Chương 5
Văn Đàn
26/03/2017
Nói chuyện một hồi, Triệu Trường Ninh cảm thấy vừa mệt lại vừa buồn ngủ, có phần không gắng gượng nổi. Mỗi ngày lúc trời còn chưa sáng nàng đã trở
dậy học bài. Đậu thị thấy sắc mặt Triệu Trường Ninh uể oải, đau lòng
nói: “Con à, hôm nay cứ đi ngủ trước đi. Nương vẫn nhớ chuyện của muội
muội con, sáng mai gọi con dậy sớm chút là được.”
Hôm nay Triệu Trường Ninh quả thật đã rất mệt rồi, nàng không từ chối, để Cố nhũ mẫu thường hầu hạ bên người đưa về sương phòng phía đông nghỉ ngơi.
Triệu Thừa Nghĩa cũng nghỉ lại chỗ Đậu thị.
Nha hoàn đi tìm Triệu Ngọc Thiền rất nhanh đã trở về, nàng chạy cũng chưa xa, vẫn còn đang khóc nức nở, không cho ai động vào mình: “Các người đi mà tìm Uyển nhi về làm con gái ấy, đừng cần con nữa!”
Đậu thị cực kỳ tức giận: “Con tranh cãi với ca ca cái gì, nó ngày nào cũng vất vả như vậy, con có hiểu được không?”
Triệu Ngọc Thiền tủi thân nói: “Ca ca thì vất vả gì chứ, không phải chỉ có đọc sách thôi sao. Hơn nữa ca ca của Viện nhi chưa từng nói tỷ ấy nửa câu, ca ca dựa vào cái gì mà nói con?”
Đậu thị cũng cảm thấy nữ nhi khóc thật đáng thương, gọi nữ nhi ngồi xuống, lau qua mặt cho nàng, “Không phải con không biết tính tình ca ca, giận con hai ngày là hết. Hai ngày này con ngoan ngoãn một chút, chớ có chọc nó tức giận, cái gì nương cũng sẽ nghe con.”
Triệu Ngọc Thiền được mẫu thân ôm vào lòng dỗ dành một hồi mới tốt lên, kéo lấy cánh tay mẫu thân nói: “Vậy con muốn hai chuỗi Kim Thiền Tử ‘¹’, Viện tỷ còn có cả một hộp Kim Thiền Tử đó!”
“Kim Thiền Tử…” Đậu thị có chút do dự, “Ca ca con sang năm cần dự thi, sợ là phải tốn một khoản ngân lượng.”
“Viện tỷ có cả một hộp cơ.” Triệu Ngọc Thiền mất hứng nói, “Con và Viện tỷ đều là đích xuất, nhưng những thứ ăn, thứ mặc ngày thường của tỷ ấy, cái gì cũng đều hơn con. Con muốn một chuỗi Kim Thiền Tử cũng không được sao?”
Đậu thị cũng không còn cách nào, bà còn phải trợ cấp cho nhị nữ nhi, tam nữ nhi, chỗ Trường Ninh hoa phí không ít, nhưng cũng vẫn cần chi tiền, thứ nữ trong nhà có đến năm sáu người, lớn nhỏ đều là nữ nhi của Triệu gia, mỗi tháng riêng tiền tiêu cũng phải bỏ ra vài trăm lượng bạc. Nhưng bà luôn để nữ nhi xin gì được nấy, chỉ đành gật đầu, “Được được, Kim Thiền Tử. Nương sai người đánh cho con một đôi là được.” Ôm ấp nữ nhi một hồi, liền gọi hai nha hoàn Xuân Tú Hạ Tú đưa nàng về ngủ, “Nhẹ nhàng thôi, đừng làm ồn đến đại thiếu gia.”
Hai nha đầu dẫn theo Triệu Ngọc Thiền lui xuống, Đậu thị mới ngồi xuống hít một hơi: “Con bé không chịu tỉnh ra, lại dám nói những lời trách móc như vậy với Trường Ninh. Ninh nhi vì chúng ta…” Đậu thị nói được một nửa, lại không biết phải nói tiếp thế nào, mờ mịt thở dài một tiếng.
Tống nhũ mẫu trấn an bà: “Đợi thiếu gia nhà ta đậu tiến sĩ, phu nhân sẽ không cần phải lo lắng gì nữa rồi.”
