Điềm Báo Mạt Thế

Chương 79:

Thất Dạ Vong Tình

13/09/2021

Đoạn thời gian gần đây Trương Trung và Trịnh Nguyên rất bận rộn, từ lúc Khương Thần vô tình bị tiêm thuốc dẫn tới tố chất cơ thể nâng cao gấp bội, dù thể chất thanh niên trẻ tuổi trong thôn cũng có gia tăng nhưng hơn mười người vẫn không thể chế trụ nổi Khương Thần, nói đến trận đánh với con gấu ngựa còn mạnh hơn gấu chó trước đó, vậy mà Khương Thần công kích rất nhẹ nhàng. Sức mạnh có thể đối kháng cùng gấu ngựa đủ thấy tố chất cơ thể anh đã tăng trưởng tới mức độ nào.

Xem tình trạng trước mắt, tuy nhân loại đã tiếp nhận và thích ứng điều kiện khí hậu hiện tại, nhưng thế giới vẫn cứ thay đổi, trong tương lai các loại tranh chấp phát sinh càng nhiều, vũ khí nóng giảm thiểu, trái ngược với nó, tố chất bản thân nhân loại càng lộ rõ tầm quan trọng. Luật rừng ‘kẻ mạnh sinh tồn cá lớn nuốt cá bé’ bắt đầu phổ biến, chỉ khi thể chất nâng cao người đó mới có tư cách cạnh tranh, thể chất kém dần trở thành tầng lớp thấp nhất, đừng nói các căn cứ phân hoá cấp bậc nghiêm trọng như bên ngoài, ngay cả thôn họ cũng sẽ có hiện tượng như vậy, bằng không cũng không thi hành mấy quy chế kia.

Có ví dụ là Khương Thần, Trương Trung, Trịnh Nguyên án theo ý tưởng ban đầu lấy chất tăng trưởng có trong thực vật ra, qua một mùa hè, họ thành công chiết xuất được loại dịch sinh trưởng này, nhưng kết quả thí nghiệm trên động vật đều thất bại, sau khi tiêm thuốc chúng sốt cao rồi chết đi, không có một ngoại lệ, nếu dùng trên cơ thể người e rằng hậu quả cũng tương tự. Bất quá có Khương Thần làm điển hình, họ sẽ không nhụt chí, chờ một thời gian nữa, đến khi tuyết đủ lớn thì thử lại lần nữa, dùng tuyết để hạ nhiệt coi có hiệu quả không.

Trương Thành kể cho Cẩm Khê kết quả thí nghiệm của anh trai mình, nhưng cậu ta rất có lòng tin với anh trai, thậm chí muốn làm nhóm người thí nghiệm đầu tiên, có điều Trương Trung không đồng ý, vấn đề này cực kỳ nghiêm trọng, dưới tình huống chưa có ai thử nghiệm thành công sao bọn anh dám cho người thân mình sử dụng. Mà họ cũng không thể tìm người khác thí nghiệm, nếu tùy tiện bắt người thử thì khác gì phòng thí nghiệm cơ thể người vô nhân tính nọ.

Trương Trung, Trịnh Nguyên không muốn trở thành loại người vì kết quả hy sinh hết thảy, dù không ít thanh niên trong làng giống như Trương Thành tin tưởng thành quả của bọn anh đòi thử, anh cũng không dám làm. Đám nhóc kia bị Khương Thần kích thích, nhất là khi Khương Thần hạ gục được gấu sự kích thích lên tới đỉnh điểm, chúng đều hy vọng có thể mạnh như Khương Thần.

Lần này bọn Trương Trung đến nhà hiển nhiên là để thăm Cẩm Khê, và muốn thương lượng với Khương Thần rút ra chút máu anh để nghiên cứu biến hoá cơ thể Khương Thần, hy vọng thu thêm nhiều số liệu, ngoài ra còn muốn hỏi Cẩm Khê năng lực dự đoán của cậu có thể đạt tới mức nào, nếu bọn anh làm thí nghiệm, Cẩm Khê có thể dự đoán được trước kết quả không.

Với ý nghĩ này của họ, Cẩm Khê hết sức kinh ngạc. Kể ra Cẩm Khê cũng không quá hiểu năng lực bản thân, ban đầu thì không có trình tự, thời gian không gian cũng không thể xác định, cậu luôn xem là ác mộng, sau thì mơ thấy tai hoạ liên quan đến bản thân, có khi còn đột nhiên nhìn thấy tai nạn phát sinh trong vài phút tới, những tai nạn đó đúng là ảnh hưởng tới cậu.

Cẩm Khê thử điều khiển khả năng dự kiến này, nhưng chỉ khống chế được trong thời gian hữu hạn, tác dụng không lớn, ngoài đánh nhau với người ta hoặc hiệu quả lúc săn thú thì không chủ động dự kiến được thiên tai, chung quy tai nạn luôn đột ngột phát sinh .

Khi cậu đến bờ biển, mỗi đợt sóng thần đều có thể dự đoán chuẩn xác, Cẩm Khê cho rằng dị năng của cậu tiến hoá ở đó, vì sóng thần có khi lớn khi nhỏ, sóng thần nhỏ căn bản không thể tổn hại cậu theo lý thuyết không nằm trong phạm vi dự kiến, nhưng thực tế lần nào cậu cũng dự đoán được, có khả năng là chịu ảnh hưởng chủ quan, vì cậu yêu cầu nên dị năng phát huy tác dụng.

Sau đó cậu bị bắt cóc nhưng không phát hiện được, có lẽ vì cậu không có ý thức nguy cơ, hơn nữa đám người kia bắt cóc nhưng cũng không làm cậu bị thương, sự ác ý này chưa cấu thành uy hiếp nên căn bản không dự kiến được.

Tổng kết lại, loại tai nạn sẽ gây ảnh hưởng lớn tới cậu có thể dự kiến, không giới hạn trong mộng hay hiện thực, hơi giống tiên tri. Một loại khác là dưới tình huống cậu ý thức sẽ có tai nạn và phải có mục tiêu nào đó, như dự đoán sóng thần, cậu biết sóng thần có tồn tại nên mới dự kiến chính xác. Còn loại thấy trước lần cậu huấn luyện, tiêu hao nhiều tinh thần lực thì giống như thầy tướng số, phải trả ít đại giới.

Cẩm Khê không biết tình huống Trương Trung đề cập có tính là ‘ý thức sẽ phát sinh tai nạn’ hay không, nhưng chỉ loại này có chút hy vọng, đến lúc đó thử xem sao. Cậu sẽ cố khai phá năng lực bản thân, nếu thật sự thành công sẽ có ảnh hưởng lớn.

Nói chuyện với mọi người một lúc thì Cẩm Khê và Khương Thần đi ngủ trưa, chạy liên tục mấy ngày đường rất mệt mỏi, buổi tối còn hội họp mở tiệc, họ cần nghỉ ngơi một hồi.



Qua tới gian Tây, ở đây vẫn y nguyên, có điều đồ đạc của Đại Bảo đã chuyển đi hết, hiện Đại Bảo ngủ ở gian giữa, đồ đạc đưa tới gian Đông sương. Trước khi ngủ Cẩm Khi có đến coi, nơi Đại Bảo ở nhìn bên ngoài thì thấy hai gian, trên thực tế còn thêm một gian nhỏ hẹp có cửa sổ nhỏ để nối liền (Đông sương) với dãy nhà trước, hai gian lớn đều có giường gạch, gian trong là phòng tân hôn của hai vợ chồng đã được bày trí tốt, gian ngoài thì giống gian giữa (dãy nhà trước) thường ngày dùng để tiếp khách, như vậy sẽ không ai bước vào phòng ngủ hai vợ chồng, phải biết ở nông thôn không chú ý nhiều, thường một gian phòng buổi tối là phòng ngủ ban ngày là phòng khách, rất tùy tiện.

Gian ngoài bình thường để tiếp đãi khách khứa, chờ sau này con cái hai người lớn một chút thì qua đó ở, còn tương lai đứa nhỏ cưới xin thế nào thì xa quá rồi.

Gian hẹp xem như bằng nửa gian nhà lớn đã bố trí sẵn cái tủ lớn thông với nóc nhà, có thể chứa rất nhiều đồ. Các nhà các hộ đã quen tích cóp từng chút, lương thực vật phẩm miễn xài được là thu vào, dù sao cuộc sống hiện tại không còn như trước muốn thứ gì, bỏ tiền là có thể ra đường mua, có ít đồ tốt liền đem cất để dành, nào dám lãng phí, cứ như vậy mỗi lần nhà nào trong thôn xây phòng mới đều cố ý làm thêm một tủ lớn chứa đồ, khiến thợ mộc Diêu cùng đệ tử ông hầu như không có thời gian nghỉ. Gian hẹp mở một cửa nhỏ ở vách tường phía Đông, bên trong xây cái bếp nhỏ hai lò thường ngày đốt nóng giường gạch nấu nước, nếu đói bụng còn có thể hâm nóng thức ăn.

Nhà bếp phía Nam cũng mở một cửa nhỏ thông với nhà vệ sinh đằng trước. Vì đám nhỏ Thịnh Nam chuyển tới gian Tây sương nên gian cũ lại bỏ trống lần nữa, trong nhà không thiếu chỗ ở nên tạm thời ngăn ra một gian nhỏ làm kho, trong có ba cái kệ gỗ kê sát ba vách do chú Hai Cẩm Khê và Cẩm Dương làm, kệ đơn giản nên không cần thợ mộc Diêu ra tay. Kho này dùng để chứa da thú, vật phẩm may mặc linh tinh.

Tăng thêm diện tích nhà vệ sinh, tách riêng nhà tắm và nhà xí, nhìn hợp vệ sinh hơn hẳn.

Cẩm Khê cảm thấy nơi này không tồi, dù sao vùng họ mùa hè trời nắng rất gắt, mùa đông không có mặt trời, không phải nhà chính(1) cũng không sao, sau đó lại đi xem những nơi khác, đều không tệ.

Cẩm Khê còn nghe Trương Thành kể cậu ta và các ông anh cũng xong xây nhà mới, ngay tại nền đất phía trước nhà Cẩm Khê, cũng hai dãy mười gian xấp xỉ nhà cậu. Năm gian dãy nhà trước một gian phòng bếp một gian phòng khách, gian phía Đông Tào Nhị Tiên ở, hai gian phía Tây thì Trương Thành và vợ cậu ta ở. Trương Trung, Trịnh Nguyên ở năm gian phía sau, sinh hoạt ở hai gian phía Đông, ba gian phía Tây là phòng làm việc. Cẩm Khê chưa được thấy nhưng nghe Trương Thành nói gian nhà kia cũng không kém phòng thí nghiệm lúc trước bao nhiêu, vật dụng thiết bị đều là vơ vét trong thành phố, tận dụng thứ bỏ hoang.

Hai người họ ngủ miên man tới hơn năm giờ chiều, ông nội canh giờ lên gọi hai đứa cháu, kết quả đẩy cửa ra nhìn, sửng sốt một hồi lâu mới lên tiếng “Đại Khương, Cẩm Khê dậy đi, sắp tới giờ rồi.”

Cẩm Khê đã ngủ đủ nghe tiếng cửa mở liền tỉnh bất quá không nhúc nhích, nghe ông nội gọi thì dạ một tiếng. Sau đó tiếng cửa vang lên lần nữa, Cẩm Khê mới tỉnh táo hoàn toàn, mở mắt, nhìn sang Khương Thần bên cạnh, anh cũng dậy luôn “Mấy giờ rồi?”

Khương Thần không có vẻ buồn ngủ rút tay về, xoay người lại, ngẩng đầu nhìn đồng hồ để bàn “Năm giờ hai mươi.”

Cẩm Khê xoa xoa mặt “Vẫn là ở nhà ngủ ngon nhất.”

Khương Thần nhìn cậu “Vừa rồi ông nội có vào.”

Cẩm Khê ừ một tiếng.

Khương Thần tiếp tục “Nội nhìn thấy hai chúng ta.”



Cẩm Khê lại ừ, bất quá phản ứng rất nhanh, nhìn Khương Thần “Ý anh là…?” Nhớ tới trạng thái mới tỉnh của họ khi nãy, che mặt “Ai da! Thật là…”

Khương Thần đưa quần áo cho cậu “Thấy cũng tốt, tránh cho đường đột quá ông cụ chịu không nổi.”

Cẩm Khê trợn trắng mắt “Anh cố ý hả?”

Khương Thần lắc đầu “Không có, có điều không che giấu thôi.” Với tốc độ của anh rút tay về ngay lúc ông cụ mở cửa là không thành vấn đề.

“Anh yêu em. Lẽ nào ngài không thương anh sao?” Biểu hiện Khương Thần cực kỳ nghiêm túc, không có sự xao động khi tỏ tình, giống như trò chuyện bình thường vậy.

Mặt Cẩm Khê đỏ lên, hơi xấu hổ “Có ai nói giống anh không?”

Khương Thần cười nắm tay Cẩm Khê “Trong lòng hai chúng ta đều có đối phương sao cứ phải giấu giấu giếm giếm, băn khoăn nhiều làm gì. Nếu là lúc trước anh có thể chờ, vì anh quan tâm em quan tâm ông bà nội quan tâm cái nhà này, anh sẽ chờ em.”

“Nhưng giờ anh không chờ được nữa, thế sự vô thường, thời buổi loạn ly, chỉ có thể nắm bắt hiện tại, huống chi em cũng không còn tránh né anh nữa.”

Cẩm Khê thở dài “Em chỉ lo ông bà nội không chấp nhận được.” Trở tay nắm tay Khương Thần “Em cũng muốn ở cùng anh.”

Mắt Khương Thần loé sáng, vươn tay ôm chặt Cẩm Khê “Anh chờ những lời này của em lâu lắm rồi.” Cẩm Khê hay lo lắng cái này lo lắng cái kia, dù trong lòng có anh cũng không dễ đi ra bước này, mà anh không muốn Cẩm Khê khó xử nên vẫn luôn chờ đợi, cuối cùng ngày hôm nay đã có kết quả.

Sau một lúc lâu, Khương Thần nói bên tai Cẩm Khê “Anh nghĩ ông bà nội sẽ thông cảm cho chúng ta thôi.”

Cẩm Khê không biết ông nội có thông cảm cho họ không, vì tới lúc hai người họ ra khỏi phòng, vẻ mặt ông không có gì biến đổi. Cẩm Khê hơi chột dạ, nhưng ông nội không chút phản ứng khiến cậu hoài nghi ông căn bản không xem màn vừa rồi ra gì. Nhưng nghĩ kỹ cũng không thể, hai người đàn ông ôm nhau khi ngủ nhìn thế nào cũng không bình thường mà.

Mãi đến khi ra khỏi nhà, Cẩm Khê vẫn còn thấp thỏm, không thấy gì khác thường ngược lại làm cậu cảm thấy trong lòng ông như có tính toán.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Điềm Báo Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook