Chương 89: Phụ Tử (Nhất)
Thạch Đầu Dữ Thủy
01/12/2015
Cho dù hôn sự của Minh Kỳ như thế nào thì Phượng Cảnh Kiền đã hạ chỉ ngay đương triều lệnh cho Ngụy Ninh làm khâm sai cùng nhị hoàng tử và thế tử Trấn Nam Vương đến Lưỡng Hoài điều tra muối chính trị.
Đương nhiên các đại thần trong triều đều nghị luận, trao đổi lẫn nhau, đều có tính toán.
Thanh Phong Minh Nguyệt đã tự đi thu thập những thứ cần thiết cho Minh Trạm.
Minh Trạm vẫn đang cùng mẫu thân thương lượng nam nhân thích hợp cho Minh Kỳ, Minh Kỳ đã tỏ rõ tư thái: Các ngươi tự quyết định đi.
Vệ vương phi biết chính mình không thể hy vọng gì ở Phượng Cảnh Nam, người nam nhân này có suy tính khác, hơn nữa lại quá mức bất công.
Chính bản thân của Vệ vương phi cũng rất mâu thuẫn.
Là mẫu thân, Minh Kỳ là nữ nhi thân sinh của nàng, nàng đương nhiên muốn chọn một hôn phu xứng đôi với nữ nhi. Nhưng mà ở đây phải có một điều kiện tiên quyết chính là: an toàn.
Nam nhân có một loại khát cầu bẩm sinh đối với quyền thế, loại dục vọng này thậm chí còn hơn hẳn khát vọng của động vật thời kỳ động dục, đủ để làm tinh thần của bọn họ điên đảo, trở nên liều lĩnh.
Quyền lợi của Minh Trạm có thể phân ra một bộ phận nhỏ cho Minh Kỳ chứ không phải cho trượng phu của Minh Kỳ.
Vệ vương phi không thích Nguyễn Hồng Nhạn, đương nhiên Nguyễn Hồng Nhạn không có điểm nào là không tốt, hắn tài hoa hơn người, cưỡi ngựa bắn cung đều xuất chúng, tuấn tú nhã nhặn, phong độ có thừa, đang ở độ tuổi thanh niên, xuất thân phú quý hiển hách.
Cơ hồ là một người hoàn mỹ, nhưng Vệ vương phi trải qua nhiều chuyện thăng trầm, trên đời này không hề tồn tại cái gì là chân chính hoàn mỹ, sự hoàn mỹ của Nguyễn Hồng Nhạn chỉ có thể làm cho hắn giả vờ rất hoàn mỹ. Người thâm tàng bất lộ như vậy cũng không thích hợp với Minh Kỳ.
Cho dù chỉ đơn thuần là kén rể cho Minh Kỳ thì Vệ vương phi cũng sẽ không chọn Nguyễn Hồng Nhạn.
Minh Trạm có cùng quan điểm với Vệ vương phi, Phượng Cảnh Nam cũng hơi lay động. Vệ vương phi không thể thay đổi ý tưởng của Phượng Cảnh Nam nhưng Minh Trạm thì có thể.
Minh Trạm trả lời Phượng Cảnh Nam như vậy, “Lúc trước phụ vương nói với ta, để ta thành thân với nữ nhi Nguyễn gia, nay lại bảo muốn làm chủ cho Nguyễn Thám Hoa. Phụ vương có nghĩ cho tình cảm của ta và Minh Kỳ hay không, nếu Nguyễn thám hoa được chọn thì chẳng lẽ ta còn có thể thú nữ nhi của Nguyễn gia nữa hay sao? Một bên là đế đô quyền quý, một bên là Phiên vương đế quốc, chẳng lẽ muốn học mấy tiểu hộ, hoán thân hay sao? Còn có Minh Kỳ, nàng có nguyện ý chọn Nguyễn thám hoa hay không?” (hoán thân=hai gia đình cưới con gái của nhau để làm dâu)
Phượng Cảnh Nam châm chước nói, “Hoàng bá phụ của ngươi lại không có ý kiến gì.”
“Hoàng bá phụ đương nhiên sẽ không phản đối. Đối với Hoàng thượng mà nói thì hành động của phụ vương tương đương với chế độ phân phong thời Tây Chu. Phụ vương cố ý để Trấn Nam Vương phủ một phân thành hai, tình cảm tốt đẹp của ta và Minh Kỳ có ích lợi gì cho đế đô hay sao? Chỉ cần chúng ta nghi kỵ nhau thì đế đô mới có cơ hội thừa dịp suy yếu quyền thế của Trấn Nam Vương phủ!” Giọng của Minh Trạm trở nên lạnh lùng, “Bầu trời không thể có hai mặt trời, một quốc gia không thể có hai chủ! Phụ vương để cho Minh Kỳ chấp chưởng một nửa quân quyền, vậy ngài đặt ta ở đâu! Ngày sau Trấn Nam Vương phủ phụng vương lệnh của ai! Phụ vương làm như vậy chẳng khác nào chia cắt Trấn Nam Vương phủ từ một thành hai! Tỷ đệ tình thâm là cái quái gì! Nằm chung giường làm sao có thể chấp nhận người khác ngủ ngáy cho được! Năm đó Tiên đế có mười nhi tử, nay chỉ còn ba người, số còn lại đều đã chết, dưới hoàng thổ vùi lấp xương khô, có người nào không phải là huynh đệ quan hệ huyết thống với phụ vương và Hoàng thượng hay không? Hiện tại ta không thể hạ thủ với Minh Kỳ nhưng sau này thì sao? Hết năm này sang năm khác hoài nghi trong lòng, ngày qua ngày cảm thấy bị uy hiếp khiến ta sẽ làm ra điều gì thì chính ta cũng không biết! Khi có người bóp cổ phụ vương thì phụ vương sẽ làm gì? Như vậy ngày sau ta sẽ làm gì? Nếu phụ vương để cho Minh Kỳ thành thân với Nguyễn gia thì ta sẽ thượng thư thỉnh phế thế tử vị! Từ khi Trấn Nam Vương phủ dựng nên cho đến nay có vị thế tử nào nhận đủ vũ nhục như ta hay chưa!” Minh Trạm nghỉ ngơi một hơi, lời nói càng thêm lạnh lẽo, từ ngữ giống như tích tụ từ dưới đáy lòng, mang theo oán hận một cách sắc bén, “Quân quyền có thể phân, quan hệ thông gia có thể tước đoạt!”
Phượng Cảnh Nam nheo một bên mắt trái, tay đặt trên một quyển sách, bình tĩnh hỏi, “Ngươi nghĩ như vậy à?”
“Ta không muốn nghĩ như vậy nhưng chuyện mà phụ vương làm lại khiến người ta không thể không nghĩ như vậy.” Minh Trạm một bước cũng không nhường, “Ta tự hỏi không có gì thất đức nhưng phụ vương cứ không chịu tin ta.”
“Ngươi đã làm gì khiến cho ta không thể tin ngươi hay sao?” Phượng Cảnh Nam dù sao cũng là người cay nghiệt, hắn hỏi như vậy làm cho Minh Trạm không thể trả lời, nếu trả lời có thì là thất đức, trả lời không thì Phượng Cảnh Nam sẽ hỏi, vậy tại sao ngươi lại cho rằng bổn Vương không chịu tin ngươi?
“Nếu ta là ngươi thì ta sẽ không nói những lời không khéo léo như vậy.” Minh Trạm nháy mắt trở nên trầm mặc, làm cho Phượng Cảnh Nam thản nhiên đoạt lại chủ quyền, hắn bình tĩnh giáo huấn Minh Trạm, “Khi không nắm chắc khả năng đắc thắng thì đừng bại lộ nhược điểm của mình, càng không cần phải lấy bản thân mình ra để uy hiếp kẻ khác. Ta là phụ thân của ngươi, ngươi đương nhiên có thể uy hiếp ta.”
“Minh Trạm, ta không phải chỉ có một mình ngươi là hài tử. Năm đó Tiên đế cũng có ý đồ làm cho tất cả hài tử của mình có thể bảo tồn, bất quá Tiên đế làm không tốt. Làm phụ mẫu luôn có hy vọng xa vời này.” Phượng Cảnh Nam nhấc tay rót một tách trà nhỏ, chậm rãi nhấp một chút rồi ôn hòa nói, “Thân phận của ngươi, địa vị của ngươi, tài trí của ngươi, thậm chí đủ loại hành động khéo léo của ngươi, ta đều biết rất rõ. Khi ngươi còn nhỏ, ta không chú ý đến ngươi, thậm chí đem ngươi đưa đến đế đô làm chất tử. Ta tán thưởng ngươi mặc dù ta không quá thích ngươi, liên tiếp giáo huấn ngươi nhưng ta phải thừa nhận là ta phải tán thưởng ngươi. Sau khi ngươi mở miệng thì ta lập tức thỉnh phong thế tử cho ngươi, ta nghĩ trong chuyện này ta chẳng có bất cứ tư tâm gì. Ngươi cũng biết chuyện này cần thời cơ, ngươi và Hoàng huynh có quan hệ rất thân cận, nhưng nếu không có một câu lỡ lời của Hoàng huynh ở trong thư thì việc thỉnh phong cho ngươi chẳng dễ dàng như vậy.”
“Ngươi tạo ra thời cơ, còn ta thì bắt được thời cơ, chúng ta cùng thúc đẩy chuyện này.” Nhếch môi với Minh Trạm, khuôn mặt lạnh lùng, tư thái của Phượng Cảnh Nam càng thêm ung dung thản nhiên, “Khi đó chúng ta đều không phải là không có mâu thuẫn, nhưng ta biết ngươi thích hợp với thế tử vị cho nên ta mới thỉnh phong cho ngươi.”
“Rồi sau đó ngươi bắt đầu thảo luận chính sự, ta lúc nào cũng dẫn ngươi theo bên cạnh, ngươi có cái gì không hiểu thì ta tận lực đích thân dạy cho ngươi, ta cho rằng trên phương diện này thì ta xem như đủ tư cách, ngươi nói thử xem?” Phượng Cảnh Nam nhìn chằm chằm Minh Trạm mà hỏi.
Minh trạm gật gật đầu.
Phượng Cảnh Nam tiếp tục nói, “Trước khi đến đế đô, ngoại trừ Phạm Duy, ta còn cho ngươi Phùng Trật, Tề Cạnh, Triển Tuấn làm thư đồng của ngươi, phụ thân của bọn họ đều là cánh tay đắc lực của ta. Theo ta được biết, các ngươi ở chung cũng không tệ. Đương nhiên ngay cả Hoàng huynh mà ngươi cũng có thể chọc cho vui vẻ thì mấy người bọn họ đương nhiên cũng chẳng thành vấn đề gì với ngươi.”
“Minh Trạm, thế tử vị, cùng với mưu thần võ tướng tương lai của ngươi, cái gì có thể cho ngươi thì ta đều cho thứ tốt nhất, ta đã hết sức an bài cho ngươi.” Phượng Cảnh Nam thở dài, “Vẫn là câu nói kia, ta không phải chỉ có một mình ngươi là hài tử, ta cũng phải vì bọn họ mà lo lắng một chút. Ta không biết có thể bảo hộ toàn bộ bọn họ hay không. Ngươi là ta đích thân thỉnh phong, tương lại Trấn Nam Vương phủ đương nhiên phải giao cho ngươi. Tất cả huynh đệ tỷ muội đều phải nghe theo tâm ý của ngươi, ngươi là Phiên vương tương lai.”
“Đây không chỉ là lời hứa của ta, đây là chiều hướng phát triển của tương lai, mặc dù là ta thì cũng không thể kháng cự tình thế này.” Phượng Cảnh Nam thản nhiên nói, “Ta đã lập ngươi làm thế tử thì sẽ không phế bỏ ngươi. Ngươi cũng xuất chúng như Minh Kỳ, ta không thích mẫu thân của ngươi nhưng phải thừa nhận nàng quả thật là một mẫu thân vĩ đại, ngươi có ngày hôm nay cũng nhờ vào một tay dạy dỗ của nàng. Bất quá, hôm nay ta dạy ngươi một đạo lý, lấy bản thân mình ra uy hiếp người khác là một hành vi ngu xuẩn, cho nên hôm nay ngươi uy hiếp không được ta.”
“Trước tiên nói đến chuyện của ngươi và Vương phi đi, Vương phi vẫn chưa nhìn trúng nữ nhi của Nguyễn gia đúng không?”
Cho đến hiện tại Minh Trạm mới thật sự cảm nhận được Phượng Cảnh Nam đáng sợ, người nam nhân này có thể hiểu thấu lòng người, khi ngươi bất tri bất giác thì người này đã đoạt lấy quyền khống chế thế cục. Rất nhiều chuyện người nam nhân này còn biết rõ ràng hơn cả hắn tưởng tượng. Bất quá Minh Trạm có thể bưng bít đến ngày hôm nay, nếu bị Phượng Cảnh Nam nói hai ba câu liền bị hù dọa thì Phượng Cảnh Nam sẽ không cần kiêng kỵ hắn như vậy, Minh Trạm cũng không cần oán hận nói ra những lời tàn khốc như thế, nếu ôn hòa nhẹ nhàng với Phượng Cảnh Nam thì chỉ càng lộ ra bộ dáng mất phong độ, Minh Trạm đưa tay đến trước mặt của Phượng Cảnh Nam, cầm lấy chiếc ấm bằng bạch ngọc, tự mình rót một tách trà nhỏ, uống nửa tách rồi nghiêm mặt nói, “Có thích hay không thì hôn sự kia là chuyện của hai gia tộc cũng không phải chuyện của hai người.” Ngụ ý, nếu ta không thích thì Nguyễn gia cũng là của ta.”
“Không, ta không phải có ý này.” Phượng Cảnh Nam tán thưởng sự trấn tĩnh của Minh Trạm, hắn cười một cách ung dung, “Đạo lý này ngươi và Vương phi đều hiểu được. Minh Trạm, nói trắng ra, với tính tình của Vương phi thì sẽ không ưng muội muội của Nguyễn thám hoa. Ta rất hiểu mẫu thân của ngươi, nàng thích tiểu hài tử bình tĩnh trầm ổn, huống chi ngày đó ngươi đã ba hoa ở trước mặt Kính Mẫn hoàng tỷ, ngày sau thú thê thì nhất định sẽ cho một hài nhi làm kế tử của tiểu Quận quân trên danh nghĩa. Nữ nhi của Nguyễn Hồng Phi, bất luận về tính cách hay là thân phận thì đều làm cho mẫu thân của ngươi ưa thích, nhưng ta nghe được tin tức chính là Vương phi rất sủng ái muội muội của Nguyễn thám hoa.” Phượng Cảnh Nam không thể tùy tiện đem bất cứ nữ nhân nào gả cho Minh Trạm làm chính phi, đương nhiên hắn đã tinh tế hỏi thăm tính tình của Nguyễn Gia Duệ, trên thực tế hắn cũng có đồng quan điểm với Vương phi, Nguyễn Gia Duệ có thể làm một thế tử phi rất tốt. Cho nên phản ứng của Vệ vương phi làm cho Phượng Cảnh Nam sinh nghi.
“Ta nghĩ rằng trong chuyện này nhất định có gì đó, bất quá ngươi và Vương phi hiển nhiên là không muốn nói cho ta biết. Ta cũng không muốn biết.” Giọng của Phượng Cảnh Nam không cao nhưng lại chỉ thẳng vào trọng điểm, “Ngươi và Vương phi cũng không xem trọng hôn sự với nữ nhi của Nguyễn gia, như vậy ta chọn Nguyễn Hồng Nhạn cho Minh Kỳ thì cớ gì các ngươi lại kịch liệt phản đối?”
Phượng Cảnh Nam trào phúng, “Cho dù mình không cần thì cũng không cho phép kẻ khác nhặt vào trong tay có phải hay không?”
Phượng Cảnh Nam an nhàn lên tiếng, ánh mắt lại tràn đầy áp bách mà nhìn về phía Minh Trạm, gằn từng chữ, “Minh Trạm, ngươi cũng quá bá đạo!”
…………..
P/S: 2 mẹ con cùng bá đạo =)).
Đương nhiên các đại thần trong triều đều nghị luận, trao đổi lẫn nhau, đều có tính toán.
Thanh Phong Minh Nguyệt đã tự đi thu thập những thứ cần thiết cho Minh Trạm.
Minh Trạm vẫn đang cùng mẫu thân thương lượng nam nhân thích hợp cho Minh Kỳ, Minh Kỳ đã tỏ rõ tư thái: Các ngươi tự quyết định đi.
Vệ vương phi biết chính mình không thể hy vọng gì ở Phượng Cảnh Nam, người nam nhân này có suy tính khác, hơn nữa lại quá mức bất công.
Chính bản thân của Vệ vương phi cũng rất mâu thuẫn.
Là mẫu thân, Minh Kỳ là nữ nhi thân sinh của nàng, nàng đương nhiên muốn chọn một hôn phu xứng đôi với nữ nhi. Nhưng mà ở đây phải có một điều kiện tiên quyết chính là: an toàn.
Nam nhân có một loại khát cầu bẩm sinh đối với quyền thế, loại dục vọng này thậm chí còn hơn hẳn khát vọng của động vật thời kỳ động dục, đủ để làm tinh thần của bọn họ điên đảo, trở nên liều lĩnh.
Quyền lợi của Minh Trạm có thể phân ra một bộ phận nhỏ cho Minh Kỳ chứ không phải cho trượng phu của Minh Kỳ.
Vệ vương phi không thích Nguyễn Hồng Nhạn, đương nhiên Nguyễn Hồng Nhạn không có điểm nào là không tốt, hắn tài hoa hơn người, cưỡi ngựa bắn cung đều xuất chúng, tuấn tú nhã nhặn, phong độ có thừa, đang ở độ tuổi thanh niên, xuất thân phú quý hiển hách.
Cơ hồ là một người hoàn mỹ, nhưng Vệ vương phi trải qua nhiều chuyện thăng trầm, trên đời này không hề tồn tại cái gì là chân chính hoàn mỹ, sự hoàn mỹ của Nguyễn Hồng Nhạn chỉ có thể làm cho hắn giả vờ rất hoàn mỹ. Người thâm tàng bất lộ như vậy cũng không thích hợp với Minh Kỳ.
Cho dù chỉ đơn thuần là kén rể cho Minh Kỳ thì Vệ vương phi cũng sẽ không chọn Nguyễn Hồng Nhạn.
Minh Trạm có cùng quan điểm với Vệ vương phi, Phượng Cảnh Nam cũng hơi lay động. Vệ vương phi không thể thay đổi ý tưởng của Phượng Cảnh Nam nhưng Minh Trạm thì có thể.
Minh Trạm trả lời Phượng Cảnh Nam như vậy, “Lúc trước phụ vương nói với ta, để ta thành thân với nữ nhi Nguyễn gia, nay lại bảo muốn làm chủ cho Nguyễn Thám Hoa. Phụ vương có nghĩ cho tình cảm của ta và Minh Kỳ hay không, nếu Nguyễn thám hoa được chọn thì chẳng lẽ ta còn có thể thú nữ nhi của Nguyễn gia nữa hay sao? Một bên là đế đô quyền quý, một bên là Phiên vương đế quốc, chẳng lẽ muốn học mấy tiểu hộ, hoán thân hay sao? Còn có Minh Kỳ, nàng có nguyện ý chọn Nguyễn thám hoa hay không?” (hoán thân=hai gia đình cưới con gái của nhau để làm dâu)
Phượng Cảnh Nam châm chước nói, “Hoàng bá phụ của ngươi lại không có ý kiến gì.”
“Hoàng bá phụ đương nhiên sẽ không phản đối. Đối với Hoàng thượng mà nói thì hành động của phụ vương tương đương với chế độ phân phong thời Tây Chu. Phụ vương cố ý để Trấn Nam Vương phủ một phân thành hai, tình cảm tốt đẹp của ta và Minh Kỳ có ích lợi gì cho đế đô hay sao? Chỉ cần chúng ta nghi kỵ nhau thì đế đô mới có cơ hội thừa dịp suy yếu quyền thế của Trấn Nam Vương phủ!” Giọng của Minh Trạm trở nên lạnh lùng, “Bầu trời không thể có hai mặt trời, một quốc gia không thể có hai chủ! Phụ vương để cho Minh Kỳ chấp chưởng một nửa quân quyền, vậy ngài đặt ta ở đâu! Ngày sau Trấn Nam Vương phủ phụng vương lệnh của ai! Phụ vương làm như vậy chẳng khác nào chia cắt Trấn Nam Vương phủ từ một thành hai! Tỷ đệ tình thâm là cái quái gì! Nằm chung giường làm sao có thể chấp nhận người khác ngủ ngáy cho được! Năm đó Tiên đế có mười nhi tử, nay chỉ còn ba người, số còn lại đều đã chết, dưới hoàng thổ vùi lấp xương khô, có người nào không phải là huynh đệ quan hệ huyết thống với phụ vương và Hoàng thượng hay không? Hiện tại ta không thể hạ thủ với Minh Kỳ nhưng sau này thì sao? Hết năm này sang năm khác hoài nghi trong lòng, ngày qua ngày cảm thấy bị uy hiếp khiến ta sẽ làm ra điều gì thì chính ta cũng không biết! Khi có người bóp cổ phụ vương thì phụ vương sẽ làm gì? Như vậy ngày sau ta sẽ làm gì? Nếu phụ vương để cho Minh Kỳ thành thân với Nguyễn gia thì ta sẽ thượng thư thỉnh phế thế tử vị! Từ khi Trấn Nam Vương phủ dựng nên cho đến nay có vị thế tử nào nhận đủ vũ nhục như ta hay chưa!” Minh Trạm nghỉ ngơi một hơi, lời nói càng thêm lạnh lẽo, từ ngữ giống như tích tụ từ dưới đáy lòng, mang theo oán hận một cách sắc bén, “Quân quyền có thể phân, quan hệ thông gia có thể tước đoạt!”
Phượng Cảnh Nam nheo một bên mắt trái, tay đặt trên một quyển sách, bình tĩnh hỏi, “Ngươi nghĩ như vậy à?”
“Ta không muốn nghĩ như vậy nhưng chuyện mà phụ vương làm lại khiến người ta không thể không nghĩ như vậy.” Minh Trạm một bước cũng không nhường, “Ta tự hỏi không có gì thất đức nhưng phụ vương cứ không chịu tin ta.”
“Ngươi đã làm gì khiến cho ta không thể tin ngươi hay sao?” Phượng Cảnh Nam dù sao cũng là người cay nghiệt, hắn hỏi như vậy làm cho Minh Trạm không thể trả lời, nếu trả lời có thì là thất đức, trả lời không thì Phượng Cảnh Nam sẽ hỏi, vậy tại sao ngươi lại cho rằng bổn Vương không chịu tin ngươi?
“Nếu ta là ngươi thì ta sẽ không nói những lời không khéo léo như vậy.” Minh Trạm nháy mắt trở nên trầm mặc, làm cho Phượng Cảnh Nam thản nhiên đoạt lại chủ quyền, hắn bình tĩnh giáo huấn Minh Trạm, “Khi không nắm chắc khả năng đắc thắng thì đừng bại lộ nhược điểm của mình, càng không cần phải lấy bản thân mình ra để uy hiếp kẻ khác. Ta là phụ thân của ngươi, ngươi đương nhiên có thể uy hiếp ta.”
“Minh Trạm, ta không phải chỉ có một mình ngươi là hài tử. Năm đó Tiên đế cũng có ý đồ làm cho tất cả hài tử của mình có thể bảo tồn, bất quá Tiên đế làm không tốt. Làm phụ mẫu luôn có hy vọng xa vời này.” Phượng Cảnh Nam nhấc tay rót một tách trà nhỏ, chậm rãi nhấp một chút rồi ôn hòa nói, “Thân phận của ngươi, địa vị của ngươi, tài trí của ngươi, thậm chí đủ loại hành động khéo léo của ngươi, ta đều biết rất rõ. Khi ngươi còn nhỏ, ta không chú ý đến ngươi, thậm chí đem ngươi đưa đến đế đô làm chất tử. Ta tán thưởng ngươi mặc dù ta không quá thích ngươi, liên tiếp giáo huấn ngươi nhưng ta phải thừa nhận là ta phải tán thưởng ngươi. Sau khi ngươi mở miệng thì ta lập tức thỉnh phong thế tử cho ngươi, ta nghĩ trong chuyện này ta chẳng có bất cứ tư tâm gì. Ngươi cũng biết chuyện này cần thời cơ, ngươi và Hoàng huynh có quan hệ rất thân cận, nhưng nếu không có một câu lỡ lời của Hoàng huynh ở trong thư thì việc thỉnh phong cho ngươi chẳng dễ dàng như vậy.”
“Ngươi tạo ra thời cơ, còn ta thì bắt được thời cơ, chúng ta cùng thúc đẩy chuyện này.” Nhếch môi với Minh Trạm, khuôn mặt lạnh lùng, tư thái của Phượng Cảnh Nam càng thêm ung dung thản nhiên, “Khi đó chúng ta đều không phải là không có mâu thuẫn, nhưng ta biết ngươi thích hợp với thế tử vị cho nên ta mới thỉnh phong cho ngươi.”
“Rồi sau đó ngươi bắt đầu thảo luận chính sự, ta lúc nào cũng dẫn ngươi theo bên cạnh, ngươi có cái gì không hiểu thì ta tận lực đích thân dạy cho ngươi, ta cho rằng trên phương diện này thì ta xem như đủ tư cách, ngươi nói thử xem?” Phượng Cảnh Nam nhìn chằm chằm Minh Trạm mà hỏi.
Minh trạm gật gật đầu.
Phượng Cảnh Nam tiếp tục nói, “Trước khi đến đế đô, ngoại trừ Phạm Duy, ta còn cho ngươi Phùng Trật, Tề Cạnh, Triển Tuấn làm thư đồng của ngươi, phụ thân của bọn họ đều là cánh tay đắc lực của ta. Theo ta được biết, các ngươi ở chung cũng không tệ. Đương nhiên ngay cả Hoàng huynh mà ngươi cũng có thể chọc cho vui vẻ thì mấy người bọn họ đương nhiên cũng chẳng thành vấn đề gì với ngươi.”
“Minh Trạm, thế tử vị, cùng với mưu thần võ tướng tương lai của ngươi, cái gì có thể cho ngươi thì ta đều cho thứ tốt nhất, ta đã hết sức an bài cho ngươi.” Phượng Cảnh Nam thở dài, “Vẫn là câu nói kia, ta không phải chỉ có một mình ngươi là hài tử, ta cũng phải vì bọn họ mà lo lắng một chút. Ta không biết có thể bảo hộ toàn bộ bọn họ hay không. Ngươi là ta đích thân thỉnh phong, tương lại Trấn Nam Vương phủ đương nhiên phải giao cho ngươi. Tất cả huynh đệ tỷ muội đều phải nghe theo tâm ý của ngươi, ngươi là Phiên vương tương lai.”
“Đây không chỉ là lời hứa của ta, đây là chiều hướng phát triển của tương lai, mặc dù là ta thì cũng không thể kháng cự tình thế này.” Phượng Cảnh Nam thản nhiên nói, “Ta đã lập ngươi làm thế tử thì sẽ không phế bỏ ngươi. Ngươi cũng xuất chúng như Minh Kỳ, ta không thích mẫu thân của ngươi nhưng phải thừa nhận nàng quả thật là một mẫu thân vĩ đại, ngươi có ngày hôm nay cũng nhờ vào một tay dạy dỗ của nàng. Bất quá, hôm nay ta dạy ngươi một đạo lý, lấy bản thân mình ra uy hiếp người khác là một hành vi ngu xuẩn, cho nên hôm nay ngươi uy hiếp không được ta.”
“Trước tiên nói đến chuyện của ngươi và Vương phi đi, Vương phi vẫn chưa nhìn trúng nữ nhi của Nguyễn gia đúng không?”
Cho đến hiện tại Minh Trạm mới thật sự cảm nhận được Phượng Cảnh Nam đáng sợ, người nam nhân này có thể hiểu thấu lòng người, khi ngươi bất tri bất giác thì người này đã đoạt lấy quyền khống chế thế cục. Rất nhiều chuyện người nam nhân này còn biết rõ ràng hơn cả hắn tưởng tượng. Bất quá Minh Trạm có thể bưng bít đến ngày hôm nay, nếu bị Phượng Cảnh Nam nói hai ba câu liền bị hù dọa thì Phượng Cảnh Nam sẽ không cần kiêng kỵ hắn như vậy, Minh Trạm cũng không cần oán hận nói ra những lời tàn khốc như thế, nếu ôn hòa nhẹ nhàng với Phượng Cảnh Nam thì chỉ càng lộ ra bộ dáng mất phong độ, Minh Trạm đưa tay đến trước mặt của Phượng Cảnh Nam, cầm lấy chiếc ấm bằng bạch ngọc, tự mình rót một tách trà nhỏ, uống nửa tách rồi nghiêm mặt nói, “Có thích hay không thì hôn sự kia là chuyện của hai gia tộc cũng không phải chuyện của hai người.” Ngụ ý, nếu ta không thích thì Nguyễn gia cũng là của ta.”
“Không, ta không phải có ý này.” Phượng Cảnh Nam tán thưởng sự trấn tĩnh của Minh Trạm, hắn cười một cách ung dung, “Đạo lý này ngươi và Vương phi đều hiểu được. Minh Trạm, nói trắng ra, với tính tình của Vương phi thì sẽ không ưng muội muội của Nguyễn thám hoa. Ta rất hiểu mẫu thân của ngươi, nàng thích tiểu hài tử bình tĩnh trầm ổn, huống chi ngày đó ngươi đã ba hoa ở trước mặt Kính Mẫn hoàng tỷ, ngày sau thú thê thì nhất định sẽ cho một hài nhi làm kế tử của tiểu Quận quân trên danh nghĩa. Nữ nhi của Nguyễn Hồng Phi, bất luận về tính cách hay là thân phận thì đều làm cho mẫu thân của ngươi ưa thích, nhưng ta nghe được tin tức chính là Vương phi rất sủng ái muội muội của Nguyễn thám hoa.” Phượng Cảnh Nam không thể tùy tiện đem bất cứ nữ nhân nào gả cho Minh Trạm làm chính phi, đương nhiên hắn đã tinh tế hỏi thăm tính tình của Nguyễn Gia Duệ, trên thực tế hắn cũng có đồng quan điểm với Vương phi, Nguyễn Gia Duệ có thể làm một thế tử phi rất tốt. Cho nên phản ứng của Vệ vương phi làm cho Phượng Cảnh Nam sinh nghi.
“Ta nghĩ rằng trong chuyện này nhất định có gì đó, bất quá ngươi và Vương phi hiển nhiên là không muốn nói cho ta biết. Ta cũng không muốn biết.” Giọng của Phượng Cảnh Nam không cao nhưng lại chỉ thẳng vào trọng điểm, “Ngươi và Vương phi cũng không xem trọng hôn sự với nữ nhi của Nguyễn gia, như vậy ta chọn Nguyễn Hồng Nhạn cho Minh Kỳ thì cớ gì các ngươi lại kịch liệt phản đối?”
Phượng Cảnh Nam trào phúng, “Cho dù mình không cần thì cũng không cho phép kẻ khác nhặt vào trong tay có phải hay không?”
Phượng Cảnh Nam an nhàn lên tiếng, ánh mắt lại tràn đầy áp bách mà nhìn về phía Minh Trạm, gằn từng chữ, “Minh Trạm, ngươi cũng quá bá đạo!”
…………..
P/S: 2 mẹ con cùng bá đạo =)).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.