“Chuyện thi đậu tiến sĩ nói thì dễ, đại lão gia thi ba lần mới lấy được Đồng Tiến sĩ trở về. Ninh nhi cũng chưa biết có thể đậu hay không, nếu có thể thi đậu, ta hà tất phải tính toán sống qua từng ngày thế này, đáng tiếc lão gia trên quan trường thanh liêm không kiếm được gì béo bở, dựa vào chút bổng lộc sống qua ngày sao lại không lo lắng cho được đây.” Đậu thị than thở. “Đúng rồi, ban nãy ngươi nói nhìn thấy tiểu nha đầu kia làm sao?”
Tống nhũ mẫu lại gần thì thầm vào bên tai Đậu thị, đem sự tình nhìn thấy ban nãy nói một lần: “Phu nhân, chuyện này quyết không thể dễ dàng bỏ qua, bằng không sau này bọn nha hoàn đều học theo mà quyến rũ thiếu gia, đại phòng chúng ta không phải sẽ loạn mất hay sao? Nếu bọn chúng ôm mộng làm di nương, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. Nô tỳ trước đây thấy thì cũng cho qua, nhưng giờ Ninh thiếu gia sắp sửa thi Hội, càng không thể dung túng cho đám nữ nhân không biết bổn phận kia làm mưa làm gió! Nhiễu loạn đến lòng dạ thi cử của thiếu gia.”
Đậu thị tuy không có chủ kiến, nhưng cũng không ngu ngốc, nghe đến đây quả nhiên nổi giận, “Đám tiện nhân không biết xấu hổ, lại dám quyến rũ nhi tử của ta!” Bà dựa vào gối đầu thêu kim tuyến màu hương thu ‘²’, giận tím mặt nói: “Lôi Hương Chi lên đây cho ta.”
Hương Chi còn đang nghỉ ở phòng hạ nhân, cũng chính là người vừa bôi thuốc mỡ cho Triệu Trường Ninh, bị mấy nha đầu kéo lên trên.
Nàng quỳ trước mặt Đậu thị, không biết đã phạm phải lỗi gì, mờ mịt hỏi: “Không biết đại phu nhân tìm nô tỳ có chuyện gì…”
Đậu thị liếc nhìn Tống nhũ mẫu bên cạnh, Tống nhũ mẫu lạnh mặt, tiến lên giơ tay giáng cho Hương Chi một cái tát.
Nàng bị đánh cho té trên mặt đất, khuôn mặt trắng nõn lập tức sưng phù, trong miệng tanh ngọt, bên tai vang lên tiếng ong ong. Tống nhũ mẫu lôi nàng dậy, lại cho nàng ta thêm một tát, “Tiểu tiện nhân, ngươi dày mặt đến đâu! Dám đi quyến rũ đại thiếu gia!”
Hương Chi lúc này mới biết nguyên do, cả người nàng run rẩy, nói cũng không rõ ràng: “Phu nhân…nô tỳ không có, không có quyến rũ…”
Tống nhũ mẫu lại giật xuống vạt áo của nàng, lộ ra chiếc yếm: “Tiện nhân dơ bẩn! Mặc cái thứ này không phải để câu đẫn đại thiếu gia thì là gì, đồ điếm không biết xấu hổ!” Vài cái tát lại đổ ập xuống, Hương Chi chỉ là một nữ tử yếu đuối, đầu tóc tán loạn, khóc không thành tiếng, sớm đã không nói được câu nào.
Đậu thị nhìn Hương Chi bị đánh, nhưng không thương hại, dám quyến rũ nhi tử của bà thì đừng trách bà không khách khí, nhấp một ngụm trà nói: “Gọi tất cả nô tỳ lại đây cho ta, nhìn cho rõ, quyến rũ thiếu gia sẽ có kết cục gì.”
Tất cả nha đầu trong viện đều bị gọi tới.
Hương Chi búi tóc rối tung, quần áo cũng bị xé rách, bị mấy nhũ mẫu đánh đến tê liệt cả mặt.
Nàng nức nở đứt quãng: “Nô tỳ…không có, chỉ là thấy thiếu gia bôi thuốc, nghĩ rằng…không để thiếu gia tự làm…”
Tống nhũ mẫu cười lạnh nói: “Đại nha hoàn trong phòng, nhũ mẫu quản sự chết cả rồi chắc, cần một tiện tỳ dọn phòng trà như ngươi làm? Thân phận của ngươi là gì, thiếu gia là người ngươi được phép hầu hạ sao?”
Lại có hai nhũ mẫu già tiến lên, túm chặt tóc nàng rồi đánh xuống liên tiếp. Đánh đến nỗi nàng muốn hít thở cũng không xong, chỉ còn lại nửa cái mạng.
Thấy đánh cũng đủ rồi, Đậu thị mới đảo qua đám nha đầu một lượt, mở miệng nói: “Người trong viện này, từng kẻ suy nghĩ cẩn thận cho ta. Ai còn dám giở trò quyến rũ, ta sẽ đánh chết tươi kẻ đó, vứt vào bãi tha ma cho chó hoang xé xác, đã nghe rõ cả chưa?”
Đám nha đầu thấy phu nhân ngày thường hiền hòa lại nói chuyện cay nghiệt như vậy, sợ đến kẻ nào cũng im như thóc, nghe thấy lời này, mới vội vàng quỳ xuống vâng dạ. Đậu thị cảm thấy uy hiếp đã đạt được tác dụng, mới cho phép bọn họ trở về ngủ. Hương Chi cũng không bị đánh chết, chỉ là dùng ván cửa khiêng ra ngoài Triệu gia.
Triệu Trường Ninh ngủ không sâu, nàng bị động tĩnh bên ngoài đánh thức.
Nàng xoa xoa thái dương, nhũ mẫu già canh bên người lập tức thắp nến lên. “Thiếu gia, ngài ngủ tiếp đi, phu nhân đang chỉnh đốn bọn hạ nhân thôi.”
Triệu Trường Ninh biết nha đầu kia bị đánh, trong chớp mắt lại hoang mang. Có đôi khi nàng cho rằng bản thân đã quen rồi, nhưng thực ra không phải vậy. Nàng tựa vào đầu gối nhũ mẫu già, từ từ nhắm mắt lại: “Nhũ mẫu, thật ra vừa rồi…ta có ý tha cho nàng một lần.”
“Thiếu gia nhân hậu.” Nhũ mẫu già vỗ về mái tóc dài của nàng, nhìn gò mà xinh đẹp như ngọc, lòng tràn đầy thương tiếc, “Thiếu gia, hôm nay mệt rồi, nên nghỉ sớm thôi.”
“Tổ phụ phạt ta quỳ, Trường Hoài thấy ta không dậy nổi cũng chẳng kéo ta một cái.” Triệu Trường Ninh nhắm mắt lẳng lặng nói, “Ngọc Thiền không hiểu chuyện như vậy, cũng là do mẹ chiều hư. Ta cảm thấy hơi mệt mỏi, con bé coi ta là ca ca đội trời đạp đất, phải gánh vác trách nhiệm…”
Lời này làm ngực nhũ mẫu già chua xót, “Năm đó phu nhân sinh liền ba nữ nhi, nhà cậu thiếu gia lại xảy ra chuyện, quả thực không còn cách nào, chỉ đành coi ngài như bé trai mà nuôi nấng, bằng không trong Triệu gia, không có một mụn con trai, phu nhân cùng mấy tiểu thư đến chỗ đặt chân cũng không có. Ngài nhìn nhị tiểu thư đi, chỉ vì không sinh cho cô gia một đứa con trai, giờ trong nhà cô gia cũng chẳng ngẩng nổi đầu.”
“Ta biết.” Triệu Trường Ninh nhẹ nhàng nói.
Việc Đậu thị tại sao lại coi nàng như con trai mà nuôi nấng, nàng rất rõ ràng.
Năm đó gia tộc Đậu thị suy tàn, liên tiếp sinh được vài nữ nhi, trong nhà không ngẩng đầu dậy nổi. Triệu lão phu nhân hãy còn sống, sắc mặt với Đậu thị cực kỳ khó coi, giống hệt tình cảnh nhị tỷ nàng hôm nay.
Đó là lần duy nhất Đậu thị có chủ kiến, to gan giấu trời qua biển. Đoạn thời gian sinh hạ Trường Ninh, Triệu lão phu nhân lại mắc bệnh nặng nằm trên giường vài năm chưa khỏi, cứ như vậy Đậu thị thuận lợi giấu diếm, thành công nuôi dưỡng Trường Ninh trưởng thành, ổn định địa vị của mình. Triệu Trường Ninh lớn lên giống cha, thanh lệ tinh tế không nhiễm chút nữ khí, cũng khó mà phân biệt được.
“Năm đó ngài vừa sinh ra, lão phu nhân còn rất vui vẻ.” Cố nhũ mẫu lộ ra nụ cười hoài niệm, “Lão phu nhân là người thương thiếu gia nhất, đánh cho thiếu gia một chiếc vòng vàng thật lớn, các tiểu thư nhìn mà hâm mộ biết bao. Đáng tiếc phu nhân sớm qua đời, bằng không chẳng biết sẽ còn thương ngài đến nhường nào.”
Cố nhũ mẫu thường nhắc đến chuyện của vị Triệu lão phu nhân này, trong lòng Triệu Trường Ninh có một khái niệm mơ hồ. Có một người như vậy, rất yêu thương nàng, có điều mất sớm mà thôi.
“Nhũ mẫu, lần thi Hương này ta xếp ở cuối cùng, là cố ý.” Triệu Trường Ninh cười nói, “Tam đệ đỗ đầu ‘³’, nhị đệ cũng liệt vào hàng trước, ta thì cố ý rơi lại phía sau. Tuy ta là đích trưởng tôn, tổ phụ lại luôn đối xử bình đẳng. Nhưng trong nhà có tam đệ là con nhị thúc, nhị đệ do tổ phụ tự tay nuôi lớn, được tổ phụ thương yêu nhất. Cho nên ta sẽ không quá khoe khoang vào lúc này…”
“Trưởng tôn thông minh thấu đáo, đợi đến khi thi tiến sĩ, sẽ không cần phải che giấu nữa.” Cố nhũ mẫu chăm chú nhìn nàng nói, “Già trẻ đều mong được nhìn thấy trưởng tôn cưỡi ngựa diễu phố, thân đeo hoa nhung. Vinh quang trở về Triệu phủ, cho những người kia ngước nhìn, thêm chút rạng rỡ cho đại phòng.”
Triệu Trường Ninh khẽ ừ một tiếng, nhắm mắt lại.
Mơ hồ vẫn nghe thấy tiếng khóc của nha đầu nọ. Triệu Trường Ninh mất bảy năm mới học được làm sao sống tốt ở nơi này, giả trang nhẫn nhịn, vất vả học hành. Nghị lực cùng nhẫn nại của nàng, người thường khó mà bì được, giờ nghĩ lại cũng phải cảm ơn kiếp trước, đương nhiên cần biết ơn nhất, chính là cảm giác sinh tồn mạnh mẽ của nàng.
Nếu không phải nàng nỗ lực học hành, cũng không biết tương lai của đại phòng sẽ ra sao. Nếu nàng không phải đích trưởng tôn, có lẽ cũng đã xuất giá theo các tỷ tỷ, trượng phu bảo gì thì nghe vậy, nuôi con nhỏ cưới vợ bé cho trượng phu, trượng phu không có tiền đồ, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng phải chịu liên lụy.
Vừa nghĩ đến những điều kia nàng liền rét run cả người. May thay, nàng là đích trưởng tôn, nàng vẫn có thể học hành. Bởi vậy nhất định nàng phải làm quan.
——— —————-
Chú thích:
(1) Kim Thiền Tử: một loại hạt dùng làm trang sức, là vật liệu ban đầu để gia công chế tác ra chuỗi bồ đề tinh nguyệt. Vì sắc vàng kim giống màu của ve (thiền) nên tên cổ gọi là Kim Thiền Tử
(2) Màu hương thu:
(3) Nguyên văn: 经魁
Khoa cử thi Hương đời Minh áp dụng chế độ “Ngũ kinh thủ sĩ” 五经取士 (chọn nhân tài từ 5 kinh). Gọi người đỗ đầu của mỗi kinh là “kinh khôi” 经魁. Người thứ nhất đến người thứ 5 của mỗi khoa thi lần lượt là “kinh khôi” của mỗi kinh, nhân đó gọi là “ngũ kinh khôi” 五经魁, gọi tắt là “ngũ khôi” 五魁. Về sau chế độ “ngũ kinh thủ sĩ” bị phế bỏ, nhưng trong kì thi hương vẫn theo tập quán gọi 5 người đầu là “ngũ khôi”.
Hôm nay Triệu Trường Ninh quả thật đã rất mệt rồi, nàng không từ chối, để Cố nhũ mẫu thường hầu hạ bên người đưa về sương phòng phía đông nghỉ ngơi.
Triệu Thừa Nghĩa cũng nghỉ lại chỗ Đậu thị.
Nha hoàn đi tìm Triệu Ngọc Thiền rất nhanh đã trở về, nàng chạy cũng chưa xa, vẫn còn đang khóc nức nở, không cho ai động vào mình: “Các người đi mà tìm Uyển nhi về làm con gái ấy, đừng cần con nữa!”
Đậu thị cực kỳ tức giận: “Con tranh cãi với ca ca cái gì, nó ngày nào cũng vất vả như vậy, con có hiểu được không?”
Triệu Ngọc Thiền tủi thân nói: “Ca ca thì vất vả gì chứ, không phải chỉ có đọc sách thôi sao. Hơn nữa ca ca của Viện nhi chưa từng nói tỷ ấy nửa câu, ca ca dựa vào cái gì mà nói con?”
Đậu thị cũng cảm thấy nữ nhi khóc thật đáng thương, gọi nữ nhi ngồi xuống, lau qua mặt cho nàng, “Không phải con không biết tính tình ca ca, giận con hai ngày là hết. Hai ngày này con ngoan ngoãn một chút, chớ có chọc nó tức giận, cái gì nương cũng sẽ nghe con.”
Triệu Ngọc Thiền được mẫu thân ôm vào lòng dỗ dành một hồi mới tốt lên, kéo lấy cánh tay mẫu thân nói: “Vậy con muốn hai chuỗi Kim Thiền Tử ‘¹’, Viện tỷ còn có cả một hộp Kim Thiền Tử đó!”
“Kim Thiền Tử…” Đậu thị có chút do dự, “Ca ca con sang năm cần dự thi, sợ là phải tốn một khoản ngân lượng.”
“Viện tỷ có cả một hộp cơ.” Triệu Ngọc Thiền mất hứng nói, “Con và Viện tỷ đều là đích xuất, nhưng những thứ ăn, thứ mặc ngày thường của tỷ ấy, cái gì cũng đều hơn con. Con muốn một chuỗi Kim Thiền Tử cũng không được sao?”
Đậu thị cũng không còn cách nào, bà còn phải trợ cấp cho nhị nữ nhi, tam nữ nhi, chỗ Trường Ninh hoa phí không ít, nhưng cũng vẫn cần chi tiền, thứ nữ trong nhà có đến năm sáu người, lớn nhỏ đều là nữ nhi của Triệu gia, mỗi tháng riêng tiền tiêu cũng phải bỏ ra vài trăm lượng bạc. Nhưng bà luôn để nữ nhi xin gì được nấy, chỉ đành gật đầu, “Được được, Kim Thiền Tử. Nương sai người đánh cho con một đôi là được.” Ôm ấp nữ nhi một hồi, liền gọi hai nha hoàn Xuân Tú Hạ Tú đưa nàng về ngủ, “Nhẹ nhàng thôi, đừng làm ồn đến đại thiếu gia.”
Hai nha đầu dẫn theo Triệu Ngọc Thiền lui xuống, Đậu thị mới ngồi xuống hít một hơi: “Con bé không chịu tỉnh ra, lại dám nói những lời trách móc như vậy với Trường Ninh. Ninh nhi vì chúng ta…” Đậu thị nói được một nửa, lại không biết phải nói tiếp thế nào, mờ mịt thở dài một tiếng.
Tống nhũ mẫu trấn an bà: “Đợi thiếu gia nhà ta đậu tiến sĩ, phu nhân sẽ không cần phải lo lắng gì nữa rồi.”
“Chuyện thi đậu tiến sĩ nói thì dễ, đại lão gia thi ba lần mới lấy được Đồng Tiến sĩ trở về. Ninh nhi cũng chưa biết có thể đậu hay không, nếu có thể thi đậu, ta hà tất phải tính toán sống qua từng ngày thế này, đáng tiếc lão gia trên quan trường thanh liêm không kiếm được gì béo bở, dựa vào chút bổng lộc sống qua ngày sao lại không lo lắng cho được đây.” Đậu thị than thở. “Đúng rồi, ban nãy ngươi nói nhìn thấy tiểu nha đầu kia làm sao?”
Tống nhũ mẫu lại gần thì thầm vào bên tai Đậu thị, đem sự tình nhìn thấy ban nãy nói một lần: “Phu nhân, chuyện này quyết không thể dễ dàng bỏ qua, bằng không sau này bọn nha hoàn đều học theo mà quyến rũ thiếu gia, đại phòng chúng ta không phải sẽ loạn mất hay sao? Nếu bọn chúng ôm mộng làm di nương, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. Nô tỳ trước đây thấy thì cũng cho qua, nhưng giờ Ninh thiếu gia sắp sửa thi Hội, càng không thể dung túng cho đám nữ nhân không biết bổn phận kia làm mưa làm gió! Nhiễu loạn đến lòng dạ thi cử của thiếu gia.”
Đậu thị tuy không có chủ kiến, nhưng cũng không ngu ngốc, nghe đến đây quả nhiên nổi giận, “Đám tiện nhân không biết xấu hổ, lại dám quyến rũ nhi tử của ta!” Bà dựa vào gối đầu thêu kim tuyến màu hương thu ‘²’, giận tím mặt nói: “Lôi Hương Chi lên đây cho ta.”
Hương Chi còn đang nghỉ ở phòng hạ nhân, cũng chính là người vừa bôi thuốc mỡ cho Triệu Trường Ninh, bị mấy nha đầu kéo lên trên.
Nàng quỳ trước mặt Đậu thị, không biết đã phạm phải lỗi gì, mờ mịt hỏi: “Không biết đại phu nhân tìm nô tỳ có chuyện gì…”
Đậu thị liếc nhìn Tống nhũ mẫu bên cạnh, Tống nhũ mẫu lạnh mặt, tiến lên giơ tay giáng cho Hương Chi một cái tát.
Nàng bị đánh cho té trên mặt đất, khuôn mặt trắng nõn lập tức sưng phù, trong miệng tanh ngọt, bên tai vang lên tiếng ong ong. Tống nhũ mẫu lôi nàng dậy, lại cho nàng ta thêm một tát, “Tiểu tiện nhân, ngươi dày mặt đến đâu! Dám đi quyến rũ đại thiếu gia!”
Hương Chi lúc này mới biết nguyên do, cả người nàng run rẩy, nói cũng không rõ ràng: “Phu nhân…nô tỳ không có, không có quyến rũ…”
Tống nhũ mẫu lại giật xuống vạt áo của nàng, lộ ra chiếc yếm: “Tiện nhân dơ bẩn! Mặc cái thứ này không phải để câu đẫn đại thiếu gia thì là gì, đồ điếm không biết xấu hổ!” Vài cái tát lại đổ ập xuống, Hương Chi chỉ là một nữ tử yếu đuối, đầu tóc tán loạn, khóc không thành tiếng, sớm đã không nói được câu nào.
Đậu thị nhìn Hương Chi bị đánh, nhưng không thương hại, dám quyến rũ nhi tử của bà thì đừng trách bà không khách khí, nhấp một ngụm trà nói: “Gọi tất cả nô tỳ lại đây cho ta, nhìn cho rõ, quyến rũ thiếu gia sẽ có kết cục gì.”
Tất cả nha đầu trong viện đều bị gọi tới.
Hương Chi búi tóc rối tung, quần áo cũng bị xé rách, bị mấy nhũ mẫu đánh đến tê liệt cả mặt.
Nàng nức nở đứt quãng: “Nô tỳ…không có, chỉ là thấy thiếu gia bôi thuốc, nghĩ rằng…không để thiếu gia tự làm…”
Tống nhũ mẫu cười lạnh nói: “Đại nha hoàn trong phòng, nhũ mẫu quản sự chết cả rồi chắc, cần một tiện tỳ dọn phòng trà như ngươi làm? Thân phận của ngươi là gì, thiếu gia là người ngươi được phép hầu hạ sao?”
Lại có hai nhũ mẫu già tiến lên, túm chặt tóc nàng rồi đánh xuống liên tiếp. Đánh đến nỗi nàng muốn hít thở cũng không xong, chỉ còn lại nửa cái mạng.
Thấy đánh cũng đủ rồi, Đậu thị mới đảo qua đám nha đầu một lượt, mở miệng nói: “Người trong viện này, từng kẻ suy nghĩ cẩn thận cho ta. Ai còn dám giở trò quyến rũ, ta sẽ đánh chết tươi kẻ đó, vứt vào bãi tha ma cho chó hoang xé xác, đã nghe rõ cả chưa?”
Đám nha đầu thấy phu nhân ngày thường hiền hòa lại nói chuyện cay nghiệt như vậy, sợ đến kẻ nào cũng im như thóc, nghe thấy lời này, mới vội vàng quỳ xuống vâng dạ. Đậu thị cảm thấy uy hiếp đã đạt được tác dụng, mới cho phép bọn họ trở về ngủ. Hương Chi cũng không bị đánh chết, chỉ là dùng ván cửa khiêng ra ngoài Triệu gia.
Triệu Trường Ninh ngủ không sâu, nàng bị động tĩnh bên ngoài đánh thức.
Nàng xoa xoa thái dương, nhũ mẫu già canh bên người lập tức thắp nến lên. “Thiếu gia, ngài ngủ tiếp đi, phu nhân đang chỉnh đốn bọn hạ nhân thôi.”
Triệu Trường Ninh biết nha đầu kia bị đánh, trong chớp mắt lại hoang mang. Có đôi khi nàng cho rằng bản thân đã quen rồi, nhưng thực ra không phải vậy. Nàng tựa vào đầu gối nhũ mẫu già, từ từ nhắm mắt lại: “Nhũ mẫu, thật ra vừa rồi…ta có ý tha cho nàng một lần.”
“Thiếu gia nhân hậu.” Nhũ mẫu già vỗ về mái tóc dài của nàng, nhìn gò mà xinh đẹp như ngọc, lòng tràn đầy thương tiếc, “Thiếu gia, hôm nay mệt rồi, nên nghỉ sớm thôi.”
“Tổ phụ phạt ta quỳ, Trường Hoài thấy ta không dậy nổi cũng chẳng kéo ta một cái.” Triệu Trường Ninh nhắm mắt lẳng lặng nói, “Ngọc Thiền không hiểu chuyện như vậy, cũng là do mẹ chiều hư. Ta cảm thấy hơi mệt mỏi, con bé coi ta là ca ca đội trời đạp đất, phải gánh vác trách nhiệm…”
Lời này làm ngực nhũ mẫu già chua xót, “Năm đó phu nhân sinh liền ba nữ nhi, nhà cậu thiếu gia lại xảy ra chuyện, quả thực không còn cách nào, chỉ đành coi ngài như bé trai mà nuôi nấng, bằng không trong Triệu gia, không có một mụn con trai, phu nhân cùng mấy tiểu thư đến chỗ đặt chân cũng không có. Ngài nhìn nhị tiểu thư đi, chỉ vì không sinh cho cô gia một đứa con trai, giờ trong nhà cô gia cũng chẳng ngẩng nổi đầu.”
“Ta biết.” Triệu Trường Ninh nhẹ nhàng nói.
Việc Đậu thị tại sao lại coi nàng như con trai mà nuôi nấng, nàng rất rõ ràng.
Năm đó gia tộc Đậu thị suy tàn, liên tiếp sinh được vài nữ nhi, trong nhà không ngẩng đầu dậy nổi. Triệu lão phu nhân hãy còn sống, sắc mặt với Đậu thị cực kỳ khó coi, giống hệt tình cảnh nhị tỷ nàng hôm nay.
Đó là lần duy nhất Đậu thị có chủ kiến, to gan giấu trời qua biển. Đoạn thời gian sinh hạ Trường Ninh, Triệu lão phu nhân lại mắc bệnh nặng nằm trên giường vài năm chưa khỏi, cứ như vậy Đậu thị thuận lợi giấu diếm, thành công nuôi dưỡng Trường Ninh trưởng thành, ổn định địa vị của mình. Triệu Trường Ninh lớn lên giống cha, thanh lệ tinh tế không nhiễm chút nữ khí, cũng khó mà phân biệt được.
“Năm đó ngài vừa sinh ra, lão phu nhân còn rất vui vẻ.” Cố nhũ mẫu lộ ra nụ cười hoài niệm, “Lão phu nhân là người thương thiếu gia nhất, đánh cho thiếu gia một chiếc vòng vàng thật lớn, các tiểu thư nhìn mà hâm mộ biết bao. Đáng tiếc phu nhân sớm qua đời, bằng không chẳng biết sẽ còn thương ngài đến nhường nào.”
Cố nhũ mẫu thường nhắc đến chuyện của vị Triệu lão phu nhân này, trong lòng Triệu Trường Ninh có một khái niệm mơ hồ. Có một người như vậy, rất yêu thương nàng, có điều mất sớm mà thôi.
“Nhũ mẫu, lần thi Hương này ta xếp ở cuối cùng, là cố ý.” Triệu Trường Ninh cười nói, “Tam đệ đỗ đầu ‘³’, nhị đệ cũng liệt vào hàng trước, ta thì cố ý rơi lại phía sau. Tuy ta là đích trưởng tôn, tổ phụ lại luôn đối xử bình đẳng. Nhưng trong nhà có tam đệ là con nhị thúc, nhị đệ do tổ phụ tự tay nuôi lớn, được tổ phụ thương yêu nhất. Cho nên ta sẽ không quá khoe khoang vào lúc này…”
“Trưởng tôn thông minh thấu đáo, đợi đến khi thi tiến sĩ, sẽ không cần phải che giấu nữa.” Cố nhũ mẫu chăm chú nhìn nàng nói, “Già trẻ đều mong được nhìn thấy trưởng tôn cưỡi ngựa diễu phố, thân đeo hoa nhung. Vinh quang trở về Triệu phủ, cho những người kia ngước nhìn, thêm chút rạng rỡ cho đại phòng.”
Triệu Trường Ninh khẽ ừ một tiếng, nhắm mắt lại.
Mơ hồ vẫn nghe thấy tiếng khóc của nha đầu nọ. Triệu Trường Ninh mất bảy năm mới học được làm sao sống tốt ở nơi này, giả trang nhẫn nhịn, vất vả học hành. Nghị lực cùng nhẫn nại của nàng, người thường khó mà bì được, giờ nghĩ lại cũng phải cảm ơn kiếp trước, đương nhiên cần biết ơn nhất, chính là cảm giác sinh tồn mạnh mẽ của nàng.
Nếu không phải nàng nỗ lực học hành, cũng không biết tương lai của đại phòng sẽ ra sao. Nếu nàng không phải đích trưởng tôn, có lẽ cũng đã xuất giá theo các tỷ tỷ, trượng phu bảo gì thì nghe vậy, nuôi con nhỏ cưới vợ bé cho trượng phu, trượng phu không có tiền đồ, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng phải chịu liên lụy.
Vừa nghĩ đến những điều kia nàng liền rét run cả người. May thay, nàng là đích trưởng tôn, nàng vẫn có thể học hành. Bởi vậy nhất định nàng phải làm quan.
——— —————-
Chú thích:
(1) Kim Thiền Tử: một loại hạt dùng làm trang sức, là vật liệu ban đầu để gia công chế tác ra chuỗi bồ đề tinh nguyệt. Vì sắc vàng kim giống màu của ve (thiền) nên tên cổ gọi là Kim Thiền Tử
(2) Màu hương thu:
(3) Nguyên văn: 经魁
Khoa cử thi Hương đời Minh áp dụng chế độ “Ngũ kinh thủ sĩ” 五经取士 (chọn nhân tài từ 5 kinh). Gọi người đỗ đầu của mỗi kinh là “kinh khôi” 经魁. Người thứ nhất đến người thứ 5 của mỗi khoa thi lần lượt là “kinh khôi” của mỗi kinh, nhân đó gọi là “ngũ kinh khôi” 五经魁, gọi tắt là “ngũ khôi” 五魁. Về sau chế độ “ngũ kinh thủ sĩ” bị phế bỏ, nhưng trong kì thi hương vẫn theo tập quán gọi 5 người đầu là “ngũ khôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.