Điềm Báo Mạt Thế

Chương 41:

Thất Dạ Vong Tình

13/09/2021

Sau trận tuyết đầu tiên nhiệt độ liền giảm xuống, đám người Khương Thần cân nhắc về chuyện muối ăn, quyết định đợi sang năm khí hậu ấm áp lên mới tính tiếp, mùa đông này thôn họ cũng không thiếu muối ăn.

Nhưng họ vẫn bàn bạc với Đại đội trưởng Triệu khởi động một xe tải vào thành phố một chuyến. Lúc này C thị đã là một thành phố bỏ hoang, chỉ một bộ phận cực ít người không rời đi, trong thành thị trống rỗng không có ai quản lý, họ xem xét cử hai đội người đi. Vật tư có thể mang đi đã được người dân trong thành phố mang đi hết, còn lại đối với họ đều là thứ vô dụng không có tác dụng gì trong sinh hoạt hiện tại, thế nhưng đối với thôn Cẩm Khê lại rất cần thiết, nhất là vật liệu xây dựng.

Tin tức nhóm Khương Thần lấy được cũng không quá chuẩn xác, họ không sao hiểu nổi hoàn cảnh phải khắc nghiệt đến mức nào mà khiến cho dân chúng cả một thành phố chấp nhận dời đi hết? Bất quá vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho yên tâm. Hơn nữa giống như các thành phố phía Nam bị thực vật xâm chiếm, sớm muộn gì phương Bắc cũng bị thực vật chiếm lĩnh, rồi họ sẽ phải đối mặt với vô số loài dã thú trong rừng rậm, tuy phía Bắc không nhiều côn trùng như phía Nam, thậm chí liên quan đến khí hậu nên mùa hè năm nay cũng không có muỗi, song dã thú bên này cũng càng thêm hung mãnh, một con nai sừng tấm đã có thể húc chết người thì nói chi là sài lang hổ báo.

Dù chỉ mới vào rừng săn bắt hơn một tháng, nhưng trong một tháng này họ nhìn thấy quá nhiều con mồi, thỏ, gà rừng, chim chóc các loại, vừa bước vào rừng liền bắt gặp ngay bóng dáng bọn chúng, việc này cũng có nghĩa nguồn thức ăn của động vật ăn thịt rất phong phú, cho nên Khương Thần năm lần bảy lượt cảnh báo mọi người không nên đi quá sâu trong rừng và phải trang bị cẩn thận. Rừng rậm là địa bàn của thú dữ, lúc họ đang bao vây săn bắt con mồi có thể cũng là lúc sinh mạng họ bị uy hiếp.

C thị có thị trường lớn về vật liệu xây dựng và đồ kim khí, sau thiên tai không bị thiệt hại nhiều, đương nhiên có vài cửa hàng bởi vì các công trình lâm thời nên bị dọn sạch, nhưng vẫn còn nhiều nguyên vật liệu không bị chở đi, đám người Khương Thần không biết chủ nhân cửa tiệm có còn trở về hay không nhưng lúc này các cửa hàng là vô chủ.

Vật liệu thép, xi măng, công cụ thiết bị các loại đều nằm trong phạm vi cần tìm, không biết về sau có nhà máy sản xuất những thứ này hay không, bây giờ có thể lấy được bao nhiêu thì lấy.

Họ tìm được một xe tải trọng lớn trong thành phố để vận chuyển, mất một tuần để chuyển hết vật liệu xây dựng cần thiết về thôn, đồng thời cũng tiêu hao gần hết xăng họ trữ được, cũng may bọn Diệp Khoa biết trạm xăng dầu của vài địa phương hẻo lánh, kiếm thêm được một ít, không thì có xe cũng chả thể dùng.

“Cậu đoán coi họ đang nhìn cái gì? Sao ngày nào cũng đến vậy?” Trương Thành ôm tay nhìn ra đằng xa.

