Điềm Báo Mạt Thế

Chương 38:

Thất Dạ Vong Tình

13/09/2021

Tại sao Trái Đất lại bị như vậy?

“Ở phía Nam vẫn chưa có kết luận chính xác, nhưng mấy chuyên gia nghiên cứu nói quỹ đạo Trái Đất thay đổi làm góc độ mặt trời chiếu xuống Trái Đất biến đổi theo, dẫn đến thời điểm nóng thì cực nóng, thời điểm lạnh thì cực lạnh, hơn nữa từ trường địa cầu cũng phát sinh biến hóa nhỏ, cường độ bức xạ năng lượng mặt trời tăng làm các sinh vật trên địa cầu phát sinh biến hoá.” Đại đội trưởng lắc đầu “Tôi chỉ biết bấy nhiêu, cũng không biết có chính xác không, họ vẫn đang nghiên cứu.”

Chỉ đạo viên Trương cũng nói “Có khoa học gia phát hiện trong không khí tồn tại một loại nguyên tố lạ, loại nguyên tố chưa rõ này xuất hiện từ lúc bắt đầu phát sinh biến hóa. Dường như các nhà máy phát điện lớn và vài hệ thống thiết bị cơ sở của chúng ta là vì từ trường biến hóa và bị nguyên tố chưa rõ này huỷ hoại, hiện còn rất ít thành phố được cung cấp điện. Không có điện nên nhiều hoạt động không thể thực hiện, các nghiệp vụ sử dụng điện cũng bị đình chỉ, mọi người biết đấy sinh hoạt của chúng ta không thể thiếu điện nên thành phố gần như bị tê liệt hoàn toàn.”

Khương Thần thở dài, việc mất điện bọn họ rất rõ, tai nạn mới phát sinh không bao lâu chỗ họ liền mất điện đến giờ còn chưa khôi phục, nhưng không nghĩ toàn quốc cũng như thế “Sau này mọi người có tính toán gì không?”

Đại đội trưởng cười khổ “Bọn tôi ở phía Nam không chịu nổi nữa, đến bên này thì biết bên này đã phân ra thành nhiều tổ chức, bọn tôi không muốn gia nhập nịnh bợ ai nên bị gửi đến nơi này, họ cũng không cung cấp vật tư gì, bảo bọn tôi tự nghĩ cách, nghe nói năm nay có vài người từ thành phố xuống trồng trọt, họ bảo chúng tôi tìm những người đó thu lương thực.” Đại đội trưởng nói rồi cau mày “Nhưng chúng tôi không tìm thấy ai cả.”

“Bọn họ ở bên kia núi Đông Sơn” Khương Thần nói “Năm ngoái bên kia có một thôn trấn bị huỷ không còn người nào sống sót, có rất nhiều đất nên thôn chúng tôi không an bài cho họ, thời điểm làm ruộng họ qua bên đó để làm.”

Đại đội trưởng gật đầu “À, ra là vậy, trên đường đi tôi cũng thấy bắp và đậu nành không thể thu hoạch. Người dân ngoại trừ cướp đoạt còn không không thể có thêm lương thực, chúng tôi thực không nghĩ lương thực ở phương Bắc khan hiếm đến mức độ này.”

Chỉ đạo viên Trương nghĩ tới sự phòng bị của thôn này khi họ đến, nói “Hiện chúng tôi chỉ muốn ổn định chỗ ở trước, vật tư chúng tôi mang theo từ phía Nam còn duy trì được một thời gian. Nếu bố trí ổn thoả xong, chúng tôi sẽ đi cánh rừng phương Bắc săn thú và hái trái cây, hiện thực vật trong rừng rất phát triển, năm nay phía Nam thu hoạch lương thực cũng không nhiều, tỷ suất hạt giống nẩy mầm quá thấp, tính xâm lược của thực vật hoang dại lại mạnh mẽ, rất nhiều ruộng đồng đều bị thực vật chiếm cứ. Bất quá thức ăn trong rừng rậm cũng nhiều, chỉ cần có thực lực vẫn có thể săn được con mồi. Tôi nghĩ chắc rừng rậm phương Bắc cũng thế.”

