Chương 83: Tư Đồ Húc thổ lộ
Hạ Nhật Phấn Mạt
24/06/2015
Qua một khắc (bằng 15 phút), cảm xúc Triệu Khả Nhiên mới dần bình tĩnh lại. Xem Triệu Khả Nhiên khóc đến đỏ cả hai mắt, hơn nữa vệt nước mắt dàn dụa, bộ dáng đáng thương, Tư Đồ Húc thập phần đau lòng, một bên giúp Triệu Khả Nhiên lau khô nước mắt trên mặt, nói: “Nàng xem, đều biến thành con mèo nhỏ rồi.”
Nghe Tư Đồ Húc nói, Triệu Khả Nhiên ủy khuất nhìn Tư Đồ Húc, đôi mắt ngập nước tựa hồ lên án, đến cùng là ai hại nàng khóc thảm như vậy a!
Nhìn bộ dáng Triệu Khả, Tư Đồ Húc bất đắc dĩ, “Là ta, đều là lỗi của ta, hết thảy đều là do ta.”
Tư Đồ Húc nhận sai, Triệu Khả Nhiên nhịn không được, nở nụ cười.
Thấy Triệu Khả Nhiên cuối cùng cũng cười, Tư Đồ Húc mới thở dài nhẹ nhõm, bắt đầu truy hỏi nguyên nhân, “Vật nhỏ, nàng vừa mới nói giữa chúng ta khoảng cách rất lớn, chướng ngại nhiều lắm, phải không?”
Triệu Khả Nhiên trên mặt tươi cười lập tức liền biến mất, “Tư Đồ Húc, giữa chúng ta thật sự không thích hợp, nếu chúng ta cương quyết muốn ở cùng nhau sẽ chỉ làm tôn thương mọi người mà thôi."
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tư Đồ Húc nhăn mày, “Vì sao nói như vậy, giữa chúng ta làm sao không thích hợp, nàng nói đi. Còn có, nàng nói giữa chúng ta nhiều chướng ngại, kia chướng ngại là cái gì, nàng nói đi, ta nhất định sẽ đem mọi chướng ngại đều trừ bỏ.”
Triệu Khả Nhiên bất đắc dĩ thở dài, “Tư Đồ Húc, ngươi thấy, chúng ta xứng sao?”
“Đương nhiên.” Tư Đồ Húc chắc chắn như đinh đóng cột trả lời,“Giữa chúng ta rất xứng đôi.”
"Ta nói là thân phận của chúng ta. Ngươi chính là hoàng tử, Húc vương điện hạ tôn quý, mà ta chỉ là một thiên kim nhà thái sư. Chuyện giữa chúng ta, hoàng thượng sẽ đồng ý sao? Cho nên, chúng ta sẽ không có tương lai, ngươi hiểu chứ?"
Triệu Khả Nhiên đắn đo nhưng Tư Đồ Húc tuyệt không lo lắng, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, “Thì ra nàng nói chướng ngại là thế này a! Vậy nàng có thể yên tâm, từ khi ta quyết định muốn cùng nàng ở một chỗ, việc này ta đã sớm nghĩ tới. Này đó đều sẽ không trở thành chướng ngại giữa. Trừ phi nàng không thích ta, bằng không không có gì có thể trở thành vật cản giữa ta và nàng.”
Nghĩ nghĩ một lúc, Tư Đồ Húc tiếp tục nói, “Không, cho dù nàng không thích ta cũng sẽ không thể cản được ta. Chỉ cần ta thích nàng, ta tuyệt đối sẽ không buông tay. Cho dù nàng không đồng ý, ta cũng sẽ đem nàng ở lại bên người ta.”
Tư Đồ Húc biết bản thân chính là một người cực đoan, hắn hoàn toàn không có tiêu sái như bề ngoài, đối với người mình thích, hắn tuyệt đối không có cách nào buông tay. Người như vậy, nếu người trong lòng hắn cũng thích hắn, vậy cả đời chắc chắn sẽ hạnh phúc, nhưng nếu người trong lòng không thích hắn thì tuyệt đối sẽ là bi kịch.
Nghe Tư Đồ Húc nói bá đạo như vậy, trong lòng Triệu Khả Nhiên một chút phản cảm đều không có, ngược lại đáy lòng tựa hồ dâng lên một cỗ ngọt ngào.
Triệu Khả Nhiên trầm mặc không nói, Tư Đồ Húc cho rằng Triệu Khả Nhiên không tin lời hắn, vội vàng tiếp tục nói, “Ta nói đều là thật sự, vô luận nàng nghĩ như thế nào đều tốt, nàng đời này sẽ trốn không thoát, từ khi ta thích ngươi, cả đời nàng nhất định chỉ có thể là của ta.”
Bộ dạng Tư Đồ Húc nghiêm túc, Triệu Khả Nhiên thật sự rất muốn mở miệng đáp lại, nhưng nàng biết bản thân không thể, bởi vì, “Tư Đồ Húc, ta muốn một điều, ngươi không thể cho ta được.”
Tư Đồ Húc nhìn Triệu Khả Nhiên, kiên định nói, “Nàng muốn cái gì, chỉ cần là ta có, ta đều sẽ cho nàng, nếu ta không có, ta cũng sẽ mang về cho nàng. Chỉ cần nàng nói ra, ta nhất định có thể cho nàng.”
Triệu Khả Nhiên tuyệt không hoài nghi lời nói chân thành của hắn. Đối mặt Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên nói không nên lời, đến giờ phút này, nàng dường như hiểu được tình cảm mà Tư Đồ Húc dành cho nàng sâu đậm bao nhiêu. Nhưng là...
“Vì sao, Tư Đồ Húc, ngươi vì sao thích ta? Nữ tử tốt hơn ta có rất nhiều, ngươi vì sao lại thích ta? Còn có, ta nhớ rằng lúc trước không hề gặp qua ngươi, ngươi rốt cục là từ khi nào lại thích ta?”
“Ta là thế nào thích nàng?” Tư Đồ Húc nhớ lại, “Kỳ thực, thời điểm ta lần đầu tiên gặp nàng, bất quá chính là ngẫu nhiên mà thôi. Ngày đó, ta vừa vặn đi qua phủ thái sư, lúc lơ đãng chợt nghe thấy tiếng đàn. Khi đó, nàng đánh đàn ở đình nhỏ trong sân. Nàng đã đàn khúc 'Phượng Hoàng niết bàn'."
Tư Đồ Húc kể lại, khóe miệng còn mang theo ý cười, giống như là quay trở về ngày đó. Mà Triệu Khả Nhiên nghe vậy chấn động, nàng đột nhiên nhớ tới, “Cho nên ngày đó ngươi nhìn lén ta?” Triệu Khả Nhiên kinh hô. Kỳ thực ngày đó, nàng liền cảm thấy có người nhìn lén, nhưng nàng nhìn một lần cũng không phát hiện, cho nên còn tưởng rằng chính là bản thân đa tâm mà thôi, không nghĩ tới ngày đó, Tư Đồ Húc tránh ở chỗ kín nhìn lén nàng, nghĩ vậy, Triệu Khả Nhiên đỏ mặt.
Tư Đồ Húc cũng không có trực tiếp trả lời, “Khi đó, trong tiếng đàn của nàng như bao hàm rất nhiều thống khổ, nhưng lúc sau lại thư thái giống như được hồi sinh. Lúc ấy, ta liền cảm thấy nàng thật đặc biệt. Sau đó, ta thực muốn xem một chút người đánh đàn là ai, rốt cục là nàng đang yên lặng gảy đàn. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, một khắc kia, ta cảm thấy rất kì quái, rõ ràng nàng là một thiên kim đại tiểu thư, như thế nào lại có thể đàn một khúc như vậy? Thời điểm ấy, ta liền thấy nàng thực đặc biệt."
"Khi đó sẽ không phải là ngươi thích ta luôn chứ?"
Triệu Khả Nhiên cảm thấy không thể tin được, chẳng lẽ Tư Đồ Húc chỉ vì một khúc nhạc mà thích nàng sao? Như vậy có thể xem như nhất kiến chung tình sao?
Nghe Triệu Khả Nhiên hỏi, Tư Đồ Húc cười cười, “Nào có nhanh như vậy?”
Tư Đồ Húc vươn tay, sờ sờ đầu Triệu Khả Nhiên, “Khi đó cũng chỉ là cảm thấy nàng thật đặc biệt mà thôi. Nhưng sau này, lại không tự giác nhớ tới nàng. Lại sau đó, ta vì muốn làm rõ cảm giác trong lòng mình cho nên, cho nên, ta, ta tìm người điều tra nàng.”
Nói đến đây, thanh âm Tư Đồ Húc càng ngày càng nhỏ, bởi vì hắn sợ Triệu Khả Nhiên sinh khí, không có người nào hi vọng toàn bộ sự tình của mình bị người khác biết hết.
Quả nhiên, Triệu Khả Nhiên trợn mắt trừng hắn, “Ngươi tìm người đến điều tra ta?”
Nhìn bộ dáng Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc cũng tự biết đuối lý, sờ sờ mũi, vội vàng giải thích nói, “Kỳ thực, thời điểm kia, ta không có ý tứ khác, chỉ là muốn hiểu biết một chút về nàng mà thôi, còn có hi vọng là có thể làm rõ nội tâm của chính mình mà thôi. Sau này, thấy được tư liệu của nàng, ta cảm thấy rất đau lòng. Tuy nàng sinh ra trong nhà giàu có, nhưng nàng lại không hề vui vẻ. Cha mẹ nàng đối đãi nàng và muội muội khác biệt quá lớn, khi đó ta cảm thấy rất bất bình cho nàng.”
Nói đến đây, Tư Đồ Húc thật cẩn thận nhìn Triệu Khả Nhiên, sợ rằng nhắc đến chuyện này làm nàng thương tâm. Nhưng chỉ cần liếc một cái, hắn liền an tâm. Bởi vì Triệu Khả Nhiên không có dấu hiệu gì là thương tâm, điều này làm cho hắn yên tâm, nhưng đồng thời còn cảm thấy một cỗ đau lòng khó diễn tả bằng lời.
“Sau này, vào ban đêm, ta sẽ vụng trộm đến xem nàng. Xem gương mặt ngủ say của nàng, ta liền cảm thấy thật hạnh phúc. Từ đó, ta bắt đầu mong đợi, chờ mong buổi đêm đến, chờ mong có thể nhìn thấy nàng lúc ngủ. Về sau, ở trên đường ta ngẫu nhiên thấy được nàng, khi đó, nàng đang xem một cái trâm cài bươm bướm nhưng lại bị Vân cô nương đoạt đi. Ta nhìn ra được, nàng có vẻ rất thích trâm cài kia nên ta liền vẽ lại đưa cho thợ điêu khắc một cái cho nàng.”
“Thì ra là khi đó ngươi đã ở đó a!” Triệu Khả Nhiên bừng tỉnh ngộ, “Ta luôn luôn cảm thấy kỳ quái, ngươi làm sao có thể biết ta thích trâm cài đó? Nguyên lai ngày đó ngươi đang âm thầm nhìn lén ta!”
Tư Đồ Húc ngượng ngùng cười cười, “Ta cũng không phải cố ý nhìn lén, chỉ là ngẫu nhiên thấy được mà thôi. Khi đó, nàng lại không biết ta, ta cuối cùng không thể chạy đến chào hỏi với nàng! Lại nói, khi ấy Tư Đồ Dật cũng ở đó.”
Thời điểm nói đến Tư Đồ Dật, trong lòng Tư Đồ Húc tựa hồ có vị chua.
“Cái gì, khi đó còn có Dật vương.” Triệu Khả Nhiên cố nhớ lại, đột nhiên nhớ tới, “Ta đã nghĩ, ta cảm thấy Dật vương thật quen mắt? Nguyên lai hắn chính là nam tử đi cùng Vân cô nương a!”
Thì ra Triệu Khả Nhiên không hề đem Dật vương để trong lòng, Tư Đồ Húc nhịn không được nở nụ cười, tiếp tục nói, “Sau này, ngày đó lúc ta đến, thời gian đã rất trễ, ta vốn nghĩ nàng đã ngủ, không ngờ là nàng vẫn còn tỉnh. Nhưng một khắc kia nhìn thấy nàng mở to mắt, trong lòng ta thập phần cao hứng. Kia hẳn là xem như chúng ta lần đầu tiên chính thức gặp mặt đi! Bất quá, thời điểm nàng thấy ta lại bình tĩnh như vậy làm ta thật chấn động. Đáng lẽ lúc nữ tử gặp chuyện như vậy sao có thể bình tĩnh như nàng đâu?”
Nghe đến đó, Triệu Khả Nhiên nhịn không được đánh gãy lời nói Tư Đồ Húc, "Ngươi nói, đêm hôm khuya khoắt ngươi tiến vào khuê phòng nữ tử, ngươi nói đi, chuyện như vậy người đã làm bao nhiêu lần rồi?"
Rất sợ Triệu Khả Nhiên hiểu lầm, Tư Đồ Húc vội vàng làm sáng tỏ, “Trừ nàng ra, ta chưa bao giờ đến khuê phòng nữ tử nào khác a!"
“Nga, chẳng lẽ ngươi còn muốn đến khuê phòng nữ tử khác?” Triệu Khả Nhiên nhíu mày.
Tư Đồ Húc vội vàng lắc đầu, “Không có, tuyệt đối không có. Ta làm sao có thể muốn đến khuê phòng người khác khuê đâu? Một mình nàng ta còn chưa thu phục được a!"
“Ta rất khó thu phục?” Triệu Khả Nhiên biết bản thân hiện tại là có điểm cố tình gây sự, nhưng buổi tối hôm nay cảm xúc không khống chế được đã khiến nàng trở nên có chút không phân rõ phải trái.
Tư Đồ Húc thở dài một hơi, “Nàng biết ta không phải cái ý tứ kia mà. Ta sẽ không đến khuê phòng nữ tử khác, ta chỉ xuất hiện tại khuê phòng nàng, bởi vì ta thích nàng nên mới có thể nhịn không được muốn vụng trộm nhìn nàng vài lần mà thôi. Nàng biết không, ngày đó nàng mở to mắt nhìn ta một khắc, trong lòng ta cơ hồ là mừng như điên. Chỉ là một cái liếc mắt cũng làm ta bị chìm đắm.
“Cái gì, kia chính là thời điểm ngươi thích ta?” Triệu Khả Nhiên kinh hô.
Tư Đồ Húc cười cười, tiếp tục nói,“Ngày đó, chúng ta lần đầu tiên chính thức gặp mặt, cũng là lần đầu tiên nói chuyện. Bất quá thời điểm nhìn thấy ta, nàng tuy rằng không kích động, nhưng nàng cũng không có biện pháp tín nhiệm ta.”
Triệu Khả Nhiên liếc mắt, “Ban đêm ngươi xông vào phòng ta, không mời mà đến, ngươi nghĩ ta sẽ tin nhiệm được sao?”
Triệu Khả Nhiên cũng nhịn không được nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đêm hôm đó. Khi đó, thời điểm lần đầu tiên thấy Tư Đồ Húc, kỳ thực nội tâm cũng tràn ngập rung động , nàng không rõ vì sao lại có một nam tử xuất sắc như vậy xuất hiện tại khuê phòng nàng mà lại là lúc đêm khuya. Khi đó tuy rằng không biết, nhưng nàng không có cảm thấy gì hoảng hốt, ngược lại cảm ơn hắn sẽ không thương tổn nàng.
Triệu Khả Nhiên lâm vào trầm tư, Tư Đồ Húc dừng một chút lại tiếp tục nói, bởi vì hắn biết, Triệu Khả Nhiên đều nghe hết tất cả.“Từ khi đó, ta còn thường xuyên tới phòng nàng vụng trộm xem nàng một chút. Hơn nữa bởi vì lo lắng cho nàng nên ta luôn luôn phái một ảnh vệ âm thầm bảo vệ nàng.”
“Ảnh vệ?” Triệu Khả Nhiên cảm thấy nghi hoặc, “Ngươi nói, luôn có một người âm thầm theo dõi ta, nhưng sao ta không phát hiện ra?”
Tư Đồ Húc cười cười, “Nhất là một ảnh vệ rất giỏi, nếu nàng có thể phát hiện hắn, kia hắn còn có thể được cho là ảnh vệ sao?”
“Nhất?”
“Đúng vậy! Người kia chính là Nhất.” Tư Đồ Húc nói, “Nhất sẽ luôn luôn ở chỗ tối bảo vệ nàng. Tuy rằng Cầm Hương và Thi Hương bản lĩnh không nhỏ, nhưng ở nhiều phương diện, các nàng vẫn là không bằng Nhất. Về sau nếu nàng có chuyện gì, cũng có thể để Nhất đến giúp đỡ.”
Triệu Khả Nhiên gật gật đầu.
Tư Đồ Húc cười, “Lần trước, chuyện nha hoàn của nàng - Linh Nhi bị chết cũng là do Nhất báo với ta. Vì thế tối hôm đó ta mới đến xem nàng. Nàng biết không, lúc đó nàng khóc trong lòng ta, ta thật cao hứng bởi điều đó chứng tỏ trong lòng nàng vẫn có ta, bằng không nàng sẽ không thể hiện cảm xúc thật trước mặt ta như vậy, đúng không?"
Nói đến đây, Tư Đồ Húc ôn nhu nhìn Triệu Khả Nhiên, “Sau đó, nàng cũng không biết đến thân phận của ta. Ta biết, giấu giếm càng lâu càng không tốt, cho nên, ngày đó ta mới có thể cùng thái tử tặng lễ vật, ngoại trừ muốn cùng nàng chính thức gặp mặt còn muốn để nàng biết thân phận của ta. Nhưng không ngờ rằng, biết thân phận của ta rồi, việc đầu tiên nàng làm lại là muốn cùng ta phân rõ giới tuyến."
Nói xong, Tư Đồ Húc dùng ánh mắt u oán nhìn Triệu Khả Nhiên. Đối mặt với nam nhân trời sinh biểu hiện ra cái loại ánh nhìn u oán này, nàng không những không cảm thấy bất ngờ ngược lại còn sinh ra cảm giác mê hoặc. Triệu Khả Nhiên tuy rằng không thừa nhận nhưng nàng thật sự bị mê hoặc rồi.
Triệu Khả Nhiên né tránh, không dám nhìn vào mắt Tư Đồ Húc, “Tư Đồ Húc, chúng ta thật sự có thể ở cùng nhau sao? Thân phận chúng ta...”
Hai tay Tư Đồ Húc nâng hai má Triệu Khả Nhiên, không cho nàng né tránh, “Nhiên Nhi, nàng phải tin tưởng ta, giữa chúng ta, tuyệt đối không có vật cản. Nếu có, ta nhất định sẽ phá bỏ.”
Lần đầu tiên nghe Tư Đồ Húc gọi nàng thân mật như vậy, ánh mắt thâm tình, bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu của hắn, trong lòng Triệu Khả Nhiên cuộn sóng, trên mặt cũng càng ngày càng đỏ.
Xem Triệu Khả Nhiên xấu hổ, ánh mắt trong suốt, đôi môi anh đào xinh đẹp như đào tháng ba, đơn thuần như cúc tháng chín. Mắt Tư Đồ Húc nheo lại, chỉ cảm thấy trái tim như rơi xuống, có loại cảm xúc chưa bao giờ từng có nảy lên trong lòng, vui vẻ mà mềm mại, khát vọng lại khẩn trương, xa lạ làm cho người ta tim đập nhanh, yết hầu như đánh trống.
Tư Đồ Húc rốt cuộc nhịn không được, theo bản năng, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên đôi môi Triệu Khả Nhiên. Môi đỏ mềm mại giống như dùng chút khí lực sẽ vừa bình thường nhưng đồng thời cũng như mị độc thế gian, làm cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Vốn chỉ muốn chạm vào một chút, nhưng hiện tại Tư Đồ Húc phát hiện so với khi chưa đụng tới còn khát vọng hơn. Hắn luôn làm theo bản năng, thích là thích, không thích chính là không thích, tựa như hắn đối với chuyện tình cảm với Triệu Khả Nhiên rành mạch, rõ ràng. Cho nên, Tư Đồ Húc vừa chạm vào chẳng những không rời đi mà còn khẽ cắn. Hắn híp mắt lại giống như là đang hưởng thụ quãng thời gian tươi đẹp nhất.
Triệu Khả Nhiên bị hành động bất thình lình của Tư Đồ Húc làm cho phát hoảng, còn chưa có phản ứng lại, chỉ có thể trừng mắt, ngơ ngác nhìn Tư Đồ Húc, không biết nên làm cái gì mới tốt.
Nụ hôn kết thúc, Tư Đồ Húc xem bộ dáng Triệu Khả Nhiên không phản ứng được mà ngơ ngác liền cười, “Vật nhỏ, về sau phải nhớ, lúc hôn môi phải nhắm mắt lại nha!"
“Ngươi...... Ngươi...... Ta......” Khuôn mặt Triệu Khả Nhiên đỏ rực, nói năng cũng trở nên lộn xộn.
Nhìn Triệu Khả Nhiên đáng yêu như vậy, Tư Đồ Húc nhịn không được cười to, “Ha ha ha!”
Triệu Khả Nhiên tức giận nói, “Có cái gì buồn cười ?”
Tư Đồ Húc vội vàng thu lại nụ cười, nói, “Vật nhỏ, ta đối với nàng là nghiêm túc. Nàng không cần né tránh ta. Vô luận như thế nào, chúng ta đều sẽ ở cùng nhau.”
Nhìn Tư Đồ Húc biểu cảm nghiêm túc, Triệu Khả Nhiên ổn định lại tâm trạng, tựa hồ quyết định một điều trọng yếu, “Tư Đồ Húc, chỉ cần ngươi nguyện ý đáp ứng ta một điều kiện, như vậy ta đáp ứng ngươi, giữa chúng ta có thể thử một chút.”
“Thật vậy?” Nghe được Triệu Khả Nhiên nói, Tư Đồ Húc mừng rỡ như điên, vội vàng nói, “Nàng nói đi, chỉ cần nàng nói ra, ta đều sẽ đáp ứng. Nàng muốn cái gì đều có thể, chỉ cần nàng cho ta một cơ hội, đừng nói là một điều kiện, dù là một trăm điều kiện, ta cũng đáp ứng.”
Triệu Khả Nhiên cảm thấy buồn cười, cố ý cười hỏi, “Nếu ta nói, ta muốn làm hoàng hậu thì sao?”
Nghe vậy, Tư Đồ Húc thập phần nghiêm cẩn, “Nếu nàng muốn làm hoàng hậu, ta nhất định sẽ cho nàng cái vị trí này.”
Nhìn bộ dạng nghiêm cẩn của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên vội vàng nói, “Đừng, ta chỉ nói đùa mà thôi, ngươi không cần nghiêm túc như vậy. Thật sự, ta tuyệt đối không muốn làm hoàng hậu.”
Nghe Triệu Khả Nhiên giải thích, Tư Đồ Húc không nói gì cả, chỉ bình tĩnh nhìn nàng.
Chú ý tới Tư Đồ Húc dường như không có phản ứng, Triệu Khả Nhiên cho rằng hắn đã biết vừa rồi bản thân đang đùa, cho nên cũng không suy nghĩ nữa. Nhưng là, nàng không biết rằng, chỉ bởi vì tối hôm nay nàng nói đùa một câu một cũng đã làm lên tiền đồ sau này. Nàng càng không thể tưởng tượng được, nam tử trước mắt này đối với mỗi câu nói nàng đều ghi tạc trong lòng, dù là nói đùa, hắn cũng nhất định vì nàng mà làm cho được.
Triệu Khả Nhiên cười cười, trong ánh mắt tràn ngập khát khao, “Thật ra, yêu cầu của ta rất đơn giản, nhưng cũng là rất khó. Ta rất hâm mộ ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu của ta, tình cảm giữa bọn họ, nồng nàn mà thuần túy, không có bất luận kẻ nào can thiệp vào. Tình cảm như vậy khiến ta thật ngưỡng mộ. Ngươi có biết, từ nhỏ ta đã sống trong một đại gia tộc, sự tình lúc đục ta nhìn thấy không ít. Mà tạo ra sự tình như vậy chính là do nam nhân hoa tâm. Nếu nam nhân đều có thể giống ngoại tổ phụ chỉ có một thê tử thì mọi mâu thuẫn đâu có thể phát sinh."
Nói đến đây, Triệu Khả Nhiên dùng ánh mắt kiên định nhìn Tư Đồ Húc, “Ta không cầu một nửa kia là người tôn quý thế nào, nhưng ta hi vọng hắn chỉ có một nữ nhân là ta. Ta hi vọng có thể có được một đoạn hôn nhân "cả đời chỉ có hai người". Ta biết, ta sinh ra trong dòng họ như vậy, tuyệt đối không có cách nào thực hiện nguyện vọng này, nhưng nếu như vậy ta cũng tuyệt đối bảo vệ tốt trái tim mình. Nếu ngươi muốn có trái tim ta thì ngươi nhất định phải đáp ứng điều kiện này. Bằng không, cho dù ngươi có được thể xác ta, ta cũng sẽ không để cho ngươi có cơ hội chạm đến trái tim mình."
Nói xong, Triệu Khả Nhiên khẩn trương nhìn Tư Đồ Húc, nàng biết, bản thân đưa ra yêu cầu này cơ hồ có thể được cho là kinh thế hãi tục. Trong cái xã hội này, chuyện như vậy là không có khả năng làm được. Lúc trước, vì chuyện này, ngoại tổ phụ cũng phải chịu bao áp lực lớn. Mà hiện tại, Tư Đồ Húc chính là hoàng tử, áp lực hẳn sẽ còn lớn hơn, cho nên, nếu Tư Đồ Húc không đáp ứng được, bản thân nàng cũng có thể hiểu được.
Tư Đồ Húc lẳng lặng nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, mỉm cười, khẽ mở bạc môi, “Ta đáp ứng nàng.”
Nghe Tư Đồ Húc nói, Triệu Khả Nhiên ủy khuất nhìn Tư Đồ Húc, đôi mắt ngập nước tựa hồ lên án, đến cùng là ai hại nàng khóc thảm như vậy a!
Nhìn bộ dáng Triệu Khả, Tư Đồ Húc bất đắc dĩ, “Là ta, đều là lỗi của ta, hết thảy đều là do ta.”
Tư Đồ Húc nhận sai, Triệu Khả Nhiên nhịn không được, nở nụ cười.
Thấy Triệu Khả Nhiên cuối cùng cũng cười, Tư Đồ Húc mới thở dài nhẹ nhõm, bắt đầu truy hỏi nguyên nhân, “Vật nhỏ, nàng vừa mới nói giữa chúng ta khoảng cách rất lớn, chướng ngại nhiều lắm, phải không?”
Triệu Khả Nhiên trên mặt tươi cười lập tức liền biến mất, “Tư Đồ Húc, giữa chúng ta thật sự không thích hợp, nếu chúng ta cương quyết muốn ở cùng nhau sẽ chỉ làm tôn thương mọi người mà thôi."
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tư Đồ Húc nhăn mày, “Vì sao nói như vậy, giữa chúng ta làm sao không thích hợp, nàng nói đi. Còn có, nàng nói giữa chúng ta nhiều chướng ngại, kia chướng ngại là cái gì, nàng nói đi, ta nhất định sẽ đem mọi chướng ngại đều trừ bỏ.”
Triệu Khả Nhiên bất đắc dĩ thở dài, “Tư Đồ Húc, ngươi thấy, chúng ta xứng sao?”
“Đương nhiên.” Tư Đồ Húc chắc chắn như đinh đóng cột trả lời,“Giữa chúng ta rất xứng đôi.”
"Ta nói là thân phận của chúng ta. Ngươi chính là hoàng tử, Húc vương điện hạ tôn quý, mà ta chỉ là một thiên kim nhà thái sư. Chuyện giữa chúng ta, hoàng thượng sẽ đồng ý sao? Cho nên, chúng ta sẽ không có tương lai, ngươi hiểu chứ?"
Triệu Khả Nhiên đắn đo nhưng Tư Đồ Húc tuyệt không lo lắng, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, “Thì ra nàng nói chướng ngại là thế này a! Vậy nàng có thể yên tâm, từ khi ta quyết định muốn cùng nàng ở một chỗ, việc này ta đã sớm nghĩ tới. Này đó đều sẽ không trở thành chướng ngại giữa. Trừ phi nàng không thích ta, bằng không không có gì có thể trở thành vật cản giữa ta và nàng.”
Nghĩ nghĩ một lúc, Tư Đồ Húc tiếp tục nói, “Không, cho dù nàng không thích ta cũng sẽ không thể cản được ta. Chỉ cần ta thích nàng, ta tuyệt đối sẽ không buông tay. Cho dù nàng không đồng ý, ta cũng sẽ đem nàng ở lại bên người ta.”
Tư Đồ Húc biết bản thân chính là một người cực đoan, hắn hoàn toàn không có tiêu sái như bề ngoài, đối với người mình thích, hắn tuyệt đối không có cách nào buông tay. Người như vậy, nếu người trong lòng hắn cũng thích hắn, vậy cả đời chắc chắn sẽ hạnh phúc, nhưng nếu người trong lòng không thích hắn thì tuyệt đối sẽ là bi kịch.
Nghe Tư Đồ Húc nói bá đạo như vậy, trong lòng Triệu Khả Nhiên một chút phản cảm đều không có, ngược lại đáy lòng tựa hồ dâng lên một cỗ ngọt ngào.
Triệu Khả Nhiên trầm mặc không nói, Tư Đồ Húc cho rằng Triệu Khả Nhiên không tin lời hắn, vội vàng tiếp tục nói, “Ta nói đều là thật sự, vô luận nàng nghĩ như thế nào đều tốt, nàng đời này sẽ trốn không thoát, từ khi ta thích ngươi, cả đời nàng nhất định chỉ có thể là của ta.”
Bộ dạng Tư Đồ Húc nghiêm túc, Triệu Khả Nhiên thật sự rất muốn mở miệng đáp lại, nhưng nàng biết bản thân không thể, bởi vì, “Tư Đồ Húc, ta muốn một điều, ngươi không thể cho ta được.”
Tư Đồ Húc nhìn Triệu Khả Nhiên, kiên định nói, “Nàng muốn cái gì, chỉ cần là ta có, ta đều sẽ cho nàng, nếu ta không có, ta cũng sẽ mang về cho nàng. Chỉ cần nàng nói ra, ta nhất định có thể cho nàng.”
Triệu Khả Nhiên tuyệt không hoài nghi lời nói chân thành của hắn. Đối mặt Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên nói không nên lời, đến giờ phút này, nàng dường như hiểu được tình cảm mà Tư Đồ Húc dành cho nàng sâu đậm bao nhiêu. Nhưng là...
“Vì sao, Tư Đồ Húc, ngươi vì sao thích ta? Nữ tử tốt hơn ta có rất nhiều, ngươi vì sao lại thích ta? Còn có, ta nhớ rằng lúc trước không hề gặp qua ngươi, ngươi rốt cục là từ khi nào lại thích ta?”
“Ta là thế nào thích nàng?” Tư Đồ Húc nhớ lại, “Kỳ thực, thời điểm ta lần đầu tiên gặp nàng, bất quá chính là ngẫu nhiên mà thôi. Ngày đó, ta vừa vặn đi qua phủ thái sư, lúc lơ đãng chợt nghe thấy tiếng đàn. Khi đó, nàng đánh đàn ở đình nhỏ trong sân. Nàng đã đàn khúc 'Phượng Hoàng niết bàn'."
Tư Đồ Húc kể lại, khóe miệng còn mang theo ý cười, giống như là quay trở về ngày đó. Mà Triệu Khả Nhiên nghe vậy chấn động, nàng đột nhiên nhớ tới, “Cho nên ngày đó ngươi nhìn lén ta?” Triệu Khả Nhiên kinh hô. Kỳ thực ngày đó, nàng liền cảm thấy có người nhìn lén, nhưng nàng nhìn một lần cũng không phát hiện, cho nên còn tưởng rằng chính là bản thân đa tâm mà thôi, không nghĩ tới ngày đó, Tư Đồ Húc tránh ở chỗ kín nhìn lén nàng, nghĩ vậy, Triệu Khả Nhiên đỏ mặt.
Tư Đồ Húc cũng không có trực tiếp trả lời, “Khi đó, trong tiếng đàn của nàng như bao hàm rất nhiều thống khổ, nhưng lúc sau lại thư thái giống như được hồi sinh. Lúc ấy, ta liền cảm thấy nàng thật đặc biệt. Sau đó, ta thực muốn xem một chút người đánh đàn là ai, rốt cục là nàng đang yên lặng gảy đàn. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, một khắc kia, ta cảm thấy rất kì quái, rõ ràng nàng là một thiên kim đại tiểu thư, như thế nào lại có thể đàn một khúc như vậy? Thời điểm ấy, ta liền thấy nàng thực đặc biệt."
"Khi đó sẽ không phải là ngươi thích ta luôn chứ?"
Triệu Khả Nhiên cảm thấy không thể tin được, chẳng lẽ Tư Đồ Húc chỉ vì một khúc nhạc mà thích nàng sao? Như vậy có thể xem như nhất kiến chung tình sao?
Nghe Triệu Khả Nhiên hỏi, Tư Đồ Húc cười cười, “Nào có nhanh như vậy?”
Tư Đồ Húc vươn tay, sờ sờ đầu Triệu Khả Nhiên, “Khi đó cũng chỉ là cảm thấy nàng thật đặc biệt mà thôi. Nhưng sau này, lại không tự giác nhớ tới nàng. Lại sau đó, ta vì muốn làm rõ cảm giác trong lòng mình cho nên, cho nên, ta, ta tìm người điều tra nàng.”
Nói đến đây, thanh âm Tư Đồ Húc càng ngày càng nhỏ, bởi vì hắn sợ Triệu Khả Nhiên sinh khí, không có người nào hi vọng toàn bộ sự tình của mình bị người khác biết hết.
Quả nhiên, Triệu Khả Nhiên trợn mắt trừng hắn, “Ngươi tìm người đến điều tra ta?”
Nhìn bộ dáng Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc cũng tự biết đuối lý, sờ sờ mũi, vội vàng giải thích nói, “Kỳ thực, thời điểm kia, ta không có ý tứ khác, chỉ là muốn hiểu biết một chút về nàng mà thôi, còn có hi vọng là có thể làm rõ nội tâm của chính mình mà thôi. Sau này, thấy được tư liệu của nàng, ta cảm thấy rất đau lòng. Tuy nàng sinh ra trong nhà giàu có, nhưng nàng lại không hề vui vẻ. Cha mẹ nàng đối đãi nàng và muội muội khác biệt quá lớn, khi đó ta cảm thấy rất bất bình cho nàng.”
Nói đến đây, Tư Đồ Húc thật cẩn thận nhìn Triệu Khả Nhiên, sợ rằng nhắc đến chuyện này làm nàng thương tâm. Nhưng chỉ cần liếc một cái, hắn liền an tâm. Bởi vì Triệu Khả Nhiên không có dấu hiệu gì là thương tâm, điều này làm cho hắn yên tâm, nhưng đồng thời còn cảm thấy một cỗ đau lòng khó diễn tả bằng lời.
“Sau này, vào ban đêm, ta sẽ vụng trộm đến xem nàng. Xem gương mặt ngủ say của nàng, ta liền cảm thấy thật hạnh phúc. Từ đó, ta bắt đầu mong đợi, chờ mong buổi đêm đến, chờ mong có thể nhìn thấy nàng lúc ngủ. Về sau, ở trên đường ta ngẫu nhiên thấy được nàng, khi đó, nàng đang xem một cái trâm cài bươm bướm nhưng lại bị Vân cô nương đoạt đi. Ta nhìn ra được, nàng có vẻ rất thích trâm cài kia nên ta liền vẽ lại đưa cho thợ điêu khắc một cái cho nàng.”
“Thì ra là khi đó ngươi đã ở đó a!” Triệu Khả Nhiên bừng tỉnh ngộ, “Ta luôn luôn cảm thấy kỳ quái, ngươi làm sao có thể biết ta thích trâm cài đó? Nguyên lai ngày đó ngươi đang âm thầm nhìn lén ta!”
Tư Đồ Húc ngượng ngùng cười cười, “Ta cũng không phải cố ý nhìn lén, chỉ là ngẫu nhiên thấy được mà thôi. Khi đó, nàng lại không biết ta, ta cuối cùng không thể chạy đến chào hỏi với nàng! Lại nói, khi ấy Tư Đồ Dật cũng ở đó.”
Thời điểm nói đến Tư Đồ Dật, trong lòng Tư Đồ Húc tựa hồ có vị chua.
“Cái gì, khi đó còn có Dật vương.” Triệu Khả Nhiên cố nhớ lại, đột nhiên nhớ tới, “Ta đã nghĩ, ta cảm thấy Dật vương thật quen mắt? Nguyên lai hắn chính là nam tử đi cùng Vân cô nương a!”
Thì ra Triệu Khả Nhiên không hề đem Dật vương để trong lòng, Tư Đồ Húc nhịn không được nở nụ cười, tiếp tục nói, “Sau này, ngày đó lúc ta đến, thời gian đã rất trễ, ta vốn nghĩ nàng đã ngủ, không ngờ là nàng vẫn còn tỉnh. Nhưng một khắc kia nhìn thấy nàng mở to mắt, trong lòng ta thập phần cao hứng. Kia hẳn là xem như chúng ta lần đầu tiên chính thức gặp mặt đi! Bất quá, thời điểm nàng thấy ta lại bình tĩnh như vậy làm ta thật chấn động. Đáng lẽ lúc nữ tử gặp chuyện như vậy sao có thể bình tĩnh như nàng đâu?”
Nghe đến đó, Triệu Khả Nhiên nhịn không được đánh gãy lời nói Tư Đồ Húc, "Ngươi nói, đêm hôm khuya khoắt ngươi tiến vào khuê phòng nữ tử, ngươi nói đi, chuyện như vậy người đã làm bao nhiêu lần rồi?"
Rất sợ Triệu Khả Nhiên hiểu lầm, Tư Đồ Húc vội vàng làm sáng tỏ, “Trừ nàng ra, ta chưa bao giờ đến khuê phòng nữ tử nào khác a!"
“Nga, chẳng lẽ ngươi còn muốn đến khuê phòng nữ tử khác?” Triệu Khả Nhiên nhíu mày.
Tư Đồ Húc vội vàng lắc đầu, “Không có, tuyệt đối không có. Ta làm sao có thể muốn đến khuê phòng người khác khuê đâu? Một mình nàng ta còn chưa thu phục được a!"
“Ta rất khó thu phục?” Triệu Khả Nhiên biết bản thân hiện tại là có điểm cố tình gây sự, nhưng buổi tối hôm nay cảm xúc không khống chế được đã khiến nàng trở nên có chút không phân rõ phải trái.
Tư Đồ Húc thở dài một hơi, “Nàng biết ta không phải cái ý tứ kia mà. Ta sẽ không đến khuê phòng nữ tử khác, ta chỉ xuất hiện tại khuê phòng nàng, bởi vì ta thích nàng nên mới có thể nhịn không được muốn vụng trộm nhìn nàng vài lần mà thôi. Nàng biết không, ngày đó nàng mở to mắt nhìn ta một khắc, trong lòng ta cơ hồ là mừng như điên. Chỉ là một cái liếc mắt cũng làm ta bị chìm đắm.
“Cái gì, kia chính là thời điểm ngươi thích ta?” Triệu Khả Nhiên kinh hô.
Tư Đồ Húc cười cười, tiếp tục nói,“Ngày đó, chúng ta lần đầu tiên chính thức gặp mặt, cũng là lần đầu tiên nói chuyện. Bất quá thời điểm nhìn thấy ta, nàng tuy rằng không kích động, nhưng nàng cũng không có biện pháp tín nhiệm ta.”
Triệu Khả Nhiên liếc mắt, “Ban đêm ngươi xông vào phòng ta, không mời mà đến, ngươi nghĩ ta sẽ tin nhiệm được sao?”
Triệu Khả Nhiên cũng nhịn không được nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đêm hôm đó. Khi đó, thời điểm lần đầu tiên thấy Tư Đồ Húc, kỳ thực nội tâm cũng tràn ngập rung động , nàng không rõ vì sao lại có một nam tử xuất sắc như vậy xuất hiện tại khuê phòng nàng mà lại là lúc đêm khuya. Khi đó tuy rằng không biết, nhưng nàng không có cảm thấy gì hoảng hốt, ngược lại cảm ơn hắn sẽ không thương tổn nàng.
Triệu Khả Nhiên lâm vào trầm tư, Tư Đồ Húc dừng một chút lại tiếp tục nói, bởi vì hắn biết, Triệu Khả Nhiên đều nghe hết tất cả.“Từ khi đó, ta còn thường xuyên tới phòng nàng vụng trộm xem nàng một chút. Hơn nữa bởi vì lo lắng cho nàng nên ta luôn luôn phái một ảnh vệ âm thầm bảo vệ nàng.”
“Ảnh vệ?” Triệu Khả Nhiên cảm thấy nghi hoặc, “Ngươi nói, luôn có một người âm thầm theo dõi ta, nhưng sao ta không phát hiện ra?”
Tư Đồ Húc cười cười, “Nhất là một ảnh vệ rất giỏi, nếu nàng có thể phát hiện hắn, kia hắn còn có thể được cho là ảnh vệ sao?”
“Nhất?”
“Đúng vậy! Người kia chính là Nhất.” Tư Đồ Húc nói, “Nhất sẽ luôn luôn ở chỗ tối bảo vệ nàng. Tuy rằng Cầm Hương và Thi Hương bản lĩnh không nhỏ, nhưng ở nhiều phương diện, các nàng vẫn là không bằng Nhất. Về sau nếu nàng có chuyện gì, cũng có thể để Nhất đến giúp đỡ.”
Triệu Khả Nhiên gật gật đầu.
Tư Đồ Húc cười, “Lần trước, chuyện nha hoàn của nàng - Linh Nhi bị chết cũng là do Nhất báo với ta. Vì thế tối hôm đó ta mới đến xem nàng. Nàng biết không, lúc đó nàng khóc trong lòng ta, ta thật cao hứng bởi điều đó chứng tỏ trong lòng nàng vẫn có ta, bằng không nàng sẽ không thể hiện cảm xúc thật trước mặt ta như vậy, đúng không?"
Nói đến đây, Tư Đồ Húc ôn nhu nhìn Triệu Khả Nhiên, “Sau đó, nàng cũng không biết đến thân phận của ta. Ta biết, giấu giếm càng lâu càng không tốt, cho nên, ngày đó ta mới có thể cùng thái tử tặng lễ vật, ngoại trừ muốn cùng nàng chính thức gặp mặt còn muốn để nàng biết thân phận của ta. Nhưng không ngờ rằng, biết thân phận của ta rồi, việc đầu tiên nàng làm lại là muốn cùng ta phân rõ giới tuyến."
Nói xong, Tư Đồ Húc dùng ánh mắt u oán nhìn Triệu Khả Nhiên. Đối mặt với nam nhân trời sinh biểu hiện ra cái loại ánh nhìn u oán này, nàng không những không cảm thấy bất ngờ ngược lại còn sinh ra cảm giác mê hoặc. Triệu Khả Nhiên tuy rằng không thừa nhận nhưng nàng thật sự bị mê hoặc rồi.
Triệu Khả Nhiên né tránh, không dám nhìn vào mắt Tư Đồ Húc, “Tư Đồ Húc, chúng ta thật sự có thể ở cùng nhau sao? Thân phận chúng ta...”
Hai tay Tư Đồ Húc nâng hai má Triệu Khả Nhiên, không cho nàng né tránh, “Nhiên Nhi, nàng phải tin tưởng ta, giữa chúng ta, tuyệt đối không có vật cản. Nếu có, ta nhất định sẽ phá bỏ.”
Lần đầu tiên nghe Tư Đồ Húc gọi nàng thân mật như vậy, ánh mắt thâm tình, bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu của hắn, trong lòng Triệu Khả Nhiên cuộn sóng, trên mặt cũng càng ngày càng đỏ.
Xem Triệu Khả Nhiên xấu hổ, ánh mắt trong suốt, đôi môi anh đào xinh đẹp như đào tháng ba, đơn thuần như cúc tháng chín. Mắt Tư Đồ Húc nheo lại, chỉ cảm thấy trái tim như rơi xuống, có loại cảm xúc chưa bao giờ từng có nảy lên trong lòng, vui vẻ mà mềm mại, khát vọng lại khẩn trương, xa lạ làm cho người ta tim đập nhanh, yết hầu như đánh trống.
Tư Đồ Húc rốt cuộc nhịn không được, theo bản năng, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên đôi môi Triệu Khả Nhiên. Môi đỏ mềm mại giống như dùng chút khí lực sẽ vừa bình thường nhưng đồng thời cũng như mị độc thế gian, làm cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Vốn chỉ muốn chạm vào một chút, nhưng hiện tại Tư Đồ Húc phát hiện so với khi chưa đụng tới còn khát vọng hơn. Hắn luôn làm theo bản năng, thích là thích, không thích chính là không thích, tựa như hắn đối với chuyện tình cảm với Triệu Khả Nhiên rành mạch, rõ ràng. Cho nên, Tư Đồ Húc vừa chạm vào chẳng những không rời đi mà còn khẽ cắn. Hắn híp mắt lại giống như là đang hưởng thụ quãng thời gian tươi đẹp nhất.
Triệu Khả Nhiên bị hành động bất thình lình của Tư Đồ Húc làm cho phát hoảng, còn chưa có phản ứng lại, chỉ có thể trừng mắt, ngơ ngác nhìn Tư Đồ Húc, không biết nên làm cái gì mới tốt.
Nụ hôn kết thúc, Tư Đồ Húc xem bộ dáng Triệu Khả Nhiên không phản ứng được mà ngơ ngác liền cười, “Vật nhỏ, về sau phải nhớ, lúc hôn môi phải nhắm mắt lại nha!"
“Ngươi...... Ngươi...... Ta......” Khuôn mặt Triệu Khả Nhiên đỏ rực, nói năng cũng trở nên lộn xộn.
Nhìn Triệu Khả Nhiên đáng yêu như vậy, Tư Đồ Húc nhịn không được cười to, “Ha ha ha!”
Triệu Khả Nhiên tức giận nói, “Có cái gì buồn cười ?”
Tư Đồ Húc vội vàng thu lại nụ cười, nói, “Vật nhỏ, ta đối với nàng là nghiêm túc. Nàng không cần né tránh ta. Vô luận như thế nào, chúng ta đều sẽ ở cùng nhau.”
Nhìn Tư Đồ Húc biểu cảm nghiêm túc, Triệu Khả Nhiên ổn định lại tâm trạng, tựa hồ quyết định một điều trọng yếu, “Tư Đồ Húc, chỉ cần ngươi nguyện ý đáp ứng ta một điều kiện, như vậy ta đáp ứng ngươi, giữa chúng ta có thể thử một chút.”
“Thật vậy?” Nghe được Triệu Khả Nhiên nói, Tư Đồ Húc mừng rỡ như điên, vội vàng nói, “Nàng nói đi, chỉ cần nàng nói ra, ta đều sẽ đáp ứng. Nàng muốn cái gì đều có thể, chỉ cần nàng cho ta một cơ hội, đừng nói là một điều kiện, dù là một trăm điều kiện, ta cũng đáp ứng.”
Triệu Khả Nhiên cảm thấy buồn cười, cố ý cười hỏi, “Nếu ta nói, ta muốn làm hoàng hậu thì sao?”
Nghe vậy, Tư Đồ Húc thập phần nghiêm cẩn, “Nếu nàng muốn làm hoàng hậu, ta nhất định sẽ cho nàng cái vị trí này.”
Nhìn bộ dạng nghiêm cẩn của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên vội vàng nói, “Đừng, ta chỉ nói đùa mà thôi, ngươi không cần nghiêm túc như vậy. Thật sự, ta tuyệt đối không muốn làm hoàng hậu.”
Nghe Triệu Khả Nhiên giải thích, Tư Đồ Húc không nói gì cả, chỉ bình tĩnh nhìn nàng.
Chú ý tới Tư Đồ Húc dường như không có phản ứng, Triệu Khả Nhiên cho rằng hắn đã biết vừa rồi bản thân đang đùa, cho nên cũng không suy nghĩ nữa. Nhưng là, nàng không biết rằng, chỉ bởi vì tối hôm nay nàng nói đùa một câu một cũng đã làm lên tiền đồ sau này. Nàng càng không thể tưởng tượng được, nam tử trước mắt này đối với mỗi câu nói nàng đều ghi tạc trong lòng, dù là nói đùa, hắn cũng nhất định vì nàng mà làm cho được.
Triệu Khả Nhiên cười cười, trong ánh mắt tràn ngập khát khao, “Thật ra, yêu cầu của ta rất đơn giản, nhưng cũng là rất khó. Ta rất hâm mộ ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu của ta, tình cảm giữa bọn họ, nồng nàn mà thuần túy, không có bất luận kẻ nào can thiệp vào. Tình cảm như vậy khiến ta thật ngưỡng mộ. Ngươi có biết, từ nhỏ ta đã sống trong một đại gia tộc, sự tình lúc đục ta nhìn thấy không ít. Mà tạo ra sự tình như vậy chính là do nam nhân hoa tâm. Nếu nam nhân đều có thể giống ngoại tổ phụ chỉ có một thê tử thì mọi mâu thuẫn đâu có thể phát sinh."
Nói đến đây, Triệu Khả Nhiên dùng ánh mắt kiên định nhìn Tư Đồ Húc, “Ta không cầu một nửa kia là người tôn quý thế nào, nhưng ta hi vọng hắn chỉ có một nữ nhân là ta. Ta hi vọng có thể có được một đoạn hôn nhân "cả đời chỉ có hai người". Ta biết, ta sinh ra trong dòng họ như vậy, tuyệt đối không có cách nào thực hiện nguyện vọng này, nhưng nếu như vậy ta cũng tuyệt đối bảo vệ tốt trái tim mình. Nếu ngươi muốn có trái tim ta thì ngươi nhất định phải đáp ứng điều kiện này. Bằng không, cho dù ngươi có được thể xác ta, ta cũng sẽ không để cho ngươi có cơ hội chạm đến trái tim mình."
Nói xong, Triệu Khả Nhiên khẩn trương nhìn Tư Đồ Húc, nàng biết, bản thân đưa ra yêu cầu này cơ hồ có thể được cho là kinh thế hãi tục. Trong cái xã hội này, chuyện như vậy là không có khả năng làm được. Lúc trước, vì chuyện này, ngoại tổ phụ cũng phải chịu bao áp lực lớn. Mà hiện tại, Tư Đồ Húc chính là hoàng tử, áp lực hẳn sẽ còn lớn hơn, cho nên, nếu Tư Đồ Húc không đáp ứng được, bản thân nàng cũng có thể hiểu được.
Tư Đồ Húc lẳng lặng nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, mỉm cười, khẽ mở bạc môi, “Ta đáp ứng nàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.