Chương 132: Chôn vùi mầm tai họa, tình cờ gặp được Lâm Tú Tú
Hạ Nhật Phấn Mạt
19/08/2016
Không lâu sau, Triệu
Tùng tuyên bố với mọi người, bởi vì thân thể Triệu Oánh không khỏe, phải đến tông miếu để tu dưỡng, hơn nữa thời gian rất gấp gáp, ngày mai phải đi rồi. Thậm chí còn công khai tuyên bố, từ nay về sau, Thái sư phủ
không còn tam tiểu thư nữa. Tuy mọi người không biết rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, nhưng đại khái cũng có thể đoán được là chuyện gì.
Triệu Oánh bị nhốt trong phòng của mình, làm thế nào cũng không ra ngoài được. Nàng ta muốn trút giận, muốn gào thét, nhưng không có cách nào. Không chỉ Triệu Oánh, Trương thị bị nhốt ngoài cửa cũng vô cùng bất lực, không biết phải làm thế nào mới giúp được nữ nhi của mình. Mẫu tử hai người đều không biết phải làm sao.
Xảy ra việc như vậy, tối này, trong Thái sư phủ có rất nhiều người cả đêm không ngủ. Nhưng, dù là có ngủ được hay không, thời gian vẫn sẽ trôi qua.
Sáng sớm, sau khi dùng xong bữa sáng, Triệu Khả Nhiên dẫn Cầm Hương xuất môn. Vì ngày mai nàng phải tiến cung, nên hôm nay nàng muốn đi dạo phố một chút, nhân tiện xem thử có gì cần mua hay không. Nhưng không thể không nói, trên thế giới có một câu nói rất đúng, đó chính là "Oan gia ngõ hẹp", vì lúc Triệu Khả Nhiên đến cổng thì gặp Trương thị và người sắp bị đưa đi là Triệu Oánh.
Triệu Khả Nhiên rất muốn làm bộ không nhìn thấy, nhưng đáng tiếc ông trời không nghe được lời cầu nguyện của nàng, vì Triệu Oánh đã nhìn thấy nàng.
Thấy Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên vô thức muốn né tránh, dù sao lúc này nếu xảy ra phiền toái gì thì cũng không tốt. Nhưng Triệu Khả Nhiên lại cẩn thận suy nghĩ lại, dường như cảm thấy mình cũng không làm sai điều gì, tại sao phải né tránh chứ? Nghĩ đến điều này, Triệu Khả Nhiên lại ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía cổng.
Từ lúc xảy ra chuyện Triệu Oánh đã nín một bụng tức giận, hơn nữa sáng sớm nay còn sắp phải đến tông miếu nữa. Tuy nói dễ nghe, nhưng tông miếu chính là nơi không thấy mặt trời, hơn nữa hiện tại bản thân đã bị xoá tên, không còn là tam tiểu thư của Thái sư phủ nữa, bản thân có lẽ không có cách nào quay về được nữa. Nghĩ đến đây, nàng ta cảm thấy vô cùng hoang mang, muốn cầu phụ thân xử lý nhẹ, nhưng từ lúc phụ thân tuyên bố nghiêm phạt nàng, thì không thấy mặt phụ thân nữa.
Sáng sớm nay, Triệu Oánh bị ép đi tông miếu. Bây giờ nàng ta đang ở ngoài cổng, làm thế nào cũng không chịu lên xe. Lúc nàng ta đang liều mạng giãy dụa, thì nhìn thấy đầu sỏ hại mình thành ra thế này. Bây giờ nàng ta đã thành ra thế này, nhưng kẻ đầu sỏ là Triệu Khả Nhiên vẫn nghênh ngang như vậy mà đi qua mình.
Vừa nhìn thấy Triệu Khả Nhiên, Triệu Oánh trở nên hết sức kích động, liều mạng giãy giụa muốn tiến lên phía trước, miệng còn không ngừng hò hét gọi, "Triệu Khả Nhiên, con tiện nhân này, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta."
Nhưng dù Triệu Oánh có hận hơn nữa thì cũng không có cách nào, bây giờ nàng ta bị hai thô sử bà tử áp giải, chẳng thể nào giãy thoát được.
Thấy Triệu Oánh giãy dụa kịch liệt như vậy, Triệu Khả Nhiên phất phất tay, mở miệng nói, "Mấy người các ngươi buông tay ra trước đi! Ta có vài lời muốn nói với nàng ta."
Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên phân phó, hai thô sử bà tử đang áp giải Triệu Oánh lộ vẻ khó xử, "Đại tiểu thư, cái này, lão gia có phân phó, ai cũng không được nói chuyện với nàng ta."
Sau khi nghe bà ta nói, Triệu Khả Nhiên mở miệng nói, "Ta chẳng qua là muốn nói mấy câu mà thôi, sẽ không làm lỡ thời gian đâu, nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ chịu trách nhiệm."
Lúc Triệu Khả Nhiên nói chuyện, thần tình nghiêm túc, trên người mang theo khí tức uy nghiêm như ẩn như hiện, khiến hai thô sử bà tử thiếu chút là hít thở không thông. Thấy tình hình như vậy, hai thô sử bà tử cũng nhủ thầm, nói thế nào thì bây giờ đại tiểu thư cũng đã là quận chúa, nếu đắc tội với nàng, những ngày tháng ở trong phủ sau này của bản thân e rằng thật sự không dễ dàng. Sau khi cân nhắc tình thế, hai thô sử bà tử buông Triệu Oánh ra.
Một trong hai thô sử bà tử hành lễ rồi mở miệng nói, "Đại tiểu thư, hai người nói chuyện trước đi, chúng nô tỳ sẽ đợi ở một bên. Nhưng, xin tiểu thư hãy nhanh chóng, chúng nô tỳ cũng chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi, mong tiểu thư đừng làm khó chúng nô tỳ."
Sau khi thấy biểu hiện của hai thô sử bà tử, Triệu Khả Nhiên đưa mắt về phía Cầm Hương. Cầm Hương liền tiến lên, nhét cho hai thô sử bà tử mỗi người một thỏi bạc. Sau khi thấy thỏi bạc trong tay, thần sắc trên mặt hai thô sử bà tử liền thả lỏng. Bọn họ chẳng qua chỉ là hai thô sử bà tử mà thôi, vốn không có cơ hội nào được khen thưởng, đặc biệt là được thưởng hậu hĩnh như vậy. Vì vậy, chút bất mãn trong lòng bọn họ vừa rồi cũng biến mất không tung tích. Bọn họ bây giờ chỉ cảm thấy sau khi đại tiểu thư làm quận chúa, thì đã thay đổi, ra tay rộng rãi như vậy.
Triệu Khả Nhiên cười cười, "Đây là phần thưởng của các ngươi. Trước hết các ngươi hãy lui qua một bên đi!"
Từ sau khi sống lại, Triệu Khả Nhiên đã biết, rất nhiều chuyện, vẫn là có bạc thì dễ làm việc. Đặc biệt là tuy bây giờ mình là quận chúa, nhưng nếu muốn người ta thật lòng làm việc cho mình thì bạc là tuyệt đối không thể thiếu được. Trong lòng một số nô tài, địa vị của chủ tử là một chuyện, chủ tử khen thưởng lại là một chuyện khác. Nếu như ngươi chỉ có địa vị mà không có bạc để khen thưởng, người ta sẽ chỉ bằng mặt không bằng lòng đối với ngươi. Chỉ có cho bạc rồi thì người ta mới trung thành làm việc cho ngươi.
Sau khi nhận bạc, hai thô sử bà tử hài lòng lui qua một bên, bọn họ tuy nhìn thấy được hành động, nhưng lại không nghe được Triệu Khả Nhiên các nàng nói chuyện.
Vừa được thả ra, Triệu Oánh liền muốn xông về phía trước đánh Triệu Khả Nhiên, nhưng, có Cầm Hương ở một bên, Triệu Oánh làm sao có thể được như ý! Vừa nhìn thấy động tác của Triệu Oánh, Cầm Hương lập tức tiến lên trước một bước, trực tiếp bắt lấy tay Triệu Oánh bẻ ngoặc về phía sau, hạn chế hành động của Triệu Oánh.
Thân thủ của Cầm Hương thật sự không giống với mấy thô sử bà tử, Triệu Oánh bị bẻ ngoặc hai tay thì không hề động đậy được, nhưng miệng lại vẫn mắng chửi không sạch sẽ, "Triệu Khả Nhiên, ngươi là đồ tiện nhân. Đều là do ngươi hại ta, nếu không phải ngươi, hôm nay ta sao lại trở thành thế này! Đều là lỗi của ngươi, dù thế nào ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Sau khi nghe Triệu Oánh nói, Triệu Khả Nhiên nở nụ cười, tiến lên trước một bước, dùng sức vung tay tát cho Triệu Oánh một cái. Triệu Khả Nhiên đánh một cái tát này, thật sự là dùng lực hết sức, thậm chí là làm cho tay mình đỏ cả lên. Tức khắc, trên mặt Triệu Oánh liền xuất hiện một dấu tay đỏ tươi.
Bất thình lình bị một cái tát khiến Triệu Oánh tỉnh người, nàng ta không thể tin được mà nhìn Triệu Khả Nhiên, "Ngươi đánh ta, ngươi lại dám đánh ta."
Sau khi thấy bộ dạng của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên mỉm cười, "Đúng vậy, người ta đánh là ngươi. Ta nói cho ngươi biết, ta đã muốn đánh ngươi từ lâu. Thế nào, lẽ nào ta đánh không được ngươi sao?"
Thấy dáng vẻ đương nhiên của Triệu Khả Nhiên, Triệu Oánh tức giận, "Triệu Khả Nhiên, ngươi là đồ tiện nhân, ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta, ngươi dựa vào cái gì. Đều là ngươi, nếu không phải là ngươi, ta sao lại rơi vào tình cảnh như thế này cơ chứ! Ngươi đã hại ta thành thế này rồi, giờ ngươi còn dám đánh ta."
Thấy dáng vẻ cuồng loạn của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên lạnh lùng liếc nhìn Triệu Oánh, "Triệu Oánh, ngươi cho là hiện tại vì sao ngươi trở thành bộ dạng như thế này, đó đều là do ngươi tự làm tự chịu. Nếu không phải ngươi muốn hãm hại ta, thì bây giờ sao ngươi lại trở nên như thế này? Nếu muốn trách thì trách chính mình không biết lượng sức, thế mà lại dám tính kế ta."
"Triệu Khả Nhiên, ngươi đừng có cưỡng từ đoạt lý, nếu không phải là ngươi từ chối ta trước, ta sao lại muốn hãm hại ngươi chứ?" Triệu Oánh nói rất hùng hồn.
"Phải không?" Triệu Khả Nhiên mở miệng cười, nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có ý cười, chỉ có vẻ lạnh như băng, "Vậy ngươi nói đi, tại sao ta không thể từ chối ngươi? Tại sao ta phải giúp ngươi? Lần trước ta giúp ngươi tránh được việc bị Triệu Khả Nhân tính kế, nhưng kết quả thì sao? Cái ta nhận được chính là bị ngươi hãm hại. Lẽ nào ngươi cảm thấy ta nên lấy đức báo oán, nhất định phải giúp ngươi?"
Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên nói, sắc mặt của Triệu Oánh thoáng cái trắng bệch. Lời Triệu Khả Nhiên nói, trước giờ nàng ta không nghĩ tới, nhưng, nàng ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận sai lầm của mình, "Nếu như ngươi không từ chối ta, vậy ta tuyệt nhiên sẽ không hãm hại ngươi."
Nhưng tuy rằng ngoài miệng Triệu Oánh nói như vậy, nhưng giọng điệu lại dường như không còn kiên định như vừa rồi.
Triệu Khả Nhiên nở nụ cười, "Triệu Oánh, vẫn là câu nói đó, tại sao ta phải giúp ngươi? Triệu Oánh, ngươi có biết, tại sao bản thân ngươi lại rơi vào bước đường như hôm nay không? Đó là bởi vì ngươi quá xuẩn ngốc, nhưng lại không biết lượng sức muốn gây rối, nên mới biến thành bộ dạng như ngày hôm nay."
Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Oánh trừng mắt thật lớn, tựa như nghe được tin tức không dám tin tưởng nào đó.
Triệu Khả Nhiên không để ý đến Triệu Oánh, tiếp tục nói, "Dù là lần trước ngươi muốn uy hiếp Triệu Khả Nhân, hay là lần này muốn hãm hại ta, cũng đều chỉ có thể chứng tỏ ngươi quá xuẩn ngốc. Việc lần trước, tuy ngươi tránh được bị trừng phạt, nhưng đổi lại bị mẫu thân coi thường, dẫn đến hôn sự của ngươi bị cản trở. Bây giờ ngươi muốn hãm hại ta, lại khiến ngươi bị xóa tên. Ngươi phải biết, rốt cuộc là bản thân ngươi quan trọng bao nhiêu thì mới bắt đầu làm việc, nếu như vậy, mới không rơi vào bước đường như thế này, không phải sao?"
Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Oánh vẫn thanh minh cho bản thân, "Triệu Khả Nhiên, thắng làm vua thua làm giặc, lần này chẳng qua là ngươi may mắn mà thôi. Ngươi đừng đắc ý, rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ ăn quả đắng."
Sau khi nghe Triệu Oánh nói, Triệu Khả Nhiên tuyệt không tức giận, chỉ mỉm cười, "Việc này ngươi yên tâm được rồi, ta tuyệt đối sẽ không. Vì ta thông minh hơn ngươi."
Thấy dáng vẻ tự tin của Triệu Khả Nhiên, trong lòng Triệu Oánh tràn ngập nộ khí. Nàng ta nhìn Triệu Khả Nhiên với vẻ mặt căm hận, hận không thể dùng ánh mắt mà giết chết Khả Nhiên.
Triệu Khả Nhiên đi tới bên cạnh Triệu Oánh, nhẹ giọng nói bên tai nàng ta, "Tam muội muội, xem ra bây giờ ngươi vẫn không biết rõ tình hình, phải không? Bây giờ không chỉ là ngươi phải đi tông miếu, mà ngươi còn bị xóa tên nữa. Ngươi phải biết, tuy ngươi đã đi tông miếu, nhưng Trương di nương vẫn còn ở trong phủ. Tuy hôm nay Trương di nương bị nhốt trong phòng. Nhưng, sau này, nếu có sự thu xếp của di nương, ngày tháng ngươi ở tông miếu mới dễ chịu một chút, không phải sao? Nếu Trương di nương cũng xảy ra chuyện gì, đến lúc đó, cả đời ngươi tuyệt đối không có cơ hội quay lại nữa. Cho nên, xem như vì Trương di nương, ngươi vẫn là đừng nói lung tung thì tốt hơn."
Triệu Oánh nghe rất rõ ràng ý uy hiếp trong lời nói của Triệu Khả Nhiên, nàng ta không dám tin nhìn Triệu Khả Nhiên, nghiến răng nghiến lợi nói, "Triệu Khả Nhiên, ngươi dám."
Thấy dáng vẻ của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên nở nụ cười, "Vì sao không dám! Ta nói được thì làm được. Ngươi nên biết, chỉ bằng địa vị của ta hôm nay, muốn chỉnh một di nương, cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay mà thôi. Nếu như hôm nay ngươi còn gây náo loạn, vậy nói không chừng hôm nay không chỉ có mình ngươi đi tông miếu đâu."
Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Oánh giận mà không dám nói gì. Triệu Oánh không biết rốt cuộc Triệu Khả Nhiên nói thật hay giả. Nhưng mà, nếu như Triệu Khả Nhiên thật sự làm như vậy, thì không chỉ bản thân mình mà cả di nương cũng phải đi tông miếu. Tuy di nương ở trong phủ cũng không giúp được gì cho mình, nhưng, chỉ cần có di nương lo liệu, thì những ngày tháng ở tông miếu của mình sẽ không quá chật vật, trong tương lai mình mới có khả năng được quay về thái sư phủ.
Nhìn dáng vẻ giận mà không dám nói của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên hết sức hài lòng nở nụ cười, "Rất tốt, hi vọng sau này tam muội muội không nên nói chuyện lung tung. Nếu không, ta thật sợ rằng Trương di nương cũng phải theo ngươi đi tông miếu."
Sau khi nói xong, Triệu Khả Nhiên vẫy tay, gọi hai thô sử bà tử qua, "Bây giờ các ngươi hãy mang tam tiểu thư, không phải, bây giờ thái sư phủ đã không còn tam tiểu thư nữa, nên gọi là Triệu Oánh mới đúng, các ngươi hãy mang nàng ta đi đi! Có lẽ bây giờ nàng ta sẽ không phản kháng nữa."
Triệu Oánh thực sự không phản kháng nữa, nhưng trong ánh mắt nàng ta nhìn Triệu Khả Nhiên lại tràn đầy oán hận. Lúc này trong lòng Triệu Oánh yên lặng lập lời thề, Triệu Khả Nhiên, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ trả lại toàn bộ khuất nhục mà ngày hôm nay ta nhận được cho ngươi.
Đối với oán hận của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên tuyệt không để ý. Vốn nàng không muốn phát sinh xung đột với Triệu Oánh, nhưng vì Triệu Oánh mắng nàng thật sự quá khó nghe, nên nàng mới mở miệng.
Sau khi giải quyết xong chuyện, Triệu Khả Nhiên không quan tâm đến Triệu Oánh, cứ như thế mà dẫn Cầm Hương đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi Thái sư phủ, Triệu Khả Nhiên dẫn theo Cầm Hương đi dạo phố. Thật ra tuy nói là đi chuẩn bị cho việc tiến cung vào ngày mai, nhưng Triệu Khả Nhiên vẫn cảm thấy bản thân mình thật chẳng cần chuẩn bị gì cả. Kỳ thật, tất cả đồ đạc cần mang khi tiến cung, Cầm Hương và Thi Hương đều đã chuẩn bị cho nàng rồi, nếu nàng không có cái gì, Tư Đồ Húc cũng đã chuẩn bị cho nàng.
Nhưng, nếu thật sự nói đến đồ mà Tư Đồ Húc chuẩn bị cho nàng, Triệu Khả Nhiên vẫn cảm thấy có chút buồn cười. Tư Đồ Húc chuẩn bị cho nàng một xấp ngân phiếu, đều là loại mệnh giá nhỏ năm mươi lượng, một trăm lượng, nhưng cộng lại thì được một con số không nhỏ, được khoảng năm vạn lượng. Tuy nói đến tiền có vẻ thô tục, nhưng Triệu Khả Nhiên cũng hiểu được, trong cung, chuyện gì cũng cần khen thưởng. Nếu không có tiền, người khác tuyệt nhiên sẽ không làm việc cho ngươi. Sự việc sáng ngày hôm nay không phải là ví dụ tốt nhất sao? Vì thế, đối với ngân phiếu mà Tư Đồ Húc đưa tới, Triệu Khả Nhiên vẫn nhận. Bây giờ những ngân phiếu đó đa phần là do Cầm Hương giữ, đến lúc tiến cung sẽ hảo dụng.
Thật ra, từ sau khi Triệu Khả Nhiên và Tư Đồ Húc thổ lộ tình cảm, đối với lễ vật mà Tư Đồ Húc tặng, phần lớn là nàng thu nhận. Triệu Khả Nhiên cảm thấy, nếu mình đã quyết định ở bên cùng với Tư Đồ Húc. Nếu nàng không chịu nhận lễ vật mà Tư Đồ Húc mang tặng, vậy không phải là quá làm kiêu rồi sao? Hơn nữa, những lễ vật kia đều là Tư Đồ Húc tỉ mỉ chuẩn bị cho nàng, nếu không nhận thì không phải là đã lãng phí tâm ý của chàng hay sao?
Triệu Khả Nhiên là một người thông minh, nên sẽ không vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà gây với Tư Đồ Húc. Hơn nữa, thật ra những lễ vật mà Tư Đồ Húc tặng nàng, không phải là vì muốn nàng vui vẻ hay sao? Cho nên, lúc Tư Đồ Húc tặng lễ vật, nàng chỉ cần vui vẻ nhận lấy, đó không phải là báo đáp tốt nhất hay sao?
Triệu Khả Nhiên cứ như thế dẫn theo Cầm Hương di dạo khắp nơi trên phố, không có đích đến cố định nào. Sau khi thấy hành động của Triệu Khả Nhiên, Cầm Hương không nhịn được lên tiếng, "Tiểu thư, người đi dạo đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc người có đích đến nào không?"
Tính tình Cầm Hương hoạt bát, nên lúc bình thường, thái độ đối xử với Triệu Khả Nhiên có đôi khi có chút tùy ý, mà Triệu Khả Nhiên đối với điều này thật ra cũng không có để ý lắm. Đối với nàng mà nói, Cầm Hương và Thi Hương vốn cũng không phải là nha hoàn thông thường, nên đối với thái độ tùy ý của Cầm Hương, cũng sẽ không nói gì, ngược lại còn cảm thấy thật ra Cầm Hương có dáng vẻ thế này thật đáng yêu.
Cho nên sau khi nghe Cầm Hương nói, Triệu Khả Nhiên nhìn Cầm Hương, cười cười, "Kỳ thực ta không có đích đến nào cả."
"Cái gì?" Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên trả lời, Cầm Hương hét lớn một tiếng, "Không có đích đến, vậy sao người còn dạo phố lâu như vậy!"
Triệu Khả Nhiên nhìn Cầm Hương cười vô tội, "Thật ra, ngươi cũng biết, ngày mai sẽ phải tiến cung rồi, hôm qua lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên hôm nay ta muốn đi dạo một chút để giải khuây, nhân tiện xem thử có gì cần mua hay không mà thôi."
Thấy dáng vẻ dáng vẻ vô tội của Triệu Khả Nhiên, nghe câu trả lời của Triệu Khả Nhiên, Cầm Hương chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà hét lên, hóa ra là bản thân mình đang bồi tiểu thư nhà mình giải khuây mà thôi.
Sau khi thấy dáng vẻ của Cầm Hương, Triệu Khả Nhiên nở nụ cười, mở miệng nói, "Nếu không thì, Cầm Hương, ngươi đưa ra một ý kiến đi! Xem thử rốt cuộc chúng ta phải đi đâu?"
Triệu Khả Nhiên cũng biết mình cứ đi dạo không đích đến như vậy dường như có chút vấn đề, nhưng, nhất thời, muốn đi đến đâu, nàng cũng không có chủ ý. Vì thế, vẫn nên giao quyền quyết định cho Cầm Hương đi! Cầm Hương hẳn là có ý kiến hay!
Đối diện với ánh mắt tín nhiệm của Triệu Khả Nhiên, sau khi Cầm Hương suy nghĩ một chút, mở miệng đề nghị, "Tiểu thư, bằng không chúng ta đi Trân Bảo trai xem thử. Tuy điện chủ đã tặng người không ít trang sức. Nhưng nói thế nào thì trang sức của nữ nhân mãi mãi đều không ngại ít. Hơn nữa, chúng ta đi xem, cũng không nhất định phải mua, không phải sao?"
Thấy Cầm Hương nói hết sức phấn khởi như vậy, Triệu Khả Nhiên thật sự không muốn đả kích sự nhiệt tình của nàng, đành phải gật đầu, "Vậy được rồi! Dù sao cũng không có việc gì làm, chúng ta đi Trân Bảo trai xem một chút."
Không bao lâu, hai người đã đến Trân Bảo trai. Nhưng, khiến Triệu Khả Nhiên không ngờ tới là, tại Trân Bảo trai, nàng lại gặp được người quen.
Còn chưa tiến vào Trân Bảo trai, Triệu Khả Nhiên đã thấy có hai nữ tử đang lựa chọn trang sức. Một người trong đó mặc xiêm y hồng nhạt dáng vẻ có thể nói là xinh đẹp, mà người còn lại thì mặc xiêm y vàng nhạt, tuy mỹ mạo không bằng nữ tử mặc xiêm y hồng nhạt, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp khả ái. Triệu Khả Nhiên chú ý tới hai nữ tử này, không phải vì mỹ mạo của hai người họ, mà vì nàng cảm thấy hai nữ tử này thoạt nhìn vô cùng quen mắt.
Thế nhưng, lúc nàng còn chưa nghĩ ra hai nữ tử này là ai, nữ tử mặc xiêm y màu vàng đã nhìn thấy nàng, liền bước lên trước, "Triệu tiểu thư, thật là trùng hợp! Tiểu thư cũng đến lựa chọn trang sức à!"
Nhìn nữ tử đi về phía mình, Triệu Khả Nhiên thấy mờ mịt, nàng vẫn không nhớ ra, rốt cuộc nữ tử gọi tên mình này là ai.
Sau khi thấy dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, Cầm Hương liền biết tiểu thư nhà mình không nhận ra người trước mặt, thế là nàng liền nói nhỏ bên tai Triệu Khả Nhiên, "Tiểu thư, người đang đi về phía tiểu thư là thiên kim Lâm Tú Tú của Phiêu Kỵ đại tướng quân Lâm Uy. Còn nữ tử mặc xiêm y hồng nhạt là nữ nhi của Vân tướng - Vân Y Y, nàng ta cũng là một trong tứ đại mỹ nữ của kinh thành! Đúng rồi, cô mẫu của nàng ta chính là Vân quý phi rất được đương kim thánh thượng sủng ái.
Cầm Hương thật đúng không hổ là người giỏi về thu thập tình báo, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra rốt cuộc người trước mắt là người nào.
Sau khi được Cầm Hương nhắc nhở, Triệu Khả Nhiên liền tươi cười, "Thì ra là Lâm tiểu thư! Trùng hợp thật! Không ngờ gặp được tiểu thư ở đây."
Thật ra, Từ sau lần ở Tần quốc công phủ thấy Triệu Khả Nhiên làm thơ, Lâm Tú Tú vẫn muốn giao hảo cùng Triệu Khả Nhiên, chỉ là khổ nổi không tìm được cơ hội mà thôi. Cho tới nay Lâm Tú Tú vẫn luôn vô cùng thích ngâm thơ đối đáp, cho nên đối với lần trước Triệu Khả Nhiên có thể làm được thơ như vậy, nàng rất khâm phục. Nên mới muốn cùng Triệu Khả Nhiên giao hảo, nhưng từ sau lần đó, hai người không hề có cơ hồi nào gặp mặt. Khó có được ngày hôm nay gặp mặt, Lâm Tú Tú tự nhiên là rất vui vẻ tiến đến chào hỏi.
Lâm Tú Tú bước đến, rất vui mừng kéo tay Triệu Khả Nhiên, hưng phấn mà nói rằng, "Triệu tiểu thư, từ sau lần gặp ở thọ yến của Tần lão phu nhân, chúng ta không gặp lại nhau nữa. Lần trước tiểu thư làm thơ thật sự quá hay. Ta vẫn luôn muốn tìm tiểu thư, nhưng mãi mà không có cơ hội."
Thấy Lâm Tú Tú thân thiện như vậy, Triệu Khả Nhiên không hề ghét, cười trả lời, "Thật sao? Kỳ thật, gần đây có khá nhiều việc, hơn nữa ta còn qua về bổn gia một chuyến, nên không có thời gian!"
"Đúng rồi!" Lâm Tú Tú vô cùng hưng phấn vừa cười vừa nói, "Triệu tiểu thư, ai da, ta vẫn nên gọi tiểu thư là Khả Nhiên thì hơn, đừng câu nệ như vậy!"
"Tú Tú." Triệu Khả Nhiên liền theo lời Tú Tú mà gọi.
Nghe Triệu Khả Nhiên gọi tên mình, Lâm Tú Tú hết sức vui vẻ, "Đúng rồi, ta còn chưa chúc mừng tiểu thư nữa! Bây giờ tiểu thư đã là quận chúa rồi."
Triệu Oánh bị nhốt trong phòng của mình, làm thế nào cũng không ra ngoài được. Nàng ta muốn trút giận, muốn gào thét, nhưng không có cách nào. Không chỉ Triệu Oánh, Trương thị bị nhốt ngoài cửa cũng vô cùng bất lực, không biết phải làm thế nào mới giúp được nữ nhi của mình. Mẫu tử hai người đều không biết phải làm sao.
Xảy ra việc như vậy, tối này, trong Thái sư phủ có rất nhiều người cả đêm không ngủ. Nhưng, dù là có ngủ được hay không, thời gian vẫn sẽ trôi qua.
Sáng sớm, sau khi dùng xong bữa sáng, Triệu Khả Nhiên dẫn Cầm Hương xuất môn. Vì ngày mai nàng phải tiến cung, nên hôm nay nàng muốn đi dạo phố một chút, nhân tiện xem thử có gì cần mua hay không. Nhưng không thể không nói, trên thế giới có một câu nói rất đúng, đó chính là "Oan gia ngõ hẹp", vì lúc Triệu Khả Nhiên đến cổng thì gặp Trương thị và người sắp bị đưa đi là Triệu Oánh.
Triệu Khả Nhiên rất muốn làm bộ không nhìn thấy, nhưng đáng tiếc ông trời không nghe được lời cầu nguyện của nàng, vì Triệu Oánh đã nhìn thấy nàng.
Thấy Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên vô thức muốn né tránh, dù sao lúc này nếu xảy ra phiền toái gì thì cũng không tốt. Nhưng Triệu Khả Nhiên lại cẩn thận suy nghĩ lại, dường như cảm thấy mình cũng không làm sai điều gì, tại sao phải né tránh chứ? Nghĩ đến điều này, Triệu Khả Nhiên lại ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía cổng.
Từ lúc xảy ra chuyện Triệu Oánh đã nín một bụng tức giận, hơn nữa sáng sớm nay còn sắp phải đến tông miếu nữa. Tuy nói dễ nghe, nhưng tông miếu chính là nơi không thấy mặt trời, hơn nữa hiện tại bản thân đã bị xoá tên, không còn là tam tiểu thư của Thái sư phủ nữa, bản thân có lẽ không có cách nào quay về được nữa. Nghĩ đến đây, nàng ta cảm thấy vô cùng hoang mang, muốn cầu phụ thân xử lý nhẹ, nhưng từ lúc phụ thân tuyên bố nghiêm phạt nàng, thì không thấy mặt phụ thân nữa.
Sáng sớm nay, Triệu Oánh bị ép đi tông miếu. Bây giờ nàng ta đang ở ngoài cổng, làm thế nào cũng không chịu lên xe. Lúc nàng ta đang liều mạng giãy dụa, thì nhìn thấy đầu sỏ hại mình thành ra thế này. Bây giờ nàng ta đã thành ra thế này, nhưng kẻ đầu sỏ là Triệu Khả Nhiên vẫn nghênh ngang như vậy mà đi qua mình.
Vừa nhìn thấy Triệu Khả Nhiên, Triệu Oánh trở nên hết sức kích động, liều mạng giãy giụa muốn tiến lên phía trước, miệng còn không ngừng hò hét gọi, "Triệu Khả Nhiên, con tiện nhân này, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta."
Nhưng dù Triệu Oánh có hận hơn nữa thì cũng không có cách nào, bây giờ nàng ta bị hai thô sử bà tử áp giải, chẳng thể nào giãy thoát được.
Thấy Triệu Oánh giãy dụa kịch liệt như vậy, Triệu Khả Nhiên phất phất tay, mở miệng nói, "Mấy người các ngươi buông tay ra trước đi! Ta có vài lời muốn nói với nàng ta."
Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên phân phó, hai thô sử bà tử đang áp giải Triệu Oánh lộ vẻ khó xử, "Đại tiểu thư, cái này, lão gia có phân phó, ai cũng không được nói chuyện với nàng ta."
Sau khi nghe bà ta nói, Triệu Khả Nhiên mở miệng nói, "Ta chẳng qua là muốn nói mấy câu mà thôi, sẽ không làm lỡ thời gian đâu, nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ chịu trách nhiệm."
Lúc Triệu Khả Nhiên nói chuyện, thần tình nghiêm túc, trên người mang theo khí tức uy nghiêm như ẩn như hiện, khiến hai thô sử bà tử thiếu chút là hít thở không thông. Thấy tình hình như vậy, hai thô sử bà tử cũng nhủ thầm, nói thế nào thì bây giờ đại tiểu thư cũng đã là quận chúa, nếu đắc tội với nàng, những ngày tháng ở trong phủ sau này của bản thân e rằng thật sự không dễ dàng. Sau khi cân nhắc tình thế, hai thô sử bà tử buông Triệu Oánh ra.
Một trong hai thô sử bà tử hành lễ rồi mở miệng nói, "Đại tiểu thư, hai người nói chuyện trước đi, chúng nô tỳ sẽ đợi ở một bên. Nhưng, xin tiểu thư hãy nhanh chóng, chúng nô tỳ cũng chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi, mong tiểu thư đừng làm khó chúng nô tỳ."
Sau khi thấy biểu hiện của hai thô sử bà tử, Triệu Khả Nhiên đưa mắt về phía Cầm Hương. Cầm Hương liền tiến lên, nhét cho hai thô sử bà tử mỗi người một thỏi bạc. Sau khi thấy thỏi bạc trong tay, thần sắc trên mặt hai thô sử bà tử liền thả lỏng. Bọn họ chẳng qua chỉ là hai thô sử bà tử mà thôi, vốn không có cơ hội nào được khen thưởng, đặc biệt là được thưởng hậu hĩnh như vậy. Vì vậy, chút bất mãn trong lòng bọn họ vừa rồi cũng biến mất không tung tích. Bọn họ bây giờ chỉ cảm thấy sau khi đại tiểu thư làm quận chúa, thì đã thay đổi, ra tay rộng rãi như vậy.
Triệu Khả Nhiên cười cười, "Đây là phần thưởng của các ngươi. Trước hết các ngươi hãy lui qua một bên đi!"
Từ sau khi sống lại, Triệu Khả Nhiên đã biết, rất nhiều chuyện, vẫn là có bạc thì dễ làm việc. Đặc biệt là tuy bây giờ mình là quận chúa, nhưng nếu muốn người ta thật lòng làm việc cho mình thì bạc là tuyệt đối không thể thiếu được. Trong lòng một số nô tài, địa vị của chủ tử là một chuyện, chủ tử khen thưởng lại là một chuyện khác. Nếu như ngươi chỉ có địa vị mà không có bạc để khen thưởng, người ta sẽ chỉ bằng mặt không bằng lòng đối với ngươi. Chỉ có cho bạc rồi thì người ta mới trung thành làm việc cho ngươi.
Sau khi nhận bạc, hai thô sử bà tử hài lòng lui qua một bên, bọn họ tuy nhìn thấy được hành động, nhưng lại không nghe được Triệu Khả Nhiên các nàng nói chuyện.
Vừa được thả ra, Triệu Oánh liền muốn xông về phía trước đánh Triệu Khả Nhiên, nhưng, có Cầm Hương ở một bên, Triệu Oánh làm sao có thể được như ý! Vừa nhìn thấy động tác của Triệu Oánh, Cầm Hương lập tức tiến lên trước một bước, trực tiếp bắt lấy tay Triệu Oánh bẻ ngoặc về phía sau, hạn chế hành động của Triệu Oánh.
Thân thủ của Cầm Hương thật sự không giống với mấy thô sử bà tử, Triệu Oánh bị bẻ ngoặc hai tay thì không hề động đậy được, nhưng miệng lại vẫn mắng chửi không sạch sẽ, "Triệu Khả Nhiên, ngươi là đồ tiện nhân. Đều là do ngươi hại ta, nếu không phải ngươi, hôm nay ta sao lại trở thành thế này! Đều là lỗi của ngươi, dù thế nào ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Sau khi nghe Triệu Oánh nói, Triệu Khả Nhiên nở nụ cười, tiến lên trước một bước, dùng sức vung tay tát cho Triệu Oánh một cái. Triệu Khả Nhiên đánh một cái tát này, thật sự là dùng lực hết sức, thậm chí là làm cho tay mình đỏ cả lên. Tức khắc, trên mặt Triệu Oánh liền xuất hiện một dấu tay đỏ tươi.
Bất thình lình bị một cái tát khiến Triệu Oánh tỉnh người, nàng ta không thể tin được mà nhìn Triệu Khả Nhiên, "Ngươi đánh ta, ngươi lại dám đánh ta."
Sau khi thấy bộ dạng của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên mỉm cười, "Đúng vậy, người ta đánh là ngươi. Ta nói cho ngươi biết, ta đã muốn đánh ngươi từ lâu. Thế nào, lẽ nào ta đánh không được ngươi sao?"
Thấy dáng vẻ đương nhiên của Triệu Khả Nhiên, Triệu Oánh tức giận, "Triệu Khả Nhiên, ngươi là đồ tiện nhân, ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta, ngươi dựa vào cái gì. Đều là ngươi, nếu không phải là ngươi, ta sao lại rơi vào tình cảnh như thế này cơ chứ! Ngươi đã hại ta thành thế này rồi, giờ ngươi còn dám đánh ta."
Thấy dáng vẻ cuồng loạn của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên lạnh lùng liếc nhìn Triệu Oánh, "Triệu Oánh, ngươi cho là hiện tại vì sao ngươi trở thành bộ dạng như thế này, đó đều là do ngươi tự làm tự chịu. Nếu không phải ngươi muốn hãm hại ta, thì bây giờ sao ngươi lại trở nên như thế này? Nếu muốn trách thì trách chính mình không biết lượng sức, thế mà lại dám tính kế ta."
"Triệu Khả Nhiên, ngươi đừng có cưỡng từ đoạt lý, nếu không phải là ngươi từ chối ta trước, ta sao lại muốn hãm hại ngươi chứ?" Triệu Oánh nói rất hùng hồn.
"Phải không?" Triệu Khả Nhiên mở miệng cười, nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có ý cười, chỉ có vẻ lạnh như băng, "Vậy ngươi nói đi, tại sao ta không thể từ chối ngươi? Tại sao ta phải giúp ngươi? Lần trước ta giúp ngươi tránh được việc bị Triệu Khả Nhân tính kế, nhưng kết quả thì sao? Cái ta nhận được chính là bị ngươi hãm hại. Lẽ nào ngươi cảm thấy ta nên lấy đức báo oán, nhất định phải giúp ngươi?"
Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên nói, sắc mặt của Triệu Oánh thoáng cái trắng bệch. Lời Triệu Khả Nhiên nói, trước giờ nàng ta không nghĩ tới, nhưng, nàng ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận sai lầm của mình, "Nếu như ngươi không từ chối ta, vậy ta tuyệt nhiên sẽ không hãm hại ngươi."
Nhưng tuy rằng ngoài miệng Triệu Oánh nói như vậy, nhưng giọng điệu lại dường như không còn kiên định như vừa rồi.
Triệu Khả Nhiên nở nụ cười, "Triệu Oánh, vẫn là câu nói đó, tại sao ta phải giúp ngươi? Triệu Oánh, ngươi có biết, tại sao bản thân ngươi lại rơi vào bước đường như hôm nay không? Đó là bởi vì ngươi quá xuẩn ngốc, nhưng lại không biết lượng sức muốn gây rối, nên mới biến thành bộ dạng như ngày hôm nay."
Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Oánh trừng mắt thật lớn, tựa như nghe được tin tức không dám tin tưởng nào đó.
Triệu Khả Nhiên không để ý đến Triệu Oánh, tiếp tục nói, "Dù là lần trước ngươi muốn uy hiếp Triệu Khả Nhân, hay là lần này muốn hãm hại ta, cũng đều chỉ có thể chứng tỏ ngươi quá xuẩn ngốc. Việc lần trước, tuy ngươi tránh được bị trừng phạt, nhưng đổi lại bị mẫu thân coi thường, dẫn đến hôn sự của ngươi bị cản trở. Bây giờ ngươi muốn hãm hại ta, lại khiến ngươi bị xóa tên. Ngươi phải biết, rốt cuộc là bản thân ngươi quan trọng bao nhiêu thì mới bắt đầu làm việc, nếu như vậy, mới không rơi vào bước đường như thế này, không phải sao?"
Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Oánh vẫn thanh minh cho bản thân, "Triệu Khả Nhiên, thắng làm vua thua làm giặc, lần này chẳng qua là ngươi may mắn mà thôi. Ngươi đừng đắc ý, rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ ăn quả đắng."
Sau khi nghe Triệu Oánh nói, Triệu Khả Nhiên tuyệt không tức giận, chỉ mỉm cười, "Việc này ngươi yên tâm được rồi, ta tuyệt đối sẽ không. Vì ta thông minh hơn ngươi."
Thấy dáng vẻ tự tin của Triệu Khả Nhiên, trong lòng Triệu Oánh tràn ngập nộ khí. Nàng ta nhìn Triệu Khả Nhiên với vẻ mặt căm hận, hận không thể dùng ánh mắt mà giết chết Khả Nhiên.