“Nếu trước khi nhiệt độ hạ xuống mà vẫn chưa thu gom đủ thức ăn thì chúng tôi đành quay về phía Nam” Lúc đi kế hoạch của Đại đội trưởng không quá chắc chắn, chỉ có thể tới đâu tính đến đó. Nếu thật sự không được thì đành về miền Nam đối mặt với đám côn trùng kia.

Ông chú Sáu và Khương Thần đã biết tình huống của họ, vì nhân số họ không nhiều lắm, lại còn là quân nhân nên người trong thôn bàn bạc một phen, đồng ý để họ đóng trại bên trong tường vây, nhưng phải đóng ở rìa ngoài cùng. Đối với biện pháp này nhóm người Đại đội trưởng Triệu rất tán thành, họ cũng có lòng cảnh giác, trên đường đi nhìn thấy quá nhiều tệ nạn nên rất đề phòng người lạ.

Họ dựng lều vải trú tạm trước, họ cần vào cánh rừng phía Bắc và núi xem coi có đủ nguồn thức ăn hay không, nếu có đầy đủ thức ăn họ sẽ dừng ở đây, sau đó xây nhà ở.

Cả đoàn đi ba chiếc xe nhưng nhân số không nhiều, chỉ có ba mươi hai người, trên xe chủ yếu chứa vật tư. Ngày hôm sau, Đại đội trưởng Triệu đến chốt dân phòng trong thôn, muốn dùng một ít vật tư ở phía Nam để trao đổi thức ăn.

Toàn là những vật kỳ lạ, phần lớn là động vật.

Nhà Cẩm Khê cũng trao đổi một ít, trong đó có da rắn, đầu năm nay rắn con nào còn nấy khổng lồ có thể dùng làm áo giáp, mỗi người trong nhóm Đại đội trưởng Triệu bọn họ đều có một cái, hiệu quả phòng ngự rất tốt, bên kia nhiều rắn, bọn họ bắt giết không ít, đa số người trong thôn đều dùng lương thực đổi lấy thứ này.

Còn có các loại thịt khô, thịt muối, đều là đem từ phía Nam tới. Ở phía Nam họ phải dựa vào săn bắt thú hái trái cây trong rừng rậm kiếm ăn, bên kia lương thực cũng không nhiều, nhưng trong rừng rậm thức ăn rất nhiều, có sức mạnh là có thể ăn no, chính vì vậy ở phía Nam thực lực đóng vai trò trọng yếu, đã gần như hình thành nếp sống thực lực vi tôn. Về điểm này ở phía Bắc chưa biến hoá nhiều.

Đối với người trong thôn đã một thời gian dài không nếm được vị thịt mà nói hàng hoá của nhóm Đại đội trưởng Triệu bán rất chạy, khi trao đổi dựa theo hương vị từng loại thịt mà định giá để ai cũng có thể tiếp nhận.

Có điều không ngờ đắt nhất là loài tằm sống hoang dại, bởi mùi vị của nó ngon nhất và giàu dinh dưỡng nhất, trung bình mỗi con tằm hoang dại nặng ba cân, chất thịt non mềm, hương vị tươi ngon, hơn nữa loài tằm này không thể nuôi trồng được nữa, chúng nó chỉ ăn lá dâu mọc trên cây, lá dâu hái xuống chúng nó không ăn, phía Nam rừng dâu rất nhiều nhưng bị thực vật xâm lấn nên không dễ tìm ra, một đội đi săn mà kiếm được tằm hoang dại sẽ thu được nhiều lợi ích.

Trên đường đến phía Bắc họ đi qua các cánh rừng bắt được rất nhiều tằm hoang dại, luộc đống tằm này bằng nước muối rồi phơi nắng là có thể trữ được khá lâu, loại thịt khô này ăn ngon, no bụng lại có dinh dưỡng bổ sung năng lượng cơ thể.

Đối với loại thức ăn này Cẩm Khê không hảo nổi, tuy sau khi chế biến không thể nhìn ra nó vốn là gì, nhưng Đại đội trưởng Triệu đến thăm nhà cậu mang tới chính là loại tằm đã chế biến này, có thể họ cảm thấy đây là quà biếu tốt nhất. Cẩm Khê ăn thử thấy rất ngon, bất quá ăn loại côn trừng mềm nhũn này cậu vẫn có chướng ngại tâm lý.

Có điều Đại Bảo và đám nhóc Hổ Tử đặc biệt thích ăn thứ này, nhất là Đại Bảo coi nó như đồ ăn vặt, vì vậy Cẩm Khê đi trao đổi thêm một ít cho họ.

Liên đoàn Đại đội trưởng Triệu đến ảnh hưởng rất lớn với người trong thôn bởi rốt cuộc họ cũng nắm được tin tức bên ngoài, trong mấy ngày nhóm Đại đội trưởng Triệu nghỉ ngơi ổn định, mọi người ông chú Sáu và Khương Thần gần như ngày nào cũng đến chỗ họ hỏi thăm tình hình bên ngoài.

Hiện tại toàn quốc ngoài trừ phía Bắc, phía Nam hầu như ở trạng thái vô chính quyền, các loại thế lực mọc lên san sát, một số người tổ chức đội đi săn vào rừng rậm kiếm thực vật.

So ra tranh đấu ở phương Bắc còn khá ôn hòa, rừng rậm cũng không khuếch trương nhanh chóng như phía Nam, thế nhưng đây cũng là chuyện sớm muộn.

Đại đội trưởng Triệu cùng đội viên tìm nhóm người Khương Thần bàn bạc, thân thủ của cả đoàn họ là lăn lộn trong rừng rậm rèn luyện ra, tốc độ nhanh thân thủ linh hoạt, nhưng người Diệp gia thôn cũng không tệ, có tố chất cơ thể mạnh mẽ, dáng người cường tráng, trải qua một mùa đông người trẻ tuổi trong thôn đều cao hơn, cân nặng và sức lực tăng thêm. Nếu họ ăn uống tốt hơn có khi còn mạnh lên nhiều nữa.

Có được kết luận này, người trong thôn không muốn chỉ dựa vào ruộng đất nữa, họ cũng chuẩn bị ra ngoài săn thú.

“Ngày mai em đi với anh.” Cẩm Khê đi vào thấy Khương Thần ngồi trên giường đất lau súng, nói.

“Đã lâu chúng ta không vào cánh rừng phương Bắc, không biết tình huống bên trong sao rồi, em ——” Khương Thần không muốn Cẩm Khê đi, chuyến đi bãi Bắc Ngư xem vật tư gần nhất anh phát hiện động vật trong rừng rậm nhiều hơn. Anh không dám mạo hiểm.

Cẩm Khê không đợi anh nói xong đã ngắt lời “Em biết có nguy hiểm, em cũng từng mơ thấy nhiều tình cảnh săn bắt trong rừng rậm, em muốn đi xem để so sánh một chút, hơn nữa có nhiều người đi cùng mà, em còn có súng, có thể tự bảo vệ mình.”



Khương Thần thấy Cẩm Khê kiên quyết như vậy cũng không ngăn cản nữa “Vậy ngày mai em phải luôn đi cạnh anh, tuyệt đối không được rời khỏi.”

“Không thành vấn đề.” Cẩm Khê hưng phấn cười rộ lên. Bò lên giường, bắt đầu soạn đồ chuẩn bị ngày mai lên đường.

Trên mặt Khương Thần lộ ra nụ cười ôn nhu, Cẩm Khê quay đầu tính nói chuyện với anh thì bắt gặp, không hiểu sao mặt lại đỏ lên “Sao anh lại cười kiểu này, Ss! Ss! – làm em nổi da gà hết trơn.” Cẩm Khê sờ sờ cánh tay.

Khương Thần cười to “Cái gì da gà da ốc đâu, để anh xem.” Nói rồi kéo chân Cẩm Khê, vươn tay vòng chung quanh.

“Ái ái, đừng gãi, ngứa.” Cẩm Khê cười lùi ra sau trốn.

Hai người nói nói cười cười không ngừng. Bà nội nằm ở giường đất gian ngoài mím môi cười “Thằng nhỏ này đã lâu không cười vui vẻ như vậy.”

“Ừ, một năm này nó vội trong vội ngoài, thực sự là trưởng thành rồi.”

“Haiz, nếu không có những tai hoạ này thì Đại Khương và Cẩm Khê đều nên cưới vợ rồi, giờ căn bản không có sự lựa chọn. Phải làm sao đây, tôi lo quá.”

“Bà lo nhiều làm gì, tình hình bây giờ không tốt việc gì cũng phải trì hoãn, không phải Đại đội trưởng Triệu nói ở phía Nam có hội giao dịch sao, nghe nói cái gì cũng có, phía Bắc bên mình sớm muộn gì cũng có, lúc đó để cho bọn nhóc đi vài lần biết đâu có thể quen được người hợp ý. Nhà ta ra chút sính lễ thì cô gái nào mà không cưới về được.” Diệp lão gia tử cực kỳ tự tin, nếu như là trước thiên tai nhà họ không có nhiều tiền không cưới được vợ thì hiện giờ đã khác, chỉ cần có lương thực chuyện gì cũng có thể bàn, không phải nhà vợ Cẩm Hàng cũng đòi những thứ đó ư, thứ không cần nhất chính là tiền, cho lương thực liền gả tới rồi. Cho nên ông không vội.

Ngày hôm sau trong thôn xuất động hai đội đi cánh rừng phương Bắc thăm dò tình hình, trước khi xuất phát tập hợp ở cổng lớn phía Đông, chuyến đi này mất ít nhất ba ngày.

“Cẩm Khê cậu cũng đi á.” Trương Thành hâm mộ. Lần này bọn họ đều không đi, ở nhà phải có người trông chừng, Khương Thần không yên lòng mấy người khác, Trương Trung và Trịnh Nguyên ở lại anh an tâm nhất. Trương Thành cũng ở lại theo.

“Ừ!” Cẩm Khê đeo ba lô lên “Lần sau sẽ tới lượt cậu. Đừng nóng vội.”

“Tôi có nóng vội đâu, chỉ là cậu nhìn đi, trong nhân số thôn mình cậu nhỏ con nhất đó.” Trương Thành chỉ chỉ xung quanh, nói.

Cẩm Khê trừng mắt. Cậu không còn cách nào, thanh niên trong thôn cứ như ăn trúng thuốc tăng lực từng đám từng đám to khoẻ như trâu, còn bề ngoài cậu gần như không thay đổi, bất quá cậu tự biết mình, sức lực và tốc độ của cậu gia tăng rồi, nhưng biến hoá cơ thể quá nhỏ người khác không thể nhìn ra, có lẽ vì tính chất lừa đảo này nên người khác tưởng lầm cậu yếu như gà luộc. Cậu cũng mặc kệ, thực lực ẩn giấu có khi còn tốt hơn.

Chuyến này họ ngồi xe quân đội mà đi, quân đoàn Đại đội trưởng Triệu trên đường tới đây góp nhặt được không ít xăng, lần đi đầu tiên này chủ yếu thăm dò tình hình, sau này muốn đi thì phải đi bộ hoặc dùng gia súc.

Lộ trình so với họ nghĩ còn gần hơn, Khương Thần cũng cách một thời gian dài không tới rồi, không ngờ thực vật đã lan ra đến nơi đây, tiếp tục như vậy phỏng chừng một hai năm nữa ruộng đồng của họ cũng bị thực vật chiếm đóng. Đây là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

“Được rồi! Xuống xe ở đây đi. Chúng ta hành động tập thể hay là tách ra?” Đại đội trưởng Triệu nhảy xuống xe, hỏi Khương Thần.

“Tách ra đi, nhiều người như vậy không thể cùng nhau tiến vào.”

Đại đội trưởng Triệu gật đầu “Được, vậy chúng ta tách ra, nhóm tôi đi hướng này, dù có thu hoạch gì hay không tối mai vẫn phải tập hợp ở chỗ này. Lần đầu tiên đến đây không nên tiến vào quá sâu trong rừng.”

“Được, vậy chúng tôi đi hướng Đông.” Khương Thần nói, lấy bản đồ ra “Đây là do các cụ trong thôn quen thuộc cánh rừng này vẽ ra, nơi này có vài sơn động, nếu như không có nguy hiểm có thể vào đó nghỉ ngơi một chút.”

“Ừ, cám ơn cậu! Các cậu cẩn thận, hiện tại động vật rất lợi hại, đặc biệt là sói và gấu ở phương Bắc này vô cùng hung mãnh, nhất định phải cẩn thận.”

Khương Thần cười cười với Đại đội trưởng “Chúng tôi sẽ không đi vào quá sâu. Lần này chủ yếu là xem tình hình.”

Sau khi tách ra với nhóm người Đại đội trưởng Triệu, Khương Thần lại chia nhóm người trong thôn ra làm hai đội nhỏ “Chú Hiếu Phong, chú dẫn đầu bọn họ nhé, trong thôn mình chú quen thuộc rừng rậm nhất, chuyến này chúng ta chủ yếu là dò đường, nếu chạm trán động vật phải cẩn thận, nhất là động vật cỡ lớn, sức lực và tốc độ chúng nó nhất định tăng lên, mọi chuyện lấy an toàn làm chủ.”

Diệp Hiếu Phong là thợ săn duy nhất của thôn họ, nắm rõ tình hình trong rừng, có chú ấy Khương Thần cũng yên tâm, hơn nữa Diệp Thu và Diệp Cẩm Minh cũng bị Khương Thần phân đến đội kia, trên tay hai người họ có súng. Từ sau lần thôn bị tấn công Khương Thần chọn lựa ra vài cây súng thích hợp để cho người trong đội tuần tra tự luyện tập, nhiệm vụ này họ phụ trách giữ súng. Trong đó khả năng bắn súng của Diệp Thu chuẩn nhất.

Dĩ nhiên cả một đội ngũ cũng không thể trông cậy vào hai thanh súng trên tay họ, nghe Đại đội trưởng Triệu nói ở phía Nam súng ống không quá hữu dụng, năng lực phòng ngự của đám động vật gia tăng rồi, một khi nổ súng nếu như không bắn trúng chỗ yếu hại thì chỉ tổ làm chúng nó tức giận thêm.

Hai đội nhỏ tách ra, đội Khương Thần đi theo hướng Đông, từ đây đi xuyên qua là tới bãi Bắc Ngư họ quen thuộc.

Vừa vào rừng liền thấy được thực vật cực kỳ tươi tốt, nhất ra rìa ngoài cánh rừng, lúc trước vì thường chặt cây nên cây cối nơi này không mấy rậm rạp, hiện tại lại xanh um tươi tốt, cây do con người trồng đã không nhìn ra hình dáng ban đầu của chúng, đi vào giống như lạc vào rừng rậm nguyên thủy.



Động thực vật trong rừng xác thực nảy sinh biến hóa, trên đường đi họ nhìn thấy mấy con chim trĩ thỏ hoang nhảy lên cây, tốc độ chúng nó cực nhanh. Loại cảnh tượng có ở khắp nơi trong rừng này bọn họ chưa từng thấy qua, không ngờ chỉ qua một mùa đông động vật trong rừng liền sinh sôi nảy nở đến vậy. So với động vật dường như nhân loại yếu ớt hơn nhiều. Như thôn họ từ năm ngoái tới nay vẫn không có đứa trẻ nào chào đời.

Người thôn họ không đi săn, ngoài Diệp Hiếu Phong đi săn cũng vì sở thích riêng chứ không lấy việc đó làm kế sinh nhai, từ lúc có chính sách cấm săn thú hồi chục năm trước mọi người nơi này đều chấp hành triệt để. Nên lúc họ nhìn thấy mấy con thú thì có hưng phấn đó, nhưng bảo bắt giữ chúng thì khó khăn à.

Vẫn là Khương Thần có chút kinh nghiệm, anh từng đi vào rừng rậm Châu Phi, cũng từng cùng đội viên học vài chiêu của thợ săn.

Dùng súng khẳng định là không được, Khương Thần dạy mọi người làm ít bẫy rập “Cứ tạm như vậy đã, chờ lúc quay lại xem coi có thu hoạch được gì không, chúng ta đi tiếp một đoạn nữa.” Khương Thần nhìn cạm bẫy cả nhóm anh vừa thực hành xong, rất thô sơ, không biết có tóm được con nào không nữa.

Hôm nay thăm dò tình hình trong rừng, cả nhóm không dừng lại lâu ở một chỗ.

“Thật đẹp!” Cẩm Khê kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt “Lúc trước mọi người tới đây cũng thế này hả?”

“Không phải.” Diệp Khoa lắc đầu, lúc trước hắn cũng thường tới bên này nhưng chưa từng thấy cảnh sắc xinh đẹp như vầy. Hồ nước làm nổi bật ảnh ngược ngọn núi xa xa, từng hồ nước to nhỏ giống như những mặt gương, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy thiên nga, vịt hoang, còn có một loài chim xinh đẹp không biết tên, khi ẩn khi hiện trong đám cỏ lau trong ao, trước giờ họ chưa từng thấy nhiều loài chim như vầy.

“Nhìn kìa.” Một người trong nhóm chỉ vào một nơi, nói với những người khác.

Theo ngón tay của hắn, mọi người Cẩm Khê nhìn thấy một con gấu chó xuất hiện bên rìa bìa rừng. Loài gấu chó ở Trung Quốc hình thể tương đối nhỏ, vậy mà con gấu chó này rất lớn, cao chừng ba thước bề ngang khổng lồ, nếu không phải nhìn thấy lớp lông trắng hình lưỡi liềm trước ngực cùng lớp lông đen sậm thì họ cũng chẳng dám nhận quen.

“Gấu chó đã lớn như vậy thì chẳng phải gấu ngựa còn lớn hơn nữa ư?” Cẩm Khê cảm thấy mình không nhận ra thế giới này nữa rồi.

“Cẩn thận một chút, chúng ta men theo bìa rừng ra khỏi đây.” Khương Thần không muốn chọc con gấu chó này, hiện tại năng lực đi săn của họ rất yếu, không thể đối phó với nó. Phía Đông mảnh đầm lầy ẩm ướt này chính là bãi Bắc Ngư.

Men theo hướng Tây đầm lầy, cả đám dừng lại ở mép sông nghỉ ngơi một chút, rất may mắn gặp được một con nai sừng tấm.

“Chúng ta bắt nó mang về nuôi kéo xe được không?” Diệp Cẩm Khang hơi nóng lòng muốn thử.

“Dù chỉ một con nai sừng tấm nhưng cũng không dễ bắt như vậy đâu.” Khương Thần nhìn một chút, con nai sừng tấm này so với những con anh từng gặp trước đây cao lớn hơn, đường kính cặp sừng khoảng một thước rưỡi, chạc cây nhiều hơn, hình dạng khổng lồ.

“Như vầy đi! Cẩm Khang, Diệp Khoa và mấy người các cậu đi vòng qua kia cầm lưới chặn đường nó, chúng tôi từ đây đuổi theo nó. Để lát nữa coi có thể bắt sống được không, cẩn thận một chút, sức mạnh của nai sừng tấm không nhỏ, không được cố chấp đấu sức với nó. Cẩm Khê cầm súng chú ý, nếu con nai sừng tấm này phản kháng quá dữ dội thì lập tức bắn chết nó.” Khương Thần vạch kế hoạch. Khả năng bắn súng Cẩm Khê rất vững, độ chính xác không kém anh bao nhiêu nên anh giao công tác bảo vệ cho cậu.

Trước khi ra cửa họ có chuẩn bị sẵn lưới là để bắt động vật cỡ lớn.

Khương Thần mang theo ba người nấp trong bụi cỏ, bọn Cẩm Khang bố trí lưới xong xuôi thì rống lên một tiếng, theo thanh âm của họ bốn người từ từ bao vây con nai sừng tấm kia.

Con nai bị giật mình, đầu tiên là đứng lên nhìn thoáng qua, sau đó nhảy vọt lên muốn chạy đi, Khương Thần nhìn thấy lập tức hô lên “Coi chừng nó nhảy qua.” Vừa nãy con nai này bật lên rất cao.

Khương Thần nói hơi trễ, bọn Diệp Khoa không thể kịp thời điều chỉnh độ cao của lưới võng, nai sừng tấm thoáng cái đã nhảy lên, cũng may độ cao nó nhảy hơi thiếu, chân bị lưới quấn lấy, nhưng sức lực nó rất lớn, đỉnh vào vai Diệp Khoa đẩy hắn ngã xuống đất, thấy nó sắp đạp lên người Diệp Khoa, Cẩm Khê nhanh chóng nổ súng vào đầu con nai. Thân hình nó lung lay một chút, Khương Thần nhanh tay lẹ mắt kéo Diệp Khoa qua một bên, nai sừng tấm ngã xuống mặt đất co quắp chết đi.

Toàn bộ quá trình chưa đến một phút đồng hồ thì con nai sừng tấm đã chết, hành động của họ không tính là thành công.

“Cậu sao rồi?” Khương Thần ngồi xổm xuống hỏi Diệp Khoa.

“Ai da má ơi con đau chết mất, sao thứ này lại mạnh quá vậy.” Cánh tay Diệp Khoa không cử động được.

Khương Thần sờ một chút “Bị trật khớp.” Nói rồi rắc một tiếng bẻ lại khớp cho hắn “Cậu đứng gần nó quá.”

“Tôi tính chạy đi rồi, nhưng sức tên này quá lớn kéo hẳn chúng tôi qua.” Diệp Khoa hất hàm chỉ Cẩm Khang.

“Đúng vậy!” Cẩm Khang cúi đầu lượm lại lưới bị rách nát bét “Nếu không đánh chết nó sẽ bỏ chạy mất. Nhưng Cẩm Khê cậu cũng mạnh dạn ghê, không sợ bắn nhầm bọn tôi à.” Thời điểm nghe tiếng súng hắn giật cả mình.

Cẩm Khê cười cười không nói gì, kỳ thực lúc đó trong tầm mắt cậu căn bản không có ai nên sẽ không bắn nhầm người nào cả.

“Nổ súng ở cự ly gần sẽ làm giảm sức sát thương. Các cậu xem, đạn bắn vào đầu nó nhưng không găm vào sâu bao nhiêu, nếu bắn vào người nó sẽ không chết, đúng như Đại đội trưởng Triệu nói không thể dùng súng săn thú được. Trở về phải chăm học hỏi kỹ xảo săn bắt của chú Hiếu Phong thôi.”

Nhân loại bắt đầu trở về thời nguyên thủy, rất nhiều thứ phải học lại từ đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Điềm Báo Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook