Chương 50: Than Thở
Thạch Đầu Dữ Thủy
01/12/2015
Minh Trạm rời khỏi yến tiệc trước thời gian là do một tay của Phượng Minh Nghĩa diễn trò.
Phượng Minh Thụy cũng không có hứng thú đối với loại yến tiệc vô vị này, chỉ ngồi xuống một chút liền đứng dậy cáo từ.
Phượng Cảnh Kiền luôn hiền hòa đối với huynh đệ Minh Lễ, Minh Lễ đại hôn chẳng những ban cho rất nhiều lễ vật phong phú mà còn để các hoàng tử nghỉ ngơi một ngày, cho bọn họ đến đây giúp vui.
Phượng Minh Thụy và Minh Trạm rời tiệc một trước một sau làm cho Phượng Minh Lan không khỏi nghĩ nhiều, Ngụy Ninh để Ngụy An ở lại uống rượu, chính mình cũng rời đi.
“Minh Trạm, Minh Trạm.” Ngụy Ninh đuổi theo ra ngoài, lôi kéo tay của Minh Trạm để quan sát, thấy trên vạt y bào của hắn bị bẩn một mảng to bằng nắm tay, sờ sờ xiêm y của Minh Trạm, cảm thấy rất dày, liền hỏi, “Nghe nói ngươi bị bỏng, không sao chứ?”
Minh Trạm lắc đầu, Ngụy Ninh thở phào nhẹ nhõm, vừa cười vừa nói, “Vậy là tốt rồi.” Phạm Duy mỉm cười liếc mắt nhìn Ngụy Ninh một cái, “Hầu gia quá khách khí. Chỉ là bẩn ngoại bào mà thôi, nếu thật sự bị bỏng thì đại gia và nhị gia sẽ không qua loa mà để tứ gia hồi cung như vậy đâu.”
Ngụy Ninh cười, “Quan tâm quá sẽ hóa loạn, không nhìn một chút thì sẽ lo lắng.” Tầm mắt hơi giao nhau với Phạm Duy, sau đó lập tức dừng trên người của Minh Trạm, mở ra chiếc áo choàng lông chồn thêu thanh liên đang khoác trên tay rồi phủ lên người của Minh Trạm, cẩn thận thắt lại dây nơ, mỉm cười hòa thuận vui vẻ, “Ngươi mặc đi, đi ra ngoài như vậy cũng không được hay lcho ắm. Có áo choàng thì có thể che lấp một chút.”
Phạm Duy mỉm cười tán thưởng, “Hầu gia thật ân cần chu đáo, ta thay công tử cảm tạ ngài.” Nói xong liền thi lễ với Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh sờ sờ cái cằm trơn bóng, tiểu tử ngươi hình như không quá thân thiện với ta, nghĩ rằng lão tử mỗi ngày chẳng phải đều mỉm cười vui vẻ hay sao, Ngụy Ninh đưa tay nâng Phạm Duy dậy rồi vừa cười vừa nói, “Phạm Duy, ta cùng với công tử của ngươi chẳng những là cốt nhục chí thân mà còn có tình cảm sư trò, ngươi cũng từng theo ta học nhạc lý, xem như là một nửa đồ đệ của ta. Vì vậy không cần phải nói cảm tạ. Nói như vậy nghe rất xa lạ.”
Không đợi Phạm Duy mở miệng thì Ngụy Ninh đã giành trước, “Được rồi, đừng đứng nói chuyện trong gió nữa. Minh Trạm, lên xe đi, trong xe dù sao cũng ấm áp hơn.” Lại dặn dò Minh Trạm, “Hồi cung nhớ nói với Hoàng thượng một tiếng, đừng để Hoàng thượng lo lắng nơi này.”
Vóc dáng của Ngụy Ninh không thấp, khoảng một thước tám, Minh Trạm còn kém hắn hơn phân nửa cái đầu, Ngụy Ninh khi nói chuyện luôn mang theo vẻ thân thiết rất tự nhiên, sẽ làm cho ngươi có cảm giác hắn đang quan tâm đến ngươi. Hơn nữa ngôn hành của Ngụy Ninh lại tràn đầy tính nghệ thuật, trong lòng của Minh Trạm dâng lên một chút tán thưởng, Ngụy Ninh lại có thân phận là Đại Lý Tự Khanh, hơn nữa được Phượng Cảnh Kiền tín nhiệm, quả nhiên là có một chút bản lĩnh.
Minh Trạm viết hai chữ trong lòng bàn tay của Ngụy Ninh: Hồ ly.
Ngụy Ninh dở khóc dở cười, xoa đầu của Minh Trạm rồi nói, “Đi đi, ta cũng phải về phủ.”
Phượng Cảnh Kiền nghe thấy Minh Trạm cầu kiến thì lập tức tuyên triệu.
Trong ngự thư phòng thật ấm áp, Minh Trạm đã thay đổi xiêm y, hắn không ngờ lúc này vẫn còn thần tử ở đây, không khỏi sửng sốt một chút. Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Không sao, vì sao lại quay trở về sớm như vậy. Hôn lễ của Minh Lễ náo nhiệt chứ?”
