Chương 25: TIết Thanh Minh
Minh Nguyệt Giữa Trời Quang
14/09/2022
Rất nhanh đã đến tiết thanh minh, người người nhà nhà ở Đông Hoàng đều đi tảo mộ để ghi nhớ công ơn của gia tiên tiền tổ.
Dương gia cũng vậy, buổi sáng các nàng đến từ đường Dương gia cùng nhau cúng bái. Đám trẻ Dương gia không thích mấy việc quỳ bái như này, sau khi quỳ lạy xong liền đi ra khu phía viện sau ngồi.
Dương Tử Khâm thành tâm thẳng lưng quỳ lạy, rồi sau đó cùng lão phu nhân và hai vị phu nhân đọc kinh Phật.
Dương Tử Khâm cảm thấy những ngày lễ như này là một trong những cơ hội để nàng bày tỏ lòng biết ơn của mình với tổ tiên Dương gia. Tổ tiên Dương gia không phải tướng gia, không ra trận gϊếŧ giặc, nhưng cũng anh dũng liều mình trong chiến loạn, ít nhất là để Dương gia vẫn còn sống sót, ít nhất để các nàng vẫn còn xuất hiện trên đời.
Mà tất cả những gì các nàng có thể làm chỉ là vào dịp tết thanh minh hay cúng bái mà trở về thắp cho họ nén hương và tưởng nhớ họ.
Mấy ngày sau Dương Tử Khâm có hẹn với các tỷ muội Long An Tự đi đạp thanh. Hội đạp thanh cũng giống như hội du xuân vậy, nhưng thay vì đi du hồ mọi người sẽ đi chùa chiền để cầu may cho năm mới.
Dương Tử Khâm nhìn túi thơm mình đã may xong từ lâu, nàng không biết làm sao để đưa Từ Chi Ân. Nếu trực tiếp đưa đến Thời Vương phủ thì Đồng Hiên sẽ không chỉ lỡ tay đẩy nàng xuống nước nữa mà sẽ ụp bao ném nàng xuống nước mất. Thôi thì cứ mang theo bên người rồi có cơ hội thì đưa chàng sau vậy.
Thay một bộ y phục đơn giản, thay bộ dao thành hoa điền, Dương Tử Khâm đi tới Long An Tự.
Vậy mà hôm nay nàng thành người đến sớm nhất. Rồi sau đó Miên Hòa và Hạ Vân Hiên cũng đến.
Sau sinh nhật nàng thì Hạ Vân Hiên đã thành công trở thành một phần trong nhóm nàng. Vì vậy Miên Hòa luôn lấy lý do cần người bảo vệ để kéo Hạ Vân Hiên từ trong cung đi chơi cùng các nàng. Mà Hạ Vân Hiên cũng hòa nhập rất nhanh, rốt cuộc Tề Thu Ngọc cũng có đối thủ đấu võ mồm cùng.
Đến nỗi hôm đó hoàng đế nhìn thấy đứa con gái ngài yêu thương nhất lại tới xin ngài cho thống lĩnh cấm vệ quân đi theo nàng xuất cung tức cười đến mức muốn đá cho Hạ Vân Hiên một cái: "Hạ tiểu tướng quân này, hay trẫm cho ngươi làm luôn cận vệ của công chúa nhé, như vậy mỗi lần nàng xuất cung đi chơi ngươi trực tiếp đi theo nàng là được, đỡ phải tới phiền trẫm."
Nhìn Hạ Vân Hiên quỳ xuống tạ ơn hoàng đế tức đến không nói ra lời, ngài ném bút trong tay vào trong ống bút quát: "Tạ cái đầu ngươi ấy mà tạ!" Ngươi từ thống lĩnh cấm vệ quân đi xuống làm thị vệ cha ngươi có mà tức treo cổ ăn vạ trẫm luôn.
Ngài phất phất tay đuổi người: "Đi đi, sau này còn cần đi cùng Tĩnh Xu thì ngươi tự giác đi đi, không cần đến phiền trẫm."
Một lát sau thì Tề Thu Ngọc cũng đến, ngày hôm nay là do Tề nhị tiểu thư chọn, sau lần du hồ toàn người kia, hôm nay Tề Thu Ngọc đã đặc biệt hỏi thăm một ngày ít người đi lễ Phật để hẹn các nàng. Ít người thì đỡ phiền phức, cũng chẳng phải gặp những người không cần thiết gặp. Những người không cần thiết gặp trong suy nghĩ của nàng ở đây chính là Đồng Hiên.
Cuối cùng thì Phòng Quyết Thư cũng đến. Hôm nay trông Phòng Quyết Thư có chút gầy hơn trước, nhưng may thay đã có tinh thần trở lại.
Chuyện phải kể từ nửa tháng trước.
Nửa tháng trước khi các nàng hẹn nhau ở Ngọc Thực Lầu để ăn uống. Trong khi các nàng đang ngồi nói chuyện ở phòng bao chữ Thượng thì Phòng Quyết Thư mắt mũi đỏ bừng, nước mắt chảy dài đi từ ngoài vào.
Ba nàng cuống lên chạy tới, hỏi mãi nàng ấy mới chịu nín khóc kể.
Vừa nãy khi nàng ấy đến Ngọc Thực Lầu thì bắt gặp một nhóm người đang ngồi nói chuyện ở dưới tầng, vốn nàng chỉ là đi qua thôi, nhưng khi nghe đến tên Bùi tam công tử Bùi Viên thì liền đứng lại nghe.
Phòng Quyết Thư cố gắng nín khóc, nức nở: "Chàng ấy không phải là thích ta, chàng ấy chỉ là đánh cược với mấy công tử kia thôi, cược xem có phải chàng sợ hãi vì bị ta ném phi tiêu trong đại hội xem mắt không. Chàng không có tình cảm với ta, ta chỉ là một phần trò cá cược của chàng...."
Miên Hòa luôn là người điềm tĩnh nhất, nàng cố gắng dỗ cho Phòng Quyết Thư nín khóc.
Tề Thu Ngọc đập bàn đứng lên quát: "Đi, đi tìm tên Bùi Viên, chúng ta dỡ cả cái Bùi phủ nhà hắn luôn."
Dương Tử Khâm nghe thấy, đứng bật dậy, rút roi buộc bên eo ra, toan đi ra cửa cùng Tề Thu Ngọc.
Hạ Vân Hiên hết hồn chạy tới chặn cửa phòng rồi khuyên hai vị bình tĩnh lại, hắn không nhìn nhầm chứ, nha đầu Tử Khâm vậy mà đòi đi đánh nhau.
Miên Hòa gọi các nàng lại nói: "Dỡ phủ nhà hắn thì làm được gì chứ, đến lúc đấy Quyết Thư nhà chúng ta càng bị chê cười, chúng ta phải nghĩ cách khác, khiến hắn đau khổ hơn nhiều."
Nhưng sau tất cả thì các nàng lại bị Phòng Quyết Thư cản lại. Phòng Quyết Thư sau khi bình tĩnh lại, mắt mũi đỏ bừng cố mỉm cười: "Mọi người làm thế sẽ khiến người ta nghĩ Phòng Quyết Thư ta không có hắn không được nên phải trả thù hắn. Hắn cũng chưa từng nói hắn thích ta, bọn ta chỉ là hẹn nhau đi chơi vài lần. Chỉ là ta tự mình đa tình mà thôi."
Tề Thu Ngọc tức giận: "Không được, hắn lấy một nữ tử ra trêu đùa như vậy vẫn không được!"
Phòng Quyết Thư nắm lấy cánh tay nàng, mỉm cười, nước mắt vẫn yên lặng rơi xuống: "Nhưng mà...ta thích chàng ấy mà. Vậy nên Thu Ngọc tỷ, đừng mà, đừng làm gì hết."
Vì vậy ba nàng liền bồi Phòng Quyết Thư uống rượu quên sầu. Hạ Vân Hiên có chút dở khóc dở cười, bốn cô nương uống rượu say liền đại náo phòng bao, hết khóc rồi cười, hết hát rồi múa. Đáng sợ nhất là Dương Tử Khâm, khi mà tất cả mọi người say đến mức gục xuống nàng vẫn còn sức nói, đến tận lúc nàng mệt rồi ngủ thϊếp đi.
Hạ Vân Hiên bóp nhẹ thái dương, hít một hơi rồi đưa bốn vị lên xe ngựa để hạ nhân đưa các nàng về phủ.
Sau một đoạn thời gian tự mình điều chỉnh tâm trạng thì bây giờ trông Phòng Quyết Thư đã phần nào trông có tinh thần hơn hôm đó.
Các nàng đến đủ rồi thì mọi người cùng kéo nhau vào Long An Tự dâng hương rồi đi ra phía sau Tự đi dạo.
Long An Tự nằm trên núi nên xung quanh được bao phủ bởi cây xanh, phía sau Tự còn có một con suối nhỏ uốn lượn. Mà Tự còn xây đình nhỏ để cho khách nhân đến dâng hương nghỉ ngơi. Tề Thu Ngọc muốn kéo các nàng tới một đình nhỏ ngay cạnh suối, nàng ấy bảo ngồi nói chuyện lại nghe tiếng suối chảy róc rách cảm giác sẽ thi vị hơn nhiều.
Nhưng khi các nàng đến thì đã có người nằm ở trên lan can nhắm mắt, người này nhìn có chút không thích hợp lắm, vốn là một vị hòa thượng, vậy mà trên tay lại cầm một vò rượu.
Hắn có lẽ là hòa thượng khác lạ nhất trong những hòa thượng mà Dương Tử Khâm từng gặp, vì vị này trông tuấn tú hơn những vị khác trong Tự. Không chỉ vậy trông dáng người liền biết hắn luyện võ, tuy hơi thanh mảnh nhưng lại hữu lực.
Dương Tử Khâm nhíu mày, các nàng có nên đỡ vị này xuống không, nằm vậy nhỡ ngã thì không ổn đâu.
"Người này rốt cuộc có phải hòa thượng không vậy, ta còn chưa thấy hòa thượng nào uống rượu đâu" Phòng Quyết Thư khó hiểu.
Dương Tử Khâm lắc đầu không đồng tình: "Năm xưa Phật Tổ trên con đường đi tìm giác ngộ đi đến đâu hóa duyên đến đấy, có thịt ăn thịt, có rau ăn rau, có nước uống nước, có trà uống trà. Sau này khi điều kiện tốt hơn, người xuất gia đề cao việc không sát sinh mới chuyển qua ăn chay. Tu đạo vốn là tu tâm, tâm luôn hướng thiện, không làm việc ác, không tổn hại tới người khác, không tư lợi ấy chính là tu đạo. Uống rượu không phải việc xấu, chúng ta không nên trông mặt mà bắt hình dong."
Miên Hòa gật đầu: "Theo kinh nghiệm của ta thì mấy người như vậy có khi là cao nhân ấy."
Mà hòa thượng kia cũng đã ngồi dậy nhìn các nàng: "Vị thí chủ này tuổi còn nhỏ vậy mà lĩnh ngộ cũng thật đặc biệt. Bần tăng hiệu Dã Không, hôm nay hữu duyên muốn xem cho các vị một quẻ, không biết các vị có hứng thú không?"
Miên Hòa mỉm cười: "Làm phiền đại sư rồi."
Hòa thượng Dã Không nhìn Miên Hòa nói: "Công chúa vốn là lữ khách, lại có tư tưởng vượt xa thế giới này, nếu có thể buông được thì nên buông, cố gắng níu giữ chưa hẳn sẽ có kết cục tốt. Tâm phải biết buông bỏ thì đời mới an nhiên."
Mọi người kinh ngạc, chưa ai nói Miên Hòa là công chúa mà, có khi vị này thật sự là cao nhân.
Miên Hòa càng giật mình, vị này hình như nhìn thấu bí mật của nàng.
Rồi hắn nhìn Dương Tử Khâm: "Điều mình cho là đúng chưa chắc đã là sự thật, thí chủ dùng lý trí quá nhiều, có những lúc nên nghe theo tiếng nói của trái tim, không nên so tính thiệt hơn, kết cục rồi sẽ tốt đẹp thôi."
Dương Tử Khâm phúc thân cảm tạ, đạo lý nói thì nàng hiểu, nhưng nàng chưa chắc sẽ làm được, nếu nàng không dùng lý trí phân định đúng sai ai sẽ là người chịu trách nhiệm cho hành động của nàng, vậy nên nàng không nghĩ mình sẽ làm được.
Phòng Quyết Thư nhìn Dã Không hỏi: "Đại sư, ta muốn hỏi về tình duyên của ta. Ngài có thể xem giúp ta được không?"
Dã Không bật cười: "Vị nữ thí chủ này đến cùng lang quân của mình lại muốn hỏi ta về tình duyên là đang không tin tưởng ta sao?"
Mọi người há hốc miệng, quay ra nhìn Hạ Vân Hiên.
Hạ Vân Hiên hoảng sợ lắc đầu.
"Quyết Thư" âm thanh từ phía sau lưng các nàng vang lên khiến cho Dương Tử Khâm có chút nhảy dựng.
Mọi người quay lại phía sau thì thấy một vị công tử mặc y sam xám đứng phía sau các nàng. Vị này dáng người mảnh khảnh, mặt nhỏ mày cong, trông dáng vẻ có chút thư sinh. Mà đứng cạnh vị Định An Hầu bên cạnh lại càng nổi bật lên sự mềm yếu của hắn.
Tề Thu Ngọc kéo Phòng Quyết Thư ra phía sau lưng, hất cằm: "Bùi Viên, ngươi đến đây làm gì?"
Thì ra vị này là Bùi tam công tử, Dương Tử Khâm thấy hắn cũng không giống kiểu người mà Phòng Quyết Thư sẽ thích, nàng cứ nghĩ nàng ấy sẽ thích kiểu người như Định An Hầu cơ.
Bùi Viên bỏ qua Tề Thu Ngọc mà nhìn Phòng Quyết Thư nói: "Quyết Thư, chúng ta nói chuyện với nhau một chút được không?"
Tề Thu Ngọc đối với Bùi Viên không chút khách khí: "Ta khuyên Bùi tam công tử vẫn là đi ra chỗ khác đi, Quyết Thư nhà ta không có gì để nói với công tử cả. Công tử không nhận ra muội ấy đang tránh công tử sao? Mấy việc xấu xa công tử làm bọn ta đều biết hết rồi. Ta cũng không ngờ rằng đường đường con trai Bùi học sĩ, cũng là người đọc chữ thánh hiền vậy mà lấy một nữ tử ra để cá cược làm trò vui. Ta còn phải cảm thấy mất mặt thay những phu tử ở Văn Miếu luôn đấy. Bây giờ công tử còn tìm đến đây nữa cơ à, ta có chút khó hiểu rồi, rốt cuộc da mặt công tử làm từ gì vậy, có thể chia sẻ một chút cho Định An Hầu không? Nếu mà mang đi làm khiên chắn ít nhất cũng có thể giúp Đông Hoàng ta thống nhất các bộ Tây Duy Nhĩ đó."
Các vị nam tử trong đình có chút sững sờ, nếu như dùng lời nói mà có thể khiến người khác tự ti mà chết thì Tề nhị tiểu thư cũng nên ra chiến trận liều mình một phen.
Mà Bùi Viên đã bị Tề Thu Ngọc nói cho gấp đến mức sắp nói lắp: "Ta..ta..ta không có. Quyết Thư ta không có như nàng nghĩ. Đúng là lúc đầu ta bị đám công tử đấy nói khích đi tặng nàng hoa, nhưng sau đó đến ta cũng không ngờ bản thân sẽ thích nàng đến vậy, nàng cứu ta, ta cảm kích là thật, cùng nàng đi cưỡi ngựa niềm vui đó cũng là thật, những lời ta nói với nàng ở bên bờ sông khi đó cũng là thật. Ta vì sợ nàng sẽ ghét ta nên ta mới không kể chuyện đó với nàng. Ta cũng không biết nàng nghe chuyện đó từ đâu. Thời gian này ta hẹn nàng không được, gửi thư đến phủ nàng đều bị trả lại. Ta không biết phải làm sao nữa, hôm nay ta biết tin nàng đi dâng hương ta liền lập tức chạy tới đây. Ta có chuyện muốn nói với nàng. Ta... ta...ta.."
Bùi Viên càng nói càng gấp, cảm giác như hắn sắp khóc vậy.
Dương Tử Khâm khẽ kéo Tề Thu Ngọc ra khỏi vị trí trước mặt Phòng Quyết Thư nói thầm: " Người ta đang thổ lộ tình cảm, tỷ đứng đó khiến Bùi công tử gấp gáp rồi kìa."
Tề Thu Ngọc vừa bị kéo đi, Bùi Viên liền lập tức bước tới nắm tay Phòng Quyết Thư: "Ta yêu nàng. Ta muốn cưới nàng, cùng nàng bạch đầu giai lão. Nếu như nàng cảm thấy ta không đủ chân thành, hôm nay ta lập tức về mời bà mai đến Phòng phủ hỏi cưới, tam thư lục lễ cưới nàng làm chính thê. Sau này nàng nói ta đi hướng tây ta sẽ đi hướng tây, nàng nói ta đi hướng đông ta sẽ đi hướng đông. Cả đời này quyết không phụ nàng."
Phòng Quyết Thư trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, nhưng đáy mắt tràn ngập hạnh phúc, nàng cười: "Bùi Viên, chàng nhớ những lời hôm nay chàng nói, nếu sau này chàng dám phụ ta, ta sẽ dùng cây roi trong tay ta giải quyết chàng, sau đó đi theo chàng."
Dương Tử Khâm dựa vào Tề Thu Ngọc mỉm cười, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào.
Lưỡng tình tương duyệt thật khiến người khác hâm mộ.
Dương Tử Khâm quay sang định hỏi Dã Không về Tề Thu Ngọc thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu, vị cao tăng này cũng thật thoắt ẩn thoắt hiện.
Buổi chiều ngày hôm đó thật sự khiến đám Dương Tử Khâm muốn đuổi hai người Phòng Quyết Thư và Bùi Viên về.
Đúng là tiểu biệt thắng tân hôn, Dương Tử Khâm cảm giác Bùi Viên dưới chân có gió, trên tay có mật, luôn muốn dính vào Phòng Quyết Thư. Lại còn một câu tân phụ nhà ta hai câu tân phụ nhà ta, khiến cho Tề Thu Ngọc nhịn không nổi mà gõ đầu hắn quát: "Ngươi còn chưa hỏi cưới đâu đừng có mà suốt ngày tân phụ khiến ta sởn da gà như thế". Nhưng kể cả vậy cũng không khiến Bùi Viên thu liễm lại chút nào.
Dương Tử Khâm cảm thấy nếu như sau lưng Bùi Viên mà mọc thêm cái đuôi thì chắc giờ có thể vẫy ra một cơn gió lốc.
Sau cơm trưa các nàng không về ngay mà còn đi lên núi phía sau Tự hái nấm. Chủ ý của Phòng Quyết Thư còn được cái đuôi nhỏ của nàng ấy ủng hộ nữa thì mọi người khó lòng phản dối.
Dương Tử Khâm nhìn Bùi Viên và Phòng Quyết Thư ngọt ngào phía trước, Miên Hòa cùng Tề Thu Ngọc và Hạ Vân Hiên đang thi nhau xem ai hái được nhiều hơn, nàng lắc đầu, nàng không hợp với cuộc sống tràn ngập vận động của mấy người này.
Nàng nhìn dưới chân mình có mấy cụm nấm trắng bèn cúi xuống hái. Nghe bảo nấm màu có độc, càng sặc sỡ độc tính càng mạnh, nàng hái nấm trắng chắc cũng an toàn một chút.
Nhưng chưa kịp hái thì âm thanh của Hoắc Mộ Ngôn đã vang lên trên đầu nàng: "Đừng hái, nấm độc."
Hắn ngồi xuống ngang tầm với Dương Tử Khâm.
Nàng vẫn luôn cảm thấy khí tức của vị hầu gia này có chút quá mức mạnh mẽ đối với nàng. Giống như hắn là chiến thần, là thần, còn nàng chỉ là một nử tử bình thường, khí tức này không đáng sợ nhưng luôn khiến nàng thấy choáng ngợp. Ví dụ như lúc này, Dương Tử Khâm đã có chút ngơ người.
Hoắc Mộ Ngôn giải thích cho nàng:" Nấm này khi chưa nở sẽ trông giống nấm ăn được, nhưng sau khi trưởng thành sẽ nở ra giống một cái ô. Nếu ăn vào sẽ mất mạng."
Dương Tử Khâm có chút giật mình, nàng nhìn chằm chằm người ta thật bất lịch sự. Nàng cười ngượng: "Hầu gia thật là học tài biết rộng."
Hoắc Mộ Ngôn trầm giọng: "Nấm này mọc nhiều ở phía Nam, có rất nhiều tướng sĩ không biết, khi mai phục trên rừng bèn nấu lên ăn."
Dương Tử Khâm nhìn ánh mắt hắn hình như có chút buồn, hóa ra một kiến thức nàng được nghe một cách đơn giản như vậy, lại là sự đánh đổi lớn như vậy với hắn.
Ánh mắt nàng nhìn cây nấm như suy nghĩ: "Mỗi một tướng sĩ ngã xuống đều vì thiên hạ thái bình, hầu gia có thể tưởng nhớ họ, cũng có thể thay họ nhìn ngắm thái bình thịnh thế, để họ biết rằng mình đã không hề hy sinh uống phí, sau này khi hầu gia trăm tuổi rồi gặp lại họ có thể kể cho họ nghe về Đông Hoàng mà họ đã dùng mạng để đánh đổi đã đẹp đẽ như nào, người dân đã được no ấm hạnh phúc ra sao. Ngài có thể kể với họ rằng người dân Đông Hoàng mỗi khi nhắc đến họ không chỉ có sự tiếc thương mà phần nhiều là lòng tự hào."
Hoắc Mộ Ngôn trầm ngâm rồi khẽ bật cười đứng dậy, trăm tuổi, hắn mà sống được đến trăm tuổi, đúng là suy nghĩ của tiểu nữ hài.
Dương Tử Khâm cũng đứng dậy, hắn cười là được, nụ cười mỹ nhân đáng ngàn vàng, nàng vừa đúc ra vàng đó.
Buổi chiều các nàng tìm một bãi đất trống nhóm lửa nướng nấm cùng nhau.
Hạ Vân Hiên với Tề Thu Ngọc cãi nhau đúng là không biết mỏi miệng, nấm của ai nhiều hơn hơn, nấm của ai ngon hơn, rồi bắt Dương Tử Khâm nói xem ai nướng tốt hơn.
Dương Tử Khâm khẽ cười, được ở cạnh bằng hữu như này thật tốt, ở cạnh họ nàng có thể vô lo vô nghĩ mà cười thật thoải mái.
Mà đến lúc đi về thì nàng lại thấy người mà nàng mong ngóng đã lâu, Từ Chi Ân. Khi Dương Tử Khâm chuẩn bị lên xe ngựa mới thấy xe ngựa của Thời vương phủ đi tới, vì vậy nàng liền đứng lại chờ. Xe ngựa vừa dừng lại, Từ Chi Ân bước từ trên xe ngựa xuống, sau đó chàng quay người lại đỡ tay Đồng Hiên xuống. Dương Tử Khâm đứng đó khẽ cười, cảm giác giống một vị lang quân đang đưa phu nhân nhà mình đi lễ chùa đầu năm vậy, thật xứng đôi.
Dương Tử Khâm đi tới phúc thân: "Tham kiến thế tử, quận chúa."
Từ Chi Ân chắp tay chào lại nàng: "Dương tứ tiểu thư. Tiểu thư cũng tới dâng hương sao?"
Dương Tử Khâm quay người sai A Diên lấy hộp nhỏ trên xe ngựa rồi trả lời chàng: "Tiểu nữ sáng nay đến dâng hương, bây giờ chuẩn bị đi về thì thấy xe ngựa của thế tử. Tháng trước được thế tử xả thân cứu mạng, tiểu nữ cũng không có gì để trả ơn, nay túi thơm đã thêu xong, hy vọng thế tử có thể nhận lấy xem như đền bù túi thơm bị rơi xuống nước kia của ngài."
Nói rồi nàng đưa hộp gỗ nhỏ cho Từ Chi Ân, rồi phúc thân chào hai người một lần nữa rồi lên xe ngựa. Nàng vốn định đưa cho Từ Chi Ân trong im lặng thôi, vì nàng sợ bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt. Nhưng sau khi nhìn thấy chàng và Đồng Hiên ở cạnh nhau, nàng càng cảm thấy nếu làm vậy sẽ càng dẫn đến hiểu lầm. Không bằng cứ quang minh chính đại đưa trước mặt Đồng Hiên, như vậy thì nàng ấy cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Từ Chi Ân nhìn hộp gỗ trên tay mình, rồi lại nhìn xe ngựa của Dương Tử Khâm đang đi xa dần trong lòng có chút tiếc nuối, biết vậy hắn đi từ sáng sớm rồi, biết đâu còn có thể cùng nàng nói chuyện được một lúc.
Đồng Hiên đảo mắt: "Làm như huynh cần túi thơm nàng ta thêu vậy." Nói rồi định vươn tay lấy hộp gỗ trên tay Từ Chi Ân muốn ném đi.
Từ Chi Ân nhanh tay cất vào trong ngực nói: "Chúng ta đi lên Tự thôi, còn phải hỏi thăm tin tức về đại sư Dã Không nữa, mẫu thân còn đợi chúng ta đem tin tức về kìa."
Đồng Hiên nhìn theo xe ngựa của Dương Tử Khâm, tức giận không thôi.
Dương gia cũng vậy, buổi sáng các nàng đến từ đường Dương gia cùng nhau cúng bái. Đám trẻ Dương gia không thích mấy việc quỳ bái như này, sau khi quỳ lạy xong liền đi ra khu phía viện sau ngồi.
Dương Tử Khâm thành tâm thẳng lưng quỳ lạy, rồi sau đó cùng lão phu nhân và hai vị phu nhân đọc kinh Phật.
Dương Tử Khâm cảm thấy những ngày lễ như này là một trong những cơ hội để nàng bày tỏ lòng biết ơn của mình với tổ tiên Dương gia. Tổ tiên Dương gia không phải tướng gia, không ra trận gϊếŧ giặc, nhưng cũng anh dũng liều mình trong chiến loạn, ít nhất là để Dương gia vẫn còn sống sót, ít nhất để các nàng vẫn còn xuất hiện trên đời.
Mà tất cả những gì các nàng có thể làm chỉ là vào dịp tết thanh minh hay cúng bái mà trở về thắp cho họ nén hương và tưởng nhớ họ.
Mấy ngày sau Dương Tử Khâm có hẹn với các tỷ muội Long An Tự đi đạp thanh. Hội đạp thanh cũng giống như hội du xuân vậy, nhưng thay vì đi du hồ mọi người sẽ đi chùa chiền để cầu may cho năm mới.
Dương Tử Khâm nhìn túi thơm mình đã may xong từ lâu, nàng không biết làm sao để đưa Từ Chi Ân. Nếu trực tiếp đưa đến Thời Vương phủ thì Đồng Hiên sẽ không chỉ lỡ tay đẩy nàng xuống nước nữa mà sẽ ụp bao ném nàng xuống nước mất. Thôi thì cứ mang theo bên người rồi có cơ hội thì đưa chàng sau vậy.
Thay một bộ y phục đơn giản, thay bộ dao thành hoa điền, Dương Tử Khâm đi tới Long An Tự.
Vậy mà hôm nay nàng thành người đến sớm nhất. Rồi sau đó Miên Hòa và Hạ Vân Hiên cũng đến.
Sau sinh nhật nàng thì Hạ Vân Hiên đã thành công trở thành một phần trong nhóm nàng. Vì vậy Miên Hòa luôn lấy lý do cần người bảo vệ để kéo Hạ Vân Hiên từ trong cung đi chơi cùng các nàng. Mà Hạ Vân Hiên cũng hòa nhập rất nhanh, rốt cuộc Tề Thu Ngọc cũng có đối thủ đấu võ mồm cùng.
Đến nỗi hôm đó hoàng đế nhìn thấy đứa con gái ngài yêu thương nhất lại tới xin ngài cho thống lĩnh cấm vệ quân đi theo nàng xuất cung tức cười đến mức muốn đá cho Hạ Vân Hiên một cái: "Hạ tiểu tướng quân này, hay trẫm cho ngươi làm luôn cận vệ của công chúa nhé, như vậy mỗi lần nàng xuất cung đi chơi ngươi trực tiếp đi theo nàng là được, đỡ phải tới phiền trẫm."
Nhìn Hạ Vân Hiên quỳ xuống tạ ơn hoàng đế tức đến không nói ra lời, ngài ném bút trong tay vào trong ống bút quát: "Tạ cái đầu ngươi ấy mà tạ!" Ngươi từ thống lĩnh cấm vệ quân đi xuống làm thị vệ cha ngươi có mà tức treo cổ ăn vạ trẫm luôn.
Ngài phất phất tay đuổi người: "Đi đi, sau này còn cần đi cùng Tĩnh Xu thì ngươi tự giác đi đi, không cần đến phiền trẫm."
Một lát sau thì Tề Thu Ngọc cũng đến, ngày hôm nay là do Tề nhị tiểu thư chọn, sau lần du hồ toàn người kia, hôm nay Tề Thu Ngọc đã đặc biệt hỏi thăm một ngày ít người đi lễ Phật để hẹn các nàng. Ít người thì đỡ phiền phức, cũng chẳng phải gặp những người không cần thiết gặp. Những người không cần thiết gặp trong suy nghĩ của nàng ở đây chính là Đồng Hiên.
Cuối cùng thì Phòng Quyết Thư cũng đến. Hôm nay trông Phòng Quyết Thư có chút gầy hơn trước, nhưng may thay đã có tinh thần trở lại.
Chuyện phải kể từ nửa tháng trước.
Nửa tháng trước khi các nàng hẹn nhau ở Ngọc Thực Lầu để ăn uống. Trong khi các nàng đang ngồi nói chuyện ở phòng bao chữ Thượng thì Phòng Quyết Thư mắt mũi đỏ bừng, nước mắt chảy dài đi từ ngoài vào.
Ba nàng cuống lên chạy tới, hỏi mãi nàng ấy mới chịu nín khóc kể.
Vừa nãy khi nàng ấy đến Ngọc Thực Lầu thì bắt gặp một nhóm người đang ngồi nói chuyện ở dưới tầng, vốn nàng chỉ là đi qua thôi, nhưng khi nghe đến tên Bùi tam công tử Bùi Viên thì liền đứng lại nghe.
Phòng Quyết Thư cố gắng nín khóc, nức nở: "Chàng ấy không phải là thích ta, chàng ấy chỉ là đánh cược với mấy công tử kia thôi, cược xem có phải chàng sợ hãi vì bị ta ném phi tiêu trong đại hội xem mắt không. Chàng không có tình cảm với ta, ta chỉ là một phần trò cá cược của chàng...."
Miên Hòa luôn là người điềm tĩnh nhất, nàng cố gắng dỗ cho Phòng Quyết Thư nín khóc.
Tề Thu Ngọc đập bàn đứng lên quát: "Đi, đi tìm tên Bùi Viên, chúng ta dỡ cả cái Bùi phủ nhà hắn luôn."
Dương Tử Khâm nghe thấy, đứng bật dậy, rút roi buộc bên eo ra, toan đi ra cửa cùng Tề Thu Ngọc.
Hạ Vân Hiên hết hồn chạy tới chặn cửa phòng rồi khuyên hai vị bình tĩnh lại, hắn không nhìn nhầm chứ, nha đầu Tử Khâm vậy mà đòi đi đánh nhau.
Miên Hòa gọi các nàng lại nói: "Dỡ phủ nhà hắn thì làm được gì chứ, đến lúc đấy Quyết Thư nhà chúng ta càng bị chê cười, chúng ta phải nghĩ cách khác, khiến hắn đau khổ hơn nhiều."
Nhưng sau tất cả thì các nàng lại bị Phòng Quyết Thư cản lại. Phòng Quyết Thư sau khi bình tĩnh lại, mắt mũi đỏ bừng cố mỉm cười: "Mọi người làm thế sẽ khiến người ta nghĩ Phòng Quyết Thư ta không có hắn không được nên phải trả thù hắn. Hắn cũng chưa từng nói hắn thích ta, bọn ta chỉ là hẹn nhau đi chơi vài lần. Chỉ là ta tự mình đa tình mà thôi."
Tề Thu Ngọc tức giận: "Không được, hắn lấy một nữ tử ra trêu đùa như vậy vẫn không được!"
Phòng Quyết Thư nắm lấy cánh tay nàng, mỉm cười, nước mắt vẫn yên lặng rơi xuống: "Nhưng mà...ta thích chàng ấy mà. Vậy nên Thu Ngọc tỷ, đừng mà, đừng làm gì hết."
Vì vậy ba nàng liền bồi Phòng Quyết Thư uống rượu quên sầu. Hạ Vân Hiên có chút dở khóc dở cười, bốn cô nương uống rượu say liền đại náo phòng bao, hết khóc rồi cười, hết hát rồi múa. Đáng sợ nhất là Dương Tử Khâm, khi mà tất cả mọi người say đến mức gục xuống nàng vẫn còn sức nói, đến tận lúc nàng mệt rồi ngủ thϊếp đi.
Hạ Vân Hiên bóp nhẹ thái dương, hít một hơi rồi đưa bốn vị lên xe ngựa để hạ nhân đưa các nàng về phủ.
Sau một đoạn thời gian tự mình điều chỉnh tâm trạng thì bây giờ trông Phòng Quyết Thư đã phần nào trông có tinh thần hơn hôm đó.
Các nàng đến đủ rồi thì mọi người cùng kéo nhau vào Long An Tự dâng hương rồi đi ra phía sau Tự đi dạo.
Long An Tự nằm trên núi nên xung quanh được bao phủ bởi cây xanh, phía sau Tự còn có một con suối nhỏ uốn lượn. Mà Tự còn xây đình nhỏ để cho khách nhân đến dâng hương nghỉ ngơi. Tề Thu Ngọc muốn kéo các nàng tới một đình nhỏ ngay cạnh suối, nàng ấy bảo ngồi nói chuyện lại nghe tiếng suối chảy róc rách cảm giác sẽ thi vị hơn nhiều.
Nhưng khi các nàng đến thì đã có người nằm ở trên lan can nhắm mắt, người này nhìn có chút không thích hợp lắm, vốn là một vị hòa thượng, vậy mà trên tay lại cầm một vò rượu.
Hắn có lẽ là hòa thượng khác lạ nhất trong những hòa thượng mà Dương Tử Khâm từng gặp, vì vị này trông tuấn tú hơn những vị khác trong Tự. Không chỉ vậy trông dáng người liền biết hắn luyện võ, tuy hơi thanh mảnh nhưng lại hữu lực.
Dương Tử Khâm nhíu mày, các nàng có nên đỡ vị này xuống không, nằm vậy nhỡ ngã thì không ổn đâu.
"Người này rốt cuộc có phải hòa thượng không vậy, ta còn chưa thấy hòa thượng nào uống rượu đâu" Phòng Quyết Thư khó hiểu.
Dương Tử Khâm lắc đầu không đồng tình: "Năm xưa Phật Tổ trên con đường đi tìm giác ngộ đi đến đâu hóa duyên đến đấy, có thịt ăn thịt, có rau ăn rau, có nước uống nước, có trà uống trà. Sau này khi điều kiện tốt hơn, người xuất gia đề cao việc không sát sinh mới chuyển qua ăn chay. Tu đạo vốn là tu tâm, tâm luôn hướng thiện, không làm việc ác, không tổn hại tới người khác, không tư lợi ấy chính là tu đạo. Uống rượu không phải việc xấu, chúng ta không nên trông mặt mà bắt hình dong."
Miên Hòa gật đầu: "Theo kinh nghiệm của ta thì mấy người như vậy có khi là cao nhân ấy."
Mà hòa thượng kia cũng đã ngồi dậy nhìn các nàng: "Vị thí chủ này tuổi còn nhỏ vậy mà lĩnh ngộ cũng thật đặc biệt. Bần tăng hiệu Dã Không, hôm nay hữu duyên muốn xem cho các vị một quẻ, không biết các vị có hứng thú không?"
Miên Hòa mỉm cười: "Làm phiền đại sư rồi."
Hòa thượng Dã Không nhìn Miên Hòa nói: "Công chúa vốn là lữ khách, lại có tư tưởng vượt xa thế giới này, nếu có thể buông được thì nên buông, cố gắng níu giữ chưa hẳn sẽ có kết cục tốt. Tâm phải biết buông bỏ thì đời mới an nhiên."
Mọi người kinh ngạc, chưa ai nói Miên Hòa là công chúa mà, có khi vị này thật sự là cao nhân.
Miên Hòa càng giật mình, vị này hình như nhìn thấu bí mật của nàng.
Rồi hắn nhìn Dương Tử Khâm: "Điều mình cho là đúng chưa chắc đã là sự thật, thí chủ dùng lý trí quá nhiều, có những lúc nên nghe theo tiếng nói của trái tim, không nên so tính thiệt hơn, kết cục rồi sẽ tốt đẹp thôi."
Dương Tử Khâm phúc thân cảm tạ, đạo lý nói thì nàng hiểu, nhưng nàng chưa chắc sẽ làm được, nếu nàng không dùng lý trí phân định đúng sai ai sẽ là người chịu trách nhiệm cho hành động của nàng, vậy nên nàng không nghĩ mình sẽ làm được.
Phòng Quyết Thư nhìn Dã Không hỏi: "Đại sư, ta muốn hỏi về tình duyên của ta. Ngài có thể xem giúp ta được không?"
Dã Không bật cười: "Vị nữ thí chủ này đến cùng lang quân của mình lại muốn hỏi ta về tình duyên là đang không tin tưởng ta sao?"
Mọi người há hốc miệng, quay ra nhìn Hạ Vân Hiên.
Hạ Vân Hiên hoảng sợ lắc đầu.
"Quyết Thư" âm thanh từ phía sau lưng các nàng vang lên khiến cho Dương Tử Khâm có chút nhảy dựng.
Mọi người quay lại phía sau thì thấy một vị công tử mặc y sam xám đứng phía sau các nàng. Vị này dáng người mảnh khảnh, mặt nhỏ mày cong, trông dáng vẻ có chút thư sinh. Mà đứng cạnh vị Định An Hầu bên cạnh lại càng nổi bật lên sự mềm yếu của hắn.
Tề Thu Ngọc kéo Phòng Quyết Thư ra phía sau lưng, hất cằm: "Bùi Viên, ngươi đến đây làm gì?"
Thì ra vị này là Bùi tam công tử, Dương Tử Khâm thấy hắn cũng không giống kiểu người mà Phòng Quyết Thư sẽ thích, nàng cứ nghĩ nàng ấy sẽ thích kiểu người như Định An Hầu cơ.
Bùi Viên bỏ qua Tề Thu Ngọc mà nhìn Phòng Quyết Thư nói: "Quyết Thư, chúng ta nói chuyện với nhau một chút được không?"
Tề Thu Ngọc đối với Bùi Viên không chút khách khí: "Ta khuyên Bùi tam công tử vẫn là đi ra chỗ khác đi, Quyết Thư nhà ta không có gì để nói với công tử cả. Công tử không nhận ra muội ấy đang tránh công tử sao? Mấy việc xấu xa công tử làm bọn ta đều biết hết rồi. Ta cũng không ngờ rằng đường đường con trai Bùi học sĩ, cũng là người đọc chữ thánh hiền vậy mà lấy một nữ tử ra để cá cược làm trò vui. Ta còn phải cảm thấy mất mặt thay những phu tử ở Văn Miếu luôn đấy. Bây giờ công tử còn tìm đến đây nữa cơ à, ta có chút khó hiểu rồi, rốt cuộc da mặt công tử làm từ gì vậy, có thể chia sẻ một chút cho Định An Hầu không? Nếu mà mang đi làm khiên chắn ít nhất cũng có thể giúp Đông Hoàng ta thống nhất các bộ Tây Duy Nhĩ đó."
Các vị nam tử trong đình có chút sững sờ, nếu như dùng lời nói mà có thể khiến người khác tự ti mà chết thì Tề nhị tiểu thư cũng nên ra chiến trận liều mình một phen.
Mà Bùi Viên đã bị Tề Thu Ngọc nói cho gấp đến mức sắp nói lắp: "Ta..ta..ta không có. Quyết Thư ta không có như nàng nghĩ. Đúng là lúc đầu ta bị đám công tử đấy nói khích đi tặng nàng hoa, nhưng sau đó đến ta cũng không ngờ bản thân sẽ thích nàng đến vậy, nàng cứu ta, ta cảm kích là thật, cùng nàng đi cưỡi ngựa niềm vui đó cũng là thật, những lời ta nói với nàng ở bên bờ sông khi đó cũng là thật. Ta vì sợ nàng sẽ ghét ta nên ta mới không kể chuyện đó với nàng. Ta cũng không biết nàng nghe chuyện đó từ đâu. Thời gian này ta hẹn nàng không được, gửi thư đến phủ nàng đều bị trả lại. Ta không biết phải làm sao nữa, hôm nay ta biết tin nàng đi dâng hương ta liền lập tức chạy tới đây. Ta có chuyện muốn nói với nàng. Ta... ta...ta.."
Bùi Viên càng nói càng gấp, cảm giác như hắn sắp khóc vậy.
Dương Tử Khâm khẽ kéo Tề Thu Ngọc ra khỏi vị trí trước mặt Phòng Quyết Thư nói thầm: " Người ta đang thổ lộ tình cảm, tỷ đứng đó khiến Bùi công tử gấp gáp rồi kìa."
Tề Thu Ngọc vừa bị kéo đi, Bùi Viên liền lập tức bước tới nắm tay Phòng Quyết Thư: "Ta yêu nàng. Ta muốn cưới nàng, cùng nàng bạch đầu giai lão. Nếu như nàng cảm thấy ta không đủ chân thành, hôm nay ta lập tức về mời bà mai đến Phòng phủ hỏi cưới, tam thư lục lễ cưới nàng làm chính thê. Sau này nàng nói ta đi hướng tây ta sẽ đi hướng tây, nàng nói ta đi hướng đông ta sẽ đi hướng đông. Cả đời này quyết không phụ nàng."
Phòng Quyết Thư trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, nhưng đáy mắt tràn ngập hạnh phúc, nàng cười: "Bùi Viên, chàng nhớ những lời hôm nay chàng nói, nếu sau này chàng dám phụ ta, ta sẽ dùng cây roi trong tay ta giải quyết chàng, sau đó đi theo chàng."
Dương Tử Khâm dựa vào Tề Thu Ngọc mỉm cười, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào.
Lưỡng tình tương duyệt thật khiến người khác hâm mộ.
Dương Tử Khâm quay sang định hỏi Dã Không về Tề Thu Ngọc thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu, vị cao tăng này cũng thật thoắt ẩn thoắt hiện.
Buổi chiều ngày hôm đó thật sự khiến đám Dương Tử Khâm muốn đuổi hai người Phòng Quyết Thư và Bùi Viên về.
Đúng là tiểu biệt thắng tân hôn, Dương Tử Khâm cảm giác Bùi Viên dưới chân có gió, trên tay có mật, luôn muốn dính vào Phòng Quyết Thư. Lại còn một câu tân phụ nhà ta hai câu tân phụ nhà ta, khiến cho Tề Thu Ngọc nhịn không nổi mà gõ đầu hắn quát: "Ngươi còn chưa hỏi cưới đâu đừng có mà suốt ngày tân phụ khiến ta sởn da gà như thế". Nhưng kể cả vậy cũng không khiến Bùi Viên thu liễm lại chút nào.
Dương Tử Khâm cảm thấy nếu như sau lưng Bùi Viên mà mọc thêm cái đuôi thì chắc giờ có thể vẫy ra một cơn gió lốc.
Sau cơm trưa các nàng không về ngay mà còn đi lên núi phía sau Tự hái nấm. Chủ ý của Phòng Quyết Thư còn được cái đuôi nhỏ của nàng ấy ủng hộ nữa thì mọi người khó lòng phản dối.
Dương Tử Khâm nhìn Bùi Viên và Phòng Quyết Thư ngọt ngào phía trước, Miên Hòa cùng Tề Thu Ngọc và Hạ Vân Hiên đang thi nhau xem ai hái được nhiều hơn, nàng lắc đầu, nàng không hợp với cuộc sống tràn ngập vận động của mấy người này.
Nàng nhìn dưới chân mình có mấy cụm nấm trắng bèn cúi xuống hái. Nghe bảo nấm màu có độc, càng sặc sỡ độc tính càng mạnh, nàng hái nấm trắng chắc cũng an toàn một chút.
Nhưng chưa kịp hái thì âm thanh của Hoắc Mộ Ngôn đã vang lên trên đầu nàng: "Đừng hái, nấm độc."
Hắn ngồi xuống ngang tầm với Dương Tử Khâm.
Nàng vẫn luôn cảm thấy khí tức của vị hầu gia này có chút quá mức mạnh mẽ đối với nàng. Giống như hắn là chiến thần, là thần, còn nàng chỉ là một nử tử bình thường, khí tức này không đáng sợ nhưng luôn khiến nàng thấy choáng ngợp. Ví dụ như lúc này, Dương Tử Khâm đã có chút ngơ người.
Hoắc Mộ Ngôn giải thích cho nàng:" Nấm này khi chưa nở sẽ trông giống nấm ăn được, nhưng sau khi trưởng thành sẽ nở ra giống một cái ô. Nếu ăn vào sẽ mất mạng."
Dương Tử Khâm có chút giật mình, nàng nhìn chằm chằm người ta thật bất lịch sự. Nàng cười ngượng: "Hầu gia thật là học tài biết rộng."
Hoắc Mộ Ngôn trầm giọng: "Nấm này mọc nhiều ở phía Nam, có rất nhiều tướng sĩ không biết, khi mai phục trên rừng bèn nấu lên ăn."
Dương Tử Khâm nhìn ánh mắt hắn hình như có chút buồn, hóa ra một kiến thức nàng được nghe một cách đơn giản như vậy, lại là sự đánh đổi lớn như vậy với hắn.
Ánh mắt nàng nhìn cây nấm như suy nghĩ: "Mỗi một tướng sĩ ngã xuống đều vì thiên hạ thái bình, hầu gia có thể tưởng nhớ họ, cũng có thể thay họ nhìn ngắm thái bình thịnh thế, để họ biết rằng mình đã không hề hy sinh uống phí, sau này khi hầu gia trăm tuổi rồi gặp lại họ có thể kể cho họ nghe về Đông Hoàng mà họ đã dùng mạng để đánh đổi đã đẹp đẽ như nào, người dân đã được no ấm hạnh phúc ra sao. Ngài có thể kể với họ rằng người dân Đông Hoàng mỗi khi nhắc đến họ không chỉ có sự tiếc thương mà phần nhiều là lòng tự hào."
Hoắc Mộ Ngôn trầm ngâm rồi khẽ bật cười đứng dậy, trăm tuổi, hắn mà sống được đến trăm tuổi, đúng là suy nghĩ của tiểu nữ hài.
Dương Tử Khâm cũng đứng dậy, hắn cười là được, nụ cười mỹ nhân đáng ngàn vàng, nàng vừa đúc ra vàng đó.
Buổi chiều các nàng tìm một bãi đất trống nhóm lửa nướng nấm cùng nhau.
Hạ Vân Hiên với Tề Thu Ngọc cãi nhau đúng là không biết mỏi miệng, nấm của ai nhiều hơn hơn, nấm của ai ngon hơn, rồi bắt Dương Tử Khâm nói xem ai nướng tốt hơn.
Dương Tử Khâm khẽ cười, được ở cạnh bằng hữu như này thật tốt, ở cạnh họ nàng có thể vô lo vô nghĩ mà cười thật thoải mái.
Mà đến lúc đi về thì nàng lại thấy người mà nàng mong ngóng đã lâu, Từ Chi Ân. Khi Dương Tử Khâm chuẩn bị lên xe ngựa mới thấy xe ngựa của Thời vương phủ đi tới, vì vậy nàng liền đứng lại chờ. Xe ngựa vừa dừng lại, Từ Chi Ân bước từ trên xe ngựa xuống, sau đó chàng quay người lại đỡ tay Đồng Hiên xuống. Dương Tử Khâm đứng đó khẽ cười, cảm giác giống một vị lang quân đang đưa phu nhân nhà mình đi lễ chùa đầu năm vậy, thật xứng đôi.
Dương Tử Khâm đi tới phúc thân: "Tham kiến thế tử, quận chúa."
Từ Chi Ân chắp tay chào lại nàng: "Dương tứ tiểu thư. Tiểu thư cũng tới dâng hương sao?"
Dương Tử Khâm quay người sai A Diên lấy hộp nhỏ trên xe ngựa rồi trả lời chàng: "Tiểu nữ sáng nay đến dâng hương, bây giờ chuẩn bị đi về thì thấy xe ngựa của thế tử. Tháng trước được thế tử xả thân cứu mạng, tiểu nữ cũng không có gì để trả ơn, nay túi thơm đã thêu xong, hy vọng thế tử có thể nhận lấy xem như đền bù túi thơm bị rơi xuống nước kia của ngài."
Nói rồi nàng đưa hộp gỗ nhỏ cho Từ Chi Ân, rồi phúc thân chào hai người một lần nữa rồi lên xe ngựa. Nàng vốn định đưa cho Từ Chi Ân trong im lặng thôi, vì nàng sợ bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt. Nhưng sau khi nhìn thấy chàng và Đồng Hiên ở cạnh nhau, nàng càng cảm thấy nếu làm vậy sẽ càng dẫn đến hiểu lầm. Không bằng cứ quang minh chính đại đưa trước mặt Đồng Hiên, như vậy thì nàng ấy cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Từ Chi Ân nhìn hộp gỗ trên tay mình, rồi lại nhìn xe ngựa của Dương Tử Khâm đang đi xa dần trong lòng có chút tiếc nuối, biết vậy hắn đi từ sáng sớm rồi, biết đâu còn có thể cùng nàng nói chuyện được một lúc.
Đồng Hiên đảo mắt: "Làm như huynh cần túi thơm nàng ta thêu vậy." Nói rồi định vươn tay lấy hộp gỗ trên tay Từ Chi Ân muốn ném đi.
Từ Chi Ân nhanh tay cất vào trong ngực nói: "Chúng ta đi lên Tự thôi, còn phải hỏi thăm tin tức về đại sư Dã Không nữa, mẫu thân còn đợi chúng ta đem tin tức về kìa."
Đồng Hiên nhìn theo xe ngựa của Dương Tử Khâm, tức giận không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.