“Ai mà biết, chắc đến xem coi chúng ta lấy thứ gì.” Cẩm Khê nhìn về phía đó một cái rồi không để ý nữa, quơ quơ cây AK đang ôm một chút, đám người ở xa xa bị doạ hoảng, xoay người bỏ chạy.

Bọn cậu đến thành phố này được một tuần, sớm đã bị những người còn lại ở đây phát hiện, những người này đã trở thành một đoàn thể, đang sống tập trung trong một toà cao ốc khu trung tâm, toà nhà này vào năm ngoái được Chính phủ cải tạo thành một điểm an trí, bên trong có lò hơi cung cấp cho hệ thống sưởi ấm. Những người này đa số đều là sau này chạy nạn tới rồi dừng chân tại đây. Lúc đầu nhìn thấy bọn cậu còn muốn xông ra ngăn cản, hoặc là muốn tranh đoạt vật tư. Khương Thần không muốn phí thời gian đôi co với họ, trực tiếp lấy ra năm cây súng trường bảo bọn cậu quang minh chính đại treo trước ngực doạ họ một chút.

Hơn nữa Đại đội trưởng Triệu cũng phái năm thủ hạ vác súng trông coi thực sự khiến họ bị dọa sợ, trước giờ họ luôn một đường bình an vô sự.

Sáng sớm hôm nay Cẩm Khê và Trương Thành phụ trách lái xe từ thôn đến đây, vật liệu xây dựng ở khu cửa hàng bên này họ đã chuyển đi gần một nửa, số còn lại thì chừa cho người khác đi. Vì hôm nay là bữa cuối nên hai người cậu muốn tới đây xem sao. Khương Thần cũng không để cậu đi khuân đồ, bảo cậu và Trương Thành đeo súng đi qua đi lại trước cửa, gác một hồi thì thấy một hai người xuất hiện, đứng bên kia đường nhìn họ.

Thấy người nọ chạy, hai người Cẩm Khê bèn không quan tâm nữa, ai ngờ chưa tới nửa giờ thì có bảy tám người từ trong ngõ hẻm bên kia đường đi tới. Cẩm Khê đẩy cây súng AK đeo trên người ra sau, móc súng lục trong túi quần ra, lực phản chấn của sung trường lớn cậu dùng không quen, vẫn là dùng súng của mình thì hơn.

“Ha ha, người anh em, tôi gọi là Trương Chấn, là phó đội trưởng đội săn Phi Hổ, cho hỏi đội trưởng của các cậu là người nào, chúng tôi có việc muốn thương lượng.” Người tên Trương Chấn này hơi béo, hiện tại người không cường tráng thì là gầy yếu, còn trắng trẻo mập mạp như người này khá hiếm.

Cẩm Khê đánh giá người này một chút, sau đó nói với Trương Thành “Cậu đi gọi anh Khương đến đi.” Cậu không nhúc nhích, súng trên tay vẫn mở chốt an toàn, bảy tám người đối diện cũng có mang vũ khí.

Biết có người đến, Khương Thần và chỉ đạo viên Trương Vân đi ra.

“Xin chào, tôi là phó đội trưởng đội săn Phi Hổ, Trương Chấn.”

Khương Thần đánh giá hắn một chút, tươi cười “Ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu.” Lần đầu tiên anh nghe tên đội săn Phi Hổ là vào cái lần cùng Trương Trung, Diệp Khoa vào thành phố tìm hiểu tin tức, bất quá Phi Hổ khi đó không gọi là đội săn Phi Hổ mà là bang Phi Hổ. Trương Chấn là một tên khẩu phật tâm xà đây.

Khương Thần dẫn theo vài người mời họ đến một gian hàng kinh doanh vật dụng nhà tắm, Trương Chấn dẫn theo một người đeo kính đi vào, bốn người ngồi trên bàn cầu thay cho ghế, hoàn cảnh không có điều kiện thì ráng chấp chận vậy.

“Người anh em, tôi thấy mọi người chuyển không ít vật liệu xây dựng, là chuẩn bị xây nhà ở sao?” Trương Chấn thăm dò.

