Chương 22:
Thất Dạ Vong Tình
13/09/2021
Tuần cuối cùng của tháng Mười Hai, trời lại đổ một trận tuyết lớn, kéo dài liên tục nguyên một tuần, trên đường tuyết tích tụ lâu ngày xe không thể di chuyển được, họ muốn lên huyện còn không được thì đừng nói đến nơi xa xôi nào, vậy mà giờ này Khương Thần vẫn chưa về khiến Cẩm Khê lo lắng vô cùng lại không biết phải làm sao.
Ở trong thôn, có nhà lương thực đang trong tình trạng báo động, có nhà bắt đầu thắt lưng buộc bụng mỗi ngày chỉ ăn một bữa, gần như không ai bước ra khỏi nhà. Lúc này giữa các thôn xóm dần dần ít qua lại với nhau, chị dâu Anh Tử cũng đã lâu không về thăm nhà mẹ, người nhà cô lo lắng nên anh và em trai cô đến thăm nhà một lần xem tình hình thế nào. Hai anh em bắt đầu đi từ sáng sớm, mất cả một ngày mới tới nơi, ở lại một tối rồi trở về, lão gia tử biếu họ hai mươi quả trứng gà và một bao bột kê, nhà mẹ Anh Tử không thiếu lương thực nhưng trứng gà lại rất hiếm hoi, huống chi người đã tới thăm nhà sao có thể để họ về tay không. Trong nhà mới vừa thu được sáu mươi trứng gà, lão gia tử vốn định biếu họ năm mươi trứng, nhưng bị Anh Tử ngăn lại, nhà mẹ cô chỉ cần hai mươi trứng là đủ ăn rồi, có nhiều hơn chỉ tổ khiến người ta nhớ thương, không phải cô không nghĩ cho người thân mình, nhưng nhà chú thím Ba của cô thật sự quá phiền phức, nghe anh cô kể chú Ba hết mượn đông lại mượn tây, được chút lương thực đều đem đổi lấy gạo và mì, đã ăn không ít còn đưa một phần cho nhà mẹ thím Ba, không biết bọn họ còn bao nhiêu lương thực, nhưng biết da mặt họ rất dày, luôn lựa lúc nhà người ta ăn cơm mà tới, đông cọ một bữa tây cọ một bữa. Phiền toái muốn chết. Mang đống trứng gà này về nếu như bị chú thím Ba cô biết có khi còn không thể ở nhà cô được bao lâu, lại còn khiến họ nhớ thương Diệp gia. Nên cần gì phải rước lấy phiền toái, dù sao nhà mẹ cô trữ không ít lương thực, chắc chắn có thể vượt qua.
Mà hai mươi trứng cũng đâu phải ít, lúc này trứng gà vậy mà là thứ hiếm đấy.
Hiện nhà Cẩm Khê còn lại mười ba con gà, mười hai gà mái có chín con đẻ trứng, coi như cách một ngày đẻ một lần thì trung bình mỗi ngày nhà cậu có ba trứng tươi để ăn, huống chi đám gà được cho ăn đầy đủ nên gần như mỗi con hai ngày một trứng, đôi khi ba ngày được hai trứng, tình trạng này so với trước khi thiên tai tốt hơn nên Cẩm Khê nghĩ đây nhất định là nguyên nhân khiến động vật biến đổi, sức sinh trưởng mạnh mẽ hơn. Không phải các chuyên gia từng nói từ trường địa cầu thay đổi làm cho sự vận hành và phát triển của sinh vật cũng biến đổi theo sao?
Điều gì cũng có thể xảy ra.
Rất nhanh là đến Năm mới, hôm mồng Tám tháng Chạp(*) nhà Cẩm Khê nấu cháo Lạp Bát(*). Thực ra mấy năm trước vào ngày này nhà cậu không có nấu cháo Lạp Bát, đối với mấy tập tục nhà cậu không quá chú trọng, sáng sớm tối đa nấu chút cháo trứng gà để ăn thôi.
*Mồng 8 tháng 12 Âm Lịch là ngày tết Lạp Bát truyền thống của TQ, được coi là tết chuẩn bị đón chào tết Xuân.
*Cháo Lạp Bát: người TQ nấu cháo từ gạo và đậu vào ngày Tết Lạp Bát, được gọi là cháo Lạp Bát, phải có đủ 8 nguyên liệu chính 8 nguyên liệu phụ khớp với số 8 mang ngụ ý là may mắn
Nhưng năm nay thì khác, cả nhà mong muốn có một mở đầu may mắn, cầu cho năm sau yên bình tốt đẹp, hơn nữa trong một năm này mỗi ngày đều trải qua áp lực, nhân dịp mừng năm mới để trong nhà náo nhiệt một chút nên mọi người đều rất nghiêm túc chuẩn bị.
Buổi tối trước đó bà nội đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu cháo, cho nhiều nước vào cái nồi lớn rồi bỏ nguyên liệu vào, đều là nguyên liệu có sẵn trong nhà cả, đậu đỏ, đậu xanh, đậu ván, gạo, hạt kê, đậu phộng, táo tàu, còn có gạo lứt đen do Trương Trung cung cấp. Nhóm một cái bếp, cũng không cần phải ngồi canh chừng, buổi tối cho nhiều nước một chút, ninh liên tục đến sáng hôm sau là cháo Lạp Bát được rồi, cháo nhừ lại sềnh sệch, đậu cũng rất mềm.
Ngoại trừ cháo mồng Tám tháng Chạp, thím Hai còn hấp bánh tổ, cũng là món ăn tuyệt chiêu của bà, đúng lúc trong đống nồi lần trước Trương Trung đưa sang có một cái xửng hấp rất to, luôn được đặt ở bếp nhỏ cạnh cửa chính gian nhà giữa, Thím hai lấy số đậu đã chuẩn bị tốt rải đều một lớp (trong nồi), tiếp theo lại trát lên một lớp gạo kê, rồi lại một lớp đậu, cuối cùng là một lớp gạo kê. Bởi vì lúc trát phải trát cho đều nên phải canh thời gian thật chuẩn.
*Có hai cách làm bánh tổ, theo cách trên là ngâm hạt kê qua đêm rồi nấu cho nhừ, bỏ nhiều nước hơn nấu cơm, cho nó sệt lại như hồ, mình gọi là gạo kê nhé, ngâm đậu và nấu đậu rùi đổ vào khuôn thành từng lớp để lạnh đông lại là xong, tới lúc muốn ăn thì cắt ra rồi hâm nóng.
Cẩm Khê đang múc dưa muối thì nghe bên ngoài có tiếng chó sủa, nghĩ là đám người Trương Trung tới rồi bèn chạy ra đón, hôm qua bọn họ có nói hôm nay sẽ sang nhà cậu.
Vừa mới mở cửa liền thấy một người thanh niên cao lớn, mặc bộ đồ đi tuyết thật dày, trên cổ quấn khăn choàng liền mũ, còn đeo thêm kiếng chắn gió, có lẽ đã đi rất lâu nên trên cổ vương đầy tuyết, gương mặt được che kín nên không thấy rõ diện mạo.
Tim Cẩm Khê đột nhiên đập liên hồi, có lẽ vì đập quá nhanh làm cậu hơi nhức nhối, người thanh niên kia vừa thấy cậu liền bước nhanh đến gần ôm chặt cậu, chặt đến mức cậu không thở nổi, hơi thở lạnh lẽo phả vào làm bộ não trống rỗng của Cẩm Khê hoạt động trở lại, nước mắt thoáng cái đã chảy xuống, đầu cậu vùi sâu vào lồng ngực người thanh niên, dùng sức hô hấp như muốn ngửi lấy mùi hương quen thuộc này.
Hai tay nhịn không được đấm vào tay người thanh niên, giống như muốn trút hết cái gì đó.
Người thanh niên dùng sức ôm chặt người trong lòng, cuối cùng anh cũng trở về bên người anh yêu rồi, nỗi niềm nhớ mong giống như nổ tung trong đầu óc anh, khiến anh giờ đây không thể thốt được lời nào.
“Đại Khương?” Thím Hai sửng sốt, hai mắt mở to khi thấy Cẩm Khê bị người khác ôm vào lòng, thế nhưng bà phản ứng rất nhanh, có thể tiếp xúc thân mật với Cẩm Khê như vầy cũng chỉ có Khương Thần.
“Ai da, cha mẹ, ba Cẩm Dương ơi, Đại Khương trở về rồi.” Thím Hai mừng rỡ chạy vào nhà trong.
Cẩm Khê nghe có âm thanh thì khẽ nhích ra một chút, tay người thanh niên nắm lại thật chặt rồi buông lỏng ra, tháo kiếng chắn gió xuống, lộ ra một đôi mày rậm cùng hai mắt dài và hẹp, nhìn gương mặt quen thuộc làm cho Cẩm Khê khóc nhiều hơn nữa.
“Anh đã trở về.” Mắt Khương Thần cũng ngân ngấn nước “Vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.” Nói xong thì ôm vai Cẩm Khê kéo cậu vào nhà, nhưng chưa bước vào liền bị ông bà nội vừa chạy ra tới giữ lại.
“Thằng nhóc này, sao giờ này mới về hả?” Ông nội Diệp đập mạnh vào vai Khương Thần, gương mặt ông đỏ ửng vì kích động.
Bà nội Diệp quay lưng lén gạt đi nước mắt.
“Ông nội, bà nội, con trở về muộn.” Nét mặt Khương Thần áy náy vô cùng, lúc trước anh không biết tình trạng ở bên ngoài, trên đoạn đường về này lại nhìn thấy quá nhiều, mỗi lần nghĩ tới việc người nhà anh cũng có thể gặp phải thiên tai thì lòng anh lại nóng như lửa.
“Không muộn, không muộn, trở về là tốt rồi.” Chú Hai vỗ vỗ vai Khương Thần, “Mau vào phòng thôi, bên ngoài lạnh lắm phải không. Con về bằng cách nào thế?” Chú Hai vừa nói vừa kéo Khương Thần vào nhà.
Khương Thần đi theo chú Hai vào phòng, bàn tay lại nắm chặt Cẩm Khê không buông.
Cẩm Khê lau nước mắt, trừng mắt với anh, cố kéo tay mình ra, cái trừng mắt kia làm Khương Thần nóng như lửa đốt.
Vào gian nhà giữa, Cẩm Khê đón lấy cái túi hành lý to đùng trên lưng Khương Thần, rất nặng, trên túi hành lý còn cài thêm lều trại và túi ngủ, lòng Cẩm Khê nặng trĩu, không phải Khương Thần đi bộ về nhà đấy chứ. Nghĩ đến cảnh tượng anh đi từng bước lòng cậu lại thấy đau.
Khương Thần cởi chiếc áo bông bên ngoài ra, bên trong lại là một cái áo bông khác nên lúc mới nhìn anh tất nhiên là thấy anh cao to, thật ra so với lúc anh rời nhà thì tuy rắn chắc nhưng lại gầy đi rất nhiều.
