Chương 42
Văn Đàn
12/04/2018
Sau khi thăng chức Đại lý tự chính, công việc của Trường Ninh tăng
lên rất nhiều, hôm nào cũng đến sẩm tối mới được trở về phủ. Đậu thị xót nhi tử, phân phó hạ nhân trong nhà mọi chuyện lớn nhỏ đều không được
mang tới quấy rầy nàng. Lại nghe nói nhi tử vừa thu nhận một người hầu
thân cận, bèn gọi Trường Ninh tới hỏi chuyện.
“… Để hắn hầu hạ con dù gì cũng không tiện, chi bằng ta cho hắn ít bạc, đuổi hắn tới chỗ điền trang.” Đậu thị có hai điền trang là của hồi môn.
Triệu Trường Ninh ăn cháo cá vừa nói: “Con người hắn thật thà nghe lời, không sao.”
Đại bộ phận thời gian nàng bảo gì thì Trần Man làm nấy, lúc không gọi hắn sẽ im lặng đứng một bên.
Nhi tử thấy không vấn đề, Đậu thị cũng không tiện nói gì thêm. Bèn bàn với nàng chuyện trong nhà: “Nếu vậy thì tùy con, đúng rồi, ta và phụ thân đã định xong hôn sự cho muội muội con rồi. Chắc con cũng biết Tống gia của Thị độc học sĩ Hàn lâm viện? Nhà bọn họ đã mời bà mối, tới cầu hôn cho thiếu gia Tống Đường đích xuất của nhị phòng, phụ thân con nói tuy nhị phòng nhà họ bình thường, con cháu đích xuất nhiều, nhưng lại là thế gia có lai lịch, muội muội con gả được.”
Trường Ninh nghe đến đây thì nhớ ra, Tống gia này chẳng phải chính là Tống gia của Tống Sở sao, Tống Sở còn là con cháu kiệt xuất trong nhà nữa. Có điều dòng họ này nhân khẩu thịnh vượng, so với Triệu gia thì hơn nhiều lắm.
“Ngọc Thiền nói sao?” Trường Ninh hỏi mẫu thân.
“Còn nói sao được nữa, bị ta nhốt trong phòng thêu đồ cưới rồi, đợi đến lúc cập kê sẽ gả qua đó. Gả rồi tự nhiên sẽ biết giúp phu quân sinh con dưỡng cái thôi.” Đậu thị nhẹ tay đấm vai cho nhi tử, “Các muội muội của con trước sau cũng phải gả ra ngoài, trong nhà chỉ còn dựa được vào con, bằng không tại sao Tống gia lại đến cầu hôn Ngọc Thiền, còn chẳng phải do nể mặt Thám hoa lang con sao…”
“Thấm thoắt Ngọc Thiền cũng sắp lập gia đình,” Trường Ninh có phần cảm thán, “Đợi lúc muội muội xuất giá, nhi tử chuẩn bị thêm cho con bé chút đồ hồi môn.” Suy cho cùng Ngọc Thiền cũng là muội muội ruột duy nhất của nàng, nàng tận mắt nhìn Ngọc Thiền lớn lên.
Đậu thị sắp xếp gọn gàng quan phục ngày mai nhi tử cần mặc, ngẩn ra nhìn bóng lưng gầy yếu mà thẳng tắp của nàng.
Trâm cài vàng ngọc, lụa là gấm vóc, tay áo thơm hương. Dường như bà không thể đặt những thứ này lên người nhi tử, dường như nhi tử cũng không hề có suy nghĩ đó.
Động tác trong tay đờ đẫn, khẽ vò chiếc áo mềm mại của nhi tử, đột nhiên Đậu thị cảm thấy mờ mịt, lại có chút thê lương.
Hôm sau trên đường tới Đại lý tự, Triệu Trường Ninh đúng lúc bắt gặp Tống Sở cũng đang đến Hàn lâm viện. Tống Sở cười tít mắt đưa cho nàng danh thiếp của mình, danh thiếp to bằng hai bàn tay, chữ cũng lớn khác thường.
Trường Ninh nhận lấy lật qua lại: “Tống Sở huynh, danh thiếp này hình như… hơi to thì phải!”
Tống Sở cười khổ: “Đây là quy tắc của Hàn lâm viện, danh thiếp phải làm càng to càng tốt.” Hàn lâm viện xem như cơ cấu đào tạo quan lớn trong triều, địa vị của nó rất khác biệt. Người Hàn lâm viện cũng tự cảm thấy cao hơn người khác một bậc, lúc nào cũng dùng lỗ mũi nhìn người, nếu các Hàn lâm mà ngồi ngang hàng với những tiến sĩ bên ngoài, sẽ bị đám người trong Hàn lâm viện chỉ trích. Đợi sau này làm quan rồi, danh thiếp mới được làm nhỏ lại.
“Dạo này huynh ở Đại lý tự ra sao?” Tống Sở nói, “Ta nghe kể huynh phá được kỳ án ở Thông Châu, còn được thăng chức nữa.”
“Không phải huynh thấy cả rồi thây.” Trường Ninh chỉ vào chồng hồ sơ trong xe, “Ngày nào cũng bận đến nỗi chân không chạm đất, Thiếu khanh đại nhân không thích nhìn thấy kẻ khác nhàn hạ.”
“Đúng là ở Hàn lâm viện thảnh thơi hơn nhiều, cả ngày rỗi rảnh chẳng có việc để làm.” Tống Sở phải đến Hàn lâm viện rồi, cáo biệt Trường Ninh, nghe nói hai nhà Tống Triệu sắp kết thông gia, bèn giao hẹn ngày nào đó cùng đi uống chén rượu, hắn sẽ gọi Tống Đường ra, cho Trường Ninh ngắm nghía em rể tương lai của y.
Sau khi chia tay với Tống Sở, Trường Ninh tiếp tục đi về hướng Đại lý tự. Vừa tới nơi đã trông thấy một con lừa cột ở sư tử đá trước cổng, trên cổ nó còn treo tấm biển ‘Hình bộ chuyên dùng’. Triệu Trường Ninh nhìn thấy con lừa này thì mí mắt giật liên hồi.
Từ Cung hai ba bước chạy lại nghênh đón: “Đại nhân, Kỷ đại nhân tới tận cửa rồi!”
Quả nhiên cái thứ yêu diễm đê tiện của Hình bộ lại tới rồi!
“Có chuyện gì?” Triệu Trường Ninh vừa bước qua cổng chính Đại lý tự vừa hỏi hắn.
“Hình như xảy ra đại án… nghe nói tháng trước Hộ bộ phát hiện thâm hụt tiền thuế. Không lâu sau, Đô sát viện bắt đầu điều tra Hộ bộ Thị lang quản lý tiền thuế Tôn đại nhân.” Từ Cung theo sau nàng nói, “Kết quả ngày hôm sau, Tôn đại nhân đã treo cổ tự tử ngay trong nhà riêng. Hoàng thượng bèn lệnh cho Đại lý tự chúng ta cùng Hình bộ điều tra kỹ càng cái chết của vị đại nhân này…”
“Tôn đại nhân thắt cổ tự vẫn rồi?” Triệu Trường Ninh không ngờ chuyện này huyên náo lớn đến vậy.
Triều đại này luật pháp nghiêm khắc, đặc biệt càng nghiêm ngặt trong việc trị tham ô. Thái tổ năm đó suýt nữa vì luật pháp quá khắc nghiệt, mà giết hết một nửa số quan viên trong triều. Vị Tôn đại nhân này sợ tội tự sát cũng không phải không có khả năng.
“Đúng vậy. Thẩm đại nhân đang đích thân tiếp đón Kỷ đại nhân.” Từ Cung vừa nói xong, Trường Ninh đã thấy Kỷ Hiền đủng đỉnh bước ra từ hậu viện Đại lý tự, cười với nàng một cái: “Lâu rồi không gặp Triệu đại nhân, dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn tốt.” Trường Ninh cũng mỉm cười.
Kỷ đại nhân phe phẩy quạt xếp nhảy lên con lừa, Triệu Trường Ninh nghe thấy hắn gọi con lừa của mình là ‘Phú Quý’.
… Đây quả nhiên là cái giống yêu nghiệt!
Chốc lát sau có người đến kêu nàng, nói Thiếu khanh đại nhân mời nàng qua đó. Trong lòng Triệu Trường Ninh nảy sinh dự cảm chẳng lành, quả nhiên vừa nói tới, là Thẩm Luyện cảm thấy nàng có kinh nghiệm đối địch với Kỷ Hiền, vì thế chuyện hợp tác với Kỷ Hiền cũng giao cho nàng nốt.
“Những hồ sơ trong tay ngươi tạm thời giao cho Tưởng Thế Văn, giải quyết xong án này rồi hẵng nói. Chuyện Tôn đại nhân treo cổ tự vẫn náo động rất lớn, trong vòng nửa tháng nhất thiết phải điều tra cho rõ ngọn ngành.” Thẩm Luyện đại nhân nhìn công văn trong tay, không hề ngẩng đầu hạ lệnh cho nàng.
Trường Ninh đáp: “Đại nhân, những vụ án đó ta đã nghiên cứu gần nửa tháng rồi.” Cứ thế giao hết cho Tưởng Thế Văn, há chẳng phải toi công vô ích sao.
“Ta bảo ngươi đi thì ngươi đi.” Thẩm Luyện cau mày, lạnh lùng gằn giọng, “Còn cần ta phải nói lần thứ hai?”
Trường Ninh lặng im một chốc trả lời: “… Vâng, đại nhân.” Thẩm Luyện ngẩng đầu nhìn nàng, mặt không chút biểu cảm. Triệu Trường Ninh chắp tay cáo lui, xoay người ra khỏi hậu viện. Nàng hít sâu một hơi, chầm chậm bước đi.
Tuy cấp trên tương đối lạnh nhạt với nàng, nhưng cãi vã gây mâu thuẫn với cấp trên hiển nhiên là điều không lý trí, chỉ có thể hoàn thành công việc được giao thật xuất sắc, để hắn không thể nói được gì. Nghĩ kỹ thì đây chưa hẳn là chuyện xấu, Thẩm Luyện giao vụ án lớn như vậy cho nàng, cũng xem như một kiểu trọng dụng khác. Nếu nàng có thể phá được án này, ngược lại còn là một chuyện tốt.
Ngày kế, Kỷ Hiền sai người đưa tới báo cáo khám nghiệm tử thi, đây là chuyên môn của hắn, người khác không thể bì được.
Triệu Trường Ninh dẫn theo hai người Từ Cung, Trần Man tụ họp cùng Kỷ Hiền ở tiệm trà trên phố Thời Ung, Kỷ Hiền một bên ăn lạc, một bên nghe lão tiên sinh trong tiệm trà hát Bình đàn*. “Tới rồi.” Kỷ Hiền vơ một nắm lạc rang cho nàng, “Ngồi xuống đây cái đã, chúng ta nghe xong rồi đi.”
* Bình đàn: hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang,Trung Quốc
“Chẳng hay bước tiếp theo Kỷ đại nhân đã có dự tính gì chưa?” Triệu Trường Ninh hỏi hắn, tay vặn một cái vỏ lạc đã tách ra, lớp vỏ mỏng hồng sậm hóa thành từng mảnh vụn rơi xuống, một hạt lạc trắng trẻo cứ thế được bóc khỏi vỏ, đặt vào chiếc đĩa trước mặt Kỷ Hiền.
“Ta chỉ phụng mệnh điều tra cái chết của Tôn đại nhân, những chuyện khác không liên can đến ta.” Kỷ Hiền dứt lời, lại tán thưởng: “Ngài bóc lạc cũng khá đấy.”
“Tôn đại nhân chết do treo cổ tự vẫn không sai chứ?”
“Đúng vậy, ta chỉ đang điều tra tại sao ông ta tự vẫn.” Kỷ Hiền lại thảy một nắm lạc cho Trường Ninh, “Quán trà này hát Bình đàn hay nhất đấy, ngài chú tâm nghe đi.”
Trường Ninh đâu phải người phương nam, làm sao hiểu được Bình đàn Tô Châu chính tông này. Nàng nói: “Ta bóc lạc cho Kỷ đại nhân là được rồi, Kỷ đại nhân đã có đầu mối hay chưa?”
“Có.” Nói đến đây Kỷ Hiền ngồi ngay ngắn dậy, ánh mắt đảo qua Từ Cung và Trần Man sau lưng Trường Ninh, cuối cùng rơi xuống trên người Từ Cung, nhìn đến nỗi Từ Cung sợ đánh run cầm cập, “Kỷ đại nhân, hạ quan… hạ quan chỉ thích nữ tử, thật sự không thể chấp nhận… mấy thứ nam phong đó đâu.”
“Ta nhổ vào! Đại nhân nếu có ý nghĩ đoạn tụ, chẳng thà cùng với Triệu đại nhân các người.” Kỷ Hiền khoa trương nói, kế đó than thở, “Ta tìm được một nơi, lúc còn sống Tôn đại nhân từng lui tới nhiều lần, ta nghi ngờ bên trong có điều gì mờ ám, nhưng bọn ta đều không thể đi vào được.”
“Chốn nào mà khác thường như vậy?” Từ Cung rất nghi hoặc.
“Ngươi biết ngõ Hòe Hoa không?” Kỷ Hiền nói.
Nơi này Triệu Trường Ninh có biết đến, khá nổi tiếng trong kinh thành, thật ra chẳng phải chỗ đứng đắn gì. Rất nhiều danh kỹ, thậm chí bồ nhí mà mấy vị đại quan bao dưỡng đều sống trong con hẻm này, cũng xem như thanh lâu cao cấp một chút.
“Trong ngõ Hòe Hoa có một Lộng Ngọc Trai, Tôn đại nhân thường hay lui tới, bởi ông ta bao nuôi một cô nương tên Phù Ngọc ở đó, thê thiếp trong nhà ông ta đều không sủng ái, chỉ độc sủng Phù Ngọc cô nương kia. Mấy lần ta thử đi vào, nhưng nhiều lắm chỉ có thể ở bên ngoài nghe tiểu khúc, ta muốn nhìn xem bên trong rốt cuộc đang làm những gì. Có điều bên trong không phải ai cũng có thể vào được, người lạ mặt như chúng ta, bọn chúng còn chẳng thiết mở cửa, nếu mà nói đi vào điều tra án, lại càng thây kệ ngươi. Chúng cứ như vậy, ta lại càng cảm thấy kỳ quặc, bên trong có gì mà lại không thể để người khác biết.”
“Hẵng còn nơi tà môn bậc này, đến phủ Thuận Thiên xin lệnh lục soát là được chứ sao?” Từ Cung không tin, chẳng lẽ cái Lộng Ngọc Trai bé hỉn còn có thể một tay che trời.
Kỷ Hiền lầm lì nhìn Triệu Trường Ninh: “Ngươi dẫn hắn ra ngoài lắc lư làm gì?”
Trường Ninh cản lại Từ Cung đang định nói tiếp, những nơi hành sự quyết đoán thế này, phía sau chắc chắn có nhân vật lớn chống lưng. Nếu không đưa ra chứng cứ đanh thép mà muốn vào trong, không có cửa đâu. Chưa biết chừng còn bị cấp trên lột da một trận.
“Ngài đừng vòng vo nữa.” Triệu Trường Ninh nói, “Rốt cuộc Kỷ đại nhân định thế nào.”
Kỷ Hiền biếng nhác cười: “Vẫn là Triệu đại nhân thẳng thắn! Trong đó nam tử không vào được, nhưng nữ tử lại dễ dàng hơn đôi chút. Bọn họ thường mời đủ loại gánh hát tỳ bà, hồ cầm đến, biểu diễn cho các quan lớn quý nhân. Đúng lúc ta móc nối được với một người trong đoàn tỳ bà, có thể gia nhập với bọn họ. Chỉ cần vào trong quan sát một vòng, xem xem bên trong có những ai, việc tuần tra hay canh phòng nghiêm ngặt không đại loại như thế là được. Nhưng mà chuyện này tạm thời không thể để người ngoài biết, ta sợ đánh cỏ động rắn, hơn nữa, chọn bừa một người nhét vào, e rằng không làm được trò trống gì, vẫn cần đến người hành nghề như chúng ta đi vào xem, mới nhìn ra được đầu mối.”
Hắn đặt tầm mắt lên người Triệu Trường Ninh: “Chẳng hay Triệu đại nhân có bằng lòng đi trước? … Nhưng mà bắt buộc phải hóa trang mới vào được. Ta thấy hai người ngài mang theo, không kẻ nào có thể hóa trang thành kiểu đó.”
“Viêc này không được.” Triệu Trường Ninh lập tức từ chối, cười hỏ: “Sao Kỷ đại nhân không tự mình đi?”
“Ngài nhìn vóc người ta xem, có nữ tử nào trông giống ta không. Ta mà trà trộn vào được thì đã đi từ lâu rồi, bằng không cần gì phải gọi ngài tới.”
Kỷ Hiền tiếp tục ăn lạc Trường Ninh bóc sẵn: “Dù sao Thiếu khanh đại nhân nhà mấy người cũng nói rồi, mấy người các ngài tùy ý ta sai khiến.” Hắn cười tủm tỉm, “Ngài không muốn đi, vậy thì đừng trách ta đến chỗ Thẩm đại nhân tố cáo, quả thực ta luôn có cảm giác tên đó lúc nào cũng muốn đuổi ngài đi, ta nghĩ hẳn ông ta sẽ vui lòng nghe lắm.”
Triệu Trường Ninh mặt không cảm xúc bưng đĩa lạc đã bóc vỏ ban nãy trở về, đưa cho Từ Cung bên cạnh.
Tay Kỷ Hiền hụt hẫng, bèn chậc một tiếng: “Triệu đại nhân, ngài cũng hẹp hòi quá đấy!”
Trần Man vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói, “Bên trong là nơi thế nào không ai biết cả, đại nhân vào đó lỡ gặp nguy hiểm thì phải làm sao, tuyệt đối không được.”
“Này có gì phải sợ. Đại nhân nhà ngươi là nam tử cơ mà, phát hiện rồi thì cũng làm gì được hắn, trình ra quan ấn, cùng lắm là bị tống cổ ra ngoài…” Bản thân Kỷ Hiền bình thường làm việc dường như không có giới hạn, cảm giác chuyện này chẳng đáng là gì, “Hơn nữa người ta chỉ là kỹ viện, có phải hang ổ thổ phỉ đâu.”
Mí mắt Triệu Trường Ninh giật giật, bảo nàng cải trang thành nữ tử nàng không hề muốn chút nào, việc này… tuy rằng đúng là chẳng mấy khó khăn. Nhưng hễ nghĩ tới nàng lại cảm thấy quai quái. Hơn nữa nàng chưa từng nhìn thấy bản thân mặc nữ trang trông như thế nào, chỉ biết dáng vẻ mình cũng xem như kiểu trung tính, nếu liếc mắt đã đoán ra đầu mối thì sao? Như thế đâu có được.
“Nếu Triệu đại nhân vẫn không bằng lòng, vậy vụ án này không thể tiến hành tiếp rồi, ta đã lật tung cả Tôn gia mấy lần, cũng không tìm được chứng cứ hắn tham ô nhận hối lộ.” Giọng điệu Kỷ Hiền nghiêm chỉnh lên ít nhiều, “Đến lúc đó thánh thượng giáng tội, cuối cùng vẫn sẽ rơi xuống đầu hai chúng ta, Triệu đại nhân cứ suy nghĩ kỹ càng đi.”
“Đại nhân, phải cân nhắc chuyện này!” Trần Man thấp giọng nói.
“Ta thấy hoàn toàn được, đại nhân chúng ta tướng mạo anh tuấn, cải trang thành nữ tử, thận trọng một chút sẽ không nhận ra được đâu!” Từ Cung cảm thấy đại nhân nhà mình đúng thật là thanh tú dễ coi.
Đời này Triệu Trường Ninh chưa từng ăn mặc như nữ tử, nàng gõ nhẹ lên mép bàn, quả thực Kỷ Hiền nói đúng, án này không phá được, rất có khả năng còn đánh mất chức quan. Suy cho cùng người chết cũng là Thị lang, đây là đại quan trong triều mà ngày ngày Hoàng thượng nhìn thấy. Nàng ngẩng đầu hỏi: “Kỷ đại nhân, Lộng Ngọc Trai này rốt cuộc là thế nào? Giả như là một nơi nguy hiểm, ta đi vào sẽ không trở ra được nữa. Đến lúc đó ngài thì bình an rồi, còn ta phải làm sao? Ngài đã suy xét kỹ những vấn đề này chưa?”
“Chuyện này Triệu đại nhân không cần lo lắng.” Kỷ Hiền nói, “Ngài đi theo đoàn tỳ bà vào trong xem xét tình hình, đợi bọn họ đàn xong lại cùng lui ra ngoài, dựa vào kinh nghiệm của ngài nhìn xem bên trong có chỗ nào bất thường hay không, chỉ cần tìm thấy điểm bất thường, chúng ta có thể lấy được công văn lục soát từ phủ Thuận Thiên. Nhiều lắm cũng chỉ mất một hai canh giờ, ta sẽ ở bên ngoài đợi Triệu đại nhân trở ra.”
Hắn đã nói đến mức này, Triệu Trường Ninh còn biết nói gì nữa. Thả lỏng nắm tay nói: “Khỏi cần đợi, ta tự biết đường về.”
Xế chiều, đoàn người Trường Ninh cùng Kỷ Hiền đến ngõ Hòe Hoa, gánh hát tỳ bà ở trong một căn viện nhỏ, Kỷ Hiền trao đổi với một nữ nhân mặc bối tử`¹´ dài màu vàng nghệ, chải búi tóc phụ nhân: “Lấy mấy đồ y có thể mặc, chải cho y thêm một kiểu tóc nữa.”
Nương tử này cúi người niềm mở, “Mời theo nô gia sang bên này.”
“Các ngươi về cả đi.” Triệu Trường Ninh quay đầu xua đuổi, “Ta thật sự không muốn bộ dạng kia bị người quen trông thấy.” Đương nhiên, Trường Ninh cũng sợ mình mặc nữ trang quá lộ liễu, không nên để cho bọn họ thấy được.
Đám người cười ngượng ngùng, vốn định nán lại xem sự việc hiếm có, cuối cùng chỉ đành tiếc nuối rời đi. Triệu Trường Ninh mới cầm y phục, mặt mày nặng trịch bước vào phòng. Một chiếc váy xếp nếp màu trắng phớt xanh, bên trong là lụa trắng, bối tử dài xanh thẫm, dệt hoa văn triền chi trắng nhạt, thắt lưng lục sậm, vô cùng tao nhã. Trong các nam tử Trường Ninh không được xem là cao, nhưng giữa các nữ tử thì lại khá cao gầy, lúc bước ra vị nương tử kia còn sững sờ nhìn hồi lâu, mãi đến khi Trường Ninh cau mày nói: “Mau chải đầu cho ta đi.”
Nàng ta mới cầm lược gỗ đào, chải cho Trường Ninh một búi tóc Khiêu tâm`²´ đơn giản, không dám dùng quá nhiều trang sức, chỉ cài một chuỗi ngọc mạ vàng khảm lưu ly đỏ. “Công tử không có lỗ tai… khả năng sẽ bị lộ tẩy mất… vẫn nên trang điểm sơ qua, tránh để người khác phát hiện.”
“Còn phải trang điểm?” Triệu Trường Ninh không nhìn thấy bản thân trông thế nào, chỉ cảm giác nữ tử đang chải đầu cho mình hai tay khẽ run, bèn nhíu mày đáp: “Không cần đâu, ta thấy như vậy được rồi.”
“Công tử đúng là trời sinh mỹ lệ, còn xinh đẹp hơn cả nữ tử…” Ban nãy lúc thấy Trường Ninh bước ra, quả thực bà không phân biệt được rốt cuộc nàng là nam hay nữ, nhất thời mới ngẩn người. Nàng ta cảm thấy lời này không được hay lắm, có nam nhân nào thích bản thân bị nói giống nữ tử đâu, vì thế cười cười, “Công tử chớ trách! Không trang điểm thế này cũng được.”
Há chỉ là được, má ngọc thản nhiên, mắt như thanh thủy, môi mềm cong cong, giữa chân mày lại ẩn hiện nét thanh quý khó phân thư hùng*. Vị công tử này đẹp đến kỳ diệu, bà chưa từng thấy một ai xinh đẹp nhường này.
*Nguyên văn: Thư hùng mạc biện, khó phân được là nữ (thư) hay nam (hùng)
Triệu Trường Ninh nhìn thoáng qua bản thân trong gương đồng, đẹp hay không nàng không biết, chỉ cảm thấy hơi kỳ cục mất tự nhiên, chắc là tại chưa nhìn quen. Nương tử chải đầu xong dẫn nàng ra ngoài, thấy vị công tử này đi đường chắp tay sải bước, sắc mặt không được dễ coi, bà chợt cảm thấy rất quái dị, quả nhiên hành vi cử chỉ vẫn không ăn khớp. Nhỏ giọng nói: “Công tử, ngài đi như vậy không được, dễ bị người khác nhận ra lắm, ngài nhìn thiếp thân đi ra sao, không giống y hệt, thì cũng phải học được sơ sơ.”
Triệu Trường Ninh nhìn sang, eo nhỏ của người ta uyển chuyển như dương liễu, đi trên đường từng bước nở hoa*, dịu dàng lại quyến rũ. Tám năm nay nàng đã hình thành thói quen trong hành vi cử chỉ, chẳng trách người ta cảm thấy kỳ quặc. Nàng nhìn mà khóe miệng co rút, nàng không học được cái này, chỉ thu bớt nhịp chân, bước chậm lại một chút mà thôi.
* Nguyên văn: Bộ bộ sinh liên, hình dung dáng đi mềm mại uyển chuyển của nữ tử
Nương tử chải đầu giao phó nàng cho Quan nương tử sắp dẫn đoàn tỳ bà vào trong: “Vị cô nương này do Kỷ đại nhân đưa tới… Kỷ đại nhân đã dặn rồi, phải đưa nàng ra ngoài nguyên vẹn.”
Triệu Trường Ninh đứng dậy, nói với Quan nương tử: “Lát nữa ta sẽ bám theo phía sau mọi người, khỏi cần chú ý đến ta, cứ coi như không có ta là được.”
Quan nương tử vâng dạ, dẫn bọn họ ra ngoài. Lộng Ngọc Trai cũng không xa lắm, sau khi vào cửa là một đường viện để nghe khúc, từ cửa nguyệt băng qua đường viện, đi thêm chừng nửa nén hương thì đến một cánh cửa đồng mộc, lúc này chung quanh đã vắng bóng người.
Quan nương tử vươn tay gõ cửa, một tiểu tư đội mũ quả dưa nhanh chóng chạy đến, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, hắn vội nói: “Quan nương tử mau vào đi, hôm nay có khách quý tới. Lộng Ngọc cô nương đang đợi mọi người đệm tỳ bà, đừng có đàn sai đấy nhé.”
“Cứ yên tâm đi, đoàn tỳ bà của ta đệm hát hơn mười năm rồi, có phải ngươi không biết đâu.” Quan nương tử tươi cười, dẫn bọn họ vào cửa.
Lúc này Triệu Trường Ninh mới có thể quan sát hậu viện, hậu viện xây dựng cực kỳ khí phái, đang là lúc giữa hè, vậy mà không hề nghe thấy tiếng ve kêu, hồ nước thanh tịnh đẹp đẽ, hoa sen nở rộ khắp mặt hồ, bên trong bài trí vài cái đình bát quái, nối liền với hành lang khúc khuỷu. Nơi này quả nhiên có hộ viện đi tuần tra, còn đeo bội đao bên hông. Nhưng thật ra kiến trúc đều bị tán liễu che chắn, không nhìn được rõ ràng.
Phía trước hành lang có một tiểu viện, xà ngang cửa chính gắn một chiếc khung gỗ tử kim, bên trên khắc hai chữ ‘Đinh Lan’ bằng thể chữ Lệ. Lầu hai của tiểu viện là một sân khấu, rường cột chạm trổ, trang trí xa hoa vô vàn.
Các nữ tử tỳ bà theo hành lang chật hẹp di chuyển lên sân khấu, từ cửa ‘Tương xuất’ đi ra, ngồi ổn định trên khán đài, bắt đầu chỉnh dây.
Triệu Trường Ninh ngồi xuống phía cuối cùng, ôm đàn tỳ bà quan sát bốn phía, sân khấu được xây khá cao. Nàng nheo mắt lại, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ sân trong bước tới. Nàng nhận ra người này! Lúc nàng theo Thái tử đi săn thú, đã từng nhìn thấy trên trường săn, hình như là Thường quốc công Cao Trấn.
… Nơi này đúng là không đơn giản, ngay cả nhân vật hiển quý như Cao Trấn cũng chạy tới đây.
Ngay lúc nàng đang chăm chú nhìn, rèm cửa ‘Tương xuất’ đột nhiên bị vén lên, một phụ nhân mặc bối tử dệt kim màu đàn hương đi tới, trông có vẻ rất gấp gáp, chỉ vào người của gánh tỳ bà nói: “Đoàn tỳ bà chọn ba người ra đây, đi theo ta.”
Quan nương tử vội đặt tỳ bà xuống nghênh đón, dường như không dám đắc tội với người này, cười xòa mà rằng: “Chu nương tử hôm nay bận rộn quá!” Chỉ vào ba người tài nghệ tốt nhất trong đoàn, “Ba ngươi đi theo Chu nương tử, đàn cho cẩn thận vào.”
Chu nương tử liếc qua, lại có vẻ không hài lòng cho lắm, quét mắt một vòng ra đằng sau Quan nương tử: “Người cao nhất phía cuối đứng ra đây cho ta.”
Trong lòng Triệu Trường Ninh lộp bộp, ngẩng đầu lên nhìn quả nhiên là đang chỉ nàng, chỉ đành chậm chạp đứng dậy, không nói gì cả. Quan nương tử cũng không hổ dẫn đoàn nhiều năm, tức khắc cười nói: “Người đó không được… nàng ta mới được nhận vào trong năm, đàn chưa được tốt, dẫn nàng ta theo cốt để mở mang tầm mắt thôi, đừng khiến quý nhân chê cười!”
Ai ngờ Chu nương tử lại nghiêm túc đánh giá Triệu Trường Ninh, cười bảo: “Vị cô nương này có tướng mạo khí chất đến vậy, đi theo đoàn mấy người cũng thiệt thòi quá!”
“Phụ thân nàng là biểu thúc của ta, nhờ ta chăm nom nàng, ở quê nhà đã được hứa hôn rồi.” Quan nương tử nhanh chóng soạn ra một lý do.
Chu nương tử vẫn còn nhìn Triệu Trường Ninh mấy lần, đang chuẩn bị dẫn ba người nọ đi, đầu kia chợt có người cười nói: “Chu nương tử, một cô nương trong đoàn tỳ bà người ta, còn đẹp hơn cả cái gì Lộng Ngọc, Phù Ngọc của bà, chi bằng gọi cô nương này tới đàn một khúc tỳ bà cho ta nghe, ta cũng coi như được hưởng thụ!”
Người tới mặc một chiếc trường bào vạt chéo màu tím thẫm, lưng thắt đai ngọc, đầu mang mũ bạc, đôi mắt xếch dài lại toát ra cảm giác sắc bén.
Triệu Trường Ninh nghĩ thầm hỏng bét, người này nàng cũng quen mặt, có lẽ đã từng nhìn thấy trên trường săn ngày đó, tuy nhất thời không nhớ ra tên họ, nhưng chắc chắn cũng là một viên đại tướng! Người này để ý nàng hồi lâu, lệnh cho tùy tùng đi theo phía sau: “Dẫn cô nương kia đến đàn tỳ bà, lát nữa ta phải nhìn thấy nàng ta.”
————————-
Chú thích: 2
(1) Bối tử: chú thích chương 3
Một loại phục sức truyền thống của người Hán. Kiểu dáng cơ bản của nó là cổ áo kéo dài và đối xứng với nhau, dưới cánh tay xẻ rộng, bên hông được thắt bằng dây lụa, độ dài tùy sở thích người mặc.
Bối tử tay rộng, chỉ trang trí bằng đường viền trên vạt áo, đồng thời cổ áo nối thẳng xuống dưới. Bối tử tay hẹp, tay áo cùng cổ áo đều có viền trang trí, viền cổ áo chỉ đến trước ngực.
“… Để hắn hầu hạ con dù gì cũng không tiện, chi bằng ta cho hắn ít bạc, đuổi hắn tới chỗ điền trang.” Đậu thị có hai điền trang là của hồi môn.
Triệu Trường Ninh ăn cháo cá vừa nói: “Con người hắn thật thà nghe lời, không sao.”
Đại bộ phận thời gian nàng bảo gì thì Trần Man làm nấy, lúc không gọi hắn sẽ im lặng đứng một bên.
Nhi tử thấy không vấn đề, Đậu thị cũng không tiện nói gì thêm. Bèn bàn với nàng chuyện trong nhà: “Nếu vậy thì tùy con, đúng rồi, ta và phụ thân đã định xong hôn sự cho muội muội con rồi. Chắc con cũng biết Tống gia của Thị độc học sĩ Hàn lâm viện? Nhà bọn họ đã mời bà mối, tới cầu hôn cho thiếu gia Tống Đường đích xuất của nhị phòng, phụ thân con nói tuy nhị phòng nhà họ bình thường, con cháu đích xuất nhiều, nhưng lại là thế gia có lai lịch, muội muội con gả được.”
Trường Ninh nghe đến đây thì nhớ ra, Tống gia này chẳng phải chính là Tống gia của Tống Sở sao, Tống Sở còn là con cháu kiệt xuất trong nhà nữa. Có điều dòng họ này nhân khẩu thịnh vượng, so với Triệu gia thì hơn nhiều lắm.
“Ngọc Thiền nói sao?” Trường Ninh hỏi mẫu thân.
“Còn nói sao được nữa, bị ta nhốt trong phòng thêu đồ cưới rồi, đợi đến lúc cập kê sẽ gả qua đó. Gả rồi tự nhiên sẽ biết giúp phu quân sinh con dưỡng cái thôi.” Đậu thị nhẹ tay đấm vai cho nhi tử, “Các muội muội của con trước sau cũng phải gả ra ngoài, trong nhà chỉ còn dựa được vào con, bằng không tại sao Tống gia lại đến cầu hôn Ngọc Thiền, còn chẳng phải do nể mặt Thám hoa lang con sao…”
“Thấm thoắt Ngọc Thiền cũng sắp lập gia đình,” Trường Ninh có phần cảm thán, “Đợi lúc muội muội xuất giá, nhi tử chuẩn bị thêm cho con bé chút đồ hồi môn.” Suy cho cùng Ngọc Thiền cũng là muội muội ruột duy nhất của nàng, nàng tận mắt nhìn Ngọc Thiền lớn lên.
Đậu thị sắp xếp gọn gàng quan phục ngày mai nhi tử cần mặc, ngẩn ra nhìn bóng lưng gầy yếu mà thẳng tắp của nàng.
Trâm cài vàng ngọc, lụa là gấm vóc, tay áo thơm hương. Dường như bà không thể đặt những thứ này lên người nhi tử, dường như nhi tử cũng không hề có suy nghĩ đó.
Động tác trong tay đờ đẫn, khẽ vò chiếc áo mềm mại của nhi tử, đột nhiên Đậu thị cảm thấy mờ mịt, lại có chút thê lương.
Hôm sau trên đường tới Đại lý tự, Triệu Trường Ninh đúng lúc bắt gặp Tống Sở cũng đang đến Hàn lâm viện. Tống Sở cười tít mắt đưa cho nàng danh thiếp của mình, danh thiếp to bằng hai bàn tay, chữ cũng lớn khác thường.
Trường Ninh nhận lấy lật qua lại: “Tống Sở huynh, danh thiếp này hình như… hơi to thì phải!”
Tống Sở cười khổ: “Đây là quy tắc của Hàn lâm viện, danh thiếp phải làm càng to càng tốt.” Hàn lâm viện xem như cơ cấu đào tạo quan lớn trong triều, địa vị của nó rất khác biệt. Người Hàn lâm viện cũng tự cảm thấy cao hơn người khác một bậc, lúc nào cũng dùng lỗ mũi nhìn người, nếu các Hàn lâm mà ngồi ngang hàng với những tiến sĩ bên ngoài, sẽ bị đám người trong Hàn lâm viện chỉ trích. Đợi sau này làm quan rồi, danh thiếp mới được làm nhỏ lại.
“Dạo này huynh ở Đại lý tự ra sao?” Tống Sở nói, “Ta nghe kể huynh phá được kỳ án ở Thông Châu, còn được thăng chức nữa.”
“Không phải huynh thấy cả rồi thây.” Trường Ninh chỉ vào chồng hồ sơ trong xe, “Ngày nào cũng bận đến nỗi chân không chạm đất, Thiếu khanh đại nhân không thích nhìn thấy kẻ khác nhàn hạ.”
“Đúng là ở Hàn lâm viện thảnh thơi hơn nhiều, cả ngày rỗi rảnh chẳng có việc để làm.” Tống Sở phải đến Hàn lâm viện rồi, cáo biệt Trường Ninh, nghe nói hai nhà Tống Triệu sắp kết thông gia, bèn giao hẹn ngày nào đó cùng đi uống chén rượu, hắn sẽ gọi Tống Đường ra, cho Trường Ninh ngắm nghía em rể tương lai của y.
Sau khi chia tay với Tống Sở, Trường Ninh tiếp tục đi về hướng Đại lý tự. Vừa tới nơi đã trông thấy một con lừa cột ở sư tử đá trước cổng, trên cổ nó còn treo tấm biển ‘Hình bộ chuyên dùng’. Triệu Trường Ninh nhìn thấy con lừa này thì mí mắt giật liên hồi.
Từ Cung hai ba bước chạy lại nghênh đón: “Đại nhân, Kỷ đại nhân tới tận cửa rồi!”
Quả nhiên cái thứ yêu diễm đê tiện của Hình bộ lại tới rồi!
“Có chuyện gì?” Triệu Trường Ninh vừa bước qua cổng chính Đại lý tự vừa hỏi hắn.
“Hình như xảy ra đại án… nghe nói tháng trước Hộ bộ phát hiện thâm hụt tiền thuế. Không lâu sau, Đô sát viện bắt đầu điều tra Hộ bộ Thị lang quản lý tiền thuế Tôn đại nhân.” Từ Cung theo sau nàng nói, “Kết quả ngày hôm sau, Tôn đại nhân đã treo cổ tự tử ngay trong nhà riêng. Hoàng thượng bèn lệnh cho Đại lý tự chúng ta cùng Hình bộ điều tra kỹ càng cái chết của vị đại nhân này…”
“Tôn đại nhân thắt cổ tự vẫn rồi?” Triệu Trường Ninh không ngờ chuyện này huyên náo lớn đến vậy.
Triều đại này luật pháp nghiêm khắc, đặc biệt càng nghiêm ngặt trong việc trị tham ô. Thái tổ năm đó suýt nữa vì luật pháp quá khắc nghiệt, mà giết hết một nửa số quan viên trong triều. Vị Tôn đại nhân này sợ tội tự sát cũng không phải không có khả năng.
“Đúng vậy. Thẩm đại nhân đang đích thân tiếp đón Kỷ đại nhân.” Từ Cung vừa nói xong, Trường Ninh đã thấy Kỷ Hiền đủng đỉnh bước ra từ hậu viện Đại lý tự, cười với nàng một cái: “Lâu rồi không gặp Triệu đại nhân, dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn tốt.” Trường Ninh cũng mỉm cười.
Kỷ đại nhân phe phẩy quạt xếp nhảy lên con lừa, Triệu Trường Ninh nghe thấy hắn gọi con lừa của mình là ‘Phú Quý’.
… Đây quả nhiên là cái giống yêu nghiệt!
Chốc lát sau có người đến kêu nàng, nói Thiếu khanh đại nhân mời nàng qua đó. Trong lòng Triệu Trường Ninh nảy sinh dự cảm chẳng lành, quả nhiên vừa nói tới, là Thẩm Luyện cảm thấy nàng có kinh nghiệm đối địch với Kỷ Hiền, vì thế chuyện hợp tác với Kỷ Hiền cũng giao cho nàng nốt.
“Những hồ sơ trong tay ngươi tạm thời giao cho Tưởng Thế Văn, giải quyết xong án này rồi hẵng nói. Chuyện Tôn đại nhân treo cổ tự vẫn náo động rất lớn, trong vòng nửa tháng nhất thiết phải điều tra cho rõ ngọn ngành.” Thẩm Luyện đại nhân nhìn công văn trong tay, không hề ngẩng đầu hạ lệnh cho nàng.
Trường Ninh đáp: “Đại nhân, những vụ án đó ta đã nghiên cứu gần nửa tháng rồi.” Cứ thế giao hết cho Tưởng Thế Văn, há chẳng phải toi công vô ích sao.
“Ta bảo ngươi đi thì ngươi đi.” Thẩm Luyện cau mày, lạnh lùng gằn giọng, “Còn cần ta phải nói lần thứ hai?”
Trường Ninh lặng im một chốc trả lời: “… Vâng, đại nhân.” Thẩm Luyện ngẩng đầu nhìn nàng, mặt không chút biểu cảm. Triệu Trường Ninh chắp tay cáo lui, xoay người ra khỏi hậu viện. Nàng hít sâu một hơi, chầm chậm bước đi.
Tuy cấp trên tương đối lạnh nhạt với nàng, nhưng cãi vã gây mâu thuẫn với cấp trên hiển nhiên là điều không lý trí, chỉ có thể hoàn thành công việc được giao thật xuất sắc, để hắn không thể nói được gì. Nghĩ kỹ thì đây chưa hẳn là chuyện xấu, Thẩm Luyện giao vụ án lớn như vậy cho nàng, cũng xem như một kiểu trọng dụng khác. Nếu nàng có thể phá được án này, ngược lại còn là một chuyện tốt.
Ngày kế, Kỷ Hiền sai người đưa tới báo cáo khám nghiệm tử thi, đây là chuyên môn của hắn, người khác không thể bì được.
Triệu Trường Ninh dẫn theo hai người Từ Cung, Trần Man tụ họp cùng Kỷ Hiền ở tiệm trà trên phố Thời Ung, Kỷ Hiền một bên ăn lạc, một bên nghe lão tiên sinh trong tiệm trà hát Bình đàn*. “Tới rồi.” Kỷ Hiền vơ một nắm lạc rang cho nàng, “Ngồi xuống đây cái đã, chúng ta nghe xong rồi đi.”
* Bình đàn: hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang,Trung Quốc
“Chẳng hay bước tiếp theo Kỷ đại nhân đã có dự tính gì chưa?” Triệu Trường Ninh hỏi hắn, tay vặn một cái vỏ lạc đã tách ra, lớp vỏ mỏng hồng sậm hóa thành từng mảnh vụn rơi xuống, một hạt lạc trắng trẻo cứ thế được bóc khỏi vỏ, đặt vào chiếc đĩa trước mặt Kỷ Hiền.
“Ta chỉ phụng mệnh điều tra cái chết của Tôn đại nhân, những chuyện khác không liên can đến ta.” Kỷ Hiền dứt lời, lại tán thưởng: “Ngài bóc lạc cũng khá đấy.”
“Tôn đại nhân chết do treo cổ tự vẫn không sai chứ?”
“Đúng vậy, ta chỉ đang điều tra tại sao ông ta tự vẫn.” Kỷ Hiền lại thảy một nắm lạc cho Trường Ninh, “Quán trà này hát Bình đàn hay nhất đấy, ngài chú tâm nghe đi.”
Trường Ninh đâu phải người phương nam, làm sao hiểu được Bình đàn Tô Châu chính tông này. Nàng nói: “Ta bóc lạc cho Kỷ đại nhân là được rồi, Kỷ đại nhân đã có đầu mối hay chưa?”
“Có.” Nói đến đây Kỷ Hiền ngồi ngay ngắn dậy, ánh mắt đảo qua Từ Cung và Trần Man sau lưng Trường Ninh, cuối cùng rơi xuống trên người Từ Cung, nhìn đến nỗi Từ Cung sợ đánh run cầm cập, “Kỷ đại nhân, hạ quan… hạ quan chỉ thích nữ tử, thật sự không thể chấp nhận… mấy thứ nam phong đó đâu.”
“Ta nhổ vào! Đại nhân nếu có ý nghĩ đoạn tụ, chẳng thà cùng với Triệu đại nhân các người.” Kỷ Hiền khoa trương nói, kế đó than thở, “Ta tìm được một nơi, lúc còn sống Tôn đại nhân từng lui tới nhiều lần, ta nghi ngờ bên trong có điều gì mờ ám, nhưng bọn ta đều không thể đi vào được.”
“Chốn nào mà khác thường như vậy?” Từ Cung rất nghi hoặc.
“Ngươi biết ngõ Hòe Hoa không?” Kỷ Hiền nói.
Nơi này Triệu Trường Ninh có biết đến, khá nổi tiếng trong kinh thành, thật ra chẳng phải chỗ đứng đắn gì. Rất nhiều danh kỹ, thậm chí bồ nhí mà mấy vị đại quan bao dưỡng đều sống trong con hẻm này, cũng xem như thanh lâu cao cấp một chút.
“Trong ngõ Hòe Hoa có một Lộng Ngọc Trai, Tôn đại nhân thường hay lui tới, bởi ông ta bao nuôi một cô nương tên Phù Ngọc ở đó, thê thiếp trong nhà ông ta đều không sủng ái, chỉ độc sủng Phù Ngọc cô nương kia. Mấy lần ta thử đi vào, nhưng nhiều lắm chỉ có thể ở bên ngoài nghe tiểu khúc, ta muốn nhìn xem bên trong rốt cuộc đang làm những gì. Có điều bên trong không phải ai cũng có thể vào được, người lạ mặt như chúng ta, bọn chúng còn chẳng thiết mở cửa, nếu mà nói đi vào điều tra án, lại càng thây kệ ngươi. Chúng cứ như vậy, ta lại càng cảm thấy kỳ quặc, bên trong có gì mà lại không thể để người khác biết.”
“Hẵng còn nơi tà môn bậc này, đến phủ Thuận Thiên xin lệnh lục soát là được chứ sao?” Từ Cung không tin, chẳng lẽ cái Lộng Ngọc Trai bé hỉn còn có thể một tay che trời.
Kỷ Hiền lầm lì nhìn Triệu Trường Ninh: “Ngươi dẫn hắn ra ngoài lắc lư làm gì?”
Trường Ninh cản lại Từ Cung đang định nói tiếp, những nơi hành sự quyết đoán thế này, phía sau chắc chắn có nhân vật lớn chống lưng. Nếu không đưa ra chứng cứ đanh thép mà muốn vào trong, không có cửa đâu. Chưa biết chừng còn bị cấp trên lột da một trận.
“Ngài đừng vòng vo nữa.” Triệu Trường Ninh nói, “Rốt cuộc Kỷ đại nhân định thế nào.”
Kỷ Hiền biếng nhác cười: “Vẫn là Triệu đại nhân thẳng thắn! Trong đó nam tử không vào được, nhưng nữ tử lại dễ dàng hơn đôi chút. Bọn họ thường mời đủ loại gánh hát tỳ bà, hồ cầm đến, biểu diễn cho các quan lớn quý nhân. Đúng lúc ta móc nối được với một người trong đoàn tỳ bà, có thể gia nhập với bọn họ. Chỉ cần vào trong quan sát một vòng, xem xem bên trong có những ai, việc tuần tra hay canh phòng nghiêm ngặt không đại loại như thế là được. Nhưng mà chuyện này tạm thời không thể để người ngoài biết, ta sợ đánh cỏ động rắn, hơn nữa, chọn bừa một người nhét vào, e rằng không làm được trò trống gì, vẫn cần đến người hành nghề như chúng ta đi vào xem, mới nhìn ra được đầu mối.”
Hắn đặt tầm mắt lên người Triệu Trường Ninh: “Chẳng hay Triệu đại nhân có bằng lòng đi trước? … Nhưng mà bắt buộc phải hóa trang mới vào được. Ta thấy hai người ngài mang theo, không kẻ nào có thể hóa trang thành kiểu đó.”
“Viêc này không được.” Triệu Trường Ninh lập tức từ chối, cười hỏ: “Sao Kỷ đại nhân không tự mình đi?”
“Ngài nhìn vóc người ta xem, có nữ tử nào trông giống ta không. Ta mà trà trộn vào được thì đã đi từ lâu rồi, bằng không cần gì phải gọi ngài tới.”
Kỷ Hiền tiếp tục ăn lạc Trường Ninh bóc sẵn: “Dù sao Thiếu khanh đại nhân nhà mấy người cũng nói rồi, mấy người các ngài tùy ý ta sai khiến.” Hắn cười tủm tỉm, “Ngài không muốn đi, vậy thì đừng trách ta đến chỗ Thẩm đại nhân tố cáo, quả thực ta luôn có cảm giác tên đó lúc nào cũng muốn đuổi ngài đi, ta nghĩ hẳn ông ta sẽ vui lòng nghe lắm.”
Triệu Trường Ninh mặt không cảm xúc bưng đĩa lạc đã bóc vỏ ban nãy trở về, đưa cho Từ Cung bên cạnh.
Tay Kỷ Hiền hụt hẫng, bèn chậc một tiếng: “Triệu đại nhân, ngài cũng hẹp hòi quá đấy!”
Trần Man vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói, “Bên trong là nơi thế nào không ai biết cả, đại nhân vào đó lỡ gặp nguy hiểm thì phải làm sao, tuyệt đối không được.”
“Này có gì phải sợ. Đại nhân nhà ngươi là nam tử cơ mà, phát hiện rồi thì cũng làm gì được hắn, trình ra quan ấn, cùng lắm là bị tống cổ ra ngoài…” Bản thân Kỷ Hiền bình thường làm việc dường như không có giới hạn, cảm giác chuyện này chẳng đáng là gì, “Hơn nữa người ta chỉ là kỹ viện, có phải hang ổ thổ phỉ đâu.”
Mí mắt Triệu Trường Ninh giật giật, bảo nàng cải trang thành nữ tử nàng không hề muốn chút nào, việc này… tuy rằng đúng là chẳng mấy khó khăn. Nhưng hễ nghĩ tới nàng lại cảm thấy quai quái. Hơn nữa nàng chưa từng nhìn thấy bản thân mặc nữ trang trông như thế nào, chỉ biết dáng vẻ mình cũng xem như kiểu trung tính, nếu liếc mắt đã đoán ra đầu mối thì sao? Như thế đâu có được.
“Nếu Triệu đại nhân vẫn không bằng lòng, vậy vụ án này không thể tiến hành tiếp rồi, ta đã lật tung cả Tôn gia mấy lần, cũng không tìm được chứng cứ hắn tham ô nhận hối lộ.” Giọng điệu Kỷ Hiền nghiêm chỉnh lên ít nhiều, “Đến lúc đó thánh thượng giáng tội, cuối cùng vẫn sẽ rơi xuống đầu hai chúng ta, Triệu đại nhân cứ suy nghĩ kỹ càng đi.”
“Đại nhân, phải cân nhắc chuyện này!” Trần Man thấp giọng nói.
“Ta thấy hoàn toàn được, đại nhân chúng ta tướng mạo anh tuấn, cải trang thành nữ tử, thận trọng một chút sẽ không nhận ra được đâu!” Từ Cung cảm thấy đại nhân nhà mình đúng thật là thanh tú dễ coi.
Đời này Triệu Trường Ninh chưa từng ăn mặc như nữ tử, nàng gõ nhẹ lên mép bàn, quả thực Kỷ Hiền nói đúng, án này không phá được, rất có khả năng còn đánh mất chức quan. Suy cho cùng người chết cũng là Thị lang, đây là đại quan trong triều mà ngày ngày Hoàng thượng nhìn thấy. Nàng ngẩng đầu hỏi: “Kỷ đại nhân, Lộng Ngọc Trai này rốt cuộc là thế nào? Giả như là một nơi nguy hiểm, ta đi vào sẽ không trở ra được nữa. Đến lúc đó ngài thì bình an rồi, còn ta phải làm sao? Ngài đã suy xét kỹ những vấn đề này chưa?”
“Chuyện này Triệu đại nhân không cần lo lắng.” Kỷ Hiền nói, “Ngài đi theo đoàn tỳ bà vào trong xem xét tình hình, đợi bọn họ đàn xong lại cùng lui ra ngoài, dựa vào kinh nghiệm của ngài nhìn xem bên trong có chỗ nào bất thường hay không, chỉ cần tìm thấy điểm bất thường, chúng ta có thể lấy được công văn lục soát từ phủ Thuận Thiên. Nhiều lắm cũng chỉ mất một hai canh giờ, ta sẽ ở bên ngoài đợi Triệu đại nhân trở ra.”
Hắn đã nói đến mức này, Triệu Trường Ninh còn biết nói gì nữa. Thả lỏng nắm tay nói: “Khỏi cần đợi, ta tự biết đường về.”
Xế chiều, đoàn người Trường Ninh cùng Kỷ Hiền đến ngõ Hòe Hoa, gánh hát tỳ bà ở trong một căn viện nhỏ, Kỷ Hiền trao đổi với một nữ nhân mặc bối tử`¹´ dài màu vàng nghệ, chải búi tóc phụ nhân: “Lấy mấy đồ y có thể mặc, chải cho y thêm một kiểu tóc nữa.”
Nương tử này cúi người niềm mở, “Mời theo nô gia sang bên này.”
“Các ngươi về cả đi.” Triệu Trường Ninh quay đầu xua đuổi, “Ta thật sự không muốn bộ dạng kia bị người quen trông thấy.” Đương nhiên, Trường Ninh cũng sợ mình mặc nữ trang quá lộ liễu, không nên để cho bọn họ thấy được.
Đám người cười ngượng ngùng, vốn định nán lại xem sự việc hiếm có, cuối cùng chỉ đành tiếc nuối rời đi. Triệu Trường Ninh mới cầm y phục, mặt mày nặng trịch bước vào phòng. Một chiếc váy xếp nếp màu trắng phớt xanh, bên trong là lụa trắng, bối tử dài xanh thẫm, dệt hoa văn triền chi trắng nhạt, thắt lưng lục sậm, vô cùng tao nhã. Trong các nam tử Trường Ninh không được xem là cao, nhưng giữa các nữ tử thì lại khá cao gầy, lúc bước ra vị nương tử kia còn sững sờ nhìn hồi lâu, mãi đến khi Trường Ninh cau mày nói: “Mau chải đầu cho ta đi.”
Nàng ta mới cầm lược gỗ đào, chải cho Trường Ninh một búi tóc Khiêu tâm`²´ đơn giản, không dám dùng quá nhiều trang sức, chỉ cài một chuỗi ngọc mạ vàng khảm lưu ly đỏ. “Công tử không có lỗ tai… khả năng sẽ bị lộ tẩy mất… vẫn nên trang điểm sơ qua, tránh để người khác phát hiện.”
“Còn phải trang điểm?” Triệu Trường Ninh không nhìn thấy bản thân trông thế nào, chỉ cảm giác nữ tử đang chải đầu cho mình hai tay khẽ run, bèn nhíu mày đáp: “Không cần đâu, ta thấy như vậy được rồi.”
“Công tử đúng là trời sinh mỹ lệ, còn xinh đẹp hơn cả nữ tử…” Ban nãy lúc thấy Trường Ninh bước ra, quả thực bà không phân biệt được rốt cuộc nàng là nam hay nữ, nhất thời mới ngẩn người. Nàng ta cảm thấy lời này không được hay lắm, có nam nhân nào thích bản thân bị nói giống nữ tử đâu, vì thế cười cười, “Công tử chớ trách! Không trang điểm thế này cũng được.”
Há chỉ là được, má ngọc thản nhiên, mắt như thanh thủy, môi mềm cong cong, giữa chân mày lại ẩn hiện nét thanh quý khó phân thư hùng*. Vị công tử này đẹp đến kỳ diệu, bà chưa từng thấy một ai xinh đẹp nhường này.
*Nguyên văn: Thư hùng mạc biện, khó phân được là nữ (thư) hay nam (hùng)
Triệu Trường Ninh nhìn thoáng qua bản thân trong gương đồng, đẹp hay không nàng không biết, chỉ cảm thấy hơi kỳ cục mất tự nhiên, chắc là tại chưa nhìn quen. Nương tử chải đầu xong dẫn nàng ra ngoài, thấy vị công tử này đi đường chắp tay sải bước, sắc mặt không được dễ coi, bà chợt cảm thấy rất quái dị, quả nhiên hành vi cử chỉ vẫn không ăn khớp. Nhỏ giọng nói: “Công tử, ngài đi như vậy không được, dễ bị người khác nhận ra lắm, ngài nhìn thiếp thân đi ra sao, không giống y hệt, thì cũng phải học được sơ sơ.”
Triệu Trường Ninh nhìn sang, eo nhỏ của người ta uyển chuyển như dương liễu, đi trên đường từng bước nở hoa*, dịu dàng lại quyến rũ. Tám năm nay nàng đã hình thành thói quen trong hành vi cử chỉ, chẳng trách người ta cảm thấy kỳ quặc. Nàng nhìn mà khóe miệng co rút, nàng không học được cái này, chỉ thu bớt nhịp chân, bước chậm lại một chút mà thôi.
* Nguyên văn: Bộ bộ sinh liên, hình dung dáng đi mềm mại uyển chuyển của nữ tử
Nương tử chải đầu giao phó nàng cho Quan nương tử sắp dẫn đoàn tỳ bà vào trong: “Vị cô nương này do Kỷ đại nhân đưa tới… Kỷ đại nhân đã dặn rồi, phải đưa nàng ra ngoài nguyên vẹn.”
Triệu Trường Ninh đứng dậy, nói với Quan nương tử: “Lát nữa ta sẽ bám theo phía sau mọi người, khỏi cần chú ý đến ta, cứ coi như không có ta là được.”
Quan nương tử vâng dạ, dẫn bọn họ ra ngoài. Lộng Ngọc Trai cũng không xa lắm, sau khi vào cửa là một đường viện để nghe khúc, từ cửa nguyệt băng qua đường viện, đi thêm chừng nửa nén hương thì đến một cánh cửa đồng mộc, lúc này chung quanh đã vắng bóng người.
Quan nương tử vươn tay gõ cửa, một tiểu tư đội mũ quả dưa nhanh chóng chạy đến, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, hắn vội nói: “Quan nương tử mau vào đi, hôm nay có khách quý tới. Lộng Ngọc cô nương đang đợi mọi người đệm tỳ bà, đừng có đàn sai đấy nhé.”
“Cứ yên tâm đi, đoàn tỳ bà của ta đệm hát hơn mười năm rồi, có phải ngươi không biết đâu.” Quan nương tử tươi cười, dẫn bọn họ vào cửa.
Lúc này Triệu Trường Ninh mới có thể quan sát hậu viện, hậu viện xây dựng cực kỳ khí phái, đang là lúc giữa hè, vậy mà không hề nghe thấy tiếng ve kêu, hồ nước thanh tịnh đẹp đẽ, hoa sen nở rộ khắp mặt hồ, bên trong bài trí vài cái đình bát quái, nối liền với hành lang khúc khuỷu. Nơi này quả nhiên có hộ viện đi tuần tra, còn đeo bội đao bên hông. Nhưng thật ra kiến trúc đều bị tán liễu che chắn, không nhìn được rõ ràng.
Phía trước hành lang có một tiểu viện, xà ngang cửa chính gắn một chiếc khung gỗ tử kim, bên trên khắc hai chữ ‘Đinh Lan’ bằng thể chữ Lệ. Lầu hai của tiểu viện là một sân khấu, rường cột chạm trổ, trang trí xa hoa vô vàn.
Các nữ tử tỳ bà theo hành lang chật hẹp di chuyển lên sân khấu, từ cửa ‘Tương xuất’ đi ra, ngồi ổn định trên khán đài, bắt đầu chỉnh dây.
Triệu Trường Ninh ngồi xuống phía cuối cùng, ôm đàn tỳ bà quan sát bốn phía, sân khấu được xây khá cao. Nàng nheo mắt lại, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ sân trong bước tới. Nàng nhận ra người này! Lúc nàng theo Thái tử đi săn thú, đã từng nhìn thấy trên trường săn, hình như là Thường quốc công Cao Trấn.
… Nơi này đúng là không đơn giản, ngay cả nhân vật hiển quý như Cao Trấn cũng chạy tới đây.
Ngay lúc nàng đang chăm chú nhìn, rèm cửa ‘Tương xuất’ đột nhiên bị vén lên, một phụ nhân mặc bối tử dệt kim màu đàn hương đi tới, trông có vẻ rất gấp gáp, chỉ vào người của gánh tỳ bà nói: “Đoàn tỳ bà chọn ba người ra đây, đi theo ta.”
Quan nương tử vội đặt tỳ bà xuống nghênh đón, dường như không dám đắc tội với người này, cười xòa mà rằng: “Chu nương tử hôm nay bận rộn quá!” Chỉ vào ba người tài nghệ tốt nhất trong đoàn, “Ba ngươi đi theo Chu nương tử, đàn cho cẩn thận vào.”
Chu nương tử liếc qua, lại có vẻ không hài lòng cho lắm, quét mắt một vòng ra đằng sau Quan nương tử: “Người cao nhất phía cuối đứng ra đây cho ta.”
Trong lòng Triệu Trường Ninh lộp bộp, ngẩng đầu lên nhìn quả nhiên là đang chỉ nàng, chỉ đành chậm chạp đứng dậy, không nói gì cả. Quan nương tử cũng không hổ dẫn đoàn nhiều năm, tức khắc cười nói: “Người đó không được… nàng ta mới được nhận vào trong năm, đàn chưa được tốt, dẫn nàng ta theo cốt để mở mang tầm mắt thôi, đừng khiến quý nhân chê cười!”
Ai ngờ Chu nương tử lại nghiêm túc đánh giá Triệu Trường Ninh, cười bảo: “Vị cô nương này có tướng mạo khí chất đến vậy, đi theo đoàn mấy người cũng thiệt thòi quá!”
“Phụ thân nàng là biểu thúc của ta, nhờ ta chăm nom nàng, ở quê nhà đã được hứa hôn rồi.” Quan nương tử nhanh chóng soạn ra một lý do.
Chu nương tử vẫn còn nhìn Triệu Trường Ninh mấy lần, đang chuẩn bị dẫn ba người nọ đi, đầu kia chợt có người cười nói: “Chu nương tử, một cô nương trong đoàn tỳ bà người ta, còn đẹp hơn cả cái gì Lộng Ngọc, Phù Ngọc của bà, chi bằng gọi cô nương này tới đàn một khúc tỳ bà cho ta nghe, ta cũng coi như được hưởng thụ!”
Người tới mặc một chiếc trường bào vạt chéo màu tím thẫm, lưng thắt đai ngọc, đầu mang mũ bạc, đôi mắt xếch dài lại toát ra cảm giác sắc bén.
Triệu Trường Ninh nghĩ thầm hỏng bét, người này nàng cũng quen mặt, có lẽ đã từng nhìn thấy trên trường săn ngày đó, tuy nhất thời không nhớ ra tên họ, nhưng chắc chắn cũng là một viên đại tướng! Người này để ý nàng hồi lâu, lệnh cho tùy tùng đi theo phía sau: “Dẫn cô nương kia đến đàn tỳ bà, lát nữa ta phải nhìn thấy nàng ta.”
————————-
Chú thích: 2
(1) Bối tử: chú thích chương 3
Một loại phục sức truyền thống của người Hán. Kiểu dáng cơ bản của nó là cổ áo kéo dài và đối xứng với nhau, dưới cánh tay xẻ rộng, bên hông được thắt bằng dây lụa, độ dài tùy sở thích người mặc.
Bối tử tay rộng, chỉ trang trí bằng đường viền trên vạt áo, đồng thời cổ áo nối thẳng xuống dưới. Bối tử tay hẹp, tay áo cùng cổ áo đều có viền trang trí, viền cổ áo chỉ đến trước ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.