Chương 232: Cảnh cáo Nhàn Lạc
Hạ Nhật Phấn Mạt
11/07/2018
Lạc Hà viện cách Khả Nhân cư cũng không xa, Triệu Khả Nhiên mang theo
Cầm Hương và Thi Hương đi không bao lâu, cũng đã đến Lạc Hà viện.
Một bước vào tiểu viện này, trong lòng Triệu Khả Nhiên nhịn không được cảm thán, mặc dù diện tích viện này không lớn, nhưng lại rất khác biệt, hoa cỏ trồng trong sân rất nhiều loại quý hiếm.
“Vương phi, xem ra Nhàn Lạc rất có thủ đoạn!” Cầm Hương mở miệng nói, “Đơn giản chỉ nhìn chỗ ở của nàng, là có thể biết, nàng rất được sủng ái. Mặc dù thân phận thấp, nhưng vẫn có thể một mình ở viện như vậy.”
“Cho nên nàng bắt đầu muốn giãy giụa!” Mặc dù trên mặt Triệu Khả Nhiên treo nụ cười, nhưng đáy mắt cũng không có chút nụ cười, “Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn lấy lệ với ta! Mặc kệ hỏi nàng cái gì, nàng đều không biết, không rõ ràng lắm.”
“Đúng vậy!” Thi Hương ở bên cạnh cũng cười mở miệng nói, “Xem ra là bởi vì tình cảnh bây giờ thay đổi, cho nên lòng người cũng bắt đầu thay đổi! Người như vậy, cũng không thể tin.”
“Điểm này, bổn vương phi cũng biết.” Triệu Khả Nhiên cười, “Ta nuôi một con chim hoàng yến, nhưng nàng không báo đáp ta, mà lại muốn giãy thoát, thật đúng là không ngoan!”
“Vậy vương phi, bây giờ chúng ta phải đi gặp con chim hoàng yến sao!” Cầm Hương nóng lòng muốn thử, “Nếu nàng ta muốn chạy trốn, vậy nên cảnh cáo nàng một chút, cho nàng biết rốt cuộc chủ nhân của nàng là ai!”
Triệu Khả Nhiên cười không đáp.
“Các ngươi là ai, sao tự tiện xông vào Lạc Hà viện.” Vừa lúc đó, một thô sử ma ma ngăn cản bước chân của Triệu Khả Nhiên các nàng.
“To gan.” Cầm Hương tiến lên trước một bước, mở miệng quát lớn, “Ngươi không cần mạng sao? Ngươi có biết người trước mắt của ngươi là ai không? Lại dám vô lễ như thế. Đây là Húc vương phi chúng ta, nghe nói Thái tử mới nạp một vị di nương, cho nên muốn xem một chút, ngươi đây là thái độ gì! Ngươi muốn dĩ hạ phạm thượng sao?”
Nghe Cầm Hương nói, thô sử ma ma bị dọa sợ, lúc đầu, bà chỉ thấy có người, cho nên muốn ngăn cản mà thôi, cho nên cũng không nhìn kỹ người đến là ai. Sáng nay nghe nói Húc vương phi đến phủ xem Triệu thứ phi, nhưng bà nằm mơ cũng không nghĩ đến Húc vương phi lại đi tới nơi này.
Bà vội vã quỳ trên đất, vừa dập đầu, vừa mở miệng cầu xin tha thứ, “Vương phi tha mạng! Nô tỳ mắt vụng về, không nhận ra vương phi, cầu xin vương phi tha thứ cho nô tỳ lần này.”
“Được rồi, ngươi đứng lên trước đi!” Đối với người quỳ dưới đất, giọng nói Triệu Khả Nhiên không một tia trách cứ, “Hiện tại chủ tử của các ngươi đang ở đâu, bổn vương phi muốn gặp nàng một chút.”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, thô sử ma ma quỳ dưới đất thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà đối với yêu cầu như vậy, bà vẫn cảm thấy khó xử, “Vương phi, cái đó không phải nô tỳ không nghe theo người, mà là Ngô di nương (Nhàn Lạc vốn họ Ngô) đã từng căn dặn, nếu có người nào đến tìm nàng, nhất định phải thông truyền trước. Nếu không, nô tỳ vào trong nói một tiếng trước?”
“Ha ha, Ngô di nương của các ngươi thật sự quá phách lối!” Nghe thô sử ma ma nói, Triệu Khả Nhiên cười lạnh, “Xem ra phẩm cấp của nàng cao hơn bổn vương phi! Chẳng qua chỉ là một di nương mà thôi, vậy mà còn lợi hại hơn bổn vương phi một Húc vương phi đường đường chính chính, còn phải để bổn vương phi đợi. Xem ra địa vị của nàng không cao, nhưng dáng vẻ cũng không phải thấp!”
“Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám.” Thô sử ma ma thật sự là bị dọa sợ, vội vàng mở miệng nói, “Ngô di nương sao có thể so với vương phi người chứ? Người không cần tức giận, nô tỳ ăn nói vụng về, nói sai, người tha cho nô tỳ lần này đi!”
“Bổn vương phi không có rãnh rỗi như vậy, lại so đo với một nô tỳ như ngươi.” Triệu Khả Nhiên nhàn nhạt mở miệng mà nói, “Hiện tại bổn vương phi hỏi ngươi, ngươi chỉ cần thành thật trả lời là được.”
“Nhưng mà, vương phi, di nương có lệnh.” Trên mặt thô sử ma ma lộ ra vẻ khó xử, “Nếu như nàng biết nô tỳ làm việc bất lợi, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nô tỳ.”
Triệu Khả Nhiên cười nhạt, nhưng ánh mắt khi nhìn thô sử ma ma lại vô cùng sắc bén, “Vậy sao? Nếu ngươi để bổn vương phi đi vào, nàng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi chính là tận trung với chức trách! Nhưng mà, bổn vương phi nói cho ngươi biết một chuyện! Nếu bây giờ ngươi không cho bổn vương phi đi vào, bây giờ ngươi sẽ phải gặp xui xẻo. Mặc dù nơi này là phủ Thái tử, nhưng mà, nếu bổn vương phi muốn một nô tỳ từ Thái tử phi, nàng chắc sẽ không cự tuyệt!”
“Vương phi tha mạng!” Thô sử ma ma bị dọa đến vội vàng quỳ trên mặt đất, “Cái đó, bây giờ Ngô di nương đang ở trong phòng, nô tỳ lập tức dẫn người đi vào.”
“Không cần, ngươi lui ra trước đi!” Cho dù không phải là nô tỳ trong phủ của mình, ngược lại Triệu Khả Nhiên sai sử giống như nô tỳ của mình, một chút cảm giác không ổn cũng không có.
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, ngược lại thô sử ma ma thở phào nhẹ nhõm, nếu muốn bà mang Húc vương phi vào, đến lúc đó, Ngô di nương nhất định sẽ trách cứ bà, nhưng mà nếu như nàng tự mình đi vào, vậy thì không liên quan đến bà. Cho nên khi nghe được lời căn dặn, bà rất nhanh rời khỏi.
Không có bất kỳ thông báo, Triệu Khả Nhiên trực tiếp tiến vào trong phòng rồi.
“Ai vậy!” Nghe được tiếng mở cửa, đầu Nhàn Lạc cũng không quay lại, liền mở miệng hỏi.
Lúc này Nhàn Lạc đang ngồi trước bàn trang điểm, trên tay đang cầm châu báu Thái tử đưa cho nàng, tinh tế thưởng thức. Trên mặt mang nụ cười yếu ớt, nhìn dịu dàng thanh tao lịch sự, nhưng trong ánh mắt lại tản ra ánh sáng tham lam. Hiện tại trong lòng nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nhất là khi nhìn thấy những đồ trang sức châu báu kia ngay cả nghĩ nàng cũng không dám nghĩ đến, cảm giác thỏa mãn trong lòng nàng càng sâu. Đồng thời, cũng vì quyết định ban đầu của mình mà cảm thấy may mắn. Mặc dù bây giờ nàng không thể sinh hài tử, nhưng mà nàng tin tưởng, chỉ cần có thể vững vàng bắt được sự sủng ái của Thái tử, cho dù không có hài tử, nàng cũng tuyệt đối có thể trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực.
“Xem ra, cuộc sống của ngươi trôi qua rất thoải mái.” Thấy dáng vẻ Nhàn Lạc, Triệu Khả Nhiên nhàn nhạt mở miệng nói.
Nghe được âm thanh từ phía sau truyền đến, Nhàn Lạc sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn, lại thấy được người mà nàng không hề nghĩ tới, đang đứng phía sau của nàng.
Vừa nhìn thấy Triệu Khả Nhiên, Nhàn Lạc luống cuống liền đứng dậy đi tới trước mặt Triệu Khả Nhiên, cúi người thỉnh an, “Nô tỳ gặp qua Húc vương phi.”
Mặc dù bây giờ nàng đã là thị thiếp Thái tử, nhưng đối với Triệu Khả Nhiên, trong lòng của nàng vẫn tồn tại cảm giác sợ hãi nhất định. Không nói thân phận Triệu Khả Nhiên còn cao hơn nàng, chỉ nói thủ đoạn của Triệu Khả Nhiên, cũng đã để cho nàng tự giác thần phục, nếu bình thường không gặp nhau, có lẽ cảm giác sẽ không rõ ràng như vậy. Nhưng hiện tại Triệu Khả Nhiên đứng trước mặt của nàng, nàng tuyệt đối không dám bất kính.
Triệu Khả Nhiên không để ý đến Nhàn Lạc, mà trực tiếp đi tới ghế, an vị ngồi xuống, Cầm Hương và Thi Hương bình tĩnh đứng phía sau của nàng. Mặc dù cái gì cũng không nói, nhưng khí thế từ trong tản mát ra ngoài, cũng khiến cho người khác không tự chủ muốn thần phục.
Nhàn Lạc đứng trước mặt Triệu Khả Nhiên, cái gì cũng không nói, cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt sắc bén dường như nhìn thấu tất cả. Nàng không biết hôm nay Húc vương phi tới tìm nàng rốt cuộc là vì chuyện gì. Gần đây, có rất nhiều chuyện, nàng không có báo cáo, ngay cả vương phi hỏi thăm, nàng cũng giấu giếm. Nàng không biết hôm nay vương phi tới, rốt cuộc có phải là vì chuyện này hay không. Chỉ là, nàng vẫn có lòng tin, vương phi sẽ không dễ dàng buông tha con cờ là nàng, cho nên mới dám làm như vậy. Nếu hôm nay vương phi muốn hưng sư vấn tội, nàng cũng không sợ, nàng cũng đã sớm nghĩ ra cách giải thích.
Triệu Khả Nhiên cũng không nói gì, chỉ là nhìn người trước mắt từ trên xuống dưới. Thấy Nhàn Lạc, Triệu Khả Nhiên không nhịn được cảm thán, hiệu quả của Thiên Hương hoàn, thật đúng là lợi hại! Mặc dù dung mạo Nhàn Lạc không có bất kỳ thay đổi, nhưng khí chất của nàng đã thay đổi rất lớn. Từ trong ra ngoài tản mát ra hơi thở quyến rũ, trong lúc phất tay còn có mị khí, đích xác khiến nam nhân yêu thích. Cũng khó trách trong thời gian ngắn như vậy nàng có thể được Thái tử sủng ái, trực tiếp lên làm thị thiếp, mà không phải thông phòng.
“Không biết hôm nay vương phi tới đây, có phải có căn dặn gì hay không?” Bị Triệu Khả Nhiên nhìn chằm chằm, Nhàn Lạc càng cảm thấy chột dạ, nàng không nhịn được nữa, trực tiếp liền mở miệng hỏi, “Nếu vương phi có gì cần nô tỳ ra sức, nô tỳ nhất định sẽ nghĩa bất dung từ.”
“Không có chuyện gì?” Triệu Khả Nhiên đột nhiên mở miệng cười một tiếng, “Bổn vương phi hôm nay có chuyện tới phủ Thái tử, cho nên thuận tiện sang đây xem ngươi một chút mà thôi. Xem ra ngươi sống tốt vô cùng! Trong thời gian ngắn như vậy, cũng đã thành thị thiếp Thái tử, hơn nữa còn có thể một mình sống độc lập trong một viện tinh sảo như vậy.”
Nhàn Lạc không biết rốt cuộc Triệu Khả Nhiên muốn nói điều gì, nàng thận trọng mở miệng đáp, “Vương phi quá khen. Nô tỳ có thể có ngày hôm nay, toàn nhờ vương phi trợ giúp, nếu như không có vương phi, sao nô tỳ có thể có ngày hôm nay!”
“Ha ha, thật sao?” Ánh mắt Triệu Khả Nhiên trong suốt, dường như có thể trực tiếp nhìn thấu lòng người, “Ngươi có thể có địa vị như ngày hôm nay, đó là bởi vì ngươi không chịu thua kém, bổn vương phi cũng không dám kiêu ngạo kể công!”
Dưới con mắt của Triệu Khả Nhiên, Nhàn Lạc càng chột dạ, “Vương phi ân điển, nô tỳ sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Chỉ cần có thể dùng đến nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ tận lực làm tốt.”
Triệu Khả Nhiên một tay chống cằm, nhìn như lơ đãng mở miệng, “Nhàn Lạc! Gần đây có rất nhiều chuyện, hình như ngươi cũng không giúp được gì cho bổn vương phi! Có phải sau khi trở thành thị thiếp thì ngươi không có thời gian trả lời bổn vương phi hay không.”
“Nô tỳ không dám.” Quả nhiên nghe Triệu Khả Nhiên nhắc đến chuyện kia, Nhàn Lạc vội vàng mở miệng giải thích, “Vương phi, người cũng biết, gần đây trong phủ Thái tử thật sự là xảy ra quá nhiều chuyện. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn nô tỳ cũng không dám tùy tiện mở miệng hỏi thăm cái gì. Chỉ sợ sẽ khiến cho người khác hoài nghi.”
Nhàn Lạc biết, gần đây nàng thật sự trả lời qua loa đối với giao phó của Triệu Khả Nhiên. Nhưng mà bây giờ nàng đã là thị thiếp Thái tử. Lập tức từ nô tỳ biến thành chủ tử, nàng có cảm giác lâng lâng. Nàng cũng không muốn bị Triệu Khả Nhiên quản chế. Nhưng hôm nay nhìn thấy Triệu Khả Nhiên, nàng mới phát hiện, thì ra tầm mắt của nàng nhỏ như vậy. Nhất là nghĩ đến việc nếu nàng muốn vẫn luôn được sủng ái, vậy thì tuyệt đối không thiếu Thiên Hương Hoàn. Lúc này rốt cuộc trong lòng của nàng sợ hãi. Vì vậy vội vàng nói ra những câu đã chuẩn bị tốt từ trước.
“Xem ra ngươi thật sự rất cẩn thận!” Triệu Khả Nhiên cũng không mở miệng trách cứ, ngược lại cười nhạt mở miệng, “Thật ra thì ngươi cũng không cần gấp, hôm nay bổn vương phi tới, cũng không phải hưng sư vấn tội. Bổn vương phi cũng đã nói, bổn vương phi là tới làm việc, chỉ là thuận tiện sang đây xem ngươi một chút mà thôi.”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, rốt cuộc Nhàn Lạc thở một hơi, thì ra tâm tư của mình không bị nhìn thấu! Nàng cười, mở miệng nói, “Không biết hôm nay vương phi đến là muốn làm việc gì? Nếu như có chỗ nào cần dùng đến nô tỳ, cứ việc lên tiếng.”
“Ngươi bận rộn như vậy, bổn vương phi làm sao dám quấy rầy ngươi.” Triệu Khả Nhiên cười nói.
Nhất thời trên mặt Nhàn Lạc lúc xanh lúc đỏ, “Vương phi sao lại nói vậy, nô tỳ có thể có hôm nay, toàn nhờ ân điển vương phi, chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện liên quan đến vương phi chứ?”
Nhàn Lạc hoàn toàn không phát hiện ra lời nói trước sau của nàng mâu thuẫn. Nhưng Triệu Khả Nhiên vẫn không lên tiếng Cầm Hương và Thi Hương cũng đã phát hiện, đáy mắt của các nàng hiện ra tia châm chọc.
Triệu Khả Nhiên không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm Nhàn Lạc, khóe miệng còn mang theo nụ cười quỷ dị. Dưới cái nhìn này, Nhàn Lạc cảm thấy mình không chỗ nào che giấu, cực kì chột dạ, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Lúc nàng sắp nhịn không được, Triệu Khả Nhiên mới dời ánh mắt sang chỗ khác, mở miệng cười nói, “Không cần, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, cũng đã làm xong. Hơn nữa, chuyện này liên quan đến Triệu Khả Nhân, bổn vương phi tin tưởng ngươi cũng sẽ không muốn dính vào trong đó!”
“Cái gì, có liên quan đến Triệu thứ phi.” Nhàn Lạc thất kinh. Nàng phản bội Triệu Khả Nhân, sau lại nương nhờ Triệu Khả Nhiên, cũng bởi vì biết giữa hai người các nàng bất hòa, cho nên sau khi nghe lời này, nàng thật sự cảm thấy rất khó tin.
“Đúng vậy!” Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, “Nhìn dáng vẻ của ngươi, bổn vương phi chắc không nói điều gì kỳ quái! Đừng quên, Triệu Khả Nhân là muội muội của bổn vương phi! Bổn vương phi đến xem muội muội mình một chút, cần ngạc nhiên như vậy sao?”
Triệu Khả Nhiên nói như vậy, người khác có lẽ sẽ tin tưởng, nhưng mà một chữ Nhàn Lạc cũng không tin. Tình cảm tỷ muội các nàng tuyệt đối không tốt như vậy, nhất là chính nàng tự mình chứng kiến. Rốt cuộc Triệu thứ phi có bao nhiêu tình cảm với vương phi, trong lòng của nàng rõ ràng, trong lòng vương phi cũng rõ ràng, cho nên nàng tuyệt đối sẽ không tốt bụng đến xem Triệu thứ phi.
Nhìn vẻ mặt Nhàn Lạc, Triệu Khả Nhiên cũng biết trong lòng của nàng đang suy nghĩ gì, “Ha ha, xem ra ngươi không tin! Nhưng mà, cho dù ngươi nghĩ gì, bổn vương phi có thể nói cho ngươi biết, ngươi đoán sai rồi. Hôm nay bổn vương phi tới đây, chính là tìm Triệu Khả Nhân, hơn nữa là đến giúp nàng.”
Triệu Khả Nhiên một chút che giấu cũng không có, trực tiếp nói ra. Vốn dĩ mục đích khác hôm nay nàng tới là muốn cảnh tỉnh Nhàn Lạc.
“Vương phi, người có ý gì?” Trong lòng Nhàn Lạc kinh nghi bất định, “Người nói, người đến giúp đỡ Triệu thứ phi, vậy là ý gì!”
“Lời của ta rất khó hiểu sao? Chính là ý trên mặt chữ!” Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, “Trước đó không phải Triệu Khả Nhân cãi nhau với tổ phụ sao? Mùng ba tháng sau chính là đại thọ sáu mươi của tổ phụ, hôm đó bổn vương phi muốn để bọn họ hòa hảo!”
“Cái gì?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Nhàn Lạc sa sút sợ hãi kêu, “Tại sao! Vương phi, tại sao người phải làm như vậy?”
Trong nội tâm Nhàn Lạc biết rõ, địa vị Thái tử phi không thể nào rung chuyển được, bởi vì nàng có chỗ dựa cường đại. Nhưng Triệu thứ phi không giống nhau, hiện tại Triệu thứ phi và Trấn Bắc hầu đoạn tuyệt quan hệ, cho nên nàng mới có cơ hội thượng vị. Nếu như lúc này, Triệu thứ phi và Trấn Bắc hầu làm hòa, vậy Thái tử sẽ sủng ái Triệu thứ phi lần nữa, đối với mình mà nói, tuyệt đối là một uy hiếp.
“Cần giật mình như vậy sao?” Ngược lại với tiếng kêu sợ hãi của Nhàn Lạc, vẻ mặt Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng, “Triệu Khả Nhân là muội muội của bổn vương phi, bổn vương phi trợ giúp nàng và tổ phụ làm hòa, đó không phải là việc bình thường sao?”
“Nhưng mà, vương phi, trước kia Triệu thứ phi đã làm nhiều chuyện hại người như vậy, chẳng lẽ một chút người cũng không nhớ sao?” Nhàn Lạc nhanh chóng mở miệng nói, “Người quên sao? Nàng từng sai người hạ hồng hoa trong cao điểm của người. Người không hận nàng sao?”
Nhàn Lạc cho là mình nói như vậy, ít nhất sẽ gợi lên một chút tức giận của Triệu Khả Nhiên, nhưng để nàng không ngờ chính là, thái độ Triệu Khả Nhiên không một chút biến hóa, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu, “Vậy thì thế nào?”
Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Triệu Khả Nhiên, Nhàn Lạc sốt ruột, nàng thật vất vả mới thừa cơ hội này leo lên vị trí như hôm nay, nếu lúc này Triệu Khả Nhân lại được sủng ái, tuyệt đối sẽ không buông tha nàng. Nghĩ đến đây, trong lòng của nàng không nhịn được gấp gáp, bật thốt lên, “Vương phi, người không thể làm như vậy.”
“Ồ!” Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng nhướng mày, “Ngươi có ý gì!”
Nhàn Lạc vừa nói ra trong lòng không nhịn được hối hận, nói như vậy là dĩ hạ phạm thượng! Nàng vội vã mở miệng giải thích, “Vương phi, nô tỳ không phải ý đó. Nô tỳ chỉ cho là, trước kia Triệu thứ phi hại người như vậy... người thật sự không nên tha thứ cho nàng như vậy.”
“Bổn vương phi cũng không có tha thứ cho nàng.” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười, “Chỉ là, chuyện lần này, bổn vương phi nhất định giúp đỡ. Chỉ cần có phủ Trấn Bắc Hầu làm núi dựa, tin tưởng ngày Triệu Khả Nhân được sủng ái cũng không xa! Thật ra thì như vậy cũng tốt, Nhàn Lạc, ngươi không phải đã nói sao! Gần đây phủ Thái tử xảy ra quá nhiều chuyện. Nếu nói như vậy, vậy thì cứ để nó trở về đúng quỹ đạo thì tốt hơn!”
“Vương phi, tại sao người muốn làm như vậy?” Nếu nàng còn không nhìn ra Triệu Khả Nhiên cố ý, vậy thì Nhàn Lạc nàng thật sự ngu ngốc rồi, “Cho tới nay, người không phải rất hận Triệu thứ phi sao? Tại sao phải chọn vào lúc này đến giúp nàng?”
“Thật là một câu hỏi hay.” Triệu Khả Nhiên làm bộ dạng suy tư, “Nên nói như thế nào đây? Nếu như thật sự hỏi tại sao, vậy cũng chỉ có thể nói, bổn vương phi cao hứng làm như vậy. Tựa như ban đầu giống như giúp ngươi, cũng chỉ là bổn vương phi nhất thời cao hứng mà thôi.”
Trong lòng Nhàn Lạc cả kinh, trong lúc lờ mờ, dường như nàng hiểu ra ý Triệu Khả Nhiên muốn nói. Mới vừa rồi nàng vẫn còn âm thầm may mắn, Triệu Khả Nhiên không phát hiện tiểu xảo của nàng, nhưng mà bây giờ nàng đã biết, thì ra là không phải không phát hiện, mà là không có nói ra mà thôi. Nàng càng nghĩ càng kinh hãi, vội vàng mở miệng giải thích, “Vương phi, nô tỳ, nô tỳ không phải cố ý.”
“Cái gì không phải cố ý!” Triệu Khả Nhiên tỏ vẻ không hiểu, “Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì! Sao bổn vương phi nghe không hiểu?”
“Vương phi, khoảng thời gian này đều là lỗi của nô tỳ.” Nhàn Lạc vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ, cho tới nay nàng có lòng tin, vương phi chắc sẽ không từ bỏ nàng, nhưng hôm nay xem ra, trong lòng của nàng tràn đầy không xác định, “Về sau, cho dù người căn dặn nô tỳ làm chuyện gì, nô tỳ cũng sẽ không từ chối, xin người tạm tha nô tỳ lần này!”
“A…, không phải ngươi nói ngươi không còn cách nào, cho nên mới không nghe ngóng được sao?” Khuôn mặt tươi cười của Triệu Khả Nhiên đột nhiên thu lại, “Thế nào, chẳng lẽ vừa rồi ngươi dối gạt bổn vương phi sao? Bây giờ ngươi đã là thị thiếp Thái tử, cho nên không xem bổn vương phi để ở trong mắt, đúng không! Xem ra ngươi đến tìm bổn vương phi, nói muốn thần phục bổn vương phi, những lời đó cũng là giả đi!”
Trong lòng Nhàn Lạc gấp gáp, tuy nhiên lại không thể phản bác, lúc trước nàng đi tìm vương phi, đích xác là có lòng riêng của mình, còn có chuyện lần này cũng giống vậy. Nàng cũng không biết nên nói gì để phản bác lại.
Thấy Nhàn Lạc vẫn không mở miệng trả lời, Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười châm chọc, “Xem ra đã bị ta nói trúng! Nhàn Lạc, ngươi cũng thấy kết quả lúc trước của Linh nhi! Nàng từng hầu hạ bên cạnh bổn vương phi lâu như vậy, khi phát hiện nàng phản bội, bổn vương phi cũng có thể không chút do dự vứt bỏ. Đối với người bất trung, bổn vương phi sẽ không giữ ở bên người.”
“Vương phi, về sau nô tỳ cũng không dám nữa.” Trong lòng Nhàn Lạc khủng hoảng, vội vàng quỳ trên đất cầu xin tha thứ, nàng thật sợ Triệu Khả Nhiên sẽ vì vậy mà vứt bỏ nàng, như vậy, cả đời nàng thật sự xong rồi.
Triệu Khả Nhiên lấy tay nâng cằm Nhàn Lạc lên, lạnh lùng nhìn nàng, mở miệng nói, “Không cần đùa giỡn suy tính ở trước mặt bổn vương phi, ngươi còn chưa đủ tư cách. Bổn vương phi có thể nâng ngươi lên, cũng có thể cho ngươi té xuống. Lần này, bổn vương phi nhất định sẽ khiến cho Triệu Khả Nhân được sủng ái trở lại, đến lúc đó, chuyện giữa ngươi và nàng, bổn vương phi không sẽ quản. Còn nữa, Thiên Hương hoàn, bổn vương phi vẫn sẽ như cũ cung cấp cho ngươi.”
Bị buộc nhìn thẳng vào mắt của Triệu Khả Nhiên, cảm giác sợ hãi trong lòng Nhàn Lạc vô cùng sâu. Nhất là nghe từ trong miệng Triệu Khả Nhiên nói ra lời lẽ lạnh lùng, nàng quả thật hít thở không thông.
“Còn nữa…” Triệu Khả Nhiên tiếp tục nói, “Chuyện lần này coi như là một trừng phạt nhỏ, nếu còn có lần sau, vậy ngươi chính là con cờ bổn vương phi không cần rồi. Bổn vương phi muốn nhìn một chút, đến lúc đó, không có Thiên Hương hoàn, ngươi, làm sao bắt được tâm của Thái tử.”
Nói xong, Triệu Khả Nhiên không để ý tới nàng, trực tiếp rời khỏi phòng. Mà toàn thân Nhàn Lạc mệt lả ngồi dưới đất, thật lâu cũng không có sức đứng lên.
Một bước vào tiểu viện này, trong lòng Triệu Khả Nhiên nhịn không được cảm thán, mặc dù diện tích viện này không lớn, nhưng lại rất khác biệt, hoa cỏ trồng trong sân rất nhiều loại quý hiếm.
“Vương phi, xem ra Nhàn Lạc rất có thủ đoạn!” Cầm Hương mở miệng nói, “Đơn giản chỉ nhìn chỗ ở của nàng, là có thể biết, nàng rất được sủng ái. Mặc dù thân phận thấp, nhưng vẫn có thể một mình ở viện như vậy.”
“Cho nên nàng bắt đầu muốn giãy giụa!” Mặc dù trên mặt Triệu Khả Nhiên treo nụ cười, nhưng đáy mắt cũng không có chút nụ cười, “Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn lấy lệ với ta! Mặc kệ hỏi nàng cái gì, nàng đều không biết, không rõ ràng lắm.”
“Đúng vậy!” Thi Hương ở bên cạnh cũng cười mở miệng nói, “Xem ra là bởi vì tình cảnh bây giờ thay đổi, cho nên lòng người cũng bắt đầu thay đổi! Người như vậy, cũng không thể tin.”
“Điểm này, bổn vương phi cũng biết.” Triệu Khả Nhiên cười, “Ta nuôi một con chim hoàng yến, nhưng nàng không báo đáp ta, mà lại muốn giãy thoát, thật đúng là không ngoan!”
“Vậy vương phi, bây giờ chúng ta phải đi gặp con chim hoàng yến sao!” Cầm Hương nóng lòng muốn thử, “Nếu nàng ta muốn chạy trốn, vậy nên cảnh cáo nàng một chút, cho nàng biết rốt cuộc chủ nhân của nàng là ai!”
Triệu Khả Nhiên cười không đáp.
“Các ngươi là ai, sao tự tiện xông vào Lạc Hà viện.” Vừa lúc đó, một thô sử ma ma ngăn cản bước chân của Triệu Khả Nhiên các nàng.
“To gan.” Cầm Hương tiến lên trước một bước, mở miệng quát lớn, “Ngươi không cần mạng sao? Ngươi có biết người trước mắt của ngươi là ai không? Lại dám vô lễ như thế. Đây là Húc vương phi chúng ta, nghe nói Thái tử mới nạp một vị di nương, cho nên muốn xem một chút, ngươi đây là thái độ gì! Ngươi muốn dĩ hạ phạm thượng sao?”
Nghe Cầm Hương nói, thô sử ma ma bị dọa sợ, lúc đầu, bà chỉ thấy có người, cho nên muốn ngăn cản mà thôi, cho nên cũng không nhìn kỹ người đến là ai. Sáng nay nghe nói Húc vương phi đến phủ xem Triệu thứ phi, nhưng bà nằm mơ cũng không nghĩ đến Húc vương phi lại đi tới nơi này.
Bà vội vã quỳ trên đất, vừa dập đầu, vừa mở miệng cầu xin tha thứ, “Vương phi tha mạng! Nô tỳ mắt vụng về, không nhận ra vương phi, cầu xin vương phi tha thứ cho nô tỳ lần này.”
“Được rồi, ngươi đứng lên trước đi!” Đối với người quỳ dưới đất, giọng nói Triệu Khả Nhiên không một tia trách cứ, “Hiện tại chủ tử của các ngươi đang ở đâu, bổn vương phi muốn gặp nàng một chút.”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, thô sử ma ma quỳ dưới đất thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà đối với yêu cầu như vậy, bà vẫn cảm thấy khó xử, “Vương phi, cái đó không phải nô tỳ không nghe theo người, mà là Ngô di nương (Nhàn Lạc vốn họ Ngô) đã từng căn dặn, nếu có người nào đến tìm nàng, nhất định phải thông truyền trước. Nếu không, nô tỳ vào trong nói một tiếng trước?”
“Ha ha, Ngô di nương của các ngươi thật sự quá phách lối!” Nghe thô sử ma ma nói, Triệu Khả Nhiên cười lạnh, “Xem ra phẩm cấp của nàng cao hơn bổn vương phi! Chẳng qua chỉ là một di nương mà thôi, vậy mà còn lợi hại hơn bổn vương phi một Húc vương phi đường đường chính chính, còn phải để bổn vương phi đợi. Xem ra địa vị của nàng không cao, nhưng dáng vẻ cũng không phải thấp!”
“Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám.” Thô sử ma ma thật sự là bị dọa sợ, vội vàng mở miệng nói, “Ngô di nương sao có thể so với vương phi người chứ? Người không cần tức giận, nô tỳ ăn nói vụng về, nói sai, người tha cho nô tỳ lần này đi!”
“Bổn vương phi không có rãnh rỗi như vậy, lại so đo với một nô tỳ như ngươi.” Triệu Khả Nhiên nhàn nhạt mở miệng mà nói, “Hiện tại bổn vương phi hỏi ngươi, ngươi chỉ cần thành thật trả lời là được.”
“Nhưng mà, vương phi, di nương có lệnh.” Trên mặt thô sử ma ma lộ ra vẻ khó xử, “Nếu như nàng biết nô tỳ làm việc bất lợi, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nô tỳ.”
Triệu Khả Nhiên cười nhạt, nhưng ánh mắt khi nhìn thô sử ma ma lại vô cùng sắc bén, “Vậy sao? Nếu ngươi để bổn vương phi đi vào, nàng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi chính là tận trung với chức trách! Nhưng mà, bổn vương phi nói cho ngươi biết một chuyện! Nếu bây giờ ngươi không cho bổn vương phi đi vào, bây giờ ngươi sẽ phải gặp xui xẻo. Mặc dù nơi này là phủ Thái tử, nhưng mà, nếu bổn vương phi muốn một nô tỳ từ Thái tử phi, nàng chắc sẽ không cự tuyệt!”
“Vương phi tha mạng!” Thô sử ma ma bị dọa đến vội vàng quỳ trên mặt đất, “Cái đó, bây giờ Ngô di nương đang ở trong phòng, nô tỳ lập tức dẫn người đi vào.”
“Không cần, ngươi lui ra trước đi!” Cho dù không phải là nô tỳ trong phủ của mình, ngược lại Triệu Khả Nhiên sai sử giống như nô tỳ của mình, một chút cảm giác không ổn cũng không có.
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, ngược lại thô sử ma ma thở phào nhẹ nhõm, nếu muốn bà mang Húc vương phi vào, đến lúc đó, Ngô di nương nhất định sẽ trách cứ bà, nhưng mà nếu như nàng tự mình đi vào, vậy thì không liên quan đến bà. Cho nên khi nghe được lời căn dặn, bà rất nhanh rời khỏi.
Không có bất kỳ thông báo, Triệu Khả Nhiên trực tiếp tiến vào trong phòng rồi.
“Ai vậy!” Nghe được tiếng mở cửa, đầu Nhàn Lạc cũng không quay lại, liền mở miệng hỏi.
Lúc này Nhàn Lạc đang ngồi trước bàn trang điểm, trên tay đang cầm châu báu Thái tử đưa cho nàng, tinh tế thưởng thức. Trên mặt mang nụ cười yếu ớt, nhìn dịu dàng thanh tao lịch sự, nhưng trong ánh mắt lại tản ra ánh sáng tham lam. Hiện tại trong lòng nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nhất là khi nhìn thấy những đồ trang sức châu báu kia ngay cả nghĩ nàng cũng không dám nghĩ đến, cảm giác thỏa mãn trong lòng nàng càng sâu. Đồng thời, cũng vì quyết định ban đầu của mình mà cảm thấy may mắn. Mặc dù bây giờ nàng không thể sinh hài tử, nhưng mà nàng tin tưởng, chỉ cần có thể vững vàng bắt được sự sủng ái của Thái tử, cho dù không có hài tử, nàng cũng tuyệt đối có thể trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực.
“Xem ra, cuộc sống của ngươi trôi qua rất thoải mái.” Thấy dáng vẻ Nhàn Lạc, Triệu Khả Nhiên nhàn nhạt mở miệng nói.
Nghe được âm thanh từ phía sau truyền đến, Nhàn Lạc sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn, lại thấy được người mà nàng không hề nghĩ tới, đang đứng phía sau của nàng.
Vừa nhìn thấy Triệu Khả Nhiên, Nhàn Lạc luống cuống liền đứng dậy đi tới trước mặt Triệu Khả Nhiên, cúi người thỉnh an, “Nô tỳ gặp qua Húc vương phi.”
Mặc dù bây giờ nàng đã là thị thiếp Thái tử, nhưng đối với Triệu Khả Nhiên, trong lòng của nàng vẫn tồn tại cảm giác sợ hãi nhất định. Không nói thân phận Triệu Khả Nhiên còn cao hơn nàng, chỉ nói thủ đoạn của Triệu Khả Nhiên, cũng đã để cho nàng tự giác thần phục, nếu bình thường không gặp nhau, có lẽ cảm giác sẽ không rõ ràng như vậy. Nhưng hiện tại Triệu Khả Nhiên đứng trước mặt của nàng, nàng tuyệt đối không dám bất kính.
Triệu Khả Nhiên không để ý đến Nhàn Lạc, mà trực tiếp đi tới ghế, an vị ngồi xuống, Cầm Hương và Thi Hương bình tĩnh đứng phía sau của nàng. Mặc dù cái gì cũng không nói, nhưng khí thế từ trong tản mát ra ngoài, cũng khiến cho người khác không tự chủ muốn thần phục.
Nhàn Lạc đứng trước mặt Triệu Khả Nhiên, cái gì cũng không nói, cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt sắc bén dường như nhìn thấu tất cả. Nàng không biết hôm nay Húc vương phi tới tìm nàng rốt cuộc là vì chuyện gì. Gần đây, có rất nhiều chuyện, nàng không có báo cáo, ngay cả vương phi hỏi thăm, nàng cũng giấu giếm. Nàng không biết hôm nay vương phi tới, rốt cuộc có phải là vì chuyện này hay không. Chỉ là, nàng vẫn có lòng tin, vương phi sẽ không dễ dàng buông tha con cờ là nàng, cho nên mới dám làm như vậy. Nếu hôm nay vương phi muốn hưng sư vấn tội, nàng cũng không sợ, nàng cũng đã sớm nghĩ ra cách giải thích.
Triệu Khả Nhiên cũng không nói gì, chỉ là nhìn người trước mắt từ trên xuống dưới. Thấy Nhàn Lạc, Triệu Khả Nhiên không nhịn được cảm thán, hiệu quả của Thiên Hương hoàn, thật đúng là lợi hại! Mặc dù dung mạo Nhàn Lạc không có bất kỳ thay đổi, nhưng khí chất của nàng đã thay đổi rất lớn. Từ trong ra ngoài tản mát ra hơi thở quyến rũ, trong lúc phất tay còn có mị khí, đích xác khiến nam nhân yêu thích. Cũng khó trách trong thời gian ngắn như vậy nàng có thể được Thái tử sủng ái, trực tiếp lên làm thị thiếp, mà không phải thông phòng.
“Không biết hôm nay vương phi tới đây, có phải có căn dặn gì hay không?” Bị Triệu Khả Nhiên nhìn chằm chằm, Nhàn Lạc càng cảm thấy chột dạ, nàng không nhịn được nữa, trực tiếp liền mở miệng hỏi, “Nếu vương phi có gì cần nô tỳ ra sức, nô tỳ nhất định sẽ nghĩa bất dung từ.”
“Không có chuyện gì?” Triệu Khả Nhiên đột nhiên mở miệng cười một tiếng, “Bổn vương phi hôm nay có chuyện tới phủ Thái tử, cho nên thuận tiện sang đây xem ngươi một chút mà thôi. Xem ra ngươi sống tốt vô cùng! Trong thời gian ngắn như vậy, cũng đã thành thị thiếp Thái tử, hơn nữa còn có thể một mình sống độc lập trong một viện tinh sảo như vậy.”
Nhàn Lạc không biết rốt cuộc Triệu Khả Nhiên muốn nói điều gì, nàng thận trọng mở miệng đáp, “Vương phi quá khen. Nô tỳ có thể có ngày hôm nay, toàn nhờ vương phi trợ giúp, nếu như không có vương phi, sao nô tỳ có thể có ngày hôm nay!”
“Ha ha, thật sao?” Ánh mắt Triệu Khả Nhiên trong suốt, dường như có thể trực tiếp nhìn thấu lòng người, “Ngươi có thể có địa vị như ngày hôm nay, đó là bởi vì ngươi không chịu thua kém, bổn vương phi cũng không dám kiêu ngạo kể công!”
Dưới con mắt của Triệu Khả Nhiên, Nhàn Lạc càng chột dạ, “Vương phi ân điển, nô tỳ sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Chỉ cần có thể dùng đến nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ tận lực làm tốt.”
Triệu Khả Nhiên một tay chống cằm, nhìn như lơ đãng mở miệng, “Nhàn Lạc! Gần đây có rất nhiều chuyện, hình như ngươi cũng không giúp được gì cho bổn vương phi! Có phải sau khi trở thành thị thiếp thì ngươi không có thời gian trả lời bổn vương phi hay không.”
“Nô tỳ không dám.” Quả nhiên nghe Triệu Khả Nhiên nhắc đến chuyện kia, Nhàn Lạc vội vàng mở miệng giải thích, “Vương phi, người cũng biết, gần đây trong phủ Thái tử thật sự là xảy ra quá nhiều chuyện. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn nô tỳ cũng không dám tùy tiện mở miệng hỏi thăm cái gì. Chỉ sợ sẽ khiến cho người khác hoài nghi.”
Nhàn Lạc biết, gần đây nàng thật sự trả lời qua loa đối với giao phó của Triệu Khả Nhiên. Nhưng mà bây giờ nàng đã là thị thiếp Thái tử. Lập tức từ nô tỳ biến thành chủ tử, nàng có cảm giác lâng lâng. Nàng cũng không muốn bị Triệu Khả Nhiên quản chế. Nhưng hôm nay nhìn thấy Triệu Khả Nhiên, nàng mới phát hiện, thì ra tầm mắt của nàng nhỏ như vậy. Nhất là nghĩ đến việc nếu nàng muốn vẫn luôn được sủng ái, vậy thì tuyệt đối không thiếu Thiên Hương Hoàn. Lúc này rốt cuộc trong lòng của nàng sợ hãi. Vì vậy vội vàng nói ra những câu đã chuẩn bị tốt từ trước.
“Xem ra ngươi thật sự rất cẩn thận!” Triệu Khả Nhiên cũng không mở miệng trách cứ, ngược lại cười nhạt mở miệng, “Thật ra thì ngươi cũng không cần gấp, hôm nay bổn vương phi tới, cũng không phải hưng sư vấn tội. Bổn vương phi cũng đã nói, bổn vương phi là tới làm việc, chỉ là thuận tiện sang đây xem ngươi một chút mà thôi.”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, rốt cuộc Nhàn Lạc thở một hơi, thì ra tâm tư của mình không bị nhìn thấu! Nàng cười, mở miệng nói, “Không biết hôm nay vương phi đến là muốn làm việc gì? Nếu như có chỗ nào cần dùng đến nô tỳ, cứ việc lên tiếng.”
“Ngươi bận rộn như vậy, bổn vương phi làm sao dám quấy rầy ngươi.” Triệu Khả Nhiên cười nói.
Nhất thời trên mặt Nhàn Lạc lúc xanh lúc đỏ, “Vương phi sao lại nói vậy, nô tỳ có thể có hôm nay, toàn nhờ ân điển vương phi, chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện liên quan đến vương phi chứ?”
Nhàn Lạc hoàn toàn không phát hiện ra lời nói trước sau của nàng mâu thuẫn. Nhưng Triệu Khả Nhiên vẫn không lên tiếng Cầm Hương và Thi Hương cũng đã phát hiện, đáy mắt của các nàng hiện ra tia châm chọc.
Triệu Khả Nhiên không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm Nhàn Lạc, khóe miệng còn mang theo nụ cười quỷ dị. Dưới cái nhìn này, Nhàn Lạc cảm thấy mình không chỗ nào che giấu, cực kì chột dạ, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Lúc nàng sắp nhịn không được, Triệu Khả Nhiên mới dời ánh mắt sang chỗ khác, mở miệng cười nói, “Không cần, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, cũng đã làm xong. Hơn nữa, chuyện này liên quan đến Triệu Khả Nhân, bổn vương phi tin tưởng ngươi cũng sẽ không muốn dính vào trong đó!”
“Cái gì, có liên quan đến Triệu thứ phi.” Nhàn Lạc thất kinh. Nàng phản bội Triệu Khả Nhân, sau lại nương nhờ Triệu Khả Nhiên, cũng bởi vì biết giữa hai người các nàng bất hòa, cho nên sau khi nghe lời này, nàng thật sự cảm thấy rất khó tin.
“Đúng vậy!” Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, “Nhìn dáng vẻ của ngươi, bổn vương phi chắc không nói điều gì kỳ quái! Đừng quên, Triệu Khả Nhân là muội muội của bổn vương phi! Bổn vương phi đến xem muội muội mình một chút, cần ngạc nhiên như vậy sao?”
Triệu Khả Nhiên nói như vậy, người khác có lẽ sẽ tin tưởng, nhưng mà một chữ Nhàn Lạc cũng không tin. Tình cảm tỷ muội các nàng tuyệt đối không tốt như vậy, nhất là chính nàng tự mình chứng kiến. Rốt cuộc Triệu thứ phi có bao nhiêu tình cảm với vương phi, trong lòng của nàng rõ ràng, trong lòng vương phi cũng rõ ràng, cho nên nàng tuyệt đối sẽ không tốt bụng đến xem Triệu thứ phi.
Nhìn vẻ mặt Nhàn Lạc, Triệu Khả Nhiên cũng biết trong lòng của nàng đang suy nghĩ gì, “Ha ha, xem ra ngươi không tin! Nhưng mà, cho dù ngươi nghĩ gì, bổn vương phi có thể nói cho ngươi biết, ngươi đoán sai rồi. Hôm nay bổn vương phi tới đây, chính là tìm Triệu Khả Nhân, hơn nữa là đến giúp nàng.”
Triệu Khả Nhiên một chút che giấu cũng không có, trực tiếp nói ra. Vốn dĩ mục đích khác hôm nay nàng tới là muốn cảnh tỉnh Nhàn Lạc.
“Vương phi, người có ý gì?” Trong lòng Nhàn Lạc kinh nghi bất định, “Người nói, người đến giúp đỡ Triệu thứ phi, vậy là ý gì!”
“Lời của ta rất khó hiểu sao? Chính là ý trên mặt chữ!” Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, “Trước đó không phải Triệu Khả Nhân cãi nhau với tổ phụ sao? Mùng ba tháng sau chính là đại thọ sáu mươi của tổ phụ, hôm đó bổn vương phi muốn để bọn họ hòa hảo!”
“Cái gì?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Nhàn Lạc sa sút sợ hãi kêu, “Tại sao! Vương phi, tại sao người phải làm như vậy?”
Trong nội tâm Nhàn Lạc biết rõ, địa vị Thái tử phi không thể nào rung chuyển được, bởi vì nàng có chỗ dựa cường đại. Nhưng Triệu thứ phi không giống nhau, hiện tại Triệu thứ phi và Trấn Bắc hầu đoạn tuyệt quan hệ, cho nên nàng mới có cơ hội thượng vị. Nếu như lúc này, Triệu thứ phi và Trấn Bắc hầu làm hòa, vậy Thái tử sẽ sủng ái Triệu thứ phi lần nữa, đối với mình mà nói, tuyệt đối là một uy hiếp.
“Cần giật mình như vậy sao?” Ngược lại với tiếng kêu sợ hãi của Nhàn Lạc, vẻ mặt Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng, “Triệu Khả Nhân là muội muội của bổn vương phi, bổn vương phi trợ giúp nàng và tổ phụ làm hòa, đó không phải là việc bình thường sao?”
“Nhưng mà, vương phi, trước kia Triệu thứ phi đã làm nhiều chuyện hại người như vậy, chẳng lẽ một chút người cũng không nhớ sao?” Nhàn Lạc nhanh chóng mở miệng nói, “Người quên sao? Nàng từng sai người hạ hồng hoa trong cao điểm của người. Người không hận nàng sao?”
Nhàn Lạc cho là mình nói như vậy, ít nhất sẽ gợi lên một chút tức giận của Triệu Khả Nhiên, nhưng để nàng không ngờ chính là, thái độ Triệu Khả Nhiên không một chút biến hóa, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu, “Vậy thì thế nào?”
Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Triệu Khả Nhiên, Nhàn Lạc sốt ruột, nàng thật vất vả mới thừa cơ hội này leo lên vị trí như hôm nay, nếu lúc này Triệu Khả Nhân lại được sủng ái, tuyệt đối sẽ không buông tha nàng. Nghĩ đến đây, trong lòng của nàng không nhịn được gấp gáp, bật thốt lên, “Vương phi, người không thể làm như vậy.”
“Ồ!” Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng nhướng mày, “Ngươi có ý gì!”
Nhàn Lạc vừa nói ra trong lòng không nhịn được hối hận, nói như vậy là dĩ hạ phạm thượng! Nàng vội vã mở miệng giải thích, “Vương phi, nô tỳ không phải ý đó. Nô tỳ chỉ cho là, trước kia Triệu thứ phi hại người như vậy... người thật sự không nên tha thứ cho nàng như vậy.”
“Bổn vương phi cũng không có tha thứ cho nàng.” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười, “Chỉ là, chuyện lần này, bổn vương phi nhất định giúp đỡ. Chỉ cần có phủ Trấn Bắc Hầu làm núi dựa, tin tưởng ngày Triệu Khả Nhân được sủng ái cũng không xa! Thật ra thì như vậy cũng tốt, Nhàn Lạc, ngươi không phải đã nói sao! Gần đây phủ Thái tử xảy ra quá nhiều chuyện. Nếu nói như vậy, vậy thì cứ để nó trở về đúng quỹ đạo thì tốt hơn!”
“Vương phi, tại sao người muốn làm như vậy?” Nếu nàng còn không nhìn ra Triệu Khả Nhiên cố ý, vậy thì Nhàn Lạc nàng thật sự ngu ngốc rồi, “Cho tới nay, người không phải rất hận Triệu thứ phi sao? Tại sao phải chọn vào lúc này đến giúp nàng?”
“Thật là một câu hỏi hay.” Triệu Khả Nhiên làm bộ dạng suy tư, “Nên nói như thế nào đây? Nếu như thật sự hỏi tại sao, vậy cũng chỉ có thể nói, bổn vương phi cao hứng làm như vậy. Tựa như ban đầu giống như giúp ngươi, cũng chỉ là bổn vương phi nhất thời cao hứng mà thôi.”
Trong lòng Nhàn Lạc cả kinh, trong lúc lờ mờ, dường như nàng hiểu ra ý Triệu Khả Nhiên muốn nói. Mới vừa rồi nàng vẫn còn âm thầm may mắn, Triệu Khả Nhiên không phát hiện tiểu xảo của nàng, nhưng mà bây giờ nàng đã biết, thì ra là không phải không phát hiện, mà là không có nói ra mà thôi. Nàng càng nghĩ càng kinh hãi, vội vàng mở miệng giải thích, “Vương phi, nô tỳ, nô tỳ không phải cố ý.”
“Cái gì không phải cố ý!” Triệu Khả Nhiên tỏ vẻ không hiểu, “Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì! Sao bổn vương phi nghe không hiểu?”
“Vương phi, khoảng thời gian này đều là lỗi của nô tỳ.” Nhàn Lạc vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ, cho tới nay nàng có lòng tin, vương phi chắc sẽ không từ bỏ nàng, nhưng hôm nay xem ra, trong lòng của nàng tràn đầy không xác định, “Về sau, cho dù người căn dặn nô tỳ làm chuyện gì, nô tỳ cũng sẽ không từ chối, xin người tạm tha nô tỳ lần này!”
“A…, không phải ngươi nói ngươi không còn cách nào, cho nên mới không nghe ngóng được sao?” Khuôn mặt tươi cười của Triệu Khả Nhiên đột nhiên thu lại, “Thế nào, chẳng lẽ vừa rồi ngươi dối gạt bổn vương phi sao? Bây giờ ngươi đã là thị thiếp Thái tử, cho nên không xem bổn vương phi để ở trong mắt, đúng không! Xem ra ngươi đến tìm bổn vương phi, nói muốn thần phục bổn vương phi, những lời đó cũng là giả đi!”
Trong lòng Nhàn Lạc gấp gáp, tuy nhiên lại không thể phản bác, lúc trước nàng đi tìm vương phi, đích xác là có lòng riêng của mình, còn có chuyện lần này cũng giống vậy. Nàng cũng không biết nên nói gì để phản bác lại.
Thấy Nhàn Lạc vẫn không mở miệng trả lời, Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười châm chọc, “Xem ra đã bị ta nói trúng! Nhàn Lạc, ngươi cũng thấy kết quả lúc trước của Linh nhi! Nàng từng hầu hạ bên cạnh bổn vương phi lâu như vậy, khi phát hiện nàng phản bội, bổn vương phi cũng có thể không chút do dự vứt bỏ. Đối với người bất trung, bổn vương phi sẽ không giữ ở bên người.”
“Vương phi, về sau nô tỳ cũng không dám nữa.” Trong lòng Nhàn Lạc khủng hoảng, vội vàng quỳ trên đất cầu xin tha thứ, nàng thật sợ Triệu Khả Nhiên sẽ vì vậy mà vứt bỏ nàng, như vậy, cả đời nàng thật sự xong rồi.
Triệu Khả Nhiên lấy tay nâng cằm Nhàn Lạc lên, lạnh lùng nhìn nàng, mở miệng nói, “Không cần đùa giỡn suy tính ở trước mặt bổn vương phi, ngươi còn chưa đủ tư cách. Bổn vương phi có thể nâng ngươi lên, cũng có thể cho ngươi té xuống. Lần này, bổn vương phi nhất định sẽ khiến cho Triệu Khả Nhân được sủng ái trở lại, đến lúc đó, chuyện giữa ngươi và nàng, bổn vương phi không sẽ quản. Còn nữa, Thiên Hương hoàn, bổn vương phi vẫn sẽ như cũ cung cấp cho ngươi.”
Bị buộc nhìn thẳng vào mắt của Triệu Khả Nhiên, cảm giác sợ hãi trong lòng Nhàn Lạc vô cùng sâu. Nhất là nghe từ trong miệng Triệu Khả Nhiên nói ra lời lẽ lạnh lùng, nàng quả thật hít thở không thông.
“Còn nữa…” Triệu Khả Nhiên tiếp tục nói, “Chuyện lần này coi như là một trừng phạt nhỏ, nếu còn có lần sau, vậy ngươi chính là con cờ bổn vương phi không cần rồi. Bổn vương phi muốn nhìn một chút, đến lúc đó, không có Thiên Hương hoàn, ngươi, làm sao bắt được tâm của Thái tử.”
Nói xong, Triệu Khả Nhiên không để ý tới nàng, trực tiếp rời khỏi phòng. Mà toàn thân Nhàn Lạc mệt lả ngồi dưới đất, thật lâu cũng không có sức đứng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.