Lúc Khương Thần rời nhà, anh cao một mét bảy tám, ở thôn họ được xem như là rất cao rồi, kết quả ra ngoài mấy năm dáng người lại cao thêm, phỏng chừng đến một mét tám bảy. Vóc người đẹp, đường nét nổi bật, đôi lông mày rậm xếch lên, hai mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng, gương mặt có góc có cạnh, cằm ngay thẳng, Cẩm Khê thích nhất là môi của Khương Thần, môi trên mỏng, môi dưới hơi dày, lúc không nói chuyện mím môi, hình dạng đôi môi rất đẹp, khi cười rộ tạo thành độ cong đẹp mắt.
Lúc này gặp lại, trên người Khương Thần mang theo hơi hướm hoang dã tạo cho người khác cảm giác anh dũng thiện chiến, đồng thời tản mác khí thế nguy hiểm.
Cẩm Khê bưng một chậu nước cho Khương Thần rửa tay lau mặt, Khương Thần cười kể lại vài chuyện anh đã trải qua cho ông bà nội nghe, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua Cẩm Khê đang bận rộn.
Khương Thần vừa mới rửa mặt xong thì nhóm Trương Trung cũng qua tới.
Đúng lúc món bánh của thím Hai cũng chín tới, mọi người quây quần cùng nhau đón Tết Lạp Bát.
Khương Thần kéo Cẩm Khê ngồi cạnh mình xuống giường đất, tay trái nhịn không được đặt lên đùi Cẩm Khê, trước kia hai người họ cũng rất thân mật nên Cẩm Khê không cảm giác có gì bất thường, ngược lại Trương Thành phát hiện giữa hai người họ có gì đó ái muội, không lẽ cậu ta nhìn nhầm, bộ Khương Thần không phải là anh trai Cẩm Khê sao?
Cậu ta không biết thật ra Cẩm Khê và Khương Thần hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, hơn nữa Khương Thần đối với Cẩm Khê đúng là có ý nghĩ khác. Nhưng nhiều năm qua cả nhà đã quen với hình ảnh hai thằng bé thân mật dán sát vào nhau nên không lấy làm lạ.
Tính ra thì Khương Thần là thân thích của bà nội Cẩm Khê. Mẹ của bà nội Cẩm Khê mất sớm, sau đó cha bà cưới vợ hai, mẹ kế của bà lúc gả về nhà bà còn dẫn theo một cô con gái, sau lại sinh cho cha bà một đứa con trai.
Khương Thần là cháu của em gái khác cha khác mẹ với bà nội Cẩm Khê, phải gọi bà nội Diệp là bà dì.
Cha của Khương Thần là con trai một, thi đậu đại học nên tương lai rất triển vọng, mẹ anh là bác sĩ, nhà anh vốn cũng khá giả, nhưng cảnh ngộ của anh cũng tương tự như Cẩm Khê, cha mẹ anh chết trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn, lúc đó Khương Thần mới tám tuổi. Sau khi cha mẹ qua đời anh được người anh họ của cha nhận nuôi, tiền tài của cải cha mẹ để lại cho anh cũng bị người bác này đứng ra bảo quản thay, cả nhà bác anh đối với anh cũng không tệ lắm, nhưng ông bác này lại lén lấy tiền cha mẹ Khương Thần để lại đi đầu tư cổ phiếu, năm Khương Thần mười hai tuổi thị trường chứng khoán đóng băng, không những tiền của lão mất mà tiền của Khương Thần cũng mất theo, còn thiếu thêm khoản nợ lớn, vì trốn nợ mà lão dẫn vợ con mình chạy mất, để mình Khương Thần ở lại.
Khương Thần không còn người thân nào khác, lại không còn tiền, cảnh sát vốn định đưa anh vào viện mồ côi. Khi đó Khương Thần bị người thân vứt bỏ, của cải cha mẹ để lại cũng mất, mà tuổi mười hai cũng là độ tuổi một đứa bé dần dần hình thành tính cách của riêng nó, lúc đó anh không chịu trao đổi với người khác, đôi khi có chút khuynh hướng bạo lực nên viện mồ côi cũng không muốn thu nhận anh.
Cảnh sát điều tra họ hàng xa khác của Khương Thần thì tìm được Diệp gia, khi đó điều kiện của Diệp gia không được tốt lắm, còn ở vùng nông thôn, Khương Thần lại là trẻ con thành phố, người cảnh sát phụ trách anh cũng không nghĩ Diệp gia sẽ nhận nuôi anh.
Thế mà Diệp gia lại đồng ý thu nhận anh, bà nội Diệp cũng có biết chuyện con trai đứa em. Em gái bà mất sớm, bà với nhà cháu bà trong thành phố cũng không liên lạc gì, sau đó biết chuyện của cháu ngoại trai, bà thấy hơi lo nên hỏi thăm một chút thì biết được hoàn cảnh bấy giờ của đứa bé kia khá tốt bèn không để trong lòng nữa, dù sao quan hệ của họ cũng khá xa.
Nhưng khi nghe kể hoàn cảnh hiện tại của Khương Thần bà rất đau lòng, Diệp lão gia tử cũng là người rộng lượng, không cần biết anh như thế nào, chỉ biết Khương Thần với gia đình ông là thân thích với nhau, nhà ông dù nghèo nhưng vẫn có một miếng cơm cho nó ăn, sao có thể để một đứa bé mình quen biết vào viện mồ côi chứ.
Cứ như vậy Khương Thần được đón về nhà họ Diệp. Lúc mới tới Diệp gia Khương Thần hệt như con nhím xù lông đầy gai nhọn. Anh lớn hơn Cẩm Khê hai tuổi, hồi đó Cẩm Khê vì Đại Bảo nên cậu không chơi đùa với mấy đứa trẻ khác trong thôn, hiếm lắm mới có một nhóc đồng lứa với cậu đến nhà nên cậu đặc biệt phấn khởi, tính cậu lại hiền, lúc nào cũng vui vẻ cầm mấy món đồ chơi cha cậu mua rủ Khương Thần cùng chơi, nhưng Khương Thần rất mẫn cảm, tính tình lại không tốt, thường không thèm phản ứng với cậu. Có một lần anh lỡ tay đẩy Cẩm Khê té vào ao trũng, mùa hè trong ao trũng có nước, quần áo bị ướt lại dính đầy bùn đất. Lúc Khương Thần thấy cậu ngã cũng hối hận lắm, không phải anh cố tình làm vậy, chỉ là anh không thể tin tưởng người khác. Nhìn dáng vẻ thê thảm của Cẩm Khê, Khương Thần nghĩ thể nào mình cũng bị đưa đi, thật ra người Diệp gia cũng tốt, đối xử với anh giống như mấy đứa nhóc khác trong nhà, mà anh cũng muốn chơi với Cẩm Khê lắm, nhưng giả vờ làm lơ đã lâu nên nhất thời không biết cởi bỏ thế nào.
Không ngờ Cẩm Khê không có đi méc với người lớn, chỉ nói mình bất cẩn bị té. Tắm rửa xong xuôi lại tiếp tục không tim không phổi cười cười với anh, anh cảm thấy nụ cười kia rất ngu, vậy mà lại như tia nắng ấm áp soi vào lòng anh.
Từ đó quan hệ giữa Khương Thần và Cẩm Khê tốt hơn rất nhiều, mới đầu còn lạnh mặt, không được tự nhiên, dần dần thì trở nên như hình với bóng. Anh cũng không còn phòng bị với những người khác trong nhà, mãi đến một ngày anh phát giác mình đã coi bản thân như người họ Diệp rồi.
Phát hiện tình cảm dành cho Cẩm Khê là vào một mùa hè năm anh mười bảy tuổi, anh không biết bắt đầu từ khi nào Cẩm Khê chiếm cứ trái tim anh, giống như ý nghĩa của cuộc đời anh chính là ở cùng với Cẩm Khê. Anh không biết nếu như không có Cẩm Khê anh sẽ trở nên thế nào, có khi nào sẽ lại lạnh băng như hồi nhỏ hay không.
Tuổi thiếu niên còn u mê không phát hiện tâm ý bản thân, khi đã hiểu rõ được lòng mình liền xác định mục tiêu, anh muốn cùng cậu chung sống với nhau mãi mãi. Bởi thương tổn thời ấu thơ nên Khương Thần rất khó để ai bước vào lòng, hay là nói chỉ có người Diệp gia anh mới chân chính để trong lòng, mà Cẩm Khê là người duy nhất anh yêu.
Cuộc sống luôn có những nuối tiếc, cha mẹ Cẩm Khê qua đời, lại vô cùng trùng hợp là qua đời vì tai nạn xe cộ giống như cha mẹ Khương Thần. Diệp gia lâm vào khốn cảnh, đúng lúc năm ấy Khương Thần thi đại học, thành tích của anh rất tốt, đủ để đậu vào một trường đại học trọng điểm. Nhưng anh không học tiếp nữa. Bởi vì thành tích của Cẩm Khê còn tốt hơn anh, nếu anh học đại học, chắc chắn Cẩm Khê sẽ tìm lý do để nghỉ học. Anh không muốn thấy điều này.
Khương Thần lén đăng ký đi lính, anh nghĩ như vậy là có thể giảm bớt gánh nặng trong nhà, còn có thể chi trả học phí cho Cẩm Khê. Nhưng anh chỉ là lính mới, tiền trợ cấp mỗi tháng rất ít, có tiết kiệm đến đâu cũng không kiếm đủ học phí cho Cẩm Khê.
Lúc đó anh tham gia quân ngũ ở phía Nam, đã tham gia vài nhiệm vụ biết một ít chuyện, hai năm sau anh ra khỏi quân ngũ, gia nhập một đội lính đánh thuê, bắt đầu cầm đao liếm máu cuộc đời. Khi đó anh không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là muốn kiếm nhiều một chút, đóng toàn bộ học phí cho Cẩm Khê và để người nhà sinh hoạt tốt hơn một chút. Sau khi gia nhập anh mới biết lính đánh thuê là cái nghề nguy hiểm thế nào, chỉ là khi đó muốn rời đã khỏi không dễ dàng.
Vì bảo vệ mạng sống anh học rất nhiều bản lĩnh, vì trong lòng có niềm tin nên lần lượt trải qua các nhiệm vụ nguy hiểm anh vẫn tiếp tục sống. Nhưng anh không dám nói cho cả nhà biết mình đã giải ngũ, cũng không dám nói mình gia nhập đoàn lính đánh thuê. Anh sợ Cẩm Khê biết tay anh dính đầy máu tươi rồi sẽ phỉ nhổ anh.
Nhiệm vụ ở Phi Châu lần đó là nhiệm vụ cuối cùng của anh, bởi vì thù lao cao, thủ lĩnh bọn anh cũng chuẩn bị về hưu, anh nhân cơ hội này rời khỏi, chỉ là không nghĩ nhiệm vụ này lại khó nhằn như thế, ở trong rừng rậm đội anh gặp phải rất nhiều sự kiện kỳ lạ, cuối cùng chỉ còn anh và Vick sống sót.
