Đích Trưởng Nữ

Chương 152: Căm hận của Triệu Khả Nhân

Hạ Nhật Phấn Mạt

21/12/2016

Vào lúc sau khi Triệu Tùng và Tần Hương Hà cáo lui, Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân cùng nhau đi về hậu viện. Không bao lâu hai người cũng đã đi đến hành lang.

Sau khi nhìn bốn phía một chút không người nào, đột nhiên Triệu Khả Nhân đi đến phía trước, ngăn cản đường đi của Triệu Khả Nhiên.

Bởi vì hành động bất ngờ của Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên không thể không dừng lại. Nhìn Triệu Khả Nhân phía trước mặt ngăn cản đường đi của mình, Triệu Khả Nhiên cũng không hề có chút tức giận nào, chỉ mở miệng cười nói: "Sao vậy, Khả Nhân, chẳng lẽ muội vẫn chưa bỏ được tỷ tỷ của muội, cho nên mới muốn giữ tỷ lại sao? Chỉ là rất đáng tiếc, hiện tại tỷ đã hết sức mệt mỏi, muốn trở về Xuân Huy viên nghỉ ngơi cho khỏe một chút, cũng không có thời gian nói chuyện với muội!"

Thấy dáng vẻ vui mừng của Triệu Khả Nhiên, trong lòng của Triệu Khả Nhân đã không nhịn đượ nổi giận không tên: "Triệu Khả Nhiên, hiện tại ngươi đắc ý thôi! Chẳng qua, ngươi cũng không cần quá ngông cuồng, ngươi cũng không có gì đặc biệt hơn người. Ngươi cho rằng như ngươi vậy đã thắng sao? Ta cho ngươi biết, không dễ dàng như vậy."

Sau khi nghe Triệu Khả Nhân nói, Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy không giải thích được, nếu Triệu Khả Nhân đã không muốn nói chuyện hòa nhã với nàng, vậy nàng cũng không có gì kiêng dè rồi.

"Triệu Khả Nhân, ngươi ngăn ta lại, chẳng lẽ chính là vì muốn nói với ta những lời này sao? Nếu đúng chính là lời nói, vậy không cần lãng phí thời gian của ta, ngươi không mệt mỏi, nhưng ta đã mệt mỏi, hiện tại ta chỉ muốn trở về gian phòng, thuận tiện mà nghỉ ngơi một chút."

Thấy dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, hỏa khí trong lòng Triệu Khả Nhân càng tang thêm: "Triệu Khả Nhiên, đều là lỗi của ngươi, nếu không phải là ngươi, làm sao hôm nay ta lại biến thành tình trạng này đây? Ngươi hại ta thành cái bộ dáng này, sau đó ngươi vẫn dám yên tâm làm ngươi Húc vương phi như vậy."

Nghe Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên cảm thấy đúng là dở khóc dở cười: "Triệu Khả Nhân, rốt cuộc ngươi phát điên vì cái gì chứ! Ngươi nói, ta làm cái gì chứ! Còn nữa, chẳng lẽ ngươi cho là chuyện đã xảy ra trên tuyển phi yến, ta có thể làm chủ sao? Là ta kêu thái tử chọn Tần Y Miểu sao?"

Từng câu nói của Triệu Khả Nhiên ép Triệu Khả Nhân không thể không lui về phía sau, nhưng nàng ta như cũ theo quan điểm của mình: "Triệu Khả Nhiên, nếu không phải ở tại tuyển phi yến ngươi khắp nơi áp đảo danh tiếng của ta. Sao hiện tại ta lại biến thành cái bộ dáng này đây? Nếu ngươi không có lấn át danh tiếng của ta, vậy bất kể là hoàng hậu, hay là Thái Tử cũng sẽ nhìn đến điều tốt của ta, nếu như vậy, hiện tại ta đã là thái tử phi danh chính ngôn thuận, mà không phải thái tử trắc phi."

"Cũng bởi vì ta lấn át danh tiếng của ngươi, cho nên hiện tại ngươi mới có thể biến thành cái bộ dáng này sao? Ngươi thật sự là cho là như vậy sao?" Triệu Khả Nhiên cười như không cười nhìn về phía Triệu Khả Nhân: "Vậy theo cách nói của ngươi, vậy Thái tử chọn thái tử phi phải là ta mới đúng chứ! Mà không phải Tần Y Miểu mới phải!"

"Triệu Khả Nhiên, không ngờ ngươi đã có Húc vương rồi, lại vẫn dám nghĩ thái tử điện hạ như vậy." Hiển nhiên Triệu Khả Nhân không có bắt được ý tứ trong trong giọng nói của Triệu Khả Nhiên, chỉ coi Triệu Khả Nhiên còn muốn làm thái tử phi mà thôi: "Ta cho ngươi biết, ngươi đừng nghĩ, thái tử điện hạ sẽ không thích ngươi, ngươi chính là bỏ cái ý nghĩ đó đi!"

Nghe được Triệu Khả Nhân nói xong, Triệu Khả Nhiên vẫn thật sự là dở khóc dở cười: "Triệu Khả Nhân, rốt cuộc ngươi có biết ta muốn biểu đạt là có ý gì hay không! Ta cho ngươi biết, ngươi không thể như nguyện lên làm thái tử phi, cái đó không có quan hệ gì với ta. Còn nữa, ta cho ngươi biết, ta đối với vị trí thái tử phi một chút hứng thú cũng không có."

"Ngươi...ngươi không cần nghĩ rằng cãi chày cãi cối." Trong giọng nói của Triệu Khả Nhân tràn đầy oán hận: "Triệu Khả Nhiên, rốt cuộc ngươi có biết hay không, đến cùng lần tuyển phi yến này ta hi sinh thứ gì, nhưng cũng bởi vì ngươi, tất cả cố gắng của ta cũng đã hóa thành hư không rồi."

Nhìn Triệu Khả Nhiên thuận lợi làm chính phi Húc vương, trong lòng của Triệu Khả Nhân đã cảm thấy hết sức không thăng bằng. Theo ý nàng ta, nếu ban đầu lúc ở tuyển phi yến, Triệu Khả Nhiên vô cùng nổi trội hơn mà nói, nàng sẽ không thay đổi thành cái bộ dáng này. Nếu ban đầu bộc lộ tài năng ở tuyển phi yến chính là mình, mà không phải Triệu Khả Nhiên, vậy hôm nay thái tử phi chính là mình, mà không phải Tần Y Miểu rồi.

Nhìn bộ dáng cố tình gây sự của Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên không khách khí với nàng ta, nàng cười lạnh, mở miệng nói: "Triệu Khả Nhân, vậy dựa theo lời nói của ngươi, chuyện ở tuyển phi yến, vẫn là lỗi của ta."

"Không sai, là lỗi của ngươi." Triệu Khả Nhân hết sức kiên định trả lời.

"Đúng không?" Triệu Khả Nhiên mở miệng hỏi ngược lại: "Nếu việc này đã nói vậy, vậy tại sao ngươi không đại xuất danh tiếng ở tuyển phi yến đây? Chẳng lẽ ban đầu ở lúc tuyển phi yến, là ta kéo ngươi, không để cho ngươi bộc lộ sao? Không phải ngươi luôn luôn đều cho rằng mặc kệ là phương diện nào ngươi đều tốt so với ta sao? Nếu nói như vậy, tại lúc tuyển phi yến, ngươi liền biểu diễn ra toàn bộ! Thế nào, mình không có vốn liếng cho nên mới muốn tới trách ta sao? Triệu Khả Nhân, ngươi thật sự đúng là thất bại! Như là đã thua, vậy thì tốt tốt nhận thua, không tốt sao? Ngươi biết không? Hiện tại bộ dáng thất bại của ngươi, thật sự chính là khó coi!"

"Ngươi ——" Triệu Khả Nhân giận đến nói không ra lời rồi.

"Triệu Khả Nhân, ta cho ngươi biết đi! Xem ra ngươi thật vẫn còn quá ngây thơ." Triệu Khả Nhien không để ý đến Triệu Khả Nhân, mà là tiếp tục mở miệng nói: "Triệu Khả Nhân, ngươi thật cho là quyền quyết định lần tuyển phi yến này là ở trên tay các hoàng tử sao? Nếu như ngươi thật sự là cho là như vậy, vậy ta cũng chỉ có thể nói, ngươi thật sự là một chút đầu óc cũng không có."

"Ngươi...ngươi là có ý gì." Không biết vì sao, Triệu Khả Nhân có một cỗ dự cảm chẳng lành, nàng ta cảm thấy lời kế tiếp, mình cũng không nghĩ nghe đến, nhưng chính là chân của nàng ta bước không nổi bước chân rời đi.

Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, nhưng nói ra lời cũng là không hề dịu dàng: "Triệu Khả Nhân. Ngươi biết, ngươi không có được làm thái tử phi rốt cuộc đầu sỏ gây nên lớn nhất là người nào không? Ngươi nhất định phải biết, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết tốt lắm, đó chính là phụ thân của chúng ta."

Sau khi nghe lời nói của Triệu Khả Nhiên, tròng mắt của Triệu Khả Nhân cũng trừng lớn, trong ánh mắt tràn đầy không dám tin: "Ngươi...ngươi là có ý gì."

"Ngươi biết tại sao Tần Y Miểu có thể làm được thái tử phi sao? Chẳng lẽ cũng bởi vì nàng biểu hiện xuất sắc sao?" Khóe miệng Triệu Khả Nhiên lộ ra một vẻ mỉm cười, nhưng trong mắt cũng là tràn đầy châm chọc: "Ngươi thật vẫn cho rằng như vậy sao? Vậy ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi thật sự chính là sai quá bài bản. Tần Y Miểu có thể làm thái tử phi, là bởi vì nàng có một người rất được hoàng thượng tin tưởng Tần quốc công làm phụ thân của nàng. Ngươi cho rằng thái tử qua Tần Y Miểu, đó là bởi vì hắn thích Tần Y Miểu sao? Vậy chẳng qua cũng là bởi vì quyền thế của phủ Tần quốc công mà thôi. Nếu Thái tử muốn thuận lợi lên ngôi, vậy tuyệt đối đủ các đại thần ủng hộ. Trong đó, cậu ủng hộ, đó là quan trọng nhất. Chỉ cần cưới Tần Y Miểu, cữu cữu liền nhất định sẽ đứng ở bên thái tử này."

"Ngươi...ngươi có ý tứ là, bất luận như thế nào cũng được, tại tuyển phi yến, thái tử cũng sẽ lựa chọn Tần Y Miểu, đúng không?" Triệu Khả Nhân vẫn không muốn tin tưởng sự thật này, "Nhưng hoàng thượng rõ ràng đã có nói qua, có thể để cho các vị hoàng tử mình lựa chọn nữ tử mình thích!"

Nhìn Triệu Khả Nhân tới bây giờ còn không tin tưởng, Triệu Khả Nhiên nói tiếp: "Đúng vậy! Hoàng thượng có nói qua như vậy, nhưng nếu muốn đi lên ngôi vị hoàng đế, Tần Y Miểu nhất định phải là thái tử phi. Hoàng hậu và thái tử đã sớm chọn trúng Tần Y Miểu rồi, chẳng qua là ở tuyển phi yến danh chính ngôn thuận nói ra mà thôi. Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy sao? Thời gian chúng ta ở trong hoàng cung mấy ngày nay, hoàng hậu đã không chỉ một lần truyền đòi Tần Y Miểu rồi, đây chính là thuyết minh tốt nhất."

Nghe được Triệu Khả Nhiên nói xong, cho dù sẽ không nguyện ý tin tưởng, Triệu Khả Nhân cũng không có cách nào mình lừa gạt mình nữa rồi. Thì ra là, thái tử cũng đã sớm chọn xong Tần Y Miểu rồi, mình còn giống như là một vai hề, nghĩ đến muốn thế nào lấy lòng hoàng hậu. Xem ra Triệu Khả Nhiên nói không sai, mình thật sự chính là quá ngu rồi.

Nhìn dáng vẻ của Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên cũng không hề có một chút mềm long nào, mà tiếp tục nói: "Cho nên rồi rồi ta đã nói, ngươi không được làm thái tử phi, đó không phải là lỗi của ta, nếu ngươi thật muốn tìm một người tới trách cứ, vậy ngươi trách phụ thân của chúng ta tốt lắm. Nếu là ông cũng có quyền thế như cữu cữu, vậy ngươi cũng có thể lên làm thái tử phi!"

Lúc này Triệu Khả Nhân đột nhiên nhớ tới cảnh thái tử thổ lộ về phía mình. Không sai, thái tử thật là nói qua thích mình, nhưng lại chưa từng có nói qua sẽ để mình làm thái tử phi. Cho tới nay, chỉ là đều là chính mình một bên tình nguyện mà thôi. Không sai, thái tử có lẽ là thích mình đi! Nhưng trong lòng của hắn, quyền thế nên càng thêm trọng yếu nhỉ!



Triệu Khả Nhiên cười cười, tiếp tục nói: "Cho nên nói, Triệu Khả Nhân, ngươi cũng không cần oán trách. Tối thiểu hiện tại ngươi đã là thái tử trắc phi rồi. Ta cho ngươi biết! Cái thế giới này vốn chính là hết sức không công bằng. Ngươi không có bối cảnh như Tần Y Miểu, cho nên thái tử không sẽ chọn coi trọng ngươi. Tựa như chúng ta có thể đi tham gia tuyển phi yến, nhưng Triệu Lâm cùng Triệu Hồng lại không thể đi, vậy cũng là một dạng nguyên tắc."

Nghe Triệu Khả Nhiên nói xong, Triệu Khả Nhân không biết nên nói cái gì cho phải rồi. Nàng ta không biết, nghe Triệu Khả Nhiên nói xong, hiện tại nàng ta lại nên đi trách cứ người nào? Trách móc thái tử sao? Hay là tự trách phụ thân của mình, vẫn là trách móc Tần Y Miểu?

Triệu Khả Nhân ở chỉ cảm thấy hết sức loạn, vừa bắt đầu nàng ta cho rằng là đương nhiên, nhưng lập tức, hiện tại đều đã bị phá vỡ.

Nhìn dáng vẻ mất hồn của Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên không để ý tới nàng ta nữa, mà dẫn Cầm Hương và Họa Hương đi thẳng. Mặc kệ Triệu Khả Nhân nghĩ sao, hiện tại cũng không liên quan chuyện của nàng. Nếu Triệu Khả Nhân đủ thông minh, vậy thì biết, sau kẻ địch của nàng ta không phải là mình, mà là Tần Y Miểu.

Triệu Khả Nhân ở tại chỗ cặp mắt vô hồn, giống như là bị đả kích khổng lồ, cho đến Triệu Khả Nhiên rời đi, tinh thần cũng không có phục hồi lại. Nhàn Vân và Nhàn Lạc cũng vô cùng lo lắng nhìn nàng ta, nhưng lại không biết nên nói gì để an ủi nàng ta mới phải.

Mặc kệ sau lưng Triệu Khả Nhân còn muốn làm gì đều tốt, Triệu Khả Nhiên cũng không muốn muốn quản, nàng dẫn theo Cầm Hương và Họa Hương, trực tiếp trở lại Xuân Huy viên.

Triệu Khả Nhiên vừa vào Xuân Huy viên liền hoảng sợ, bởi vì nàng thấy do Nguyệt cô và Lung nhi dẫn đầu, tất cả mọi người quỳ trên mặt đất.

Thấy được Triệu Khả Nhiên đi vào, Nguyệt cô bọn họ liền mở miệng cùng nói: "Chúng nô tỳ gặp qua Húc vương phi, Húc vương phi mạnh khỏe."

Thấy được tình hình như vậy, Triệu Khả Nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, nàng vội vã chạy tới, đem Nguyệt cô đỡ dậy: "Nguyệt cô, người cái này là đang làm gì chứ!"

Nhìn Triệu Khả Nhiên, nụ cười trong mắt của Nguyệt cô như thế nào cũng không che giấu được: "Tiểu thư, chúng nô tỳ đây là vui mừng đó! Tiểu thư, hiện tại người đã chính là Húc vương phi rồi, nô tỳ, nô tỳ vui mừng!"

Triệu Khả Nhiên cười cười, hết sức bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía nha hoàn ma ma còn quỳ dưới đất, mở miệng nói: "Tốt lắm, các ngươi cũng đứng lên trước đi!"

Nghe được Triệu Khả Nhiên nói xong, toàn bộ người quỳ dưới đất đều đứng lên. Nhìn đầy sân trong mắt của người này không che giấu được tâm tình vui sướng, Triệu Khả Nhiên cười cười, xoay đầu lại, mở miệng phân phó nói: "Cầm Hương, chờ một chút, cho người của Xuân Huy viên, mỗi người phát một hồng bao lớn đi!"

Nghe được có bao tiền lì xì, trên mặt của mỗi một người cũng tràn đầy nụ cười, họ đồng thanh mở miệng nói: "Cám ơn đại tiểu thư."

"Tốt lắm, các ngươi cũng trước giải tán đi!" Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói: "Nên làm cái gì, liền cũng đi làm cái gì đi! Không cần đều tụ tập tại nơi này. Ta cũng có điểm mệt mỏi."

Nghe được Triệu Khả Nhiên phân phó, mọi người vội vàng giải tán. Triệu Khả Nhiên đi về phía khuê phòng. Nguyệt cô và Lung nhi tự nhiên cũng là cùng đi phía sau.

Vừa tiến vào gian phòng, Triệu Khả Nhiên liền mở miệng hỏi: "Nguyệt cô, mấy ngày nay vào thời gian ta ở trong nội cung trong phủ có xảy ra chuyện gì không?"

"Không có." Nguyệt cô cười trả lời: "Tiểu thư, người không cần phải lo lắng, trong mấy ngày này người không ở, trong phủ chuyện gì cũng không có xảy ra. Còn có Xuân Huy viên cũng không có chuyện gì xảy ra."

"Đúng vậy!" Lung nhi cũng ở đây một bên chen lời nói: "Trong phủ có thể có chuyện lớn gì chứ! Các di nương gần đây đều rất an phận, tam tiểu thư thích sinh sự lại bị đưa đến tông miếu, cho nên gần đây trong phủ đều là gió êm sóng lặng."

Nghe Nguyệt cô và Lung nhi nói xong, Triệu Khả Nhiên khẽ cười một tiếng: "Vậy thì tốt."

"Chỉ là!" Lung nhi cau mày mở miệng nói: "Gần đây có một nha hoàn trong sân nhị tiểu thư, một mực giao thiệp với nô tỳ! Nàng ta nói, nàng ta muốn điều đến Xuân Huy viên, nàng ta nói nhị tiểu thư tính khí không được, cho nên nghĩ muốn ở lại Xuân Huy viên. Nàng ta phiền nô tỳ thật lâu, nhưng nô tỳ cũng không đồng ý nàng."

"Cái gì?" Nghe được Lung nhi nói xong Triệu Khả Nhiên không nhịn được chau mày: "Ngươi nói rốt cuộc cái nha hoàn đó là người nào, nàng tên gọi là gì?"

"Nàng ta sao." Lung nhi cười trả lời: "Tiểu thư, người cũng biết nàng, chính là lúc trước người đi chọn lựa nha hoàn, người không được tuyển kia, gọi là Thanh Trúc!"

"Cái gì, Thanh Trúc?" Nghe Lung nhi trả lời xong, Triệu Khả Nhiên thất kinh. Chỉ là, ngay sau đó rất nhanh đã bình thường trở lại. Xem ra chính mình thật sự đúng là sơ sót, cái Thanh Trúc này chính là một ẩn hoạn! Trước vẫn luôn cho Cầm Hương bọn họ nhìn chằm chằm nàng ta, nhưng vẫn luôn không có khác thường. Vốn cho là nàng ta tuyệt vọng rồi. Nhưng không ngờ, nàng ta chỉ chờ cơ hội mà thôi. Hiện tại lại còn muốn đến Xuân Huy viên, rốt cuộc nàng ta muốn làm cái gì đây?

Mà Cầm Hương và Họa Hương ở một bên, lúc nghe được mặt Thanh Trúc, liếc nhau một cái.

"Thì sao, tiểu thư?" Thấy bộ dáng của Triệu Khả Nhiên dường như hết sức giật mình, một bên Nguyệt cô cảm thấy hết sức không hiểu: "Thanh Trúc này có cái gì không đúng sao?"

"Không có, không có gì không đúng." Triệu Khả Nhiên liền vội vàng cười trả lời.

Nhìn dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, Nguyệt cô cho là, có lẽ là bởi vì Thanh Trúc là người trong nội viện của nhị tiểu thư, cho nên, đại tiểu thư mới có thể không yên lòng! Dù sao đại quan hệ của tiểu thư và nhị tiểu thư không phải rất tốt, cho nên đại tiểu thư là sợ đây là kế của Nhị tiểu thư! Nghĩ đến đây, Nguyệt cô mở miệng cười nói: "Tiểu thư, người không cần phải lo lắng, dù là đây là mưu kế của nhị tiểu thư chúng ta cũng không sợ. Chúng ta không cần để ý nàng không phải tốt sao?"



Nghe được Nguyệt cô nói xong, Triệu Khả Nhiên cũng biết bà hiểu lầm, nhưng nàng cũng không muốn biết giải thích thế nào mới phải, cho nên không thể làm gì khác hơn là cười cười, mở miệng nói: "Không có việc gì, Nguyệt cô, ta không phải đang suy nghĩ chuyện này, ta cũng chỉ là hơi mệt chút, cho nên tinh thần không quá tập trung mà thôi."

Vừa nghe đến Triệu Khả Nhiên kêu mệt, Nguyệt cô vội vàng mở miệng nói: "Nhìn nô tỳ trí nhớ này. Tiểu thư, người vừa mới mới từ trong nội cung trở lại mà thôi, hiện tại nhất định đã rất mệt mỏi. Nhanh nghỉ ngơi một chút đi! Chúng nô tỳ cũng đi ra ngoài trước."

"Được, vậy ta nghỉ ngơi trước." Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói: "Nguyệt cô, ngươi và Lung nhi đi ra ngoài trước đi! Ta còn có một ít chuyện muốn phân phó hai người Cầm Hương và họa Hương bọn họ, dù sao chúng ta vừa mới từ trong cung trở lại, vẫn muốn các nàng thu thập một chút, ta vẫn còn muốn sớm nói với các nàng một chút tốt hơn."

"Tốt. Chỉ là, tiểu thư, các ngườicũng không nên nói quá lâu. Người vừa mới từ trong nội cung trở lại, vẫn phải nghỉ ngơi cho khỏe một cái sẽ khá tốt." Nói xong, đầu tiên Nguyệt cô liền dẫn Lung nhi rời khỏi phòng.

Nhìn Nguyệt cô và Lung nhi đã đi xa, nụ cười trên mặt Triệu Khả Nhiên lập tức liền thu lại, nàng xoay đầu lại, nhìn về phía Cầm Hương, mở miệng hỏi: "Cầm Hương, gần đây ngươi còn có đang giám thị Thanh Trúc này sao?"

"Tiểu thư yên tâm đi." Cầm Hương mở miệng nói: "Nô tỳ vẫn tìm người đang giám thị Thanh Trúc này, chỉ là, gần đây nàng ta cũng không có gì khác thường. Hơn nữa mấy ngày nay chúng ta đều ở trong nội cung, cho nên đối với chuyện trong phủ, thật ra thì nô tỳ cũng không phải là quá rõ ràng."

"Như vậy sao!" Triệu Khả Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó nhếch miệng lên một cười: "Cầm Hương, các ngươi nói, ta đưa Thanh Trúc này điều đến Xuân Huy viên, các ngươi nói có được hay không?"

"Cái gì?" Nghe được Triệu Khả Nhiên nói xong, Cầm Hương kêu lên sợ hãi: "Tiểu thư, cái Thanh Trúc này chính là phải hại người, làm sao người có thể để cho nàng ta tiến vào Xuân Huy viên! Người sẽ không sợ nàng ta sẽ vụng trộm làm hại người sao?"

"Thật sao?" Triệu Khả Nhiên cười cười, xoay đầu lại, nhìn về phía Thi Hương, mở miệng hỏi: "Này Thi Hương, ngươi thì sao? Ngươi thấy thế nào. Ngươi cũng cho rằng như thế sao?"

Nghe được Triệu Khả Nhiên hỏi, Thi Hương cẩn thận suy tư một chút , sau đó mở miệng nói: "Tiểu thư, nếu nô tỳ thật sự muốn, đích xác là đưa Thanh Trúc này điều vào Xuân Huy viên tốt hơn."

"Thi Hương, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì chứ?" Cầm Hương một bên hết sức không thể lý giải cái nhìn của các nàng: "Chẳng lẽ ngươi không biết cái người này chính là một muội muội của Linh nhi sao! Nàng tiến vào trong phủ chính là tìm tiểu thư báo thù. Hiện tại ngươi đem nàng điều đến, đó không phải là rõ ràng chính là cho nàng ta cơ hội báo thù!"

"Vậy ngươi đã sai lầm rồi." Nghe Cẩm Hương nói xong, Thi Hương mở miệng phản bác: "Cái này chính là vì đại tiểu thư, mới thật phải làm như vậy. Ngươi phải biết, mặc kệ nói thế nào đều tốt, Thanh Trúc này đều là một ẩn hoạn, mà nếu muốn muốn giải quyết triệt để chuyện này, vậy nhất định phải muốn đem Thanh Trúc cho đuổi đi mới được. Nhưng nếu Thanh Trúc này vẫn luôn không động thủ, như vậy chúng ta đều không làm được cái gì."

Sau khi nghe Thi Hương nói xong, Cầm Hương bừng tỉnh hiểu ra: "Cho nên ý của ngươi là nói, chúng ta đi chế tạo cho nàng ta một cái cơ hội, cho nàng động thủ, đúng không?"

"Không sai," Thi Hương gật đầu một cái: "Chỉ có cho nàng vào vào Xuân Huy viên, mới có thể lại tìm cơ hội động thủ. Cho nên, ta cảm thấy được, nếu có thể, nên mau sớm đem nàng ta điều đến mới được. Nhưng hiện tại Thanh Trúc này chính là người của nhị tiểu thư. Nếu muốn đem nàng ta điều đến, sẽ phải có một chút khó khăn đi!"

"Vậy ngươi đã sai lầm rồi." Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói: "Nếu muốn Khả Nhân thả người, vậy hẳn là không phải rất khó. Vốn là Triệu Khả Nhân chính là muốn đem Thanh Trúc này chen vào Xuân Huy viên, chẳng qua là khi đó ta không có chọn trúng Thanh Trúc mà thôi. Hơn nữa, ta dám nói, Thanh Trúc này thân cận Lung nhi, chuyện tình kết giao bằng hữu với Lung nhi, nhất định là Triệu Khả Nhân ngầm cho phép."

"Tiểu thư, vậy hiện tại chúng ta nên làm như thế nào mới đúng." Thi Hương mở miệng hỏi: "Là trực tiếp đi tìm nhị tiểu thư yêu cầu sao?"

Nghe Thi Hương nói xong, Triệu Khả Nhiên cười lắc lắc đầu: "Không cần, nếu chúng ta nói trực tiếp với Triệu Khả Nhân, ngược lại chọc người hoài nghi. Cho nên chúng ta cũng không cần phải làm gì, nếu Thanh Trúc này đã tìm đến Lung nhi rồi, chúng ta hãy để cho Lung nhi đi xử lý chuyện này được rồi."

"Tốt lắm." Cầm Hương mở miệng cười nói: "Tiểu thư, đến lúc đó, ta sẽ tìm một cơ hội, điểm Lung nhi một cái."

"Được." Triệu Khả Nhiên dặn dò: "Nhưng ngươi phải nhớ, nhất định phải làm là không dấu vết, không làm cho người cảm giác thấy không ổn."

"Yên tâm đi! Tiểu thư." Cầm Hương cười đến hết sức tự tin: "Nô tỳ biết nên làm sao rồi."

"Tốt lắm, các ngươi vẫn là trước lui ra đi!" Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói: "Ta là thật sự có một chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút. Cầm Hương, chuyện này liền giao cho ngươi."

"Nô tỳ nhất định sẽ làm xong chuyện này."

Sau khi nói xong, Cầm Hương liền dẫn đầu rời khỏi phòng. Nhưng sau khi Cầm Hương rời khỏi, Thi Hương cũng là vẫn như cũ đứng ở trong phòng, một chút ý tứ phải đi cũng không có.

Nhìn Thi Hương, Triệu Khả Nhiên cảm thấy hết sức kỳ quái: "Thi Hương, ngươi là thế nào? Ngươi còn có chuyện gì là muốn nói với ta sao?"

"Không sai, tiểu thư, nô tỳ còn có một việc tình là muốn nói với người một chút." Thi Hương gật đầu một cái: "Hơn nữa chuyện này vẫn rất cấp bách."

Nhìn bộ dạng của Thi Hương, Triệu Khả Nhiên chau mày, mở miệng nói: "Được, vậy ngươi nói đi! Rốt cuộc là chuyện gì?"

Thi Hương suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói: "Tiểu thư, nô tỳ nói chuyện này, là có liên quan với Lâm tiểu thư."

*** À, ở xưng hô của Khả Nhiên và Khả Nhân sẽ tùy biến theo tình huống, có thể là "tỷ - muội" mà cũng có thể là "ta - ngươi" lúc hai người đối mặt nhau không có phụ huynh hay người ngoài nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đích Trưởng Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook