Điềm Báo Mạt Thế

Chương 44:

Thất Dạ Vong Tình

13/09/2021

“Đây chính là Tân thành à, nhưng tại sao lại xây thành ở đây?” Cẩm Khê nhìn tường thành cao cao trước mặt, cảm giác như lạc về thời cổ đại, bất quá theo phương pháp xây dựng kiến tạo hiện đại.

“Cuối thu năm ngoái phía Nam bị lũ lụt, thành phố nào cũng ngập nước, nước còn chưa rút thì nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, rất nhiều người bị chết trong lũ hoặc do khí hậu biến đổi nhiễm bệnh chết đi. Thời điểm phát sinh lũ lụt nhiệt độ nóng đến khoảng trên dưới bốn mươi độ, người sức khoẻ yếu chút liền không chịu nổi, rồi đủ loại tai nạn phát sinh làm thi thể của họ không được xử lý kịp thời, vì đề phòng phát sinh dịch bệnh, mọi người trong thành phố dời đến chỗ cao hơn. Sau đó nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh, tập thể tổ chức xây dựng lại nhà ở, kết quả gặp động thực vật phát sinh biến dị, thành phố chưa kịp vệ sinh sạch sẽ đã bị thực vật xâm chiếm, họ dứt khoát bỏ luôn thành phố cũ nên mới có thêm Tân thành này đây.”

Cả bọn Cẩm Khê nhìn tường thành cao vút, nghĩ đến thôn của họ nếu cũng có thể kiến tạo một tường thành như vầy thì cuộc sống của người trong thôn sẽ an toàn hơn nhiều lắm.

Tiến vào thành phố mới rất dễ, thời buổi tai nạn liên miên rất nhiều người từ nơi xa đến tìm chỗ nương tựa, trong thành phố mới có không ít đội săn mỗi ngày đều nộp cho thành phố một ít lương thực, nên thành phố có thể duy trì hoạt động cơ bản.

Muốn vào thành phải đăng ký, có hai loại, một loại là thường trú, một loại là đi ngang hoặc vì công việc.

Thường trú phải tiến hành đăng ký nhân khẩu, kê khai chi tiết lý lịch. Người mới tới muốn nhận cứu trợ của Tân thành phải tuân theo sắp đặt của chính phủ Tân thành, miễn là có sức lao động thì bất kể nam nữ đều có thể nghe theo sắp xếp để nhận cứu trợ, vật tư cứu trợ bao gồm phòng ở, lương thực cùng một ít vật tư cơ bản. Nếu không chấp nhận an bài thì không được nhận cứu trợ, ăn uống ngủ nghỉ tự lo, như muốn có nhà ở thì dùng lương thực đổi.

Như trường hợp của đám người Cẩm Khê thì thuộc về nhân khẩu lưu động, họ cũng nhận được sự sắp xếp của Tân thành, sau khi đăng ký xong thì có người dẫn họ đến một nhà trọ ở khu Tây.

Các căn nhà ở khu Tây Tân thành khá thú vị, hơi giống nhà thổ của người Hẹ, một kiến trúc tứ phương khổng lồ cao ba tầng, từ cổng chính đi vào thì đến thẳng sân nhà, đứng ở giữa sân có thể nhìn thấy các căn phòng lượn vòng liên tiếp nhau.

*Người Hẹ: chỉ người Hán từ lưu vực sông Hoàng Hà dần dần di chuyển đến phương Nam từ thế kỷ thứ 4 (cuối đời Tây Tấn), thế kỷ thứ 9 (cuối đời Đường), thế kỷ thứ 13 (cuối đời Nam Tống), nay phân bố ở các tỉnh Quảng Đông, Phúc Kiến, Quảng tây,Giang Tây, Hồ Nam, Đài loan. .)

“Nhà cửa ở Tân thành chúng tôi đều xây như vậy, khả năng giữ ấm rất tốt, mỗi ngày chỉ cần đốt lò một lần sẽ không lạnh nữa. Mời mọi người nhìn lên trời, trên đó có lưới giăng nên không sợ muỗi bay vào được, có thể yên tâm cư trú.” Người phụ trách dẫn đường cho họ giới thiệu “Đây là bảng giá của nhà trọ chúng tôi.” Nói xong đưa cho họ vài tờ giấy. Cả bọn chia ra xem.

“Cũng không đắt lắm.” Cẩm Khê đến gần nói nhỏ vào tai Khương Thần, làm cho lỗ tai Khương Thần nóng lên “Ừ, có điều yêu cầu để được cư trú không ít.”

Cẩm Khê gật đầu, tuy giá ở mỗi ngày không đắt nhưng có hạn chế về thời gian. Nếu chỉ ở ba ngày, mỗi ngày một người chỉ cần giao ba cân lương thực, nhà trọ có cung cấp nước nóng, lò sưởi, nếu có nhu cầu cần nhà trọ chuẩn bị cơm tối thì đưa lương thực, nhà trọ giữ lại hai phần coi như tiền công. Nhưng nếu ở hơn ba ngày thì phải giao số lượng lương thực gấp đôi.

“Họ không chào đón người ngoài tới à?” Cẩm Khê không hiểu, nào có việc làm ăn mà như đuổi khách thế này.

“Chắc là họ muốn dùng cách này để giữ người ở lại lâu dài. Vì ở lâu thì phải đi săn nếu muốn kiếm thêm lương thực, như vậy là tranh đoạt với việc làm ăn của thợ săn Tân thành, em xem ở đây yêu cầu người từ ngoài đến phải săn thú ở phạm vi rất xa . Ba ngày đầu hẳn là để cho người ta thích ứng, nếu cảm thấy không tệ thì có thể ở lại luôn” Khương Thần suy đoán.

“Ừ, chắc là vậy rồi, chúng ta ở lại ba ngày đi, nếu thuận lợi thì ba ngày sau quay về nhà luôn.” Cẩm Khê gật đầu, cậu không muốn dừng chân ở đây lâu, mới xa nhà có mấy ngày mà cậu bắt đầu thấy nhớ rồi.

Mọi người đi nhận chìa khoá phòng, sáu người muốn tiết kiệm nên chỉ lấy một gian phòng, giao nộp lương thực như quy định rồi thêm hai cân lương thực tiền nước nóng. Đồ dùng đều làm bằng tre trúc, trong phòng có một buồng vệ sinh hình hộp, tuy không lạnh nhưng Cẩm Khê cảm thấy hơi ẩm ướt, mà thực ra từ lúc đến phía Nam cậu luôn không thoải mái, bên này quá ẩm làm cậu cứ lạnh run cầm cập. Nhiều ngày nay bọn họ toàn ngủ trên đất, cũng may có chuẩn bị đầy đủ, trải một tầng chăn nỉ trước rồi trải thêm lớp da lông lên khi ngủ dễ chịu hơn nhiều, có điều không được tắm rửa nên hơi khó chịu.

Sáu người ăn cơm xong tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ luôn, đi đường mấy ngày liên tục mệt muốn chết rồi.

Trương Vân khá rõ tình hình trong Tân thành, còn có một chiến hữu ở đây nên do anh ta đi liên hệ.



“Hạt giống thì cũng có nhưng giá cả hơi đắt chút. Mùa đông năm nay Tân thành lên kế hoạch vây nông trường để sang năm trồng trọt nên cần trữ hạt giống, muốn mua của Chính phủ nhất định là không được, các cậu chỉ có thể mua của tư nhân.” Chiến hữu của Trương Vân là Hàn Diệp đi theo Trương Vân đến đây giải thích tình huống cho họ.

“Giá cả có thể thương lượng, chủ yếu là hạt giống chúng tôi cần phải thu được từ tháng Mười năm ngoái trở đi.” Trương Vân gật đầu.

“Được, chuyện này không thành vấn đề, Tân thành xây dựng từ tháng Chín năm ngoái, nhóm người đầu tiên đến đây trồng rất nhiều loại lương thực, tuy phía Chính phủ thu lại phần nhiều hạt giống nhưng các cá nhân đều giữ lại một ít. Bất quá mọi người dùng thứ gì để trao đổi? Nơi này cũng không thiếu lương thực.” Hàn Diệp không cảm thấy họ có thể lấy ra thứ gì quý.

Khương Thần nháy mắt ra hiệu với Diệp Khoa, Diệp Khoa chạy đi khiêng một bao bố dựng trong góc tường tới đây, cởi miệng túi được cột chặt, lộn ngược đổ thứ bên trong bao ra.

Hàn Diệp vừa thấy đó là gì thì rất ngạc nhiên rồi mừng rỡ “Các cậu lấy được từ phía Bắc à?” Trương Vân không kể cho hắn về lai lịch của bọn họ.

“Thế nào? Những thứ này có thể đổi được bao nhiêu?” Khương Thần hỏi, bọn họ mang tới đều là từng mảnh da lông lớn chỉnh tề. Ở phía Nam cũng có động vật, cũng có thể lấy được da lông nhưng động vật phương Bắc lớn hơn nhiều nên da lông cũng lớn, đống này một phần là đội trưởng Triệu cho họ, một phần nhỏ lấy từ thôn ngoài ra là mua của các thôn khác, tốn không ít lương thực, đều đã xử lý sắp xếp ngay ngắn.

“Nếu có một túi như vầy nữa thì lượng hạt giống mọi người muốn không thành vấn đề.” Hàn Diệp lật một tấm ra nhìn thử, đều là da thú, sờ tay lên cảm giác nong nóng. Hiện tại mùa đông ở phía Nam cũng xuống tới âm hai ba mươi độ, thời tiết lại không phải lạnh khô như phương Bắc, mà bên ngoài giá rét trong nhà ẩm ướt làm nhiều người chịu không nổi, do đó loại da lông tấm lớn này rất nhiều người tranh giành, may thành quần áo hoặc phủ lên giường ngủ đều rất thoải mái, không như chăn bông dễ ẩm ướt.

Hàn Diệp vừa nói xong thì Cẩm Hoa xoay người xuống lầu mang một bao khác từ trong xe lên.

“Được, việc này cứ tính lên tôi, bảo đảm hạt giống là loại thu hoạch từ tháng Mười trở đi.” Hàn Diệp vỗ ngực cam đoan.

“Vậy cám ơn anh Hàn, sau khi thành công sẽ có hậu tạ.”

“Đừng khách sáo, tôi với Trương Vân là đồng đội cũ, nếu nể mặt tôi thì đừng nói cảm tạ gì. Như vậy tôi đi liên hệ ngay, khoảng chừng đến tối là có tin.”

Tiễn Hàn Diệp xong, mọi người ở trong phòng đều chán không có gì làm, “Đi thôi! Ra ngoài đi dạo, coi ở Tân thành có thứ gì mới lạ không.”

Ra khỏi nhà trọ, cả bọn đi xuống đường phố. Hiện tại ít người mua bán nên cả Tân thành chỉ có một chợ lớn kề sát cổng Bắc Tân thành, phía Đông Tân thành là đại điểm an trí của Chính phủ, từng toà nhà ở đó xây giống như nhà trọ họ đang ở, kết cấu bên trong cũng tương tự, chỉ khác là phân theo nhân khẩu lớn nhỏ bất đồng và có nhiều nhà bếp. Một tầng lầu có thể chứa hơn hai ngàn người, cực kỳ đông đúc.

Phía tây thuộc về đội săn bắt, nhà ở xây giống như phía Đông nhưng khác ở kích cỡ, nếu đội săn bắt quy mô lớn có thể thuê hẳn một tầng lầu, đội săn bắt nhỏ thì vài đội chia nhau thuê chung một tầng, tổng thể toà nhà nhỏ hơn nhà ở phía Đông.

Đám người Cẩm Khê quan sát nhà ở đây, cảm thấy khá hứng thú, có điều không thích hợp với thôn họ.

Đi tới chợ lớn như có cảm giác trở về khoảng thời gian trước kia, tiếc là rốt cuộc không phải, nơi này không thu tiền, không thu vàng bạc, chỉ trao đổi lương thực, như gạo và bột bắp bọn Cẩm Khê mang tới đều có thể làm tiền tệ, muốn trao đổi rất dễ.

Mấy người Khương Thần đến chỗ đổi muối, muối ở đây vẫn là do chính phủ cung cấp, giá cả không mắc cũng không rẻ. Một cân lương thực đổi một cân muối. Cẩm Hoa quan sát một chút “Đây là muối biển.”

“Anh nói coi chúng ta có thể ra biển phơi khô muối mang về dùng không, từ thôn ta lái xe tới bờ biển mất khoảng hai ba ngày, nếu có thể phơi muối thì không cân dùng lương thực trao đổi nữa.” Lượng muối ăn họ dùng rất lớn, lần này lấy lương thực ra đổi thì lần sau biết đi đâu kiếm.



Khương Thần gật đầu “Em nói đúng, bờ biển hướng Đông Nam không xa thôn mình lắm, sang năm thời tiết ấm liền liền lo việc này.” Nắm giữ vật tư sinh hoạt cơ bản trong tay mình vẫn an tâm hơn.

Mấy người họ rời khỏi quầy muối, chợ tuy lớn nhưng chủng loại không nhiều, hiện tại đối với loài người thì thức ăn quần áo mới là quan trọng nhất, những thứ khác không nhất định phải có. Bọn họ dùng lương thực đổi không ít da rắn, da rắn cứng cáp thích hợp làm áo giáp, liên quan đến khí hậu nên vùng họ không có rắn.

“Nơi này có bán sách nữa à?” Cẩm Khê nhìn thấy một quầy sách, vỗ vỗ cái trán, “Ây da, chúng ta lo thu gom đồ vật này nọ nhưng quên sách mất tiêu, không biết tương lai sẽ thành thế nào nhưng dù sao cũng phải có sách. Mấy đứa nhóc trong thôn mình đều không được đi học, nếu không được học kiến thức tương lai khôi phục lại trật tự bọn nhóc sẽ luống cuống mất.” Cậu vội đến vội đi lại không nhớ ra chuyện này.

“Anh cũng sơ sót mất chuyện này.” Tất nhiên Khương Thần biết tầm quan trọng của tri thức, bất quá sinh tồn trước mắt nên quên mất tiêu.”Thư viện và hiệu sách ở thành phố vẫn còn, lúc di dời chắc họ không mang sách đi đâu, sau này chúng ta đến đó lấy chở về thôn.”

“Chỉ lo mùa đông năm ngoái bọn họ đem sách đi nhóm lửa hết trọi.” Diệp Khoa đi bên cạnh xen vào một câu.

“Ai lại làm thế?” Cẩm Khê kinh ngạc trợn to.

“Sao không thể, năm ngoái lúc tôi vào thành phố thăm dò tin tức thấy có vài người đốt sách, có phải lấy từ thư viện hay nhà sách hay không thì không biết.”

“Lúc về chúng ta đi xem một chút.”

Đi dạo chợ lớn một vòng cũng không có gì cần đổi, chủ yếu là tiếc lương thực, thời buổi này lòng người đều như nhau, trừ bỏ lương thực những thứ khác có cũng được không có cũng chả sao. Hết thảy vì sinh tồn.

Trở lại nhà trọ, mấy người họ xuống nhà ăn ăn một bữa cơm, đều là món ăn đặc sản nơi này, chuột trúc, trĩ vàng còn có một khay thịt sâu lớn. Chuột trúc trĩ vàng thì khỏi nói, trước đây cũng có, thịt côn trùng mới khiến mọi người mở rộng tầm mắt. Đường kính cái khay lớn kia khoảng chừng nửa thước, bên trên bày tám con sâu, Cẩm Khê nhận ra đó là rết và bò cạp, rết dài hơn hai mươi centimet, bò cạp cũng phải dài đến mười centimet, vừa lớn vừa mập. Các con côn trùng khác dài hẹp có chân hoặc không chân, con nào con nấy mập ú.

“Những con sâu này đều là ấu trùng, ở đây còn có con lớn hơn nữa nhưng sợ các cậu ăn không quen nên mới gọi khay này, ít nhất không xê xích trước kia bao nhiêu” Trương Vân giới thiệu, còn ra hiệu Cẩm Khê thử nhìn qua bàn bên cạnh, một chiếc mâm trên bàn đó chỉ đựng một con bò cạp dài ít nhất là ba mươi centimet.

Bọn họ từng ăn châu chấu rang nên đối với việc ăn côn trùng cũng không có bài xích, những con sâu này đều đã chiên qua, giòn rụm thơm lừng, Cẩm Khê nhớ từng xem trên TV nói côn trùng rất giàu dinh dưỡng.

“Ở đây giá côn trùng là rẻ nhất, còn có một nơi chuyên mua bán côn trùng. Lúc đi tôi tính trao đổi một ít đem về.” Nhóm Trương Vân đã quen ăn côn trùng, lần trước tới đây vài người còn đổi lấy một ít ăn dần nữa.

“Vậy chúng tôi cũng đổi một chút, mấy người Đại Bảo rất thích ăn. Tôi thấy ở đây chế biến món này không tệ, chiên xong rắc muối tiêu lên, ăn khá ngon.”

Cẩm Khê gật đầu, giờ đồ ăn gì cũng phải dũng cảm nếm thử.

Ăn cơm xong, mấy người họ vừa định đi thì nghe tiếng ông ông, chạy ra sân nhìn lên giếng trời thì thấy xuất hiện một đám mây đen khổng lồ, rồi nhìn kỹ mới biết đó là muỗi. Bọn muỗi bay không bao lâu thì lần lượt đậu xuống tấm lưới giăng trên giếng trời, rồi đột nhiên trên tấm lưới xẹt tia lửa điện, xác mấy con muỗi bị điện giật chết rớt xuống. Mấy người Cẩm Khê lập tức lùi ra sau vài bước.

“Thứ này là đáng ghét nhất.” Trương Vân nhíu mày nói.

“Muỗi đúng là to thật.” Diệp Khoa há to mồm nhìn lên trên, mấy con muỗi to bằng nắm tay hắn lận á, nếu bị cắn một ngụm không biết lấy mất bao nhiêu máu của hắn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Điềm Báo Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook