Chương 3: Ân oán kiếp trước
Anh Anh
27/05/2023
cái tát của nàng làm cho hắn kinh hãi, chẳng phải lần nào nàng giở chiêu trò mới mà hắn nói thế thì nàng sẽ trở nên ngoan ngoãn cho rằng hắn thấu hi'nàng yêu hắn đến nhường nào
"Lý công tử, nể tình ngươi là con trai của thái phó nên ta tha cho ngươi, lần sau còn dám mạo phạm công chúa kết quả ngươi tự nhận "
Lý danh mặt vẫn ngu ngơ cho rằng nàng chỉ đang đùa,muốn hắn để ý đến nàng
" an an, rốt cuộc hôm nay nàng sao vậy "
hắn nghĩ trước tiên cũng không nên chọc nàng giận, mặc dù biết nàng say đắm hắn nhưng mà thân phận nàng vẫn là một công chúa cao quý
" Lý công tử, trước đây là do bản công chúa đã làm phiền đến ngươi là do ta không đúng, bây giờ ta đã giác ngộ, chỉ mong công tử hãy quên đi chuyện quá khứ "
Nàng vừa nói vừa uống trà,biểu cảm vẫn lạnh lùng như trước, chỉ nhàn nhạt liếc hắn
" ngươi ngồi xuống đi"
"cái tát lúc nãy là do ta nhất thời nổi nóng, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi"
Nàng đổi ý rồi, lúc nãy là do nàng suy nghĩ không thấu đáo, đầu tiên phải cắt đứt chuyện quá khứ, sau đó mới tính tiếp
kiếp trước hắn khởi binh tạo phản một phần là do nàng mê muội hắn, hắn nói gì cũng nghe, nhưng như vậy không đủ,nhất định có thế lực nào đó chống lưng cho hắn
" chuyện quá khứ? an an sao muội lại nói như vậy, ta biết tính tình muội hay nóng giận, là kẻ nào đã làm muội giận nói ta nghe"
Lúc nãy hắn đang muốn giảo biện, muốn thăm dò nguyên nhân nàng tát hắn vừa rồi, trong lòng thầm nghĩ làm sao để làm nàng bớt giận, làm nàng mê muội hắn sau đó sai bảo nàng
" lời ta muốn nói ta đã nói xong rồi, ngươi muốn hiểu kiểu gì thì hiểu"
nàng đang định đứng dậy đi thì đột nhiên nói tiếp
" còn nữa, tên của ta đâu phải ai muốn gọi là được, sau này ngươi vẫn nên gọi ta một tiếng công chúa thì hơn "
" trước giờ không phải muội thích ta gọi muội thế sao, sao bây giờ lại?
Lời hắn còn chưa nói hết nàng đã nói
" không phải ta nói chuyện trước kia thì để nó qua đi rồi sao, sau này ta đảm bảo sẽ không có tin đồn gì giữa ta và ngươi nữa "
Nói xong nàng quay mặt nói với đám nha hoàn.
" sau này còn để ta nghe tin đồn gì về ta và Lý công tử đây nữa thì ta sẽ khâu hết miệng kẻ đó, đã nghe rõ chưa "
Đám nô tỳ đứng sau nàng nghe mà nổi hết da gà, thầm nghĩ -sao chỉ qua một đêm mà điện hạ lại thay đổi 180° như thế, giống như biếng thành một người khác vậy.
" Vâng"- cả đám hô to
nàng quay sang lý danh thấy hắn đang nghĩ ngợi gì đó
" ta biết trước kia là do ta mạo Phạm ngươi, ngươi yên tâm, bắt đầu từ ngày mai mọi chuyện trước đây sẽ như chưa từng xảy ra "
" như hoa, tiễn lý công tử về "
"dạ "
Nàng bước nhanh về phòng,đám hạ nhân theo sau không khỏi cảm thán- sao công chúa lại tính tình thất thường như thế chứ. nhưng vẫn không ai hé răng nửa lời
Bên này, lý danh vừa về đến phủ đã đăm chiêu suy nghĩ
" sao lại như vậy, rõ ràng trước đây nàng ta say đắm ta đến thế, mà sao hôm nay lại lạnh lùng như thế, giống như biến thành một người khác vậy "
vừa nói hắn vừa hất tách trà đang uống.
" người đâu, điều tra tình hình điện công chúa cho ta, không được sót cái gi"
"dạ " người mặc áo đen cúi đầu rồi biến mất
Hắn thế nào cũng không nghĩ ra sao nàng lại đột nhiên thay đổi như vậy?
" như hoa về chưa "
Nàng đang ngồi trong sân ngắm mấy loại cây cất tiếng
Lúc lâu sau có giọng nói
" nô tỳ đã về rồi ạ "
" tối hình như có yến tiệc nhỉ, hơn nữa còn có rất nhiều người đặc biệt "
trước giờ nàng không thích yến tiệc mấy, nhưng hôm nay nhất định phải đi
" dạ "- như hoa khẽ rót nước đặt bên cạnh nàng
" aiya ta lại buồn ngủ rồi, khi nào ăn cơm thì gọi ta dậy"
" vâng"
Lúc này Mặt Trời đã sắp xuống núi, nhưng nàng không buồn ngủ mà có việc
một lúc sau trong thư phòng nàng chậm rãi thổi 3 lần sáo, tiếp sau đó một hắc y nhân xuất hiện trước mặt nàng
" việc ta nhờ ngươi điều tra đến đâu rồi "
Lãnh quân mặt che kín chỉ để lộ mắt đáp " đã có thông tin rồi ạ "
Nói rồi hắn đưa tờ giấy gì đó cho nàng sau đó nàng ra hiệu bảo hắn lui xuống, nàng nhìn xong sắc mặt hơi trầm xuống
" không phải chứ"
" kiếp trước chẳng nhẽ thật sự là hắn đã cứu ta"
" sao ta lại không biết ".
Diễm an cứ ngồi đó lảm nhảm rất lâu
Cuối cùng nàng chốt
" đợi tối là sẽ biết thôi mà "
Nói xong bớt chợt nàng cảm thấy buồn ngủ xong ngủ thiếp đi lúc nào không biết
" đã rất lâu rồi, nàng điều tra ta làm gì, nàng muốn giúp hắn giết ta ư"
Diễm an cảm giác hình như có người hôn lên môi nàng nhưng nàng vì quá buồn ngủ nên không phân biệt được thật giả
*Rất lâu, rất lâu sau đó nàng mơ thấy
mơ thấy hồi ức kiếp trước nàng và lý danh bên nhau, hắn thì thầm bên tai nàng nói những lời dịu ngọt
rồi lại thấy khung cảnh - cha,mẹ, huynh, tỷ bị giết hại
nàng bị mũi kiếm đâm qua
" lý danh ngươi có từng yêu ta không "
Đáp lại nàng là một câu đầy khinh thường
" chưa từng, nghĩ đến thật làm ta ghê tởm "
" ta hận ngươi, ta hận ngươi, kiếp sau ta nhất định sẽ giết ngươi "
sau đó nàng bị mũi kiếm đâm qua rồi từ từ tắt thở
Lúc linh hồn nàng còn đang xót lại nàng chỉ nhìn thấy hắn lên ngồi trên ngai vàng, có tất cả, còn nàng thì mất hết
Lúc đi qua cây câu nại hà,có người kêu nàng lại: Diễm An, là nàng sao
Sau đó nàng chỉ mơ hồ, mơ hồ nhớ
" ngươi là ai
- ta là nghiêm thành,nàng không nhớ ta sao
" ta không nhớ nữa "
" ta mất hết tất cả rồi
- tin ta, sẽ không sao đâu, kiếp sau, kiếp sau nàng đừng quên ta, nhìn ta một chút thôi, có được không "
sau đó nàng nghe thấy tiếng hắn khóc, khóc đến thê lương, lúc đó ý thức nàng mơ hồ, chỉ thấy hắn cầm tay nàng nhìn những vết thương rồi khóc to lên
..." ta nguyện chịu hết nỗi đau khổ cực, chỉ mong nàng sống một đời an yên*"...
...hộc..hộc, Diễm An còn đang không hiểu sao lại mơ thấy giấc mơ kỳ lạ như vậy, nhưng mà nàng không còn nhớ rõ nữa, hình như nàng đã quên đi một việc hay là một người rất quan trọng vậy...
Sau đó nàng thấy vẫn còn sớm nên nằm bộp xuống ngủ thiếp đi
đợi đến lúc nàng mơ màng tỉnh lại nhìn qua cửa sổ thì đã tối rồi
" sắp đến giờ mở tiệc chưa "
" thưa điện hạ còn hai tiếng nữa "
ngươi chuẩn bị nước tắm cho ta rồi mang vài bộ y phục đến đây
"dạ, nô tỳ đi ngay" Như hoa vừa đi nàng nàng cũng đứng dậy đẩy cửa ra ngoài
Chợt nghe tiếng hạ nhân đang vội qua vội lại
"sao vậy? " nàng nhìn về phía đám người
" thưa điện hạ, nghe nói thái tử địch quốc chính là vị khách quý hôm nay đến, các cung khác đều chuẩn bị quà hết rồi mà vẫn chưa thấy người nói gì nên bọn nô tài hơi lo ạ "
" không biết điện hạ có đi hay không " mấy chữ sau của hắn cứ ấp a ấp úng, như hoa thấy vậy liền nói
" ta bảo các ngươi chuẩn bị nước với y phục chẳng lẽ còn chưa hiểu hay sao, còn việc quà gì thì điện hạ chưa nói các ngươi lo cái gì "
Diễm an nãy giờ còn đang suy nghĩ đúng là nàng chưa chuẩn bị quà thật, đúng là phiền phức cho nên nàng không hay đi dự tiệc
" quà ta sẽ tự chuẩn bị, các ngươi đi chuẩn bị nước tắm với y phục đi"
"dạ dạ" đám hạ nhân nhanh chóng đi chuẩn bị
" còn nữa, sau này cứ nghe theo ta mà làm, hôm nay ta không có chỉnh đốn lại các ngươi, hôm khác ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu"
Ý nàng là mọi việc nàng tự có tính toán, họ chỉ cần nghe theo mà làm "
" với lại, như hoa nói là do ta sai nàng, sau này các ngươi phải nghe theo nàng nghe chưa, để ta còn thấy tình trạng như hôm nay nữa ta sẽ nghiêm khắc trừng trị "
cả đám nghe xong vội quỳ xuống xin tha
" đi đi" nàng nói xong rồi đi ra phía bàn trà mà ngồi, trong lòng thầm nghĩ trước kia nàng chẳng quan tâm đến phụ đệ của mình gì cả, xem ra sau nên phải chỉnh đốn lại
"Lý công tử, nể tình ngươi là con trai của thái phó nên ta tha cho ngươi, lần sau còn dám mạo phạm công chúa kết quả ngươi tự nhận "
Lý danh mặt vẫn ngu ngơ cho rằng nàng chỉ đang đùa,muốn hắn để ý đến nàng
" an an, rốt cuộc hôm nay nàng sao vậy "
hắn nghĩ trước tiên cũng không nên chọc nàng giận, mặc dù biết nàng say đắm hắn nhưng mà thân phận nàng vẫn là một công chúa cao quý
" Lý công tử, trước đây là do bản công chúa đã làm phiền đến ngươi là do ta không đúng, bây giờ ta đã giác ngộ, chỉ mong công tử hãy quên đi chuyện quá khứ "
Nàng vừa nói vừa uống trà,biểu cảm vẫn lạnh lùng như trước, chỉ nhàn nhạt liếc hắn
" ngươi ngồi xuống đi"
"cái tát lúc nãy là do ta nhất thời nổi nóng, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi"
Nàng đổi ý rồi, lúc nãy là do nàng suy nghĩ không thấu đáo, đầu tiên phải cắt đứt chuyện quá khứ, sau đó mới tính tiếp
kiếp trước hắn khởi binh tạo phản một phần là do nàng mê muội hắn, hắn nói gì cũng nghe, nhưng như vậy không đủ,nhất định có thế lực nào đó chống lưng cho hắn
" chuyện quá khứ? an an sao muội lại nói như vậy, ta biết tính tình muội hay nóng giận, là kẻ nào đã làm muội giận nói ta nghe"
Lúc nãy hắn đang muốn giảo biện, muốn thăm dò nguyên nhân nàng tát hắn vừa rồi, trong lòng thầm nghĩ làm sao để làm nàng bớt giận, làm nàng mê muội hắn sau đó sai bảo nàng
" lời ta muốn nói ta đã nói xong rồi, ngươi muốn hiểu kiểu gì thì hiểu"
nàng đang định đứng dậy đi thì đột nhiên nói tiếp
" còn nữa, tên của ta đâu phải ai muốn gọi là được, sau này ngươi vẫn nên gọi ta một tiếng công chúa thì hơn "
" trước giờ không phải muội thích ta gọi muội thế sao, sao bây giờ lại?
Lời hắn còn chưa nói hết nàng đã nói
" không phải ta nói chuyện trước kia thì để nó qua đi rồi sao, sau này ta đảm bảo sẽ không có tin đồn gì giữa ta và ngươi nữa "
Nói xong nàng quay mặt nói với đám nha hoàn.
" sau này còn để ta nghe tin đồn gì về ta và Lý công tử đây nữa thì ta sẽ khâu hết miệng kẻ đó, đã nghe rõ chưa "
Đám nô tỳ đứng sau nàng nghe mà nổi hết da gà, thầm nghĩ -sao chỉ qua một đêm mà điện hạ lại thay đổi 180° như thế, giống như biếng thành một người khác vậy.
" Vâng"- cả đám hô to
nàng quay sang lý danh thấy hắn đang nghĩ ngợi gì đó
" ta biết trước kia là do ta mạo Phạm ngươi, ngươi yên tâm, bắt đầu từ ngày mai mọi chuyện trước đây sẽ như chưa từng xảy ra "
" như hoa, tiễn lý công tử về "
"dạ "
Nàng bước nhanh về phòng,đám hạ nhân theo sau không khỏi cảm thán- sao công chúa lại tính tình thất thường như thế chứ. nhưng vẫn không ai hé răng nửa lời
Bên này, lý danh vừa về đến phủ đã đăm chiêu suy nghĩ
" sao lại như vậy, rõ ràng trước đây nàng ta say đắm ta đến thế, mà sao hôm nay lại lạnh lùng như thế, giống như biến thành một người khác vậy "
vừa nói hắn vừa hất tách trà đang uống.
" người đâu, điều tra tình hình điện công chúa cho ta, không được sót cái gi"
"dạ " người mặc áo đen cúi đầu rồi biến mất
Hắn thế nào cũng không nghĩ ra sao nàng lại đột nhiên thay đổi như vậy?
" như hoa về chưa "
Nàng đang ngồi trong sân ngắm mấy loại cây cất tiếng
Lúc lâu sau có giọng nói
" nô tỳ đã về rồi ạ "
" tối hình như có yến tiệc nhỉ, hơn nữa còn có rất nhiều người đặc biệt "
trước giờ nàng không thích yến tiệc mấy, nhưng hôm nay nhất định phải đi
" dạ "- như hoa khẽ rót nước đặt bên cạnh nàng
" aiya ta lại buồn ngủ rồi, khi nào ăn cơm thì gọi ta dậy"
" vâng"
Lúc này Mặt Trời đã sắp xuống núi, nhưng nàng không buồn ngủ mà có việc
một lúc sau trong thư phòng nàng chậm rãi thổi 3 lần sáo, tiếp sau đó một hắc y nhân xuất hiện trước mặt nàng
" việc ta nhờ ngươi điều tra đến đâu rồi "
Lãnh quân mặt che kín chỉ để lộ mắt đáp " đã có thông tin rồi ạ "
Nói rồi hắn đưa tờ giấy gì đó cho nàng sau đó nàng ra hiệu bảo hắn lui xuống, nàng nhìn xong sắc mặt hơi trầm xuống
" không phải chứ"
" kiếp trước chẳng nhẽ thật sự là hắn đã cứu ta"
" sao ta lại không biết ".
Diễm an cứ ngồi đó lảm nhảm rất lâu
Cuối cùng nàng chốt
" đợi tối là sẽ biết thôi mà "
Nói xong bớt chợt nàng cảm thấy buồn ngủ xong ngủ thiếp đi lúc nào không biết
" đã rất lâu rồi, nàng điều tra ta làm gì, nàng muốn giúp hắn giết ta ư"
Diễm an cảm giác hình như có người hôn lên môi nàng nhưng nàng vì quá buồn ngủ nên không phân biệt được thật giả
*Rất lâu, rất lâu sau đó nàng mơ thấy
mơ thấy hồi ức kiếp trước nàng và lý danh bên nhau, hắn thì thầm bên tai nàng nói những lời dịu ngọt
rồi lại thấy khung cảnh - cha,mẹ, huynh, tỷ bị giết hại
nàng bị mũi kiếm đâm qua
" lý danh ngươi có từng yêu ta không "
Đáp lại nàng là một câu đầy khinh thường
" chưa từng, nghĩ đến thật làm ta ghê tởm "
" ta hận ngươi, ta hận ngươi, kiếp sau ta nhất định sẽ giết ngươi "
sau đó nàng bị mũi kiếm đâm qua rồi từ từ tắt thở
Lúc linh hồn nàng còn đang xót lại nàng chỉ nhìn thấy hắn lên ngồi trên ngai vàng, có tất cả, còn nàng thì mất hết
Lúc đi qua cây câu nại hà,có người kêu nàng lại: Diễm An, là nàng sao
Sau đó nàng chỉ mơ hồ, mơ hồ nhớ
" ngươi là ai
- ta là nghiêm thành,nàng không nhớ ta sao
" ta không nhớ nữa "
" ta mất hết tất cả rồi
- tin ta, sẽ không sao đâu, kiếp sau, kiếp sau nàng đừng quên ta, nhìn ta một chút thôi, có được không "
sau đó nàng nghe thấy tiếng hắn khóc, khóc đến thê lương, lúc đó ý thức nàng mơ hồ, chỉ thấy hắn cầm tay nàng nhìn những vết thương rồi khóc to lên
..." ta nguyện chịu hết nỗi đau khổ cực, chỉ mong nàng sống một đời an yên*"...
...hộc..hộc, Diễm An còn đang không hiểu sao lại mơ thấy giấc mơ kỳ lạ như vậy, nhưng mà nàng không còn nhớ rõ nữa, hình như nàng đã quên đi một việc hay là một người rất quan trọng vậy...
Sau đó nàng thấy vẫn còn sớm nên nằm bộp xuống ngủ thiếp đi
đợi đến lúc nàng mơ màng tỉnh lại nhìn qua cửa sổ thì đã tối rồi
" sắp đến giờ mở tiệc chưa "
" thưa điện hạ còn hai tiếng nữa "
ngươi chuẩn bị nước tắm cho ta rồi mang vài bộ y phục đến đây
"dạ, nô tỳ đi ngay" Như hoa vừa đi nàng nàng cũng đứng dậy đẩy cửa ra ngoài
Chợt nghe tiếng hạ nhân đang vội qua vội lại
"sao vậy? " nàng nhìn về phía đám người
" thưa điện hạ, nghe nói thái tử địch quốc chính là vị khách quý hôm nay đến, các cung khác đều chuẩn bị quà hết rồi mà vẫn chưa thấy người nói gì nên bọn nô tài hơi lo ạ "
" không biết điện hạ có đi hay không " mấy chữ sau của hắn cứ ấp a ấp úng, như hoa thấy vậy liền nói
" ta bảo các ngươi chuẩn bị nước với y phục chẳng lẽ còn chưa hiểu hay sao, còn việc quà gì thì điện hạ chưa nói các ngươi lo cái gì "
Diễm an nãy giờ còn đang suy nghĩ đúng là nàng chưa chuẩn bị quà thật, đúng là phiền phức cho nên nàng không hay đi dự tiệc
" quà ta sẽ tự chuẩn bị, các ngươi đi chuẩn bị nước tắm với y phục đi"
"dạ dạ" đám hạ nhân nhanh chóng đi chuẩn bị
" còn nữa, sau này cứ nghe theo ta mà làm, hôm nay ta không có chỉnh đốn lại các ngươi, hôm khác ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu"
Ý nàng là mọi việc nàng tự có tính toán, họ chỉ cần nghe theo mà làm "
" với lại, như hoa nói là do ta sai nàng, sau này các ngươi phải nghe theo nàng nghe chưa, để ta còn thấy tình trạng như hôm nay nữa ta sẽ nghiêm khắc trừng trị "
cả đám nghe xong vội quỳ xuống xin tha
" đi đi" nàng nói xong rồi đi ra phía bàn trà mà ngồi, trong lòng thầm nghĩ trước kia nàng chẳng quan tâm đến phụ đệ của mình gì cả, xem ra sau nên phải chỉnh đốn lại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.