Điềm Báo Mạt Thế

Chương 75:

Thất Dạ Vong Tình

13/09/2021

Không còn nghe tiếng hai người kia nữa nhưng Cẩm Khê vẫn không dám rời đi, chỉ sợ bọn họ chưa rời khỏi thật. Đến giữa trưa cậu ăn chút lương khô rồi cẩn thận bò ra hang, bên ngoài tuyết không lớn lắm.

Tên đội trưởng đã biết nơi cậu định đến nên không thể đi về phía trước nữa.

Đường tuyết khó đi, lội bộ tới nửa đêm Cẩm Khê mới gặp một cái thôn, bất quá cả thôn tối thui, vừa vào thì thấy nhà cửa đổ sụp, căn bản không có người ở. Tìm một vòng mới tìm được một gian phòng nguyên vẹn, có điều cửa kiếng vỡ nát, dùng tấm gỗ đóng đinh che chắn, đoán chừng trước đó có người từng ở.

Giường gạch trong phòng bị sụp, Cẩm Khê tìm được tấm chăn bông, trải ra đất lót thêm đệm rơm bên dưới, gian nhà lạnh lẽo, cậu đặt cái chậu than gần chăn, gom cành cây vụn lại, vừa đốt lửa lên thì nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện.

“A, cửa này đóng từ bên trong. Có ánh sáng, hình như có người ở đấy.” Giọng nam trẻ tuổi truyền qua cánh cửa lung lay.

Cẩm Khê kẹp khẩu súng săn trong quần áo, áo cậu đang mặc là áo khoác dài của người phụ nữ kia, giấu súng không thành vấn đề, “Các người là ai?” Qua khe hở gian nhà Cẩm Khê thấy chừng mười mấy người có già có trẻ.

“À, chúng tôi từ Tây Bắc tới, cậu trai có thể cho chúng tôi ở nhờ không? Trong thôn không còn gian nhà nào nguyên vẹn nữa, chúng tôi có trẻ con, sợ chúng bị rét.”

Cẩm Khê nhìn ra cửa sổ, thấy có vài đứa nhóc trong đám người, suy nghĩ một chút rồi mở cửa.”Vào đi.” Cẩm Khê mở cửa.

“Cháu trai, chỉ có mình cháu thôi à, cám ơn nhiều lắm.” Vào trước tiên là một ông cụ tuổi có vẻ xấp xỉ ông nội Cẩm Khê, vóc người cao to, vẻ mặt tò mò nhưng ánh mắt rất nghiêm túc.

“Phải ạ.” Cẩm Khê gật đầu, trở lại góc tường ngồi trên túi ngủ.

Ông cụ thấy cậu có vẻ không muốn nói chuyện nên cũng không nói nữa, bảo người nhà dọn dẹp một chút.

Cẩm Khê âm thầm quan sát họ, đây là một đại gia đình bốn đời ông cháu, có ba đứa bé, lớn nhất bảy tám tuổi, nhỏ chừng hai tuổi, hẳn là ra đời sau tận thế, Cẩm Khê chợt nhớ trước khi đi nghe tin vợ Cẩm Hàng mang thai, không biết đứa bé có bình an ra đời không.

Cẩm Khê hơi đói bụng, lấy bánh bột bắp ra đặt trên lửa nướng, bánh nóng toả ra mùi thơm của mạch, nhóc con nhỏ nhất ngửi được mùi thơm lắc lư đi tới cắn ngón tay nhìn Cẩm Khê.

Đứa bé này hơi đen, đôi mắt to tròn, có lẽ người lớn không chăm kỹ nên người nhóc khá bẩn. Nhóc con ham ăn mở to mắt tha thiết chờ mong, Cẩm Khê buồn cười, nhưng không đưa bánh bắp cho nó mà móc một khối phô mai trong túi ra, đây là thứ cậu vơ vét từ đám người kia, từng miếng dài hẹp như thanh chocolate trước kia để tiện mang theo.

“Cho bé -” Cẩm Khê đưa thanh phô mai qua, bé con hít mũi ngửi ngửi, vươn tay nhận.

“Nhóc con sao con dám vòi đồ của người khác chứ.” Ông cụ nói chuyện với Cẩm Khê đi qua bé con lên vỗ mông một cái, cười ngượng ngùng với Cẩm Khê, nhưng cũng không trả lại thanh phô mai kia.

Mặt khác, hai đứa nhóc lớn tuổi hơn hâm mộ nhìn bé con. Cẩm Khê cười cười, lại lấy ra hai thanh phô mai lớn cho bọn nhỏ.



“Không được, cậu giữ lại đi, chúng tôi có đồ ăn rồi.” Ông cụ ngượng ngùng, lúc này thức ăn khan hiếm. Ông cũng không muốn chiếm lợi của người ta, chỉ là chắt trai đã lâu không được ăn ngon, haiz, chạy nạn có thứ để ăn đã là không tệ rồi.

“Cầm đi.”

Nhóm người kia bắt đầu thổi lửa nấu cơm, nấu xong, ông cụ bưng một chén cháo đến đưa cho Cẩm Khê, “Cháu trai nhận đi, hơi nóng một chút.”

“Không cần đâu ạ, cháu ăn rồi.”

“Ăn đi, cũng không phải thứ gì to tát.”

Cẩm Khê nhận lấy uống một ngụm, vị rất lạ, hình như là nấu từ bột cây hoa màu vừa có vị ngọt vừa có vị mặn.

“Cháu trai tính đi đâu thế?” Ông cụ vừa uống cháo vừa hỏi.

“Cháu tính đến nhà chú ở phương Bắc.” Cẩm Khê nói cái cớ đã thủ sẵn.

“Ra vậy, chúng tôi cũng đi phương Bắc, nghe nói cuộc sống ở đó rất tốt, chỗ tôi không ở nổi nữa nên dẫn người nhà di dời đến phía Bắc, cũng không biết sẽ ra sao, haiz, thời buổi bây giờ.” Ông cụ lắc đầu.

“Tình trạng ở Tây Bắc rất gay go ạ?”

“Ừ, mới đầu còn đỡ, nhà chúng tôi ở thảo nguyên nuôi không ít dê bò, khí hậu cũng không quá khắc nghiệt, cần cù lao động sẽ không đến mức chết đói, hơn nữa hai năm qua đồng cỏ sinh trưởng ngày càng tươi tốt, dê bò không thiếu lương thực, sinh hoạt của nhà tôi còn tốt hơn lúc trước. Ai ngờ gia súc trên thảo nguyên béo tốt, sói cũng sinh sôi nảy nở, trên thảo nguyên con người không đấu lại chúng, bầy sói đi qua thì cái gì cũng không còn, nhà chúng tôi cũng bị bầy sói tập kích, may có đứa cháu cả phát hiện kịp thời, cả nhà lên ngựa chạy trốn, nếu chậm một chút chắc cũng phải táng mạng.”

“Sau chúng tôi chạy tới căn cứ Tây Nam, đổi mấy con ngựa lấy đồ ăn, sức lực con trai cháu trai nhà tôi rất lớn, vợ chúng cũng không kém, đều kiếm được việc làm. Bất quá thói đời thay đổi, người trong căn cứ người đều do vài thế lực khống chế, họ cứ như quý tộc cổ đại ngày xưa ấy, muốn làm gì thì làm, mặc kệ những người như chúng tôi sống chết ra sao.”

“Cháu gái tôi lớn lên khá xinh, con trai người đứng đầu một thế lực trong căn cứ nhìn trúng nó, bắt nhà ông gả cháu, thằng khốn đó đã cưới bốn năm cô gái, căn bản không coi phụ nữ là người mà. Cháu gái ngoan ngoãn hiếu thuận, nhà tôi có chết đói cũng sẽ không bắt nó chịu khổ. Đám khốn đó chèn ép gay gắt chúng tôi cũng không chạy được, may mà tuần trước căn cứ xảy ra động đất, chúng tôi mới thừa dịp hỗn loạn trốn đi.”

Quả nhiên căn cứ rất loạn. Cẩm Khê nghe xong, khá là đồng tình “Vậy cả nhà dự định đi đâu?”

“Cũng chưa biết, nghe nói phương Bắc yên ổn hơn chút, có vài thôn làng không tệ, hơn nữa hồi học Đại học cháu gái tôi có một đối tượng, hai đứa vì thiên tai mới tách ra, nếu được chúng tôi muốn đi tìm thằng bé kia, biết đâu có thể tác thành cho hai đứa.”

Cẩm Khê thầm thở dài, mấy năm này biến hóa nhiều, khả năng tìm được quá nhỏ.

Đêm nay Cẩm Khê ngủ không ngon, tuy rằng cậu quan sát thấy gia đình này khá lương thiện, nhưng thế đạo này chuyện gì cũng có thể xảy ra, cẩn thận chút tốt hơn. Có một mình cậu chung quy phải cảnh giác.



Ngày hôm sau Cẩm Khê bắt đầu thu dọn đồ đạc, người nhà bên kia cũng bắt đầu thu dọn.

“Cháu trai, nếu cháu cũng tới phía Bắc thì đi cùng nhà chúng tôi đi. Có thể hỗ trợ lẫn nhau.” Ông cụ thấy Cẩm Khê xếp xong balô, nói.

Cẩm Khê hơi do dự. Ông cụ vẫy vẫy tay “Đi thôi, mình cháu đi đường rất nguy hiểm, trời lạnh thế này nhiều người đi cùng ấm hơn, lỡ như không may chết rét cũng không ai biết. Nghe ông đi.”

Cẩm Khê cũng muốn đi cùng nhà ông cụ, nhưng sợ bản thân liên lụy họ.

Cẩm Khê theo một nhà Tề gia lên đường. Nhà ông cụ Tề không có gia súc, các xe trượt tuyết đều do con cháu ông kéo đi, vóc dáng con cháu cụ người nào người nấy cao to vạm vỡ, thanh niên mạnh nhất thôn cậu cũng chưa chắc khoẻ bằng, kéo xe trượt tuyết đi băng băng. Ông cụ Tề có ba con trai, sáu cháu trai hai cháu gái, cháu rể lớn cũng ở chung với nhà họ, bé con nhỏ nhất kia là chắt trai ngoại của cụ.

Cẩm Khê ở cùng nhà họ một ngày, trò chuyện với ông cụ Tề, cũng biết tính cách người nhà họ niềm nở phóng khoáng. Có lẽ do trước đây thấy quá nhiều mặt hắc ám của con người, mới đầu cả nhà ngoài ông cụ Tề, những người khác đều không nói chuyện với Cẩm Khê, sau đó mọi người lên đường cùng nhau, dần dần quen thì khôi phục bản tính, cháu trai út của cụ Tề thấy cậu đi tkhông còn nhờ cậu kéo phụ xe trượt. Là một gia đình lương thiện.

Cứ như vậy Cẩm Khê và nhà họ đi đường hai ngày, tối nay cả nhóm người dừng chân ở một thôn bỏ hoang. Lại nói Cẩm Khê không rõ nơi này là chỗ nào, tính thời gian chắc lúc này Khương Thần đã nhận được tin cậu bị bắt cóc, đang trên đường tới đây, nhưng không biết có thể chạm mặt nhau không nữa, nếu Khương Thần không gặp cậu mà đi thẳng tới căn cứ thì phiền to. Ngoài ra hai ngày này không thấy bóng dáng mấy người kia, không biết có chịu từ bỏ trở về không.

‘Hô’ —— Cẩm Khê mở mắt, trán đổ mồ hôi lạnh, vội vàng chui ra khỏi túi ngủ, cầm lấy khẩu súng săn nhẹ nhàng đi tới bên cửa sổ.

“Sao vậy?” Tề Trại Âm ngủ không sâu, kinh ngạc nhìn Cẩm Khê lấy súng trong bọc ra, tên nhóc này có chuyện xưa nha.

Cẩm Khê hơi nghiêng đầu nhìn Tề Trại Âm, “Có hai người muốn bắt tôi, tôi cứ tưởng là họ đã đi, không ngờ vẫn đuổi theo tới đây.”

“Có hai người?” Tề Trại Âm xác nhận.

Cẩm Khê gật đầu “Hai người.” Trong mộng cậu chỉ nhìn thấy hai người, có lẽ những người khác bị thương không đến được, hoặc là đi hướng khác tìm cậu.

“Chỉ có hai người thì sợ gì.” Tề Trại Âm chẳng hề để ý.

“Bọn họ thuộc đội đi săn, rất lợi hại.”

“Không có việc gì, có chúng tôi ở đây.” Tề Trại Âm vỗ ngực nói.

Lúc này Cẩm Khê mới phát hiện các anh trai của Tề Trại Âm cũng đứng lên hết, con mắt loé sáng trong đêm như đom đóm, nhìn là biết phần tử hiếu chiến.

Cẩm Khê cười, không nghĩ những người cậu vừa quen được này nghĩa khí quá chừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Điềm Báo Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook