Chương 72
Yên Ba Giang Nam
28/05/2021
Mộ Dung Hi cũng không tốt, rốt cuộc chàng bị thương, vẫn luôn không có
nghỉ ngơi dưỡng sức tốt, hiện giờ trở lại kinh thành ở phủ nhà Mộ Dung
lập tức ngã bệnh, Tuyên Hoà đế đã sớm phái thái y đến phủ nhà Mộ Dung
vừa lúc có tác dụng.
Mộ Dung Hi vừa mới sinh ra không bao lâu, cha mẹ liền đi phương xa nhận chức, vẫn luôn là Mộ Dung Chiếu chăm sóc, lúc này bệnh rất nặng, Mộ Dung Chiếu canh giữ ở cửa, trong nháy mắt già đi không ít.
Vợ chồng Mộ Dung đoạn thời gian trước cũng đã trở về, trong lòng cũng không chịu nổi, bọn họ kiêu ngạo vì đứa con trai này được Mộ Dung Chiếu một tay nuôi lớn. Lúc bọn họ trở về tuổi Mộ Dung Hi đã không nhỏ, cùng bọn họ căn bản không thân cận, nhiều ít có chút xa lạ, lại nói Mộ Dung vợ chồng trong lòng cũng thẹn với con trai lớn, cho nên quan hệ giữa mấy người không giống cha con, lại khách sáo như người xa lạ.
“Phụ thân, ngài đi nghỉ ngơi trước đi, có con trông ở đây là được rồi.” Mộ Dung Bác bưng một chén trà nóng đưa Mộ Dung Chiếu.
Mộ Dung Chiều liếc Mộ Dung Bác một cái không nói gì.
Vợ Mộ Dung Bác cũng khuyên, “Cha à, nếu không người dùng chút đồ ăn? Bằng không Hi Nhi biết cũng sẽ áy náy.”
“Các ngươi lúc trước đã làm gì đi?” Mộ Dung Chiếu cả giận, “Lúc trước ngươi đi ra ngoài làm quan, con dâu mới vừa sinh xong Hi Nhi không bao lâu, liền một hai phải đi cùng, nói là đi chăm sóc bác nhi rốt cuộc chính là cái gì, chính ngươi trong lòng rõ ràng.”
Kỳ thật nói chuyện này Mộ Dung chiếu liền tức giận, khi đó con dâu vừa mới ở cữ xong, liền phải đi cùng, hắn liền khuyên đợi một chút, ít nhất chờ đứa trẻ được một tuổi, ai biết con dâu một khắc cũng không muốn chờ. Còn không phải là sợ con trai mình ở bên ngoài tìm người khác sao?
Mộ Dung Chiếu nhịn, không hé răng, chính mình nuôi Mộ Dung Hi lớn lên, khi Mộ Dung Hi còn nhỏ muốn cha mẹ bọn họ ở nơi nào? Đi ra ngoài lâu như vậy cũng không trở về thăm Hi Nhi, giống như đã quên đứa con trai này.
Cháu trai trưởng thành hiểu chuyện, không cần cha mẹ, Mộ Dung Chiếu nhiều ít đau lòng ai hiểu, thật vất vả đã trở về, cháu trai tuy rằng chưa nói, nhưng là Mộ Dung Chiếu thấy cháu mình vui vẻ, thậm chí là chờ mong, là vì đâu?
Con trai và con dâu đã trở về, còn mang theo cháu trai nhỏ và cháu gái nhỏ, bọn họ ôm cháu gái, dạy cháu trai nhỏ đọc sách, đối cháu trai lớn Mộ Dung Hi đâu? Ôm qua một lần? Khen ngợi qua một lần sao?
Bởi vì cháu trai lớn trưởng thành không có cha mẹ ở bên, khó tránh khỏi có chút xa lạ, chẳng lẽ làm cha mẹ không nên cứu vãn vun đắp tình cảm sao?
Cháu nội không phải không muốn thân cận cha mẹ, mà đối cha mẹ thất vọng. Mộ Dung Chiếu thừa nhận mình bất công, tuy rằng cùng là cháu mình, chính là không có ai so sánh được với Mộ Dung Hi, ông muốn để tất cả Mộ Dung phủ cho Mộ Dung Hi.
Lời Mộ Dung Chiếu nói vừa ra, Vợ Mộ Dung Bác - Huệ nhi liền cúi đầu, không dám hé răng. Việc này là nàng làm sai, khi đó con trai mới sinh ra không bao lâu, cũng không cách nào mang đi. Đến khi Mộ Dung Hi năm tuổi, nàng vừa định trở về đón, nhưng khi đó tra ra có thai, lại chậm trễ, sinh con xong còn muốn chăm sóc con nhỏ, còn muốn…… Cho nên muốn lưu cái đứa cháu ở bên người cha chồng cũng tốt.
Chính là bởi vì đối Mộ Dung Hi quá mức áy náy, nàng mới không dám thân cận với đứa con trai này.
“Phụ thân, là chúng ta không đúng.” Mộ Dung Bác trực tiếp nhận sai.
“Hi Nhi khi 6 tuổi, ta đặc biệt viết thư cho các ngươi, để các ngươi đón đứa nhỏ đi, chính là các ngươi làm gì? Nói chăm sóc không được.” Mộ Dung Chiếu cười lạnh nói, “Tốt cho câu chăm sóc không được, Hi Nhi chẳng lẽ liền không phải con các người sao?”
“Hi Nhi hiện giờ cũng không cần các ngươi.” Mộ Dung Chiếu cả giận, “Các ngươi đều cút cho ta, mang theo con trai con gái bảo bối của các ngươi cút đi, Hi Nhi có ông nội là ta như vậy đủ rồi.”
Kỳ thật Mộ Dung Chiếu cũng là giận chó đánh mèo, nhưng sự tức giận vẫn luôn đè ở trong lòng Mộ Dung Chiếu, nếu Mộ Dung Hi là người không hiểu chuyện không cố gắng, Mộ Dung Chiếu còn không tức giận như vậy, chính là Mộ Dung Hi vẫn luôn quá hiểu chuyện, quá tiến bộ rồi, Mộ Dung Chiếu mới càng thêm đau lòng.
Từ khi Mộ Dung Hi 4 tuổi, Mộ Dung Chiếu liền viết thư qua, để Mộ Dung Bác đón con trai đến sống, chính là thẳng đến hôm nay……
“Phụ thân.” Mộ Dung Bác và vợ lập tức quỳ trên mặt đất, “Con sai rồi.”
“Con dâu sai rồi, mong cha tha thứ.”
Con trai, con gái nhỏ của bọn họ đều quỳ xuống.
“Đứng lên đi, ta mệt mỏi rồi.” Mộ Dung Chiếu nhìn đứa cháu mình rất tự hào bên trong, “Ta già rồi, hôm nay nói liền đặt ở nơi này, Mộ Dung gia hết thảy đều là ta để lại cho Hi Nhi, các ngươi cũng không cần không phục, cũng không cần tranh, đồ vật của Mộ Dung Bác ta cùng Hi Nhi một chút cũng không cần, ngươi thích cho ai thì cho.”
“Cha, con không dám.” Mộ Dung Bác dập đầu.
Mộ Dung Chiếu không hề để ý đến ông ta, đứng lên đi vào trong phòng, “Các ngươi trở về đi, ta không muốn thấy các ngươi.” Trước khi vào, Mộ Dung chiếu nói.
Ở trong cung Tiêu Nguyên Mẫn căn bản không biết chuyện của Mộ Dung Hi, bởi vì Tuyên Hoà đế tuy không biết mấy ngày kia đã xảy ra cái gì, nhưng đoán được quan hệ con gái và Mộ Dung Hi có thể có vấn đề.
Ngài không phải Tiêu Ngọc Tộ là thiếu niên chưa trải sự đời, ngài và Tuệ Ý Hoàng hậu cũng là có tình yêu, cho nên bộ dáng đau khổ vì tình, ngài có thể nhìn ra được.
Nếu là người khác, sợ là Tuyên Hoà đế làm con gái được như mơ ước, chính là Mộ Dung Hi là ngài chọn cho con trai người trợ giúp, triều đình hiện tại cũng không có thái bình như nhìn thấy. Tuyên Hoà thở dài, đế viết một đạo thánh chỉ và mật tin, giao cho Lý Đức Trung nói, “Đem thánh chỉ và chiếu thư nhường ngôi cho Thái Tử giữ cùng nhau……” Để con gái chịu thiệt thòi, Tuyên Hoà đế không muốn, nếu là có một ngày Thái Tử kế vị…… Con gáu cũng có được bồi thường nhiều chút đi.
Mộ Dung Hi vừa mới sinh ra không bao lâu, cha mẹ liền đi phương xa nhận chức, vẫn luôn là Mộ Dung Chiếu chăm sóc, lúc này bệnh rất nặng, Mộ Dung Chiếu canh giữ ở cửa, trong nháy mắt già đi không ít.
Vợ chồng Mộ Dung đoạn thời gian trước cũng đã trở về, trong lòng cũng không chịu nổi, bọn họ kiêu ngạo vì đứa con trai này được Mộ Dung Chiếu một tay nuôi lớn. Lúc bọn họ trở về tuổi Mộ Dung Hi đã không nhỏ, cùng bọn họ căn bản không thân cận, nhiều ít có chút xa lạ, lại nói Mộ Dung vợ chồng trong lòng cũng thẹn với con trai lớn, cho nên quan hệ giữa mấy người không giống cha con, lại khách sáo như người xa lạ.
“Phụ thân, ngài đi nghỉ ngơi trước đi, có con trông ở đây là được rồi.” Mộ Dung Bác bưng một chén trà nóng đưa Mộ Dung Chiếu.
Mộ Dung Chiều liếc Mộ Dung Bác một cái không nói gì.
Vợ Mộ Dung Bác cũng khuyên, “Cha à, nếu không người dùng chút đồ ăn? Bằng không Hi Nhi biết cũng sẽ áy náy.”
“Các ngươi lúc trước đã làm gì đi?” Mộ Dung Chiếu cả giận, “Lúc trước ngươi đi ra ngoài làm quan, con dâu mới vừa sinh xong Hi Nhi không bao lâu, liền một hai phải đi cùng, nói là đi chăm sóc bác nhi rốt cuộc chính là cái gì, chính ngươi trong lòng rõ ràng.”
Kỳ thật nói chuyện này Mộ Dung chiếu liền tức giận, khi đó con dâu vừa mới ở cữ xong, liền phải đi cùng, hắn liền khuyên đợi một chút, ít nhất chờ đứa trẻ được một tuổi, ai biết con dâu một khắc cũng không muốn chờ. Còn không phải là sợ con trai mình ở bên ngoài tìm người khác sao?
Mộ Dung Chiếu nhịn, không hé răng, chính mình nuôi Mộ Dung Hi lớn lên, khi Mộ Dung Hi còn nhỏ muốn cha mẹ bọn họ ở nơi nào? Đi ra ngoài lâu như vậy cũng không trở về thăm Hi Nhi, giống như đã quên đứa con trai này.
Cháu trai trưởng thành hiểu chuyện, không cần cha mẹ, Mộ Dung Chiếu nhiều ít đau lòng ai hiểu, thật vất vả đã trở về, cháu trai tuy rằng chưa nói, nhưng là Mộ Dung Chiếu thấy cháu mình vui vẻ, thậm chí là chờ mong, là vì đâu?
Con trai và con dâu đã trở về, còn mang theo cháu trai nhỏ và cháu gái nhỏ, bọn họ ôm cháu gái, dạy cháu trai nhỏ đọc sách, đối cháu trai lớn Mộ Dung Hi đâu? Ôm qua một lần? Khen ngợi qua một lần sao?
Bởi vì cháu trai lớn trưởng thành không có cha mẹ ở bên, khó tránh khỏi có chút xa lạ, chẳng lẽ làm cha mẹ không nên cứu vãn vun đắp tình cảm sao?
Cháu nội không phải không muốn thân cận cha mẹ, mà đối cha mẹ thất vọng. Mộ Dung Chiếu thừa nhận mình bất công, tuy rằng cùng là cháu mình, chính là không có ai so sánh được với Mộ Dung Hi, ông muốn để tất cả Mộ Dung phủ cho Mộ Dung Hi.
Lời Mộ Dung Chiếu nói vừa ra, Vợ Mộ Dung Bác - Huệ nhi liền cúi đầu, không dám hé răng. Việc này là nàng làm sai, khi đó con trai mới sinh ra không bao lâu, cũng không cách nào mang đi. Đến khi Mộ Dung Hi năm tuổi, nàng vừa định trở về đón, nhưng khi đó tra ra có thai, lại chậm trễ, sinh con xong còn muốn chăm sóc con nhỏ, còn muốn…… Cho nên muốn lưu cái đứa cháu ở bên người cha chồng cũng tốt.
Chính là bởi vì đối Mộ Dung Hi quá mức áy náy, nàng mới không dám thân cận với đứa con trai này.
“Phụ thân, là chúng ta không đúng.” Mộ Dung Bác trực tiếp nhận sai.
“Hi Nhi khi 6 tuổi, ta đặc biệt viết thư cho các ngươi, để các ngươi đón đứa nhỏ đi, chính là các ngươi làm gì? Nói chăm sóc không được.” Mộ Dung Chiếu cười lạnh nói, “Tốt cho câu chăm sóc không được, Hi Nhi chẳng lẽ liền không phải con các người sao?”
“Hi Nhi hiện giờ cũng không cần các ngươi.” Mộ Dung Chiếu cả giận, “Các ngươi đều cút cho ta, mang theo con trai con gái bảo bối của các ngươi cút đi, Hi Nhi có ông nội là ta như vậy đủ rồi.”
Kỳ thật Mộ Dung Chiếu cũng là giận chó đánh mèo, nhưng sự tức giận vẫn luôn đè ở trong lòng Mộ Dung Chiếu, nếu Mộ Dung Hi là người không hiểu chuyện không cố gắng, Mộ Dung Chiếu còn không tức giận như vậy, chính là Mộ Dung Hi vẫn luôn quá hiểu chuyện, quá tiến bộ rồi, Mộ Dung Chiếu mới càng thêm đau lòng.
Từ khi Mộ Dung Hi 4 tuổi, Mộ Dung Chiếu liền viết thư qua, để Mộ Dung Bác đón con trai đến sống, chính là thẳng đến hôm nay……
“Phụ thân.” Mộ Dung Bác và vợ lập tức quỳ trên mặt đất, “Con sai rồi.”
“Con dâu sai rồi, mong cha tha thứ.”
Con trai, con gái nhỏ của bọn họ đều quỳ xuống.
“Đứng lên đi, ta mệt mỏi rồi.” Mộ Dung Chiếu nhìn đứa cháu mình rất tự hào bên trong, “Ta già rồi, hôm nay nói liền đặt ở nơi này, Mộ Dung gia hết thảy đều là ta để lại cho Hi Nhi, các ngươi cũng không cần không phục, cũng không cần tranh, đồ vật của Mộ Dung Bác ta cùng Hi Nhi một chút cũng không cần, ngươi thích cho ai thì cho.”
“Cha, con không dám.” Mộ Dung Bác dập đầu.
Mộ Dung Chiếu không hề để ý đến ông ta, đứng lên đi vào trong phòng, “Các ngươi trở về đi, ta không muốn thấy các ngươi.” Trước khi vào, Mộ Dung chiếu nói.
Ở trong cung Tiêu Nguyên Mẫn căn bản không biết chuyện của Mộ Dung Hi, bởi vì Tuyên Hoà đế tuy không biết mấy ngày kia đã xảy ra cái gì, nhưng đoán được quan hệ con gái và Mộ Dung Hi có thể có vấn đề.
Ngài không phải Tiêu Ngọc Tộ là thiếu niên chưa trải sự đời, ngài và Tuệ Ý Hoàng hậu cũng là có tình yêu, cho nên bộ dáng đau khổ vì tình, ngài có thể nhìn ra được.
Nếu là người khác, sợ là Tuyên Hoà đế làm con gái được như mơ ước, chính là Mộ Dung Hi là ngài chọn cho con trai người trợ giúp, triều đình hiện tại cũng không có thái bình như nhìn thấy. Tuyên Hoà thở dài, đế viết một đạo thánh chỉ và mật tin, giao cho Lý Đức Trung nói, “Đem thánh chỉ và chiếu thư nhường ngôi cho Thái Tử giữ cùng nhau……” Để con gái chịu thiệt thòi, Tuyên Hoà đế không muốn, nếu là có một ngày Thái Tử kế vị…… Con gáu cũng có được bồi thường nhiều chút đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.