Chương 10: Chuyển biến
Hạ Nhật Phấn Mạt
30/03/2015
Edit: Li Chun
Sau khi Linh Nhi rời đi, Triệu Khả Nhiên ngồi dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng mà thở dài một hơi. Nhìn Nguyệt cô ở bên bộ dáng muốn nói lại thôi, Triệu Khả Nhiên cười cười.
“Nguyệt cô, ngươi cũng cảm thấy ta phạt Linh Nhi quá nặng sao?” Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng hỏi.
“Không có.” Nguyệt cô đem Triệu Khả Nhiên ôm vào lòng, nhẹ vỗ về tóc của nàng. “Tiểu thư, vô luận người làm cái gì, người vĩnh viễn đều là tiểu thư của nô tì.”
“Nguyệt cô, cám ơn ngươi.” Triệu Khả Nhiên ngẩng đầu, cười đến thập phần sáng lạn.
“Tiểu thư, nô tì cũng thế, nô tì vĩnh viễn đều ở bên cạnh tiểu thư.” Lung Nhi nắm chặt tay, kiên định nói.
Thấy Lung Nhi nghiêm túc như vậy, Triệu Khả Nhiên không nhịn được “Phốc—” một tiếng, nở nụ cười.
“Tiểu thư…”
Nhìn bộ dáng cười cười của Triệu Khả Nhiên, Lung Nhi mím môi, ủy khuất nhìn về phía Triệu Khả Nhiên.
“Hảo hảo hảo.” Triệu Khả Nhiên thật vất vả mới ngừng cười được. “Ta đã biết, Lung Nhi nhà ta một lòng trung tâm. Tiểu thư ta, nhất định sẽ vĩnh viễn giữ ngươi ở bên cạnh.”
“Tiểu thư!”
Nhìn Nguyệt cô và Lung Nhi đều đang ở bên cạnh nàng, trong lòng Triệu Khả Nhiên dâng lên một sự thỏa mãn ngọt ngào. Đời trước, Nguyệt cô vì nàng mà chết, tuy rằng không biết sau khi nàng chết, Lung Nhi sẽ trải qua như thế nào. Bất quá, theo tính cách của Khả Nhân, ngay cả Linh Nhi luôn làm việc vì nàng cũng bị nàng trừ bỏ, huống chi là Lung Nhi. Chắc hẳn sau khi nàng chết đi, Lung Nhi cũng trải qua những ngày không tốt đẹp gì.
Đời này, nàng sẽ không giống đời trước, bị người hãm hại, áp bức. Đời trước, nàng như cá nằm trên thớt, mặc người khác chặt chém. Triệu Khả Nhiên thầm hạ quyết tâm, cả đời này, nàng nhất định phải bảo vệ tốt người bên cạnh nàng.
Nguyệt cô trong lòng thấy lo lắng. Không biết vì sao, nàng cảm thấy sau khi tiểu thư tỉnh lại, tính tình giống như đã thay đổi. Trước kia, Linh Nhi làm chuyện như vậy, tiểu thư chỉ cười cho qua mà thôi, nhưng không ngờ, lần này tiểu thư lại trách phạt Linh Nhi nặng như thế. Tuy rằng, lúc trước nàng cảm thấy tính tình tiểu thư quá mềm yếu, không thích hợp sống trong đại gia tộc như phủ Thái sư. Nhưng nhìn thấy bộ dạng cường ngạnh của tiểu thư bây giờ, nàng lại cảm thấy không quen.
Nhìn thấy Nguyệt cô rối rắm, Triệu Khả Nhiên đại khái cũng biết nàng đang nghĩ gì. Nhưng không thể nói cho Nguyệt cô rằng, nàng trọng sinh, trải qua bi thảm của đời trước, nàng mới hiểu được bộ mặt thật của mọi người! Nếu thật sự nói như vậy, Nguyệt cô sẽ nghĩ nàng bị kích thích quá lớn nên dẫn đến điên rồi.
“Nguyệt cô, ngươi đang nghĩ cái gì?” Nhìn Nguyệt cô, Lung Nhi ở một bên cảm giác rất kỳ quái, lên tiếng đánh gãy suy tư của Nguyệt cô.
“Không, không có gì.” Nguyệt cô giật mình theo trầm tư phục hồi tỉnh táo lại.
Nguyệt cô ở trong lòng ngầm hạ quyết tâm, vô luận tiểu thư trở nên thế nào, nàng vĩnh viễn đều là tiểu thư của mình, nàng nhất định sẽ bảo hộ tiểu thư vĩnh viễn.
“Đúng rồi, Nguyệt cô, lúc trước Linh Nhi nói, ta rơi vào hồ sen, phải không? Triệu Khả Nhiên hỏi.
“Đúng vậy!” Nguyệt cô thở dài. “Tiểu thư, người không biết, thấy người rơi xuống nước được cứu lên, hù chết nô tì.”
Triệu Khả Nhiên nỗ lực hồi tưởng lại, nàng nhớ được mùa hè năm nàng 13 tuổi, đúng là nàng rơi vào hồ sen, bị bệnh hơn nửa tháng mới khỏi. Xem ra, hiện tại chính là thời điểm kia.
“Nguyệt cô, ta làm sao lại rơi vào hồ sen, ngươi biết không?”
“Nô tì cũng không rõ.” Nguyệt cô suy nghĩ, sau đó trả lời: “Trước đó, Nhị tiểu thư đến mời tiểu thư đi du hồ ngắm sen. Nhưng không biết vì sao, tiểu thư lại rơi vào hồ. Khi đó, cũng chỉ có Nhị tiểu thư và người mà thôi, cho nên mọi người cũng không biết rõ xảy ra chuyện gì."
“Mấy ngày nay, trong nhà có phải phát sinh việc gì không?” Triệu Khả Nhiên tiếp tục hỏi.
“Không, mấy ngày nay trong phủ không phát sinh chuyện gì.”
Nói xong, Nguyệt cô thở dài một hơi. “Aiz, bất quá, ngày mai chính là sinh thần của Trung Nghĩa hầu phủ Lâm phu nhân, xem ra năm nay tiểu thư không tham gia được rồi.”
Sau khi Linh Nhi rời đi, Triệu Khả Nhiên ngồi dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng mà thở dài một hơi. Nhìn Nguyệt cô ở bên bộ dáng muốn nói lại thôi, Triệu Khả Nhiên cười cười.
“Nguyệt cô, ngươi cũng cảm thấy ta phạt Linh Nhi quá nặng sao?” Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng hỏi.
“Không có.” Nguyệt cô đem Triệu Khả Nhiên ôm vào lòng, nhẹ vỗ về tóc của nàng. “Tiểu thư, vô luận người làm cái gì, người vĩnh viễn đều là tiểu thư của nô tì.”
“Nguyệt cô, cám ơn ngươi.” Triệu Khả Nhiên ngẩng đầu, cười đến thập phần sáng lạn.
“Tiểu thư, nô tì cũng thế, nô tì vĩnh viễn đều ở bên cạnh tiểu thư.” Lung Nhi nắm chặt tay, kiên định nói.
Thấy Lung Nhi nghiêm túc như vậy, Triệu Khả Nhiên không nhịn được “Phốc—” một tiếng, nở nụ cười.
“Tiểu thư…”
Nhìn bộ dáng cười cười của Triệu Khả Nhiên, Lung Nhi mím môi, ủy khuất nhìn về phía Triệu Khả Nhiên.
“Hảo hảo hảo.” Triệu Khả Nhiên thật vất vả mới ngừng cười được. “Ta đã biết, Lung Nhi nhà ta một lòng trung tâm. Tiểu thư ta, nhất định sẽ vĩnh viễn giữ ngươi ở bên cạnh.”
“Tiểu thư!”
Nhìn Nguyệt cô và Lung Nhi đều đang ở bên cạnh nàng, trong lòng Triệu Khả Nhiên dâng lên một sự thỏa mãn ngọt ngào. Đời trước, Nguyệt cô vì nàng mà chết, tuy rằng không biết sau khi nàng chết, Lung Nhi sẽ trải qua như thế nào. Bất quá, theo tính cách của Khả Nhân, ngay cả Linh Nhi luôn làm việc vì nàng cũng bị nàng trừ bỏ, huống chi là Lung Nhi. Chắc hẳn sau khi nàng chết đi, Lung Nhi cũng trải qua những ngày không tốt đẹp gì.
Đời này, nàng sẽ không giống đời trước, bị người hãm hại, áp bức. Đời trước, nàng như cá nằm trên thớt, mặc người khác chặt chém. Triệu Khả Nhiên thầm hạ quyết tâm, cả đời này, nàng nhất định phải bảo vệ tốt người bên cạnh nàng.
Nguyệt cô trong lòng thấy lo lắng. Không biết vì sao, nàng cảm thấy sau khi tiểu thư tỉnh lại, tính tình giống như đã thay đổi. Trước kia, Linh Nhi làm chuyện như vậy, tiểu thư chỉ cười cho qua mà thôi, nhưng không ngờ, lần này tiểu thư lại trách phạt Linh Nhi nặng như thế. Tuy rằng, lúc trước nàng cảm thấy tính tình tiểu thư quá mềm yếu, không thích hợp sống trong đại gia tộc như phủ Thái sư. Nhưng nhìn thấy bộ dạng cường ngạnh của tiểu thư bây giờ, nàng lại cảm thấy không quen.
Nhìn thấy Nguyệt cô rối rắm, Triệu Khả Nhiên đại khái cũng biết nàng đang nghĩ gì. Nhưng không thể nói cho Nguyệt cô rằng, nàng trọng sinh, trải qua bi thảm của đời trước, nàng mới hiểu được bộ mặt thật của mọi người! Nếu thật sự nói như vậy, Nguyệt cô sẽ nghĩ nàng bị kích thích quá lớn nên dẫn đến điên rồi.
“Nguyệt cô, ngươi đang nghĩ cái gì?” Nhìn Nguyệt cô, Lung Nhi ở một bên cảm giác rất kỳ quái, lên tiếng đánh gãy suy tư của Nguyệt cô.
“Không, không có gì.” Nguyệt cô giật mình theo trầm tư phục hồi tỉnh táo lại.
Nguyệt cô ở trong lòng ngầm hạ quyết tâm, vô luận tiểu thư trở nên thế nào, nàng vĩnh viễn đều là tiểu thư của mình, nàng nhất định sẽ bảo hộ tiểu thư vĩnh viễn.
“Đúng rồi, Nguyệt cô, lúc trước Linh Nhi nói, ta rơi vào hồ sen, phải không? Triệu Khả Nhiên hỏi.
“Đúng vậy!” Nguyệt cô thở dài. “Tiểu thư, người không biết, thấy người rơi xuống nước được cứu lên, hù chết nô tì.”
Triệu Khả Nhiên nỗ lực hồi tưởng lại, nàng nhớ được mùa hè năm nàng 13 tuổi, đúng là nàng rơi vào hồ sen, bị bệnh hơn nửa tháng mới khỏi. Xem ra, hiện tại chính là thời điểm kia.
“Nguyệt cô, ta làm sao lại rơi vào hồ sen, ngươi biết không?”
“Nô tì cũng không rõ.” Nguyệt cô suy nghĩ, sau đó trả lời: “Trước đó, Nhị tiểu thư đến mời tiểu thư đi du hồ ngắm sen. Nhưng không biết vì sao, tiểu thư lại rơi vào hồ. Khi đó, cũng chỉ có Nhị tiểu thư và người mà thôi, cho nên mọi người cũng không biết rõ xảy ra chuyện gì."
“Mấy ngày nay, trong nhà có phải phát sinh việc gì không?” Triệu Khả Nhiên tiếp tục hỏi.
“Không, mấy ngày nay trong phủ không phát sinh chuyện gì.”
Nói xong, Nguyệt cô thở dài một hơi. “Aiz, bất quá, ngày mai chính là sinh thần của Trung Nghĩa hầu phủ Lâm phu nhân, xem ra năm nay tiểu thư không tham gia được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.