Điềm Báo Mạt Thế

Chương 61:

Thất Dạ Vong Tình

13/09/2021

Khương Thần cùng vài người tới thôn xóm phía Bắc kia, mới đến nơi liền thấy cả thôn bị tuyết bao trùm, không có người dọn dẹp nên đường đi, nhà cửa đều bị chôn vùi trong tuyết.

Chút tiếng động cũng không có, giống như một cái thôn bỏ hoang.

“Chúng ta qua bên kia trước.” Khương Thần chỉ vào một gian nhà bị sập, đó là vị trí cửa thôn.

Mọi người đi qua, đột nhiên Cẩm Minh xoay người nôn oẹ, sắc mặt những người khác cũng không tốt, đều dừng bước lại. Chỉ có Khương Thần như không có việc gì tiếp tục đi trước.

“Đúng là bị dã thú tập kích, động vật cỡ lớn, một tát chém đứt nửa cổ, rất có thể là gấu.” Khương Thần cúi đầu nhìn cỗ thi thể “Bất quá sau đó lại có loài thú khác tới, có lẽ là sói, lợn rừng hoặc loài động vật ăn thịt khác. Chúng nó có đầy đủ thức ăn nên không ăn hết sạch sẽ.”

“Ôi ôi anh Khương anh đừng nói nữa. Khủng khiếp quá.” Anh vừa nói vậy mọi người liền thấy cả người không ổn.

Khương Thần lắc đầu “Các người tập làm quen đi, nhất định phải thích ứng mọi tình huống.” Vì có thể sau này hoàn cảnh sẽ càng thêm ác liệt.

Nói xong Khương Thần đi vào nhà, quả nhiên những thi thể bên trong đều bị xé nát. Có thể thấy rõ đây là người một nhà, bị dã thú tập kích, muốn phản kháng nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng “Không sai, đúng thật là gấu, nhưng tại sao gấu lại chủ động tập kích người, việc này khá kỳ lạ.”

“Có khi nào chúng đói bụng muốn tìm thức ăn hay không?” Diệp Cẩm Minh nôn xong thấy đỡ hơn rất nhiều.

“Sẽ không, thức ăn trong rừng rậm tương đối nhiều, gấu không cần ra ngoài tấn công con người, trước đây thôn ta có gấu xuất hiện cũng là việc ngoài ý muốn, sau khi bị xua đuổi thì bỏ đi. Mùa đông cũng không phải thời điểm chúng hoạt động nhiều.”

Khương Thần cùng cả nhóm tiếp tục xem xét tình huống trong thôn, trên đường đi phát hiện hơn mười cỗ thi thể, xem ra những người này nghe được tiếng động nên chạy ra ngoài “Mấy người này thì không phải bị gấu tấn công, xem vết thương này thì có lẽ là sói, bên này có một bầy sói tương đối lớn, con gấu chỉ tập kích mấy nhà là có mục đích riêng. Đám sói thì đi theo con gấu vào thôn, sau đó tàn sát cả thôn.”

“Xem ra đây là nguyên nhân con gấu vào làng.” Diệp Vân dùng đao bới ra một mảnh da thú “Đây là một con gấu xám con, dựa vào tốc độ sinh trưởng của động vật hiện tại con gấu này hẳn chưa được một tháng tuổi. Tập kích họ có lẽ là gấu mẹ.”

“Không lẽ thịt gấu được phân đến mấy nhà kia?” Khương Thần nhìn tấm da gấu chắp vá đôi chỗ, hẳn là con gấu này bị lọt vào bẫy mà chết vì người trong thôn căn bản sẽ không bắt gấu nhỏ như thế.

“Quá đáng sợ, nó đến đây là để trả thù, nhân tính hóa thật.” Cẩm Minh cảm thấy rất khó tin.

“Quan hệ huyết thống của loài gấu còn chặt chẽ hơn chúng ta nghĩ.”



Khương Thần đã biết người thôn này chết như thế nào, chỉ nhìn tấm da gấu thì có thể xác định đây là gấu ngựa(1), gấu mẹ vào thôn để trả thù cho con mình, nó phân biệt được mùi máu của con nó nên mới tìm tới các nhà được phân thịt gấu con, sau đó có một bầy sói theo sau nó bắt đầu nhặt thi thể người ăn, sau đó bầy sói bạo phát tự động tìm kiếm con mồi, đối với chúng hơi người rất dễ phân biệt, lúc đó là buổi tối nên nhiều người bị kẹt ở trong phòng.

Đám sói này bị mùi máu kích phát hung tính nên dù đã ăn no chúng cũng không ngừng việc giết chóc. Biết trong thôn không còn người nào còn sống chúng nó thậm chí còn dừng lại ở thôn một ngày hoặc lâu hơn, bởi vì nơi này có thức ăn phong phú, cho đến khi tuyết lớn lấn át máu tươi, thức ăn không còn mùi chúng nó mới rời khỏi.

Bọn Khương Thần ở lại thôn này một đêm, hôm sau tiến hành kiểm tra tỉ mỉ hơn, chứng thực suy luận của cả bọn lần nữa. Vì bị tuyết che phủ nên nhiều vết tích đều biến mất, bất quá cả bọn tìm được phân và nước tiểu trong nhà, từ đây có thể nhìn ra thời gian bầy sói dừng chân trong thôn này rất lâu. Chúng nó coi nơi này là địa điểm săn mồi, chờ con người bị rét cóng, bị thương mất máu quá nhiều hoặc những nguyên nhân khác mà chết.

Khương Thần cực kỳ lo lắng, khả năng đi săn người thôn này rất mạnh mà sự phản kháng của họ còn không có hiệu quả, xem ra mấy con sói này rất thông minh, nhìn thấy người thì tấn công vào chỗ yếu hại, mấy con cùng xông lên đối phó một người.

“Nhất định phải tiêu diệt bầy sói này, bằng không thôn chúng ta cũng nguy hiểm, cơ bản không thể ra ngoài săn thú.” Đám sói này đã ăn thịt người, cho thấy chúng không có bao nhiêu e ngại với loài người, thậm chí coi loài người thành thức ăn mỹ vị của chúng. So ra con gấu ngựa báo thù cho con kia không tính là gì.

Đám người Khương Thần đưa thi thể của người trong thôn này đến một chỗ đất trống, nói thật việc này khá là khó khăn, nhưng cũng không thể nhìn những người này bị chia năm xẻ bảy, các thi thể đều bị đông lạnh, đến khi thời tiết ấm hơn sẽ hấp dẫn nhiều động vật ăn thịt ăn xác đến, họ không thể để như vậy.

Lửa lớn nuốt trọn cả thôn làng, Khương Thần nhìn khói đen ngùn ngụt bốc lên không trung, trong lòng có chút bi ai, vì bản thân cũng vì nhân loại hiện tại trở thành con mồi.

Nỗi niềm bi ai không duy trì bao lâu, Khương Thần chỉ là có chút ‘thỏ tử hồ bi’(2), cuộc sống vẫn tiếp diễn, việc họ cần làm là phải sống thật tốt.

Cả nhóm tập trung thu gom lương thực vật tư trong thôn này đặt vào một gian nhà còn tương đối tốt, có thể trong phòng không có hơi người nên chưa được mấy ngày nhà cửa trong thôn đều lụp xụp hẳn, chờ khi xuân về hoa nở dấu tích của một thôn làng cũng bị rừng rậm che lấp.

Vì sinh tồn họ sẽ không bỏ qua bất kỳ thứ gì có thể khiến con người tiếp tục sinh sống, đó là lãng phí. Cả bọn không thể mang đi toàn bộ nên chỉ ưu tiên mấy thứ quan trọng, số còn lại sau khi họ giải quyết xong bầy sói sẽ trở lại lấy.

Về đến nhà đã là buổi tối ngày hôm sau. Dọc đường đi cả bọn rất cẩn thận, bầy sói kia cũng không biết sẽ xuất hiện lúc nào. Vừa về thôn chuyện đầu tiên chính là nói với thành viên đội tuần tra không được để đội săn bắt ra ngoài.

“Thật nghiêm trọng như vậy?” Cẩm Khê nghe Khương Thần kể xong, hỏi.

Khương Thần gật đầu “Nghiêm trọng hơn em nghĩ nhiều, động vật có khả năng phân biệt về nhu cầu thức ăn, chắc đối với động vật ăn thịt thịt người là thức ăn ngon nên sau khi nếm được thịt người chúng cũng không dừng lại, đặc biệt hiện tại lũ sói so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều.”

Cẩm Khê hít sâu một hơi, từ người săn biến thành con mồi cảm giác này tuyệt đối không dễ chịu, “Được rồi anh đi tắm đi, em làm chút gì cho anh ăn.”

“Làm chén mì đi, mấy thứ khác anh không muốn ăn.”



“Được.” Cẩm Khê vỗ vỗ lưng Khương Thần, vào phòng lấy bộ quần áo khác để anh thay.

Trong nhà không có sẵn mì sợi, Cẩm Khê cán bột, cắt sợi mì rộng bằng ngón út, chứ không làm quá nhỏ. Cẩm Khê nghĩ hiện Khương Thần nhất định không muốn ăn mì thịt nên chỉ xào mì sợi với hành xắt nhuyễn rồi đập thêm hai quả trứng vào.

Hôm sau Khương Thần triệu tập đội săn bắt trong thôn lại, nói ra tình hình.

“Hiện tại có một bầy sói ít nhất phải hơn năm mươi con đang hoạt động ở cánh rừng phương Bắc, chúng đã bất ngờ tấn công một thôn làng, nếu không ngoài dự tính, bầy sói sẽ lấy con người làm mục tiêu, thôn chúng ta cách bìa rừng không xa nên nhất định phải đề phòng bầy sói này tập kích.”

“Chúng cũng không thể vọt qua tường cao của chúng ta thì việc gì phải sợ.” Diệp Thạc từng giết sói, chú ta không cảm thấy có gì phải sợ, có lẽ thôn đó quá yếu thôi.

“Chúng cũng không còn là sói trước đây, tôi đã xem qua hiện trường, thôn bên kia có hai bức tường cao hơn ba mét đều bị vượt qua, nói cách khác chúng nhảy được rất cao. Tường vây thôn ta chưa tới năm thước cũng không thể khẳng định chúng không nhảy qua được, tôi còn đang lo nếu con gấu ngựa kia cũng cùng phe với lũ sói vậy thì phiền phức to, phải biết đại gia hỏa kia đứng lên đã cao hơn bốn mét.” Khương Thần cho rằng anh không hề nói quá chút nào.

“Vậy chúng ta phải làm sao?” Diệp Khoa hỏi. Từng chứng kiến hiện trường, đối với đám sói hung ác hắn biết rõ.

“Tường vây trong thôn để chống lại sự tấn công của bầy sói tạm thời vẫn không thành vấn đề, tôi chỉ lo người ra ngoài săn bắt gặp chuyện nên mấy ngày này mọi người đừng đi ra ngoài, chú Diêu, bản vẽ lần trước nghe nói chú đã làm xong?”

Thợ mộc Diêu gật đầu “Đã xong, hơi nặng một chút nhưng hiệu quả không tệ.”

“Vậy chúng ta đi thử nghiệm xem sao, nếu kết quả khả quan chú hãy làm nhiều một tí.” Thứ Khương Thần nhờ thợ mộc Diêu làm chính là nỏ, ở thành thị họ lấy được một ít nỏ nhưng số đó vẫn chưa đủ, mà trong số sách lấy từ thư viện có mấy cuốn giảng giải về nỏ, Vick lấy bản mẫu trong đó rồi dùng máy tính tiến hành mô phỏng, bởi vì sử dụng thép tương đối khó khăn, bọn họ cũng không có lò luyện thép này nọ nên cuối cùng quyết định dùng gỗ thay thế một số linh kiện.

Thợ mộc Diêu bảo con rể cầm nỏ ra, so với ảnh mô phỏng trên giấy lớn hơn nhiều, “Do vấn đề linh kiện nên chỉ có thể làm lớn như vầy, khá là nặng, bất quá hiệu quả rất tốt, cự ly bắn đạt tới năm trăm mét, lực xuyên thấu mạnh, trong vòng một trăm mét có thể xuyên thủng tường.” Thợ mộc Diêu nói xong thì dựng nỏ lên, vì hơi nặng nên để ổn định chiếc nỏ ông làm thêm cái giá đỡ bên dưới, “Nếu phải di chuyển thì có thể lắp cái giá này cố định lên người mình” Thợ mộc Diêu lấy ra một cái giá đỡ khác, sau đó làm mẫu gắn nó lên người, rồi thông qua ba góc cố định đặt chiếc nỏ lên trước mặt “Nếu lực cánh tay không đặc biệt mạnh thì nên dùng cái giá để cố định. Thật ra sức giật của nỏ rất nhỏ, chỉ là nỏ này quá lớn, lúc bắn mũi tên có thể sẽ bị đung đưa nên cần có thứ cố định nó.”

“Cự ly năm trăm mét trên cơ bản không kém nỏ đặc chế cho lắm.” Khương Thần nhìn cái nỏ cao cỡ nửa người. Vật liệu gỗ rất nặng.”Nếu làm lớn hơn nữa có thể tăng thêm cự ly bắn không, hoặc là gắn cố định trên tường vây coi như nỏ thủ thành?”

Thợ mộc Diêu há hốc mồm, “Để thủ thành thì không cần cái này, tôi còn muốn làm giảm trọng lượng của nó, tầm bắn khoảng hai trăm mét đủ để sử dụng đi săn là được, nếu thủ thành thì tôi tìm thấy nỏ liên châu, thứ đó khá lớn không dễ di động, nhưng thủ thành cũng đủ, bất quá chúng ta cần dùng đến vũ khí như vậy à?”

“Đương nhiên, hiện tại chúng ta đối mặt với lũ sói, lần sau cũng không biết là gì. Vì an toàn chúng ta phải tăng cường trang bị vũ khí, đạn cũng không còn nhiều, không dùng được bao lâu nữa.”

Không nói mối nguy do dã thú mang đến, đêm qua Cẩm Khê nói với anh có thể nhiệt độ ở phía Nam còn thấp hơn bên này, nếu vậy e là bên này sẽ nghênh đón lượng di chuyển có quy mô, vì an toàn họ vẫn nên trang bị thêm vũ khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Điềm Báo Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook