Chương 47
Minh Nguyệt Giữa Trời Quang
25/11/2022
Dương Tử Khâm cũng đi thăm Tề Thu Ngọc, nàng cũng kể mọi chuyện cho Tề Thu Ngọc như đã hứa.
Sau khi trở về, Dương Tử Khâm phân phó cho A Diên đóng cửa Đông Các, nàng muốn nghỉ ngơi. Mấy ngày nay Dương Tử Khâm chỉ ngồi trong phòng thêu thùa, tuyết bắt đầu rơi, nàng cũng chuẩn bị làm vài cái áo choàng.
Liên Anh ngồi cuốn chỉ cho Dương Tử Khâm cũng không quên kể chuyện ở Dương phủ cho nàng.
Như là Liễu di nương tháng trước được chẩn đoán là đã mang thai.
Rồi Dương Như Lan được ghi tên dưới danh nghĩa Dương đại phu nhân.
Nhưng chuyện lớn nhất chắc là Dương Như Ngọc tổ chức lễ chải tóc cực kỳ rầm rộ, rất nhiều quý nhân trong kinh thành đều đến.
Ngoài trời bông tuyết rơi không tiếng động, Dương Tử Khâm lại trở lại với cuộc sống bình lặng của mình, không màng thế sự.
Mùa đông năm nay tuyết không rơi nhiều như năm ngoái nhưng không khí vừa khô vừa lạnh, trong Đông Các than sưởi chưa từng ngừng đỏ.
Vốn theo phân lượng thì than của Nhị phòng cũng không nhiều lắm, Dương Tử Khâm từ nhỏ đã sợ lạnh, hồi trước cứ đến mùa đông là mọi người ở nhị phòng đều tập trung ở Trúc Viện, như vậy có thể tiết kiệm than hơn.
Cho đến khi nàng lên bảy, đại di nàng lên được vị trí Chiêu Nghi, sau đó nàng cũng theo Miên Hòa kinh doanh mở Cẩm Phường, tiền tài của Nhị phòng cũng vì vậy mà tốt hơn.
Đồ đại di ban thưởng ra, tiền nàng được chia từ Cẩm Phường, dần dần, Nhị phòng đã có số tài sản ngầm mà Dương lão phu nhân không biết. Bà chỉ nghĩ là do cửa hàng hồi môn của Dương nhị phu nhân ăn nên làm ra, nên mới có thêm một chút tiền mua than sưởi.
Dương Tử Khâm đang ngồi vẽ hoa văn trên áo choàng thì thấy A Diên đẩy cửa bước vào.
A Diên xoay người khép cửa rồi thưa: "Tiểu thư, Thời vương thế tử tới bái phỏng, lão phu nhân bảo em tới gọi tiểu thư."
Dương Tử Khâm dừng động tác trên tay lại, nàng đặt phấn vẽ xuống, Liên Anh cũng nhanh chóng lấy áo choàng và ấm lô cho nàng.
Cũng không biết Từ Chi Ân đến đây làm gì. Hôm đưa lễ vật tới, Từ Chi Ân đưa cả thư cho nàng nói là hắn đã tìm được chỗ an táng cho Tiểu Ngũ và Tiểu Muội bảo nàng không cần lo. Hôm trước nàng lại viết thư gửi đến Thời vương phủ hỏi chỗ an táng của hai đứa nhỏ để đi thăm. Nhưng thư trả lời còn chưa nhận được, hôm nay Từ Chi Ân đã đến tận phủ rồi.
Trường Thọ Viện hôm nay vậy mà náo nhiệt, tất cả các tỷ muội đã ngồi ở đấy cùng lão phu nhân tiếp đón Từ Chi Ân.
Khung cảnh như từng quen thuộc, hình như lúc Vũ Thành Phong đến cũng là một khung cảnh như này. Các vị tỷ muội cũng thật là... nhiệt tình.
Dương Tử Khâm đi tới hành lễ với Dương lão phu nhân và Từ Chi Ân.
Dương Tử Khâm vừa tới, Từ Chi Ân liền đứng lên chắp tay với Dương lão phu nhân: "Tử Khâm đã tới, vậy xin phép lão phu nhân, chúng vãn bối cáo lui trước."
Dương Tử Khâm nhìn sang Từ Chi Ân, có chuyện gì vậy, gọi nàng đến rồi cáo lui, vậy là nàng nên đến hay không nên đến đây.
Dương lão phu nhân cười đến nếp nhăn ở khóe mắt hiện cả lên: "Được rồi, vậy làm phiền thế tử rồi. Tử Khâm, con đi cùng thế tử đừng gây rắc rối cho thế tử."
Dương Tử Khâm cứ vậy không hiểu đầu của tai nheo gì đi theo Từ Chi Ân.
Dương Như Lan nhìn theo bóng lưng hai người đi ra ngoài: "Tổ mẫu! Sao người lại để hai người họ đơn độc đi với nhau như thế. Không phải chỉ là đi ra ngoài sao, chỉ cần một câu của người, chúng con đi theo cũng được mà."
Dương lão phu nhân liếc nàng ta một cái. Người ta đường đường là Thời vương thế tử, người ta chỉ là nể mặt bà đã già mới xưng một câu vãn bối, nha đầu này có bị ngốc không thế. Với lại nhìn sự hứng thú của Từ Chi Ân với Dương tứ nha đầu xem, kiểu gì nha đầu đó cũng có thể gả vào vương phủ làm thϊếp. Sau này Từ Chi Ân chính là Thời vương, nếu giữ vững được sủng ái, có khi còn có thể làm trắc phi, vậy thì Dương gia sẽ có một người là trắc phi vương phủ.
Bàn tính trong lòng Dương lão phu nhân gảy lên liên hồi, chỉ là bà quên mất một điều, bà không can dự vào hôn nhân của Dương Tử Khâm được.
Ngồi trên xe ngựa, nhìn Từ Chi Ân ngồi đối diện mình, nàng hỏi: "Thế tử hôm nay đến muốn đưa ta đi đâu?"
Từ Chi Ân lấy bộ trà ra, chuẩn bị pha trà cho Dương Tử Khâm: "Đưa nàng đi gặp Tiểu Ngũ và Tiểu Muội."
Xe ngựa của Thời vương phủ cũng đủ rộng rãi, vậy mà trên xe còn có một bàn trà. Dương Tử Khâm nhìn theo động tác của Từ Chi Ân, cũng ngồi lại gần về phía bàn trà: "Thế tử chỉ cần viết thư trả lời cho ta là được, cũng không cần phải mất công đến tận nơi như này."
Động tác tay của Từ Chi Ân hơi sững lại, nhìn nàng trả lời: "Ta muốn gặp nàng, nên đành đến tận phủ tìm nàng, nếu không cũng sẽ không có cơ hội gặp nàng."
Dương Tử Khâm bị câu trả lời của hắn làm cho bối rối, nàng cụp mắt nhìn xuống bộ pha trà.
Từ Chi Ân nhìn ánh mắt nàng né tránh cũng không nói gì nữa mà bắt đầu pha trà.
Động tác pha trà của Từ Chi Ân rất đẹp, lưu loát lại nhịp nhàng, không phải kiểu yểu điệu của nữ tử mà là sự tao nhã, khí khái của quân tử.
Nhìn thấy ánh mắt Dương Tử Khâm nhìn theo có chút thất thần, Từ Chi Ân hơi mỉm cười, hắn rót cho nàng một chén trà.
Hương thơm trà nhàn nhạt bay khắp xe ngựa.
Dương Tử Khâm cầm chén trà lên uống một ngụm, vị ngọt hài hòa chậm rãi lan tỏa.
Ánh mắt Từ Chi Ân nhu hòa nhìn nàng: "Biết là nàng thích ăn ngọt, vì vậy ta chuẩn bị cho nàng loại trà ngọt này, hy vọng nàng sẽ thích."
Dương Tử Khâm ngạc nhiên, cũng không biết hắn nghe được ở đâu, nhưng đúng là nàng thích ăn ngọt. Nàng nhỏ giọng cảm ơn rồi lại nhấp thêm một ngụm trà.
Hai người ngồi trên xe ngựa lặng lẽ thưởng trà ăn điểm tâm.
Từ Chi Ân thật muốn khoảng khắc này cứ kéo dài, nếu như có thể kéo dài mãi mãi thì thật tốt quá. Cứ như vậy ở cùng nàng, hắn pha trà, nàng thưởng trà, chỉ cần yên lặng ngồi bên nhau cũng cảm thấy hạnh phúc.
Xe ngựa dừng lại, Từ Chi Ân xuống trước rồi đưa tay định đỡ nàng xuống. Dương Tử Khâm nhìn sang A Diên, A Diên hiểu ý đi tới định đỡ nàng. Từ Chi Ân lại cố tính đi lên đứng chắn trước A Diên, đưa tay về phía nàng.
Dương Tử Khâm hết cách đành vịn vào Từ Chi Ân để xuống ngựa. Nàng nhìn xung quanh, ở đây là Long An Tự. Từ Chi Ân đã chọn một chỗ tốt, để hai đứa nhỏ ở đây nàng cũng cảm thấy tốt.
Hai người đi lên Long An Tự, trước là vào trong điện thắp hương, Từ Chi Ân dẫn Dương Tử Khâm ra phía hậu viện, ở nơi đó có rất nhiều phần mộ, trong đó có một ngôi mộ là của Tiểu Ngũ và Tiểu Muội.
Từ Chi Ân rất chu đáo, hắn đã chuẩn bị hết mọi thứ, Dương Tử Khâm sau khi thắp hương, lại đốt thêm tiền vàng cho hai đứa nhỏ.
"Tử Khâm, từ lúc tỉnh dậy đến giờ ta chưa từng nói một tiếng cảm ơn nàng, Cảm ơn nàng đã cứu ta, nếu không có nàng, chỉ sợ ta cũng sẽ không qua khỏi." Từ Chi Ân đột ngột lên tiếng.
Dương Tử Khâm lắc đầu: "Lời này của thế tử sai rồi, người cứu thế tử là các vị y quan, ta chỉ là giúp đỡ họ mà thôi."
"Không, là lời nàng nói với ta lúc đó, mới có thể kéo ta trở về từ quỷ môn quan, nàng mới là ân nhân cứu mạng của ta." Từ Chi Ân cố gắng đè nén lại cảm xúc của mình, hắn sợ bản thân khiến nàng khó chịu mà bỏ đi.
Dương Tử Khâm ngẩng lên, nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Từ Chi Ân, nàng lại cúi đầu xuống. Nàng vẫn không quen với ánh mắt này của Từ Chi Ân: "Thế tử từng cứu ta một mạng, ta chỉ trả lại ơn cứu mạng đó mà thôi."
Từ Chi Ân không muốn để nàng tiếp tục so tính thiệt hơn nên cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.
Hai người thong thả đi dạo một vòng phía sau Long An Tự. Dương Tử Khâm từ từ đi về phía đình nhỏ cạnh suối, Từ Chi Ân chỉ muốn dành thời gian bên cạnh nàng, hắn cứ như vậy theo sau nàng.
Dương Tử Khâm không nghĩ bản thân là người thích hoài niệm quá khứ, nhưng nàng cứ không kiềm lòng được mà nhớ về những hình ảnh hồi trước.
Đúng là thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ. Vốn không phải chuyện lâu lắm, mới chớp mắt mà mọi chuyện đã thành hồi ức không thể quay về.
Dương Tử Khâm nhìn dòng suối nhỏ róc rách chảy, trong lòng nhớ lại khung cảnh Bùi Viên thổ lộ với Phòng Quyết Thư, nàng và Tề Thu Ngọc dựa vào nhau tủm tỉm cười.
Từ Chi Ân ngồi một bên yên lặng nhìn nàng.
"Thế tử, Dương Tứ tiểu thư. Vương phi biết tin thế tử cùng Dương tứ tiểu thư ở trong Tự, muốn gọi thế tử cùng tiểu thư tới hậu điện."
Một nữ tử từ ngoài bước vào đình nhỏ phá vỡ không khí an tĩnh giữa hai người.
Từ Chi Ân nhận ra là thị nữ nhà mình. Sao mẫu thân lại tới Long An Tự rồi? Không phải hôm nay mẫu thân tới Vũ vương phủ sao?
Dương Tử Khâm thì không biết là vị vương phi nào, nhưng không phải Vũ Vương phi thì cũng là Thời Vương phi mà thôi, nhưng không ngờ sau khi đến hậu viện thì cả hai vị vương phi đều đã ngồi ở đó chờ hai người.
Từ Chi Ân và Dương Tử Khâm lần lượt thi lễ rồi được cho phép ngồi xuống.
Thời Vương phi đuôi mắt cũng không nhìn sang mà hỏi hắn: "Ta còn tưởng con hôm nay có chuyện phải làm, không ngờ sẽ gặp con ở đây đấy."
Từ Chi Ân vừa ngồi xuống lại đứng lên chắp tay trả lời: "Thưa mẫu thân, hôm nay nhi tử cùng bằng hữu đến thăm nơi an nghỉ của cố nhân."
"Chúng ta nói chuyện bình thường, con ngồi xuống đi." Đối với chuyện của nhi tử, Thời vương phi luôn nắm được nhất cử nhất động, nếu không bà cũng sẽ không tiện cùng Vũ vương phi đến Long An Tự.
Bà nhìn sang Dương Tử Khâm ngồi một bên: "Dương Tứ tiểu thư có tìm hiểu gì về Phật kinh không? Tiểu thư cũng ngồi đi, không cần đứng lên."
Dương Tử Khâm biết bản thân mình cũng chẳng trốn được, nàng hơi cúi đầu trả lời: "Bẩm vương phi, tiểu nữ có đọc qua một vài cuốn Phật kinh, nhưng Phật học uyên bác, tiểu nữ cũng chỉ đọc nhưng lúc dâng hương để cầu bình an cho người nhà chứ không tìm hiểu sâu xa."
Ánh mắt Thời vương phi hơi lóe: "Danh tiếng Dương tứ tiểu thư giờ có thể nói là không ai không biết, không ai không hay. Tấm lòng đại độ sẵn sàng vì bách tính mà xả thân như vậy cũng không phải ai ai cũng có. Nhi tử của bản vương phi cũng không phải được tiểu thư cứu lấy sao. Ân tình này, là Thời vương phủ nợ tiểu thư."
"Vương phi quá lời, tiểu nữ sợ bản thân mình gánh vác không nổi. Có các vị điện hạ mới có ngày bách tính được bình an, có các vị y quan thế tử mới có thể vượt qua nguy hiểm. Tiểu nữ cũng chỉ như bao người, dùng chút sức mọn của mình để giúp đỡ các vị y quan, không thể nói là ai mang ơn ai. Với cả, phần thưởng mà vương phủ mang tới đã rất nhiều rồi, nếu tiểu nữ còn dám tranh công, chỉ sợ bản thân mình cũng mặt dày quá rồi." Dương Tử Khâm giọng không run, vẫn vững vàng trả lời Thời vương phi.
Khóe miệng Thời vương phi khẽ kéo, coi như một nha đầu hiểu chuyện, biết khi nào nên cúi đầu. Nhưng hoặc là nàng ta biết sợ trước uy quyền, hoặc là nàng ta quá khôn khéo. Lần này bà phải nhìn thật kỹ mới được, nếu là người quá khôn khéo, chỉ sợ sau này sẽ trở thành mối uy hϊếp cho Đồng Hiên.
"Vậy mà Dương lão phu nhân cũng giấu thật kỹ, một tiểu cô nương thông minh hiểu chuyện như này mà đến bây giờ bọn ta mới biết đấy. Sau này nếu tiểu thư rảnh thì đến vương phủ làm khách đi." Bà cần thêm thời gian tìm hiểu nàng, dù chỉ là thϊếp, nhưng bà cũng không muốn có một người mang theo uy hϊếp đến chủ mẫu trong hậu viện.
"Tiểu nữ không giỏi ăn nói, lại chẳng biết cách khiến trưởng bối vui lòng, vì vậy nên không thường xuất phủ. Tiểu nữ vinh hạnh đã có một lần được chiêm ngưỡng vương phủ, nhưng vương phủ là nơi quy củ nghiêm ngặt, tiểu nữ lại vụng về chỉ sợ bản thân gây lỗi. Nếu vương phi buồn chán, tiểu nữ nghĩ có rất nhiều quý nữ muốn có cơ hội này. Còn tiểu nữ sợ hãi, mong vương phi thứ lỗi." Dương Tử Khâm không muốn đến Thời vương phủ nữa, nàng sẽ chỉ nhớ tới chuyện Tề Thu Ngọc bị hại.
Dưới ống tay áo, bàn tay Từ Chi Ân đã nắm thành quyền, nàng đây là rũ bỏ quan hệ, rũ bỏ không nương tình.
Thời vương phi nhìn nàng "ồ" một tiếng, giờ còn biết lạt mềm buộc chặt cơ đấy, nhưng nhìn nha đầu này cũng không thông mình đến mức đấy, vậy chỉ có khả năng nàng ta đủ tâm cơ, biết diễn.
Vũ vương phi im lặng ngồi một bên uống trà, bà có gặp qua Dương Tử Khâm ở trong cung, ấn tượng cũng không quá tồi. Chỉ là bà nhìn Đồng Hiên và Từ Chi Ân cùng nhau lớn lên từ nhỏ, bây giờ lại nhìn ánh mắt Từ Chi Ân nhìn Dương Tử Khâm như vậy, bà có chút đau lòng thay Đồng Hiên.
"Dương tiểu thư sao lại tự nói mình như vậy đây. Ta từng có duyên gặp tiểu thư đôi lần gặp tiểu thư ở Nguyệt Quang Điện, tiểu thư nào có vụng về, hoàng hậu nương nương còn khen tiểu thư thấu hiểu nhân tâm mà." Giọng Vũ vương phi vừa từ tốn lại nhẹ nhàng.
"Là hoàng hậu nương nương nhân từ, tiểu nữ nào dám nhận." Trong đầu Dương Tử Khâm bắt đầu tìm lý do để rời khỏi đây. Nàng tuy có thể nói chuyện xã giao, nhưng những chuyện như này hao tổn tinh thần nàng quá nhiều.
Ánh mắt Thời vương phi hơi thay đổi. Ra vào trong cung thì không sợ quy củ, lại nói bản thân sợ quy củ ở vương phủ. Tuy lạt mềm buộc chặt, nhưng có lẽ nàng ta buộc sai rồi.
Một vị tiểu hòa thượng đi ra chắp tay với mọi người: "Dã Không sư thúc muốn gặp vị tiểu thư này, các vị nếu muốn có thể về trước, Tự sẽ cho xe ngựa đưa vị tiểu thư này về."
Dương Tử Khâm ngơ ngác, sao Dã Không đại sư lại biết nàng ở đây. Lại sao chỉ muốn gặp một mình nàng. Nàng cũng không cầu kiến mà.
Vũ vương phi nhìn Dương Tử Khâm đánh giá, xem ra tiểu cô nương này cũng có chỗ hơn người rồi. Dã Không đại sư thần thông quảng đại, đặc biệt cực giỏi xem mệnh, các quý phụ trong kinh thành ai cũng nhiều lần cầu kiến, ai cũng bị từ chối.
Thời vương phi dùng đuôi mắt nhìn Dương Tử Khâm từ trên xuống dưới rồi quay người rời đi: "Nếu vậy thì bản vương phi không làm phiền quý Tự nữa."
Dương Tử Khâm đứng lên thi lễ: "Xin phép hai vị vương phi, tiểu nữ xin rời đi trước." Rồi này quay sang thi lễ với Từ Chi Ân: "Thế tử cũng không cần ở lại, một lát nữa ta... tiểu nữ có thể tự mình trở về."
Dương Tử Khâm đột nhiên lại quay trở lại khách sáo, Từ Chi Ân nhìn chằm chằm nàng không trả lời.
Dương Tử Khâm thi lễ xong thì quay người đi theo vị tiểu hòa thượng kia.
Thời vương phi nhìn nhi tử vẫn còn đứng đấy nhìn theo bóng lưng Dương Tử Khâm, hắng giọng: "Diệc Thu, về phủ thôi."
Từ Chi Ân vẫn lưu luyến nhìn theo bóng lưng Dương Tử Khâm, đến tận lúc bóng nàng khuất sau khúc rẽ mới thu lại tầm mắt. Hắn "Dạ" một tiếng rồi đi theo hai vị vương phi về xe ngựa.
Sau khi trở về, Dương Tử Khâm phân phó cho A Diên đóng cửa Đông Các, nàng muốn nghỉ ngơi. Mấy ngày nay Dương Tử Khâm chỉ ngồi trong phòng thêu thùa, tuyết bắt đầu rơi, nàng cũng chuẩn bị làm vài cái áo choàng.
Liên Anh ngồi cuốn chỉ cho Dương Tử Khâm cũng không quên kể chuyện ở Dương phủ cho nàng.
Như là Liễu di nương tháng trước được chẩn đoán là đã mang thai.
Rồi Dương Như Lan được ghi tên dưới danh nghĩa Dương đại phu nhân.
Nhưng chuyện lớn nhất chắc là Dương Như Ngọc tổ chức lễ chải tóc cực kỳ rầm rộ, rất nhiều quý nhân trong kinh thành đều đến.
Ngoài trời bông tuyết rơi không tiếng động, Dương Tử Khâm lại trở lại với cuộc sống bình lặng của mình, không màng thế sự.
Mùa đông năm nay tuyết không rơi nhiều như năm ngoái nhưng không khí vừa khô vừa lạnh, trong Đông Các than sưởi chưa từng ngừng đỏ.
Vốn theo phân lượng thì than của Nhị phòng cũng không nhiều lắm, Dương Tử Khâm từ nhỏ đã sợ lạnh, hồi trước cứ đến mùa đông là mọi người ở nhị phòng đều tập trung ở Trúc Viện, như vậy có thể tiết kiệm than hơn.
Cho đến khi nàng lên bảy, đại di nàng lên được vị trí Chiêu Nghi, sau đó nàng cũng theo Miên Hòa kinh doanh mở Cẩm Phường, tiền tài của Nhị phòng cũng vì vậy mà tốt hơn.
Đồ đại di ban thưởng ra, tiền nàng được chia từ Cẩm Phường, dần dần, Nhị phòng đã có số tài sản ngầm mà Dương lão phu nhân không biết. Bà chỉ nghĩ là do cửa hàng hồi môn của Dương nhị phu nhân ăn nên làm ra, nên mới có thêm một chút tiền mua than sưởi.
Dương Tử Khâm đang ngồi vẽ hoa văn trên áo choàng thì thấy A Diên đẩy cửa bước vào.
A Diên xoay người khép cửa rồi thưa: "Tiểu thư, Thời vương thế tử tới bái phỏng, lão phu nhân bảo em tới gọi tiểu thư."
Dương Tử Khâm dừng động tác trên tay lại, nàng đặt phấn vẽ xuống, Liên Anh cũng nhanh chóng lấy áo choàng và ấm lô cho nàng.
Cũng không biết Từ Chi Ân đến đây làm gì. Hôm đưa lễ vật tới, Từ Chi Ân đưa cả thư cho nàng nói là hắn đã tìm được chỗ an táng cho Tiểu Ngũ và Tiểu Muội bảo nàng không cần lo. Hôm trước nàng lại viết thư gửi đến Thời vương phủ hỏi chỗ an táng của hai đứa nhỏ để đi thăm. Nhưng thư trả lời còn chưa nhận được, hôm nay Từ Chi Ân đã đến tận phủ rồi.
Trường Thọ Viện hôm nay vậy mà náo nhiệt, tất cả các tỷ muội đã ngồi ở đấy cùng lão phu nhân tiếp đón Từ Chi Ân.
Khung cảnh như từng quen thuộc, hình như lúc Vũ Thành Phong đến cũng là một khung cảnh như này. Các vị tỷ muội cũng thật là... nhiệt tình.
Dương Tử Khâm đi tới hành lễ với Dương lão phu nhân và Từ Chi Ân.
Dương Tử Khâm vừa tới, Từ Chi Ân liền đứng lên chắp tay với Dương lão phu nhân: "Tử Khâm đã tới, vậy xin phép lão phu nhân, chúng vãn bối cáo lui trước."
Dương Tử Khâm nhìn sang Từ Chi Ân, có chuyện gì vậy, gọi nàng đến rồi cáo lui, vậy là nàng nên đến hay không nên đến đây.
Dương lão phu nhân cười đến nếp nhăn ở khóe mắt hiện cả lên: "Được rồi, vậy làm phiền thế tử rồi. Tử Khâm, con đi cùng thế tử đừng gây rắc rối cho thế tử."
Dương Tử Khâm cứ vậy không hiểu đầu của tai nheo gì đi theo Từ Chi Ân.
Dương Như Lan nhìn theo bóng lưng hai người đi ra ngoài: "Tổ mẫu! Sao người lại để hai người họ đơn độc đi với nhau như thế. Không phải chỉ là đi ra ngoài sao, chỉ cần một câu của người, chúng con đi theo cũng được mà."
Dương lão phu nhân liếc nàng ta một cái. Người ta đường đường là Thời vương thế tử, người ta chỉ là nể mặt bà đã già mới xưng một câu vãn bối, nha đầu này có bị ngốc không thế. Với lại nhìn sự hứng thú của Từ Chi Ân với Dương tứ nha đầu xem, kiểu gì nha đầu đó cũng có thể gả vào vương phủ làm thϊếp. Sau này Từ Chi Ân chính là Thời vương, nếu giữ vững được sủng ái, có khi còn có thể làm trắc phi, vậy thì Dương gia sẽ có một người là trắc phi vương phủ.
Bàn tính trong lòng Dương lão phu nhân gảy lên liên hồi, chỉ là bà quên mất một điều, bà không can dự vào hôn nhân của Dương Tử Khâm được.
Ngồi trên xe ngựa, nhìn Từ Chi Ân ngồi đối diện mình, nàng hỏi: "Thế tử hôm nay đến muốn đưa ta đi đâu?"
Từ Chi Ân lấy bộ trà ra, chuẩn bị pha trà cho Dương Tử Khâm: "Đưa nàng đi gặp Tiểu Ngũ và Tiểu Muội."
Xe ngựa của Thời vương phủ cũng đủ rộng rãi, vậy mà trên xe còn có một bàn trà. Dương Tử Khâm nhìn theo động tác của Từ Chi Ân, cũng ngồi lại gần về phía bàn trà: "Thế tử chỉ cần viết thư trả lời cho ta là được, cũng không cần phải mất công đến tận nơi như này."
Động tác tay của Từ Chi Ân hơi sững lại, nhìn nàng trả lời: "Ta muốn gặp nàng, nên đành đến tận phủ tìm nàng, nếu không cũng sẽ không có cơ hội gặp nàng."
Dương Tử Khâm bị câu trả lời của hắn làm cho bối rối, nàng cụp mắt nhìn xuống bộ pha trà.
Từ Chi Ân nhìn ánh mắt nàng né tránh cũng không nói gì nữa mà bắt đầu pha trà.
Động tác pha trà của Từ Chi Ân rất đẹp, lưu loát lại nhịp nhàng, không phải kiểu yểu điệu của nữ tử mà là sự tao nhã, khí khái của quân tử.
Nhìn thấy ánh mắt Dương Tử Khâm nhìn theo có chút thất thần, Từ Chi Ân hơi mỉm cười, hắn rót cho nàng một chén trà.
Hương thơm trà nhàn nhạt bay khắp xe ngựa.
Dương Tử Khâm cầm chén trà lên uống một ngụm, vị ngọt hài hòa chậm rãi lan tỏa.
Ánh mắt Từ Chi Ân nhu hòa nhìn nàng: "Biết là nàng thích ăn ngọt, vì vậy ta chuẩn bị cho nàng loại trà ngọt này, hy vọng nàng sẽ thích."
Dương Tử Khâm ngạc nhiên, cũng không biết hắn nghe được ở đâu, nhưng đúng là nàng thích ăn ngọt. Nàng nhỏ giọng cảm ơn rồi lại nhấp thêm một ngụm trà.
Hai người ngồi trên xe ngựa lặng lẽ thưởng trà ăn điểm tâm.
Từ Chi Ân thật muốn khoảng khắc này cứ kéo dài, nếu như có thể kéo dài mãi mãi thì thật tốt quá. Cứ như vậy ở cùng nàng, hắn pha trà, nàng thưởng trà, chỉ cần yên lặng ngồi bên nhau cũng cảm thấy hạnh phúc.
Xe ngựa dừng lại, Từ Chi Ân xuống trước rồi đưa tay định đỡ nàng xuống. Dương Tử Khâm nhìn sang A Diên, A Diên hiểu ý đi tới định đỡ nàng. Từ Chi Ân lại cố tính đi lên đứng chắn trước A Diên, đưa tay về phía nàng.
Dương Tử Khâm hết cách đành vịn vào Từ Chi Ân để xuống ngựa. Nàng nhìn xung quanh, ở đây là Long An Tự. Từ Chi Ân đã chọn một chỗ tốt, để hai đứa nhỏ ở đây nàng cũng cảm thấy tốt.
Hai người đi lên Long An Tự, trước là vào trong điện thắp hương, Từ Chi Ân dẫn Dương Tử Khâm ra phía hậu viện, ở nơi đó có rất nhiều phần mộ, trong đó có một ngôi mộ là của Tiểu Ngũ và Tiểu Muội.
Từ Chi Ân rất chu đáo, hắn đã chuẩn bị hết mọi thứ, Dương Tử Khâm sau khi thắp hương, lại đốt thêm tiền vàng cho hai đứa nhỏ.
"Tử Khâm, từ lúc tỉnh dậy đến giờ ta chưa từng nói một tiếng cảm ơn nàng, Cảm ơn nàng đã cứu ta, nếu không có nàng, chỉ sợ ta cũng sẽ không qua khỏi." Từ Chi Ân đột ngột lên tiếng.
Dương Tử Khâm lắc đầu: "Lời này của thế tử sai rồi, người cứu thế tử là các vị y quan, ta chỉ là giúp đỡ họ mà thôi."
"Không, là lời nàng nói với ta lúc đó, mới có thể kéo ta trở về từ quỷ môn quan, nàng mới là ân nhân cứu mạng của ta." Từ Chi Ân cố gắng đè nén lại cảm xúc của mình, hắn sợ bản thân khiến nàng khó chịu mà bỏ đi.
Dương Tử Khâm ngẩng lên, nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Từ Chi Ân, nàng lại cúi đầu xuống. Nàng vẫn không quen với ánh mắt này của Từ Chi Ân: "Thế tử từng cứu ta một mạng, ta chỉ trả lại ơn cứu mạng đó mà thôi."
Từ Chi Ân không muốn để nàng tiếp tục so tính thiệt hơn nên cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.
Hai người thong thả đi dạo một vòng phía sau Long An Tự. Dương Tử Khâm từ từ đi về phía đình nhỏ cạnh suối, Từ Chi Ân chỉ muốn dành thời gian bên cạnh nàng, hắn cứ như vậy theo sau nàng.
Dương Tử Khâm không nghĩ bản thân là người thích hoài niệm quá khứ, nhưng nàng cứ không kiềm lòng được mà nhớ về những hình ảnh hồi trước.
Đúng là thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ. Vốn không phải chuyện lâu lắm, mới chớp mắt mà mọi chuyện đã thành hồi ức không thể quay về.
Dương Tử Khâm nhìn dòng suối nhỏ róc rách chảy, trong lòng nhớ lại khung cảnh Bùi Viên thổ lộ với Phòng Quyết Thư, nàng và Tề Thu Ngọc dựa vào nhau tủm tỉm cười.
Từ Chi Ân ngồi một bên yên lặng nhìn nàng.
"Thế tử, Dương Tứ tiểu thư. Vương phi biết tin thế tử cùng Dương tứ tiểu thư ở trong Tự, muốn gọi thế tử cùng tiểu thư tới hậu điện."
Một nữ tử từ ngoài bước vào đình nhỏ phá vỡ không khí an tĩnh giữa hai người.
Từ Chi Ân nhận ra là thị nữ nhà mình. Sao mẫu thân lại tới Long An Tự rồi? Không phải hôm nay mẫu thân tới Vũ vương phủ sao?
Dương Tử Khâm thì không biết là vị vương phi nào, nhưng không phải Vũ Vương phi thì cũng là Thời Vương phi mà thôi, nhưng không ngờ sau khi đến hậu viện thì cả hai vị vương phi đều đã ngồi ở đó chờ hai người.
Từ Chi Ân và Dương Tử Khâm lần lượt thi lễ rồi được cho phép ngồi xuống.
Thời Vương phi đuôi mắt cũng không nhìn sang mà hỏi hắn: "Ta còn tưởng con hôm nay có chuyện phải làm, không ngờ sẽ gặp con ở đây đấy."
Từ Chi Ân vừa ngồi xuống lại đứng lên chắp tay trả lời: "Thưa mẫu thân, hôm nay nhi tử cùng bằng hữu đến thăm nơi an nghỉ của cố nhân."
"Chúng ta nói chuyện bình thường, con ngồi xuống đi." Đối với chuyện của nhi tử, Thời vương phi luôn nắm được nhất cử nhất động, nếu không bà cũng sẽ không tiện cùng Vũ vương phi đến Long An Tự.
Bà nhìn sang Dương Tử Khâm ngồi một bên: "Dương Tứ tiểu thư có tìm hiểu gì về Phật kinh không? Tiểu thư cũng ngồi đi, không cần đứng lên."
Dương Tử Khâm biết bản thân mình cũng chẳng trốn được, nàng hơi cúi đầu trả lời: "Bẩm vương phi, tiểu nữ có đọc qua một vài cuốn Phật kinh, nhưng Phật học uyên bác, tiểu nữ cũng chỉ đọc nhưng lúc dâng hương để cầu bình an cho người nhà chứ không tìm hiểu sâu xa."
Ánh mắt Thời vương phi hơi lóe: "Danh tiếng Dương tứ tiểu thư giờ có thể nói là không ai không biết, không ai không hay. Tấm lòng đại độ sẵn sàng vì bách tính mà xả thân như vậy cũng không phải ai ai cũng có. Nhi tử của bản vương phi cũng không phải được tiểu thư cứu lấy sao. Ân tình này, là Thời vương phủ nợ tiểu thư."
"Vương phi quá lời, tiểu nữ sợ bản thân mình gánh vác không nổi. Có các vị điện hạ mới có ngày bách tính được bình an, có các vị y quan thế tử mới có thể vượt qua nguy hiểm. Tiểu nữ cũng chỉ như bao người, dùng chút sức mọn của mình để giúp đỡ các vị y quan, không thể nói là ai mang ơn ai. Với cả, phần thưởng mà vương phủ mang tới đã rất nhiều rồi, nếu tiểu nữ còn dám tranh công, chỉ sợ bản thân mình cũng mặt dày quá rồi." Dương Tử Khâm giọng không run, vẫn vững vàng trả lời Thời vương phi.
Khóe miệng Thời vương phi khẽ kéo, coi như một nha đầu hiểu chuyện, biết khi nào nên cúi đầu. Nhưng hoặc là nàng ta biết sợ trước uy quyền, hoặc là nàng ta quá khôn khéo. Lần này bà phải nhìn thật kỹ mới được, nếu là người quá khôn khéo, chỉ sợ sau này sẽ trở thành mối uy hϊếp cho Đồng Hiên.
"Vậy mà Dương lão phu nhân cũng giấu thật kỹ, một tiểu cô nương thông minh hiểu chuyện như này mà đến bây giờ bọn ta mới biết đấy. Sau này nếu tiểu thư rảnh thì đến vương phủ làm khách đi." Bà cần thêm thời gian tìm hiểu nàng, dù chỉ là thϊếp, nhưng bà cũng không muốn có một người mang theo uy hϊếp đến chủ mẫu trong hậu viện.
"Tiểu nữ không giỏi ăn nói, lại chẳng biết cách khiến trưởng bối vui lòng, vì vậy nên không thường xuất phủ. Tiểu nữ vinh hạnh đã có một lần được chiêm ngưỡng vương phủ, nhưng vương phủ là nơi quy củ nghiêm ngặt, tiểu nữ lại vụng về chỉ sợ bản thân gây lỗi. Nếu vương phi buồn chán, tiểu nữ nghĩ có rất nhiều quý nữ muốn có cơ hội này. Còn tiểu nữ sợ hãi, mong vương phi thứ lỗi." Dương Tử Khâm không muốn đến Thời vương phủ nữa, nàng sẽ chỉ nhớ tới chuyện Tề Thu Ngọc bị hại.
Dưới ống tay áo, bàn tay Từ Chi Ân đã nắm thành quyền, nàng đây là rũ bỏ quan hệ, rũ bỏ không nương tình.
Thời vương phi nhìn nàng "ồ" một tiếng, giờ còn biết lạt mềm buộc chặt cơ đấy, nhưng nhìn nha đầu này cũng không thông mình đến mức đấy, vậy chỉ có khả năng nàng ta đủ tâm cơ, biết diễn.
Vũ vương phi im lặng ngồi một bên uống trà, bà có gặp qua Dương Tử Khâm ở trong cung, ấn tượng cũng không quá tồi. Chỉ là bà nhìn Đồng Hiên và Từ Chi Ân cùng nhau lớn lên từ nhỏ, bây giờ lại nhìn ánh mắt Từ Chi Ân nhìn Dương Tử Khâm như vậy, bà có chút đau lòng thay Đồng Hiên.
"Dương tiểu thư sao lại tự nói mình như vậy đây. Ta từng có duyên gặp tiểu thư đôi lần gặp tiểu thư ở Nguyệt Quang Điện, tiểu thư nào có vụng về, hoàng hậu nương nương còn khen tiểu thư thấu hiểu nhân tâm mà." Giọng Vũ vương phi vừa từ tốn lại nhẹ nhàng.
"Là hoàng hậu nương nương nhân từ, tiểu nữ nào dám nhận." Trong đầu Dương Tử Khâm bắt đầu tìm lý do để rời khỏi đây. Nàng tuy có thể nói chuyện xã giao, nhưng những chuyện như này hao tổn tinh thần nàng quá nhiều.
Ánh mắt Thời vương phi hơi thay đổi. Ra vào trong cung thì không sợ quy củ, lại nói bản thân sợ quy củ ở vương phủ. Tuy lạt mềm buộc chặt, nhưng có lẽ nàng ta buộc sai rồi.
Một vị tiểu hòa thượng đi ra chắp tay với mọi người: "Dã Không sư thúc muốn gặp vị tiểu thư này, các vị nếu muốn có thể về trước, Tự sẽ cho xe ngựa đưa vị tiểu thư này về."
Dương Tử Khâm ngơ ngác, sao Dã Không đại sư lại biết nàng ở đây. Lại sao chỉ muốn gặp một mình nàng. Nàng cũng không cầu kiến mà.
Vũ vương phi nhìn Dương Tử Khâm đánh giá, xem ra tiểu cô nương này cũng có chỗ hơn người rồi. Dã Không đại sư thần thông quảng đại, đặc biệt cực giỏi xem mệnh, các quý phụ trong kinh thành ai cũng nhiều lần cầu kiến, ai cũng bị từ chối.
Thời vương phi dùng đuôi mắt nhìn Dương Tử Khâm từ trên xuống dưới rồi quay người rời đi: "Nếu vậy thì bản vương phi không làm phiền quý Tự nữa."
Dương Tử Khâm đứng lên thi lễ: "Xin phép hai vị vương phi, tiểu nữ xin rời đi trước." Rồi này quay sang thi lễ với Từ Chi Ân: "Thế tử cũng không cần ở lại, một lát nữa ta... tiểu nữ có thể tự mình trở về."
Dương Tử Khâm đột nhiên lại quay trở lại khách sáo, Từ Chi Ân nhìn chằm chằm nàng không trả lời.
Dương Tử Khâm thi lễ xong thì quay người đi theo vị tiểu hòa thượng kia.
Thời vương phi nhìn nhi tử vẫn còn đứng đấy nhìn theo bóng lưng Dương Tử Khâm, hắng giọng: "Diệc Thu, về phủ thôi."
Từ Chi Ân vẫn lưu luyến nhìn theo bóng lưng Dương Tử Khâm, đến tận lúc bóng nàng khuất sau khúc rẽ mới thu lại tầm mắt. Hắn "Dạ" một tiếng rồi đi theo hai vị vương phi về xe ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.