Chương 242: Chúng ta sẽ chờ tin tức tốt của người
Hạ Nhật Phấn Mạt
14/09/2018
Lại trở lại đại sảnh, cả người Triệu Tùng tỏ vẻ xuân phong hả hê. Mặc dù Triệu Lâm không nói chính xác, rốt cuộc ai là Thế tử, nhưng ở trong
lòng của hắn đã nhận định, ứng cử viên Thế tử tuyệt đối là hắn.
Nhìn bộ dáng đắc ý của Triệu Tùng, nói thật, trong lòng của Triệu Dũng cảm thấy có chút đồng tình. Hiện tại hắn cái gì cũng không biết, cho rằng một chút nữa có thể trở thành Thế tử. Nhưng hắn lại không biết người ngồi lên vị trí Thế tử này tuyệt đối không phải là hắn, mà là con trai hắn thương yêu nhất.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Dũng liền cảm thấy may mắn. May mắn ban đầu hắn nguyện ý cùng Khả Nhiên hợp tác, nếu không, hôm nay người thua thảm chính là mình. Hiện tại hắn đã chuẩn bị tâm lý, cho nên cũng sẽ không cảm thấy thất vọng.
Rất nhanh, thọ yến cũng đã bắt đầu. Trên bàn chủ vị, tất cả mọi người đã an vị. Mà Triệu Lâm ngồi trên chủ vị, mặt mày hồng hào, trên mặt tràn đầy nụ cười. Mà chung quanh ông là thê tử của ông và tử tôn bọn họ.
Khuôn mặt Triệu Tùng và Tần Hương Hà đều đắc ý. Theo bọn họ nghĩ, bây giờ bọn họ là người thắng rồi. Không chỉ có bọn họ, ngay cả sắc mặt của Tiêu Linh cũng vui mừng, chỉ là, trải qua nhiều năm rèn luyện, khiến bà trở nên hàm súc mà thôi. Nhưng, cho dù như vậy, Triệu Tùng vẫn cảm thấy rất bất mãn, đó chính là biểu hiện của Triệu Dũng, theo lý mà nói, duới tình huống như thế, gương mặt Triệu Dũng phải chán nản và thất vọng mới đúng. Nhưng từ trên mặt hắn căn bản không nhìn ra bất kỳ khác thường gì. Nhưng, Triệu Tùng cho là hắn cũng chỉ chống đỡ mà thôi.
Sau khi tất cả tân khách ngồi xuống, Triệu Lâm đứng lên, hắng giọng, mở miệng nói, “Các vị, hôm nay vô cùng cảm tạ mọi người có thể dành thời gian tới tham gia thọ yến của lão phu. Hơn nữa nhân dịp thọ yến hôm nay, lão phu có một việc muốn tuyên bố với mọi người.”
Nói xong, Triệu Lâm dừng lại, tất cả ánh mắt của tân khách toàn bộ đều tập trung vào người ông. Mà Triệu Tùng nhìn ánh mắt của ông thì càng gấp gáp, trên mặt cũng vô cùng hả hê, giống như bây giờ hắn đã là Thế tử.
Trong ánh mắt của mọi người, Triệu Lâm chậm rãi lên tiếng, “Mọi người đều biết, hôm nay là đại thọ sáu mươi tuổi của lão phu. Tuổi của lão phu cũng đã lớn, cũng là lúc nên chọn người thừa kế rồi. Hiện tại trong lòng lão phu đã có người thừa kế thích hợp, hi vọng về sau mọi người có thể giúp đỡ hắn nhiều hơn. Hôm nay lão phu ở đây tuyên bố với mọi người Thế tử của phủ trấn Bắc Hầu chúng ta, đó chính là tôn tử của lão phu - Triệu Khả Phong.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều xôn xao. Đáp án này ai cũng không nghĩ đến. So sánh Trấn Bắc hầu có hai nhi tử con vợ cả, cho nên tất cả mọi người cho là, nếu như chọn Thế tử, thì phải chọn một người trong nhi tử của mình mới đúng. Nhưng không ngờ Trấn Bắc hầu lại đặc biệt khác người, trực tiếp nhảy qua nhi tử, để cho tôn tử của ông thừa kế Hầu vị.
Nếu như nói mọi người kinh ngạc mà thôi, thì tin tức này đối với Triệu Tùng mà nói, không thể nghi ngờ chính là một đả kích trí mạng. Vừa mới bắt đầu, hắn vẫn đang mong đợi mình có thể đi lên vị trí hắn vẫn mong muốn, nhưng ngay lúc này, thế nhưng lại xuất hiện một Trình Giảo Kim. Hơn nữa người ngăn cản hắn lại không phải là người ngoài, mà là con trai của hắn, nhi tử mà hắn vẫn cảm thấy kiêu ngạo. Thật sự chính là châm chọc!
Triệu Tùng vội vàng nhìn người ngồi cùng bàn, nhưng hắn phát hiện, cho dù là nhi tử của mình, chúng nữ nhi, hay là con rể, thậm chí ngay cả nhị đệ của mình, tất cả đều là gương mặt lạnh nhạt, trên mặt không có một chút kinh ngạc, thậm chí một chút phập phồng cũng không có. Lúc này, trong lòng của hắn không nhịn được hiện ra một loại ý tưởng, chẳng lẽ bọn họ đã sớm biết rồi.
Chỉ là, không đợi hắn ngẫm nghĩ, Triệu Lâm tiếp tục mở miệng, “Năng lực của Khả Phong có thể có thể mọi người đã nhìn thấy. Tuổi còn trẻ như vậy, cũng đã là Trạng Nguyên, hơn nữa đã tiến vào Hàn Lâm viện, về sau nhất định sẽ tiền đồ vô lượng. Hi vọng mọi người ủng hộ hắn nhiều hơn.”
Nói xong, Triệu Lâm xoay đầu lại nhìn Triệu Khả Phong, “Phong nhi, mau chào hỏi mọi người đi!” Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn
Nghe Triệu Lâm căn dặn, Triệu Khả Phong tuyệt không sợ hãi, đứng lên, miệng khẽ nhếch lên một đường cong, gật đầu cười, “Sau này kính mong mọi người ủng hộ nhiều hơn.”
Nhìn Triệu Khả Phong không kiêu ngạo không nóng nảy, lạnh nhạt tựa như phong độ của một đại tướng, mọi người cũng không khó hiểu, tại sao Triệu Lâm phải nhảy qua nhi tử, trực tiếp đem Hầu vị truyền cho cháu của mình rồi. Xem ra Triệu Khả Phong đích xác là một người có tài!
Tuyên bố xong đại sự, thọ yến tiếp tục tiến hành. Trong thọ yến, mọi người có thể nói là chủ và khách đều vui vẻ! Cho đến kết thúc, mọi người mới rối rít cáo biệt, rời khỏi phủ Trấn Bắc Hầu.
Sau khi tất cả tân khách rời đi, trong phủ Trấn Bắc Hầu cũng không có người ngoài.
Dù sao tuổi Triệu Lâm cũng tương đối lớn, thể lực cũng không được tốt lắm, cho nên thọ yến kết thúc về sau, ông liền muốn về nghỉ ngơi. Nhưng vào lúc này, Triệu Tùng ngăn cản đường đi của ông.
“Còn có chuyện gì sao?” Thấy cử động của Triệu Tùng, trên mặt Triệu Lâm lộ ra vẻ bất mãn, “Hiện tại ta muốn nghỉ ngơi, có chuyện gì sau này hãy nói.”
“Cha, ta có chuyện nhất định phải hỏi rõ ràng.”
Nếu bình thường nhìn thấy vẻ mặt Triệu Lâm như thế, Triệu Tùng nhất định cái gì cũng không dám nói, nhưng chuyện hôm nay, đả kích rất lớn đến hắn, cho nên dù nhìn thấy vẻ mặt phụ thân của hắn không vui, hắn cũng không tránh ra, “Tại sao, tại sao người lại chọn Phong nhi làm Thế tử?”
“Bởi vì Phong nhi có tư cách này.” Triệu Lâm lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Đừng tưởng rằng chỉ có con và Dũng nhi mới có tư cách thừa kế vị trí Trấn Bắc hầu này, Phong nhi cũng có thể. Phong nhi là danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế. Hơn nữa đừng quên, hắn là trưởng tử danh chính ngôn thuận của ngươi. Còn nữa, đừng quên là, trước khi thọ yến bắt đầu, ngươi đã từng nói cái gì, cho dù người ta chọn là ai, ngươi cũng sẽ không có dị nghị. Hơn nữa chuyện này hoàng thượng cũng đã đồng ý, đã không có biện pháp thay đổi rồi.”
Nói xong, Triệu Lâm không để ý đến Triệu Tùng, trực tiếp rời đi. Tiêu Linh và Lý Phỉ Nhi một trái một phải đỡ ông.
Trước khi đi, Tiêu Linh lo lắng nhìn Triệu Tùng một cái. Lúc trước, bà vẫn luôn cho là Tùng Nhi sẽ đi lên vị trí đó, nhưng không ngờ ý trời trêu người, lão gia lại chọn trúng Phong nhi. Bà biết đây là một sự đả kích lớn đối với Tùng Nhi, thế nhưng cũng không có biện pháp. Lão gia đã quyết định rồi, vậy thì không còn cách nào thay đổi được.
Mà Triệu Tùng nghe được lời vô tình của cha mình, cũng không biết nói gì cho đúng. Hắn giống như mất hồn, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, không có bất kỳ phản ứng nào.
Nhìn bộ dáng Triệu Tùng, Tần Hương Hà rất lo lắng, vội vàng tiến lên, mở miệng hỏi, “Lão gia, người không sao chớ?”
Nghe Tần Hương Hà nói, Triệu Tùng mới phục hồi tinh thần, hắn nhìn vợ con mình, mở miệng nói, “Tất cả các ngươi theo ta đến Tùng Bách viên, ta có chuyện muốn hỏi các ngươi.”
Nhìn nữ nhi của mình từng người một đều bình tĩnh, nói bọn họ cái gì cũng không biết, nói gì Triệu Tùng cũng sẽ không tin, cho nên có một số việc, hắn muốn hỏi rõ ràng. Cho nên, hiện tại hắn đã quên mất, những người này, trừ là nữ nhi của hắn ra, còn có một thân phận khác. Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên danh chính ngôn thuận là vương gia và vương phi, Triệu Khả Nhân dầu gì cũng là thứ phi Thái tử, mà bây giờ Triệu Khả Phong đã là Thế tử Trấn Bắc Hầu. Bất kể là người nào, về địa vị đều cao hơn hắn.
Chỉ là, đối với phân phó như vậy của Triệu Tùng, mọi người cũng không có vì vậy mà tức giận, vẫn đi theo hắn đến Tùng Bách viên. Nhưng mà, tất cả mọi người không có chú ý tới, khi Triệu Tùng nói ra những lời đó, trong mắt Tư Đồ Húc lóe lên một tia sáng sắc bén. Nhưng ngay sau đó Triệu Khả Nhiên kéo tay áo của hắn một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt của hắn mới khôi phục bình thường.
Cũng không lâu lắm, mọi người đã ngồi trong sảnh Tùng Bách viên. Triệu Tùng gồi ở chủ vị, Tần Hương Hà và Tôn Thiến ngồi ở hai bên dưới chỗ ngồi của hắn, mà những người khác đều ngồi ở phía dưới.
Theo lý mà nói, phải là Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên ngồi chủ vị, bởi vì trong mọi người ở chỗ này, địa vị cao nhất chính là hai người bọn họ. Nhưng, Triệu Tùng chắc hẳn cũng giận đến mất đi lý trí, mà Triệu Khả Nhiên bọn họ cũng không quan tâm, cho nên mọi người cứ như vậy ngồi xuống.
Nhưng sau khi ngồi xuống, cũng không có một người mở miệng. Mọi người cứ như vậy lặng lẽ ngồi ở chỗ đó, cái gì cũng không nói.
Qua một lúc lâu, Triệu Khả Nhiên đầu tiên mở miệng, “Cha, người gọi chúng ta ở lại đây, rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu không có chuyện, chúng ta muốn trở về phủ của mình.”
Triệu Tùng vốn dĩ vì chuyện ngày hôm nay đã một bụng tức giận, bây giờ còn bị nữ nhi của mình chống đối như vậy, hắn nhịn không được lửa giận trong lòng, “Thế nào, Húc vương phi, thời gian của ngươi quý báu quá phải không? Ngay cả phụ thân ngươi nói một câu cũng không có thời gian nghe?” Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn
“Cha, người nói quá lời.” Đối với chỉ trích của Triệu Tùng, Triệu Khả Nhiên ngược lại không tức giận, “Ta cũng không có ý này, chỉ là cha, người cũng biết, bây giờ ta đang mang thai! Dĩ nhiên là dễ mệt mỏi, những điều này có thể lý giải!”
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Triệu Khả Nhiên, Triệu Tùng cảm thấy dùng hết hơi sức nhưng lại vô lực như đánh vào bông, điều này làm cho cơn giận của hắn càng lớn.
Thấy tình cảnh như thế, Triệu Khả Phong và Tư Đồ Húc cũng không bất kỳ vẻ mặt dư thừa nào, bọn họ đều tin tưởng Triệu Khả Nhiên tuyệt đối có năng lực ứng phó chuyện như vậy. Mà Triệu Khả Nhân vẫn là gương mặt hả hê, nàng thật vui mừng khi cha của mình và Triệu Khả Nhiên xảy ra xung đột. Nhất là chuyện này nói không chừng là do Triệu Khả Nhiên đưa tới! Tần Hương Hà là gương mặt không liên quan đến mình. Ở trong này người lo lắng cho Triệu Khả Nhiên, chắc cũng chỉ có Tôn Thiến.
Thật ra thì khi thấy Triệu Tùng và Triệu Khả Nhiên xảy ra xung đột, trong lòng Tôn Thiến rất lo lắng, hơn nữa còn có điểm tự trách. Bởi vì theo ý nàng, Triệu Khả Nhiên có thể như vậy, hoàn toàn là vì để cho Phong nhi lên làm Thế tử. Trong lòng nàng rất rõ ràng, nếu không có Triệu Khả Nhiên trợ giúp, cho dù là nàng, hay là Phong nhi cũng tuyệt đối sẽ không có địa vị như hôm nay. Cho nên trong lòng của nàng rất cảm kích Triệu Khả Nhiên. Vì vậy thấy bởi vì chuyện này mà xảy ra xung đột với Triệu Tùng, nàng rất băn khoăn.
Triệu Tùng cố nén lửa giận trong lòng, hắn hít sâu một hơi, mở miệng nói, “Ta hỏi các ngươi, chuyện ngày hôm nay, có phải các ngươi đã sớm biết rồi hay không? Ta nói là chuyện lập Thế tử.”
“Không có, lão gia, cái gì ta cũng không biết.” Vừa nghe Triệu Tùng hỏi, Tần Hương Hà sợ sinh ra hiểu lầm, vội vàng mở miệng phủ nhận, “Hôm nay trong thọ yến ta cũng mới biết chuyện này, ta cũng rất giật mình.”
Nhưng mà, trừ Tần Hương Hà ra, những người khác cũng không có phản bác. Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên vẫn bình tĩnh như cũ, tựa như không có nghe gì cả. Triệu Khả Phong cũng không có phản ứng, chỉ thản nhiên uống trà. Mà Tôn Thiến và Triệu Khả Nhân lại là gương mặt thấp thỏm, nhìn chung quanh, chính là không dám nhìn Triệu Tùng.
Thấy tình cảnh như thế, kẻ ngu cũng biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hắn dùng lực vỗ bàn một cái, “Các ngươi nói chuyện! Thế nào, không có gì để nói, phải không? Tất cả các ngươi đều biết, chẳng qua là đang tính kế ta mà thôi. Tốt tốt tốt, đây chính là nữ nhi tốt của ta, nhi tử tốt!”
“Nếu cha cũng cho là như vậy, vậy còn cần chúng ta mở miệng sao?” Đối mặt với sự tức giận của Triệu Tùng, Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Vậy thì người muốn chúng ta nói những gì đây?”
“Rốt cuộc các ngươi có biết chuyện ngày hôm nay hay không?” Triệu Tùng vẫn rất cố chấp muốn biết đáp án, “Các ngươi đàng hoàng nói cho ta biết, không được giấu giếm chuyện gì, cũng không cần trầm mặc như vậy.”
“Được rồi, nếu cha muốn biết, vậy ta sẽ nói cho người biết.” Triệu Khả Nhiên một tay chống cằm, bộ dạng lười biếng, “Chuyện này chúng ta đã sớm biết rồi. Ta liền nói thật cho người biết, trừ mẫu thân ra, những người khác, cũng đã biết trước. Được rồi, ta đã nói cho người biết, người muốn như thế nào đây?”
“Ta muốn như thế nào? Ngươi còn dám hỏi ta muốn như thế nào.” Giọng của Triệu Tùng cao lên, có thể nghĩ tâm tình của hắn bây giờ rốt cuộc như thế nào rồi, “Các ngươi cũng đã biết, liền chỉ gạt một mình ta. Rốt cuộc các ngươi có coi ta là phụ thân của các ngươi không! Các ngươi chính là đang tính toán ta đấy.”
“Lão gia, không phải vậy.” Tôn Thiến nhìn bộ dạng Triệu Tùng, vội vàng mở miệng giải thích, “Chúng ta không phải cố ý phải gạt người, chỉ là…”
“Ngươi còn dám mở miệng.” Vừa nghe đến Tôn Thiến mở miệng, Tần Hương Hà cũng không nhịn được, cho tới nay nàng muốn tìm cơ hội tốt áp chế Tôn Thiến, thật vất vả có cơ hội này, làm sao nàng lại bỏ qua!
“Những hài tử này không hiểu chuyện còn chưa tính, sao ngươi cũng có thể hồ đồ như thế? Chuyện lớn như vậy, sao ngươi có thể gạt lão gia đây? Ngươi làm như vậy căn bản là không đem lão gia ở trong mắt. Ta xem ngươi cũng sớm có dự mưu! Nếu không, thế nào không phải là người khác, cố tình lại là nhi tử của ngươi nhi tử đoạt vị trí Thế tử chứ?”
“Ta... ta không có.” Tôn Thiến lớn tiếng trả lời, hơi thở gấp gáp. Bởi vì trong lúc vô ý bị Tần Hương Hà nói trúng, chuyện này, thật sự vừa bắt đầu đã biết, hơn nữa đã sớm có dự mưu. Chỉ là người dự mưu chuyện này không phải là nàng, mà là Triệu Khả Nhiên.
Nghe Tần Hương Hà nói, Triệu Tùng hoài nghi nhìn Tôn Thiến, “Ngươi nói, chuyện này, ngươi rõ ràng đã sớm biết rồi, tại sao không nói cho ta biết? Có phải là ngươi sớm đã thiết kế tốt, vẫn muốn cướp đi vị trí của ta hay không?”
Triệu Tùng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Bởi vì hắn nghĩ, trước đó không lâu, hắn mới đem Tôn Thiến làm bình thê, cũng chính vì nguyên nhân này, Triệu Khả Phong mới có thể trở thành con trai trưởng, mới có tư cách thừa kế Hầu vị. Chẳng lẽ vào thời điểm kia, bọn họ đã bắt đầu tính toán, muốn cướp đi vị trí của mình đúng không?
Dưới sự ép hỏi của Triệu Tùng, Tôn Thiến một câu cũng nói không nên lời.
Thấy tình cảnh như thế, Tần Hương Hà liền mở miệng thêm dầu thêm mỡ, “Lão gia, ta cảm thấy chuyện này nhất định là bọn họ đã sớm tính toán tốt. Nếu không, sao cha sẽ trực tiếp nhảy qua người, chọn Triệu Khả Phong chứ? Còn nữa, trước đó không lâu, Triệu Khả Phong còn không có tư cách thừa kế?”
Nghe Tần Hương Hà nói, Triệu Tùng nhìn Tôn Thiến ánh mắt trở nên phát sắc, giống như muốn nhìn thấu người. Mà dưới ánh mắt của Triệu Tùng, Tôn Thiến chột dạ cúi đầu, không biết nên nói gì mới đúng. Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn
Thấy tình cảnh như thế, Triệu Khả Phong mở miệng muốn nói mấy câu thay mẫu thân, nhưng hắn còn chưa mở lời, đã bị Triệu Khả Nhiên vượt lên trước một bước.
“Cha, mẫu thân, các người cần gì ép nhị nương như vậy? Nàng chẳng qua chỉ là một quan phu nhân cửa lớn không ra, cửa sau không gần mà thôi, coi như nàng muốn Phong nhi lên làm Thế tử, nàng cũng không có năng lực như vậy!” Triệu Khả Nhiên mở miệng xen vào nói, “Nếu như các người nói là nhà mẹ đẻ của nàng hỗ trợ, vậy thì càng không thể nào. Đừng quên, nếu thật sự so sánh, mẫu thân, thế lực nhà mẹ đẻ của người còn mạnh hơn nhị nương đó!”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, ánh mắt Tần Hương Hà chán nản. Nàng vất vả mới tìm được cơ hội chèn ép Tôn Thiến, nhưng con gái của mình lại che chở cho ả như vậy, rốt cuộc ai mới là mẫu thân của nàng! Thật sự là cùi chỏ quay ra ngoài, chỉ biết thiên vị người đáng ghét may là mình còn có một nữ nhi khác. May mà Triệu Khả Nhân hiếu thuận, nếu không, nàng đại khái sẽ tức chết.
Nhưng nghĩ tới Triệu Khả Nhân, vẻ mặt Tần Hương Hà đột nhiên khiếp sợ nhìn Triệu Khả Nhân. Mới vừa rồi chuyện quá hỗn loạn, cho nên nàng cũng không có chú ý tới, chuyện này, Triệu Khả Nhân cũng biết rõ. Tuy nhiên nó không nói cho nàng biết, rốt cuộc là tại sao?
Vẻ mặt Tần Hương Hà nghi hoặc nhìn Triệu Khả Nhân. Nhưng bởi vì hiện tại quá hỗn loạn, cho nên cũng không có người chú ý tới ánh mắt của nàng. Chỉ có Triệu Khả Nhân chú ý tới. Mà Triệu Khả Nhân thấy ánh mắt như vậy, cũng lựa chọn trốn tránh. Điều này không khỏi làm Tần Hương Hà càng thêm hoài nghi.
Mà Triệu Tùng nghe Triệu Khả Nhiên nói, chân mày buông lỏng ra một chút, hắn nhìn Triệu Khả Nhiên, “Vậy theo ngươi nói, chẳng lẽ chuyện lần này không có người nào thiết kế sao? Chẳng lẽ chuyện này chính là quyết định của cha sao?”
“Nếu không thì sao đây?” Triệu Khả Nhiên nhún vai một cái, mở miệng nói, “Không sai, chuyện này thật sự chúng ta đã sớm biết, nhưng vậy thì có thể nói rõ điều gì đây? Còn có chẳng lẽ người cho là trong chúng ta có ai có thể dao động quyết định của tổ phụ? Còn nữa, nếu chuyện này là ta thiết kế, vậy tại sao nhị thúc lại không có một câu dị nghị, bình tĩnh đón nhận như vậy?”
“Vậy thì tốt, đã như vậy.” Triệu Tùng xoay đầu lại, nhìn Triệu Khả Phong, “Phong nhi, bây giờ ngươi đi nói với tổ phụ, tuổi của ngươi còn nhỏ, không thể gánh trách nhiện nặng nề này, để cho tổ phụ ngươi chọn người khác.”
Nghe Triệu Tùng nói, nhìn dáng vẻ đương nhiên hắn, mọi người ở đây đều cảm thấy dở khóc dở cười, lời như vậy, sao lại có thể nói danh chính ngôn thuận như vậy?
Mà Triệu Khả Phong nghe Triệu Tùng nói, thái độ cũng không biến hóa, hắn mở miệng đáp, “Cha, yêu cầu của người, ta sợ rằng không thể đồng ý.”
“Tại sao?” Vừa nghe Triệu Khả Phong cự tuyệt, Triệu Tùng lập tức mở miệng, “Không phải ngươi đã nói sao? Những chuyện này không phải ngươi tính toán, nếu nói như vậy, ngươi liền cự tuyệt! Còn nữa, cho dù bây giờ ngươi không phải là Thế tử, đến tương lai ta lên làm Trấn Bắc hầu, ngươi cũng sẽ danh chính ngôn thuận làm Thế tử!”
Nghe Triệu Tùng nói như vậy, Triệu Khả Phong không nhịn được nhíu mày, nhưng hắn vừa muốn mở miệng, lại thấy Triệu Khả Nhiên nhìn hắn nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cho nên hắn cũng nhịn không có lên tiếng.
“Đúng vậy!” Triệu Khả Nhiên cười nhìn Triệu Khả Phong, “Phong nhi, nếu cha đã nói như vậy, vậy đệ đồng ý đi!”
Triệu Khả Phong nghe Triệu Khả Nhiên nói, kỳ quái nhíu mày, nhưng lại không có mở miệng. Những người khác, đều cổ quái nhìn Triệu Khả Nhiên.
“Khả Nhiên, ngươi cũng cho là ta nói rất đúng, phải không?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Tùng tựa như tìm được tri âm.
“Đó là đương nhiên.” Triệu Khả Nhiên gật đầu cười, “Chỉ là, cha, ngươi nói Phong nhi đi tìm tổ phụ, thì trước tiên người nên đi tìm hoàng thượng đi! Tổ phụ đã nói qua, chuyện này hoàng thượng đã đồng ý. Cha, ngươi nên đi tìm hoàng thượng trước, để hoàng thượng thay đổi chủ ý, ta tin tưởng Phong nhi cũng sẽ đi nói với tổ phụ.”
Nói xong, Triệu Khả Nhiên nhìn Triệu Khả Phong, “Phong nhi, đệ nói có đúng hay không?”
Khi thấy ánh mắt ra hiệu của Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Phong gật đầu một cái, “Không sai, cha, vậy ta sẽ chờ tin tức tốt của người. Chỉ là, người tốt nhất nhanh một chút, bằng không thánh chỉ đến, tất cả đã là định cục.”
Nhất thời, Triệu Tùng giống như nuốt phải con ruồi chết, sắc mặt khó coi cực kỳ. Sao hắn lại quên điểm này chứ? Chuyện này hoàng thượng đã đồng ý, mình còn có thể đi nói sao? Lại nói, hoàng thượng có thể đồng ý không? Nếu như nói ra, hoàng thượng có thể giận dữ hay không?
Dường như không nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Triệu Tùng, Triệu Khả Nhiên đứng lên, “Cha, nếu không có chuyện gì, vậy chúng ta đi về trước. Chúng ta sẽ chờ tin tức tốt của người.”
Rất nhanh, tất cả mọi người rời khỏi, cũng chỉ có Triệu Tùng ở chỗ này rối rắm.
Nhìn bộ dáng đắc ý của Triệu Tùng, nói thật, trong lòng của Triệu Dũng cảm thấy có chút đồng tình. Hiện tại hắn cái gì cũng không biết, cho rằng một chút nữa có thể trở thành Thế tử. Nhưng hắn lại không biết người ngồi lên vị trí Thế tử này tuyệt đối không phải là hắn, mà là con trai hắn thương yêu nhất.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Dũng liền cảm thấy may mắn. May mắn ban đầu hắn nguyện ý cùng Khả Nhiên hợp tác, nếu không, hôm nay người thua thảm chính là mình. Hiện tại hắn đã chuẩn bị tâm lý, cho nên cũng sẽ không cảm thấy thất vọng.
Rất nhanh, thọ yến cũng đã bắt đầu. Trên bàn chủ vị, tất cả mọi người đã an vị. Mà Triệu Lâm ngồi trên chủ vị, mặt mày hồng hào, trên mặt tràn đầy nụ cười. Mà chung quanh ông là thê tử của ông và tử tôn bọn họ.
Khuôn mặt Triệu Tùng và Tần Hương Hà đều đắc ý. Theo bọn họ nghĩ, bây giờ bọn họ là người thắng rồi. Không chỉ có bọn họ, ngay cả sắc mặt của Tiêu Linh cũng vui mừng, chỉ là, trải qua nhiều năm rèn luyện, khiến bà trở nên hàm súc mà thôi. Nhưng, cho dù như vậy, Triệu Tùng vẫn cảm thấy rất bất mãn, đó chính là biểu hiện của Triệu Dũng, theo lý mà nói, duới tình huống như thế, gương mặt Triệu Dũng phải chán nản và thất vọng mới đúng. Nhưng từ trên mặt hắn căn bản không nhìn ra bất kỳ khác thường gì. Nhưng, Triệu Tùng cho là hắn cũng chỉ chống đỡ mà thôi.
Sau khi tất cả tân khách ngồi xuống, Triệu Lâm đứng lên, hắng giọng, mở miệng nói, “Các vị, hôm nay vô cùng cảm tạ mọi người có thể dành thời gian tới tham gia thọ yến của lão phu. Hơn nữa nhân dịp thọ yến hôm nay, lão phu có một việc muốn tuyên bố với mọi người.”
Nói xong, Triệu Lâm dừng lại, tất cả ánh mắt của tân khách toàn bộ đều tập trung vào người ông. Mà Triệu Tùng nhìn ánh mắt của ông thì càng gấp gáp, trên mặt cũng vô cùng hả hê, giống như bây giờ hắn đã là Thế tử.
Trong ánh mắt của mọi người, Triệu Lâm chậm rãi lên tiếng, “Mọi người đều biết, hôm nay là đại thọ sáu mươi tuổi của lão phu. Tuổi của lão phu cũng đã lớn, cũng là lúc nên chọn người thừa kế rồi. Hiện tại trong lòng lão phu đã có người thừa kế thích hợp, hi vọng về sau mọi người có thể giúp đỡ hắn nhiều hơn. Hôm nay lão phu ở đây tuyên bố với mọi người Thế tử của phủ trấn Bắc Hầu chúng ta, đó chính là tôn tử của lão phu - Triệu Khả Phong.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều xôn xao. Đáp án này ai cũng không nghĩ đến. So sánh Trấn Bắc hầu có hai nhi tử con vợ cả, cho nên tất cả mọi người cho là, nếu như chọn Thế tử, thì phải chọn một người trong nhi tử của mình mới đúng. Nhưng không ngờ Trấn Bắc hầu lại đặc biệt khác người, trực tiếp nhảy qua nhi tử, để cho tôn tử của ông thừa kế Hầu vị.
Nếu như nói mọi người kinh ngạc mà thôi, thì tin tức này đối với Triệu Tùng mà nói, không thể nghi ngờ chính là một đả kích trí mạng. Vừa mới bắt đầu, hắn vẫn đang mong đợi mình có thể đi lên vị trí hắn vẫn mong muốn, nhưng ngay lúc này, thế nhưng lại xuất hiện một Trình Giảo Kim. Hơn nữa người ngăn cản hắn lại không phải là người ngoài, mà là con trai của hắn, nhi tử mà hắn vẫn cảm thấy kiêu ngạo. Thật sự chính là châm chọc!
Triệu Tùng vội vàng nhìn người ngồi cùng bàn, nhưng hắn phát hiện, cho dù là nhi tử của mình, chúng nữ nhi, hay là con rể, thậm chí ngay cả nhị đệ của mình, tất cả đều là gương mặt lạnh nhạt, trên mặt không có một chút kinh ngạc, thậm chí một chút phập phồng cũng không có. Lúc này, trong lòng của hắn không nhịn được hiện ra một loại ý tưởng, chẳng lẽ bọn họ đã sớm biết rồi.
Chỉ là, không đợi hắn ngẫm nghĩ, Triệu Lâm tiếp tục mở miệng, “Năng lực của Khả Phong có thể có thể mọi người đã nhìn thấy. Tuổi còn trẻ như vậy, cũng đã là Trạng Nguyên, hơn nữa đã tiến vào Hàn Lâm viện, về sau nhất định sẽ tiền đồ vô lượng. Hi vọng mọi người ủng hộ hắn nhiều hơn.”
Nói xong, Triệu Lâm xoay đầu lại nhìn Triệu Khả Phong, “Phong nhi, mau chào hỏi mọi người đi!” Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn
Nghe Triệu Lâm căn dặn, Triệu Khả Phong tuyệt không sợ hãi, đứng lên, miệng khẽ nhếch lên một đường cong, gật đầu cười, “Sau này kính mong mọi người ủng hộ nhiều hơn.”
Nhìn Triệu Khả Phong không kiêu ngạo không nóng nảy, lạnh nhạt tựa như phong độ của một đại tướng, mọi người cũng không khó hiểu, tại sao Triệu Lâm phải nhảy qua nhi tử, trực tiếp đem Hầu vị truyền cho cháu của mình rồi. Xem ra Triệu Khả Phong đích xác là một người có tài!
Tuyên bố xong đại sự, thọ yến tiếp tục tiến hành. Trong thọ yến, mọi người có thể nói là chủ và khách đều vui vẻ! Cho đến kết thúc, mọi người mới rối rít cáo biệt, rời khỏi phủ Trấn Bắc Hầu.
Sau khi tất cả tân khách rời đi, trong phủ Trấn Bắc Hầu cũng không có người ngoài.
Dù sao tuổi Triệu Lâm cũng tương đối lớn, thể lực cũng không được tốt lắm, cho nên thọ yến kết thúc về sau, ông liền muốn về nghỉ ngơi. Nhưng vào lúc này, Triệu Tùng ngăn cản đường đi của ông.
“Còn có chuyện gì sao?” Thấy cử động của Triệu Tùng, trên mặt Triệu Lâm lộ ra vẻ bất mãn, “Hiện tại ta muốn nghỉ ngơi, có chuyện gì sau này hãy nói.”
“Cha, ta có chuyện nhất định phải hỏi rõ ràng.”
Nếu bình thường nhìn thấy vẻ mặt Triệu Lâm như thế, Triệu Tùng nhất định cái gì cũng không dám nói, nhưng chuyện hôm nay, đả kích rất lớn đến hắn, cho nên dù nhìn thấy vẻ mặt phụ thân của hắn không vui, hắn cũng không tránh ra, “Tại sao, tại sao người lại chọn Phong nhi làm Thế tử?”
“Bởi vì Phong nhi có tư cách này.” Triệu Lâm lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Đừng tưởng rằng chỉ có con và Dũng nhi mới có tư cách thừa kế vị trí Trấn Bắc hầu này, Phong nhi cũng có thể. Phong nhi là danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế. Hơn nữa đừng quên, hắn là trưởng tử danh chính ngôn thuận của ngươi. Còn nữa, đừng quên là, trước khi thọ yến bắt đầu, ngươi đã từng nói cái gì, cho dù người ta chọn là ai, ngươi cũng sẽ không có dị nghị. Hơn nữa chuyện này hoàng thượng cũng đã đồng ý, đã không có biện pháp thay đổi rồi.”
Nói xong, Triệu Lâm không để ý đến Triệu Tùng, trực tiếp rời đi. Tiêu Linh và Lý Phỉ Nhi một trái một phải đỡ ông.
Trước khi đi, Tiêu Linh lo lắng nhìn Triệu Tùng một cái. Lúc trước, bà vẫn luôn cho là Tùng Nhi sẽ đi lên vị trí đó, nhưng không ngờ ý trời trêu người, lão gia lại chọn trúng Phong nhi. Bà biết đây là một sự đả kích lớn đối với Tùng Nhi, thế nhưng cũng không có biện pháp. Lão gia đã quyết định rồi, vậy thì không còn cách nào thay đổi được.
Mà Triệu Tùng nghe được lời vô tình của cha mình, cũng không biết nói gì cho đúng. Hắn giống như mất hồn, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, không có bất kỳ phản ứng nào.
Nhìn bộ dáng Triệu Tùng, Tần Hương Hà rất lo lắng, vội vàng tiến lên, mở miệng hỏi, “Lão gia, người không sao chớ?”
Nghe Tần Hương Hà nói, Triệu Tùng mới phục hồi tinh thần, hắn nhìn vợ con mình, mở miệng nói, “Tất cả các ngươi theo ta đến Tùng Bách viên, ta có chuyện muốn hỏi các ngươi.”
Nhìn nữ nhi của mình từng người một đều bình tĩnh, nói bọn họ cái gì cũng không biết, nói gì Triệu Tùng cũng sẽ không tin, cho nên có một số việc, hắn muốn hỏi rõ ràng. Cho nên, hiện tại hắn đã quên mất, những người này, trừ là nữ nhi của hắn ra, còn có một thân phận khác. Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên danh chính ngôn thuận là vương gia và vương phi, Triệu Khả Nhân dầu gì cũng là thứ phi Thái tử, mà bây giờ Triệu Khả Phong đã là Thế tử Trấn Bắc Hầu. Bất kể là người nào, về địa vị đều cao hơn hắn.
Chỉ là, đối với phân phó như vậy của Triệu Tùng, mọi người cũng không có vì vậy mà tức giận, vẫn đi theo hắn đến Tùng Bách viên. Nhưng mà, tất cả mọi người không có chú ý tới, khi Triệu Tùng nói ra những lời đó, trong mắt Tư Đồ Húc lóe lên một tia sáng sắc bén. Nhưng ngay sau đó Triệu Khả Nhiên kéo tay áo của hắn một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt của hắn mới khôi phục bình thường.
Cũng không lâu lắm, mọi người đã ngồi trong sảnh Tùng Bách viên. Triệu Tùng gồi ở chủ vị, Tần Hương Hà và Tôn Thiến ngồi ở hai bên dưới chỗ ngồi của hắn, mà những người khác đều ngồi ở phía dưới.
Theo lý mà nói, phải là Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên ngồi chủ vị, bởi vì trong mọi người ở chỗ này, địa vị cao nhất chính là hai người bọn họ. Nhưng, Triệu Tùng chắc hẳn cũng giận đến mất đi lý trí, mà Triệu Khả Nhiên bọn họ cũng không quan tâm, cho nên mọi người cứ như vậy ngồi xuống.
Nhưng sau khi ngồi xuống, cũng không có một người mở miệng. Mọi người cứ như vậy lặng lẽ ngồi ở chỗ đó, cái gì cũng không nói.
Qua một lúc lâu, Triệu Khả Nhiên đầu tiên mở miệng, “Cha, người gọi chúng ta ở lại đây, rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu không có chuyện, chúng ta muốn trở về phủ của mình.”
Triệu Tùng vốn dĩ vì chuyện ngày hôm nay đã một bụng tức giận, bây giờ còn bị nữ nhi của mình chống đối như vậy, hắn nhịn không được lửa giận trong lòng, “Thế nào, Húc vương phi, thời gian của ngươi quý báu quá phải không? Ngay cả phụ thân ngươi nói một câu cũng không có thời gian nghe?” Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn
“Cha, người nói quá lời.” Đối với chỉ trích của Triệu Tùng, Triệu Khả Nhiên ngược lại không tức giận, “Ta cũng không có ý này, chỉ là cha, người cũng biết, bây giờ ta đang mang thai! Dĩ nhiên là dễ mệt mỏi, những điều này có thể lý giải!”
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Triệu Khả Nhiên, Triệu Tùng cảm thấy dùng hết hơi sức nhưng lại vô lực như đánh vào bông, điều này làm cho cơn giận của hắn càng lớn.
Thấy tình cảnh như thế, Triệu Khả Phong và Tư Đồ Húc cũng không bất kỳ vẻ mặt dư thừa nào, bọn họ đều tin tưởng Triệu Khả Nhiên tuyệt đối có năng lực ứng phó chuyện như vậy. Mà Triệu Khả Nhân vẫn là gương mặt hả hê, nàng thật vui mừng khi cha của mình và Triệu Khả Nhiên xảy ra xung đột. Nhất là chuyện này nói không chừng là do Triệu Khả Nhiên đưa tới! Tần Hương Hà là gương mặt không liên quan đến mình. Ở trong này người lo lắng cho Triệu Khả Nhiên, chắc cũng chỉ có Tôn Thiến.
Thật ra thì khi thấy Triệu Tùng và Triệu Khả Nhiên xảy ra xung đột, trong lòng Tôn Thiến rất lo lắng, hơn nữa còn có điểm tự trách. Bởi vì theo ý nàng, Triệu Khả Nhiên có thể như vậy, hoàn toàn là vì để cho Phong nhi lên làm Thế tử. Trong lòng nàng rất rõ ràng, nếu không có Triệu Khả Nhiên trợ giúp, cho dù là nàng, hay là Phong nhi cũng tuyệt đối sẽ không có địa vị như hôm nay. Cho nên trong lòng của nàng rất cảm kích Triệu Khả Nhiên. Vì vậy thấy bởi vì chuyện này mà xảy ra xung đột với Triệu Tùng, nàng rất băn khoăn.
Triệu Tùng cố nén lửa giận trong lòng, hắn hít sâu một hơi, mở miệng nói, “Ta hỏi các ngươi, chuyện ngày hôm nay, có phải các ngươi đã sớm biết rồi hay không? Ta nói là chuyện lập Thế tử.”
“Không có, lão gia, cái gì ta cũng không biết.” Vừa nghe Triệu Tùng hỏi, Tần Hương Hà sợ sinh ra hiểu lầm, vội vàng mở miệng phủ nhận, “Hôm nay trong thọ yến ta cũng mới biết chuyện này, ta cũng rất giật mình.”
Nhưng mà, trừ Tần Hương Hà ra, những người khác cũng không có phản bác. Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên vẫn bình tĩnh như cũ, tựa như không có nghe gì cả. Triệu Khả Phong cũng không có phản ứng, chỉ thản nhiên uống trà. Mà Tôn Thiến và Triệu Khả Nhân lại là gương mặt thấp thỏm, nhìn chung quanh, chính là không dám nhìn Triệu Tùng.
Thấy tình cảnh như thế, kẻ ngu cũng biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hắn dùng lực vỗ bàn một cái, “Các ngươi nói chuyện! Thế nào, không có gì để nói, phải không? Tất cả các ngươi đều biết, chẳng qua là đang tính kế ta mà thôi. Tốt tốt tốt, đây chính là nữ nhi tốt của ta, nhi tử tốt!”
“Nếu cha cũng cho là như vậy, vậy còn cần chúng ta mở miệng sao?” Đối mặt với sự tức giận của Triệu Tùng, Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Vậy thì người muốn chúng ta nói những gì đây?”
“Rốt cuộc các ngươi có biết chuyện ngày hôm nay hay không?” Triệu Tùng vẫn rất cố chấp muốn biết đáp án, “Các ngươi đàng hoàng nói cho ta biết, không được giấu giếm chuyện gì, cũng không cần trầm mặc như vậy.”
“Được rồi, nếu cha muốn biết, vậy ta sẽ nói cho người biết.” Triệu Khả Nhiên một tay chống cằm, bộ dạng lười biếng, “Chuyện này chúng ta đã sớm biết rồi. Ta liền nói thật cho người biết, trừ mẫu thân ra, những người khác, cũng đã biết trước. Được rồi, ta đã nói cho người biết, người muốn như thế nào đây?”
“Ta muốn như thế nào? Ngươi còn dám hỏi ta muốn như thế nào.” Giọng của Triệu Tùng cao lên, có thể nghĩ tâm tình của hắn bây giờ rốt cuộc như thế nào rồi, “Các ngươi cũng đã biết, liền chỉ gạt một mình ta. Rốt cuộc các ngươi có coi ta là phụ thân của các ngươi không! Các ngươi chính là đang tính toán ta đấy.”
“Lão gia, không phải vậy.” Tôn Thiến nhìn bộ dạng Triệu Tùng, vội vàng mở miệng giải thích, “Chúng ta không phải cố ý phải gạt người, chỉ là…”
“Ngươi còn dám mở miệng.” Vừa nghe đến Tôn Thiến mở miệng, Tần Hương Hà cũng không nhịn được, cho tới nay nàng muốn tìm cơ hội tốt áp chế Tôn Thiến, thật vất vả có cơ hội này, làm sao nàng lại bỏ qua!
“Những hài tử này không hiểu chuyện còn chưa tính, sao ngươi cũng có thể hồ đồ như thế? Chuyện lớn như vậy, sao ngươi có thể gạt lão gia đây? Ngươi làm như vậy căn bản là không đem lão gia ở trong mắt. Ta xem ngươi cũng sớm có dự mưu! Nếu không, thế nào không phải là người khác, cố tình lại là nhi tử của ngươi nhi tử đoạt vị trí Thế tử chứ?”
“Ta... ta không có.” Tôn Thiến lớn tiếng trả lời, hơi thở gấp gáp. Bởi vì trong lúc vô ý bị Tần Hương Hà nói trúng, chuyện này, thật sự vừa bắt đầu đã biết, hơn nữa đã sớm có dự mưu. Chỉ là người dự mưu chuyện này không phải là nàng, mà là Triệu Khả Nhiên.
Nghe Tần Hương Hà nói, Triệu Tùng hoài nghi nhìn Tôn Thiến, “Ngươi nói, chuyện này, ngươi rõ ràng đã sớm biết rồi, tại sao không nói cho ta biết? Có phải là ngươi sớm đã thiết kế tốt, vẫn muốn cướp đi vị trí của ta hay không?”
Triệu Tùng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Bởi vì hắn nghĩ, trước đó không lâu, hắn mới đem Tôn Thiến làm bình thê, cũng chính vì nguyên nhân này, Triệu Khả Phong mới có thể trở thành con trai trưởng, mới có tư cách thừa kế Hầu vị. Chẳng lẽ vào thời điểm kia, bọn họ đã bắt đầu tính toán, muốn cướp đi vị trí của mình đúng không?
Dưới sự ép hỏi của Triệu Tùng, Tôn Thiến một câu cũng nói không nên lời.
Thấy tình cảnh như thế, Tần Hương Hà liền mở miệng thêm dầu thêm mỡ, “Lão gia, ta cảm thấy chuyện này nhất định là bọn họ đã sớm tính toán tốt. Nếu không, sao cha sẽ trực tiếp nhảy qua người, chọn Triệu Khả Phong chứ? Còn nữa, trước đó không lâu, Triệu Khả Phong còn không có tư cách thừa kế?”
Nghe Tần Hương Hà nói, Triệu Tùng nhìn Tôn Thiến ánh mắt trở nên phát sắc, giống như muốn nhìn thấu người. Mà dưới ánh mắt của Triệu Tùng, Tôn Thiến chột dạ cúi đầu, không biết nên nói gì mới đúng. Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn
Thấy tình cảnh như thế, Triệu Khả Phong mở miệng muốn nói mấy câu thay mẫu thân, nhưng hắn còn chưa mở lời, đã bị Triệu Khả Nhiên vượt lên trước một bước.
“Cha, mẫu thân, các người cần gì ép nhị nương như vậy? Nàng chẳng qua chỉ là một quan phu nhân cửa lớn không ra, cửa sau không gần mà thôi, coi như nàng muốn Phong nhi lên làm Thế tử, nàng cũng không có năng lực như vậy!” Triệu Khả Nhiên mở miệng xen vào nói, “Nếu như các người nói là nhà mẹ đẻ của nàng hỗ trợ, vậy thì càng không thể nào. Đừng quên, nếu thật sự so sánh, mẫu thân, thế lực nhà mẹ đẻ của người còn mạnh hơn nhị nương đó!”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, ánh mắt Tần Hương Hà chán nản. Nàng vất vả mới tìm được cơ hội chèn ép Tôn Thiến, nhưng con gái của mình lại che chở cho ả như vậy, rốt cuộc ai mới là mẫu thân của nàng! Thật sự là cùi chỏ quay ra ngoài, chỉ biết thiên vị người đáng ghét may là mình còn có một nữ nhi khác. May mà Triệu Khả Nhân hiếu thuận, nếu không, nàng đại khái sẽ tức chết.
Nhưng nghĩ tới Triệu Khả Nhân, vẻ mặt Tần Hương Hà đột nhiên khiếp sợ nhìn Triệu Khả Nhân. Mới vừa rồi chuyện quá hỗn loạn, cho nên nàng cũng không có chú ý tới, chuyện này, Triệu Khả Nhân cũng biết rõ. Tuy nhiên nó không nói cho nàng biết, rốt cuộc là tại sao?
Vẻ mặt Tần Hương Hà nghi hoặc nhìn Triệu Khả Nhân. Nhưng bởi vì hiện tại quá hỗn loạn, cho nên cũng không có người chú ý tới ánh mắt của nàng. Chỉ có Triệu Khả Nhân chú ý tới. Mà Triệu Khả Nhân thấy ánh mắt như vậy, cũng lựa chọn trốn tránh. Điều này không khỏi làm Tần Hương Hà càng thêm hoài nghi.
Mà Triệu Tùng nghe Triệu Khả Nhiên nói, chân mày buông lỏng ra một chút, hắn nhìn Triệu Khả Nhiên, “Vậy theo ngươi nói, chẳng lẽ chuyện lần này không có người nào thiết kế sao? Chẳng lẽ chuyện này chính là quyết định của cha sao?”
“Nếu không thì sao đây?” Triệu Khả Nhiên nhún vai một cái, mở miệng nói, “Không sai, chuyện này thật sự chúng ta đã sớm biết, nhưng vậy thì có thể nói rõ điều gì đây? Còn có chẳng lẽ người cho là trong chúng ta có ai có thể dao động quyết định của tổ phụ? Còn nữa, nếu chuyện này là ta thiết kế, vậy tại sao nhị thúc lại không có một câu dị nghị, bình tĩnh đón nhận như vậy?”
“Vậy thì tốt, đã như vậy.” Triệu Tùng xoay đầu lại, nhìn Triệu Khả Phong, “Phong nhi, bây giờ ngươi đi nói với tổ phụ, tuổi của ngươi còn nhỏ, không thể gánh trách nhiện nặng nề này, để cho tổ phụ ngươi chọn người khác.”
Nghe Triệu Tùng nói, nhìn dáng vẻ đương nhiên hắn, mọi người ở đây đều cảm thấy dở khóc dở cười, lời như vậy, sao lại có thể nói danh chính ngôn thuận như vậy?
Mà Triệu Khả Phong nghe Triệu Tùng nói, thái độ cũng không biến hóa, hắn mở miệng đáp, “Cha, yêu cầu của người, ta sợ rằng không thể đồng ý.”
“Tại sao?” Vừa nghe Triệu Khả Phong cự tuyệt, Triệu Tùng lập tức mở miệng, “Không phải ngươi đã nói sao? Những chuyện này không phải ngươi tính toán, nếu nói như vậy, ngươi liền cự tuyệt! Còn nữa, cho dù bây giờ ngươi không phải là Thế tử, đến tương lai ta lên làm Trấn Bắc hầu, ngươi cũng sẽ danh chính ngôn thuận làm Thế tử!”
Nghe Triệu Tùng nói như vậy, Triệu Khả Phong không nhịn được nhíu mày, nhưng hắn vừa muốn mở miệng, lại thấy Triệu Khả Nhiên nhìn hắn nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cho nên hắn cũng nhịn không có lên tiếng.
“Đúng vậy!” Triệu Khả Nhiên cười nhìn Triệu Khả Phong, “Phong nhi, nếu cha đã nói như vậy, vậy đệ đồng ý đi!”
Triệu Khả Phong nghe Triệu Khả Nhiên nói, kỳ quái nhíu mày, nhưng lại không có mở miệng. Những người khác, đều cổ quái nhìn Triệu Khả Nhiên.
“Khả Nhiên, ngươi cũng cho là ta nói rất đúng, phải không?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Tùng tựa như tìm được tri âm.
“Đó là đương nhiên.” Triệu Khả Nhiên gật đầu cười, “Chỉ là, cha, ngươi nói Phong nhi đi tìm tổ phụ, thì trước tiên người nên đi tìm hoàng thượng đi! Tổ phụ đã nói qua, chuyện này hoàng thượng đã đồng ý. Cha, ngươi nên đi tìm hoàng thượng trước, để hoàng thượng thay đổi chủ ý, ta tin tưởng Phong nhi cũng sẽ đi nói với tổ phụ.”
Nói xong, Triệu Khả Nhiên nhìn Triệu Khả Phong, “Phong nhi, đệ nói có đúng hay không?”
Khi thấy ánh mắt ra hiệu của Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Phong gật đầu một cái, “Không sai, cha, vậy ta sẽ chờ tin tức tốt của người. Chỉ là, người tốt nhất nhanh một chút, bằng không thánh chỉ đến, tất cả đã là định cục.”
Nhất thời, Triệu Tùng giống như nuốt phải con ruồi chết, sắc mặt khó coi cực kỳ. Sao hắn lại quên điểm này chứ? Chuyện này hoàng thượng đã đồng ý, mình còn có thể đi nói sao? Lại nói, hoàng thượng có thể đồng ý không? Nếu như nói ra, hoàng thượng có thể giận dữ hay không?
Dường như không nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Triệu Tùng, Triệu Khả Nhiên đứng lên, “Cha, nếu không có chuyện gì, vậy chúng ta đi về trước. Chúng ta sẽ chờ tin tức tốt của người.”
Rất nhanh, tất cả mọi người rời khỏi, cũng chỉ có Triệu Tùng ở chỗ này rối rắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.