Chương 152: Bẽ Mặt
Thạch Đầu Dữ Thủy
01/12/2015
Minh Trạm bắt đầu cùng Phượng Minh Lan thân cận.
Đây là một loại động thái.
Kỳ thật đa số mọi người đều xem trọng tính cách hữu hảo hào phóng của Minh Trạm, Phượng Minh Lan là trưởng tử thực tế, trong vài vị hoàng tử thì mẫu thân của hắn có địa vị cao nhất. Trước kia còn có Nguyễn quý phi ở trong cung chống lại Ngụy quý phi, nhưng mẫu tộc của Nguyễn quý phi là Bắc Uy Hầu phủ thật sự không chịu thua kém, ngay trong thời điểm mấu chốt lại xuất hiện nhi tử linh thiêng của mình, nếu không phải việc nghĩ cách cứu ra Phượng gia huynh đệ cần dựa vào Nguyễn Hầu thì lúc này không biết Bắc Uy Hầu phủ đã có kết cục gì.
Tóm lại trong tình hình này, ngũ hoàng tử tuyệt đối không có khả năng thượng vị.
Phượng Minh Lan xuất thân tốt nhất, còn lại hai hoàng tử kia cũng không có biểu hiện quá xuất chúng, lại phải gọi Phượng Minh Lan một tiếng hoàng huynh.
Kỳ thật Minh Trạm lo lắng không sai, Phượng Minh Lan đăng cơ thì cơ hội sống sót của Phượng gia mới là lớn nhất. Mặc dù hiện tại Phượng Minh Lan chưa đăng cơ, nhưng chuyện lập thái tử cứ kéo dài như vậy thì chỉ càng cổ vũ dã tâm của các hoàng tử khác, làm ra chuyện bất hòa, Nguyễn Hồng Phi càng dễ dàng tung kế ly gián.
Sức uy hiếp của Nguyễn Hồng Phi lớn hơn các hoàng tử rất nhiều, Minh Trạm cũng không cho rằng Nguyễn Hồng Phi sẽ thủ hạ lưu tình đối với mình, tuy rằng mẫu thân của hắn cũng xem như có ân cứu mạng Nguyễn Hồng Phi. Thế nhưng Nguyễn Hồng Phi mệnh khổ, nhiều năm như vậy có ai biết Nguyễn Hồng Phi mệnh khổ có khuynh hướng biến thái hay không.
Hơn nữa mệnh của Nguyễn Hồng Phi khổ nhất định có liên quan đến Phượng Cảnh Nam. Minh Trạm nghĩ rằng, mẫu thân của mình cứu Nguyễn Hồng Phi, phụ thân lại hại người ta, Nguyễn Hồng Phi có thể hại hắn một phen rồi lại cứu hắn một phen hay không?
Thường nhân đương nhiên sẽ không làm ra chuyện nhàm chán như vậy, bất quá nếu là Nguyễn Hồng Phi thì chưa hẳn, đầu óc của thiên tài không giống người bình thường, với lại người ta đã có thể bắt cóc Hoàng đế và Vương gia thì đương nhiên muốn báo thù thế nào sẽ báo thù thế ấy…
Khi có kẻ thù xâm phạm thì Minh Trạm không thể không lựa chọn cách đoàn kết nhất trí, mọi người đồng tâm hiệp lực chống ngoại xâm…
Đối với thái độ hữu nghị của Minh Trạm thì Phượng Minh Lan đương nhiên là cầu còn không được, lòng tràn đầy sung sướng mà chấp thuận.
Ngay cả Ngụy thái hậu cũng cảm thấy Minh Trạm thật là hiểu chuyện, bèn trực tiếp thân thiện thăng cấp cách xưng hô từ tiểu tử kia thành hài tử khiến người ta thương yêu. Minh Trạm nhận được tin này trong lúc mùa hè nóng bức mà cũng phải tê rần cả người rồi nhảy mũi mấy cái.
Minh Trạm cùng các hoàng tử uống trà bàn luận, “Nguyễn Hồng Phi rắp tâm bất lương. Kỳ thật cho dù là Hoàng bá phụ tự tay viết thủ dụ kia thì trong tình hình hiện tại chúng ta cũng không thể thừa nhận, mục đích của hắn chỉ là muốn Phượng gia vì ngai vàng mà nội chiến, tự giết lẫn nhau mà thôi.”
“Nguyễn Hồng Phi khổ tâm lên kế hoạch rất nhiều năm, vừa ra tay thì liền có bản lĩnh cướp đi Hoàng bá phụ và phụ vương. Có lẽ đã bố trí cực kỳ ổn thỏa và chu toàn, bên ngoài thì không cần bận tâm nhưng bên trong thì có nhà ai mà không có mật thám cơ chứ.” Minh Trạm nói, “Ta lo lắng không biết bên cạnh chúng ta có người của Nguyễn Hồng Phi hay không?”
Phượng Minh Lan cười cười, “Trạm đệ lo lắng quá mức.” Hắn rất tin tưởng thủ hạ của mình.
Minh Trạm chỉ mỉm cười, “Có lẽ vậy, dù sao thì ta cũng rất sợ chết.”
Phượng Minh Tường sờ cái bụng hơi béo của mình, cười nói, “Nói thật thì ai mà không sợ chết, ta cũng muốn sống lâu hơn vài thập niên, không vì cái gì cả, nhưng dù sao vinh hoa phú quý cũng phải có người đến hưởng.”
Phượng Minh Thụy không nói chuyện, chỉ hé ra khuôn mặt lạnh như băng, hắn tính toán không biết có nên sàng lọc thủ hạ của mình hay không, lo xa vẫn tốt hơn.
Sau này khi nghiên cứu lịch sự triều đại Phượng thì mọi người luôn xem việc Minh Trạm đăng cơ như một loại may mắn, đương nhiên cũng phải quy công cho thanh danh tốt đẹp của Minh Trạm giữa các nhân sĩ. Cũng không phải không có ai đưa ra suy đoán về các âm mưu, chẳng qua văn nhân thích dùng những từ nịnh nọt cực kỳ buồn nôn để ca tụng Minh Trạm như thần nhân hạ phạm trong sử sách, chuyện âm mưu đương nhiên bị mọi người xem nhẹ.
Chẳng qua nếu để đương sự là Nguyễn Hồng Phi lên tiếng thì việc Minh Trạm có thể lưu đến thời khắc cuối cùng cũng là chuyện tất yếu. Cái loại nghi thần nghi quỷ, gặp chuyện liền suy tính đủ đường, hoàn toàn là chân truyền từ lão Phượng gia, hơn nữa còn có xu thế trò giỏi hơn thầy, muốn lừa hắn quả thật không phải chuyện dễ dàng.
Muốn cho hắn chết đương nhiên cũng không phải chuyện dễ dàng.
Về phần Minh Trạm đăng cơ, mọi người đều chết hết chỉ mình hắn còn sống, hắn không đăng cơ thì đám triều thần cũng không chấp nhận kẻ khác đăng cơ.
Thật ra Nguyễn Hồng Phi cũng vui vẻ thay Minh Trạm đăng cơ, nhưng Minh Trạm lại không chịu chết, cho nên đành để cho hắn đăng cơ.
Thái độ nghiêng về một phe rất rõ ràng của Minh Trạm làm cho phủ của nhị hoàng tử đông như trẩy hội, địa vị của Ngụy quý phi ở trong cung đã có thể sánh với Hoàng hậu, chỉ thiếu một cái danh phận mà thôi.
Rất nhiều mệnh phụ quý nữ đều tiến đến thỉnh an, nịnh bợ lấy lòng.
Minh Phỉ mang theo không ít lễ vật quý hiếm, nàng là điệt nữ của Ngụy quý phi, tôn nữ của Ngụy thái hậu, đương nhiên rất có thể diện ở trong cung. Cùng Ngụy quý phi ngồi trên nhuyễn tháp, Minh Phỉ nâng lên một hộp gỗ hoa lê khắc hình long phượng, bàn tay như ngọc mở hộp ra, bên trong tràn đầy trân châu to như long nhãn, điểm đặc biệt của trân châu là u nhuận tao nhã lại sáng bóng làm cho Ngụy quý phi quen nhìn thứ tốt cũng nhịn không được mà tán thưởng một tiếng, tiện đà nói, “Cũng không dễ gặp nhiều trân châu tốt như vậy đâu.”
Minh Phỉ cười nói, “Đây là nhị ca nhị tẩu hiếu kính dì. Dì cũng biết đó, địa vị của nhị tẩu không cao, muốn tiến cung phải đợi tuyên triệu. Phu phụ nhi ca vốn muốn tiến cung thỉnh an dì, chẳng qua không thể có cơ hội, đành phải nhờ điệt nữ.”
Nữ nhân có ai mà không thích trang sức trân bảo, Ngụy quý phi thoải mái tiếp nhận, vỗ vỗ tay của Minh Phỉ rồi vui mừng nói, “Các ngươi có tấm lòng như vậy là được rồi, ta cùng với mẫu thân các ngươi là thân tỷ muội, ta lại không có nữ nhi, ngươi xem như là nữ nhi của ta. Thứ tốt như vậy thì ngươi cứ giữ lại mà dùng, dì già rồi, làm sao mà dùng mấy thứ này nữa.”
Minh Phỉ nịnh nọt nói Ngụy quý phi còn trẻ như thế nào, dung mạo đẹp như thế nào, cao quý như thế nào, lại cùng Ngụy quý phi nói chuyện nửa buổi về xiêm y thủ sức, nịnh hót nửa ngày, rốt cục mới nói ra ý chính, “Huynh muội chúng ta đều ở đế đô, chỉ có một mình mẫu thân là ở Côn Minh, ngàn dặm xa xôi, ngày sau sợ rằng không thể gặp mặt. Khi ở nhà điệt nữ thường nghe mẫu thân nói từ nhiều năm trước nàng đã theo phụ vương trở về Côn Minh, không còn được gặp lại dì.”
Ngụy quý phi than nhẹ, “Ta cùng mẫu thân của ngươi đã hai mươi năm không gặp.” Ngụy quý phi có thể đoán được tâm tư của Minh Phỉ, bất quá nàng cũng không có biện pháp gì, nói một cách khó xử, “Hảo hài tử, mẫu thân của ngươi là trắc phi, trong Vương phủ của các ngươi đã có Vệ vương phi làm chủ xử lý công việc. Hầy, Vệ vương phi ở Côn Minh, mẫu thân của ngươi cũng không tiện đến đế đô.”
Minh Phỉ nhẹ giọng nói, “Vậy để cho một trong các ca ca của điệt nữ quay về Côn Minh thì thế nào? Dì cũng biết đó, ta thật sự không yên lòng khi mẫu thân một mình ở Côn Minh, ta lại là nữ nhi, dù sao có nói cũng chẳng có tác dụng gì.” Minh Phỉ nhẹ giọng nhờ vả, “Một trong các ca ca trở về, ở Côn Minh có chuyện gì thì thế tử cũng có thể sớm biết tin tức, nhị hoàng huynh cũng có thể sớm biết tin tức, chẳng phải hay sao?”
Ngụy quý phi có chút động lòng, không vì lý do gì cả, mà đơn giản một bên là Minh Trạm với tính tình không được tốt từng có một chút xích mích với nàng, một bên là điệt tử và muội muội nàng, ai xa ai gần thì ngay cả đứa ngốc cũng biết.
“Chuyện này, cứ để ta suy nghĩ kỹ lại đã.” Rốt cục cũng không trả lời thẳng thừng với Minh Phỉ.
Minh Phỉ cảm thấy chuyện này có hy vọng, vừa xuất cung liền kích động trở về Trấn Nam Vương phủ báo tin vui với Minh Nghĩa, bảo hắn cứ chờ tin tốt rồi lập tức quay về Thọ Ninh Hầu phủ.
Không ngờ ngày hôm sau Minh Trạm liền tìm đến tận cửa, Thọ Ninh Hầu nghe nói thế tử Trấn Nam Vương đích thân đến đây, hắn cũng chưa kịp thay xiêm y mà đã vội vàng xuất môn nghênh đón, vừa kịp lúc đôi hài bằng da hươu dùng kim tuyến thêu hình áng mây giẫm lên chiếc ghế nhỏ, Thọ Ninh Hầu bèn tiến lên dìu lấy, đợi Minh Trạm xuống xe ngựa, lại cùng Minh Trạm cười nói, “Không biết điện hạ đích thân đến đây cho nên không kịp nghênh đón trước.”
“Không sao, có chuyện đột ngột phát sinh, cũng không gửi thiếp báo trước, quấy rầy Hầu gia rồi.” Trên mặt của Minh Trạm hiện lên vài phần nóng nảy, Thọ Ninh Hầu không biết có phải thế tử đến đây để vạch lá tìm sâu hay không. Nhà của hắn, nhà của hắn không có gan đắc tội Trấn Nam Vương phủ a.
Minh Trạm vừa đi vào trong vừa hỏi, “Minh Phỉ ở đâu?”
“Điện hạ đến thăm Quận quân ư?” Trong lòng của Thọ Ninh Hầu run lên, có loại dự cảm không tốt.
“Hầu gia không cần khách khí, nếu nàng đã gả cho phủ các ngươi thì chính là tức phụ của nhà các ngươi, cái gì mà Quận quân này với Quận quân nọ, thỉnh nàng ra đây đi, ta có việc muốn hỏi nàng.” Minh Trạm nói rõ ý đồ đến đây, Thọ Ninh Hầu đành phái người đi thỉnh Minh Phỉ, sau đó tự mình dẫn Minh Trạm đến đại sảnh bên trong mà đi.
Minh Phỉ cọ đến cọ lui hơn nửa canh giờ mới đến đây, khiến cho Thọ Ninh Hầu chờ đến mức toát mồ hôi lạnh cả người, ngồi cũng không yên, muốn há mồm gọi người đi thúc giục, Minh Trạm đảo mắt nhìn hắn, lên tiếng trước, “Cứ để nàng ta kéo dài thời gian.”
Ngữ khí này, âm điệu này, sắc mặt này, cho dù Thọ Ninh Hầu là người mù thì cũng biết Minh Phỉ nhất định đã đắc tội Minh Trạm, Minh Trạm lai giả bất thiện, tới cửa vấn tội.
Thọ Ninh Hầu nghĩ đến chuyện từ ngày Minh Phỉ gả vào đây thì trong phủ đã xảy ra đủ thứ chuyện, trong lòng thầm than khổ, mụ nội nó vì sao lại để tôn tử thú một mụ nữ nhân lụn bại thế này.
Minh Phỉ ung dung chậm rãi tiến đến, vẫn huy hoàng lấp lánh nữ trang như xưa, nhìn thấy Minh Trạm thì qua loa thi lễ rồi tự ngồi xuống, đỉnh đạc hỏi, “Vì sao thế tử lại có hứng thú đến thăm ta như vậy?” Từ trước đến nay ở đế đô, Minh Trạm từng đi thăm Thọ An Hầu phủ — nhà chồng của Minh Diễm, đến Tướng quân phủ của Lục gia: nhà chồng của Minh Nhã, duy nhất không chịu đến Thọ Ninh Hầu phủ khiến Minh Phỉ rất mất mặt.
Minh Trạm cười lạnh, “Ta cũng không muốn đến, chỉ là không thể không đến! Ta hỏi ngươi, ngươi ở Dực Khôn cung nói cái gì với Ngụy quý phi?”
Minh Phỉ biến sắc, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn Minh Trạm, “Ngươi dám an bài người ở Dực Khôn cung?!” Khi nàng và Ngụy quý phi nói chuyện rõ ràng không có người thứ ba ở đó.
Minh Trạm vỗ bàn, giận dữ đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Minh Phỉ, vung tay bạt vào mặt của Minh Phỉ một cái giáng trời, Minh Phỉ bị đánh ngã xuống ghế, không thể ngồi dậy, vừa định giãy dụa vùng lên thì Minh Trạm lại thưởng cho nàng thêm một cái tát.
Khuôn mặt của Minh Phỉ nhất thời phù lên như đầu heo, hai gò má sưng đỏ, khóe môi chảy máu.
Minh Trạm nắm lấy cổ áo của Minh Phỉ, kéo nàng từ dưới đất đứng lên, cắn răng rồi thấp giọng quát, “Ngươi suy nghĩ kỹ càng lại cho ta! Đừng tưởng rằng ta không biết chuyện ngươi hại Nguyễn thị lúc trước, lúc ấy ta nhịn ngươi là vì phụ vương vẫn còn ở đó! Ngươi hay lắm! Ta quản không được chân của ngươi có phải hay không? Nếu có lần tới thì ngươi cứ thử một lần nữa đi, xem thế tử Trấn Nam Vương phủ này có thể xử trí được ngươi hay không!”
Thọ Ninh Hầu choáng váng mặt mày, từ trước đến nay quyền quý muốn xử lý ai thì đều phân phó cho đám nô tài đi làm, vì vậy mới có chức vụ tay sai, hắn chưa từng thấy có người giống Minh Trạm đích thân ra tay như vậy.
Luận về quan hệ thì Minh Trạm là huynh muội cùng cha với Minh Phỉ, còn Minh Phỉ thì sao, là tôn tức phụ nhà Thọ Ninh Hầu. Nơi này là nơi nào, là Thọ Ninh Hầu phủ, Thọ Ninh Hầu không thể không lên tiếng, “Điện hạ….”
Minh Phỉ bị đánh đến choáng váng, lúc này vừa lấy lại tinh thần, quơ tay cào lên mặt của Minh Trạm, Minh Trạm nghiêng mặt, chỉ cảm thấy cần cổ đau xót, ba vết máu nóng rát hiện lên, Thọ Ninh Hầu hét chói tai, “A, điện hạ, điện hạ….Người đâu, mau đến xem thế nào!!!” Xong rồi xong rồi, Thọ Ninh Hầu cảm thấy tôn tử của mình sắp thành góa phu rồi.
Hà Ngọc và Phương Thanh nhanh chân tiến lên chế ngự Minh Phỉ, Minh Phỉ giương nanh múa vuốt không ngừng mắng chửi, “Phượng Minh Trạm:ô–” Miệng bị Phương Thanh nhét một miếng khăn vào, rốt cục nói không nên lời.
Hạ nhân của Thọ Ninh Hầu phủ đứng ở cửa, hoảng sợ không biết có nên đi vào hay không, Minh Trạm lạnh lùng mắng to, “Đi xuống!”
Thọ Ninh Hầu thấy máu tươi trên cần cổ của Minh Trạm uốn lượn xuống phía dưới, hai chân của hắn liền run rẩy, trước khác nay khác, Hoàng thượng không ở đây nên trọng lượng của Minh Trạm rất nặng, Thọ Ninh Hầu hoàn toàn không ngờ Minh Phỉ lại dám đắc tội Minh Trạm! Nhưng Minh Trạm bị thương ở trong phủ của hắn, cho dù hắn có nói thế nào cũng không xong a, Thọ Ninh Hầu vội la lên, “Điện hạ, Quận quân đối với ngài bất kính, sau này xử trí cũng được, thân thể của điện hạ là thiên kim, tốt nhất nên gọi thái y xem xét vết thương trước đi.”
“Hầu gia.” Minh Trạm nhìn Thọ Ninh Hầu rồi nói, “Ngươi đã lớn tuổi, thân phận cũng cao. Bất quá ta muốn nhắc nhở Hầu gia một câu. Lời của Minh Phỉ ở trong cung, ta hy vọng cũng không đại biểu cho lập trường của Thọ Ninh Hầu phủ! Nay ngươi cũng biết tình thế ở đế đô, người nào được bình an đã là phúc khí!” Tùy tay chỉ vào Minh Phỉ, “Nàng là tôn tức phụ của Thọ Ninh Hầu phủ nhà ngươi, ta đến xử trí thì sẽ tổn hại thể diện của Thọ Ninh Hầu phủ! Bất quá, nếu để mặc nàng ở bên ngoài nói hưu nói vượn sẽ làm cho ta thật khó xử!”
“Điện hạ.” Thọ Ninh Hầu quả thật oan muốn chết, vẻ mặt đau khổ, “Thần thật sự không biết điện hạ đang nói đến chuyện gì? Thành thật mà nói thì thần làm tổ công công, tôn tức phụ có chuyện gì thì thần làm sao mà biết được?” Trên đời thiếu gì oan hồn ma quỷ, Thọ Ninh Hầu chỉ cảm thấy sắp có tuyết bay tháng sáu. (tuyết bay tháng sáu = trong vở kịch nỗi oan đậu nga, ý chỉ oan khuất đầy mình)
“Lần này ngươi không biết nên ta cũng không trách ngươi. Nhưng dù sao hiện tại nàng đang ở Thọ Ninh Hầu phủ của ngươi, lại có cái mồm thị phi, ta đành phải đến Thọ Ninh Hầu phủ của ngươi mà vấn tội.” Minh Trạm nói xong liền cất bước rời đi.
Minh Phỉ bị Hà Ngọc và Phương Thanh thả lỏng tay, định đuổi theo gây rắc rối cho Minh Trạm thì bị Thọ Ninh Hầu quát to, “Ngăn lại nhị thiếu nãi nãi cho ta!” Sau đó liền đưa tiễn Minh Trạm ra ngoài.
Minh Phỉ cào lão công của nàng là nhị công tử thì hoàn toàn không thành vấn đề; cào Minh Liêm, cùng lắm là bị trách vài câu; nàng cào lên mặt của Minh Trạm thì trực tiếp từ Quận quân cào thành tôn thất nữ.
Tôn thất nữ là gì, ngươi xuất thân từ tôn thất nhưng không hề có tước vị.
Phượng Minh Lan vào cung than trách Ngụy quý phi, “Minh Phỉ đã quen sinh sự, vì sao mẫu thân lại nghe nha đầu kia châm ngòi làm chi. Chuyện của Trấn Nam Vương phủ từ xưa đến nay đều do bọn họ tự làm chủ, tại sao mẫu thân lại nhúng tay vào?”
Ngụy quý phi vô cùng oan uổng, “Nhưng ta đâu có chấp thuận.”
“May mà mẫu thân không chấp thuận.” Phượng Minh Lan không thể không phân tích thiệt hơn với mẫu thân, “Mẫu thân, khi Cao tổ hoàng đế lập nước khai quốc, cho dù có anh minh hay không anh minh thì cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của Trấn Nam Vương phủ. Túc tông hoàng đế sau khi đăng cơ cũng có chính sách nhân từ nhưng vì sao lại bị phế? Nay trong ngoài đều khốn đốn, phụ hoàng và Vương thúc ở bên ngoài, huynh đệ chúng ta liên thủ mới có thể ổn định cục diện, đang lúc đồng tâm hiệp lực, mẫu thân tuyệt đối không thể nghe nha đầu kia, phá hủy tình cảm huynh đệ của chúng ta! Mẫu thân chỉ có một mình ta là nhi tử, Minh Lễ và Minh Trạm đều là huynh đệ của ta. Tuy có quan hệ với dì ở Vân Nam, nhưng Minh Trạm là đích tử, năm xưa Trấn Nam Vương thúc sủng ái Minh Lễ như thế, đưa Minh Trạm đến đế đô, tự mình lót đường cho hắn, vậy mà hắn vẫn thua dưới tay của Minh Trạm, huống chi nay Minh Trạm đã là thế tử Trấn Nam Vương phủ, cũng là chuyện ván đã đóng thuyền! Vương thúc không ở thì Trấn Nam Vương phủ sẽ do hắn định đoạt. Hiện tại hắn ở đế đô, Côn Minh do Minh Kỳ chấp chưởng, vì sao hắn phải đưa Minh Liêm đến đế đô? Chẳng lẽ mẫu thân không hiểu hay sao?”
“Mẫu thân có thể nhìn thấy, các triều thần cũng có thể nhìn thấy, nhưng không ai dám nói với hắn, vì sao không cho mấy thứ huynh ở Vân Nam? Vì sao? Bởi vì Minh Trạm đề phòng bọn họ, hắn kiêng kỵ điều này! Mẫu thân lại cùng Minh Phỉ thảo luận chuyện đó! Mẫu thân cố ý muốn chọc giận hắn hay sao?” Phượng Minh Lan tận tình khuyên bảo, “Nay hắn đã dâng lên tấu chương muốn giáng phong hào của Minh Phỉ xuống, mẫu thân, người có thấy hay chưa? Sự việc chỉ mới một ngày mà hắn đã biết thông thấu! Phụ hoàng tại triều hai mươi năm, chưa từng can thiệp vào quyết định của Vương thúc. Mẫu thân, hắn không động thủ thì mẫu thân cũng đừng khinh thường hắn. Nếu mẫu thân thật sự chấp thuận Minh Phỉ mà há mồm nói ra chuyện đó thì chắc chắn sẽ trốn không thoát cái mũ Hậu cung tham dự triều chính đâu!”
Lúc này không thể giúp gì được cho con, Ngụy quý phi cũng cảm thấy áy náy vì hành động của mình, hiện tại mới phản ứng lại, “Hắn muốn giáng Minh Phỉ? Giáng thành cái gì? Huyện quân sao?”
“Tôn thất nữ.”
Ngụy quý phi suýt nữa đã ngất xỉu, lập tức nói, “Trong nhà của Nguyễn phi sinh ra nghịch tặc, hãm hại phụ hoàng của ngươi vào hiểm cảnh, vậy mà chỉ tạm giáng xuống tần vị! Trong khi Minh Phỉ chỉ nhắc nhở ta một tiếng, hắn không thích thì cứ khiển trách Minh Phỉ là được rồi. Bằng không, bằng không giáng xuống thành Huyện quân đi, dù sao cũng phải lưu lại một chút thể diện cho Minh Phỉ chứ.”
“Minh Phỉ là người của Trấn Nam Vương phủ, đương nhiên là do hắn định đoạt.” Phượng Minh Lan thở dài một hơi, “Chuyện nhỏ như vậy ta sẽ không làm phật ý Minh Trạm đâu.”
Ngụy quý phi bị nhi tử oán trách mà cảm thấy đau đầu, nhấn vào huyệt thái dương rồi đứng dậy nói, “Ngươi đừng vội giải quyết chuyện này, để ta thương nghị với Hoàng tổ mẫu của ngươi rồi tính sau.”
“Mẫu thân không cần phải đi, ý chỉ giáng Minh Phỉ xuống tôn thất nữ đã phát đi rồi.”
Ngụy quý phi ngã ngồi trên nhuyễn tháp, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện, suy nghĩ một chút, đương nhiên ngai vàng của nhi tử vẫn quan trọng hơn, nàng thở dài, “Đành để cho Minh Phỉ uất ức một chút, đợi ngày sau sẽ tìm cách thăng cấp lại cho nàng là được.”
“Mẫu thân tuyệt đối đừng mạnh miệng nói lời này với a dì.” Phượng Minh Lan nói một cách kiên nhẫn, “Vẫn là câu kia, Minh Phỉ là người của Trấn Nam Vương phủ, phong hào của nàng do Trấn Nam Vương phủ quyết định. Cho dù là hiện tại hay là về sau thì ta cũng không thể vì nàng mà nảy sinh hiềm khích với Trấn Nam Vương phủ. Cho dù là ai cũng vậy, Minh Lễ còn biết lễ nghi, Minh Liêm ngốc nghếch cũng không đáng sợ, còn Minh Nghĩa thì lại không đúng mực. Nếu bọn họ tìm tới mẫu thân thì mẫu thân cứ thoái thác. Minh Trạm kiêng kỵ bọn họ, bảo bọn họ thành thật một chút, đừng mơ mộng hão huyền.”
“Ta biết rồi.” Ngụy quý phi bị nhi tử oán trách một trận, nhi tử vừa mới đi thì lại nghênh đón tam muội: phu nhân của thế tử Thọ Ninh Hầu.
Ngụy gia đều có dung mạo đẹp đẽ, không còn lăn lộn với khói than bùn đất như xưa, hiện tại là toàn thân vàng ngọc phú quý, trên mặt bừng sáng rực rỡ, chẳng qua sắc mặt của Ngụy phu nhân lại không quá tốt, sau khi thi lễ thì được tiểu cung nữ đưa đến một chiếc ghế lót đệm gấm, Ngụy phu nhân khom người ngồi xuống. Ngụy quý phi hỏi, “Vì sao muội muội lại rãnh rỗi tiến cung như vậy?”
“Tỷ tỷ, thật sự là oan nghiệt mà.” Ngụy phu nhân nâng lên đôi mắt đỏ hoe, hai hàng lệ rơi xuống, tuôn ra nỗi khổ chất chứa trong lòng, “Nha đầu Minh Phỉ trước kia cũng khá lắm, nghĩ rằng nhị tỷ ở xa tận Vân Nam, hơn mười năm không gặp, tỷ muội của chúng ta ở đế đô có thể giúp đỡ huynh muội Minh Lễ. Minh Lễ là hài tử thành thật, Minh Nghĩa phóng túng một chút nhưng cũng không tệ, Minh Liêm tùy tiện nhưng cũng là hảo hài tử. Ta cũng chỉ là hảo tâm mới đến trước mặt Thái hậu cầu thể diện, đem Minh Phỉ tiến vào Hầu phủ. Cho dù nàng không làm tức phụ của ta, nhưng dù sao cũng ở cùng một phủ, đệ tức của ta có tính cách dịu dàng, Minh Phỉ nhất định sẽ không bị uất ức. Ai ngờ Minh Phỉ lại như vậy! Lúc trước nàng đem nha đầu mà Dụ nhi chạm qua bán vào thanh lâu, lão Hầu gia nổi cơn thịnh nộ một trận, ngay cả ta cũng bị liên lụy trước mặt lão thái thái. Sau đó lại tìm đến chỗ ở của nha đầu kia, cầm kiếm đòi giết người, khiến cho Dụ nhi bị dọa mất hồn, ngay cả nhà cũng không dám quay về, đệ tức của ta ngay cả hưởng phúc của tức phụ cũng không có, ba ngày ba đêm ở trước mặt ta mà gạt lệ, chỉ cầu Minh Phỉ có thể an phận mỗi ngày niệm Phật là đủ.” (đệ tức = em dâu)
Sai lầm lớn nhất của Ngụy phu nhân trong cuộc đời này chính là đã làm mai cuộc nhân duyên đó, để cho Minh Phỉ tiến vào Thọ Ninh Hầu phủ, thật sự là oan nghiệt mà, lau hàng lệ chua xót, Ngụy phu nhân tiếp tục kể khổ, “Ngày hôm qua thế tử đến phủ của chúng ta giáo huấn nàng, tỷ tỷ nghĩ thử xem, thế tử có thân phận gì. Lão hầu gia của chúng ta thấy hắn cũng phải tam cung tứ thỉnh, sợ đắc tội hắn. Còn Minh Phỉ thì sao, người ta là ca ca đích tử của nàng, giáo huấn nàng vài câu thì nàng cứ nghe là được rồi, vậy mà lại to gan lớn mật cào mặt thế tử. Lão Hầu gia của chúng ta hôm qua liền đổ bệnh, hôm nay trong cung lại hạ chỉ giáng phong hào của nàng, nàng còn la hét ầm ĩ đòi kiện lên Nội vụ phủ, tỷ tỷ nói xem, chẳng phải là lấy trứng chọi đá hay sao. Ngay cả lão thái thái của chúng ta cũng bị nàng quấy rối một trận, cả nhà chó sủa gà bay.”
“Muội muội, ngươi nên khuyên Minh Phỉ, bảo nàng an phận chút đi.” Ngụy quý phi thật hối hận vì đã quản chuyện này của Minh Phỉ.
Ngụy phu nhân ôn nhu nói, “Ta tiến cung chỉ để nói với nương nương, biết nương nương mềm lòng, dù sao cũng còn tình cảm của tỷ muội chúng ta, nhưng mà lão Hầu gia của chúng ta trăm dặn ngàn dặn, bảo ta nói với nương nương, Trấn Nam Vương hiện tại không ở đây, thế tử muốn lập uy, Minh Phỉ là tự đâm đầu vào cột. Nay chẳng có gì quan trọng, giao hảo của thế tử và nhị hoàng tử mới là quan trọng nhất, thỉnh nương nương không cần vì chuyện của Minh Phỉ mà liên lụy đến quan hệ của nhị hoàng tử và thế tử. Nương nương cứ xem như không biết chuyện này là được.”
Ngụy quý phi đã sớm bị nhi tử oán trách một trận, nay thấy muội muội xem như là biết lễ nghĩa, cảm thấy an lòng, rốt cục dặn dò một câu, “Cho dù Minh Phỉ kiêu căng một chút, nhưng dù sao cũng có thể diện của nhị tỷ ngươi, Nàng trải qua chuyện này thì có lẽ sẽ nhớ đời một trận. Ngươi để ý đến nàng nhiều một chút, cũng đừng để cho nàng bị uất ức.”
Chính mình làm bậy mà còn đổ ngược lại cho người ta, Ngụy phu nhân thầm thở dài, miệng thì dạ một tiếng.
Phượng Minh Lan phải giải thích với Ngụy quý phi một trận, còn Minh Trạm thì căn bản không có tâm tư để giải thích với Minh Nghĩa.
Trên cổ của Minh Trạm có vết thương, đây không phải chuyện nhỏ, mọi người đều nghĩ, cho dù là thị thiếp cũng không ai có can đảm cào thế tử điện hạ như thế.
Minh Liêm thân thiết hỏi thăm, vừa nghe là Minh Phỉ cào thì hắn quả thật cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, không khỏi suy nghĩ, nha đầu kia chắc là hết muốn sống rồi. Hắn ân cần hỏi thăm Minh Trạm một hồi rồi phái người tặng vài lọ dược cho Minh Trạm, sau đó mới nói với Minh Lễ, “Minh Phỉ thảm rồi, nàng dám cào tứ đệ, nàng nghĩ tứ đệ là ta hay sao, muốn cào là cào à?”
Minh Lễ nói, “Chúng ta đi thăm thế tử đi.”
“Ta đi rồi, đại ca ngươi muốn đi thì đi đi, nhưng đừng biện hộ cho Minh Phỉ.” Minh Liêm thấp giọng nói, “Lúc này thế tử tuyệt đối không tha cho nàng ta đâu.”
Quả nhiên thứ tốt thì không linh mà thứ xấu thì lại rất linh, ngày hôm sau bọn họ nhận được tin tức Minh Phỉ bị giáng thành tôn thất nữ.
Minh Nghĩa thật sự nhịn không được nữa, lập tức đi tìm Minh Trạm, nhẹ nhàng hạ giọng nói, “Điện hạ, Minh Phỉ là muội muội của chúng ta, lại là nữ hài tử, nàng có chỗ nào không đúng thì cứ khiển trách vài câu, dù sao cũng phải lưu một chút thể diện cho nàng.”
Minh Trạm đang chơi cờ cùng Ngụy Ninh, tùy tiện đặt xuống một quân cờ, nhưng lại không hề ngẩng đầu mà chỉ nói, “Vì sao ta phải lưu lại thể diện cho nàng? Còn nhị ca, ngươi đừng nghe nha đầu kia nói hưu nói vượn nữa, thủ hạ của nhị ca cũng nên sàng lọc lại đi là vừa.”
Vì phân thần nói chuyện cho nên Minh Trạm không cân nhắc cẩn thận mà đặt sai quân cờ, bị Ngụy Ninh ăn hết cả một mảng, nhất thời đen mặt, thật muốn liều mạng với Minh Nghĩa, Minh Trạm càng thêm phát cáu, “Đúng rồi, hiện tại phụ vương không ở, Trấn Nam Vương phủ do ta làm chủ, nếu nhị ca vẫn muốn ta mọi chuyện phải nể mặt phụ vương thì thật là khó. Nếu ngươi muốn ta nể mặt ngươi thì ta phải nói cho ngươi biết, ngươi vẫn chưa có đủ thể diện như vậy đâu.”
Ngụy Ninh than nhẹ, nói với Minh Trạm, “Để ta khuyên răn Minh Nghĩa, trong chốc lát tiếp tục chơi cờ với ngươi.” Nói xong bèn đứng dậy rồi túm lấy Minh Nghĩa đang xấu hổ và tức giận không thôi ra khỏi tiểu thính của Minh Trạm.
…….
Đây là một loại động thái.
Kỳ thật đa số mọi người đều xem trọng tính cách hữu hảo hào phóng của Minh Trạm, Phượng Minh Lan là trưởng tử thực tế, trong vài vị hoàng tử thì mẫu thân của hắn có địa vị cao nhất. Trước kia còn có Nguyễn quý phi ở trong cung chống lại Ngụy quý phi, nhưng mẫu tộc của Nguyễn quý phi là Bắc Uy Hầu phủ thật sự không chịu thua kém, ngay trong thời điểm mấu chốt lại xuất hiện nhi tử linh thiêng của mình, nếu không phải việc nghĩ cách cứu ra Phượng gia huynh đệ cần dựa vào Nguyễn Hầu thì lúc này không biết Bắc Uy Hầu phủ đã có kết cục gì.
Tóm lại trong tình hình này, ngũ hoàng tử tuyệt đối không có khả năng thượng vị.
Phượng Minh Lan xuất thân tốt nhất, còn lại hai hoàng tử kia cũng không có biểu hiện quá xuất chúng, lại phải gọi Phượng Minh Lan một tiếng hoàng huynh.
Kỳ thật Minh Trạm lo lắng không sai, Phượng Minh Lan đăng cơ thì cơ hội sống sót của Phượng gia mới là lớn nhất. Mặc dù hiện tại Phượng Minh Lan chưa đăng cơ, nhưng chuyện lập thái tử cứ kéo dài như vậy thì chỉ càng cổ vũ dã tâm của các hoàng tử khác, làm ra chuyện bất hòa, Nguyễn Hồng Phi càng dễ dàng tung kế ly gián.
Sức uy hiếp của Nguyễn Hồng Phi lớn hơn các hoàng tử rất nhiều, Minh Trạm cũng không cho rằng Nguyễn Hồng Phi sẽ thủ hạ lưu tình đối với mình, tuy rằng mẫu thân của hắn cũng xem như có ân cứu mạng Nguyễn Hồng Phi. Thế nhưng Nguyễn Hồng Phi mệnh khổ, nhiều năm như vậy có ai biết Nguyễn Hồng Phi mệnh khổ có khuynh hướng biến thái hay không.
Hơn nữa mệnh của Nguyễn Hồng Phi khổ nhất định có liên quan đến Phượng Cảnh Nam. Minh Trạm nghĩ rằng, mẫu thân của mình cứu Nguyễn Hồng Phi, phụ thân lại hại người ta, Nguyễn Hồng Phi có thể hại hắn một phen rồi lại cứu hắn một phen hay không?
Thường nhân đương nhiên sẽ không làm ra chuyện nhàm chán như vậy, bất quá nếu là Nguyễn Hồng Phi thì chưa hẳn, đầu óc của thiên tài không giống người bình thường, với lại người ta đã có thể bắt cóc Hoàng đế và Vương gia thì đương nhiên muốn báo thù thế nào sẽ báo thù thế ấy…
Khi có kẻ thù xâm phạm thì Minh Trạm không thể không lựa chọn cách đoàn kết nhất trí, mọi người đồng tâm hiệp lực chống ngoại xâm…
Đối với thái độ hữu nghị của Minh Trạm thì Phượng Minh Lan đương nhiên là cầu còn không được, lòng tràn đầy sung sướng mà chấp thuận.
Ngay cả Ngụy thái hậu cũng cảm thấy Minh Trạm thật là hiểu chuyện, bèn trực tiếp thân thiện thăng cấp cách xưng hô từ tiểu tử kia thành hài tử khiến người ta thương yêu. Minh Trạm nhận được tin này trong lúc mùa hè nóng bức mà cũng phải tê rần cả người rồi nhảy mũi mấy cái.
Minh Trạm cùng các hoàng tử uống trà bàn luận, “Nguyễn Hồng Phi rắp tâm bất lương. Kỳ thật cho dù là Hoàng bá phụ tự tay viết thủ dụ kia thì trong tình hình hiện tại chúng ta cũng không thể thừa nhận, mục đích của hắn chỉ là muốn Phượng gia vì ngai vàng mà nội chiến, tự giết lẫn nhau mà thôi.”
“Nguyễn Hồng Phi khổ tâm lên kế hoạch rất nhiều năm, vừa ra tay thì liền có bản lĩnh cướp đi Hoàng bá phụ và phụ vương. Có lẽ đã bố trí cực kỳ ổn thỏa và chu toàn, bên ngoài thì không cần bận tâm nhưng bên trong thì có nhà ai mà không có mật thám cơ chứ.” Minh Trạm nói, “Ta lo lắng không biết bên cạnh chúng ta có người của Nguyễn Hồng Phi hay không?”
Phượng Minh Lan cười cười, “Trạm đệ lo lắng quá mức.” Hắn rất tin tưởng thủ hạ của mình.
Minh Trạm chỉ mỉm cười, “Có lẽ vậy, dù sao thì ta cũng rất sợ chết.”
Phượng Minh Tường sờ cái bụng hơi béo của mình, cười nói, “Nói thật thì ai mà không sợ chết, ta cũng muốn sống lâu hơn vài thập niên, không vì cái gì cả, nhưng dù sao vinh hoa phú quý cũng phải có người đến hưởng.”
Phượng Minh Thụy không nói chuyện, chỉ hé ra khuôn mặt lạnh như băng, hắn tính toán không biết có nên sàng lọc thủ hạ của mình hay không, lo xa vẫn tốt hơn.
Sau này khi nghiên cứu lịch sự triều đại Phượng thì mọi người luôn xem việc Minh Trạm đăng cơ như một loại may mắn, đương nhiên cũng phải quy công cho thanh danh tốt đẹp của Minh Trạm giữa các nhân sĩ. Cũng không phải không có ai đưa ra suy đoán về các âm mưu, chẳng qua văn nhân thích dùng những từ nịnh nọt cực kỳ buồn nôn để ca tụng Minh Trạm như thần nhân hạ phạm trong sử sách, chuyện âm mưu đương nhiên bị mọi người xem nhẹ.
Chẳng qua nếu để đương sự là Nguyễn Hồng Phi lên tiếng thì việc Minh Trạm có thể lưu đến thời khắc cuối cùng cũng là chuyện tất yếu. Cái loại nghi thần nghi quỷ, gặp chuyện liền suy tính đủ đường, hoàn toàn là chân truyền từ lão Phượng gia, hơn nữa còn có xu thế trò giỏi hơn thầy, muốn lừa hắn quả thật không phải chuyện dễ dàng.
Muốn cho hắn chết đương nhiên cũng không phải chuyện dễ dàng.
Về phần Minh Trạm đăng cơ, mọi người đều chết hết chỉ mình hắn còn sống, hắn không đăng cơ thì đám triều thần cũng không chấp nhận kẻ khác đăng cơ.
Thật ra Nguyễn Hồng Phi cũng vui vẻ thay Minh Trạm đăng cơ, nhưng Minh Trạm lại không chịu chết, cho nên đành để cho hắn đăng cơ.
Thái độ nghiêng về một phe rất rõ ràng của Minh Trạm làm cho phủ của nhị hoàng tử đông như trẩy hội, địa vị của Ngụy quý phi ở trong cung đã có thể sánh với Hoàng hậu, chỉ thiếu một cái danh phận mà thôi.
Rất nhiều mệnh phụ quý nữ đều tiến đến thỉnh an, nịnh bợ lấy lòng.
Minh Phỉ mang theo không ít lễ vật quý hiếm, nàng là điệt nữ của Ngụy quý phi, tôn nữ của Ngụy thái hậu, đương nhiên rất có thể diện ở trong cung. Cùng Ngụy quý phi ngồi trên nhuyễn tháp, Minh Phỉ nâng lên một hộp gỗ hoa lê khắc hình long phượng, bàn tay như ngọc mở hộp ra, bên trong tràn đầy trân châu to như long nhãn, điểm đặc biệt của trân châu là u nhuận tao nhã lại sáng bóng làm cho Ngụy quý phi quen nhìn thứ tốt cũng nhịn không được mà tán thưởng một tiếng, tiện đà nói, “Cũng không dễ gặp nhiều trân châu tốt như vậy đâu.”
Minh Phỉ cười nói, “Đây là nhị ca nhị tẩu hiếu kính dì. Dì cũng biết đó, địa vị của nhị tẩu không cao, muốn tiến cung phải đợi tuyên triệu. Phu phụ nhi ca vốn muốn tiến cung thỉnh an dì, chẳng qua không thể có cơ hội, đành phải nhờ điệt nữ.”
Nữ nhân có ai mà không thích trang sức trân bảo, Ngụy quý phi thoải mái tiếp nhận, vỗ vỗ tay của Minh Phỉ rồi vui mừng nói, “Các ngươi có tấm lòng như vậy là được rồi, ta cùng với mẫu thân các ngươi là thân tỷ muội, ta lại không có nữ nhi, ngươi xem như là nữ nhi của ta. Thứ tốt như vậy thì ngươi cứ giữ lại mà dùng, dì già rồi, làm sao mà dùng mấy thứ này nữa.”
Minh Phỉ nịnh nọt nói Ngụy quý phi còn trẻ như thế nào, dung mạo đẹp như thế nào, cao quý như thế nào, lại cùng Ngụy quý phi nói chuyện nửa buổi về xiêm y thủ sức, nịnh hót nửa ngày, rốt cục mới nói ra ý chính, “Huynh muội chúng ta đều ở đế đô, chỉ có một mình mẫu thân là ở Côn Minh, ngàn dặm xa xôi, ngày sau sợ rằng không thể gặp mặt. Khi ở nhà điệt nữ thường nghe mẫu thân nói từ nhiều năm trước nàng đã theo phụ vương trở về Côn Minh, không còn được gặp lại dì.”
Ngụy quý phi than nhẹ, “Ta cùng mẫu thân của ngươi đã hai mươi năm không gặp.” Ngụy quý phi có thể đoán được tâm tư của Minh Phỉ, bất quá nàng cũng không có biện pháp gì, nói một cách khó xử, “Hảo hài tử, mẫu thân của ngươi là trắc phi, trong Vương phủ của các ngươi đã có Vệ vương phi làm chủ xử lý công việc. Hầy, Vệ vương phi ở Côn Minh, mẫu thân của ngươi cũng không tiện đến đế đô.”
Minh Phỉ nhẹ giọng nói, “Vậy để cho một trong các ca ca của điệt nữ quay về Côn Minh thì thế nào? Dì cũng biết đó, ta thật sự không yên lòng khi mẫu thân một mình ở Côn Minh, ta lại là nữ nhi, dù sao có nói cũng chẳng có tác dụng gì.” Minh Phỉ nhẹ giọng nhờ vả, “Một trong các ca ca trở về, ở Côn Minh có chuyện gì thì thế tử cũng có thể sớm biết tin tức, nhị hoàng huynh cũng có thể sớm biết tin tức, chẳng phải hay sao?”
Ngụy quý phi có chút động lòng, không vì lý do gì cả, mà đơn giản một bên là Minh Trạm với tính tình không được tốt từng có một chút xích mích với nàng, một bên là điệt tử và muội muội nàng, ai xa ai gần thì ngay cả đứa ngốc cũng biết.
“Chuyện này, cứ để ta suy nghĩ kỹ lại đã.” Rốt cục cũng không trả lời thẳng thừng với Minh Phỉ.
Minh Phỉ cảm thấy chuyện này có hy vọng, vừa xuất cung liền kích động trở về Trấn Nam Vương phủ báo tin vui với Minh Nghĩa, bảo hắn cứ chờ tin tốt rồi lập tức quay về Thọ Ninh Hầu phủ.
Không ngờ ngày hôm sau Minh Trạm liền tìm đến tận cửa, Thọ Ninh Hầu nghe nói thế tử Trấn Nam Vương đích thân đến đây, hắn cũng chưa kịp thay xiêm y mà đã vội vàng xuất môn nghênh đón, vừa kịp lúc đôi hài bằng da hươu dùng kim tuyến thêu hình áng mây giẫm lên chiếc ghế nhỏ, Thọ Ninh Hầu bèn tiến lên dìu lấy, đợi Minh Trạm xuống xe ngựa, lại cùng Minh Trạm cười nói, “Không biết điện hạ đích thân đến đây cho nên không kịp nghênh đón trước.”
“Không sao, có chuyện đột ngột phát sinh, cũng không gửi thiếp báo trước, quấy rầy Hầu gia rồi.” Trên mặt của Minh Trạm hiện lên vài phần nóng nảy, Thọ Ninh Hầu không biết có phải thế tử đến đây để vạch lá tìm sâu hay không. Nhà của hắn, nhà của hắn không có gan đắc tội Trấn Nam Vương phủ a.
Minh Trạm vừa đi vào trong vừa hỏi, “Minh Phỉ ở đâu?”
“Điện hạ đến thăm Quận quân ư?” Trong lòng của Thọ Ninh Hầu run lên, có loại dự cảm không tốt.
“Hầu gia không cần khách khí, nếu nàng đã gả cho phủ các ngươi thì chính là tức phụ của nhà các ngươi, cái gì mà Quận quân này với Quận quân nọ, thỉnh nàng ra đây đi, ta có việc muốn hỏi nàng.” Minh Trạm nói rõ ý đồ đến đây, Thọ Ninh Hầu đành phái người đi thỉnh Minh Phỉ, sau đó tự mình dẫn Minh Trạm đến đại sảnh bên trong mà đi.
Minh Phỉ cọ đến cọ lui hơn nửa canh giờ mới đến đây, khiến cho Thọ Ninh Hầu chờ đến mức toát mồ hôi lạnh cả người, ngồi cũng không yên, muốn há mồm gọi người đi thúc giục, Minh Trạm đảo mắt nhìn hắn, lên tiếng trước, “Cứ để nàng ta kéo dài thời gian.”
Ngữ khí này, âm điệu này, sắc mặt này, cho dù Thọ Ninh Hầu là người mù thì cũng biết Minh Phỉ nhất định đã đắc tội Minh Trạm, Minh Trạm lai giả bất thiện, tới cửa vấn tội.
Thọ Ninh Hầu nghĩ đến chuyện từ ngày Minh Phỉ gả vào đây thì trong phủ đã xảy ra đủ thứ chuyện, trong lòng thầm than khổ, mụ nội nó vì sao lại để tôn tử thú một mụ nữ nhân lụn bại thế này.
Minh Phỉ ung dung chậm rãi tiến đến, vẫn huy hoàng lấp lánh nữ trang như xưa, nhìn thấy Minh Trạm thì qua loa thi lễ rồi tự ngồi xuống, đỉnh đạc hỏi, “Vì sao thế tử lại có hứng thú đến thăm ta như vậy?” Từ trước đến nay ở đế đô, Minh Trạm từng đi thăm Thọ An Hầu phủ — nhà chồng của Minh Diễm, đến Tướng quân phủ của Lục gia: nhà chồng của Minh Nhã, duy nhất không chịu đến Thọ Ninh Hầu phủ khiến Minh Phỉ rất mất mặt.
Minh Trạm cười lạnh, “Ta cũng không muốn đến, chỉ là không thể không đến! Ta hỏi ngươi, ngươi ở Dực Khôn cung nói cái gì với Ngụy quý phi?”
Minh Phỉ biến sắc, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn Minh Trạm, “Ngươi dám an bài người ở Dực Khôn cung?!” Khi nàng và Ngụy quý phi nói chuyện rõ ràng không có người thứ ba ở đó.
Minh Trạm vỗ bàn, giận dữ đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Minh Phỉ, vung tay bạt vào mặt của Minh Phỉ một cái giáng trời, Minh Phỉ bị đánh ngã xuống ghế, không thể ngồi dậy, vừa định giãy dụa vùng lên thì Minh Trạm lại thưởng cho nàng thêm một cái tát.
Khuôn mặt của Minh Phỉ nhất thời phù lên như đầu heo, hai gò má sưng đỏ, khóe môi chảy máu.
Minh Trạm nắm lấy cổ áo của Minh Phỉ, kéo nàng từ dưới đất đứng lên, cắn răng rồi thấp giọng quát, “Ngươi suy nghĩ kỹ càng lại cho ta! Đừng tưởng rằng ta không biết chuyện ngươi hại Nguyễn thị lúc trước, lúc ấy ta nhịn ngươi là vì phụ vương vẫn còn ở đó! Ngươi hay lắm! Ta quản không được chân của ngươi có phải hay không? Nếu có lần tới thì ngươi cứ thử một lần nữa đi, xem thế tử Trấn Nam Vương phủ này có thể xử trí được ngươi hay không!”
Thọ Ninh Hầu choáng váng mặt mày, từ trước đến nay quyền quý muốn xử lý ai thì đều phân phó cho đám nô tài đi làm, vì vậy mới có chức vụ tay sai, hắn chưa từng thấy có người giống Minh Trạm đích thân ra tay như vậy.
Luận về quan hệ thì Minh Trạm là huynh muội cùng cha với Minh Phỉ, còn Minh Phỉ thì sao, là tôn tức phụ nhà Thọ Ninh Hầu. Nơi này là nơi nào, là Thọ Ninh Hầu phủ, Thọ Ninh Hầu không thể không lên tiếng, “Điện hạ….”
Minh Phỉ bị đánh đến choáng váng, lúc này vừa lấy lại tinh thần, quơ tay cào lên mặt của Minh Trạm, Minh Trạm nghiêng mặt, chỉ cảm thấy cần cổ đau xót, ba vết máu nóng rát hiện lên, Thọ Ninh Hầu hét chói tai, “A, điện hạ, điện hạ….Người đâu, mau đến xem thế nào!!!” Xong rồi xong rồi, Thọ Ninh Hầu cảm thấy tôn tử của mình sắp thành góa phu rồi.
Hà Ngọc và Phương Thanh nhanh chân tiến lên chế ngự Minh Phỉ, Minh Phỉ giương nanh múa vuốt không ngừng mắng chửi, “Phượng Minh Trạm:ô–” Miệng bị Phương Thanh nhét một miếng khăn vào, rốt cục nói không nên lời.
Hạ nhân của Thọ Ninh Hầu phủ đứng ở cửa, hoảng sợ không biết có nên đi vào hay không, Minh Trạm lạnh lùng mắng to, “Đi xuống!”
Thọ Ninh Hầu thấy máu tươi trên cần cổ của Minh Trạm uốn lượn xuống phía dưới, hai chân của hắn liền run rẩy, trước khác nay khác, Hoàng thượng không ở đây nên trọng lượng của Minh Trạm rất nặng, Thọ Ninh Hầu hoàn toàn không ngờ Minh Phỉ lại dám đắc tội Minh Trạm! Nhưng Minh Trạm bị thương ở trong phủ của hắn, cho dù hắn có nói thế nào cũng không xong a, Thọ Ninh Hầu vội la lên, “Điện hạ, Quận quân đối với ngài bất kính, sau này xử trí cũng được, thân thể của điện hạ là thiên kim, tốt nhất nên gọi thái y xem xét vết thương trước đi.”
“Hầu gia.” Minh Trạm nhìn Thọ Ninh Hầu rồi nói, “Ngươi đã lớn tuổi, thân phận cũng cao. Bất quá ta muốn nhắc nhở Hầu gia một câu. Lời của Minh Phỉ ở trong cung, ta hy vọng cũng không đại biểu cho lập trường của Thọ Ninh Hầu phủ! Nay ngươi cũng biết tình thế ở đế đô, người nào được bình an đã là phúc khí!” Tùy tay chỉ vào Minh Phỉ, “Nàng là tôn tức phụ của Thọ Ninh Hầu phủ nhà ngươi, ta đến xử trí thì sẽ tổn hại thể diện của Thọ Ninh Hầu phủ! Bất quá, nếu để mặc nàng ở bên ngoài nói hưu nói vượn sẽ làm cho ta thật khó xử!”
“Điện hạ.” Thọ Ninh Hầu quả thật oan muốn chết, vẻ mặt đau khổ, “Thần thật sự không biết điện hạ đang nói đến chuyện gì? Thành thật mà nói thì thần làm tổ công công, tôn tức phụ có chuyện gì thì thần làm sao mà biết được?” Trên đời thiếu gì oan hồn ma quỷ, Thọ Ninh Hầu chỉ cảm thấy sắp có tuyết bay tháng sáu. (tuyết bay tháng sáu = trong vở kịch nỗi oan đậu nga, ý chỉ oan khuất đầy mình)
“Lần này ngươi không biết nên ta cũng không trách ngươi. Nhưng dù sao hiện tại nàng đang ở Thọ Ninh Hầu phủ của ngươi, lại có cái mồm thị phi, ta đành phải đến Thọ Ninh Hầu phủ của ngươi mà vấn tội.” Minh Trạm nói xong liền cất bước rời đi.
Minh Phỉ bị Hà Ngọc và Phương Thanh thả lỏng tay, định đuổi theo gây rắc rối cho Minh Trạm thì bị Thọ Ninh Hầu quát to, “Ngăn lại nhị thiếu nãi nãi cho ta!” Sau đó liền đưa tiễn Minh Trạm ra ngoài.
Minh Phỉ cào lão công của nàng là nhị công tử thì hoàn toàn không thành vấn đề; cào Minh Liêm, cùng lắm là bị trách vài câu; nàng cào lên mặt của Minh Trạm thì trực tiếp từ Quận quân cào thành tôn thất nữ.
Tôn thất nữ là gì, ngươi xuất thân từ tôn thất nhưng không hề có tước vị.
Phượng Minh Lan vào cung than trách Ngụy quý phi, “Minh Phỉ đã quen sinh sự, vì sao mẫu thân lại nghe nha đầu kia châm ngòi làm chi. Chuyện của Trấn Nam Vương phủ từ xưa đến nay đều do bọn họ tự làm chủ, tại sao mẫu thân lại nhúng tay vào?”
Ngụy quý phi vô cùng oan uổng, “Nhưng ta đâu có chấp thuận.”
“May mà mẫu thân không chấp thuận.” Phượng Minh Lan không thể không phân tích thiệt hơn với mẫu thân, “Mẫu thân, khi Cao tổ hoàng đế lập nước khai quốc, cho dù có anh minh hay không anh minh thì cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của Trấn Nam Vương phủ. Túc tông hoàng đế sau khi đăng cơ cũng có chính sách nhân từ nhưng vì sao lại bị phế? Nay trong ngoài đều khốn đốn, phụ hoàng và Vương thúc ở bên ngoài, huynh đệ chúng ta liên thủ mới có thể ổn định cục diện, đang lúc đồng tâm hiệp lực, mẫu thân tuyệt đối không thể nghe nha đầu kia, phá hủy tình cảm huynh đệ của chúng ta! Mẫu thân chỉ có một mình ta là nhi tử, Minh Lễ và Minh Trạm đều là huynh đệ của ta. Tuy có quan hệ với dì ở Vân Nam, nhưng Minh Trạm là đích tử, năm xưa Trấn Nam Vương thúc sủng ái Minh Lễ như thế, đưa Minh Trạm đến đế đô, tự mình lót đường cho hắn, vậy mà hắn vẫn thua dưới tay của Minh Trạm, huống chi nay Minh Trạm đã là thế tử Trấn Nam Vương phủ, cũng là chuyện ván đã đóng thuyền! Vương thúc không ở thì Trấn Nam Vương phủ sẽ do hắn định đoạt. Hiện tại hắn ở đế đô, Côn Minh do Minh Kỳ chấp chưởng, vì sao hắn phải đưa Minh Liêm đến đế đô? Chẳng lẽ mẫu thân không hiểu hay sao?”
“Mẫu thân có thể nhìn thấy, các triều thần cũng có thể nhìn thấy, nhưng không ai dám nói với hắn, vì sao không cho mấy thứ huynh ở Vân Nam? Vì sao? Bởi vì Minh Trạm đề phòng bọn họ, hắn kiêng kỵ điều này! Mẫu thân lại cùng Minh Phỉ thảo luận chuyện đó! Mẫu thân cố ý muốn chọc giận hắn hay sao?” Phượng Minh Lan tận tình khuyên bảo, “Nay hắn đã dâng lên tấu chương muốn giáng phong hào của Minh Phỉ xuống, mẫu thân, người có thấy hay chưa? Sự việc chỉ mới một ngày mà hắn đã biết thông thấu! Phụ hoàng tại triều hai mươi năm, chưa từng can thiệp vào quyết định của Vương thúc. Mẫu thân, hắn không động thủ thì mẫu thân cũng đừng khinh thường hắn. Nếu mẫu thân thật sự chấp thuận Minh Phỉ mà há mồm nói ra chuyện đó thì chắc chắn sẽ trốn không thoát cái mũ Hậu cung tham dự triều chính đâu!”
Lúc này không thể giúp gì được cho con, Ngụy quý phi cũng cảm thấy áy náy vì hành động của mình, hiện tại mới phản ứng lại, “Hắn muốn giáng Minh Phỉ? Giáng thành cái gì? Huyện quân sao?”
“Tôn thất nữ.”
Ngụy quý phi suýt nữa đã ngất xỉu, lập tức nói, “Trong nhà của Nguyễn phi sinh ra nghịch tặc, hãm hại phụ hoàng của ngươi vào hiểm cảnh, vậy mà chỉ tạm giáng xuống tần vị! Trong khi Minh Phỉ chỉ nhắc nhở ta một tiếng, hắn không thích thì cứ khiển trách Minh Phỉ là được rồi. Bằng không, bằng không giáng xuống thành Huyện quân đi, dù sao cũng phải lưu lại một chút thể diện cho Minh Phỉ chứ.”
“Minh Phỉ là người của Trấn Nam Vương phủ, đương nhiên là do hắn định đoạt.” Phượng Minh Lan thở dài một hơi, “Chuyện nhỏ như vậy ta sẽ không làm phật ý Minh Trạm đâu.”
Ngụy quý phi bị nhi tử oán trách mà cảm thấy đau đầu, nhấn vào huyệt thái dương rồi đứng dậy nói, “Ngươi đừng vội giải quyết chuyện này, để ta thương nghị với Hoàng tổ mẫu của ngươi rồi tính sau.”
“Mẫu thân không cần phải đi, ý chỉ giáng Minh Phỉ xuống tôn thất nữ đã phát đi rồi.”
Ngụy quý phi ngã ngồi trên nhuyễn tháp, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện, suy nghĩ một chút, đương nhiên ngai vàng của nhi tử vẫn quan trọng hơn, nàng thở dài, “Đành để cho Minh Phỉ uất ức một chút, đợi ngày sau sẽ tìm cách thăng cấp lại cho nàng là được.”
“Mẫu thân tuyệt đối đừng mạnh miệng nói lời này với a dì.” Phượng Minh Lan nói một cách kiên nhẫn, “Vẫn là câu kia, Minh Phỉ là người của Trấn Nam Vương phủ, phong hào của nàng do Trấn Nam Vương phủ quyết định. Cho dù là hiện tại hay là về sau thì ta cũng không thể vì nàng mà nảy sinh hiềm khích với Trấn Nam Vương phủ. Cho dù là ai cũng vậy, Minh Lễ còn biết lễ nghi, Minh Liêm ngốc nghếch cũng không đáng sợ, còn Minh Nghĩa thì lại không đúng mực. Nếu bọn họ tìm tới mẫu thân thì mẫu thân cứ thoái thác. Minh Trạm kiêng kỵ bọn họ, bảo bọn họ thành thật một chút, đừng mơ mộng hão huyền.”
“Ta biết rồi.” Ngụy quý phi bị nhi tử oán trách một trận, nhi tử vừa mới đi thì lại nghênh đón tam muội: phu nhân của thế tử Thọ Ninh Hầu.
Ngụy gia đều có dung mạo đẹp đẽ, không còn lăn lộn với khói than bùn đất như xưa, hiện tại là toàn thân vàng ngọc phú quý, trên mặt bừng sáng rực rỡ, chẳng qua sắc mặt của Ngụy phu nhân lại không quá tốt, sau khi thi lễ thì được tiểu cung nữ đưa đến một chiếc ghế lót đệm gấm, Ngụy phu nhân khom người ngồi xuống. Ngụy quý phi hỏi, “Vì sao muội muội lại rãnh rỗi tiến cung như vậy?”
“Tỷ tỷ, thật sự là oan nghiệt mà.” Ngụy phu nhân nâng lên đôi mắt đỏ hoe, hai hàng lệ rơi xuống, tuôn ra nỗi khổ chất chứa trong lòng, “Nha đầu Minh Phỉ trước kia cũng khá lắm, nghĩ rằng nhị tỷ ở xa tận Vân Nam, hơn mười năm không gặp, tỷ muội của chúng ta ở đế đô có thể giúp đỡ huynh muội Minh Lễ. Minh Lễ là hài tử thành thật, Minh Nghĩa phóng túng một chút nhưng cũng không tệ, Minh Liêm tùy tiện nhưng cũng là hảo hài tử. Ta cũng chỉ là hảo tâm mới đến trước mặt Thái hậu cầu thể diện, đem Minh Phỉ tiến vào Hầu phủ. Cho dù nàng không làm tức phụ của ta, nhưng dù sao cũng ở cùng một phủ, đệ tức của ta có tính cách dịu dàng, Minh Phỉ nhất định sẽ không bị uất ức. Ai ngờ Minh Phỉ lại như vậy! Lúc trước nàng đem nha đầu mà Dụ nhi chạm qua bán vào thanh lâu, lão Hầu gia nổi cơn thịnh nộ một trận, ngay cả ta cũng bị liên lụy trước mặt lão thái thái. Sau đó lại tìm đến chỗ ở của nha đầu kia, cầm kiếm đòi giết người, khiến cho Dụ nhi bị dọa mất hồn, ngay cả nhà cũng không dám quay về, đệ tức của ta ngay cả hưởng phúc của tức phụ cũng không có, ba ngày ba đêm ở trước mặt ta mà gạt lệ, chỉ cầu Minh Phỉ có thể an phận mỗi ngày niệm Phật là đủ.” (đệ tức = em dâu)
Sai lầm lớn nhất của Ngụy phu nhân trong cuộc đời này chính là đã làm mai cuộc nhân duyên đó, để cho Minh Phỉ tiến vào Thọ Ninh Hầu phủ, thật sự là oan nghiệt mà, lau hàng lệ chua xót, Ngụy phu nhân tiếp tục kể khổ, “Ngày hôm qua thế tử đến phủ của chúng ta giáo huấn nàng, tỷ tỷ nghĩ thử xem, thế tử có thân phận gì. Lão hầu gia của chúng ta thấy hắn cũng phải tam cung tứ thỉnh, sợ đắc tội hắn. Còn Minh Phỉ thì sao, người ta là ca ca đích tử của nàng, giáo huấn nàng vài câu thì nàng cứ nghe là được rồi, vậy mà lại to gan lớn mật cào mặt thế tử. Lão Hầu gia của chúng ta hôm qua liền đổ bệnh, hôm nay trong cung lại hạ chỉ giáng phong hào của nàng, nàng còn la hét ầm ĩ đòi kiện lên Nội vụ phủ, tỷ tỷ nói xem, chẳng phải là lấy trứng chọi đá hay sao. Ngay cả lão thái thái của chúng ta cũng bị nàng quấy rối một trận, cả nhà chó sủa gà bay.”
“Muội muội, ngươi nên khuyên Minh Phỉ, bảo nàng an phận chút đi.” Ngụy quý phi thật hối hận vì đã quản chuyện này của Minh Phỉ.
Ngụy phu nhân ôn nhu nói, “Ta tiến cung chỉ để nói với nương nương, biết nương nương mềm lòng, dù sao cũng còn tình cảm của tỷ muội chúng ta, nhưng mà lão Hầu gia của chúng ta trăm dặn ngàn dặn, bảo ta nói với nương nương, Trấn Nam Vương hiện tại không ở đây, thế tử muốn lập uy, Minh Phỉ là tự đâm đầu vào cột. Nay chẳng có gì quan trọng, giao hảo của thế tử và nhị hoàng tử mới là quan trọng nhất, thỉnh nương nương không cần vì chuyện của Minh Phỉ mà liên lụy đến quan hệ của nhị hoàng tử và thế tử. Nương nương cứ xem như không biết chuyện này là được.”
Ngụy quý phi đã sớm bị nhi tử oán trách một trận, nay thấy muội muội xem như là biết lễ nghĩa, cảm thấy an lòng, rốt cục dặn dò một câu, “Cho dù Minh Phỉ kiêu căng một chút, nhưng dù sao cũng có thể diện của nhị tỷ ngươi, Nàng trải qua chuyện này thì có lẽ sẽ nhớ đời một trận. Ngươi để ý đến nàng nhiều một chút, cũng đừng để cho nàng bị uất ức.”
Chính mình làm bậy mà còn đổ ngược lại cho người ta, Ngụy phu nhân thầm thở dài, miệng thì dạ một tiếng.
Phượng Minh Lan phải giải thích với Ngụy quý phi một trận, còn Minh Trạm thì căn bản không có tâm tư để giải thích với Minh Nghĩa.
Trên cổ của Minh Trạm có vết thương, đây không phải chuyện nhỏ, mọi người đều nghĩ, cho dù là thị thiếp cũng không ai có can đảm cào thế tử điện hạ như thế.
Minh Liêm thân thiết hỏi thăm, vừa nghe là Minh Phỉ cào thì hắn quả thật cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, không khỏi suy nghĩ, nha đầu kia chắc là hết muốn sống rồi. Hắn ân cần hỏi thăm Minh Trạm một hồi rồi phái người tặng vài lọ dược cho Minh Trạm, sau đó mới nói với Minh Lễ, “Minh Phỉ thảm rồi, nàng dám cào tứ đệ, nàng nghĩ tứ đệ là ta hay sao, muốn cào là cào à?”
Minh Lễ nói, “Chúng ta đi thăm thế tử đi.”
“Ta đi rồi, đại ca ngươi muốn đi thì đi đi, nhưng đừng biện hộ cho Minh Phỉ.” Minh Liêm thấp giọng nói, “Lúc này thế tử tuyệt đối không tha cho nàng ta đâu.”
Quả nhiên thứ tốt thì không linh mà thứ xấu thì lại rất linh, ngày hôm sau bọn họ nhận được tin tức Minh Phỉ bị giáng thành tôn thất nữ.
Minh Nghĩa thật sự nhịn không được nữa, lập tức đi tìm Minh Trạm, nhẹ nhàng hạ giọng nói, “Điện hạ, Minh Phỉ là muội muội của chúng ta, lại là nữ hài tử, nàng có chỗ nào không đúng thì cứ khiển trách vài câu, dù sao cũng phải lưu một chút thể diện cho nàng.”
Minh Trạm đang chơi cờ cùng Ngụy Ninh, tùy tiện đặt xuống một quân cờ, nhưng lại không hề ngẩng đầu mà chỉ nói, “Vì sao ta phải lưu lại thể diện cho nàng? Còn nhị ca, ngươi đừng nghe nha đầu kia nói hưu nói vượn nữa, thủ hạ của nhị ca cũng nên sàng lọc lại đi là vừa.”
Vì phân thần nói chuyện cho nên Minh Trạm không cân nhắc cẩn thận mà đặt sai quân cờ, bị Ngụy Ninh ăn hết cả một mảng, nhất thời đen mặt, thật muốn liều mạng với Minh Nghĩa, Minh Trạm càng thêm phát cáu, “Đúng rồi, hiện tại phụ vương không ở, Trấn Nam Vương phủ do ta làm chủ, nếu nhị ca vẫn muốn ta mọi chuyện phải nể mặt phụ vương thì thật là khó. Nếu ngươi muốn ta nể mặt ngươi thì ta phải nói cho ngươi biết, ngươi vẫn chưa có đủ thể diện như vậy đâu.”
Ngụy Ninh than nhẹ, nói với Minh Trạm, “Để ta khuyên răn Minh Nghĩa, trong chốc lát tiếp tục chơi cờ với ngươi.” Nói xong bèn đứng dậy rồi túm lấy Minh Nghĩa đang xấu hổ và tức giận không thôi ra khỏi tiểu thính của Minh Trạm.
…….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.