Càng khiến cho anh ngoài ý muốn chính là rời khỏi rừng rậm mới phát hiện thế giới bên ngoài đã thay đổi, tận thế kéo đến.
Ở trong thôn, có nhà lương thực đang trong tình trạng báo động, có nhà bắt đầu thắt lưng buộc bụng mỗi ngày chỉ ăn một bữa, gần như không ai bước ra khỏi nhà. Lúc này giữa các thôn xóm dần dần ít qua lại với nhau, chị dâu Anh Tử cũng đã lâu không về thăm nhà mẹ, người nhà cô lo lắng nên anh và em trai cô đến thăm nhà một lần xem tình hình thế nào. Hai anh em bắt đầu đi từ sáng sớm, mất cả một ngày mới tới nơi, ở lại một tối rồi trở về, lão gia tử biếu họ hai mươi quả trứng gà và một bao bột kê, nhà mẹ Anh Tử không thiếu lương thực nhưng trứng gà lại rất hiếm hoi, huống chi người đã tới thăm nhà sao có thể để họ về tay không. Trong nhà mới vừa thu được sáu mươi trứng gà, lão gia tử vốn định biếu họ năm mươi trứng, nhưng bị Anh Tử ngăn lại, nhà mẹ cô chỉ cần hai mươi trứng là đủ ăn rồi, có nhiều hơn chỉ tổ khiến người ta nhớ thương, không phải cô không nghĩ cho người thân mình, nhưng nhà chú thím Ba của cô thật sự quá phiền phức, nghe anh cô kể chú Ba hết mượn đông lại mượn tây, được chút lương thực đều đem đổi lấy gạo và mì, đã ăn không ít còn đưa một phần cho nhà mẹ thím Ba, không biết bọn họ còn bao nhiêu lương thực, nhưng biết da mặt họ rất dày, luôn lựa lúc nhà người ta ăn cơm mà tới, đông cọ một bữa tây cọ một bữa. Phiền toái muốn chết. Mang đống trứng gà này về nếu như bị chú thím Ba cô biết có khi còn không thể ở nhà cô được bao lâu, lại còn khiến họ nhớ thương Diệp gia. Nên cần gì phải rước lấy phiền toái, dù sao nhà mẹ cô trữ không ít lương thực, chắc chắn có thể vượt qua.
Mà hai mươi trứng cũng đâu phải ít, lúc này trứng gà vậy mà là thứ hiếm đấy.
Hiện nhà Cẩm Khê còn lại mười ba con gà, mười hai gà mái có chín con đẻ trứng, coi như cách một ngày đẻ một lần thì trung bình mỗi ngày nhà cậu có ba trứng tươi để ăn, huống chi đám gà được cho ăn đầy đủ nên gần như mỗi con hai ngày một trứng, đôi khi ba ngày được hai trứng, tình trạng này so với trước khi thiên tai tốt hơn nên Cẩm Khê nghĩ đây nhất định là nguyên nhân khiến động vật biến đổi, sức sinh trưởng mạnh mẽ hơn. Không phải các chuyên gia từng nói từ trường địa cầu thay đổi làm cho sự vận hành và phát triển của sinh vật cũng biến đổi theo sao?
Điều gì cũng có thể xảy ra.
Rất nhanh là đến Năm mới, hôm mồng Tám tháng Chạp(*) nhà Cẩm Khê nấu cháo Lạp Bát(*). Thực ra mấy năm trước vào ngày này nhà cậu không có nấu cháo Lạp Bát, đối với mấy tập tục nhà cậu không quá chú trọng, sáng sớm tối đa nấu chút cháo trứng gà để ăn thôi.
*Mồng 8 tháng 12 Âm Lịch là ngày tết Lạp Bát truyền thống của TQ, được coi là tết chuẩn bị đón chào tết Xuân.
*Cháo Lạp Bát: người TQ nấu cháo từ gạo và đậu vào ngày Tết Lạp Bát, được gọi là cháo Lạp Bát, phải có đủ 8 nguyên liệu chính 8 nguyên liệu phụ khớp với số 8 mang ngụ ý là may mắn
Nhưng năm nay thì khác, cả nhà mong muốn có một mở đầu may mắn, cầu cho năm sau yên bình tốt đẹp, hơn nữa trong một năm này mỗi ngày đều trải qua áp lực, nhân dịp mừng năm mới để trong nhà náo nhiệt một chút nên mọi người đều rất nghiêm túc chuẩn bị.
Buổi tối trước đó bà nội đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu cháo, cho nhiều nước vào cái nồi lớn rồi bỏ nguyên liệu vào, đều là nguyên liệu có sẵn trong nhà cả, đậu đỏ, đậu xanh, đậu ván, gạo, hạt kê, đậu phộng, táo tàu, còn có gạo lứt đen do Trương Trung cung cấp. Nhóm một cái bếp, cũng không cần phải ngồi canh chừng, buổi tối cho nhiều nước một chút, ninh liên tục đến sáng hôm sau là cháo Lạp Bát được rồi, cháo nhừ lại sềnh sệch, đậu cũng rất mềm.
Ngoại trừ cháo mồng Tám tháng Chạp, thím Hai còn hấp bánh tổ, cũng là món ăn tuyệt chiêu của bà, đúng lúc trong đống nồi lần trước Trương Trung đưa sang có một cái xửng hấp rất to, luôn được đặt ở bếp nhỏ cạnh cửa chính gian nhà giữa, Thím hai lấy số đậu đã chuẩn bị tốt rải đều một lớp (trong nồi), tiếp theo lại trát lên một lớp gạo kê, rồi lại một lớp đậu, cuối cùng là một lớp gạo kê. Bởi vì lúc trát phải trát cho đều nên phải canh thời gian thật chuẩn.
