểu di không cần phải đấu với bà ấy nữa."
Dương Tử Khâm chìm người xuống, để làn nước ấm ôm đến tận cổ nàng thỏa mãn thở hắt ra một hơi. Đúng vậy, mẫu thân sau này không cần phải âm thầm chuẩn bị sẵn mưu kế vì sợ tổ mẫu khiến nàng thành hòn đá kê chân cho đích nữ Dương gia nữa rồi.
"Thanh Thanh, muội muốn có một phu quân như thế nào?
Dương Tử Khâm lắc đầu, nàng hỏi ngược lại:
"Muội cũng không biết nữa, A Xu, tỷ thì sao?"
"Lúc trước ta nghĩ ta nên tìm một người chiều chuộng ta, nghe lời ta, như vậy ta có thể thỏa thích làm theo ý mình." Miên Hòa ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng giờ ta thấy tìm một người mạnh mẽ một chút cũng tốt lắm, có thể bảo vệ ta. Lúc đấy ta nghĩ hóa ra không cần mạnh mẽ cũng tốt lắm, bản thân mình nghe lời người khác cũng tốt lắm. Huynh ấy có thể đem tới cho ta cảm giác an toàn mà ta muốn."
Dương Tử Khâm khẽ cười trêu chọc: "Muội phải đổi cách xưng hô thôi, không nên gọi là Vũ vương gia nữa, muội nên gọi gì đây, biểu tỷ phu chăng."
Miên Hòa mặt thoáng đỏ: "Ta còn chưa nói là ai mà."
Dương Tử Khâm giả bộ ngạc nhiên: "Chẳng lẽ muội nói sai rồi sao, vậy là ai đây, là thiếu niên lang nào đã khiến Miên Hòa công chúa của chúng ta rung động rồi đây?"
"Được rồi, được rồi, là huynh ấy được chưa. Nhưng ta mới hơi rung động thôi, phải xem biểu hiện tiếp theo của huynh ấy đã." Miên Hòa hơi hất mặt, dù sao thân phận hiện tại của nàng cũng là công chúa đó.
Dương Tử Khâm mỉm cười nhìn Miên Hòa, nhất đại tài tử cùng nhất đại tài nữ, thật là một đôi quyến lữ khiến người khác hâm mộ.
Y phục mùa đông đã được gửi đến Hòa An đài, Miên Hòa nhìn một loạt y phục được cung tỳ cầm trước mặt đắn đo suy nghĩ, sau cùng chọn cho mình và Dương Tử Khâm hai bộ màu cam đào.
Dương Tử Khâm lạ lẫm nhìn bản thân mình trong gương, y phục của công chúa tinh xảo đẹp đẽ, trang dung diễm lệ theo phong cách Miên Hòa.
Nàng nhìn vào gương không rời, tay lại gọi cung tỳ giúp nàng thay đổi lại trang dung bình thường của mình.
Miên Hòa đứng bên cạnh cản nàng lại: "Đừng mà, muội như này trông xinh đẹp biết bao. Nhìn xem, hôm nay chúng ta trông như một cặp song sinh vậy."
Lúc hai người đi sang thỉnh an các vị nương nương, Thư Chiêu Nghi còn trêu chọc các nàng: "Xem nào, ai mà xinh đẹp thế này, ta còn tưởng bản thân mình có hai nữ nhi đâu."
Dương Tử Khâm đi tới hỏi thăm mẫu thân nàng rồi ngoan ngoãn đứng một bên nghe mọi người nói chuyện. Ba tháng vừa rồi nàng hơi tự do tự tại quá, nàng nghĩ nàng cần một chút thời gian để trở lại làm bản thân trước kia.
Dương nhị phu nhân có nhiều điều muốn nói với con gái nhưng đây không phải chỗ thích hợp, vì vậy bà chỉ xúc động nắm chặt tay con gái.
Sau khi nói chuyện một hồi, hoàng hậu mới dẫn nữ quyến đi tới Yến Đài.
Dương Tử Khâm và các vị công chúa sẽ đi vào bên phải điện còn hoàng hậu và các vị nương nương sẽ đi vào bằng đường khác.
Chỗ ngồi hôm nay của Dương Tử Khâm là cùng bàn với Miên Hòa, hai nàng ngồi ngay dưới các vị nương nương, còn đối diện là Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Tứ đại tài tử Đông Kinh, đến Ngô tướng quân cũng ngồi đó. Ngay tiếp theo là các vị y quan, đến Nhị hoàng tử hôm nay cũng phải ngồi thấp hơn. Phía đối diện thì nhiều người, bên này hai nàng còn cách các vị công chúa cả một khoảng. Hoàng đế bệ hạ, ngài an bài như này cũng đặc biệt quá rồi.
Sau khi hoàng đế miễn lễ cho mọi người, ngài giơ cao ly rượu: "Mọi người cùng nhau kính những vị công thần nào. Hôm nay trẫm chỉ mời gia quyến của họ tới, mọi người cứ coi như một yến tiệc gia đình để chào đón họ trở về là được, không cần phải quá câu nệ, thoải mái một chút là được."
Dương Tử Khâm bóc quýt chậm rãi thưởng thức âm nhạc. Vẫn là quýt trong hoàng cung ăn ngon hơn, vừa mới vào đông đã ngọt như vậy rồi.
Lúc sau mọi người đã bắt đầu tùy ý đi lại. Dương Tử Khâm không muốn ngồi bên trong nữa bèn đi ra ngoài, cung tỳ thấy nàng đi ra ngoài bèn lấy áo choàng cho nàng.
Gió lạnh bên ngoài thổi qua khiến mũi nàng hơi ửng đỏ.
"Tử Khâm cô nương sao lại trốn ra ngoài này rồi?"
Dương Tử Khâm không cần quay lại cũng biết là ai, còn ai vẫn quen miệng gọi nàng là Tử Khâm cô nương nữa chứ.
"Tứ điện hạ, sao điện hạ cũng ra đây vậy?"
Tứ hoàng tử chán nản dựa vào hành lang: "Ngươi cũng cảm thấy thế đúng không? Mặt trăng nhìn từ đây ấy, cứ cảm giác khác khác, cũng thấy khó chịu nữa."
Dương Tử Khâm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cùng là một mặt trăng, nhưng đúng là khác cảm giác khác nhau thật. Nhưng đối với Dương Tử Khâm, mỗi một nơi nàng ngắm trăng, đều có cảm xúc riêng, vì vậy mặt trăng cũng sẽ khác.
"Điện hạ, ngài thật sự không thay đổi cách xưng hô sao?"
Tứ hoàng tử bị nàng chọc cười: "Điểm chú ý của ngươi khác thường thật đấy."
Hắn vỗ vai Dương Tử Khâm: "Đi vào thôi, ngươi không trốn được đâu, bên trong kia còn nhiều người muốn tìm ngươi lắm."
"À, trang dung bây giờ cũng đẹp đấy, nhưng ta vẫn thích Tử Khâm cô nương hơn." Trước khi đi Tứ hoàng tử còn quay lại nghiêng đầu nhìn Dương Tử Khâm.
Dương Tử Khâm cũng đi vào theo, nàng nhỏ giọng thì thầm: "Ta cũng thích Tử Khâm cô nương hơn."
Dương Tử Bội nhìn thấy tỷ tỷ, cậu xúc động đi tới muốn ôm lấy tỷ tỷ cậu, nhưng nhìn xung quanh còn đông người, cậu đành chỉ nắm lấy tay tỷ tỷ.
Dương Tử Khâm vỗ nhẹ bàn tay cậu: "A Du, tỷ tỷ vẫn khỏe mạnh, đợi về phủ tỷ sẽ kể cho đệ nghe chuyện ở trại tị nạn nhé."
Dương Tử Bội ngoan ngoãn gật đầu, cậu vui vẻ: "Tỷ tỷ, hôm nay trông tỷ thật xinh đẹp."
Dương Tử Khâm mỉm cười, chỉ là trang dung xinh đẹp mà thôi.
Các vị tiểu thư đang bận vây lấy Miên Hòa, Dương Tử Khâm lách qua đám người trở về chỗ của mình. Nàng nhìn xung quanh, mọi người đã thoải mái tụ tập nói chuyện, nàng nhìn qua chỗ mẫu thân nàng, bà đang ngồi nói chuyện với đại di, nàng cũng ngại đi qua làm phiền.
Hoàng đế đi tới ngồi vào vị trí của Miên Hòa, Dương Tử Khâm định hành lễ thì bị hoàng đế cản lại, ngài tiện tay cầm lên một quả quýt từ một đĩa quýt đã được bóc sẵn. Dương Tử Khâm nhìn mấy đĩa quýt đã bóc sẵn để trên mặt bàn hơi ngạc nhiên, nàng mới rời đi một lát, sao quay lại đã thấy trên bàn nhiều quýt đã bóc vậy rồi. Ký ức đột ngột trở lại ngày du xuân ở Lam hồ, nàng hơi mỉm cười định cầm một quả lên.
Hoàng đế giữ tay Dương Tử Khâm lại rồi chuyển tay nàng đến một đĩa quýt khác: "Lấy ở đĩa này này, đĩa này hơi chua ."
Dương Tử Khâm dạ một tiếng rồi cũng lấy quýt từ đĩa hoàng đế chỉ. Nàng không biết vì sao hoàng đế ngồi đây, nàng cũng không dám hỏi, vì vậy nàng cứ yên lặng ăn quýt của nàng chờ đợi hoàng đế mở miệng.
Hoàng đế ăn đến quả thứ ba mới phủi phủi tay: "Chà, hôm nay trẫm cũng được nghe vài chuyện thú vị về Tử Khâm cô nương đấy."
Dương Tử Khâm cứng người, nàng có lẽ biết ai kể cho hoàng đế luôn đấy, ôi cái danh xưng này.
Hoàng đế hất cằm về đám người phía đối diện: "Ngươi có vừa ý ai không, trẫm giúp ngươi một tay."
Dương Tử Khâm chậm rãi lắc đầu: "Thần nữ vẫn biết thân phận của mình, phần thưởng hôm nay của bệ hạ đã là thứ tốt nhất mà thần nữ nhận được rồi."
Hoàng đế dùng đuôi mắt nhìn nàng: "Trẫm cũng không đến để chèn ép ngươi, trẫm đang thăm dò ý kiến của ngươi cơ mà. Nói đi, ngươi thấy ai tốt?"
"Bệ hạ cho phép thần nữ tự mình quyết định có nghĩa là thần nữ được phép nói gả hoặc không gả khi bị đưa vào tình huống có sự lựa chọn. Không có nghĩa là thần nữ sẽ được chọn một người để gả." Dương Tử Khâm cố vòng vo, nếu hoàng đế tiếp tục bắt nàng chọn thì nàng cũng không biết nên tiếp tục thế nào nữa.
Hoàng đế hơi nhún vai: "Xem ra là một nha đầu thông minh rồi. Nhưng thật lòng thì trẫm thấy Hoắc Vũ Nhật không tồi đâu, ngươi thấy sao?"
"Dạ. Bệ hạ nói hầu gia tốt thì tất nhiên là tốt ạ, thần nữ cũng không dám bàn luận về hầu gia đâu." Dương Khâm trong lòng sợ hãi, được hoàng đế khen thông minh không phải chuyện tốt lành gì đâu, trong khi nàng nghĩ bản thân mình còn không thông minh nữa đâu.
Hoàng đế ồ lên một tiếng rồi hứng thú nhìn Dương Tử Khâm: "Ngươi không muốn trả lời thì ngồi yên cũng được. Trẫm ngồi đây cũng tốt cho danh tiếng của ngươi lắm đó."
Dương Tử Khâm nhìn xung quanh, nàng phát hiện hầu hết dư quang của mọi người đều đang nhìn về hướng này. Tại sao lại không chứ, hoàng đế ngồi cạnh nàng cơ mà.
Dương Tử Khâm cúi đầu mân mê vạt váy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.