Minh Trạm bước đến hành lễ rồi tiến lên viết chữ vào lòng bàn tay của Phượng Cảnh Kiền, Phượng Cảnh Kiền đang ngồi trên kháng, thấy đầu ngón tay của Minh Trạm hơi lạnh thì liền thuận miệng phân phó Phùng Thành, “Mang đến thủ noãn lô cho Minh Trạm.” Vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh rồi nói, “Ngươi ngồi xuống đây đi.”
Minh Trạm lắc đầu, viết nói, “Ta về trước, Hoàng bá phụ còn bận việc mà.”
“Không sao, trẫm đang suy nghĩ, ngươi nay đã mười ba, sang năm liền mười bốn. Minh Kỳ cùng tuổi với ngươi, trẫm muốn sớm ban tặng phong hào cho Minh Kỳ, Lễ bộ nơi này đang lựa chọn phong hào, ngươi nhìn cái nào được thì trẫm sẽ để bọn họ lập chiếu chỉ.” Phượng Cảnh Kiền vừa cười vừa lấy ra một quyển tấu chương rồi đưa cho Minh Trạm.
Minh Trạm mở ra, thấy phía trên có vài chữ Gia Ninh, Hòa Thụy, Thục Nhàn, Ninh Quốc. Minh Trạm chỉ hai chữ Ninh Quốc, Phượng Cảnh Kiền mỉm cười, “Trẫm cũng thấy phong hào này rất khá.” Lại liếc mắt nhìn thần tử đang ngồi phía bên dưới, “Đông Thư, ngươi đi lập chiếu chỉ, Nữ nhi thục đức đôn mục của Trấn Nam Vương, phong làm nhất phẩm Ninh Quốc quận chúa.” (thục đức trung hậu kính cẩn)
Thục đức đôn mục.
Đây được xem là lời ca ngợi cực hạn.
Minh Trạm vừa cười vừa kéo tay của Phượng Cảnh Kiền rồi viết lên đó, “Hoàng bá phụ, trước tiên ngài khoan hẵng chỉ hôn cho tỷ tỷ.”
Phượng Cảnh Kiền cười, “Ngươi thật sự lo chuyện bao đồng, nữ hài tử đến tuổi thì phải xuất giá. Ngươi cũng vậy, trẫm cũng phải lo lắng đến hôn sự của ngươi, một nữ nhân danh môn thục đức cho ngươi là chuyện không thể thiếu.”
Minh Trạm viết nói, “Đám nữ nhân phiền chết người, có cái gì tốt đâu. Một đám giọng the thé, nói chuyện giống như con muỗi, ta không cần. Với lại còn có tam ca mà, ngài trước hết nên quan tâm tam ca đi.”
Phượng Cảnh Kiền cười ha ha, nựng nựng hai gò má mũm mĩm của Minh Trạm, “Tiểu tử ngốc, ngươi thì biết cái gì. Tuổi của các ngươi chẳng cách nhau là bao, Minh Liêm lớn hơn ngươi một tuổi, bằng tuổi với Minh Thụy, vừa lúc phải chọn hoàng phi cho Minh Thụy, thôi thì cứ chọn cùng một lúc. Ngươi đại hôn trước, sau đó đi theo trẫm vào triều làm chính sự, giúp trẫm phân ưu. Chẳng lẽ cứ giống như tiểu hài tử hoài, mỗi ngày đều ham chơi lêu lỏng hay sao?”
Minh Trạm không rõ lắm ý tứ của Phượng Cảnh Kiền, người này nhốt hắn lại rồi xem như đang nuôi heo, vì sao lại nổi lên tâm tư muốn cho hắn vào triều? Minh Trạm chỉ chỉ cổ họng của mình, Phượng Cảnh Kiền vừa cười vừa nói, “Mặc dù không thể nói chuyện nhưng lỗ tai cũng không phải là không nghe thấy. Ngươi là đích tử duy nhất của Cảnh Nam, lại có tư chất như vậy, trẫm mỗi ngày vì nước mà phải làm lụng vất vả, đám tiểu tử các ngươi lại nhàn rỗi cả ngày, thật sự là không có đạo lý.” Trong lời nói chứa đựng rất nhiều ý tứ sủng ái, cho dù đối với nhi tử của chính mình thì Phượng Cảnh Kiền cũng ít khi có thái độ ôn hòa như vậy.
Việc này Minh Trạm không có quyền từ chối, dù sao hắn cũng không định từ chối, tuy Phượng Cảnh Kiền cũng không dễ sống cùng, nhưng mà cứ ngồi xổm ở trong Thạch Lưu viện để dưỡng béo thì cũng không phải cách, cho dù là lấy hạt dẻ trong lò lửa thì hắn cũng chỉ đành thử một lần. Minh Trạm lại viết nói, “Bá phụ, ngươi nhất định đừng chỉ hôn cho tỷ tỷ nha.”
“Đã biết, ngươi thật sự là lo chuyện bao đồng.”
Minh Trạm cong lên ánh mắt cười, cầm tay của Phượng Cảnh Kiền mà lắc lư, chu miệng lên, nhắm ngay môi của Phượng Cảnh Kiền mà hôn một cái chụt trong không khí, sau đó lại chớp chớp mắt.
Phượng Cảnh Kiền chống tay xuống bàn, cười đến mức bờ vai cũng rung rung, hiếm thấy Minh Trạm tự tin như thế, khoát tay cười, “Đi đi, đừng cả ngày làm trò quái đản như vậy.”
Minh Trạm hành lễ, lắc lư tiêu sái rời đi.
Phượng Cảnh Kiền vừa cười vừa khen với đám thần tử, “Điệt tử của trẫm thông minh khả ái, thật sự là hiếm thấy. Nếu trẫm có nhi tử như vậy thì chẳng còn cầu gì hơn.”
Đối với chuyện của Vạn tuế gia, cho dù chỉ là vô duyên vô cớ hắt hơi một cái thì mọi người cũng phải cân nhắc ba ngày ba đêm, huống chi lần này Vạn tuế gia lại nói rõ ràng như thế. Không đợi trời hoàn toàn tối mịt thì những lời của Vạn tuế gia đã lặng lẽ được truyền đến tai của các quyền thần quốc thích ở khắp đế đô.
Mọi người lấy ra một loại tâm tình hưng phấn mà cẩn thận bí mật truyền tin cho bè phái, đóng cửa lại rồi kề sát tai mà lén lút thấp giọng nghị luận, “Ý của Vạn tuế gia là sao vậy? Tứ công tử bị câm mà? Chẳng lẽ Vạn tuế gia muốn lập tứ công tử làm thế tử hay sao?”
Phượng Cảnh Nam dù có quyền lực như thế nào thì việc hắn lập thế tử vẫn phải được Phượng Cảnh Kiền chấp thuận, sau đó thượng thư chờ chuẩn tấu thì người này mới có tư cách thừa kế. Nếu không thì Phượng Cảnh Nam cần gì phải đưa Phượng Minh Lễ vào đế đô?
Khi Phượng Cảnh Nam nhận được tin này thì cũng khó tránh khỏi mà phải suy nghĩ sâu xa: Ca ca của hắn muốn gây bất hòa à? Hay là Minh Trạm cho ca ca của hắn uống mê hồn đan?
Cho dù ý tứ của Phượng Cảnh Kiền là như thế nào thì thế tử của Trấn Nam Vương phủ đương nhiên tốt nhất là được đích thân Hoàng đế Phượng Cảnh Kiền tán thành, nhưng quan trọng hơn là cũng phải được Phượng Cảnh Nam chấp thuận, nếu không một khi quyền lực của Trấn Nam Vương phủ bị chuyển tiếp mà gặp chuyện bất trắc thì trong triều cũng khó tránh khỏi chấn động.
Nhưng mà việc này cũng không cần vội.
Dù sao huynh đệ Phượng thị vẫn đang chính trực tráng niên, tiếp qua hai mươi năm nữa lập thế tử cũng không thành vấn đề.
“Phụ vương có ở trong phòng hay không?” Ngoài phòng truyền đến giọng nói trong trẻo của Minh Kỳ.
Phượng Cảnh Nam đem sự vụ dở dang gác sang một bên, khóe môi nhếch lên một nụ cười, cất cao giọng nói, “Kỳ nhi, vào đi.”
Bước chân của Minh Kỳ rất vang dội, tuyệt đối không phải loại nhẹ nhàng uyển chuyển, mà là gọn gàng nhanh chóng, có thể thấy được điều này trên những người có công phu không kém. Đẩy cửa ra, Minh Kỳ còn mặc thanh y nhuyễn giáp, ánh mắt sắc bén sáng ngời, Phượng Cảnh Nam cười nói, “Nhanh như vậy mà đã quay về rồi ư, ta còn nghĩ rằng sẽ phải mất hai ngày cơ chứ.”
“Bảo là thổ phỉ nhưng cả ổ chưa đến trăm người.” Minh Kỳ tự mình rót một tách trà nhỏ, ngửa đầu uống cạn rồi cười nói, “Phụ vương cho nữ nhi những người đó, vẫn chưa làm nữ nhi vừa lòng.”
Phượng Cảnh Nam dẫn Minh Kỳ ngồi lên nhuyễn tháp, vừa cười vừa nói, “Bởi vì nữ nhi của ta có khả năng mà.”
“Là phụ vương dạy giỏi thôi, đây gọi là minh sư xuất cao đồ.”
Phụ tử hai người tâng bốc lẫn nhau một lúc, Phượng Cảnh Nam vừa cười vừa nói với Minh Kỳ, “Phong hào của ngươi đã có, nhất phẩm Ninh Quốc quận chúa.”
Minh Kỳ không hề ngạc nhiên, nàng là đích nữ, được phong làm quận chúa là chuyện đã nằm trong dự kiến, nhưng Minh Kỳ lại nhướng mày nói, “Vậy phụ vương trước tiên đừng an bài hôn sự cho nữ nhi, bây giờ nữ nhi vẫn chưa muốn xuất giá.”
“Thế thì có thể đính hôn trước hay không?” Phượng Cảnh Nam nhấp một ngụm trà.
Trong mắt của Minh Kỳ lộ ra vài phần sắc bén, vừa cười vừa dựa vào nhuyễn tháp, bắt chéo chân, hơi hơi đong đưa, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói, “Như vậy cũng phải để cho nữ nhi tự mình lựa chọn, không nhìn trước thì nữ nhi rất lo lắng.”
“Ừm, bây giờ ngươi vẫn còn nhỏ, không cần phải vội.” Minh Kỳ là ái nữ của hắn, Phượng Cảnh Nam đương nhiên sẽ giúp nữ nhi của mình. Điều chỉnh lại tư thế ngồi, Phượng Cảnh Nam nghiêng người nhìn về phía Minh Kỳ, “Hoàng bá phụ của ngươi có ý muốn Minh Trạm tham dự vào triều chính.”
“Minh Trạm bây giờ còn nhỏ, dù sao cũng phải đợi Minh Trạm thành hôn đã.” Minh Kỳ suy nghĩ rất nhanh, nhìn phụ thân mà nói, “Minh Trạm ngoại trừ bị câm thì không có khuyết điểm nào khác. Hắn lại là đích tử, ở trong cung nhất định rất thân cận với Hoàng bá phụ. Hoàng bá phụ làm như vậy là cực kỳ hợp tình hợp lý, đại ca nhị ca cũng đều có cái danh đi lại với các đại thần, Minh Trạm thân là đích tử, ừm, theo ý của Hoàng bá phụ thì sẽ càng tiến thêm một bước nữa.”
“Ta muốn thỉnh Hoàng thượng ban tước cho Minh Trạm.” Phượng Cảnh Nam nói, nếu thỉnh phong Quận vương cho Minh Trạm thì cũng là một sự trấn an cho Minh Trạm, cũng có thể triêu cáo thiên hạ rằng thế tử vị đã dành cho người khác, do đó cũng tránh cho Minh Trạm và Minh Lễ Minh Nghĩa vì thế tử vị mà bất chấp thủ đoạn.
Minh Kỳ hiểu được tâm tư của phụ thân, liền cười nói, “Phụ vương, tước vị đối với chúng ta thật sự là vô dụng, chỉ có đám triều thần mới xem chúng như vận mệnh như bảo bối mà thôi. Phụ vương có tâm suy nghĩ vì Minh Trạm, nữ nhi nghĩ rằng Quận Vương là điều chắc chắn không thể thiếu được, cũng có thể làm cho Minh Trạm danh chính ngôn thuận ở lại đế đô. Nhưng mà phụ vương, Hoàng bá phụ phải đợi sau khi Minh Trạm thành hôn thì mới để cho hắn vào triều, hiện tại phụ vương dâng sớ thì Hoàng bá phụ chắc chắn sẽ áp chế, lý do cũng đã rõ ràng. Đây đã là quy củ, các hoàng tử đều được ban tước sau khi đại hôn. Còn nữa, nữ nhi thấy Hoàng bá phụ còn có dụng ý khác, nếu phụ vương có lòng thì không bằng trước tiên để đại ca quay về Vân Nam đi.”
Minh Kỳ nói một cách trấn định, “Phụ vương, người đã có ý định để Minh Trạm ở lại đế đô, nay đại ca đã thú thê, căn cơ của Trấn Nam Vương phủ là ở Vân Nam. Sau khi đại ca trở về thì phụ vương ắt hẳn sẽ để cho đại ca tự mình học cách xử lý sự vụ. Như vậy qua hai ba mươi năm sẽ không có người nào có khả năng lay động địa vị của đại ca. Đến lúc đó phụ vương lại thỉnh phong thế tử cho đại ca thì chẳng phải là nước chảy thành sông hay sao? Nay đại ca nhị ca đều ở đế đô, chẳng qua chỉ là tranh chủ quyền ở đế đô, phụ vương, Minh Trạm sẽ không cam tâm làm con rối, người nên phóng khoáng một chút. Nữ nhi vẫn không đồng ý đại ca lưu lại ở đế đô, Minh Trạm không thích người khác vung tay múa chân, đại ca tự biết bản thân hắn là thế tử được phụ vương lựa chọn, khó tránh khỏi sẽ có ngạo khí. Mà nhị ca cũng đã đến đế đô, đại ca nhị ca lại là thân huynh đệ, cá tính của Minh Trạm cũng không thuộc loại cúi mình phục tùng, bọn họ muốn thu phục Minh Trạm thì thật sự là đang vọng tưởng. Nếu thu phục không được, như vậy cứ giao quyền cho Minh Trạm, để Minh Trạm tiếp nhận quyền lực ở đế đô, như thế cho dù ngày sau Minh Trạm và đại ca bất hòa thì đại ca vẫn cần Minh Trạm ở đế đô hợp tác, Minh Trạm cũng cần Trấn Nam Vương phủ củng cố. Bọn họ có thể lợi dụng lẫn nhau, như vậy Trấn Nam Vương phủ mới có thể phòng thủ kiên cố.”
Phượng Cảnh Nam không có biểu cảm, sau một lúc lâu trầm mặc thì mới đặt chiếc tách sứ sang chiếc bàn trạm trổ hoa đào ở bên cạnh, sờ sờ đầu của Minh Kỳ rồi than thở, “Tiếc rằng nhi nữ của ta lại mang phận nữ nhi.”
………
Phượng Minh Thụy cũng không có hứng thú đối với loại yến tiệc vô vị này, chỉ ngồi xuống một chút liền đứng dậy cáo từ.
Phượng Cảnh Kiền luôn hiền hòa đối với huynh đệ Minh Lễ, Minh Lễ đại hôn chẳng những ban cho rất nhiều lễ vật phong phú mà còn để các hoàng tử nghỉ ngơi một ngày, cho bọn họ đến đây giúp vui.
Phượng Minh Thụy và Minh Trạm rời tiệc một trước một sau làm cho Phượng Minh Lan không khỏi nghĩ nhiều, Ngụy Ninh để Ngụy An ở lại uống rượu, chính mình cũng rời đi.
“Minh Trạm, Minh Trạm.” Ngụy Ninh đuổi theo ra ngoài, lôi kéo tay của Minh Trạm để quan sát, thấy trên vạt y bào của hắn bị bẩn một mảng to bằng nắm tay, sờ sờ xiêm y của Minh Trạm, cảm thấy rất dày, liền hỏi, “Nghe nói ngươi bị bỏng, không sao chứ?”
Minh Trạm lắc đầu, Ngụy Ninh thở phào nhẹ nhõm, vừa cười vừa nói, “Vậy là tốt rồi.” Phạm Duy mỉm cười liếc mắt nhìn Ngụy Ninh một cái, “Hầu gia quá khách khí. Chỉ là bẩn ngoại bào mà thôi, nếu thật sự bị bỏng thì đại gia và nhị gia sẽ không qua loa mà để tứ gia hồi cung như vậy đâu.”
Ngụy Ninh cười, “Quan tâm quá sẽ hóa loạn, không nhìn một chút thì sẽ lo lắng.” Tầm mắt hơi giao nhau với Phạm Duy, sau đó lập tức dừng trên người của Minh Trạm, mở ra chiếc áo choàng lông chồn thêu thanh liên đang khoác trên tay rồi phủ lên người của Minh Trạm, cẩn thận thắt lại dây nơ, mỉm cười hòa thuận vui vẻ, “Ngươi mặc đi, đi ra ngoài như vậy cũng không được hay lcho ắm. Có áo choàng thì có thể che lấp một chút.”
Phạm Duy mỉm cười tán thưởng, “Hầu gia thật ân cần chu đáo, ta thay công tử cảm tạ ngài.” Nói xong liền thi lễ với Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh sờ sờ cái cằm trơn bóng, tiểu tử ngươi hình như không quá thân thiện với ta, nghĩ rằng lão tử mỗi ngày chẳng phải đều mỉm cười vui vẻ hay sao, Ngụy Ninh đưa tay nâng Phạm Duy dậy rồi vừa cười vừa nói, “Phạm Duy, ta cùng với công tử của ngươi chẳng những là cốt nhục chí thân mà còn có tình cảm sư trò, ngươi cũng từng theo ta học nhạc lý, xem như là một nửa đồ đệ của ta. Vì vậy không cần phải nói cảm tạ. Nói như vậy nghe rất xa lạ.”
Không đợi Phạm Duy mở miệng thì Ngụy Ninh đã giành trước, “Được rồi, đừng đứng nói chuyện trong gió nữa. Minh Trạm, lên xe đi, trong xe dù sao cũng ấm áp hơn.” Lại dặn dò Minh Trạm, “Hồi cung nhớ nói với Hoàng thượng một tiếng, đừng để Hoàng thượng lo lắng nơi này.”
Vóc dáng của Ngụy Ninh không thấp, khoảng một thước tám, Minh Trạm còn kém hắn hơn phân nửa cái đầu, Ngụy Ninh khi nói chuyện luôn mang theo vẻ thân thiết rất tự nhiên, sẽ làm cho ngươi có cảm giác hắn đang quan tâm đến ngươi. Hơn nữa ngôn hành của Ngụy Ninh lại tràn đầy tính nghệ thuật, trong lòng của Minh Trạm dâng lên một chút tán thưởng, Ngụy Ninh lại có thân phận là Đại Lý Tự Khanh, hơn nữa được Phượng Cảnh Kiền tín nhiệm, quả nhiên là có một chút bản lĩnh.
Minh Trạm viết hai chữ trong lòng bàn tay của Ngụy Ninh: Hồ ly.
Ngụy Ninh dở khóc dở cười, xoa đầu của Minh Trạm rồi nói, “Đi đi, ta cũng phải về phủ.”
Phượng Cảnh Kiền nghe thấy Minh Trạm cầu kiến thì lập tức tuyên triệu.
Trong ngự thư phòng thật ấm áp, Minh Trạm đã thay đổi xiêm y, hắn không ngờ lúc này vẫn còn thần tử ở đây, không khỏi sửng sốt một chút. Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Không sao, vì sao lại quay trở về sớm như vậy. Hôn lễ của Minh Lễ náo nhiệt chứ?”
Minh Trạm bước đến hành lễ rồi tiến lên viết chữ vào lòng bàn tay của Phượng Cảnh Kiền, Phượng Cảnh Kiền đang ngồi trên kháng, thấy đầu ngón tay của Minh Trạm hơi lạnh thì liền thuận miệng phân phó Phùng Thành, “Mang đến thủ noãn lô cho Minh Trạm.” Vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh rồi nói, “Ngươi ngồi xuống đây đi.”
Minh Trạm lắc đầu, viết nói, “Ta về trước, Hoàng bá phụ còn bận việc mà.”
“Không sao, trẫm đang suy nghĩ, ngươi nay đã mười ba, sang năm liền mười bốn. Minh Kỳ cùng tuổi với ngươi, trẫm muốn sớm ban tặng phong hào cho Minh Kỳ, Lễ bộ nơi này đang lựa chọn phong hào, ngươi nhìn cái nào được thì trẫm sẽ để bọn họ lập chiếu chỉ.” Phượng Cảnh Kiền vừa cười vừa lấy ra một quyển tấu chương rồi đưa cho Minh Trạm.
Minh Trạm mở ra, thấy phía trên có vài chữ Gia Ninh, Hòa Thụy, Thục Nhàn, Ninh Quốc. Minh Trạm chỉ hai chữ Ninh Quốc, Phượng Cảnh Kiền mỉm cười, “Trẫm cũng thấy phong hào này rất khá.” Lại liếc mắt nhìn thần tử đang ngồi phía bên dưới, “Đông Thư, ngươi đi lập chiếu chỉ, Nữ nhi thục đức đôn mục của Trấn Nam Vương, phong làm nhất phẩm Ninh Quốc quận chúa.” (thục đức trung hậu kính cẩn)
Thục đức đôn mục.
Đây được xem là lời ca ngợi cực hạn.
Minh Trạm vừa cười vừa kéo tay của Phượng Cảnh Kiền rồi viết lên đó, “Hoàng bá phụ, trước tiên ngài khoan hẵng chỉ hôn cho tỷ tỷ.”
Phượng Cảnh Kiền cười, “Ngươi thật sự lo chuyện bao đồng, nữ hài tử đến tuổi thì phải xuất giá. Ngươi cũng vậy, trẫm cũng phải lo lắng đến hôn sự của ngươi, một nữ nhân danh môn thục đức cho ngươi là chuyện không thể thiếu.”
Minh Trạm viết nói, “Đám nữ nhân phiền chết người, có cái gì tốt đâu. Một đám giọng the thé, nói chuyện giống như con muỗi, ta không cần. Với lại còn có tam ca mà, ngài trước hết nên quan tâm tam ca đi.”
Phượng Cảnh Kiền cười ha ha, nựng nựng hai gò má mũm mĩm của Minh Trạm, “Tiểu tử ngốc, ngươi thì biết cái gì. Tuổi của các ngươi chẳng cách nhau là bao, Minh Liêm lớn hơn ngươi một tuổi, bằng tuổi với Minh Thụy, vừa lúc phải chọn hoàng phi cho Minh Thụy, thôi thì cứ chọn cùng một lúc. Ngươi đại hôn trước, sau đó đi theo trẫm vào triều làm chính sự, giúp trẫm phân ưu. Chẳng lẽ cứ giống như tiểu hài tử hoài, mỗi ngày đều ham chơi lêu lỏng hay sao?”
Minh Trạm không rõ lắm ý tứ của Phượng Cảnh Kiền, người này nhốt hắn lại rồi xem như đang nuôi heo, vì sao lại nổi lên tâm tư muốn cho hắn vào triều? Minh Trạm chỉ chỉ cổ họng của mình, Phượng Cảnh Kiền vừa cười vừa nói, “Mặc dù không thể nói chuyện nhưng lỗ tai cũng không phải là không nghe thấy. Ngươi là đích tử duy nhất của Cảnh Nam, lại có tư chất như vậy, trẫm mỗi ngày vì nước mà phải làm lụng vất vả, đám tiểu tử các ngươi lại nhàn rỗi cả ngày, thật sự là không có đạo lý.” Trong lời nói chứa đựng rất nhiều ý tứ sủng ái, cho dù đối với nhi tử của chính mình thì Phượng Cảnh Kiền cũng ít khi có thái độ ôn hòa như vậy.
Việc này Minh Trạm không có quyền từ chối, dù sao hắn cũng không định từ chối, tuy Phượng Cảnh Kiền cũng không dễ sống cùng, nhưng mà cứ ngồi xổm ở trong Thạch Lưu viện để dưỡng béo thì cũng không phải cách, cho dù là lấy hạt dẻ trong lò lửa thì hắn cũng chỉ đành thử một lần. Minh Trạm lại viết nói, “Bá phụ, ngươi nhất định đừng chỉ hôn cho tỷ tỷ nha.”
“Đã biết, ngươi thật sự là lo chuyện bao đồng.”
Minh Trạm cong lên ánh mắt cười, cầm tay của Phượng Cảnh Kiền mà lắc lư, chu miệng lên, nhắm ngay môi của Phượng Cảnh Kiền mà hôn một cái chụt trong không khí, sau đó lại chớp chớp mắt.
Phượng Cảnh Kiền chống tay xuống bàn, cười đến mức bờ vai cũng rung rung, hiếm thấy Minh Trạm tự tin như thế, khoát tay cười, “Đi đi, đừng cả ngày làm trò quái đản như vậy.”
Minh Trạm hành lễ, lắc lư tiêu sái rời đi.
Phượng Cảnh Kiền vừa cười vừa khen với đám thần tử, “Điệt tử của trẫm thông minh khả ái, thật sự là hiếm thấy. Nếu trẫm có nhi tử như vậy thì chẳng còn cầu gì hơn.”
Đối với chuyện của Vạn tuế gia, cho dù chỉ là vô duyên vô cớ hắt hơi một cái thì mọi người cũng phải cân nhắc ba ngày ba đêm, huống chi lần này Vạn tuế gia lại nói rõ ràng như thế. Không đợi trời hoàn toàn tối mịt thì những lời của Vạn tuế gia đã lặng lẽ được truyền đến tai của các quyền thần quốc thích ở khắp đế đô.
Mọi người lấy ra một loại tâm tình hưng phấn mà cẩn thận bí mật truyền tin cho bè phái, đóng cửa lại rồi kề sát tai mà lén lút thấp giọng nghị luận, “Ý của Vạn tuế gia là sao vậy? Tứ công tử bị câm mà? Chẳng lẽ Vạn tuế gia muốn lập tứ công tử làm thế tử hay sao?”
Phượng Cảnh Nam dù có quyền lực như thế nào thì việc hắn lập thế tử vẫn phải được Phượng Cảnh Kiền chấp thuận, sau đó thượng thư chờ chuẩn tấu thì người này mới có tư cách thừa kế. Nếu không thì Phượng Cảnh Nam cần gì phải đưa Phượng Minh Lễ vào đế đô?
Khi Phượng Cảnh Nam nhận được tin này thì cũng khó tránh khỏi mà phải suy nghĩ sâu xa: Ca ca của hắn muốn gây bất hòa à? Hay là Minh Trạm cho ca ca của hắn uống mê hồn đan?
Cho dù ý tứ của Phượng Cảnh Kiền là như thế nào thì thế tử của Trấn Nam Vương phủ đương nhiên tốt nhất là được đích thân Hoàng đế Phượng Cảnh Kiền tán thành, nhưng quan trọng hơn là cũng phải được Phượng Cảnh Nam chấp thuận, nếu không một khi quyền lực của Trấn Nam Vương phủ bị chuyển tiếp mà gặp chuyện bất trắc thì trong triều cũng khó tránh khỏi chấn động.
Nhưng mà việc này cũng không cần vội.
Dù sao huynh đệ Phượng thị vẫn đang chính trực tráng niên, tiếp qua hai mươi năm nữa lập thế tử cũng không thành vấn đề.
“Phụ vương có ở trong phòng hay không?” Ngoài phòng truyền đến giọng nói trong trẻo của Minh Kỳ.
Phượng Cảnh Nam đem sự vụ dở dang gác sang một bên, khóe môi nhếch lên một nụ cười, cất cao giọng nói, “Kỳ nhi, vào đi.”
Bước chân của Minh Kỳ rất vang dội, tuyệt đối không phải loại nhẹ nhàng uyển chuyển, mà là gọn gàng nhanh chóng, có thể thấy được điều này trên những người có công phu không kém. Đẩy cửa ra, Minh Kỳ còn mặc thanh y nhuyễn giáp, ánh mắt sắc bén sáng ngời, Phượng Cảnh Nam cười nói, “Nhanh như vậy mà đã quay về rồi ư, ta còn nghĩ rằng sẽ phải mất hai ngày cơ chứ.”
“Bảo là thổ phỉ nhưng cả ổ chưa đến trăm người.” Minh Kỳ tự mình rót một tách trà nhỏ, ngửa đầu uống cạn rồi cười nói, “Phụ vương cho nữ nhi những người đó, vẫn chưa làm nữ nhi vừa lòng.”
Phượng Cảnh Nam dẫn Minh Kỳ ngồi lên nhuyễn tháp, vừa cười vừa nói, “Bởi vì nữ nhi của ta có khả năng mà.”
“Là phụ vương dạy giỏi thôi, đây gọi là minh sư xuất cao đồ.”
Phụ tử hai người tâng bốc lẫn nhau một lúc, Phượng Cảnh Nam vừa cười vừa nói với Minh Kỳ, “Phong hào của ngươi đã có, nhất phẩm Ninh Quốc quận chúa.”
Minh Kỳ không hề ngạc nhiên, nàng là đích nữ, được phong làm quận chúa là chuyện đã nằm trong dự kiến, nhưng Minh Kỳ lại nhướng mày nói, “Vậy phụ vương trước tiên đừng an bài hôn sự cho nữ nhi, bây giờ nữ nhi vẫn chưa muốn xuất giá.”
“Thế thì có thể đính hôn trước hay không?” Phượng Cảnh Nam nhấp một ngụm trà.
Trong mắt của Minh Kỳ lộ ra vài phần sắc bén, vừa cười vừa dựa vào nhuyễn tháp, bắt chéo chân, hơi hơi đong đưa, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói, “Như vậy cũng phải để cho nữ nhi tự mình lựa chọn, không nhìn trước thì nữ nhi rất lo lắng.”
“Ừm, bây giờ ngươi vẫn còn nhỏ, không cần phải vội.” Minh Kỳ là ái nữ của hắn, Phượng Cảnh Nam đương nhiên sẽ giúp nữ nhi của mình. Điều chỉnh lại tư thế ngồi, Phượng Cảnh Nam nghiêng người nhìn về phía Minh Kỳ, “Hoàng bá phụ của ngươi có ý muốn Minh Trạm tham dự vào triều chính.”
“Minh Trạm bây giờ còn nhỏ, dù sao cũng phải đợi Minh Trạm thành hôn đã.” Minh Kỳ suy nghĩ rất nhanh, nhìn phụ thân mà nói, “Minh Trạm ngoại trừ bị câm thì không có khuyết điểm nào khác. Hắn lại là đích tử, ở trong cung nhất định rất thân cận với Hoàng bá phụ. Hoàng bá phụ làm như vậy là cực kỳ hợp tình hợp lý, đại ca nhị ca cũng đều có cái danh đi lại với các đại thần, Minh Trạm thân là đích tử, ừm, theo ý của Hoàng bá phụ thì sẽ càng tiến thêm một bước nữa.”
“Ta muốn thỉnh Hoàng thượng ban tước cho Minh Trạm.” Phượng Cảnh Nam nói, nếu thỉnh phong Quận vương cho Minh Trạm thì cũng là một sự trấn an cho Minh Trạm, cũng có thể triêu cáo thiên hạ rằng thế tử vị đã dành cho người khác, do đó cũng tránh cho Minh Trạm và Minh Lễ Minh Nghĩa vì thế tử vị mà bất chấp thủ đoạn.
Minh Kỳ hiểu được tâm tư của phụ thân, liền cười nói, “Phụ vương, tước vị đối với chúng ta thật sự là vô dụng, chỉ có đám triều thần mới xem chúng như vận mệnh như bảo bối mà thôi. Phụ vương có tâm suy nghĩ vì Minh Trạm, nữ nhi nghĩ rằng Quận Vương là điều chắc chắn không thể thiếu được, cũng có thể làm cho Minh Trạm danh chính ngôn thuận ở lại đế đô. Nhưng mà phụ vương, Hoàng bá phụ phải đợi sau khi Minh Trạm thành hôn thì mới để cho hắn vào triều, hiện tại phụ vương dâng sớ thì Hoàng bá phụ chắc chắn sẽ áp chế, lý do cũng đã rõ ràng. Đây đã là quy củ, các hoàng tử đều được ban tước sau khi đại hôn. Còn nữa, nữ nhi thấy Hoàng bá phụ còn có dụng ý khác, nếu phụ vương có lòng thì không bằng trước tiên để đại ca quay về Vân Nam đi.”
Minh Kỳ nói một cách trấn định, “Phụ vương, người đã có ý định để Minh Trạm ở lại đế đô, nay đại ca đã thú thê, căn cơ của Trấn Nam Vương phủ là ở Vân Nam. Sau khi đại ca trở về thì phụ vương ắt hẳn sẽ để cho đại ca tự mình học cách xử lý sự vụ. Như vậy qua hai ba mươi năm sẽ không có người nào có khả năng lay động địa vị của đại ca. Đến lúc đó phụ vương lại thỉnh phong thế tử cho đại ca thì chẳng phải là nước chảy thành sông hay sao? Nay đại ca nhị ca đều ở đế đô, chẳng qua chỉ là tranh chủ quyền ở đế đô, phụ vương, Minh Trạm sẽ không cam tâm làm con rối, người nên phóng khoáng một chút. Nữ nhi vẫn không đồng ý đại ca lưu lại ở đế đô, Minh Trạm không thích người khác vung tay múa chân, đại ca tự biết bản thân hắn là thế tử được phụ vương lựa chọn, khó tránh khỏi sẽ có ngạo khí. Mà nhị ca cũng đã đến đế đô, đại ca nhị ca lại là thân huynh đệ, cá tính của Minh Trạm cũng không thuộc loại cúi mình phục tùng, bọn họ muốn thu phục Minh Trạm thì thật sự là đang vọng tưởng. Nếu thu phục không được, như vậy cứ giao quyền cho Minh Trạm, để Minh Trạm tiếp nhận quyền lực ở đế đô, như thế cho dù ngày sau Minh Trạm và đại ca bất hòa thì đại ca vẫn cần Minh Trạm ở đế đô hợp tác, Minh Trạm cũng cần Trấn Nam Vương phủ củng cố. Bọn họ có thể lợi dụng lẫn nhau, như vậy Trấn Nam Vương phủ mới có thể phòng thủ kiên cố.”
Phượng Cảnh Nam không có biểu cảm, sau một lúc lâu trầm mặc thì mới đặt chiếc tách sứ sang chiếc bàn trạm trổ hoa đào ở bên cạnh, sờ sờ đầu của Minh Kỳ rồi than thở, “Tiếc rằng nhi nữ của ta lại mang phận nữ nhi.”
………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.