Chương 19
Cute Kati
11/08/2023
Khoảng 7 giờ, tiếng còi xe đánh tan bầu không khí im lặng của bóng tối. Khả Thy ra mở cửa, cô trợn tròn mắt khi thấy thầy Bạch đang ngồi trong xe, công khai đậu trước nhà cô.
- Ai vậy con?
Khả Thy vội đóng sầm cửa lại.
- Không có ai hết, haha...
- Sao lại không có ai, để mẹ ra xem.
- Khôngggg!
Cô dùng hết sức bình sinh để giữ cửa, không cho mẹ đi ra. Nhưng chỉ với một cái liếc mắt của bà, chân cô đã mềm nhũn.
- Ô, là thầy chủ nhiệm của con kìa. Đến đón con đi học thêm đấy. Ra đi.
Khả Thy nhìn mẹ từ trên xuống dưới. Vẫn còn tưởng mình nghe nhầm. Bà nhắc lại:
- Lấy sách vở nhanh lên không thầy chờ, ơ con bé này?
Khả Thy nghe xong mà khờ luôn. Có thầy giáo nào dạy thêm mà đem xe hơi đi đón học sinh? Chẳng lẽ mẹ cô lại không nghĩ gì thật?
-----------------
Tiếng nhạc nhẹ du dương của nhà hàng này như nâng tâm trí của thực khách lên 9 tầng mây. Mùi hương của món ăn hòa quyện với không khí lãng mạn...
- Ủa thầy? Em tưởng là đi học?
Gia Bạch và Khả Thy ngồi đối diện nhìn nhau trong khi nhà bếp đang chuẩn bị các món mà họ gọi.
- Khung cảnh hữu tình thế này mà gọi là "thầy" thì kì quá.
Cô xấu hổ quay mặt đi chỗ khác:
- Thầy mới là cái người không dám xưng hô kiểu đấy!
Gia Bạch nhẹ nhàng nói:
- Anh đã kể rồi còn gì? Lúc trưa là do anh nhớ đến con Ma cà rồng mới bất ngờ thắng gấp mà.
Gia Bạch đổi đại từ nhân xưng một cách mượt mà, nhưng đâu ai biết dưới gầm bàn có một đôi chân đang bồn chồn không yên.
Cô lắp bắp nói, mặt vẫn chưa hết đỏ:
- Th-thế bây giờ gọi bằng anh hả?
- Ừ, nhưng lên trường thì không được đâu đấy.
-------------------
Mỗi ngày lại nhẹ nhàng trôi qua như thế. Tình yêu cứ ngày một lớn dần và mùa xuân thì cũng đến gần hơn một chút.
- Khả Thy! Con mang cái này sang nhà thầy Bạch cho mẹ!
Mẹ cô đưa hai túi trà lớn rồi phẩy tay ra hiệu cho cô đi nhanh dùm.
Khả Thy miễn cưỡng cầm lấy rồi lầm bầm "Dạo này bố mẹ thân với ổng dữ trời. Giống ăn phải bùa ngải gì của ổng"
- Này, mẹ không có điếc đâu mà nói xấu to thế. Con chưa nghe câu "Muốn sang phải bắc cầu kiều, muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy" à?
Cô phụng phịu:
- Tối rồi, mẹ gọi thầy tự qua mà lấy đi, con còn học bài nữa.
- Đừng có mà linh tinh! Vừa thi học kì 1 xong mà học gì? Đi lẹ lên!
.
.
.
"Ding- dong"
Anh họ của Gia Bạch vội chạy ra mở cửa.
- Ơ? Sao đến vào giờ này? Mẹ em lại cho đồ à?
Cô bất lực gật đầu rồi dí hai túi trà vào tay Huyền Vũ.
- Ngày nào cũng sai bảo em đưa cái này cái kia. Riết mà tưởng chuyên ngành shipper không á!
Huyền Vũ cười khúc khích khi nhận ra ý đồ của mẹ cô. Anh cũng tiếp tay.
- Vào nhà không? Thằng Bạch nó tắm xong nó xuống ngay đấy.
.
.
.
Khả Thy nằm úp trên sofa, một tay chống cằm, một tay chơi với chú mèo của Gia Bạch.
Cô đang nghĩ vẩn vơ xem nên đặt tên nó như thế nào thì...
- Huyền Vũ, cái file anh gửi bị lỗi rồi. Gửi lại đi.
Gia Bạch vừa tắm xong, người còn ướt sũng, anh đi xuống cầu thang mà chỉ mặc mỗi cái quần đùi. Một tay cầm khăn lau tóc, một tay bấm điện thoại. Hai mắt anh cứ dán lấy màn hình rồi từ từ đi xuống.
Cả nửa trên cơ thể đẹp đẽ của anh cứ thế mà bị phơi bày ra trước mắt cô.
Khả Thy đỏ mặt, ho vài tiếng:
- Khụ khụ, ảnh mới đi ra khỏi nhà.
Gia Bạch có hơi giật mình nhưng vẫn không mất đi vẻ điềm tĩnh vốn có. Anh tắt điện thoại rồi hỏi:
- Sao em tới mà không nói anh biết?
- Anh có thể mặc cái áo vào rồi mình nói tiếp được không?
Gia Bạch bước thẳng lại ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh cô.
- Bày đặt nữa, trước sau gì chẳng thấy hết.
Trước đòn tấn công ác liệt đó, Khả Thy lấy tay che mặt để giấu đi sự xấu hổ của mình.
- Em không cần biết! Mặc vào đi!
Gia Bạch thấy cô dễ bị lúng túng liền bật cười. Nhân dịp này phải trêu lại mới được, trả thù cho những lần nghịch ngợm của cô.
"Bộp"
Anh nắm lấy tay cô rồi áp vào giữa lồng ngực của mình.
- Hôm đó anh còn bị con Ma cà rồng bướng bỉnh đó hút máu từ đây nữa.
Khả Thy chưa kịp phản ứng lại thì...
"Cạch"
- Cái chìa khóa xe hơi đâu rồ...
.
.
.
Huyền Vũ mở cửa bước vào vì để quên đồ. Anh thấy Gia Bạch đang cởi trần và tay Khả Thy thì nằm trên ngực thằng em mình.
Ba cặp mắt ngượng nghịu nhìn nhau. Không khí im lặng đến đáng sợ.
Huyền Vũ mở lời trêu chọc:
- Đừng quên dùng biện pháp an toàn.
Khả Thy mặt đỏ bừng giật tay mình về. Nhưng trái ngược với cô, Gia Bạch lại bình tĩnh trả lời:
- À, gửi lại em cái file đi, cái cũ bị lỗi.
- Lên bệnh viện tao gửi, chìa khóa xe đâu?
---------------------
"Đừng đụng vào chúng tôi! Gia Bạch! Huyền Vũ! Lại đây!"
"Hãy để tôi đưa Gia Bạch đi, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé"
"Không! Đừng nhiều lời vô ích nữa! Cút ra khỏi nhà chúng tôi! Mau!"
.
.
.
"Đã bảo là để vợ con tôi yên!"
"Anh đừng qua đó! Ông ta có vũ khí!"
- Ai vậy con?
Khả Thy vội đóng sầm cửa lại.
- Không có ai hết, haha...
- Sao lại không có ai, để mẹ ra xem.
- Khôngggg!
Cô dùng hết sức bình sinh để giữ cửa, không cho mẹ đi ra. Nhưng chỉ với một cái liếc mắt của bà, chân cô đã mềm nhũn.
- Ô, là thầy chủ nhiệm của con kìa. Đến đón con đi học thêm đấy. Ra đi.
Khả Thy nhìn mẹ từ trên xuống dưới. Vẫn còn tưởng mình nghe nhầm. Bà nhắc lại:
- Lấy sách vở nhanh lên không thầy chờ, ơ con bé này?
Khả Thy nghe xong mà khờ luôn. Có thầy giáo nào dạy thêm mà đem xe hơi đi đón học sinh? Chẳng lẽ mẹ cô lại không nghĩ gì thật?
-----------------
Tiếng nhạc nhẹ du dương của nhà hàng này như nâng tâm trí của thực khách lên 9 tầng mây. Mùi hương của món ăn hòa quyện với không khí lãng mạn...
- Ủa thầy? Em tưởng là đi học?
Gia Bạch và Khả Thy ngồi đối diện nhìn nhau trong khi nhà bếp đang chuẩn bị các món mà họ gọi.
- Khung cảnh hữu tình thế này mà gọi là "thầy" thì kì quá.
Cô xấu hổ quay mặt đi chỗ khác:
- Thầy mới là cái người không dám xưng hô kiểu đấy!
Gia Bạch nhẹ nhàng nói:
- Anh đã kể rồi còn gì? Lúc trưa là do anh nhớ đến con Ma cà rồng mới bất ngờ thắng gấp mà.
Gia Bạch đổi đại từ nhân xưng một cách mượt mà, nhưng đâu ai biết dưới gầm bàn có một đôi chân đang bồn chồn không yên.
Cô lắp bắp nói, mặt vẫn chưa hết đỏ:
- Th-thế bây giờ gọi bằng anh hả?
- Ừ, nhưng lên trường thì không được đâu đấy.
-------------------
Mỗi ngày lại nhẹ nhàng trôi qua như thế. Tình yêu cứ ngày một lớn dần và mùa xuân thì cũng đến gần hơn một chút.
- Khả Thy! Con mang cái này sang nhà thầy Bạch cho mẹ!
Mẹ cô đưa hai túi trà lớn rồi phẩy tay ra hiệu cho cô đi nhanh dùm.
Khả Thy miễn cưỡng cầm lấy rồi lầm bầm "Dạo này bố mẹ thân với ổng dữ trời. Giống ăn phải bùa ngải gì của ổng"
- Này, mẹ không có điếc đâu mà nói xấu to thế. Con chưa nghe câu "Muốn sang phải bắc cầu kiều, muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy" à?
Cô phụng phịu:
- Tối rồi, mẹ gọi thầy tự qua mà lấy đi, con còn học bài nữa.
- Đừng có mà linh tinh! Vừa thi học kì 1 xong mà học gì? Đi lẹ lên!
.
.
.
"Ding- dong"
Anh họ của Gia Bạch vội chạy ra mở cửa.
- Ơ? Sao đến vào giờ này? Mẹ em lại cho đồ à?
Cô bất lực gật đầu rồi dí hai túi trà vào tay Huyền Vũ.
- Ngày nào cũng sai bảo em đưa cái này cái kia. Riết mà tưởng chuyên ngành shipper không á!
Huyền Vũ cười khúc khích khi nhận ra ý đồ của mẹ cô. Anh cũng tiếp tay.
- Vào nhà không? Thằng Bạch nó tắm xong nó xuống ngay đấy.
.
.
.
Khả Thy nằm úp trên sofa, một tay chống cằm, một tay chơi với chú mèo của Gia Bạch.
Cô đang nghĩ vẩn vơ xem nên đặt tên nó như thế nào thì...
- Huyền Vũ, cái file anh gửi bị lỗi rồi. Gửi lại đi.
Gia Bạch vừa tắm xong, người còn ướt sũng, anh đi xuống cầu thang mà chỉ mặc mỗi cái quần đùi. Một tay cầm khăn lau tóc, một tay bấm điện thoại. Hai mắt anh cứ dán lấy màn hình rồi từ từ đi xuống.
Cả nửa trên cơ thể đẹp đẽ của anh cứ thế mà bị phơi bày ra trước mắt cô.
Khả Thy đỏ mặt, ho vài tiếng:
- Khụ khụ, ảnh mới đi ra khỏi nhà.
Gia Bạch có hơi giật mình nhưng vẫn không mất đi vẻ điềm tĩnh vốn có. Anh tắt điện thoại rồi hỏi:
- Sao em tới mà không nói anh biết?
- Anh có thể mặc cái áo vào rồi mình nói tiếp được không?
Gia Bạch bước thẳng lại ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh cô.
- Bày đặt nữa, trước sau gì chẳng thấy hết.
Trước đòn tấn công ác liệt đó, Khả Thy lấy tay che mặt để giấu đi sự xấu hổ của mình.
- Em không cần biết! Mặc vào đi!
Gia Bạch thấy cô dễ bị lúng túng liền bật cười. Nhân dịp này phải trêu lại mới được, trả thù cho những lần nghịch ngợm của cô.
"Bộp"
Anh nắm lấy tay cô rồi áp vào giữa lồng ngực của mình.
- Hôm đó anh còn bị con Ma cà rồng bướng bỉnh đó hút máu từ đây nữa.
Khả Thy chưa kịp phản ứng lại thì...
"Cạch"
- Cái chìa khóa xe hơi đâu rồ...
.
.
.
Huyền Vũ mở cửa bước vào vì để quên đồ. Anh thấy Gia Bạch đang cởi trần và tay Khả Thy thì nằm trên ngực thằng em mình.
Ba cặp mắt ngượng nghịu nhìn nhau. Không khí im lặng đến đáng sợ.
Huyền Vũ mở lời trêu chọc:
- Đừng quên dùng biện pháp an toàn.
Khả Thy mặt đỏ bừng giật tay mình về. Nhưng trái ngược với cô, Gia Bạch lại bình tĩnh trả lời:
- À, gửi lại em cái file đi, cái cũ bị lỗi.
- Lên bệnh viện tao gửi, chìa khóa xe đâu?
---------------------
"Đừng đụng vào chúng tôi! Gia Bạch! Huyền Vũ! Lại đây!"
"Hãy để tôi đưa Gia Bạch đi, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé"
"Không! Đừng nhiều lời vô ích nữa! Cút ra khỏi nhà chúng tôi! Mau!"
.
.
.
"Đã bảo là để vợ con tôi yên!"
"Anh đừng qua đó! Ông ta có vũ khí!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.