*Có hai cách làm bánh tổ, theo cách trên là ngâm hạt kê qua đêm rồi nấu cho nhừ, bỏ nhiều nước hơn nấu cơm, cho nó sệt lại như hồ, mình gọi là gạo kê nhé, ngâm đậu và nấu đậu rùi đổ vào khuôn thành từng lớp để lạnh đông lại là xong, tới lúc muốn ăn thì cắt ra rồi hâm nóng.
Cẩm Khê đang múc dưa muối thì nghe bên ngoài có tiếng chó sủa, nghĩ là đám người Trương Trung tới rồi bèn chạy ra đón, hôm qua bọn họ có nói hôm nay sẽ sang nhà cậu.
Vừa mới mở cửa liền thấy một người thanh niên cao lớn, mặc bộ đồ đi tuyết thật dày, trên cổ quấn khăn choàng liền mũ, còn đeo thêm kiếng chắn gió, có lẽ đã đi rất lâu nên trên cổ vương đầy tuyết, gương mặt được che kín nên không thấy rõ diện mạo.
Tim Cẩm Khê đột nhiên đập liên hồi, có lẽ vì đập quá nhanh làm cậu hơi nhức nhối, người thanh niên kia vừa thấy cậu liền bước nhanh đến gần ôm chặt cậu, chặt đến mức cậu không thở nổi, hơi thở lạnh lẽo phả vào làm bộ não trống rỗng của Cẩm Khê hoạt động trở lại, nước mắt thoáng cái đã chảy xuống, đầu cậu vùi sâu vào lồng ngực người thanh niên, dùng sức hô hấp như muốn ngửi lấy mùi hương quen thuộc này.
Hai tay nhịn không được đấm vào tay người thanh niên, giống như muốn trút hết cái gì đó.
Người thanh niên dùng sức ôm chặt người trong lòng, cuối cùng anh cũng trở về bên người anh yêu rồi, nỗi niềm nhớ mong giống như nổ tung trong đầu óc anh, khiến anh giờ đây không thể thốt được lời nào.
“Đại Khương?” Thím Hai sửng sốt, hai mắt mở to khi thấy Cẩm Khê bị người khác ôm vào lòng, thế nhưng bà phản ứng rất nhanh, có thể tiếp xúc thân mật với Cẩm Khê như vầy cũng chỉ có Khương Thần.
“Ai da, cha mẹ, ba Cẩm Dương ơi, Đại Khương trở về rồi.” Thím Hai mừng rỡ chạy vào nhà trong.
Cẩm Khê nghe có âm thanh thì khẽ nhích ra một chút, tay người thanh niên nắm lại thật chặt rồi buông lỏng ra, tháo kiếng chắn gió xuống, lộ ra một đôi mày rậm cùng hai mắt dài và hẹp, nhìn gương mặt quen thuộc làm cho Cẩm Khê khóc nhiều hơn nữa.
“Anh đã trở về.” Mắt Khương Thần cũng ngân ngấn nước “Vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.” Nói xong thì ôm vai Cẩm Khê kéo cậu vào nhà, nhưng chưa bước vào liền bị ông bà nội vừa chạy ra tới giữ lại.
“Thằng nhóc này, sao giờ này mới về hả?” Ông nội Diệp đập mạnh vào vai Khương Thần, gương mặt ông đỏ ửng vì kích động.
Bà nội Diệp quay lưng lén gạt đi nước mắt.
“Ông nội, bà nội, con trở về muộn.” Nét mặt Khương Thần áy náy vô cùng, lúc trước anh không biết tình trạng ở bên ngoài, trên đoạn đường về này lại nhìn thấy quá nhiều, mỗi lần nghĩ tới việc người nhà anh cũng có thể gặp phải thiên tai thì lòng anh lại nóng như lửa.
“Không muộn, không muộn, trở về là tốt rồi.” Chú Hai vỗ vỗ vai Khương Thần, “Mau vào phòng thôi, bên ngoài lạnh lắm phải không. Con về bằng cách nào thế?” Chú Hai vừa nói vừa kéo Khương Thần vào nhà.
Khương Thần đi theo chú Hai vào phòng, bàn tay lại nắm chặt Cẩm Khê không buông.
Cẩm Khê lau nước mắt, trừng mắt với anh, cố kéo tay mình ra, cái trừng mắt kia làm Khương Thần nóng như lửa đốt.
Vào gian nhà giữa, Cẩm Khê đón lấy cái túi hành lý to đùng trên lưng Khương Thần, rất nặng, trên túi hành lý còn cài thêm lều trại và túi ngủ, lòng Cẩm Khê nặng trĩu, không phải Khương Thần đi bộ về nhà đấy chứ. Nghĩ đến cảnh tượng anh đi từng bước lòng cậu lại thấy đau.
Khương Thần cởi chiếc áo bông bên ngoài ra, bên trong lại là một cái áo bông khác nên lúc mới nhìn anh tất nhiên là thấy anh cao to, thật ra so với lúc anh rời nhà thì tuy rắn chắc nhưng lại gầy đi rất nhiều.
Lúc Khương Thần rời nhà, anh cao một mét bảy tám, ở thôn họ được xem như là rất cao rồi, kết quả ra ngoài mấy năm dáng người lại cao thêm, phỏng chừng đến một mét tám bảy. Vóc người đẹp, đường nét nổi bật, đôi lông mày rậm xếch lên, hai mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng, gương mặt có góc có cạnh, cằm ngay thẳng, Cẩm Khê thích nhất là môi của Khương Thần, môi trên mỏng, môi dưới hơi dày, lúc không nói chuyện mím môi, hình dạng đôi môi rất đẹp, khi cười rộ tạo thành độ cong đẹp mắt.
Lúc này gặp lại, trên người Khương Thần mang theo hơi hướm hoang dã tạo cho người khác cảm giác anh dũng thiện chiến, đồng thời tản mác khí thế nguy hiểm.
Cẩm Khê bưng một chậu nước cho Khương Thần rửa tay lau mặt, Khương Thần cười kể lại vài chuyện anh đã trải qua cho ông bà nội nghe, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua Cẩm Khê đang bận rộn.
Khương Thần vừa mới rửa mặt xong thì nhóm Trương Trung cũng qua tới.
Đúng lúc món bánh của thím Hai cũng chín tới, mọi người quây quần cùng nhau đón Tết Lạp Bát.
Khương Thần kéo Cẩm Khê ngồi cạnh mình xuống giường đất, tay trái nhịn không được đặt lên đùi Cẩm Khê, trước kia hai người họ cũng rất thân mật nên Cẩm Khê không cảm giác có gì bất thường, ngược lại Trương Thành phát hiện giữa hai người họ có gì đó ái muội, không lẽ cậu ta nhìn nhầm, bộ Khương Thần không phải là anh trai Cẩm Khê sao?
Cậu ta không biết thật ra Cẩm Khê và Khương Thần hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, hơn nữa Khương Thần đối với Cẩm Khê đúng là có ý nghĩ khác. Nhưng nhiều năm qua cả nhà đã quen với hình ảnh hai thằng bé thân mật dán sát vào nhau nên không lấy làm lạ.
Tính ra thì Khương Thần là thân thích của bà nội Cẩm Khê. Mẹ của bà nội Cẩm Khê mất sớm, sau đó cha bà cưới vợ hai, mẹ kế của bà lúc gả về nhà bà còn dẫn theo một cô con gái, sau lại sinh cho cha bà một đứa con trai.
Khương Thần là cháu của em gái khác cha khác mẹ với bà nội Cẩm Khê, phải gọi bà nội Diệp là bà dì.
Cha của Khương Thần là con trai một, thi đậu đại học nên tương lai rất triển vọng, mẹ anh là bác sĩ, nhà anh vốn cũng khá giả, nhưng cảnh ngộ của anh cũng tương tự như Cẩm Khê, cha mẹ anh chết trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn, lúc đó Khương Thần mới tám tuổi. Sau khi cha mẹ qua đời anh được người anh họ của cha nhận nuôi, tiền tài của cải cha mẹ để lại cho anh cũng bị người bác này đứng ra bảo quản thay, cả nhà bác anh đối với anh cũng không tệ lắm, nhưng ông bác này lại lén lấy tiền cha mẹ Khương Thần để lại đi đầu tư cổ phiếu, năm Khương Thần mười hai tuổi thị trường chứng khoán đóng băng, không những tiền của lão mất mà tiền của Khương Thần cũng mất theo, còn thiếu thêm khoản nợ lớn, vì trốn nợ mà lão dẫn vợ con mình chạy mất, để mình Khương Thần ở lại.
Khương Thần không còn người thân nào khác, lại không còn tiền, cảnh sát vốn định đưa anh vào viện mồ côi. Khi đó Khương Thần bị người thân vứt bỏ, của cải cha mẹ để lại cũng mất, mà tuổi mười hai cũng là độ tuổi một đứa bé dần dần hình thành tính cách của riêng nó, lúc đó anh không chịu trao đổi với người khác, đôi khi có chút khuynh hướng bạo lực nên viện mồ côi cũng không muốn thu nhận anh.
Cảnh sát điều tra họ hàng xa khác của Khương Thần thì tìm được Diệp gia, khi đó điều kiện của Diệp gia không được tốt lắm, còn ở vùng nông thôn, Khương Thần lại là trẻ con thành phố, người cảnh sát phụ trách anh cũng không nghĩ Diệp gia sẽ nhận nuôi anh.
Thế mà Diệp gia lại đồng ý thu nhận anh, bà nội Diệp cũng có biết chuyện con trai đứa em. Em gái bà mất sớm, bà với nhà cháu bà trong thành phố cũng không liên lạc gì, sau đó biết chuyện của cháu ngoại trai, bà thấy hơi lo nên hỏi thăm một chút thì biết được hoàn cảnh bấy giờ của đứa bé kia khá tốt bèn không để trong lòng nữa, dù sao quan hệ của họ cũng khá xa.
Nhưng khi nghe kể hoàn cảnh hiện tại của Khương Thần bà rất đau lòng, Diệp lão gia tử cũng là người rộng lượng, không cần biết anh như thế nào, chỉ biết Khương Thần với gia đình ông là thân thích với nhau, nhà ông dù nghèo nhưng vẫn có một miếng cơm cho nó ăn, sao có thể để một đứa bé mình quen biết vào viện mồ côi chứ.
Cứ như vậy Khương Thần được đón về nhà họ Diệp. Lúc mới tới Diệp gia Khương Thần hệt như con nhím xù lông đầy gai nhọn. Anh lớn hơn Cẩm Khê hai tuổi, hồi đó Cẩm Khê vì Đại Bảo nên cậu không chơi đùa với mấy đứa trẻ khác trong thôn, hiếm lắm mới có một nhóc đồng lứa với cậu đến nhà nên cậu đặc biệt phấn khởi, tính cậu lại hiền, lúc nào cũng vui vẻ cầm mấy món đồ chơi cha cậu mua rủ Khương Thần cùng chơi, nhưng Khương Thần rất mẫn cảm, tính tình lại không tốt, thường không thèm phản ứng với cậu. Có một lần anh lỡ tay đẩy Cẩm Khê té vào ao trũng, mùa hè trong ao trũng có nước, quần áo bị ướt lại dính đầy bùn đất. Lúc Khương Thần thấy cậu ngã cũng hối hận lắm, không phải anh cố tình làm vậy, chỉ là anh không thể tin tưởng người khác. Nhìn dáng vẻ thê thảm của Cẩm Khê, Khương Thần nghĩ thể nào mình cũng bị đưa đi, thật ra người Diệp gia cũng tốt, đối xử với anh giống như mấy đứa nhóc khác trong nhà, mà anh cũng muốn chơi với Cẩm Khê lắm, nhưng giả vờ làm lơ đã lâu nên nhất thời không biết cởi bỏ thế nào.
Không ngờ Cẩm Khê không có đi méc với người lớn, chỉ nói mình bất cẩn bị té. Tắm rửa xong xuôi lại tiếp tục không tim không phổi cười cười với anh, anh cảm thấy nụ cười kia rất ngu, vậy mà lại như tia nắng ấm áp soi vào lòng anh.
Từ đó quan hệ giữa Khương Thần và Cẩm Khê tốt hơn rất nhiều, mới đầu còn lạnh mặt, không được tự nhiên, dần dần thì trở nên như hình với bóng. Anh cũng không còn phòng bị với những người khác trong nhà, mãi đến một ngày anh phát giác mình đã coi bản thân như người họ Diệp rồi.
Phát hiện tình cảm dành cho Cẩm Khê là vào một mùa hè năm anh mười bảy tuổi, anh không biết bắt đầu từ khi nào Cẩm Khê chiếm cứ trái tim anh, giống như ý nghĩa của cuộc đời anh chính là ở cùng với Cẩm Khê. Anh không biết nếu như không có Cẩm Khê anh sẽ trở nên thế nào, có khi nào sẽ lại lạnh băng như hồi nhỏ hay không.
Tuổi thiếu niên còn u mê không phát hiện tâm ý bản thân, khi đã hiểu rõ được lòng mình liền xác định mục tiêu, anh muốn cùng cậu chung sống với nhau mãi mãi. Bởi thương tổn thời ấu thơ nên Khương Thần rất khó để ai bước vào lòng, hay là nói chỉ có người Diệp gia anh mới chân chính để trong lòng, mà Cẩm Khê là người duy nhất anh yêu.
Cuộc sống luôn có những nuối tiếc, cha mẹ Cẩm Khê qua đời, lại vô cùng trùng hợp là qua đời vì tai nạn xe cộ giống như cha mẹ Khương Thần. Diệp gia lâm vào khốn cảnh, đúng lúc năm ấy Khương Thần thi đại học, thành tích của anh rất tốt, đủ để đậu vào một trường đại học trọng điểm. Nhưng anh không học tiếp nữa. Bởi vì thành tích của Cẩm Khê còn tốt hơn anh, nếu anh học đại học, chắc chắn Cẩm Khê sẽ tìm lý do để nghỉ học. Anh không muốn thấy điều này.
Khương Thần lén đăng ký đi lính, anh nghĩ như vậy là có thể giảm bớt gánh nặng trong nhà, còn có thể chi trả học phí cho Cẩm Khê. Nhưng anh chỉ là lính mới, tiền trợ cấp mỗi tháng rất ít, có tiết kiệm đến đâu cũng không kiếm đủ học phí cho Cẩm Khê.
Lúc đó anh tham gia quân ngũ ở phía Nam, đã tham gia vài nhiệm vụ biết một ít chuyện, hai năm sau anh ra khỏi quân ngũ, gia nhập một đội lính đánh thuê, bắt đầu cầm đao liếm máu cuộc đời. Khi đó anh không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là muốn kiếm nhiều một chút, đóng toàn bộ học phí cho Cẩm Khê và để người nhà sinh hoạt tốt hơn một chút. Sau khi gia nhập anh mới biết lính đánh thuê là cái nghề nguy hiểm thế nào, chỉ là khi đó muốn rời đã khỏi không dễ dàng.
Vì bảo vệ mạng sống anh học rất nhiều bản lĩnh, vì trong lòng có niềm tin nên lần lượt trải qua các nhiệm vụ nguy hiểm anh vẫn tiếp tục sống. Nhưng anh không dám nói cho cả nhà biết mình đã giải ngũ, cũng không dám nói mình gia nhập đoàn lính đánh thuê. Anh sợ Cẩm Khê biết tay anh dính đầy máu tươi rồi sẽ phỉ nhổ anh.
Nhiệm vụ ở Phi Châu lần đó là nhiệm vụ cuối cùng của anh, bởi vì thù lao cao, thủ lĩnh bọn anh cũng chuẩn bị về hưu, anh nhân cơ hội này rời khỏi, chỉ là không nghĩ nhiệm vụ này lại khó nhằn như thế, ở trong rừng rậm đội anh gặp phải rất nhiều sự kiện kỳ lạ, cuối cùng chỉ còn anh và Vick sống sót.
Càng khiến cho anh ngoài ý muốn chính là rời khỏi rừng rậm mới phát hiện thế giới bên ngoài đã thay đổi, tận thế kéo đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.