Triệu Khả Nhiên đi tới bên cạnh Triệu Oánh, nhẹ giọng nói bên tai nàng ta, "Tam muội muội, xem ra bây giờ ngươi vẫn không biết rõ tình hình, phải không? Bây giờ không chỉ là ngươi phải đi tông miếu, mà ngươi còn bị xóa tên nữa. Ngươi phải biết, tuy ngươi đã đi tông miếu, nhưng Trương di nương vẫn còn ở trong phủ. Tuy hôm nay Trương di nương bị nhốt trong phòng. Nhưng, sau này, nếu có sự thu xếp của di nương, ngày tháng ngươi ở tông miếu mới dễ chịu một chút, không phải sao? Nếu Trương di nương cũng xảy ra chuyện gì, đến lúc đó, cả đời ngươi tuyệt đối không có cơ hội quay lại nữa. Cho nên, xem như vì Trương di nương, ngươi vẫn là đừng nói lung tung thì tốt hơn."
Triệu Oánh nghe rất rõ ràng ý uy hiếp trong lời nói của Triệu Khả Nhiên, nàng ta không dám tin nhìn Triệu Khả Nhiên, nghiến răng nghiến lợi nói, "Triệu Khả Nhiên, ngươi dám."
Thấy dáng vẻ của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên nở nụ cười, "Vì sao không dám! Ta nói được thì làm được. Ngươi nên biết, chỉ bằng địa vị của ta hôm nay, muốn chỉnh một di nương, cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay mà thôi. Nếu như hôm nay ngươi còn gây náo loạn, vậy nói không chừng hôm nay không chỉ có mình ngươi đi tông miếu đâu."
Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Oánh giận mà không dám nói gì. Triệu Oánh không biết rốt cuộc Triệu Khả Nhiên nói thật hay giả. Nhưng mà, nếu như Triệu Khả Nhiên thật sự làm như vậy, thì không chỉ bản thân mình mà cả di nương cũng phải đi tông miếu. Tuy di nương ở trong phủ cũng không giúp được gì cho mình, nhưng, chỉ cần có di nương lo liệu, thì những ngày tháng ở tông miếu của mình sẽ không quá chật vật, trong tương lai mình mới có khả năng được quay về thái sư phủ.
Nhìn dáng vẻ giận mà không dám nói của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên hết sức hài lòng nở nụ cười, "Rất tốt, hi vọng sau này tam muội muội không nên nói chuyện lung tung. Nếu không, ta thật sợ rằng Trương di nương cũng phải theo ngươi đi tông miếu."
Sau khi nói xong, Triệu Khả Nhiên vẫy tay, gọi hai thô sử bà tử qua, "Bây giờ các ngươi hãy mang tam tiểu thư, không phải, bây giờ thái sư phủ đã không còn tam tiểu thư nữa, nên gọi là Triệu Oánh mới đúng, các ngươi hãy mang nàng ta đi đi! Có lẽ bây giờ nàng ta sẽ không phản kháng nữa."
Triệu Oánh thực sự không phản kháng nữa, nhưng trong ánh mắt nàng ta nhìn Triệu Khả Nhiên lại tràn đầy oán hận. Lúc này trong lòng Triệu Oánh yên lặng lập lời thề, Triệu Khả Nhiên, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ trả lại toàn bộ khuất nhục mà ngày hôm nay ta nhận được cho ngươi.
Đối với oán hận của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên tuyệt không để ý. Vốn nàng không muốn phát sinh xung đột với Triệu Oánh, nhưng vì Triệu Oánh mắng nàng thật sự quá khó nghe, nên nàng mới mở miệng.
Sau khi giải quyết xong chuyện, Triệu Khả Nhiên không quan tâm đến Triệu Oánh, cứ như thế mà dẫn Cầm Hương đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi Thái sư phủ, Triệu Khả Nhiên dẫn theo Cầm Hương đi dạo phố. Thật ra tuy nói là đi chuẩn bị cho việc tiến cung vào ngày mai, nhưng Triệu Khả Nhiên vẫn cảm thấy bản thân mình thật chẳng cần chuẩn bị gì cả. Kỳ thật, tất cả đồ đạc cần mang khi tiến cung, Cầm Hương và Thi Hương đều đã chuẩn bị cho nàng rồi, nếu nàng không có cái gì, Tư Đồ Húc cũng đã chuẩn bị cho nàng.
Nhưng, nếu thật sự nói đến đồ mà Tư Đồ Húc chuẩn bị cho nàng, Triệu Khả Nhiên vẫn cảm thấy có chút buồn cười. Tư Đồ Húc chuẩn bị cho nàng một xấp ngân phiếu, đều là loại mệnh giá nhỏ năm mươi lượng, một trăm lượng, nhưng cộng lại thì được một con số không nhỏ, được khoảng năm vạn lượng. Tuy nói đến tiền có vẻ thô tục, nhưng Triệu Khả Nhiên cũng hiểu được, trong cung, chuyện gì cũng cần khen thưởng. Nếu không có tiền, người khác tuyệt nhiên sẽ không làm việc cho ngươi. Sự việc sáng ngày hôm nay không phải là ví dụ tốt nhất sao? Vì thế, đối với ngân phiếu mà Tư Đồ Húc đưa tới, Triệu Khả Nhiên vẫn nhận. Bây giờ những ngân phiếu đó đa phần là do Cầm Hương giữ, đến lúc tiến cung sẽ hảo dụng.
Thật ra, từ sau khi Triệu Khả Nhiên và Tư Đồ Húc thổ lộ tình cảm, đối với lễ vật mà Tư Đồ Húc tặng, phần lớn là nàng thu nhận. Triệu Khả Nhiên cảm thấy, nếu mình đã quyết định ở bên cùng với Tư Đồ Húc. Nếu nàng không chịu nhận lễ vật mà Tư Đồ Húc mang tặng, vậy không phải là quá làm kiêu rồi sao? Hơn nữa, những lễ vật kia đều là Tư Đồ Húc tỉ mỉ chuẩn bị cho nàng, nếu không nhận thì không phải là đã lãng phí tâm ý của chàng hay sao?
Triệu Khả Nhiên là một người thông minh, nên sẽ không vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà gây với Tư Đồ Húc. Hơn nữa, thật ra những lễ vật mà Tư Đồ Húc tặng nàng, không phải là vì muốn nàng vui vẻ hay sao? Cho nên, lúc Tư Đồ Húc tặng lễ vật, nàng chỉ cần vui vẻ nhận lấy, đó không phải là báo đáp tốt nhất hay sao?
Triệu Khả Nhiên cứ như thế dẫn theo Cầm Hương di dạo khắp nơi trên phố, không có đích đến cố định nào. Sau khi thấy hành động của Triệu Khả Nhiên, Cầm Hương không nhịn được lên tiếng, "Tiểu thư, người đi dạo đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc người có đích đến nào không?"
Tính tình Cầm Hương hoạt bát, nên lúc bình thường, thái độ đối xử với Triệu Khả Nhiên có đôi khi có chút tùy ý, mà Triệu Khả Nhiên đối với điều này thật ra cũng không có để ý lắm. Đối với nàng mà nói, Cầm Hương và Thi Hương vốn cũng không phải là nha hoàn thông thường, nên đối với thái độ tùy ý của Cầm Hương, cũng sẽ không nói gì, ngược lại còn cảm thấy thật ra Cầm Hương có dáng vẻ thế này thật đáng yêu.
Cho nên sau khi nghe Cầm Hương nói, Triệu Khả Nhiên nhìn Cầm Hương, cười cười, "Kỳ thực ta không có đích đến nào cả."
"Cái gì?" Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên trả lời, Cầm Hương hét lớn một tiếng, "Không có đích đến, vậy sao người còn dạo phố lâu như vậy!"
Triệu Khả Nhiên nhìn Cầm Hương cười vô tội, "Thật ra, ngươi cũng biết, ngày mai sẽ phải tiến cung rồi, hôm qua lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên hôm nay ta muốn đi dạo một chút để giải khuây, nhân tiện xem thử có gì cần mua hay không mà thôi."
Thấy dáng vẻ dáng vẻ vô tội của Triệu Khả Nhiên, nghe câu trả lời của Triệu Khả Nhiên, Cầm Hương chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà hét lên, hóa ra là bản thân mình đang bồi tiểu thư nhà mình giải khuây mà thôi.
Sau khi thấy dáng vẻ của Cầm Hương, Triệu Khả Nhiên nở nụ cười, mở miệng nói, "Nếu không thì, Cầm Hương, ngươi đưa ra một ý kiến đi! Xem thử rốt cuộc chúng ta phải đi đâu?"
Triệu Khả Nhiên cũng biết mình cứ đi dạo không đích đến như vậy dường như có chút vấn đề, nhưng, nhất thời, muốn đi đến đâu, nàng cũng không có chủ ý. Vì thế, vẫn nên giao quyền quyết định cho Cầm Hương đi! Cầm Hương hẳn là có ý kiến hay!
Đối diện với ánh mắt tín nhiệm của Triệu Khả Nhiên, sau khi Cầm Hương suy nghĩ một chút, mở miệng đề nghị, "Tiểu thư, bằng không chúng ta đi Trân Bảo trai xem thử. Tuy điện chủ đã tặng người không ít trang sức. Nhưng nói thế nào thì trang sức của nữ nhân mãi mãi đều không ngại ít. Hơn nữa, chúng ta đi xem, cũng không nhất định phải mua, không phải sao?"
Thấy Cầm Hương nói hết sức phấn khởi như vậy, Triệu Khả Nhiên thật sự không muốn đả kích sự nhiệt tình của nàng, đành phải gật đầu, "Vậy được rồi! Dù sao cũng không có việc gì làm, chúng ta đi Trân Bảo trai xem một chút."
Không bao lâu, hai người đã đến Trân Bảo trai. Nhưng, khiến Triệu Khả Nhiên không ngờ tới là, tại Trân Bảo trai, nàng lại gặp được người quen.
Còn chưa tiến vào Trân Bảo trai, Triệu Khả Nhiên đã thấy có hai nữ tử đang lựa chọn trang sức. Một người trong đó mặc xiêm y hồng nhạt dáng vẻ có thể nói là xinh đẹp, mà người còn lại thì mặc xiêm y vàng nhạt, tuy mỹ mạo không bằng nữ tử mặc xiêm y hồng nhạt, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp khả ái. Triệu Khả Nhiên chú ý tới hai nữ tử này, không phải vì mỹ mạo của hai người họ, mà vì nàng cảm thấy hai nữ tử này thoạt nhìn vô cùng quen mắt.
Thế nhưng, lúc nàng còn chưa nghĩ ra hai nữ tử này là ai, nữ tử mặc xiêm y màu vàng đã nhìn thấy nàng, liền bước lên trước, "Triệu tiểu thư, thật là trùng hợp! Tiểu thư cũng đến lựa chọn trang sức à!"
Nhìn nữ tử đi về phía mình, Triệu Khả Nhiên thấy mờ mịt, nàng vẫn không nhớ ra, rốt cuộc nữ tử gọi tên mình này là ai.
Sau khi thấy dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, Cầm Hương liền biết tiểu thư nhà mình không nhận ra người trước mặt, thế là nàng liền nói nhỏ bên tai Triệu Khả Nhiên, "Tiểu thư, người đang đi về phía tiểu thư là thiên kim Lâm Tú Tú của Phiêu Kỵ đại tướng quân Lâm Uy. Còn nữ tử mặc xiêm y hồng nhạt là nữ nhi của Vân tướng - Vân Y Y, nàng ta cũng là một trong tứ đại mỹ nữ của kinh thành! Đúng rồi, cô mẫu của nàng ta chính là Vân quý phi rất được đương kim thánh thượng sủng ái.
Cầm Hương thật đúng không hổ là người giỏi về thu thập tình báo, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra rốt cuộc người trước mắt là người nào.
Sau khi được Cầm Hương nhắc nhở, Triệu Khả Nhiên liền tươi cười, "Thì ra là Lâm tiểu thư! Trùng hợp thật! Không ngờ gặp được tiểu thư ở đây."
Thật ra, Từ sau lần ở Tần quốc công phủ thấy Triệu Khả Nhiên làm thơ, Lâm Tú Tú vẫn muốn giao hảo cùng Triệu Khả Nhiên, chỉ là khổ nổi không tìm được cơ hội mà thôi. Cho tới nay Lâm Tú Tú vẫn luôn vô cùng thích ngâm thơ đối đáp, cho nên đối với lần trước Triệu Khả Nhiên có thể làm được thơ như vậy, nàng rất khâm phục. Nên mới muốn cùng Triệu Khả Nhiên giao hảo, nhưng từ sau lần đó, hai người không hề có cơ hồi nào gặp mặt. Khó có được ngày hôm nay gặp mặt, Lâm Tú Tú tự nhiên là rất vui vẻ tiến đến chào hỏi.
Lâm Tú Tú bước đến, rất vui mừng kéo tay Triệu Khả Nhiên, hưng phấn mà nói rằng, "Triệu tiểu thư, từ sau lần gặp ở thọ yến của Tần lão phu nhân, chúng ta không gặp lại nhau nữa. Lần trước tiểu thư làm thơ thật sự quá hay. Ta vẫn luôn muốn tìm tiểu thư, nhưng mãi mà không có cơ hội."
Thấy Lâm Tú Tú thân thiện như vậy, Triệu Khả Nhiên không hề ghét, cười trả lời, "Thật sao? Kỳ thật, gần đây có khá nhiều việc, hơn nữa ta còn qua về bổn gia một chuyến, nên không có thời gian!"
"Đúng rồi!" Lâm Tú Tú vô cùng hưng phấn vừa cười vừa nói, "Triệu tiểu thư, ai da, ta vẫn nên gọi tiểu thư là Khả Nhiên thì hơn, đừng câu nệ như vậy!"
"Tú Tú." Triệu Khả Nhiên liền theo lời Tú Tú mà gọi.
Nghe Triệu Khả Nhiên gọi tên mình, Lâm Tú Tú hết sức vui vẻ, "Đúng rồi, ta còn chưa chúc mừng tiểu thư nữa! Bây giờ tiểu thư đã là quận chúa rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.