Chương 37: Cứu nạn (3)
Minh Nguyệt Giữa Trời Quang
22/10/2022
Dương Tử Khâm lâu rồi mới lại ngủ nướng trên giường. Lúc nàng tỉnh dậy vẫn còn có chút lưu luyến hơi ấm trên giường. Nhưng sau đó cũng đành xoay người ngồi dậy.
Nàng khẽ vuốt mặt rồi mới đi thay y phục. Nàng đi ra ngoài mới phát hiện đã đến giữa trưa, mọi người đã bắt đầu nổi lửa thổi cơm.
Tứ hoàng tử nhìn thấy nàng thản nhiên nói: "Ngươi rốt cuộc cũng dậy rồi. Dương Tử Khâm này, ngươi đã bao giờ nghe đến việc uống rượu đến lúc hơi say là ngừng chưa? Sao cứ phải uống đến nhắm mắt ngủ mới dừng thế?"
Dương Tử Khâm cười cười lảng tránh. Cách uống rượu của nàng là do các vị tỷ tỷ dạy, mọi người đều nói là nếu không uống đến lúc không thể nữa thì không tận hứng gì cả. Vậy nên lần nào các nàng uống cũng là ngủ thẳng ở đấy đến sáng hôm sau, dạo gần đây mới có Hạ Vân Hiên thu dòn tàn cục thôi. Với lại các nàng cũng chỉ là có dịp mới uống, đâu phải lúc nào cũng như con sâu rượu đâu.
Nàng khẽ phúc thân: "Đa tạ điện hạ hôm qua đã đưa tiểu nữ trở lại lều."
Tứ hoàng tử xua xua tay: "Không phải ta đâu, Từ Chi Ân đưa ngươi về đấy. Ngươi đi qua đấy mà cảm ơn hắn."
Dương Tử Khâm hơi ngẩn người nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn đi tìm Từ Chi Ân để cảm tạ.
Từ Chi Ân nhìn nàng khách sáo tới khách sáo lui mặt không biểu tình hỏi: "Giả dụ tối qua người đưa nàng về là Hạ Vân Hiên thì nàng sẽ khách sáo tới tận nơi cảm tạ như vậy sao?"
Dương Tử Khâm bối rối không hiểu vì sao hắn hỏi vậy nhưng vẫn thành thực trả lời: "Sẽ không."
Từ Chi Ân nhìn nàng rồi quay người rời đi: "Vậy nàng cũng không cần khách sáo với ta."
Dương Tử Khâm mặt đầy ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Từ Chi Ân, hắn dạo này làm sao vậy, càng ngày càng khiến nàng không hiểu nổi.
Bên lều trị thương cũng không cần giúp đỡ nữa, phần còn lại đã có các y quan lo. Vì vậy Dương Tử Khâm bắt đầu rảnh rỗi. Lúc thì nàng ngồi giúp các vị đại thẩm thêu thùa may vá. Hôm thì ngồi chơi cùng Tiểu Muội. Tiểu Ngũ vui vẻ ngồi cạnh nàng khoe chữ mà hôm nay cậu học được. Nàng cũng không tiết kiệm lời mà khen cậu, khiến cho Tiểu Ngũ đột nhiên đỏ lựng mặt.
Dương Tử Khâm nghiêm túc nhìn Tiểu Ngũ hỏi: "Tiểu Ngũ, tại sao đệ lại đỏ mặt?"
Tiểu Ngũ im lặng không trả lời.
Nàng thở dài: "Tiểu Ngũ, đệ còn nhỏ, sau này đệ sẽ gặp rất nhiều người. Trong đấy chắc chắn sẽ có một cô nương rất tốt mà đệ sẽ muốn dành cả đời mình ở bên cạnh nàng ấy. Vì vậy đừng vội thích tỷ tỷ."
Tiểu Ngũ cúi đầu trầm mặc, lúc lâu sau mới hỏi nàng: "Tại sao người đấy không phải tỷ? Vì thân phận của đệ thấp sao? Hay vì đệ còn nhỏ? Đệ có thể dùi mài kinh sử, sau đó vào triều làm quan. Đệ cũng có thể có công danh. Đệ sẽ cố gắng mà."
Dương Tử Khâm lắc đầu: "Không phải, vì ta sợ đệ sẽ đem cảm kích nhầm thành mến mộ. Thật ra có khả năng nào chỉ là đệ chỉ là cảm kích ta vì trong lúc đệ khó khăn ta đã giúp đệ không? Đệ muốn làm quan, ta rất ủng hộ đệ. Cũng hy vọng đệ có thể có công danh sự nghiệp. Tiểu Ngũ thông minh như vậy, tỷ tin tưởng đệ có thể làm được."
Tiểu Ngũ vẫn cúi đầu không nói, ánh mắt đượm buồn.
Dương Tử Khâm cũng không nói thêm gì nữa, có những chuyện, phải tự bản thân mình ngẫm mới có thể hiểu được.
Một đoạn tình cảm nếu biết sẵn là không có kết cục lại cứ ôm trong lòng sẽ rất đau khổ. Dương Tử Khâm từng trải qua rồi nên nàng không muốn Tiểu Ngũ tự mình mua dây buộc mình nữa.
Qua hai ngày Dương Tử Khâm lại đi hỏi Tứ hoàng tử xem đã gửi thư cho Hạ Vân Hiên chưa.
Tứ hoàng tử chống cằm nhìn nàng: "Tử Khâm cô nương, thư thì ta gửi rồi, nhưng cô nương cũng phải đợi bồ câu bay đi, rồi lại phải đợi Hạ tiểu tướng quân viết thư trả lời, rồi lại đợi bồ câu bay về chứ. Cô nương nóng lòng đến vậy ta cũng không còn cách nào nữa mà."
Dương Tử Khâm xấu hổ cười cười rồi cáo lui. Tử Khâm cô nương là cách gọi của mọi người ở trại gọi nàng, hôm nay khiến Tứ hoàng tử cũng gọi luôn rồi, chắc là đang bất lực với nàng lắm rồi.
Mấy ngày sau thì Dương Tử Khâm cũng nhận được thư của Hạ Vân Hiên, đi cùng còn có cả thư của Miên Hòa.
Mọi người ở Lũng Tây đều khỏe mạnh, mọi chuyện cũng đã ổn định. Hạ Vân Hiên giờ chỉ cần tĩnh dưỡng lại còn lén lút than thở với nàng rằng hắn đã khỏe mạnh rồi nhưg vẫn bị mọi người ngăn cả lại trên giường.
Miên Hòa kể cho nàng nghe chuyện mọi người đi tìm bằng chứng tham ô của tri phủ và tri huyện. Dương Tử Khâm đọc được trong thư của Miên Hòa thi thoảng sẽ xuất hiện bóng dáng của Vũ Thành Phong thì cười tủm tỉm. Xem ra nàng sắp có biểu tỷ phu thật rồi.
Nói đến hôn sự thì trong lòng Dương Tử Khâm thoáng buồn. Qua mấy ngày nữa sẽ là lễ đính đôn của Phòng Quyết Thư, vậy mà không có ai trong các nàng có thể đến chúc mừng. Đồ thêm trang cho Phòng Quyết Thư nàng đã chuẩn bị rất lâu rồi.
Nhưng đọc hai bức thư thì Dương Tử Khâm thấy vui hơn buồn nhiều. Mọi người rất nhanh sẽ ổn định xong mọi chuyện ở Lũng Tây. Người dân ở đó rất nhanh có thể trở lại với cuộc sống bình thường của mình. Người dân ở đây cũng có thể trở lại cố hương mà họ ngày đêm nhung nhớ. Nàng cũng sắp có thể về nhà rồi.
Dương Tử Khâm đem thư đọc đi đọc lại ba bốn lần, mỉm cười ngọt ngào.
"Nhận được thư của Hạ tiểu tướng quân khiến nàng vui đến vậy sao?"
Giọng của Từ Chi Ân vang lên trên đỉnh đầu khiến Dương Tử Khâm ngẩng đầu lên. Nam tử đứng ngược ánh lửa khiến Dương Tử Khâm hơi nheo mắt. Nàng không nhìn ra được biểu cảm của Từ Chi Ân, nhưng nghe âm thanh hơi lãnh đạm này thì có vẻ không vui vẻ gì lắm thì phải.
"Tiểu nữ và Vân... Hạ tiểu tướng quân là bằng hữu. Nhận được thư của bằng hữu tất nhiên tiểu nữ sẽ vui mừng." Dương Tử Khâm cụp mắt trả lời.
Từ Chi Ân ngồi xuống bên cạnh nàng, mắt nhìn đống lửa, không nóng không lạnh nói: "Vậy ta có thể làm bằng hữu của nàng không? Giống Hạ Vân Hiên vậy."
Dương Tử Khâm yên lặng không trả lời. Nàng và Hạ Vân Hiên tuy nói bây giờ là bằng hữu thân thiết nhưng bắt đầu thì có thể nói là do trao đổi bí mật của nhau. Mà bí mật này chính là bản thân Từ Chi Ân. Bây giờ hắn lại đòi giống Hạ Vân Hiên, là muốn nàng phải làm sao mới phải đây. Với lại sao mọi người lại cứ đòi giống nhau vậy. Hạ Vân Hiên thì đòi giống Tề Thu Ngọc, Từ Chi Ân thì muốn giống Hạ Vân Hiên. Sao mọi người không đổi một chút, giống Miên Hoà cũng được mà.
Dương Tử Khâm uyển chuyển từ chối : "Tiểu nữ làm gì có tài đức gì mà lại có thể làm bằng hữu với thế tử. Thế tử muốn xưng hô như nào cũng được, tiểu nữ tuyệt không có ý kiến gì. Thế tử không cần hạ mình như thế."
Từ Chi Ân ánh mắt tối lại rồi rất nhanh cố đè nén cảm xúc của mình xuống, sau khi điều chỉnh xong tâm tình của bản thân thì hỏi nàng: "Vậy ta gọi nàng là Tử Khâm được không? Dù không thể như bằng hữu thân thiết thì ta cũng từng là ân nhân cứu mạng của nàng đấy."
Dương Tử Khâm mỉm cười: "Là vinh hạnh của tiểu nữ."
Từ Chi Ân cười khổ trong lòng, xem ra là nàng có người trong lòng rồi, lại còn sẵn sàng vì Hạ Vân Hiên mà từ chối cả việc có bằng hữu là nam tử. Hắn có chút ghen tị với Hạ Vân Hiên, có thể được nàng mến mộ. Hắn cũng không biết, nếu hắn gặp nàng sớm hơn một chút thì có phải sẽ khác không.
Dương Tử Khâm không biết trong suy nghĩ của mọi người nàng và Hạ Vân Hiên đã được xếp thành một đôi, nếu không thật sự nàng có thể bật cười ra tiếng.
Mấy ngày sau đó Dương Tử Khâm dành phần lớn thời gian ở trong lều trị thương. Tứ hoàng tử rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Dương Tử Khâm khi dạy nàng y dược, vậy nên hắn cũng sẵn sàng cho nàng theo đuôi mình. Nhưng Từ Chi Ân ngươi rảnh không có gì làm đến đây ngồi đọc sách làm gì.
Dương Tử Khâm nhìn Từ Chi Ân cùng Tiểu Ngũ nghiêm túc ngồi một bên trong lều trị thương đọc sách cũng rất muốn hỏi liệu có phải hai người không tìm được chỗ đọc sách không mà phải chạy tới tận đây đọc sách vậy.
Qua hai ngày hai người đó lại không đọc sách nữa mà bắt đầu chuyển sang ngồi chơi với Tiểu Muội. Dương Tử Khâm nhiều lúc cũng không nhịn được mà cũng đi tới chơi với cô bé. Tiểu Muội hơn một tháng này ăn no ngủ kỹ, giờ cô bé đã có da có thịt hơn một chút, cô bé là đứa bé nhỏ nhất trong trại lại còn rất ngoan, thật khiến cho người ta yêu thích không thôi.
Cô bé đã đến tuổi biết bò, cả ngày hoạt bát cười bò khắp nơi. Các nàng thường xuyên đặt cô bé trên giường, Từ Chi Ân và Tiểu Ngũ ngồi một bên, Dương Tử Khâm ngồi một bên rồi cho cô bé bò qua bò lại.
Tứ hoàng tử khoé mắt khẽ giật giật nhìn hai người, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sao hai người giống một đôi phu thê đang chơi đùa với hài tử vậy.
Hắn nhẹ vỗ trán, với tính cách kiêu căng của Đồng Hiên thì chỉ sợ Dương Tử Khâm sẽ chịu thiệt thôi, hắn có nên cảnh báo nàng không.
Tuy nói là Đồng Hiên đang bị cấm túc, nhưng sau một năm không phải vẫn có thể ra ngoài sao. Vẫn nên tìm cơ hội nói với nàng thì hơn.
Nhưng không phải Dương Tử Khâm thân thiết với Hạ Vân Hiên sao, nhỡ đâu nàng thích Hạ Vân Hiên thì sao.
Nhưng nhìn dáng vẻ thì Từ Chi Ân có vẻ động tâm với Dương Tử Khâm rồi.
Giả như hắn giữ ý tứ một chút đi, cứ rõ ràng như kia đến lúc vào kinh thành là định làm gì. Đến lúc đấy lại định dấy lên một cơn sóng nào nữa đây.
Còn cả vị kia cũng khiến hắn nhìn không hiểu nữa.
Ôi mấy người này, sao khiến hắn đau đầu vậy. Thật may hắn chỉ là người đứng ngoài hóng chuyện. Dương Tử Khâm, ngươi tự mình cầu phúc đi. Ta đứng ngoài nhìn còn đau đầu như này.
Nhưng yên bình thường sẽ không được lâu dài. Tất cả những tháng ngày bình yên như đang đợi sự xuất hiện của một cơn bão lớn.
Nửa đêm khi Dương Tử Khâm đang ngủ, một đại thẩm chạy vào lều của nàng hớt hải đánh thức nàng: "Tử Khâm cô nương, không ổn rồi, cô nương mau tới lều trị thương đi, ở đấy sắp loạn rồi."
Dương Tử Khâm bị gọi dậy, vẫn chưa kịp tỉnh táo, nàng lấy hai tay vuốt vuốt mắt, vừa đứng lên mặc y phục vừa hỏi đại thẩm có chuyện gì.
Đại thẩm rối rít giải thích: "Ở lều trị thương sắp loạn lên mất rồi. Buổi tối đột nhiên có vài người đột nhiên sốt cao rồi ngất ra đấy. Nếu chỉ một vài người thì cũng không đến nỗi, nhưng có đến tận hơn chục người cùng ngất một lúc. Mọi người phải nhanh chóng đem người đưa tới lều trị thương. Nhưng sau đấy thì mấy người bệnh bắt đầu nổi đốm đỏ, nổi khắp toàn thân luôn, đáng sợ lắm. Thế là người dân mới hỏi các vị y quan là có chuyện gì nhưng các vị đại nhân lại nói là chưa tìm được nguyên nhân. Ai cũng cảm thấy có khả năng là dịch bệnh rồi nên náo loạn hết lên. Bên ngoài Tam điện hạ cũng bao vây lại rồi không cho người chạy ra ngoài, ngài ấy lập cả hàng rào luôn rồi. Vì vậy mọi người bắt đầu làm loạn lên rồi. Cô nương mau tới đi, cô nương lại nói như lần trước ấy, mọi người sẽ nghe lời cô nương nói thôi."
Dương Tử Khâm nghe xong chuyện ngay lập tức tỉnh táo, vội vàng lấy một sợi dây túm tóc lại, nàng nhanh chân chạy tới lều trị thương.
Nàng khẽ vuốt mặt rồi mới đi thay y phục. Nàng đi ra ngoài mới phát hiện đã đến giữa trưa, mọi người đã bắt đầu nổi lửa thổi cơm.
Tứ hoàng tử nhìn thấy nàng thản nhiên nói: "Ngươi rốt cuộc cũng dậy rồi. Dương Tử Khâm này, ngươi đã bao giờ nghe đến việc uống rượu đến lúc hơi say là ngừng chưa? Sao cứ phải uống đến nhắm mắt ngủ mới dừng thế?"
Dương Tử Khâm cười cười lảng tránh. Cách uống rượu của nàng là do các vị tỷ tỷ dạy, mọi người đều nói là nếu không uống đến lúc không thể nữa thì không tận hứng gì cả. Vậy nên lần nào các nàng uống cũng là ngủ thẳng ở đấy đến sáng hôm sau, dạo gần đây mới có Hạ Vân Hiên thu dòn tàn cục thôi. Với lại các nàng cũng chỉ là có dịp mới uống, đâu phải lúc nào cũng như con sâu rượu đâu.
Nàng khẽ phúc thân: "Đa tạ điện hạ hôm qua đã đưa tiểu nữ trở lại lều."
Tứ hoàng tử xua xua tay: "Không phải ta đâu, Từ Chi Ân đưa ngươi về đấy. Ngươi đi qua đấy mà cảm ơn hắn."
Dương Tử Khâm hơi ngẩn người nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn đi tìm Từ Chi Ân để cảm tạ.
Từ Chi Ân nhìn nàng khách sáo tới khách sáo lui mặt không biểu tình hỏi: "Giả dụ tối qua người đưa nàng về là Hạ Vân Hiên thì nàng sẽ khách sáo tới tận nơi cảm tạ như vậy sao?"
Dương Tử Khâm bối rối không hiểu vì sao hắn hỏi vậy nhưng vẫn thành thực trả lời: "Sẽ không."
Từ Chi Ân nhìn nàng rồi quay người rời đi: "Vậy nàng cũng không cần khách sáo với ta."
Dương Tử Khâm mặt đầy ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Từ Chi Ân, hắn dạo này làm sao vậy, càng ngày càng khiến nàng không hiểu nổi.
Bên lều trị thương cũng không cần giúp đỡ nữa, phần còn lại đã có các y quan lo. Vì vậy Dương Tử Khâm bắt đầu rảnh rỗi. Lúc thì nàng ngồi giúp các vị đại thẩm thêu thùa may vá. Hôm thì ngồi chơi cùng Tiểu Muội. Tiểu Ngũ vui vẻ ngồi cạnh nàng khoe chữ mà hôm nay cậu học được. Nàng cũng không tiết kiệm lời mà khen cậu, khiến cho Tiểu Ngũ đột nhiên đỏ lựng mặt.
Dương Tử Khâm nghiêm túc nhìn Tiểu Ngũ hỏi: "Tiểu Ngũ, tại sao đệ lại đỏ mặt?"
Tiểu Ngũ im lặng không trả lời.
Nàng thở dài: "Tiểu Ngũ, đệ còn nhỏ, sau này đệ sẽ gặp rất nhiều người. Trong đấy chắc chắn sẽ có một cô nương rất tốt mà đệ sẽ muốn dành cả đời mình ở bên cạnh nàng ấy. Vì vậy đừng vội thích tỷ tỷ."
Tiểu Ngũ cúi đầu trầm mặc, lúc lâu sau mới hỏi nàng: "Tại sao người đấy không phải tỷ? Vì thân phận của đệ thấp sao? Hay vì đệ còn nhỏ? Đệ có thể dùi mài kinh sử, sau đó vào triều làm quan. Đệ cũng có thể có công danh. Đệ sẽ cố gắng mà."
Dương Tử Khâm lắc đầu: "Không phải, vì ta sợ đệ sẽ đem cảm kích nhầm thành mến mộ. Thật ra có khả năng nào chỉ là đệ chỉ là cảm kích ta vì trong lúc đệ khó khăn ta đã giúp đệ không? Đệ muốn làm quan, ta rất ủng hộ đệ. Cũng hy vọng đệ có thể có công danh sự nghiệp. Tiểu Ngũ thông minh như vậy, tỷ tin tưởng đệ có thể làm được."
Tiểu Ngũ vẫn cúi đầu không nói, ánh mắt đượm buồn.
Dương Tử Khâm cũng không nói thêm gì nữa, có những chuyện, phải tự bản thân mình ngẫm mới có thể hiểu được.
Một đoạn tình cảm nếu biết sẵn là không có kết cục lại cứ ôm trong lòng sẽ rất đau khổ. Dương Tử Khâm từng trải qua rồi nên nàng không muốn Tiểu Ngũ tự mình mua dây buộc mình nữa.
Qua hai ngày Dương Tử Khâm lại đi hỏi Tứ hoàng tử xem đã gửi thư cho Hạ Vân Hiên chưa.
Tứ hoàng tử chống cằm nhìn nàng: "Tử Khâm cô nương, thư thì ta gửi rồi, nhưng cô nương cũng phải đợi bồ câu bay đi, rồi lại phải đợi Hạ tiểu tướng quân viết thư trả lời, rồi lại đợi bồ câu bay về chứ. Cô nương nóng lòng đến vậy ta cũng không còn cách nào nữa mà."
Dương Tử Khâm xấu hổ cười cười rồi cáo lui. Tử Khâm cô nương là cách gọi của mọi người ở trại gọi nàng, hôm nay khiến Tứ hoàng tử cũng gọi luôn rồi, chắc là đang bất lực với nàng lắm rồi.
Mấy ngày sau thì Dương Tử Khâm cũng nhận được thư của Hạ Vân Hiên, đi cùng còn có cả thư của Miên Hòa.
Mọi người ở Lũng Tây đều khỏe mạnh, mọi chuyện cũng đã ổn định. Hạ Vân Hiên giờ chỉ cần tĩnh dưỡng lại còn lén lút than thở với nàng rằng hắn đã khỏe mạnh rồi nhưg vẫn bị mọi người ngăn cả lại trên giường.
Miên Hòa kể cho nàng nghe chuyện mọi người đi tìm bằng chứng tham ô của tri phủ và tri huyện. Dương Tử Khâm đọc được trong thư của Miên Hòa thi thoảng sẽ xuất hiện bóng dáng của Vũ Thành Phong thì cười tủm tỉm. Xem ra nàng sắp có biểu tỷ phu thật rồi.
Nói đến hôn sự thì trong lòng Dương Tử Khâm thoáng buồn. Qua mấy ngày nữa sẽ là lễ đính đôn của Phòng Quyết Thư, vậy mà không có ai trong các nàng có thể đến chúc mừng. Đồ thêm trang cho Phòng Quyết Thư nàng đã chuẩn bị rất lâu rồi.
Nhưng đọc hai bức thư thì Dương Tử Khâm thấy vui hơn buồn nhiều. Mọi người rất nhanh sẽ ổn định xong mọi chuyện ở Lũng Tây. Người dân ở đó rất nhanh có thể trở lại với cuộc sống bình thường của mình. Người dân ở đây cũng có thể trở lại cố hương mà họ ngày đêm nhung nhớ. Nàng cũng sắp có thể về nhà rồi.
Dương Tử Khâm đem thư đọc đi đọc lại ba bốn lần, mỉm cười ngọt ngào.
"Nhận được thư của Hạ tiểu tướng quân khiến nàng vui đến vậy sao?"
Giọng của Từ Chi Ân vang lên trên đỉnh đầu khiến Dương Tử Khâm ngẩng đầu lên. Nam tử đứng ngược ánh lửa khiến Dương Tử Khâm hơi nheo mắt. Nàng không nhìn ra được biểu cảm của Từ Chi Ân, nhưng nghe âm thanh hơi lãnh đạm này thì có vẻ không vui vẻ gì lắm thì phải.
"Tiểu nữ và Vân... Hạ tiểu tướng quân là bằng hữu. Nhận được thư của bằng hữu tất nhiên tiểu nữ sẽ vui mừng." Dương Tử Khâm cụp mắt trả lời.
Từ Chi Ân ngồi xuống bên cạnh nàng, mắt nhìn đống lửa, không nóng không lạnh nói: "Vậy ta có thể làm bằng hữu của nàng không? Giống Hạ Vân Hiên vậy."
Dương Tử Khâm yên lặng không trả lời. Nàng và Hạ Vân Hiên tuy nói bây giờ là bằng hữu thân thiết nhưng bắt đầu thì có thể nói là do trao đổi bí mật của nhau. Mà bí mật này chính là bản thân Từ Chi Ân. Bây giờ hắn lại đòi giống Hạ Vân Hiên, là muốn nàng phải làm sao mới phải đây. Với lại sao mọi người lại cứ đòi giống nhau vậy. Hạ Vân Hiên thì đòi giống Tề Thu Ngọc, Từ Chi Ân thì muốn giống Hạ Vân Hiên. Sao mọi người không đổi một chút, giống Miên Hoà cũng được mà.
Dương Tử Khâm uyển chuyển từ chối : "Tiểu nữ làm gì có tài đức gì mà lại có thể làm bằng hữu với thế tử. Thế tử muốn xưng hô như nào cũng được, tiểu nữ tuyệt không có ý kiến gì. Thế tử không cần hạ mình như thế."
Từ Chi Ân ánh mắt tối lại rồi rất nhanh cố đè nén cảm xúc của mình xuống, sau khi điều chỉnh xong tâm tình của bản thân thì hỏi nàng: "Vậy ta gọi nàng là Tử Khâm được không? Dù không thể như bằng hữu thân thiết thì ta cũng từng là ân nhân cứu mạng của nàng đấy."
Dương Tử Khâm mỉm cười: "Là vinh hạnh của tiểu nữ."
Từ Chi Ân cười khổ trong lòng, xem ra là nàng có người trong lòng rồi, lại còn sẵn sàng vì Hạ Vân Hiên mà từ chối cả việc có bằng hữu là nam tử. Hắn có chút ghen tị với Hạ Vân Hiên, có thể được nàng mến mộ. Hắn cũng không biết, nếu hắn gặp nàng sớm hơn một chút thì có phải sẽ khác không.
Dương Tử Khâm không biết trong suy nghĩ của mọi người nàng và Hạ Vân Hiên đã được xếp thành một đôi, nếu không thật sự nàng có thể bật cười ra tiếng.
Mấy ngày sau đó Dương Tử Khâm dành phần lớn thời gian ở trong lều trị thương. Tứ hoàng tử rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Dương Tử Khâm khi dạy nàng y dược, vậy nên hắn cũng sẵn sàng cho nàng theo đuôi mình. Nhưng Từ Chi Ân ngươi rảnh không có gì làm đến đây ngồi đọc sách làm gì.
Dương Tử Khâm nhìn Từ Chi Ân cùng Tiểu Ngũ nghiêm túc ngồi một bên trong lều trị thương đọc sách cũng rất muốn hỏi liệu có phải hai người không tìm được chỗ đọc sách không mà phải chạy tới tận đây đọc sách vậy.
Qua hai ngày hai người đó lại không đọc sách nữa mà bắt đầu chuyển sang ngồi chơi với Tiểu Muội. Dương Tử Khâm nhiều lúc cũng không nhịn được mà cũng đi tới chơi với cô bé. Tiểu Muội hơn một tháng này ăn no ngủ kỹ, giờ cô bé đã có da có thịt hơn một chút, cô bé là đứa bé nhỏ nhất trong trại lại còn rất ngoan, thật khiến cho người ta yêu thích không thôi.
Cô bé đã đến tuổi biết bò, cả ngày hoạt bát cười bò khắp nơi. Các nàng thường xuyên đặt cô bé trên giường, Từ Chi Ân và Tiểu Ngũ ngồi một bên, Dương Tử Khâm ngồi một bên rồi cho cô bé bò qua bò lại.
Tứ hoàng tử khoé mắt khẽ giật giật nhìn hai người, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sao hai người giống một đôi phu thê đang chơi đùa với hài tử vậy.
Hắn nhẹ vỗ trán, với tính cách kiêu căng của Đồng Hiên thì chỉ sợ Dương Tử Khâm sẽ chịu thiệt thôi, hắn có nên cảnh báo nàng không.
Tuy nói là Đồng Hiên đang bị cấm túc, nhưng sau một năm không phải vẫn có thể ra ngoài sao. Vẫn nên tìm cơ hội nói với nàng thì hơn.
Nhưng không phải Dương Tử Khâm thân thiết với Hạ Vân Hiên sao, nhỡ đâu nàng thích Hạ Vân Hiên thì sao.
Nhưng nhìn dáng vẻ thì Từ Chi Ân có vẻ động tâm với Dương Tử Khâm rồi.
Giả như hắn giữ ý tứ một chút đi, cứ rõ ràng như kia đến lúc vào kinh thành là định làm gì. Đến lúc đấy lại định dấy lên một cơn sóng nào nữa đây.
Còn cả vị kia cũng khiến hắn nhìn không hiểu nữa.
Ôi mấy người này, sao khiến hắn đau đầu vậy. Thật may hắn chỉ là người đứng ngoài hóng chuyện. Dương Tử Khâm, ngươi tự mình cầu phúc đi. Ta đứng ngoài nhìn còn đau đầu như này.
Nhưng yên bình thường sẽ không được lâu dài. Tất cả những tháng ngày bình yên như đang đợi sự xuất hiện của một cơn bão lớn.
Nửa đêm khi Dương Tử Khâm đang ngủ, một đại thẩm chạy vào lều của nàng hớt hải đánh thức nàng: "Tử Khâm cô nương, không ổn rồi, cô nương mau tới lều trị thương đi, ở đấy sắp loạn rồi."
Dương Tử Khâm bị gọi dậy, vẫn chưa kịp tỉnh táo, nàng lấy hai tay vuốt vuốt mắt, vừa đứng lên mặc y phục vừa hỏi đại thẩm có chuyện gì.
Đại thẩm rối rít giải thích: "Ở lều trị thương sắp loạn lên mất rồi. Buổi tối đột nhiên có vài người đột nhiên sốt cao rồi ngất ra đấy. Nếu chỉ một vài người thì cũng không đến nỗi, nhưng có đến tận hơn chục người cùng ngất một lúc. Mọi người phải nhanh chóng đem người đưa tới lều trị thương. Nhưng sau đấy thì mấy người bệnh bắt đầu nổi đốm đỏ, nổi khắp toàn thân luôn, đáng sợ lắm. Thế là người dân mới hỏi các vị y quan là có chuyện gì nhưng các vị đại nhân lại nói là chưa tìm được nguyên nhân. Ai cũng cảm thấy có khả năng là dịch bệnh rồi nên náo loạn hết lên. Bên ngoài Tam điện hạ cũng bao vây lại rồi không cho người chạy ra ngoài, ngài ấy lập cả hàng rào luôn rồi. Vì vậy mọi người bắt đầu làm loạn lên rồi. Cô nương mau tới đi, cô nương lại nói như lần trước ấy, mọi người sẽ nghe lời cô nương nói thôi."
Dương Tử Khâm nghe xong chuyện ngay lập tức tỉnh táo, vội vàng lấy một sợi dây túm tóc lại, nàng nhanh chân chạy tới lều trị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.