“Ha ha, anh Trương sống trong thành phố có rất nhiều nhà nên không biết đó thôi, chúng tôi ở vùng quê hẻo lánh nếu không sửa chữa nhà cửa một chút chắc không qua được mùa đông năm nay.”

“Cũng không thể nói như vậy, các anh em sống ở nông thôn dù sao cũng có thu hoạch, chúng tôi thì khổ, cả năm nay toàn dựa vào săn bắt nhưng không được như ý. Ai, khổ lắm.” Tên nham hiểm bày vẻ mặt âu sầu.

Dĩ nhiên Khương Thần không tin, hắn mập như vậy sao mà khổ nổi, nhưng không ngờ người trong thành phố đi săn sớm như vậy, hẳn là họ đã nhận được tin tức ở phía Nam từ lâu.



Mấy người thăm dò lẫn nhau một hồi, Trương Chấn quanh co lòng vòng muốn biết vũ khí trên tay họ từ đâu mà có, thật ra lúc biết người tên Trương Vân là uỷ viên chính trị thì hắn đã hiểu rồi.

“Người anh em Khương, tin tức của các cậu không thông rồi, hiện tại toàn bộ vùng phía Bắc phỏng chừng còn chưa đến hai mươi vạn, kỳ thực từ tháng Bảy đã có vài đoàn người di chuyển xuống phía Nam, chắc cậu còn chưa biết mùa đông năm ngoái không ít người dân thành phố bị chết cóng, nên mọi người sợ bỏ chạy về phía Nam, ngay cả thôn làng gần đây vì năm ngoái thất thu mà chuyển lên thành phố sống, hiện số người còn ở lại không nhiều, trong phạm vi C thị tính ra chắc không vượt quá năm vạn người, vì sinh tồn tôi nghĩ chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.”

“Anh Trương cứ nói đùa, thực lực chúng tôi yếu sao giúp được gì chứ?”

“Người anh em Khương, chúng ta đều là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, mùa thu hoạch năm nay không tốt, bất quá tôi biết thôn của người anh em đây hẳn là thừa chút lương thực, tuy đội săn Phi Hổ chúng tôi cũng kiếm đủ ăn nhưng vì phải thu nạp những người ở lại C thị nên muốn duy trì đến sang năm có chút khó khăn. Tình huống hiện tại ra sao hẳn người anh em Khương cũng biết, mùa lạnh lại không thể ra khỏi nhà không biết kiếm ăn ở đâu. Tất nhiên cũng không thể để người anh em giúp không công được, bên tôi còn chút vật tư. Chúng ta trao đổi công bằng, thế nào? Đây tuyệt đối là chuyện có lợi cho cả đôi bên.” Trương Chấn cổ vũ.

Khương Thần cười cười, “Trao đổi vật tư cũng không phải là không thể, bất quá chúng tôi chỉ có một chút khoai lang khoai tây, những cây trồng khác đều thất thu, có điều hiện giờ khoai lang và khoai tây cũng là thức ăn chống đói. Không biết anh Trương dùng vật tư gì để trao đổi? Nói thật chúng tôi cũng không thiếu thứ gì.”

Trương Chấn nghe Khương Thần không nói câu từ chối, nụ cười trên mặt cũng tươi hơn “Nhất định sẽ không để cho người anh em Khương chịu thiệt. Hiện tại đồ vật trong thành phố bất cứ ai cũng có thể lấy, dĩ nhiên không thể dùng chúng trao đổi rồi. Chả là bên tôi cũng có chút lương thực, nhưng là lương thực tinh, và có chút đường muối, người anh em đừng xem thường, đường và muối đang là vật tư khan hiếm đấy.”

“Lương thực tinh? Là loại nào?” Khương Thần không ngờ Trương Chấn còn có lương thực tinh. Nếu lấy ra trao đổi thì xem ra có rất nhiều.

“Bột mì.”

Ánh mắt Khương Thần lóe lóe, “Không ngờ trên tay anh Trương có đồng tiền cứng như vậy.”

Trương Chấn cười cười, giơ tay ra hiệu cho người bên cạnh, người nọ lập tức đặt cái túi luôn cầm trên tay để lên bàn “Người anh em Khương nhìn thử xem, đây chính là bột mì của chúng tôi.”

Khương Thần mở túi ra, thấy bên trong là một loại bột màu vàng, nhíu mày “Màu sắc như vầy… không phải bị hỏng rồi chứ?”

“Ha ha! Người anh em Khương cứ nói đùa, bột mì này không phải bị hỏng, nó mới được sản xuất trong năm nay đấy, khó khăn lắm chúng tôi mới lấy được một ít, chỉ là số bột mì đó cũng không đủ cho bên tôi ăn đến sang năm nên mới trao đổi với người anh em đây, nói thật chính tôi cũng tiếc lắm.”

Khương Thần gật đầu, quay sang nói nhỏ vào tai chỉ đạo viên Trương “Phiền anh gọi Cẩm Khê tới dùm tôi.”

Trương Vân nghe được liền đứng dậy đi ra ngoài, không bao lâu đã quay lại cùng với Cẩm Khê.

“Em xem loại bột mì mới của họ này.” Khương Thần nói, đưa bột mì cho Cẩm Khê xem.

Cẩm Khê cúi đầu nhìn, bột mì này màu vàng hay đúng hơn là vàng nhạt, có lẽ do kỹ thuật gia công nên bột không được mịn, quan sát kỹ thì thấy được xay rất nhỏ, không bị đen. Tay chấm chút bột cho vào miệng nếm thử, mùi hương lúa mì liền lan toả, trong đầu Cẩm Khê đột nhiên xuất hiện một vài ký ức, đó là ký ức trong mộng, bởi vì trải qua ác mộng khiến cậu kinh hãi nên thường quên đi nhiều chi tiết, chỉ đến lúc cần thiết mới xuất hiện, lúc này Cẩm Khê nhắm mắt lại, nhìn qua thì giống như đang cảm nhận hương vị của bột, kỳ thực lòng cậu có chút xao động. Một hồi lâu mới mở mắt ra, cười cười nhìn mọi người “Mùi vị loại bột này rất được. Anh Khương, chúng ta trao đổi đi. Có điều các anh có hạt giống không? Bột mì ăn ngon như vầy nếu chúng ta có thể trồng được thì tốt quá.”

“Ha ha, cậu em này biết nhìn hàng đó, đừng thấy bột mì này màu sắc kỳ lạ chứ ăn ngon lắm. Hạt giống thì chúng tôi cũng có một túi, nhưng trời rất lạnh chúng tôi không trồng được. Số lương thực này hình như là lúa mì vụ đông ở phía Nam, thu hoạch hồi tháng Năm, sau đó họ thử nghiệm đủ loại phương pháp trồng mới nhưng tỷ lệ nảy mầm vẫn quá thấp. Nếu không phải lão Đại của chúng tôi có quan hệ tốt với phía Nam thì chưa chắc đã có những thứ này”

“Vậy anh Trương định trao đổi như thế nào?” Khương Thần hỏi.

“Người anh em Khương, mùi vị bột mì này còn thơm ngon hơn bột mì trước đây đấy, lại không dễ trồng nên giá cả hơi mắc một chút, một cân bột đổi mười cân khoai lang hoặc mười cân khoai tây. Còn hạt giống chúng tôi có khoảng một trăm cân, muốn đổi thì bốn nghìn cân khoai lang.”

Khương Thần nghe lắc đầu “Vậy quá đắt rồi! Một cân bột đổi năm cân khoai lang thì được, hạt giống thì chúng tôi không cần.”

“Anh Khương, chúng ta trao đổi hạt giống đi, về nhà em trồng thử một ít, biết đâu may mắn thành công thì sao.” Cẩm Khê lộ vẻ mặt thất vọng, lay lay tay Khương Thần.

Khương Thần lắc đầu, “Không được! Bộ em không nghe anh Trương nói sao, phía Nam cũng không trồng được loại hạt giống này đấy.”

Cẩm Khê chán nản thấy rõ.



Trương Chấn nhìn sắc mặt Khương Thần rồi nói “Người anh em, đây chính là bột mì đó, chứ ăn khoai lang nhiều dễ bị đau ruột, nếu không phải thiếu lương thực chúng tôi cũng sẽ không đem nó đi trao đổi đâu. Không thì như vầy đi, mỗi người nhường một bước, một cân đổi tám cân, hạt giống thì chỉ cần một nghìn cân khoai lang là được.” Hắn cứ nghĩ hạt giống sẽ kiếm được khoản to, nhưng xem ra Khương Thần này không quá bằng lòng rồi.

Khương Thần vẫn nhíu nhíu mày “Một cân đổi bảy cân, hạt giống thì cứ như vậy.”

“Vậy người anh em Khương có thể đổi cho chúng tôi bao nhiêu cân khoai?” Trương Chấn hỏi.

“Vậy các anh có bao nhiêu bột mì?”

“Ha ha! Bột mì của chúng tôi không nhiều lắm, chỉ có thể đổi với các anh mười vạn cân.”

Cẩm Khê nghĩ thầm, vậy cũng không nhiều lắm, đổi thành khoai lang thì là tám mươi vạn cân.

“Vậy được! Chúng tôi đổi lấy mười vạn cân bột, ngoài ra chúng tôi còn muốn dùng mười vạn cân khoai lang đổi thêm đường trắng của các anh.”

“Được!” Trương Chấn tính toán, chín mươi vạn cân khoai lang đủ cho bọn họ ăn đến vụ mùa sang năm, dù sao mùa đông cũng không ra ngoài được, một ngày hai bữa cháo khoai lang, ha ha, có thể tiết kiệm không ít.

“Đầu, bọn họ có thể lấy ra chín mươi vạn cân khoai lang thì lương thực trên tay họ không ít đâu, hay là chúng ta…”

“Mày không thấy bọn chúng có súng à. Đám người này không phải nông dân bình thường đâu, còn chỉ đạo viên họ Trương luôn im lìm kia vừa nhìn là biết xuất thân chính quy rồi. Chúng có vũ khí như vậy dĩ nhiên thực lực không kém, hiện thực lực chúng ta không đủ, còn phải xem sau này ra sao đã, tiếc là mấy thôn quanh đây đã bị vơ vét sạch, nơi xa thì chúng ta không rành tình hình không có lợi, không thì sao phải dùng lương thực đổi với chúng. Hừ, cứ chờ đi, hôm nay trao đổi ngày sau đoạt lại. Một đám toàn lũ ngu, còn muốn trồng ra được nữa chứ! Mơ tưởng!”

“Đúng ạ, bao nhiêu người ở phía Nam nghiên cứu còn không tìm ra biện pháp nữa là. Đống kia còn chưa tới một trăm kí, chúng có thể trồng được mới lạ.”

“Nếu thủ lĩnh chúng ta không có quan hệ tốt với phía Nam thì đã không có được số lương thực này rồi, bất quá sang năm phải bắt đám người kia ra ngoài trồng trọt, không thì chúng ta phí cơm nuôi họ làm gì.”

“Dạ! Đầu nói rất đúng, vậy để bọn họ trồng dưa đi.”

Việc trao đổi cực kỳ thuận lợi, năm nay sản lượng khoai lang khoai tây không thấp, mỗi mẫu thu được khoảng bảy nghìn cân, mỗi nhà đều có chừng mười mẫu, mỗi nhà xuất ra một vạn cân khoai lang cũng không thành vấn đề, tính ra năm này thôn họ cũng xem như được mùa, thoáng cái đã giải quyết được vấn nạn thức ăn.

Thông qua Trương Chấn họ mới biết năm ngoái người bị chết cóng ở các thành thị phương Bắc vô cùng nhiều, hệ thống sưởi ấm đình trệ làm khiến ban đêm rất nhiều người lẳng lặng ra đi. Nhân khẩu thành phố giảm nặng. Dân quê vì nạn sâu bệnh nên mùa đông phải vào thành phố lánh nạn, tuy rằng sau đó điều không ít người xuống thôn trồng trọt nhưng hạt giống cung cấp cho họ phần lớn là bắp và đậu nành, hạt giống khoai chỉ chiếm số nhỏ, trong một mùa đông cũng ăn hết. Đủ loại nguyên nhân mới tạo nên cục diện bây giờ. Chứ giống như thôn Cẩm Khê, thiên tai vừa mới bắt đầu đã chuẩn bị đầy đủ rồi luôn dẫn trước tình hình thì quả thực chính là kỳ tích.

Lúc nhân khẩu thành phố di chuyển thì các thôn xóm chung quanh cũng được nhét vào phạm vị chuyển đi, nhưng kèm theo điều kiện chủ yếu là phải nộp lương thực lên, phân phối thống nhất. Bởi vì tình hình quá nghiêm trọng nên có người thỏa hiệp, có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, cuối cùng đều đi theo hết. Còn ở lại thì chỉ toàn là người có dã tâm như đội săn Phi Hổ.

Về phần thôn Cẩm Khê thì là một khu vực xa xôi bị người ta quên lãng mất rồi.

Khương Thần không hỏi Cẩm Khê loại lúa này có thể trồng được hay không, nếu Cẩm Khê đã muốn đổi về chắc là có khả năng thành công. Chuyện này để về nhà hãy nói, ở bên ngoài thì phải cẩn thận mọi lúc.

Thoáng cái đã trao đổi một lượng lớn lương thực với đội săn Phi Hổ, Khương Thần cũng không sợ bọn họ nổi lòng tham, bởi vì ngày đầu tiên vào thành phố anh đã tìm hiểu rõ ràng tình hình của đội Phi Hổ này. Tính cả thảy có năm nghìn người, có điều thành phần cốt yếu trong đoàn không quá một nghìn người, trên tay bọn anh có súng, xét ra thực lực của chúng không bằng trong thôn, huống chi hai ngày trước thợ mộc Diêu đã chế tạo nỏ thành công, hiệu quả rất tốt, trải qua mùa đông này thực lực thôn họ càng thêm mạnh, còn cả vật liệu xây dựng chở về lần này dư dả xây làng thêm vững chắc.

Về phần trao đổi lương thực, không phải thôn họ không quen ăn lương thực phụ nhưng thời gian dài ăn toàn lương thực phụ cũng không tốt, đặc biệt là khoai lang khoai tây ăn nhiều sẽ đau ruột. Thanh niên trẻ tuổi ăn lương thực phụ tiêu hao nhiều hơn so với lương thực tinh, hơn nữa một cân bột mì có thể làm nửa cân bánh bao, ăn cũng mau no. Mà khoai lang ăn dễ bị đau ruột lại mau tiêu, thực sự không tìm ra lý do nào không nên đổi. Chắc đám người Trương Chấn chú trọng số lượng lương thực, không muốn cho những người khác ăn bột mì.

“Cháu muốn đổi hạt giống này vậy là chúng có thể trồng được à?” Lão gia tử mở túi hạt giống ra, vốc một nắm lên nhìn, loại giống lúa này nhìn kém hơn hạt giống trước kia rất nhiều.

Cẩm Khê gật đầu “Bởi vì trong mơ có quá nhiều sự kiện nên có nhiều chi tiết con quên mất. Thực ra trong mộng có xuất hiện loại lúa mì này. Hơn nữa con cũng nhớ ra vì sao hạt giống trong ruộng lại không nảy mầm”

“Vì sao?” Mọi người trong phòng đồng thanh hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Điềm Báo Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook