Điềm Báo Mạt Thế

Chương 55:

Thất Dạ Vong Tình

13/09/2021

Thấy hai người kia đã vào phòng, Khương Thần cẩn thận đến gần khẽ đẩy cửa ra một khe nhỏ hẹp đủ để họ nghe được động tĩnh bên trong, tiếng cười đùa lấn át tiếng mở cửa của Khương Thần.

Sau đó Khương Thần cẩn thận bước vào, Cẩm Khê theo sát phía sau, tay cầm đao chân chó tay cầm súng, có điều nếu không bất đắc dĩ cậu sẽ không nổ súng.

Tiến vào gian ngoài, cả hai có thể xuyên qua tấm gương gắn trên cửa biết được tình hình trong phòng. Tổng cộng có bốn người đàn ông, hai người ngồi trên giường đất, hai người mới vào phòng thì đang đứng dưới đất. Hai tên trên giường tóm lấy hai cô gái ý đồ làm chuyện bất chính, hai tên đang đứng mỗi tên kéo một cô gái vừa cười mắng vừa định đi ra ngoài. Khương Thần ra hiệu với Cẩm Khê rồi chạy đến cửa bên kia, Cẩm Khê thì núp vào một góc ở đây, gian nhà chính không đèn, chỉ có lò bếp hắt hiu đốm lửa tản ra chút ánh sáng.

Cửa mở, hai tên kia đi ra, hai cô gái cố gắng giãy giụa phản kháng nhưng vẫn vô ích, lúc này một cô gái nghiêng đầu đúng lúc bắt gặp Cẩm Khê, trợn to hai mắt kinh ngạc, Cẩm Khê cười cười, cùng lúc đao chân chó đao trên tay xẹt qua bên tai cô quẹt lên gáy người đàn ông kia. Cô gái chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng ấm áp bắn lên cổ mình, sau đó chất lỏng màu đỏ bắn tung toé ra khiến cô sợ tới mức muốn hét lên, đột nhiên một bàn tay xuất hiện sau cổ, rồi trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.

Hoá ra tốc độ của Khương Thần nhanh hơn đã xử lý xong người đàn ông bắt cô gái đi trước, anh núp trong bóng đêm trực tiếp vươn tay vặn gãy cổ tên đàn ông rồi đánh ngất cô gái còn chưa kia phản ứng gì, sau đó quay lại giúp Cẩm Khê bịt mồm cô gái còn lại.

“Máu tanh quá đi!” Khương Thần cười, lau đi một giót máu dính trên má Cẩm Khê.

Cẩm Khê hừ hừ liếc anh, cậu còn cách nào khác à, cậu đâu phải Khương Thần hành động nhanh gọn lẹ không gây chút tiếng động, chỉ có thể trực tiếp cắt cổ họng hoặc động mạch cổ thôi.

Hai người không quản chuyện bên ngoài nữa, mở cửa vào phòng trong, lúc này hai tên trên giường đang lôi lôi kéo kéo trêu ghẹo con gái, hai người Khương Thần bước vào song hai tên đàn ông không chú ý, các cô gái lại nhìn thấy, bất quá các cô không biết đây là tới cứu họ hay là đồng bọn của chúng nên không tỏ vẻ gì.

Hai người đi vào chia ra chạy tới chỗ hai tên đàn ông. Cẩm Khê kéo mạnh người đàn ông ở gần lò sưởi lôi xuống đất, gác đao lên cổ hắn ta.

Khương Thần bên kia cũng động thủ, lần nữa dùng chiêu bẻ gãy cổ.

“Em dẫn mấy cô gái ra ngoài đi, anh cần hỏi tên này chút chuyện.” Khương Thần nói này dùng đầu điểm điểm mà người trên.

“Ừ, hai người đi theo tôi.” Cẩm Khê nói với hai cô gái ngã trên giường, hai cô cũng sợ hãi nhưng không hề hô to gọi nhỏ gì.

Cẩm Khê mở cửa phòng ra, ngoài cửa có hai thi thể và hai cô gái đang hôn mê, “Hai người đỡ cô ấy vào đây.” Cẩm Khê chỉ tay vào một cô, nói với hai cô gái kia, cậu thì dìu một cô đi vào căn phòng khác.

“Ở nhà dưới còn người nào nữa không?”

Cô gái mắt to, da trắng và khá cao có vẻ lớn gan nói “Có, còn có bảy người nữa. Anh đến cứu chúng tôi ư?”

“Cô là người làng này?” Cẩm Khê nhìn đôi mắt cô gái này, hẳn là chưa bị lũ súc sinh kia làm hại.

Cô gái kia gật đầu “Phải, tôi là người thôn này, người ở nhà dưới cũng là người cùng thôn với tôi.”

“Vậy được, trước tiên cô đi dẫn họ tới đây, không được làm ồn.”

Cô gái gật đầu rồi theo sau Cẩm Khê ra khỏi phòng, Cẩm Khê mở cửa quan sát tình hình bên ngoài một chút, cái căn nhà khác không có động tĩnh gì, không biết những người khác có hành động gì hay không. Cẩm Khê nhìn bên ngoài vẫn vắng lặng thì gật đầu với cô gái “Nhớ đừng để mấy cô ấy gây ra tiếng động quá lớn.”

Mở nửa cửa ra, Cẩm Khê hít hà cái mũi, cậu cảm thấy mình nên học hỏi Khương Thần một tí, lần động thủ này quá máu tanh rồi. Thấy nhà bếp có một miếng vải, cậu lấy đem đắp lên một thi thể, rồi kéo một thi thể khác vào nhà bếp đợi lát nữa lại xử lý.

Không bao lâu sau, mấy người phụ nữ từ nhà dưới đi lên, Cẩm Khê thấy tình trạng của họ không tốt mấy. Bốn cô gái trước coi như may mắn, còn mấy cô gái này nhìn thì biết họ đã gặp chuyện gì, thậm chí có hai cô gầy đến không ra hình, tay chân có dấu vết bị tổn thương do giá rét.



Cẩm Khê lùi ra sau, để mấy phụ nữ vào gian nhà phía Tây “Vào bếp xem coi có thứ gì để ăn không, nấu thêm chút nước nóng nữa, cô làm được không?”

“Không thành vấn đề.” Cô gái dẫn đường gật đầu, đã khôi phục bộ dáng không sợ sệt. Trước đó cậu đã thấy cô gái này phản kháng rất kịch liệt, xem ra tính cách cũng kiên cường lắm đây.

“Cô tên gì?” Cẩm Khê hỏi cô gái đi vào nhà bếp.

“Liễu Diệp.”

Cẩm Khê gật đầu “Cái tên rất hay.”

Liễu Diệp cười cười, vừa muốn nói tiếp thì thấy người đàn ông đi cùng thanh niên trẻ tuổi này từ phòng đối diện bước ra, ánh mắt lạnh tanh như có khả năng làm người ta đóng băng, nhìn thấy cô thậm chí còn mang theo sát ý khiến toàn thân cô thoáng cái đã cứng đờ.

Cẩm Khê quay đầu lại “Tra hỏi xong rồi?”

Khương Thần gật đầu, bắt lấy tay cậu “Đi thôi, đi xem những nơi khác, thủ lĩnh của bọn chúng đang ở bên ngoài cách đây một dặm phục kích chúng ta.”

“Vậy đi thôi!” Cẩm Khê gật đầu, lại quay sang gật đầu với cô gái “Mọi người ở trong nhà đóng kín cửa lại đừng đi đâu.”

“Ừm.” Liễu Diệp cứng ngắc gật đầu, sao tự nhiên có cảm giác người đàn ông kia càng lạnh hơn thế này.

Khương Thần vỗ vỗ vai Cẩm Khê nhường cậu đi trước, lúc ra đến cửa anh quay đầu nhìn cô gái lần nữa như cảnh cáo ‘Đây là người của ta, biết điều tránh xa một chút.’

Liễu Diệp lắc đầu, không biết mới nãy có phải ảo giác hay không.

Cả nhóm âm thầm tiêu diệt đám người lưu thủ trong thôn, cũng đã biết cơ bản những việc chúng làm ra, thậm chí Diệp Khoa còn phát hiện một chỗ đất trũng trong thôn chứa hơn ba mươi cỗ thi thể. Khi những người còn sống đến phân biệt thì biết đó đều là người thôn Tây Liễu Thụ. Sau khi kiểm kê, thôn Tây Liễu Thụ chỉ còn lại hơn hai mươi phụ nữ, và có hơn mười phụ nữ bọn chúng dẫn từ ngoài tới, những phụ nữ này rất xinh đẹp, cũng vì xinh đẹp mới bị đám người kia mang theo, giờ đây mỗi một khuôn mặt đều tiều tụy cùng chết lặng.

Tập trung nhóm cô gái lại ở cùng nhau, bố trí họ ở nơi an ổn trong thôn, nhóm người Khương Thần thì căn cứ vào thông tin tra hỏi được tính kế mai phục sau lưng chúng, giữa đường còn bắt được mấy tên canh gác..

Nhóm hành động rất cẩn thận, cuối cùng cũng tìm thấy địa điểm phục kích của phe đối phương nằm ở trên đường tới thôn Tây Liễu Thụ. Nơi đó có một rừng cây, đám người này ở trong rừng cây đào vài cái hố, ba đến năm người núp chung một hố.

Nhóm người Khương Thần cẩn thận thanh lý từ vòng ngoài trước. Nhờ gió tuyết có thể ngăn chặn phần nào âm thanh nên tới khi cả nhóm xử lý được nửa băng nhóm mới có một tên hô réo kinh động những tên còn lại.

Tiếp đó chính là một đợt hỗn chiến, nhóm Khương Thần là có chuẩn bị mà tới, còn băng nhóm này thì đợi hơn nửa buổi tối đã có chút mệt mỏi, chuyện lại phát sinh đột ngột nên bị đánh không kịp trở tay, cuối cùng bị nhóm người Khương Thần tiêu diệt. Tính luôn chú Ba của Lưu Cương cả băng nhóm hơn bảy mươi người toàn bộ sa lưới, phe Cẩm Khê có mười người bị thương, người nặng nhất bị đâm một đao, không thương tổn đến nội tạng nhưng dao nhỏ nên đâm khá sâu, những người khác thì chỉ bị thương ngoài da.

Họ ra tay không hề lưu tình, tha cho những người này chính là lưu lại hậu họa, vì an toàn của thôn tuyệt đối không thể lưu lại hậu hoạ. Chú Ba của Lưu Cương, Lưu Tam Chuỷ cũng bị giết ngay tại chỗ, trước khi đi nhóm Khương Thần đã nói cho cha Lưu Cương biết lần này chủ mưu tập kích Diệp gia thôn chính là Lưu Tam Chuỷ, hơn nữa thôn trước đây Lưu gia ở không còn lại bao nhiêu người cũng là vì Lưu Tam Chuỷ, nếu gặp người này họ sẽ không tha mạng cho ông ta.

Cha của Lưu Cương khổ sở thì khổ sở nhưng không hồ đồ, biết thằng em mình phạm phải sai lầm không thể vãn hồi. Huống chi lần người em này về thôn cũng không dẫn theo vợ con, ông mơ hồ hiểu ra là băng nhóm kia không muốn mang theo gánh nặng, em trai ông đã hết thuốc chữa rồi.

Cẩm Khê giết Triệu Phong, vì cảnh tượng trong mộng, Cẩm Khê tuyệt đối sẽ không giữ hắn lại trên đời uy hiếp Khương Thần. Lúc hỗn loạn cậu một mực tìm kiếm Triệu Phong, cuối cùng phát hiện hắn ta và thủ lĩnh băng nhóm này đứng chung một chỗ.



Sau khi kết thúc, Khương Thần dẫn người về thôn Liễu Thụ thu gom chút vật tư, lại gọi Lưu Cương đến tập trung đám chó kéo xe trượt tuyết lại. Băng nhóm này thực sự là đi một đường đoạt một đường, vật tư trong tay chúng rất nhiều, ngoại trừ chó kéo xe của thôn Lưu Cương còn có ngựa và trâu phát triển cao lớn vô cùng, tuy kéo xe không nhanh và tiện lợi bằng chó nhưng thắng ở sức nhiều.

Xe to có hơn hai mươi cái, số lượng chó kéo xe trượt tuyết có thể kéo hơn bốn mươi chiếc, một nửa là cướp được từ thôn của Lưu Cương, một nửa lấy được từ những nơi khác.

Bận rộn suốt đêm chất vật tư lên xe, cũng không có thì giờ kiểm kê, họ vội vã chạy về vì lo trong thôn không chống chọi được tấn công bất ngờ.

Người dân thôn Tây Liễu Thụ ngoài những phụ nữ kia tất cả đều gặp nạn, nhóm người Khương Thần dời các thi thể thôn dân lại và dùng củi thiêu, cuối cùng đem tro cốt thu được chôn ở khu rừng phía Tây thôn này. Phụ nữ trong thôn sống sót có một bộ phận bị bọn người lưu lại thủ thôn chà đạp, các cô gái trẻ tuổi thì may mắn hơn, có thể vì phải giữ họ lại cho thủ lĩnh cùng nhóm người thực lực mạnh lúc ấy đã ra ngoài, nên chưa bị động chạm cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.

Khác với mấy cô gái bị hoảng sợ chứ chưa bị tổn thương thực sự, trạng thái những phụ nữ còn lại tất nhiên không thể ổn được, vài người giống như cái xác không hồn không phản ứng quá nhiều với ngoại giới, vài người thì bị ám ảnh luôn ở trong tình trạng khủng hoảng, bọn Khương Thần không thể bỏ mặc họ nên đành đưa hết về thôn trước rồi nói sau.

Song có nhiều xe cũng phiền toái, Lưu Cương tổ chức lũ chó lại, cho hai ba mươi con cùng kéo một xe, trọng lượng mỗi xe kéo đều tăng thêm, xe dư thừa thì ném đi, các xe do ngựa kéo thì giữ lại hết, nhưng nhóm họ hơn hai mươi người không thể điều khiển nhiều xe như vậy nên chọn trong nhóm phụ nữ vài người tương đối kiên cường để họ đánh xe. Một đoàn xe như vậy thì tốc độ thế nào cũng không nhanh nổi.

Lúc về đến Diệp gia thôn đã là xế chiều ngày hôm sau, từ xa đã thấy trong thôn khói bốc lên cao, lòng Cẩm Khê trầm xuống, thôn làng thật sự xảy ra chuyện.

Có lẽ từ xa đã thấy bọn họ trở về, cổng lớn thôn làng mở ra, bảy tám người từ trong đi ra.

“Các người trở lại rồi, đều không sao cả chứ?” Trương Vân đánh giá qua một lượt, thấy cả bọn đều tốt thì thở phào nhẹ nhõm.

“Sao vậy? Thực sự có người tấn công thôn làng à?” Đại đội trưởng Triệu hỏi.

“Ừ, đêm qua quả nhiên có người đến tập kích, có hơn năm mươi người, lén lút trèo qua tường phía Tây leo vào, nhờ Diệp Trình chạy về truyền tin nên chúng tôi đã có chuẩn bị, nhưng vẫn bị bọn chúng thiêu cho hai đống củi lửa, trong đám người này có vài người bên Tào gia thôn, người trong thôn ta còn muốn đến Tào thôn trả thù, vất vả lắm tôi mới cản lại được, các người cũng khuyên nhủ họ chút đi.” Trương Vân cũng không hy vọng người trong thôn suốt ngày cứ đánh đánh giết giết mãi.

Khương Thần gật đầu “Để tôi đi xem tình hình thế nào đã.” Khương Thần không ôn hoà như Trương Vân, nếu Tào thôn thật sự uy hiếp đến thôn họ thì tiêu diệt cũng không hề gì. Chỉ là Tào thôn nhiều thân thích qua lại với thôn họ, xử lý họ sẽ gây phiên toái, có thể không đánh thì không đánh.

Một đám người vào thôn gặp ông chú Sáu thì từ thôn đi ra.

“Trở về rồi, hết thảy thuận lợi chứ?”

“Cũng khá thuận lợi ạ, nhưng Cẩm Hồng bị thương hơi nặng cần tĩnh dưỡng một thời gian. Ông Sáu, tụi con có dẫn một nhóm phụ nữ về, những người này đều không còn nơi nào để đi, chỉ có thể thu xếp họ ở trong thôn.”

Ông chú Sáu nghe xong thì nhíu mày “Mấy cô này không phải vợ của đám người kia chứ, nếu lòng họ có oán hận đối với thôn ta thì không phải chuyện tốt”

“Không phải ạ, không có người nào thân thích với đám kia. Họ coi như là người bị hại.”

“Vậy thì được, để các cô ấy ở chốt dân phòng đi, lát nữa ta đi tìm thím cháu qua xem và chiếu cố họ một chút. Tuy thôn ta thiếu phụ nữ nhưng không phải ai cũng thu nhận, phẩm hạnh đạo đức cũng rất quan trọng. Diệp Thu, con đi nói cho mấy thanh niên trai tráng trong làng không có việc gì thì đừng đến chốt dân phòng.” Ông cụ suy nghĩ một chút, việc này vẫn là để vợ thằng Hai cùng vài người đi xem xét tính tình những người này một chút, đừng giống như con dâu nhà lão Tam gây tai tiếng cho cả nhà. Tình đoàn kết trong thôn rất trọng yếu.

Khương Thần gật đầu, việc này cũng chẳng quan hệ gì với anh, nhưng nhóm phụ nữ này ở chốt dân phòng vậy không phải là gần nhà họ ư? Sau này phải canh chừng cái cô tên Liễu Diệp kia mới được, Cẩm Khê đối xử với cô ta rất tốt, hai người còn nói chuyện một hồi lâu.

Nghĩ tới đây tâm tình Khương Thần liền không tốt.

Cẩm Khê không biết ý nghĩ trong đầu Khương Thần, nếu biết cậu nhất định sẽ kêu oan, vừa mới giết người xong cậu làm sao có tâm tư chăm sóc gái đẹp, mà trò chuyện thêm vài câu là vì cảm thấy tính cách cô gái này thật kiên cường chứ thật không có gì khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Điềm Báo Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook