Đích Trưởng Nữ

Chương 247: Trần ma ma nguỵ biện

Hạ Nhật Phấn Mạt

22/10/2018

“Ta biết rồi.” Tiêu Tiểu Tiểu không nói gì nữa, nàng nhớ lại hôm nay Triệu Khả Nhiên đã từng nói tất cả với nàng. Thật ra thì Khả Nhiên nói rất đúng, bản thân mình đã như vậy, cho dù biết năm đó ai hại thì cũng vô ích.

Hơn nữa, bây giờ mình cố chấp muốn tìm ra người hại mình, nếu như vậy, vậy mình có tư cách gì muốn Khả Nhiên tha thứ cho Trần ma ma?

Mà lúc này Trần ma ma, đang ở trong phòng của mình đi tới đi lui, căn bản không bình tĩnh được. Hôm nay sau khi bà làm xong tất cả mọi chuyện, vẫn núp ở trong phòng, chỉ sợ sẽ khiến người khác hoài nghi. Nhưng cũng đã qua lâu như vậy, cũng không nghe Du Nhiên Cư truyền đến tin tức gì. Thì ngược lại nha hoàn cận thân của vương phi lại xảy ra chuyện.

Trong lòng của bà rất gấp, không biết rốt cuộc vương phi có ăn thuốc bổ kia hay không, nếu đã ăn, sao một chút động tĩnh cũng không có.

Trần ma ma thế nào cũng không nghĩ đến Lung nhi ăn những thuốc bổ kia. Bởi vì lúc bà hạ thuốc, đã tính toán qua phân lượng, người bình thường nếu ăn phải, căn bản cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là nếu người mang thai ăn vào, sẽ sinh non.

“Cô, người đừng đi nữa.” Bên trong phòng Y Lâm không nhịn được lên tiếng, “Người cứ đi tới đi lui như vậy, đôi mắt của con muốn hoa lên rồi.”

“Con nói thật thoải mái.” Bởi vì trong lòng Trần ma ma nóng nảy, giọng điệu cũng có chút lớn, “Con cũng không nghĩ xem, ta làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì, còn không phải là vì con. Cũng đã qua lâu như vậy, sao một chút động tĩnh cũng không có chứ?”

“Cô. Người trừ là vì ta ra, cũng không phải vì mình sao?” Đối với Trần ma ma tranh công, Y Lâm cũng không để ý, “Người tích cực muốn ta làm thị thiếp của vương gia, không phải là bởi vì địa vị trong vương phủ của người thôi sao? Đừng nói như người vĩ đại như vậy.”

“Cái nha đầu này tại sao lại nói chuyện như vậy.” Vừa nghe Y Lâm nói, Trần ma ma lập tức liền tức giận, “Nha đầu này, con có ý gì! Con nói là, ta làm tất cả đều vì mình, có phải hay không? Nếu con cho là như vậy, vậy thì con biến đi cho ta, cút ra khỏi vương phủ. Bây giờ con hãy về nhà, sau này, nhiều nhất chỉ gả một tiểu thương nhân mà thôi, cả đời cũng không có ngày nở mặt. Chuyện sau này của con, cũng không cần đến tìm ta.”

“Cô, con chỉ nói lung tung. Người không cần tức giận!” Thấy Trần ma ma giận thật, Y Lâm vội vàng nói xin lỗi, bởi vì nếu cô thật sự không để ý tới nàng, vậy một chút cơ hội nàng cũng không có. Nàng chỉ là một nha đầu nhóm lửa trong phòng bếp mà thôi, người nói chuyện cũng không có. Nếu như cô không để ý tới nàng, vậy cả đời nàng cũng không có cơ hội gặp được vương gia rồi.

“Y Lâm! Con phải biết, cô làm tất cả đều vì tốt cho con!” Nghe Y Lâm nói xin lỗi, Trần ma ma cũng không nói gì nữa, dù sao bà giúp Y Lâm đích xác là có lòng riêng, nếu Y Lâm không nói, kế hoạch của bà không có khả năng thực hiện, “Nếu con có thể gả cho vương gia, sinh mội hài tử, vậy nửa đời sau của con chính là muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.”

“Ta biết rõ, cô.” Y Lâm gật đầu một cái, “Nhưng mà, cô, cũng đã lâu như vậy, một chút động tĩnh cũng không có, người nói, có phải vương phi không ăn những thuốc bổ kia hay không!”

“Ta cũng không biết.” Trần ma ma cũng chau mày, “Theo lý mà nói, phải có động tĩnh mới đúng. Chỉ cần lần này có thể làm cho vương phi sinh non, thì con có cơ hội. Sau khi vương phi sinh non, nhất định không thể cùng phòng với vương gia một thời gian dài, đến lúc đó con sẽ có cơ hội, không có nam nhân nào mà không ăn thịt. Đến lúc đó, con có thể mang thai, vậy thì tốt nhất.”

“Nhưng mà, cô, chúng ta làm như vậy, nếu như bị phát hiện, đến lúc đó nên làm cái gì?” Trong lòng của Y Lâm vẫn lo lắng, “Nếu như bị phát hiện, chúng ta có thể mất mạng hay không!”

“Y Lâm, ta cho ngươi biết.” Sắc mặt của Trần ma ma trở nên nghiêm túc, “Nếu như bị phát hiện, bất luận như thế nào tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu không, thật sự sẽ không toàn mạng. Không chỉ có như thế, còn có thể liên lụy người nhà. Cho dù bị phát hiện, cũng sẽ không có chứng cớ, cho nên đến lúc đó chỉ cần chúng ta liều chết không nhận, vậy thì không có việc gì.” Lddienlddanldleldquylddon

“Có thật không?” Mặc dù Trần ma ma nói như vậy, nhưng trong lòng của Y Lâm vẫn bất ổn, “Thật sự không có việc gì sao?”

“Tuyệt đối sẽ không có chuyện, người cứ thoải mái tốt lắm." Trần ma ma khẳng định gật đầu một cái, “Như vậy chúng ta không thừa nhận, vương phi cũng không làm gì được chúng ta. Hơn nữa cho dù nói thế nào cũng được, ta cũng là nhũ mẫu của vương gia, hơn nữa còn từng hầu hạ Tiêu quý phi đã qua đời. Cho dù vương gia không nể mặt tăng, cũng phải nể mặt phật.”

“Con biết rồi.” Y Lâm gật đầu một cái.

Đang lúc hai cô cháu vẫn đang nói chuyện trời đất, đột nhiên cửa bị đẩy ra, hai người giật nảy mình, sau đó theo bản năng nhìn ra ngoài, chỉ thấy hai nha hoàn cận thân của vương phi trực tiếp đi vào.

“Ai nha, Cầm Hương cô nương, Thi Hương cô nương, sao hôm nay lại hăng hái như vậy, đi tới chỗ bà lão này chơi!”

“Trần ma ma, chúng ta người quang minh chính đại không cần nói chuyện mờ ám!” Cầm Hương mở miệng nói, “Ta tin tưởng ngươi rất rõ ràng, hôm nay chúng ta tới nơi này rốt cuộc là vì cái gì. Chính ngươi làm chuyện gì tốt, chính ngươi rõ ràng.”

Nghe Cầm Hương nói không chút khách khí, lòng của Trần ma ma lộp bộp một cái, nhưng dù sao cũng từng sống trong hoàng cung, hơn nữa vẫn quản lý nội vụ trong vương phủ nhiều năm như vậy, trong lòng của bà vẫn ổn định. Cho dù nghe Cầm Hương có điều ngụ ý, trên mặt bà vẫn mang vẻ mặt nghi ngờ, mở miệng nói, “Cầm Hương cô nương, ngươi có ý gì, sao ta nghe không hiểu gì cả?”

“Vậy sao?” Cầm Hương bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn Trần ma ma, “Chỉ là, Trần ma ma có biết hay không cũng được, hiện tại vương phi cho mời, tin rằng Trần ma ma sẽ không cự tuyệt!”

“Vương phi cho mời, vốn dĩ ta là người làm, sẽ lập tức đi qua mới đúng, nhưng ta còn một ít chuyện, có thể chờ một chút hay không ta sẽ đến ngay?” Trần ma ma mở miệng cười hỏi, “Chờ một chút, ta làm xong việc, lập tức liền đi qua.”

“Trần ma ma, thật sự xin lỗi!” Thái độ Cầm Hương không chịu thối lui, “Vương phi đã nói, hiện tại nguoi lập tức đi qua, đây không phải là thương lượng với ngươi, mà là ra lệnh cho ngươi. Nếu ngươi không muốn đi, cũng đừng trách thủ đoạn của chúng ta cứng rắn.”

Thấy thái độ Cầm Hương như vậy, Trần ma ma cũng không nói nữa, “Cầm Hương cô nương, ta hiểu rõ, ngươi là người bên cạnh vương phi, nhưng nói cho cùng, ta cũng là nhũ mẫu của vương gia, cũng từng hầu hạ Tiêu quý phi đã qua đời. Ta chính là lão nhân trong phủ, ngươi đối với ta cũng nên tôn trọng một chút.”

“Vậy sao? Xem ra Trần ma ma thật sự rất tự tin!” Cầm Hương mở miệng nói, “Nhưng mà, Trần ma ma, hiện tại trong phủ vương phi là đương gia, những chuyện cũ năm xưa của ngươi vương phi cũng không biết được. Hơn nữa, vừa rồi ta quên nói! Bây giờ trong Du Nhiên Cư không chỉ có vương phi đang chờ ngươi chờ, còn có vương gia cũng ở đó.”



“Cái gì?” Nghe Cầm Hương nói, sắc mặt của Trần ma ma trở nên rất khó coi.

Một bên Y Lâm nghe Cầm Hương nói, cũng sợ hãi. Nàng lo lắng nhìn Trần ma ma.

“Y Lâm, xem ra ngươi rất lo lắng cho Trần ma ma!” Ở một bên Thi Hương vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng nói, “Nếu nói như vậy, ngươi đi cùng là được.”

“Không cần, không cần.” Vừa nghe Thi Hương đề nghị, Y Lâm vội vàng cự tuyệt, “Vương phi tìm cô có chuyện, ta đi, không tốt lắm.”

“Điểm này ngươi không cần lo lắng.” Thi Hương mở miệng nói, “Bởi vì vương phi cũng gọi ngươi đến.”

Lần này không chỉ có Trần ma ma, ngay cả ánh mắt của Y Lâm cũng là tràn đầy lo lắng.

Cho dù hai người các nàng không tình nguyện như thế nào, vẫn phải đi theo Cầm Hương và Thi Hương, đến Du Nhiên Cư. Cũng không lâu lắm, họ đã đến Du Nhiên Cư.

“Nô tỳ ra mắt vương gia, vương phi.” Vừa vào cửa, Trần ma ma và Y Lâm lập tức hành lễ Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên. Mà lúc này họ căn bản cũng không chú ý, sắc mặt trắng bệch và hỏi thở thoi thóp của Thải Y.

“Đều đứng lên đi!” Tư Đồ Húc không mở miệng, mà Triệu Khả Nhiên lãnh tĩnh phất tay, mở miệng nói.

Trần ma ma và Y Lâm đều đứng lên, Trần ma ma cung kính hỏi, “Không biết hôm nay vương phi tìm nô tỳ, là có chuyện gì?”

Cho dù trên mặt Trần ma ma cố gắng trấn định, nhưng bây giờ trong lòng của bà bất ổn. Nhất là vừa mới vào cửa, thấy trên mặt Triệu Khả Nhiên không có gì khác thường, trong lòng của bà càng thêm khẩn trương. Cứ như vậy xem ra, dường như vương phi cũng không ăn những thuốc bổ kia. Hơn nữa bây giờ còn gọi bà và Y Lâm đi qua, cũng không biết là biết cái gì rồi. Lddienlddanldleldquylddon

“Không biết.” Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười tràn đầy mùi vị châm chọc, “Trần ma ma, ngươi lại không biết. Ngươi nhìn nha hoàn bên cạnh ngươi một chút, ngươi có biết nàng hay không?”

Trần ma ma quay đầu vừa nhìn, nhất thời hoảng sợ. Chỉ là, bà rất nhanh thu hồi kinh ngạc trên mặt. Nhưng trong long Y Lâm cũng không có bình tĩnh như Trần ma ma. Cho nên khi nàng nhìn thấy Thải Y, kinh ngạc và vẻ sợ hãi trên mặt cũng không che giấu được.

Không chỉ có như vậy, nàng còn lôi kéo ống tay áo Trần ma ma, “Cô, cô, nàng…”

“Y Lâm, câm miệng.” Trần ma ma lập tức mở miệng quát lớn, “Ta biết rõ bây giờ con rất kinh ngạc, dù sao cũng là người quen biết, nhưng vương gia và vương phi còn ở đây! Không được vô lễ.”

Sau khi nói xong, Trần ma ma còn hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái. Y Lâm nghe ám hiệu như vậy, vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói gì nữa.

“Thế nào sao không nói tiếp?” Triệu Khả Nhiên cười như không cười nhìn Trần ma ma, “Sao ngươi lại ngăn cản Y Lâm mở miệng chứ? Là sợ nàng sẽ nói ra điều gì bất lợi cho các ngươi sao?”

“Vương phi hiểu lầm.” Trần ma ma liền vội vàng cười giải thích, “Vương gia và vương phi đều ở đây! Y Lâm không hiểu quy củ, nô tỳ sợ nàng nói lung tung, quấy rầy vương gia và vương phi, vậy thì không tốt.”

“A, Trần ma ma xem ra, bổn vương phi là người dễ dàng có thể bị kinh sợ sao?” Triệu Khả Nhiên mở miệng nói, “Xem ra trong mắt ở Trần ma ma, bổn vương phi là người vô dụng như vậy! Nếu không, sao ngươi biết bổn vương phi sẽ sợ hãi!”

“Vương phi, người đang nói gì, nô tỳ không hiểu gì cả?” Nghe Triệu Khả Nhiên lên án, Trần ma ma vội vàng biện giải cho mình, “Vương phi, ăn có thể ăn lung tung, không thể nói lung tung được. Nô tỳ làm sai chuyện gì, sao người lại đổ oan cho nô tỳ.”

“Trần ma ma, ngươi nói sai rồi.” Triệu Khả Nhiên cười lắc đầu, “Lời nói chính xác là không thể nói lung tung, nhưng đồng dạng, đồ ăn cũng không thể ăn lung tung! Dĩ nhiên, trong lòng của ngươi nhất định hi vọng bổn vương phi có thể ăn đồ lung tung, tốt nhất chính là uống toàn bộ chung thuốc bổ có thêm dược liệu, như vậy liền hợp tâm ý của ngươi, đúng không!”

“Vương phi, rốt cuộc người đang nói cái gì, nô tỳ nghe không hiểu.” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Trần ma ma âm thầm kinh hãi, không ngờ chuyện thật sự bại lộ, cho dù vừa rồi nhìn thấy Thải Y, bà vẫn ôm một tia may mắn, nhưng Triệu Khả Nhiên đã nói ra mọi chuyện, bà cũng biết chuyện thật sự không xong, chỉ là ngay cả như vậy, bà vẫn kiên quyết không thừa nhận, “Nô tỳ vẫn luôn an phận thủ thường, ý của vương phi người nô tỳ không hiểu.”

“Thải Y, ngươi nói, rốt cuộc Trần ma ma căn dặn ngươi làm gì?” Triệu Khả Nhiên nhìn Thải Y trên đất, “Ngươi nói ra hết toàn bộ, nếu không, sợ rằng lại phải trải qua sự hành hạ vừa rồi thêm lần nữa.”

“Không cần! Vương phi, nô tỳ nói, nô tỳ cái gì cũng nói.” Vừa nghe đến phải chịu đựng cái loại hành hạ đó, Thải Y vội vàng nói, “Là Trần ma ma, là Trần ma ma cho nô tỳ tiền, muốn nô tỳ dội nước dơ lên người Thi Hương cô nương. Trần ma ma cho nô tỳ tiền, vẫn còn để trong phòng của nô tỳ! Nếu người không tin, có thể lập tức phái người đi lục soát.”

“Trần ma ma, ngươi còn gì để nói?” Ánh mắt Triệu Khả Nhiên sắc bén nhìn Trần ma ma, “Hay là, ngươi lại muốn nói, tất cả đều không liên quan đến ngươi?”

“Đích xác là nô tỳ nói Thải Y dội nước dơ vào Thi Hương, nhưng vậy thì thế nào?” Trần ma ma ngẩng đầu lên, một chút cảm giác chột dạ cũng không có, “Vương phi, nô tỳ chính là không vừa mắt Thi Hương, muốn chọc ghẹo nàng một chút mà thôi. Nếu vương phi người phải vì vậy xử phạt nô tỳ, nô tỳ cũng không thể nói gì hơn.”

Người trong phòng, nghe Trần ma ma nói, trên mặt đều là vẻ mặt tức giận, hiện tại rõ ràng đã có chứng cớ xác thật, lão tú bà này lại dám nguỵ biện như vậy, thật đúng là không biết xấu hổ!



Nhưng sắc mặt Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên cũng không hề biến hóa, nhất là Tư Đồ Húc, ánh mắt nhìn Trần ma ma giống như nhìn thấy một người chết, hoàn toàn không có một tia cảm xúc dao động, giống như bà nói cái gì, cũng không có quan hệ gì với hắn.

Triệu Khả Nhiên nghe Trần ma ma nói, cũng giận quá hóa cười, “Trần ma ma, xem ra ngươi và Thi Hương thật đúng là kết thù! Nếu không, tại sao có thể đi chọc ghẹo nàng như vậy! Chỉ là, cũng không biết ngươi có hiểu rõ hay không, mới vừa rồi Thi Hương không có ở đây có người bỏ thuốc vào trong thuốc bổ của bổn vương phi. Ngươi biết là ai không?”

“Cái gì, còn có chuyện như vậy!” Trần ma ma làm bộ khiếp sợ, “Rốt cuộc là người nào to gan như vậy, lại dám bỏ thuốc trong thuốc bổ của vương phi? Có phải hắn không muốn sống nữa phải không?”

“Đúng vậy! Bổn vương phi cũng rất tò mò là ai có lá gan lớn như vậy.” Triệu Khả Nhiên tiếp tục nói, “Có lẽ Trần ma ma, ngươi có thể giúp bổn vương phi giải quyết nghi vấn này.”

“Vương phi nói đùa.” Nụ cười trên mặt Trần ma ma trở nên cứng ngắc, “Chuyện như vậy, nô tỳ làm sao biết được!” Lddienlddanldleldquylddon

“Nhưng mà, Trần ma ma, bổn vương phi muốn ăn gì đó, đều phải do Thi Hương kiểm tra trước, chuyện này tất cả mọi người trong phủ đều biết.” Triệu Khả Nhiên một tay chống cằm, miễn cưỡng nhìn Trần ma ma, “Ngươi nói, chuyện này có phải rất trùng hợp hay không! Trùng hợp ngươi đi chọc ghẹo Thi Hương, lại có người bỏ thuốc vào trong thuốc bổ của bổn vương phi, ngươi nói xem, ngươi có tính là đồng lõa hay không!”

“Nô tỳ oan uổng!” Vừa nghe Triệu Khả Nhiên lên án, Trần ma ma lập tức than khóc mở miệng biện giải cho mình, “Nô tỳ chỉ là một lúc hồ đồ, mới chọc ghẹo Thi Hương mà thôi, về phần những chuyện khác, không liên quan đến nô tỳ!”

“Y Lâm, thật sao?” Triệu Khả Nhiên cũng không để ý tới Trần ma ma nguỵ biện, ngược lại quay đầu nhìn Y Lâm không nói một lời vẫn quỳ gối một bên, đột nhiên hỏi thăm.

Đột nhiên bị gọi tên Y Lâm sợ hết hồn, chợt ngẩng đầu lên, bất thình lình liền rơi vào ánh mắt thâm thúy của Triệu Khả Nhiên, “A, cái... chuyện gì?”

“Trần ma ma, lúc trước bổn vương phi cũng đã nói! Để cho ngươi dạy dỗ cháu gái của ngươi một chút, những quy củ nên có, bây giờ nhìn lại, vẫn không dùng đến!” Triệu Khả Nhiên nhìn Y Lâm một cái, tiếp tục nói, “Xem ra Trần ma ma, ngươi đối với lời nói của bổn vương phi, thật sự hoàn toàn không để ở trong lòng!”

“Vương phi thứ tội.” Trần ma ma vội vàng mở miệng cầu cạnh, “Tuổi cháu gái nô tỳ còn nhỏ, bây giờ nhìn thấy uy nghiêm của vương phi, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng kịp mà thôi, kính xin vương phi tha thứ.”

“Ha ha, Trần ma ma không cần phải gấp. Sao bổn vương phi sẽ vì một chút chuyện nhỏ như vậy liền tức giận!” Triệu Khả Nhiên quan sát Y Lâm, mở miệng nói, “Xem ra nha hoàn nhóm lửa trong phòng bếp thật đúng là không dễ làm! Ngươi xem cháu gái của ngươi, ở trong hoàn cảnh này lâu như vậy, vẫn xinh đẹp như vậy.”

Trần ma ma và Y Lâm cũng không biết rốt cuộc Triệu Khả Nhiên muốn nói điều gì, nếu muốn hưng sư vấn tội, vậy tại sao còn phải nói nhiều chuyện râu ria như vậy? Hai người đối diện nhìn nhau một cái, cũng không có đáp lại Triệu Khả Nhiên.

Thấy Trần ma ma và Y Lâm vẫn trầm mặc không nói, Triệu Khả Nhiên không nóng nảy, khẽ mỉm cười, ngay sau đó nói, “Thật ra thì rốt cuộc là người nào bỏ thuốc vào thuốc bổ của bổn vương phi chuyện này muốn tra ra cũng không phải là việc khó gì. Trần ma ma, ngươi không phải nói ngươi không có làm gì sao? Nhưng trong lúc ngươi và Thi Hương xảy ra chuyện. Ngươi nói chuyện này không liên quan gì đến ngươi, nếu như vậy, vậy đã nói rõ, người kia biết ngươi chọc ngẹo Thi Hương, mới có thể xuống tay, ngươi cho rằng như vậy phải không?”

Nghe Triệu Khả Nhiên hỏi, Trần ma ma cũng không biết trả lời làm sao mới phải, không biết vì sao bà cảm giác vương phi giống như đưa bà vào bẫy, bà thận trọng ngẩng đầu nhìn một cái, mở miệng nói, “Nô tỳ không rõ ràng lắm.”

“Vậy sao?” Triệu Khả Nhiên tiếp tục nói, “Ngươi không rõ ràng lắm, nhưng bổn vương phi ngược lại có thể suy đoán ra, bổn vương phi cảm thấy, người bỏ thuốc phải là người trong phòng bếp, dù sao thuốc bổ là Nguyệt cô một tay bưng về, trên đường không có xảy ra bất cứ chuyện gì, cho nên thuốc bổ chỉ cỏ thể gây ra ở phòng bếp.”

Trần ma ma không biết vì sao, bà càng nghe đã cảm thấy càng kinh hãi, giống như lời Triệu Khả Nhiên sau đó, sẽ bất lợi đối với bà. Rất nhanh, liền xác nhận phỏng đoán của bà.

“Bổn vương phi nghĩ thật lâu, người hầu trong phòng bếp, phải có quan hệ mật thiết với ngươi, bằng không cũng sẽ không biết ngươi sẽ chọc ghẹo Thi Hương. bổn vương phi trái lo phải nghĩ, đến cuối cùng, thật sự nghĩ tới một người, ngươi biết là ai không?”

Lần này không chỉ có Trần ma ma, ngay cả Y Lâm cũng khẩn trương nhìn Triệu Khả Nhiên.

Dường như không cảm nhận được tâm trạng khẩn trương của họ, khóe miệng Triệu Khả Nhiên khẽ cười, “Xem ra các ngươi cũng đã đoán được. Không sai, người đó chính là Y Lâm. Trần ma ma, nếu ngươi nói ngươi không làm gì, như vậy bổn vương phi cảm thấy người có thể làm chuyện này chính là Y Lâm rồi. Ngươi đồng ý với cách nói của bổn vương phi không?”

“Vương phi, oan uổng!” Trần ma ma còn chưa mở lời, Y Lâm đã không nhịn được, “Nô tỳ thật sự không có làm gì! Người không thể oan uổng nô tỳ.”

“A, ý ngươi nói bổn vương phi bất phân thị phi, vu oan ngươi, phải không?” Triệu Khả Nhiên đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt, “Ý của ngươi chính là nói bổn vương phi làm sai.”

“Nô tỳ không dám, nô tỳ không phải ý đó.” Y Lâm vội vàng mở miệng biện giải cho mình, “Nô tỳ, ý nô tỳ không phải nói người sai, là nô tỳ sai. Không phải, không phải, không phải như vậy. Nô tỳ không phải nói người oan uổng nô tỳ, cũng không phải là, nô tỳ, nô tỳ…”

Y Lâm càng gấp gáp, càng nói bậy, đến cuối cùng, ngay cả nàng cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói gì. Lddienlddanldleldquylddon

“Y Lâm, câm miệng.” Thấy bộ dạng Y Lâm, Trần ma ma sợ nàng không cẩn thận đem chuyện nói ra, vội vàng mở miệng ngăn cản, “Rốt cuộc con có biết mình đang nói cái gì hay không.”

Nghe Trần ma ma quát lớn, Y Lâm vội vàng ngậm miệng lại, lại không dám mở miệng nói ra bất kỳ điều gì.

“Vương phi.” Trần ma ma vụng trộm hít sâu một hơi, cố gắng trấn định mở miệng, “Vương phi, Y Lâm nhìn như vậy, nhưng nàng chỉ là một tiểu cô nương không hiểu chuyện mà thôi, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đích Trưởng Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook