Chương 175: Hoàng Đế Nan Vi (13)
Thạch Đầu Dữ Thủy
01/12/2015
Dưới ánh nến, Nguyễn Hồng Phi đọc thư nhà của thái tử điện hạ.
Về phần của Mã Duy, Minh Trạm hồi đáp thế này
Phi Phi thân ái, tiểu tâm can tiểu bảo bối tiểu khả ái:
(Nguyễn đại tiên đã sớm chai lỳ đối với loại xưng hô buồn nôn này, lông mày cũng không hề cau lại mà cứ tiếp tục đọc thư)
Tuy rằng ngươi nói với ta bộ dạng của thế tử Bình Dương Hầu cực xấu nhưng ta vẫn có chút lo lắng, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, rất nguy hiểm. Không biết Phi Phi có đứng núi này trông núi nọ hay không, phụ bạc tấm chân tình của ta? Ta ở trong cung sống những ngày như hòa thượng, ngươi ở bên ngoài đừng hái hoa ngắt cỏ nha, tuy rằng ta không tin sẽ có người xuất chúng hơn ta, thâm tình hơn ta, độc nhất vô nhị hơn ta, bất quá ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu. Lần sau gửi thư, ngươi vẽ cho ta xem bức chân dung của thế tử Bình Dương Hầu đi, ta thật sự muốn nhìn thấy dung mạo của người mà đã hai mươi năm ngươi không gặp nhưng vẫn cứ luôn mồm nhắc đến.
(Nguyễn đại tiên cơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng xảo quyệt ghen tuông của tiểu Minh ù, đại tiên khẽ nhếch môi, cười một cách hiểu ý, thật sự rất an lòng)
Hắn cao hơn ta hay không? Ừm, được rồi, bất quá cái này không cần phải so sánh, ngươi cũng biết tuổi tác của ta cũng không tính là lớn, dân gian vẫn hay nói, hai mươi ba mới hết cao. Nhà của ta cũng không có ai là quá lùn, đến năm hai mươi ba tuổi thì ta tin tưởng mình sẽ cao hơn. Đương nhiên cho dù không cao thì có sao? Cao sẽ không giàu, phải tốn thêm thước vải, may xiêm y cũng phí bạc, có dáng người như thế thì càng nhanh phá sản mà thôi.
Hắn giàu hơn ta hay sao? Chuyện này đại khái không cần phải nhiều lời.
Hắn tuấn mỹ hơn ta sao? Ta cảm thấy khả năng này rất thấp, nhìn bộ dáng của Bình Dương Hầu cũng không bằng phụ vương của ta, cho nên, ta cũng không cho rằng hắn có thể sinh ra nhi tử có bộ dáng tuấn tú hơn nhi tử của phụ vương ta sinh ra.
Phi phi thân ái ơi, nếu ta tượng trưng là một tiểu cây cải non mềm cao ráo giàu có tuấn tú mà ngươi cũng không để vào mắt, ngược lại đi chung tình với một củ khoai mọc rễ thì coi chừng ta làm rau trộn khoai cho ngươi ăn bây giờ.
(Còn biết uy hiếp người nữa kìa, Nguyễn đại tiên nhướng lông mày)
Nhắc đến ăn uống, sáng nay ta ăn hết một cái tiểu bánh cảo, uống hai bát cháo vú bò, lại ăn ba cái bánh nướng thịt bằm, có phải ngươi cảm thấy rất lạ là vì sao ta lại ăn nhiều đến thế đúng không? Thiếu chút nữa ta đã bị đám lão hồ ly kia chọc cho tức chết rồi!!!
(Nguyễn đại tiên khe khẽ thở dài, người ta nếu tức giận thì sẽ ăn không ngon, sẽ tuyệt thực, còn Minh Trạm mà càng tức thì ăn càng ngon, thật là hiếm thấy, ăn như thể bao tử không đáy, e rằng tiểu tử này lại béo a….béo a…..béo a…..Nguyễn đại tiên lâm vào trí tưởng tượng vô hạn về cái sự béo ú của Minh Trạm….)
Ngươi nhất định cũng biết chuyện tệ nạn ở phủ công chúa đúng không, hoàn cảnh của phò mã còn tệ hơn cả tiểu thiếp nhà người ta, các công chúa phải cúi đầu với nhũ mẫu, máu chính nghĩa tràn ngập trong con người của ta bắt đầu rục rịch, gặp chuyện bất bình phải rống một tiếng! Kết quả, cả triều đều la ó phản đối.
Một đám hồ đồ!
Lúc ấy ta chỉ hận không thể may lại mấy cái mõm chó của bọn họ mà thôi, ha ha, ngươi nhất định nghĩ rằng ta đang nổi cơn thịnh nộ đúng không?
Ngươi đoán sai rồi, ta đã dùng kế ai binh, ngay tại đương triều khóc lớn một trận, làm cho tất cả bọn họ đều sợ xanh mặt.
Kỳ thật không chỉ dọa các đại thần mà ngay cả Phượng Cảnh Kiền cũng bị giật nảy mình.
Đối mặt với sự phản đối của quần thần, Minh Trạm ở ngay tại đương triều khóc rống một trận, thúc giục tâm can gào khóc, khiến đám đại thần đang lải nhải tranh luận đều há hốc mồm.
Cái gì, cái gì đang xảy ra thế này? Chúng, chúng ta chưa nói cái gì quá đáng mà? Chúng, chúng ta chỉ nói ra quy củ của tổ tiên, quân vi thần cương như thế nào, oan uổng a, chúng ta chỉ đang nghị luận mà thôi!
Bất luận chuyện gì đang diễn ra thì trước hết cứ khuyên giải an ủi thái tử điện hạ trước đã.
Vì thế, sau khi được các đại thần khuyên giải an ủi một hồi, Minh Trạm khóc chừng một lúc thì mới chịu ngừng lại, đôi mắt vẫn đỏ bừng, hắn từ ngai vàng đứng dậy, nghẹn ngào lớn tiếng nói, “Từ trước đến nay nữ nhi luôn được chiều chuộng sủng ái, các đại nhân cũng đều có nữ nhi. Hôm qua ta đến thăm bệnh ở quý phủ của tam công chúa, sau khi trở về thì thương tâm đến mức cả đêm không ngủ. Mọi người suy bụng ta ra bụng người đi, phò mã mỗi lần muốn gặp công chúa đều bị các ma ma làm khó làm dễ, ta thật sự muốn hỏi một chút, cho dù có công lao vất vả to lớn nhưng có nhũ mẫu nhà nào như vậy hay không! Nếu không phải là ta tận mắt nhìn thấy thì cũng không dám tin đám nô tài xưa nay ở trước mặt ta trung thành và tận tâm lại ở sau lưng mà khinh khi chủ nhân như vậy, làm quá nhiều chuyện xấu xa! Ta tự đánh giá, có lẽ nhà của ta không thể dùng được những nhũ mẫu như thế!” fynnz.wordpress.com
“Lúc trước các ái khanh mở miệng thì cứ Thái Tông, cứ quy củ, cứ tổ chế, đương nhiên cũng là vì suy nghĩ cho hoàng thất. Ta cũng biết tổ chế là do Thái Tông hoàng đế định ra, nhưng mà trước Thái Tông hoàng đế thì sao, Thái Tổ hoàng đế chưa bao giờ có ý để công chúa tuyên triệu phò mã, như vậy Thái Tông hạ chỉ thế này chẳng phải là làm trái ý của Thái Tổ hoàng đế hay sao?” Minh Trạm nói, “Từ trước đến nay không phá thì không xây được! Công chúa hoàng thất xưa nay tôn quý, ta nghĩ rằng cho dù là Thái Tổ hoàng đế hay là Thái Tông hoàng đế thì ước nguyện ban đầu của họ đều là suy nghĩ cho hạnh phúc và an nguy của các công chúa. Các ái khanh cũng là trung tâm vì công chúa! Nhưng ta nghĩ điều này cũng là vì chính các khanh. Bởi vì dù sao thì hoàng thất cũng sẽ kết thân với các khanh, nói thô tục một chút thì chẳng phải các khanh cũng hy vọng có tôn tử mang huyết thống một nửa hoàng thất hay sao?”
“Nói tới nói lui, ta là vì người nào mà làm như vậy? Nhi tử của công chúa cũng không phải họ Phượng a! Ta suy nghĩ, nếu hôm nay Thái Tông hoàng đế khỏe mạnh, nhìn thấy lòng thành của hắn bị đám nô tài đạp nát như vậy, không biết sẽ có tâm tình thế nào?” Minh Trạm bất chợt đấm ngực khóc rống, “Dù sao lòng của ta cũng đã nát cả rồi.” Kỳ thật nói nhiều như vậy nhưng chỉ cần một câu đã đủ đả động lòng người.
Nhi tử của công chúa không phải họ Phượng, có ai lại từ chối có tôn tử mang huyết thống của hoàng thất hay không, vài gia tộc có tân phò mã đều đứng ra, mở miệng nói, “Điện hạ anh minh, đúng là nên cách tân. Điện hạ mang tình cảm thủ túc đối với công chúa, chúng thần chờ mong cũng không kịp.”
Phùng Thiệu Minh cũng phụ họa, “Có chút điêu nô thật sự đáng giận, phải nghiêm trị!” Nhà của hắn và nhũ mẫu quả thật có ân oán. Huống hồ hiện tại lão bà của hắn là quận chúa, nhưng đợi sau khi tiểu cữu tử đăng cơ thì nhà của hắn cũng sẽ tăng cấp một bước lên trời, đến lúc đó lão bà của hắn cũng chẳng thoát khỏi cái hàm công chúa. Hiện tại nhà hắn đang trải qua cuộc sống hằng ngày thoải mái dễ chịu, nhưng đến lúc lão bà thăng chức thì mọi người sẽ phải ở riêng?! Như vậy làm sao nuốt cho nổi!”
Tuy rằng còn có âm thanh phản đối, nhưng dù sao cũng đã nhỏ bớt, Minh Trạm bưng mặt khóc, “Hôm nay ta thật sự bi thương đến cực điểm, không còn sức lực để tiếp tục nghị luận, những chuyện còn lại thì mai nói sau.” Bãi triều, Minh Trạm lau mặt hết ba lần, thoa dược cao lên bọng mắt để giảm sưng, bởi vì khi lâm triều thật sự tốn sức, cho nên ăn điểm tâm cũng nhiều hơn bình thường.
Thật sự là thần nhân mà.
Phượng Cảnh Kiền thấy Minh Trạm hùng hục ăn giống heo, hắn bèn cố ý gắp cho Minh Trạm một miếng bánh rán rồi cười nói, “Hôm nay đúng là tốn kỳ công, ngươi học chiêu này từ ai vậy?” Nói khóc liền khóc, hoàn toàn không hề có dấu hiệu báo trước, hơn nữa còn khóc rất thảm thương, không phục cũng không được.
“Lưu Bị a.” Minh Trạm nói, “Sự tình liên quan đến quy củ của tổ tiên, phân rõ phải trái là chuyện không dễ, đành phải lấy nước mắt để đả động lòng người. Ta thấy Lưu Huyền Đức Lưu hoàng thúc am hiểu cách động lòng người, ta chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi.”
“Vậy ngươi còn không nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng mà quyết định chuyện này đi.”
“Không phải còn có Tương Nghi cô nãi nãi hay sao? Chẳng phải phụ hoàng đã bảo bà ấy sắp trở về ư, bà ấy là người đức cao vọng trọng trong tôn thất, ta muốn nghe ý kiến của bà ấy một chút.” Minh Trạm nuốt thức ăn xuống cổ, lại nâng lên một bát cháo, “Có được sự ủng hộ của trưởng bối thì mới tính là viên mãn.”
“Coi như ngươi chu toàn.” Phượng Cảnh Kiền cười một cách hài lòng, đối với hoàng đế, chỉ chu toàn một mặt là không được.
Vì sao Minh Lễ lại thua Minh Trạm, cũng không phải chỉ số thông minh của hai người cách xa nhau, mà chính là Minh Lễ không thể nói một chữ Không, hắn quen nghe theo sự phân phó của Phượng Cảnh Nam. Có lẽ Phượng Cảnh Nam thích nhi tử ngoan ngoãn như vậy, đáng tiếc, người như thế thì không thể gánh vác Trấn Nam Vương phủ.
Vì sao Minh Trạm không quyết định chuyện này ngay lúc lâm triều?
Mọi người đều nói hoàng đế độc đoán, kỳ thật lời này hoàn toàn là lừa người. Trên đời này, cho dù là hoàng đế thì cũng không thể không để ý đến chữ Lý, đương nhiên hoàng đế có thể Nghịch lý, nhưng hoàng đế như vậy thì có thể ngồi trên ngai vàng được bao lâu?
Cuối cùng, ai là kẻ chống lại hoàng đế? Tính từ thời Hạ Thương Chu, có bao nhiêu hoàng đế có thể ngoi lên từ đầm lầy? Thương Canh là Hạ chư hầu, Chu Văn Vương là Thương chư hầu….Triều đại thay đổi, cũng không phải chân chính diệt vong trong tay của dân chúng mà ngược lại đa phần là diệt vong trong tay quyền thần.
Cho nên mới nói, cho dù hoàng đế thì cũng phải phân rõ phải trái, nếu không phân rõ phải trái mà cứ cố chấp bướng bỉnh, quân xem thần là cỏ rác, thần xem quân là thù địch, như vậy chính là quân bức thần phản. Chẳng những phải giải thích mà còn phải giải thích thế nào cho người ta tâm phục khẩu phục, phải cho bọn họ cam tâm tình nguyện làm theo ý của ngươi, mà không phải là quần thần làm theo mệnh lệnh của hoàng đế.
Minh Trạm không rèn sắt khi còn nóng chính là vì khối sắt này vẫn chưa đủ nóng. Người đọc sách từ thuở nhỏ được thánh nhân dạy dỗ, từ đường trong nhà đặt bài vị tổ tiên, đương nhiên đám đại thần quyền cao chức trọng ở điện kim loan không phải hạng người cổ hủ, nhưng chuyện này là Minh Trạm đề nghị, Phượng Cảnh Kiền không nói một chữ nào, lúc này là trung thành với thái tử hay là chờ Hoàng thượng lên tiếng? Cho nên những âm thanh phản đối có vẻ đặc biệt ầm ĩ.
Đầu tiên, Minh Trạm cũng không muốn được chấp thuận một cách nhanh chóng, nếu hắn vừa nhắc đến mà đã lập tức được bá quan ủng hộ, như vậy mười mấy năm làm hoàng đế của Phượng Cảnh Kiền xem như uổng phí. Về đám triều thần, đương nhiên sẽ có người băn khoăn, bọn họ muốn đầu tư vào thái tử, đây là quân vương tương lai, vinh hoa phú quý tương lai đều nằm trên người thái tử. Nhưng mấu chốt hiện tại chính là thái tử vẫn chưa làm hoàng đế, trong khi bọn họ nay Tần mai Sở, ở ngay dưới mí mắt của Hoàng thượng mà lại đầu nhập vào thái tử thì sẽ khiến Hoàng thượng nghĩ như thế nào?
Thiên tử giận dữ, chưa bàn đến chuyện đầu rơi máu chảy, chỉ cần tước quan bãi chức, ném ngươi vào nơi hoang vu là đủ, hậu quả kiểu này cũng không phải tất cả mọi người có thể gánh vác.
Bất quá chuyện của công chúa lại không giống như triều chính.
Có một bộ phận không cần lo lắng đến việc sẽ bị tước quan bãi chức, chính là gia tộc của phò mã. Dù sao cũng có quan hệ thông gia với Hoàng thượng, bình thường Hoàng thượng không nể mặt phò mã thì cũng phải nể mặt công chúa.
Mà những người này bị Minh Trạm nói trúng tâm tư: Bọn họ cực kỳ mong chờ công chúa sinh nhi tử.
Suy nghĩ như vậy rất bình thường, tỷ như những gia tộc đang dần dần bị giảm tước vị, nếu có một tôn tử mang huyết thống hoàng thất xuất hiện thì tước vị sẽ được kế thừa, hơn nữa, nhi tử của công chúa cũng có thể được ban thưởng tước vị.
Đối với một thượng chủ gia tộc mà nói thì công chúa sinh nhi tử là chuyện không còn gì tốt hơn.
Chuyện này lại không liên quan đến vấn đề chính sự, vì vậy gia tộc phò mã rất ủng hộ đề nghị của Minh Trạm, chỉ cần bọn họ dâng tấu chương tại đương triều, như vậy tiếp theo bọn họ sẽ bắt đầu xuất lực , tỷ như tìm vài bằng hữu thân thích, nói vài câu tốt đẹp, cho dù những người này không thể chân chính ủng hộ Minh Trạm ngay trên triều đình nhưng ít nhất ở trong lòng cũng không phản đối chuyện này.
Trong khi Minh Trạm còn có chiêu thứ hai.
Chiêu thứ hai này cũng nhanh chóng tiến đến.
Năm ngoái Tương Nghi đại công chúa đến Ngũ Đài Sơn lễ Phật hai năm rốt cục cũng đã trở về đế đô.
Tương Nghi đại công chúa còn lớn tuổi hơn cả Ngụy thái hậu, nay đã gần bảy mươi, tóc trắng như tuyết, mặt mày mang theo một chút đạm mạc nghiêm trang. Bà ấy cùng Ngụy thái hậu có quan hệ cực kỳ tốt, trở về đế đô nghỉ ngơi một ngày liền dâng thẻ bài để tiến cung thỉnh an Ngụy thái hậu.
Ngụy thái hậu không chịu nhận lễ của Tương Nghi đại công chúa, Tương Nghi đại công chúa chưa kịp hành lễ thì Ngụy thái hậu đã tiến lên dìu lấy, thấy thần sắc của Tương Nghi đại công chúa vẫn minh mẫn tươi tỉnh thì Ngụy thái hậu thật sự vui vẻ, cười nói, “Tỷ tỷ, muội đã sớm mong chờ tỷ tỷ quay về. Muội nghe Hoàng thượng nói hôm qua tỷ tỷ mới về đến đế đô, đường xá xa xôi như vậy, vì sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày?”
“Không sao, ta đi đứng rất khỏe.” Tương Nghi đại công chúa tiếp nhận tách trà từ tay của cung nữ, uống hai ngụm rồi nói, “Muội có khỏe không?”
“Hảo, hảo.” Ngụy thái hậu đưa trà đưa điểm tâm, “Tỷ tỷ, tỷ thích ăn bánh đậu xanh do muội làm nhất, nào, nếm thử đi.”
Tương Nghi đại công chúa thở dài, “Muội từng tuổi này rồi mà còn đích thân đi làm điểm tâm, như vậy trù phòng còn tác dụng gì nữa? Chúng ta cũng không phải ngoại nhân, muội như vậy thì ta ăn cũng chẳng vô.”
Ngụy thái hậu rất cao hứng, toàn thân sảng khoái, không ngừng cười ha ha, “Muội cả ngày nghỉ ngơi chẳng có chuyện gì làm, xem như rèn luyện thân thể một chút. Hiện tại ngay cả Hoàng thượng cũng không được ăn điểm tâm muội làm, chỉ làm cho một mình tỷ tỷ mà thôi.”
Tương Nghi đại công chúa nhịn không được mà nở nụ cười, trước tiên cầm lấy miếng bánh do Ngụy thái hậu đưa qua, tỷ muội hai người cùng ăn điểm tâm.
Đợi đến giờ ngọ, Phượng Cảnh Kiền dẫn Minh Trạm đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu và vấn an Tương Nghi đại công chúa. Có thể nhìn ra địa vị của vị công chúa này rất đặc biệt, Phượng Cảnh kiền vô cùng thân thiết giới thiệu Minh Trạm với Tương Nghi đại công chúa, “Bá bá, đây là Minh Trạm. Tiếc là bá bá đi lễ Phật bên ngoài nên không tham dự đại điển sắc phong Minh Trạm làm thái tử.”
Tương Nghi đại công chúa định đứng dậy chào thì Minh Trạm đã nhanh nhẹn cúi người hành lễ, mở miệng nói, “Bái kiến đại cô nãi nãi.”
Một tiếng cô nãi nãi suýt nữa đã làm cho Tương Nghi đại công chúa sụp sống lưng, Ngụy thái hậu cười ha ha, chỉnh Minh Trạm lại cho đúng, “Phải gọi là bá tổ mẫu, làm sao có thể gọi là cô nãi nãi cơ chứ. Cô nãi nãi là cách xưng hô đối với nữ nhi xuất giá về nhà mẫu thân.”
Ngụy thái hậu xưa nay ít cân não, mỉm cười nói với Tương Nghi đại công chúa, “Tỷ tỷ, kỳ thật gọi là cô nãi nãi cũng đúng.”
Nếu là người khác nói những lời này thì Tương Nghi đại công chúa nhất định sẽ nghĩ nhiều, đang nhắc nàng là ngoại nhân hay sao? Bất quá nếu do Ngụy thái hậu nói ra thì Tương Nghi đại công chúa liền tin tưởng, đệ muội này của nàng hoàn toàn chỉ là nói đùa mà thôi. Nhưng ý của thái tử là sao, ngài có ý gì? Tương Nghi đại công chúa liếc mắt nhìn Minh Trạm một cái, Minh Trạm đang giật mình nhìn Phượng Cảnh Kiền, trước kia khi nhắc đến Tương Nghi đại công chúa thì hắn vẫn dùng xưng hô là cô nãi nãi, vì sao Phượng Cảnh Kiền không nhắc hắn một tiếng cơ chứ? Hại hắn mất mặt a. fynnz.wordpress.com
Phượng Cảnh Kiền mỉm cười giải thích với Tương Nghi đại công chúa, “Minh Trạm ở đế đô vài năm, bá bá ít ra ngoài nên chưa gặp mặt hắn. Nghe nói bá bá đến đây, hắn cứ hỏi trẫm bá bá thích cái gì.”
Tương Nghi đại công chúa cũng không cảm kích, chỉ thản nhiên nói, “Phụ mẫu đều là người thông minh, thái tử điện hạ đương nhiên thông minh hơn người.”
“Tạ bá tổ mẫu đã tán thưởng, mọi người đều nói như vậy.” Minh Trạm không hề tỏ ra khiêm tốn, Tương Nghi đại công chúa bị nghẹn họng, Minh Trạm cười he he rồi thêm vào một câu, “đều nói ta giống Hoàng tổ mẫu.”
Nếu Minh Trạm muốn lấy lòng ai thì chuyện đó quả thật rất dễ dàng, huống chi đầu óc đơn giản như Ngụy thái hậu, bà ấy chỉ mở miệng cười lớn. Có đệ muội đơn giản như vậy thật sự tức chết Tương Nghi đại công chúa.
Bất quá phải nói tiếp, cái vận may của Minh Trạm có chút giống Ngụy thái hậu. Bằng không, Phượng Cảnh Kiền có hoàng tử lại có hoàng tôn, làm sao đến phiên Minh Trạm làm hoàng đế cơ chứ?
Tương Nghi đại công chúa cũng không suy nghĩ nhiều, bà ấy nghiêm mặt, nói với Phượng Cảnh Kiền, “Lập thái tử là quốc sách, ta là nữ nhân, cũng không hiểu nhiều, chẳng qua có một chút chuyện nhà, nghe người ta nhắc đến thì cảm thấy thật không ổn, cho nên muốn nói với Hoàng thượng một câu.”
Đó là một người thông minh, Minh Trạm âm thầm suy nghĩ, thậm chí đã đoán được Tương Nghi đại công chúa muốn nói gì, hắn cầm lấy quả táo vừa tròn vừa đỏ, cúi đầu, nhe răng, cắn một ngụm răng rắc, vừa giòn lại vừa mềm.
Tương Nghi đại công chúa đã trịnh trọng mở miệng, “Lúc trước ta mơ hồ nghe nói Trấn Nam Vương phi dọn vào trong cung mà ở, Hoàng thượng, quy củ cung đình của chúng ta nghiêm ngặt như thế nào. Cho dù Trấn Nam Vương phi là mẫu thân của thái tử nhưng cũng không phải người trong cung, làm sao có thể qua đêm ở đây cho được? Còn nữa, nữ nhân tam tòng tứ đức, tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu, Trấn Nam Vương vẫn ở thành Côn Minh, Vương phi lại ở tận đế đô xa ngàn dặm, như vậy đạo lý ở đâu?”
“Thái tử cũng không phải là tiểu hài tử cần người chiếu cố, ta nghe nói thái tử tài đức sáng suốt hơn người, chẳng lẽ còn cần mẫu thân ở bên cạnh ân cần hỏi han chăm sóc hay sao? Còn nữa, trong cung có bao nhiêu nô tài tỳ nữ, thái tử có thể chọn những người khéo léo ngoan ngoãn mà hầu hạ là được rồi.” Tương Nghi đại công chúa nhìn về phía Minh Trạm, “Ta phải nói ra những lời khiến thái tử điện hạ không thích nghe, theo lễ pháp, Vương phi thật sự không nên ở trong cung, càng không nên để Vương phi ra mặt chấp chưởng hậu cung của Hoàng thượng.”
Minh Trạm cầm quả táo đã cắn hơn phân nửa, hỏi một cách ngơ ngác, “Vậy nếu ta nhớ mẫu thân thì làm sao đây?”
“Thái tử là thái tử của một nước, phải lấy đại sự quốc gia làm trọng, lấy quy củ làm tiên phong, ngài nhớ mẫu thân thì đương nhiên có thể tuyên triệu Trấn Nam Vương phi tiến cung.” Tương Nghi đại công chúa trầm giọng nói, “Chẳng qua nếu để đệ muội quản hậu cung thì quả quyết là không ổn.”
Đôi mắt của Minh Trạm sáng lên, sắc mặt khẽ biến, bày ra bộ mặt ngốc nghếch, nói một cách thành khẩn, “Vậy thỉnh bá tổ mẫu tiến cung, gần đây ta thường nghe Hoàng tổ mẫu nhắc đến ngài, lão nhân gia thật sự ngày đêm trông mong ngài quay về đế đô, với lại một câu của bá tổ mẫu làm cho cái đầu hồ đồ của ta nháy mắt trở nên thông thấu, quả nhiên người đọc kinh trước mặt Phật tổ không giống người bình thường a. Nghe Hoàng tổ mẫu nói, bá tổ mẫu trước đây cũng từng vào cung chủ trì cung vụ, Hoàng tổ mẫu lại luôn nhớ mong ngài, bá tổ mẫu khó khăn lắm mới quay về đế đô, cũng nên để vãn bối chúng ta có cơ hội bày tỏ lòng hiếu thảo, ta da mặt mỏng, thỉnh bá tổ mẫu nể mặt Hoàng tổ mẫu và phụ hoàng mà ở lại trong cung một thời gian.”
Tương Nghi đại công chúa không thể không liên tục cẩn thận quan sát Minh Trạm, thảo nào tiểu tử này có thể làm được thái tử? Da mặt như vậy, miệng mồm như vậy, cái gì cần lấy cái gì cần bỏ, nháy mắt đã an bài, thật sự là nhân tài.
Tương Nghi đại công chúa còn chưa hoàn toàn chấp thuận thì mẫu tử Ngụy thái hậu và Phượng Cảnh Kiền đã mở miệng đòi giữ người.
Đối với Ngụy thái hậu thì bà ta đương nhiên càng hy vọng tỷ tỷ thân thiết của mình sẽ giúp mình lo liệu cung vụ, đối với Phượng Cảnh Kiền thì hắn rõ ràng rất kính trọng Tương Nghi đại công chúa. Vệ vương phi đã quay về Vân Nam chủ trì hôn lễ của Minh Kỳ, Minh Trạm chủ động giao cung vụ cho Tương Nghi đại công chúa chấp chưởng thật sự vượt ngoài dự kiến của mẫu tử Ngụy thái hậu, bất quá cũng không có gì can hệ, dù sao bọn họ cũng rất vui vẻ đối với chuyện này.
Về phần Minh Trạm, vì sao phải lui một bước, đương nhiên Phượng Cảnh Kiền có thể mơ hồ đoán được, lui một bước là vì muốn tiến ba bước.
Nhượng bộ như vậy, xem ra yêu cầu của Minh Trạm nhất định không nhỏ.
Về phần của Mã Duy, Minh Trạm hồi đáp thế này
Phi Phi thân ái, tiểu tâm can tiểu bảo bối tiểu khả ái:
(Nguyễn đại tiên đã sớm chai lỳ đối với loại xưng hô buồn nôn này, lông mày cũng không hề cau lại mà cứ tiếp tục đọc thư)
Tuy rằng ngươi nói với ta bộ dạng của thế tử Bình Dương Hầu cực xấu nhưng ta vẫn có chút lo lắng, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, rất nguy hiểm. Không biết Phi Phi có đứng núi này trông núi nọ hay không, phụ bạc tấm chân tình của ta? Ta ở trong cung sống những ngày như hòa thượng, ngươi ở bên ngoài đừng hái hoa ngắt cỏ nha, tuy rằng ta không tin sẽ có người xuất chúng hơn ta, thâm tình hơn ta, độc nhất vô nhị hơn ta, bất quá ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu. Lần sau gửi thư, ngươi vẽ cho ta xem bức chân dung của thế tử Bình Dương Hầu đi, ta thật sự muốn nhìn thấy dung mạo của người mà đã hai mươi năm ngươi không gặp nhưng vẫn cứ luôn mồm nhắc đến.
(Nguyễn đại tiên cơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng xảo quyệt ghen tuông của tiểu Minh ù, đại tiên khẽ nhếch môi, cười một cách hiểu ý, thật sự rất an lòng)
Hắn cao hơn ta hay không? Ừm, được rồi, bất quá cái này không cần phải so sánh, ngươi cũng biết tuổi tác của ta cũng không tính là lớn, dân gian vẫn hay nói, hai mươi ba mới hết cao. Nhà của ta cũng không có ai là quá lùn, đến năm hai mươi ba tuổi thì ta tin tưởng mình sẽ cao hơn. Đương nhiên cho dù không cao thì có sao? Cao sẽ không giàu, phải tốn thêm thước vải, may xiêm y cũng phí bạc, có dáng người như thế thì càng nhanh phá sản mà thôi.
Hắn giàu hơn ta hay sao? Chuyện này đại khái không cần phải nhiều lời.
Hắn tuấn mỹ hơn ta sao? Ta cảm thấy khả năng này rất thấp, nhìn bộ dáng của Bình Dương Hầu cũng không bằng phụ vương của ta, cho nên, ta cũng không cho rằng hắn có thể sinh ra nhi tử có bộ dáng tuấn tú hơn nhi tử của phụ vương ta sinh ra.
Phi phi thân ái ơi, nếu ta tượng trưng là một tiểu cây cải non mềm cao ráo giàu có tuấn tú mà ngươi cũng không để vào mắt, ngược lại đi chung tình với một củ khoai mọc rễ thì coi chừng ta làm rau trộn khoai cho ngươi ăn bây giờ.
(Còn biết uy hiếp người nữa kìa, Nguyễn đại tiên nhướng lông mày)
Nhắc đến ăn uống, sáng nay ta ăn hết một cái tiểu bánh cảo, uống hai bát cháo vú bò, lại ăn ba cái bánh nướng thịt bằm, có phải ngươi cảm thấy rất lạ là vì sao ta lại ăn nhiều đến thế đúng không? Thiếu chút nữa ta đã bị đám lão hồ ly kia chọc cho tức chết rồi!!!
(Nguyễn đại tiên khe khẽ thở dài, người ta nếu tức giận thì sẽ ăn không ngon, sẽ tuyệt thực, còn Minh Trạm mà càng tức thì ăn càng ngon, thật là hiếm thấy, ăn như thể bao tử không đáy, e rằng tiểu tử này lại béo a….béo a…..béo a…..Nguyễn đại tiên lâm vào trí tưởng tượng vô hạn về cái sự béo ú của Minh Trạm….)
Ngươi nhất định cũng biết chuyện tệ nạn ở phủ công chúa đúng không, hoàn cảnh của phò mã còn tệ hơn cả tiểu thiếp nhà người ta, các công chúa phải cúi đầu với nhũ mẫu, máu chính nghĩa tràn ngập trong con người của ta bắt đầu rục rịch, gặp chuyện bất bình phải rống một tiếng! Kết quả, cả triều đều la ó phản đối.
Một đám hồ đồ!
Lúc ấy ta chỉ hận không thể may lại mấy cái mõm chó của bọn họ mà thôi, ha ha, ngươi nhất định nghĩ rằng ta đang nổi cơn thịnh nộ đúng không?
Ngươi đoán sai rồi, ta đã dùng kế ai binh, ngay tại đương triều khóc lớn một trận, làm cho tất cả bọn họ đều sợ xanh mặt.
Kỳ thật không chỉ dọa các đại thần mà ngay cả Phượng Cảnh Kiền cũng bị giật nảy mình.
Đối mặt với sự phản đối của quần thần, Minh Trạm ở ngay tại đương triều khóc rống một trận, thúc giục tâm can gào khóc, khiến đám đại thần đang lải nhải tranh luận đều há hốc mồm.
Cái gì, cái gì đang xảy ra thế này? Chúng, chúng ta chưa nói cái gì quá đáng mà? Chúng, chúng ta chỉ nói ra quy củ của tổ tiên, quân vi thần cương như thế nào, oan uổng a, chúng ta chỉ đang nghị luận mà thôi!
Bất luận chuyện gì đang diễn ra thì trước hết cứ khuyên giải an ủi thái tử điện hạ trước đã.
Vì thế, sau khi được các đại thần khuyên giải an ủi một hồi, Minh Trạm khóc chừng một lúc thì mới chịu ngừng lại, đôi mắt vẫn đỏ bừng, hắn từ ngai vàng đứng dậy, nghẹn ngào lớn tiếng nói, “Từ trước đến nay nữ nhi luôn được chiều chuộng sủng ái, các đại nhân cũng đều có nữ nhi. Hôm qua ta đến thăm bệnh ở quý phủ của tam công chúa, sau khi trở về thì thương tâm đến mức cả đêm không ngủ. Mọi người suy bụng ta ra bụng người đi, phò mã mỗi lần muốn gặp công chúa đều bị các ma ma làm khó làm dễ, ta thật sự muốn hỏi một chút, cho dù có công lao vất vả to lớn nhưng có nhũ mẫu nhà nào như vậy hay không! Nếu không phải là ta tận mắt nhìn thấy thì cũng không dám tin đám nô tài xưa nay ở trước mặt ta trung thành và tận tâm lại ở sau lưng mà khinh khi chủ nhân như vậy, làm quá nhiều chuyện xấu xa! Ta tự đánh giá, có lẽ nhà của ta không thể dùng được những nhũ mẫu như thế!” fynnz.wordpress.com
“Lúc trước các ái khanh mở miệng thì cứ Thái Tông, cứ quy củ, cứ tổ chế, đương nhiên cũng là vì suy nghĩ cho hoàng thất. Ta cũng biết tổ chế là do Thái Tông hoàng đế định ra, nhưng mà trước Thái Tông hoàng đế thì sao, Thái Tổ hoàng đế chưa bao giờ có ý để công chúa tuyên triệu phò mã, như vậy Thái Tông hạ chỉ thế này chẳng phải là làm trái ý của Thái Tổ hoàng đế hay sao?” Minh Trạm nói, “Từ trước đến nay không phá thì không xây được! Công chúa hoàng thất xưa nay tôn quý, ta nghĩ rằng cho dù là Thái Tổ hoàng đế hay là Thái Tông hoàng đế thì ước nguyện ban đầu của họ đều là suy nghĩ cho hạnh phúc và an nguy của các công chúa. Các ái khanh cũng là trung tâm vì công chúa! Nhưng ta nghĩ điều này cũng là vì chính các khanh. Bởi vì dù sao thì hoàng thất cũng sẽ kết thân với các khanh, nói thô tục một chút thì chẳng phải các khanh cũng hy vọng có tôn tử mang huyết thống một nửa hoàng thất hay sao?”
“Nói tới nói lui, ta là vì người nào mà làm như vậy? Nhi tử của công chúa cũng không phải họ Phượng a! Ta suy nghĩ, nếu hôm nay Thái Tông hoàng đế khỏe mạnh, nhìn thấy lòng thành của hắn bị đám nô tài đạp nát như vậy, không biết sẽ có tâm tình thế nào?” Minh Trạm bất chợt đấm ngực khóc rống, “Dù sao lòng của ta cũng đã nát cả rồi.” Kỳ thật nói nhiều như vậy nhưng chỉ cần một câu đã đủ đả động lòng người.
Nhi tử của công chúa không phải họ Phượng, có ai lại từ chối có tôn tử mang huyết thống của hoàng thất hay không, vài gia tộc có tân phò mã đều đứng ra, mở miệng nói, “Điện hạ anh minh, đúng là nên cách tân. Điện hạ mang tình cảm thủ túc đối với công chúa, chúng thần chờ mong cũng không kịp.”
Phùng Thiệu Minh cũng phụ họa, “Có chút điêu nô thật sự đáng giận, phải nghiêm trị!” Nhà của hắn và nhũ mẫu quả thật có ân oán. Huống hồ hiện tại lão bà của hắn là quận chúa, nhưng đợi sau khi tiểu cữu tử đăng cơ thì nhà của hắn cũng sẽ tăng cấp một bước lên trời, đến lúc đó lão bà của hắn cũng chẳng thoát khỏi cái hàm công chúa. Hiện tại nhà hắn đang trải qua cuộc sống hằng ngày thoải mái dễ chịu, nhưng đến lúc lão bà thăng chức thì mọi người sẽ phải ở riêng?! Như vậy làm sao nuốt cho nổi!”
Tuy rằng còn có âm thanh phản đối, nhưng dù sao cũng đã nhỏ bớt, Minh Trạm bưng mặt khóc, “Hôm nay ta thật sự bi thương đến cực điểm, không còn sức lực để tiếp tục nghị luận, những chuyện còn lại thì mai nói sau.” Bãi triều, Minh Trạm lau mặt hết ba lần, thoa dược cao lên bọng mắt để giảm sưng, bởi vì khi lâm triều thật sự tốn sức, cho nên ăn điểm tâm cũng nhiều hơn bình thường.
Thật sự là thần nhân mà.
Phượng Cảnh Kiền thấy Minh Trạm hùng hục ăn giống heo, hắn bèn cố ý gắp cho Minh Trạm một miếng bánh rán rồi cười nói, “Hôm nay đúng là tốn kỳ công, ngươi học chiêu này từ ai vậy?” Nói khóc liền khóc, hoàn toàn không hề có dấu hiệu báo trước, hơn nữa còn khóc rất thảm thương, không phục cũng không được.
“Lưu Bị a.” Minh Trạm nói, “Sự tình liên quan đến quy củ của tổ tiên, phân rõ phải trái là chuyện không dễ, đành phải lấy nước mắt để đả động lòng người. Ta thấy Lưu Huyền Đức Lưu hoàng thúc am hiểu cách động lòng người, ta chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi.”
“Vậy ngươi còn không nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng mà quyết định chuyện này đi.”
“Không phải còn có Tương Nghi cô nãi nãi hay sao? Chẳng phải phụ hoàng đã bảo bà ấy sắp trở về ư, bà ấy là người đức cao vọng trọng trong tôn thất, ta muốn nghe ý kiến của bà ấy một chút.” Minh Trạm nuốt thức ăn xuống cổ, lại nâng lên một bát cháo, “Có được sự ủng hộ của trưởng bối thì mới tính là viên mãn.”
“Coi như ngươi chu toàn.” Phượng Cảnh Kiền cười một cách hài lòng, đối với hoàng đế, chỉ chu toàn một mặt là không được.
Vì sao Minh Lễ lại thua Minh Trạm, cũng không phải chỉ số thông minh của hai người cách xa nhau, mà chính là Minh Lễ không thể nói một chữ Không, hắn quen nghe theo sự phân phó của Phượng Cảnh Nam. Có lẽ Phượng Cảnh Nam thích nhi tử ngoan ngoãn như vậy, đáng tiếc, người như thế thì không thể gánh vác Trấn Nam Vương phủ.
Vì sao Minh Trạm không quyết định chuyện này ngay lúc lâm triều?
Mọi người đều nói hoàng đế độc đoán, kỳ thật lời này hoàn toàn là lừa người. Trên đời này, cho dù là hoàng đế thì cũng không thể không để ý đến chữ Lý, đương nhiên hoàng đế có thể Nghịch lý, nhưng hoàng đế như vậy thì có thể ngồi trên ngai vàng được bao lâu?
Cuối cùng, ai là kẻ chống lại hoàng đế? Tính từ thời Hạ Thương Chu, có bao nhiêu hoàng đế có thể ngoi lên từ đầm lầy? Thương Canh là Hạ chư hầu, Chu Văn Vương là Thương chư hầu….Triều đại thay đổi, cũng không phải chân chính diệt vong trong tay của dân chúng mà ngược lại đa phần là diệt vong trong tay quyền thần.
Cho nên mới nói, cho dù hoàng đế thì cũng phải phân rõ phải trái, nếu không phân rõ phải trái mà cứ cố chấp bướng bỉnh, quân xem thần là cỏ rác, thần xem quân là thù địch, như vậy chính là quân bức thần phản. Chẳng những phải giải thích mà còn phải giải thích thế nào cho người ta tâm phục khẩu phục, phải cho bọn họ cam tâm tình nguyện làm theo ý của ngươi, mà không phải là quần thần làm theo mệnh lệnh của hoàng đế.
Minh Trạm không rèn sắt khi còn nóng chính là vì khối sắt này vẫn chưa đủ nóng. Người đọc sách từ thuở nhỏ được thánh nhân dạy dỗ, từ đường trong nhà đặt bài vị tổ tiên, đương nhiên đám đại thần quyền cao chức trọng ở điện kim loan không phải hạng người cổ hủ, nhưng chuyện này là Minh Trạm đề nghị, Phượng Cảnh Kiền không nói một chữ nào, lúc này là trung thành với thái tử hay là chờ Hoàng thượng lên tiếng? Cho nên những âm thanh phản đối có vẻ đặc biệt ầm ĩ.
Đầu tiên, Minh Trạm cũng không muốn được chấp thuận một cách nhanh chóng, nếu hắn vừa nhắc đến mà đã lập tức được bá quan ủng hộ, như vậy mười mấy năm làm hoàng đế của Phượng Cảnh Kiền xem như uổng phí. Về đám triều thần, đương nhiên sẽ có người băn khoăn, bọn họ muốn đầu tư vào thái tử, đây là quân vương tương lai, vinh hoa phú quý tương lai đều nằm trên người thái tử. Nhưng mấu chốt hiện tại chính là thái tử vẫn chưa làm hoàng đế, trong khi bọn họ nay Tần mai Sở, ở ngay dưới mí mắt của Hoàng thượng mà lại đầu nhập vào thái tử thì sẽ khiến Hoàng thượng nghĩ như thế nào?
Thiên tử giận dữ, chưa bàn đến chuyện đầu rơi máu chảy, chỉ cần tước quan bãi chức, ném ngươi vào nơi hoang vu là đủ, hậu quả kiểu này cũng không phải tất cả mọi người có thể gánh vác.
Bất quá chuyện của công chúa lại không giống như triều chính.
Có một bộ phận không cần lo lắng đến việc sẽ bị tước quan bãi chức, chính là gia tộc của phò mã. Dù sao cũng có quan hệ thông gia với Hoàng thượng, bình thường Hoàng thượng không nể mặt phò mã thì cũng phải nể mặt công chúa.
Mà những người này bị Minh Trạm nói trúng tâm tư: Bọn họ cực kỳ mong chờ công chúa sinh nhi tử.
Suy nghĩ như vậy rất bình thường, tỷ như những gia tộc đang dần dần bị giảm tước vị, nếu có một tôn tử mang huyết thống hoàng thất xuất hiện thì tước vị sẽ được kế thừa, hơn nữa, nhi tử của công chúa cũng có thể được ban thưởng tước vị.
Đối với một thượng chủ gia tộc mà nói thì công chúa sinh nhi tử là chuyện không còn gì tốt hơn.
Chuyện này lại không liên quan đến vấn đề chính sự, vì vậy gia tộc phò mã rất ủng hộ đề nghị của Minh Trạm, chỉ cần bọn họ dâng tấu chương tại đương triều, như vậy tiếp theo bọn họ sẽ bắt đầu xuất lực , tỷ như tìm vài bằng hữu thân thích, nói vài câu tốt đẹp, cho dù những người này không thể chân chính ủng hộ Minh Trạm ngay trên triều đình nhưng ít nhất ở trong lòng cũng không phản đối chuyện này.
Trong khi Minh Trạm còn có chiêu thứ hai.
Chiêu thứ hai này cũng nhanh chóng tiến đến.
Năm ngoái Tương Nghi đại công chúa đến Ngũ Đài Sơn lễ Phật hai năm rốt cục cũng đã trở về đế đô.
Tương Nghi đại công chúa còn lớn tuổi hơn cả Ngụy thái hậu, nay đã gần bảy mươi, tóc trắng như tuyết, mặt mày mang theo một chút đạm mạc nghiêm trang. Bà ấy cùng Ngụy thái hậu có quan hệ cực kỳ tốt, trở về đế đô nghỉ ngơi một ngày liền dâng thẻ bài để tiến cung thỉnh an Ngụy thái hậu.
Ngụy thái hậu không chịu nhận lễ của Tương Nghi đại công chúa, Tương Nghi đại công chúa chưa kịp hành lễ thì Ngụy thái hậu đã tiến lên dìu lấy, thấy thần sắc của Tương Nghi đại công chúa vẫn minh mẫn tươi tỉnh thì Ngụy thái hậu thật sự vui vẻ, cười nói, “Tỷ tỷ, muội đã sớm mong chờ tỷ tỷ quay về. Muội nghe Hoàng thượng nói hôm qua tỷ tỷ mới về đến đế đô, đường xá xa xôi như vậy, vì sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày?”
“Không sao, ta đi đứng rất khỏe.” Tương Nghi đại công chúa tiếp nhận tách trà từ tay của cung nữ, uống hai ngụm rồi nói, “Muội có khỏe không?”
“Hảo, hảo.” Ngụy thái hậu đưa trà đưa điểm tâm, “Tỷ tỷ, tỷ thích ăn bánh đậu xanh do muội làm nhất, nào, nếm thử đi.”
Tương Nghi đại công chúa thở dài, “Muội từng tuổi này rồi mà còn đích thân đi làm điểm tâm, như vậy trù phòng còn tác dụng gì nữa? Chúng ta cũng không phải ngoại nhân, muội như vậy thì ta ăn cũng chẳng vô.”
Ngụy thái hậu rất cao hứng, toàn thân sảng khoái, không ngừng cười ha ha, “Muội cả ngày nghỉ ngơi chẳng có chuyện gì làm, xem như rèn luyện thân thể một chút. Hiện tại ngay cả Hoàng thượng cũng không được ăn điểm tâm muội làm, chỉ làm cho một mình tỷ tỷ mà thôi.”
Tương Nghi đại công chúa nhịn không được mà nở nụ cười, trước tiên cầm lấy miếng bánh do Ngụy thái hậu đưa qua, tỷ muội hai người cùng ăn điểm tâm.
Đợi đến giờ ngọ, Phượng Cảnh Kiền dẫn Minh Trạm đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu và vấn an Tương Nghi đại công chúa. Có thể nhìn ra địa vị của vị công chúa này rất đặc biệt, Phượng Cảnh kiền vô cùng thân thiết giới thiệu Minh Trạm với Tương Nghi đại công chúa, “Bá bá, đây là Minh Trạm. Tiếc là bá bá đi lễ Phật bên ngoài nên không tham dự đại điển sắc phong Minh Trạm làm thái tử.”
Tương Nghi đại công chúa định đứng dậy chào thì Minh Trạm đã nhanh nhẹn cúi người hành lễ, mở miệng nói, “Bái kiến đại cô nãi nãi.”
Một tiếng cô nãi nãi suýt nữa đã làm cho Tương Nghi đại công chúa sụp sống lưng, Ngụy thái hậu cười ha ha, chỉnh Minh Trạm lại cho đúng, “Phải gọi là bá tổ mẫu, làm sao có thể gọi là cô nãi nãi cơ chứ. Cô nãi nãi là cách xưng hô đối với nữ nhi xuất giá về nhà mẫu thân.”
Ngụy thái hậu xưa nay ít cân não, mỉm cười nói với Tương Nghi đại công chúa, “Tỷ tỷ, kỳ thật gọi là cô nãi nãi cũng đúng.”
Nếu là người khác nói những lời này thì Tương Nghi đại công chúa nhất định sẽ nghĩ nhiều, đang nhắc nàng là ngoại nhân hay sao? Bất quá nếu do Ngụy thái hậu nói ra thì Tương Nghi đại công chúa liền tin tưởng, đệ muội này của nàng hoàn toàn chỉ là nói đùa mà thôi. Nhưng ý của thái tử là sao, ngài có ý gì? Tương Nghi đại công chúa liếc mắt nhìn Minh Trạm một cái, Minh Trạm đang giật mình nhìn Phượng Cảnh Kiền, trước kia khi nhắc đến Tương Nghi đại công chúa thì hắn vẫn dùng xưng hô là cô nãi nãi, vì sao Phượng Cảnh Kiền không nhắc hắn một tiếng cơ chứ? Hại hắn mất mặt a. fynnz.wordpress.com
Phượng Cảnh Kiền mỉm cười giải thích với Tương Nghi đại công chúa, “Minh Trạm ở đế đô vài năm, bá bá ít ra ngoài nên chưa gặp mặt hắn. Nghe nói bá bá đến đây, hắn cứ hỏi trẫm bá bá thích cái gì.”
Tương Nghi đại công chúa cũng không cảm kích, chỉ thản nhiên nói, “Phụ mẫu đều là người thông minh, thái tử điện hạ đương nhiên thông minh hơn người.”
“Tạ bá tổ mẫu đã tán thưởng, mọi người đều nói như vậy.” Minh Trạm không hề tỏ ra khiêm tốn, Tương Nghi đại công chúa bị nghẹn họng, Minh Trạm cười he he rồi thêm vào một câu, “đều nói ta giống Hoàng tổ mẫu.”
Nếu Minh Trạm muốn lấy lòng ai thì chuyện đó quả thật rất dễ dàng, huống chi đầu óc đơn giản như Ngụy thái hậu, bà ấy chỉ mở miệng cười lớn. Có đệ muội đơn giản như vậy thật sự tức chết Tương Nghi đại công chúa.
Bất quá phải nói tiếp, cái vận may của Minh Trạm có chút giống Ngụy thái hậu. Bằng không, Phượng Cảnh Kiền có hoàng tử lại có hoàng tôn, làm sao đến phiên Minh Trạm làm hoàng đế cơ chứ?
Tương Nghi đại công chúa cũng không suy nghĩ nhiều, bà ấy nghiêm mặt, nói với Phượng Cảnh Kiền, “Lập thái tử là quốc sách, ta là nữ nhân, cũng không hiểu nhiều, chẳng qua có một chút chuyện nhà, nghe người ta nhắc đến thì cảm thấy thật không ổn, cho nên muốn nói với Hoàng thượng một câu.”
Đó là một người thông minh, Minh Trạm âm thầm suy nghĩ, thậm chí đã đoán được Tương Nghi đại công chúa muốn nói gì, hắn cầm lấy quả táo vừa tròn vừa đỏ, cúi đầu, nhe răng, cắn một ngụm răng rắc, vừa giòn lại vừa mềm.
Tương Nghi đại công chúa đã trịnh trọng mở miệng, “Lúc trước ta mơ hồ nghe nói Trấn Nam Vương phi dọn vào trong cung mà ở, Hoàng thượng, quy củ cung đình của chúng ta nghiêm ngặt như thế nào. Cho dù Trấn Nam Vương phi là mẫu thân của thái tử nhưng cũng không phải người trong cung, làm sao có thể qua đêm ở đây cho được? Còn nữa, nữ nhân tam tòng tứ đức, tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu, Trấn Nam Vương vẫn ở thành Côn Minh, Vương phi lại ở tận đế đô xa ngàn dặm, như vậy đạo lý ở đâu?”
“Thái tử cũng không phải là tiểu hài tử cần người chiếu cố, ta nghe nói thái tử tài đức sáng suốt hơn người, chẳng lẽ còn cần mẫu thân ở bên cạnh ân cần hỏi han chăm sóc hay sao? Còn nữa, trong cung có bao nhiêu nô tài tỳ nữ, thái tử có thể chọn những người khéo léo ngoan ngoãn mà hầu hạ là được rồi.” Tương Nghi đại công chúa nhìn về phía Minh Trạm, “Ta phải nói ra những lời khiến thái tử điện hạ không thích nghe, theo lễ pháp, Vương phi thật sự không nên ở trong cung, càng không nên để Vương phi ra mặt chấp chưởng hậu cung của Hoàng thượng.”
Minh Trạm cầm quả táo đã cắn hơn phân nửa, hỏi một cách ngơ ngác, “Vậy nếu ta nhớ mẫu thân thì làm sao đây?”
“Thái tử là thái tử của một nước, phải lấy đại sự quốc gia làm trọng, lấy quy củ làm tiên phong, ngài nhớ mẫu thân thì đương nhiên có thể tuyên triệu Trấn Nam Vương phi tiến cung.” Tương Nghi đại công chúa trầm giọng nói, “Chẳng qua nếu để đệ muội quản hậu cung thì quả quyết là không ổn.”
Đôi mắt của Minh Trạm sáng lên, sắc mặt khẽ biến, bày ra bộ mặt ngốc nghếch, nói một cách thành khẩn, “Vậy thỉnh bá tổ mẫu tiến cung, gần đây ta thường nghe Hoàng tổ mẫu nhắc đến ngài, lão nhân gia thật sự ngày đêm trông mong ngài quay về đế đô, với lại một câu của bá tổ mẫu làm cho cái đầu hồ đồ của ta nháy mắt trở nên thông thấu, quả nhiên người đọc kinh trước mặt Phật tổ không giống người bình thường a. Nghe Hoàng tổ mẫu nói, bá tổ mẫu trước đây cũng từng vào cung chủ trì cung vụ, Hoàng tổ mẫu lại luôn nhớ mong ngài, bá tổ mẫu khó khăn lắm mới quay về đế đô, cũng nên để vãn bối chúng ta có cơ hội bày tỏ lòng hiếu thảo, ta da mặt mỏng, thỉnh bá tổ mẫu nể mặt Hoàng tổ mẫu và phụ hoàng mà ở lại trong cung một thời gian.”
Tương Nghi đại công chúa không thể không liên tục cẩn thận quan sát Minh Trạm, thảo nào tiểu tử này có thể làm được thái tử? Da mặt như vậy, miệng mồm như vậy, cái gì cần lấy cái gì cần bỏ, nháy mắt đã an bài, thật sự là nhân tài.
Tương Nghi đại công chúa còn chưa hoàn toàn chấp thuận thì mẫu tử Ngụy thái hậu và Phượng Cảnh Kiền đã mở miệng đòi giữ người.
Đối với Ngụy thái hậu thì bà ta đương nhiên càng hy vọng tỷ tỷ thân thiết của mình sẽ giúp mình lo liệu cung vụ, đối với Phượng Cảnh Kiền thì hắn rõ ràng rất kính trọng Tương Nghi đại công chúa. Vệ vương phi đã quay về Vân Nam chủ trì hôn lễ của Minh Kỳ, Minh Trạm chủ động giao cung vụ cho Tương Nghi đại công chúa chấp chưởng thật sự vượt ngoài dự kiến của mẫu tử Ngụy thái hậu, bất quá cũng không có gì can hệ, dù sao bọn họ cũng rất vui vẻ đối với chuyện này.
Về phần Minh Trạm, vì sao phải lui một bước, đương nhiên Phượng Cảnh Kiền có thể mơ hồ đoán được, lui một bước là vì muốn tiến ba bước.
Nhượng bộ như vậy, xem ra yêu cầu của Minh Trạm nhất định không nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.