Chương 88: Hội Chợ
Thất Dạ Vong Tình
13/09/2021
“Này người anh em, biết cái đám vừa đến là ai không?” Trong một cái trại, một người nam đi tới trước mặt một người khác, hào phóng đưa cho đối phương điếu thuốc.
Người nọ nhận lấy điếu thuốc, đưa lên mũi ngửi mấy hơi, sau đó vén ở lỗ tai “Hì hì, không ngờ chỗ người anh em vẫn còn loại hàng này.” Nói xong nhìn theo hướng nhóm người kia “Tôi cũng lần đầu tiên thấy họ, có điều nhìn cách ăn mặc, hẳn là người phương Bắc, mà có thực lực cỡ đó, hẳn là người Diệp thành.”
“Diệp thành?” Người nam tặng thuốc nghi hoặc lập lại.
“Ừ, cái tên Diệp thành cũng mới bắt đầu gọi trong năm nay, nghe nói từ một thôn nhỏ phía Bắc phát triển lên. Năm ấy dân cư thành phố phía Bắc đều chọn di chuyển, chỉ có một số nơi chung quanh cánh rừng phương Bắc không đi được hoặc là không nhận được tin, thôn họ là cả một thôn hoàn chỉnh, cũng không biết thôn đó làm thế nào, vậy mà không bị chết đói chết rét, năm nay bắt đầu trao đổi với mấy căn cứ chung quanh.”
“Xem ra khá giàu có nhỉ.” Lúc này, người Diệp thành đã tìm được một khối đất trống, bắt đầu dựng lều. Nơi này không có phòng ở, các căn cứ đến đều tự túc dựng lều vải hoặc nhà tuyết. Nhìn lều vải của người Diệp thành đã biết Diệp thành có thực lực.
“Đúng vậy.” Người linh thông tin tức nọ cũng cực kỳ hâm mộ.
Diệp thành không đắp nhà tuyết mà sử dụng lều vải mình mang theo, tổng cộng ba căn lớn, kết cấu giống với loại lều thảo nguyên lúc trước, giàn nóc cứng cáp mỗi một chi tiết được chế tạo cẩn thận, vải bọc ngoài đều dày ba lớp, là vải nỉ đính da lông, gọng lều bằng thép, nhóm thêm đống lửa ở trong lều tuyệt đối sẽ không còn lạnh. Căn lều lớn nhất trong số sức chứa chừng ba bốn chục người. Hơn nữa tuy lều này trông quá khổ, nhưng kỳ thật bộ gọng co duỗi được, tiện mang đi, cũng dễ lắp ráp, buổi tối mấy ngày đi đường đến đây, dựng hai lều cũng đủ cho hơn ba mươi người ở.
Lúc dựng lều Cẩm Khê không tiến lên phụ, chân cậu còn chưa lành hẳn, những người khác cũng không cho cậu ra tay, bèn đứng trước nơi hạ trại quan sát xung quanh, lều trại của bọn cậu ở khu vực sát rìa, có thể nhìn ra sự phân cách của các thế lực, chính giữa nhất có bảy căn lều quân dụng, hẳn là thuộc một trong ba căn cứ lớn, đối diện bọn cậu là một thế lực khác, lều trại họ làm hàng tự làm, may bằng da lông.
Ngoài ra đều là vài căn cứ nhỏ, đa số dựng tạm cái nhà tuyết, nhiệt độ hạ thấp, tuyết rơi càng dày, hiển nhiên mọi người cũng học được cách lợi dụng băng tuyết.
Hàng hóa bọn cậu mang theo đều đặt trong lều, xếp vòng quanh lều trại một vòng, lều rất lớn, dù ba mươi người bọn cậu thêm cả đồ đạc cá nhân vẫn có thể ở đủ.
Cẩm Khê vào lều lớn, không gian trong lều được chia làm hai, phía sau cũng chất hàng hóa, chính giữa phần trước có một lò sưởi chừng hai mét vuông, có thể dùng thổi lửa nấu cơm. Khương Thần kéo thêm vài người đánh xe trượt tuyết lên núi gần đây, lấy chút củi và đá tảng về vây chung quanh lò, phòng ngừa tia lửa bắn tung toé sang hai bên, tuy xung quanh toàn vật liệu chống cháy, nhưng cũng không thể khinh thường. Củi mới chặt thành khúc, đốt thành than ở ngoài rồi mới mang than lửa vào lều. Than lửa vừa vào, cả lều lập tức ấm áp hẳn.
“Mấy lều quân dụng chính giữa đều là của căn cứ Thường Nguyên, lều vải bằng da bên kia là của căn cứ Lâm Trường, căn cứ Kinh Tây vẫn chưa tới.” Diệp Khoa từ bên ngoài vào, kể lại chuyện mình hóng được, tay hắn đã tốt hơn, vì buồn bực trong nhà hơn hai tháng nên khuyên thế nào cũng đòi tham gia chuyến này.
“Biết trong tay họ có những thứ gì không?” Khương Thần hỏi.
“Căn cứ Lâm Trường vốn là kiến lập từ một lâm trường cũ, bất quá bình thường hoạt động trên thảo nguyên, lần này đến đây, hàng họ trao đổi đều là chế phẩm từ sữa và thịt bò thịt dê. Thịt dê bò chúng ta cũng không thiếu, có thể đổi một ít chế phẩm từ sữa. Căn cứ Thường Nguyên, vốn là huyện Thường Nguyên ở phía Nam, chỗ đó kề sát dãy Thường Sơn, thịt và da lông cũng nhiều, nhưng khiến người chú ý nhất là bông vải, chỗ họ không có nhiều hạt giống rau củ lương thực mà trồng bông vải, có thể trao đổi một ít. Ngoài ra không còn gì để trao đổi. Mấy căn cứ nhỏ khác thì tôi không có hỏi thăm.”
Khương Thần gật đầu “Ừ, sữa dê của thôn chúng ta phải đến năm sau mới có thể cung ứng đủ cho mọi người, nếu giá chế phẩm sữa của họ vừa phải thì nên đổi về một ít. Bông vải cũng cần, nhưng thứ này thường tiêu thụ, e là không rẻ.” Chế phẩm sữa cho nhiều nhiệt lượng, bọn họ thường xuyên vào núi, nên ăn có chút thức ăn nhiệt lượng cao. Về phần bông vải cũng chưa cần vội lắm, dù sao bông vải cũng không phải năm nay dùng năm sau ném, chị em phụ nữ trong thôn rất tiết kiệm, áo năm nay dùng xong thì tháo lấy bông ra lót vào áo mới, một bộ đồ bông có thể mặc rất nhiều năm, huống chi hiện tại nhà nào cũng có lông thú, giữ ấm vào đông không thành vấn đề. Nếu như giá cả bông vải quá mắc, họ không cần trao đổi vội.
Hai người Cẩm Khê và Cẩm Kỳ nấu bữa trưa, một nồi canh thịt bánh bột ngô lớn, còn có khoai tây kho tương.
“Lại coi tôi mang về thứ gì này!” Mọi người đang chuẩn bị ăn, Trại Âm đột nhiên từ bên ngoài vào, trên tay xách một túi da.
“Thứ gì? Không phải rượu chớ.” Cẩm Khê suy đoán.
“Ha ha, chuẩn boong, đúng là rượu, tôi dùng hải sản khô đổi một túi rượu sữa ngựa, mùi vị rất được, không khác gì vị bố tôi làm.”
“Cho nếm thử cái.” Tất cả vui vẻ cầm bản thân cơm hang.
Do túi da không lớn, mỗi người chỉ có thể được một chút. Cẩm Khê nếm thử, cảm thấy trong vị chua có chút cay, lúc tiến vào cổ họng thì một mùi sữa thơm xông tới, sau đó là ngòn ngọt. Vị không tệ lắm, có điều nồng độ không cao.
“Đây mới là rượu sữa ngựa chính tông.” Bạch Âm gật đầu “Bên trong không có pha lẫn rượu khác.”
“Ha ha, hiện làm gì có đồ giả.”
Đang dùng bữa, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng mặt đất rung động, cả đoàn ra cửa xem sao, thấy xa xa có một đội nhân mã đi tới, khiến người chú ý nhất là những người ngồi xe ngựa đến, còn dẫn theo một đống ngựa.
“Hẳn là căn cứ Kinh Tây.” Khương Thần nhìn phương xa, nói.
“Không biết ngựa kia trao đổi thế nào, giá cả hợp lý thì chúng ta nên đổi một ít. Nếu sau này sinh sôi thành đàn, lúc chúng ta ra ngoài cũng dễ dàng hơn.”
“Hàng hóa ở đây đúng là đủ loại, ưu thế của chúng ta không lớn.” Diệp Trình nhíu mày.
“Không sao, tôi có hỏi rồi, ai cũng thiếu muối, muối của chúng ta rất hữu dụng.”
“Tôi thấy rồi. Chính là cái người cưỡi con ngựa đen. Là hắn bỏ tiền nhờ chúng tôi bắt cóc cậu.” Mèo hoang đột nhiên chỉ vào một người, nói.
Khương Thần và Cẩm Khê nhìn theo hướng anh ta chỉ. Đó là người đàn ông vạm vỡ cưỡi ngựa đen, mặt chữ quốc, đôi mắt ti hí, nhìn có vẻ uy nghiêm, hẳn là người có địa vị cao.
“Mấy ngày này anh trốn trong đây, tránh cho họ nhận ra anh.” Khương Thần nói với Mèo hoang và Chuột chũi.
Gần đây biểu hiện của hai người này tạm được, qua một thời gian quan sát, xác thực người này muốn quy thuận Diệp thành.
“Ừ, chúng tôi sẽ không ra ngoài.” Mèo hoang cũng biết không thể để đối phương phát hiện ra họ, nếu chạm mặt sẽ phiền toái, dù sao bọn hắn cũng cầm tiền cọc của người ta rồi.
Khương Thần nhìn sang Cẩm Khê.
Cẩm Khê vội lắc đầu “Em sẽ mang khăn choàng, không để bọn họ thấy được em. Mà giờ em đen nhẻm, họ không nhận ra được đâu.” Cẩm Khê cười cười, hồi hè cậu phơi nắng quá dữ, tuy cả mùa đông ủ trong nhà, nhưng làn da vẫn có màu lúa mì, thua kém trong hình nhiều lắm, đeo thêm kính đi tuyết, khăn quàng cổ, chắc chắn không ai nhận ra.
Khương Thần bất đắc dĩ cười cười “Ra ngoài cũng được, nhưng không thể tách khỏi anh.” Nơi này có người nhìn chằm chằm cậu như hổ đói, anh không dám mạo hiểm.
Cẩm Khê gật đầu, cậu rất muốn đi xem hội chợ náo nhiệt.
Người nọ nhận lấy điếu thuốc, đưa lên mũi ngửi mấy hơi, sau đó vén ở lỗ tai “Hì hì, không ngờ chỗ người anh em vẫn còn loại hàng này.” Nói xong nhìn theo hướng nhóm người kia “Tôi cũng lần đầu tiên thấy họ, có điều nhìn cách ăn mặc, hẳn là người phương Bắc, mà có thực lực cỡ đó, hẳn là người Diệp thành.”
“Diệp thành?” Người nam tặng thuốc nghi hoặc lập lại.
“Ừ, cái tên Diệp thành cũng mới bắt đầu gọi trong năm nay, nghe nói từ một thôn nhỏ phía Bắc phát triển lên. Năm ấy dân cư thành phố phía Bắc đều chọn di chuyển, chỉ có một số nơi chung quanh cánh rừng phương Bắc không đi được hoặc là không nhận được tin, thôn họ là cả một thôn hoàn chỉnh, cũng không biết thôn đó làm thế nào, vậy mà không bị chết đói chết rét, năm nay bắt đầu trao đổi với mấy căn cứ chung quanh.”
“Xem ra khá giàu có nhỉ.” Lúc này, người Diệp thành đã tìm được một khối đất trống, bắt đầu dựng lều. Nơi này không có phòng ở, các căn cứ đến đều tự túc dựng lều vải hoặc nhà tuyết. Nhìn lều vải của người Diệp thành đã biết Diệp thành có thực lực.
“Đúng vậy.” Người linh thông tin tức nọ cũng cực kỳ hâm mộ.
Diệp thành không đắp nhà tuyết mà sử dụng lều vải mình mang theo, tổng cộng ba căn lớn, kết cấu giống với loại lều thảo nguyên lúc trước, giàn nóc cứng cáp mỗi một chi tiết được chế tạo cẩn thận, vải bọc ngoài đều dày ba lớp, là vải nỉ đính da lông, gọng lều bằng thép, nhóm thêm đống lửa ở trong lều tuyệt đối sẽ không còn lạnh. Căn lều lớn nhất trong số sức chứa chừng ba bốn chục người. Hơn nữa tuy lều này trông quá khổ, nhưng kỳ thật bộ gọng co duỗi được, tiện mang đi, cũng dễ lắp ráp, buổi tối mấy ngày đi đường đến đây, dựng hai lều cũng đủ cho hơn ba mươi người ở.
Lúc dựng lều Cẩm Khê không tiến lên phụ, chân cậu còn chưa lành hẳn, những người khác cũng không cho cậu ra tay, bèn đứng trước nơi hạ trại quan sát xung quanh, lều trại của bọn cậu ở khu vực sát rìa, có thể nhìn ra sự phân cách của các thế lực, chính giữa nhất có bảy căn lều quân dụng, hẳn là thuộc một trong ba căn cứ lớn, đối diện bọn cậu là một thế lực khác, lều trại họ làm hàng tự làm, may bằng da lông.
Ngoài ra đều là vài căn cứ nhỏ, đa số dựng tạm cái nhà tuyết, nhiệt độ hạ thấp, tuyết rơi càng dày, hiển nhiên mọi người cũng học được cách lợi dụng băng tuyết.
Hàng hóa bọn cậu mang theo đều đặt trong lều, xếp vòng quanh lều trại một vòng, lều rất lớn, dù ba mươi người bọn cậu thêm cả đồ đạc cá nhân vẫn có thể ở đủ.
Cẩm Khê vào lều lớn, không gian trong lều được chia làm hai, phía sau cũng chất hàng hóa, chính giữa phần trước có một lò sưởi chừng hai mét vuông, có thể dùng thổi lửa nấu cơm. Khương Thần kéo thêm vài người đánh xe trượt tuyết lên núi gần đây, lấy chút củi và đá tảng về vây chung quanh lò, phòng ngừa tia lửa bắn tung toé sang hai bên, tuy xung quanh toàn vật liệu chống cháy, nhưng cũng không thể khinh thường. Củi mới chặt thành khúc, đốt thành than ở ngoài rồi mới mang than lửa vào lều. Than lửa vừa vào, cả lều lập tức ấm áp hẳn.
“Mấy lều quân dụng chính giữa đều là của căn cứ Thường Nguyên, lều vải bằng da bên kia là của căn cứ Lâm Trường, căn cứ Kinh Tây vẫn chưa tới.” Diệp Khoa từ bên ngoài vào, kể lại chuyện mình hóng được, tay hắn đã tốt hơn, vì buồn bực trong nhà hơn hai tháng nên khuyên thế nào cũng đòi tham gia chuyến này.
“Biết trong tay họ có những thứ gì không?” Khương Thần hỏi.
“Căn cứ Lâm Trường vốn là kiến lập từ một lâm trường cũ, bất quá bình thường hoạt động trên thảo nguyên, lần này đến đây, hàng họ trao đổi đều là chế phẩm từ sữa và thịt bò thịt dê. Thịt dê bò chúng ta cũng không thiếu, có thể đổi một ít chế phẩm từ sữa. Căn cứ Thường Nguyên, vốn là huyện Thường Nguyên ở phía Nam, chỗ đó kề sát dãy Thường Sơn, thịt và da lông cũng nhiều, nhưng khiến người chú ý nhất là bông vải, chỗ họ không có nhiều hạt giống rau củ lương thực mà trồng bông vải, có thể trao đổi một ít. Ngoài ra không còn gì để trao đổi. Mấy căn cứ nhỏ khác thì tôi không có hỏi thăm.”
Khương Thần gật đầu “Ừ, sữa dê của thôn chúng ta phải đến năm sau mới có thể cung ứng đủ cho mọi người, nếu giá chế phẩm sữa của họ vừa phải thì nên đổi về một ít. Bông vải cũng cần, nhưng thứ này thường tiêu thụ, e là không rẻ.” Chế phẩm sữa cho nhiều nhiệt lượng, bọn họ thường xuyên vào núi, nên ăn có chút thức ăn nhiệt lượng cao. Về phần bông vải cũng chưa cần vội lắm, dù sao bông vải cũng không phải năm nay dùng năm sau ném, chị em phụ nữ trong thôn rất tiết kiệm, áo năm nay dùng xong thì tháo lấy bông ra lót vào áo mới, một bộ đồ bông có thể mặc rất nhiều năm, huống chi hiện tại nhà nào cũng có lông thú, giữ ấm vào đông không thành vấn đề. Nếu như giá cả bông vải quá mắc, họ không cần trao đổi vội.
Hai người Cẩm Khê và Cẩm Kỳ nấu bữa trưa, một nồi canh thịt bánh bột ngô lớn, còn có khoai tây kho tương.
“Lại coi tôi mang về thứ gì này!” Mọi người đang chuẩn bị ăn, Trại Âm đột nhiên từ bên ngoài vào, trên tay xách một túi da.
“Thứ gì? Không phải rượu chớ.” Cẩm Khê suy đoán.
“Ha ha, chuẩn boong, đúng là rượu, tôi dùng hải sản khô đổi một túi rượu sữa ngựa, mùi vị rất được, không khác gì vị bố tôi làm.”
“Cho nếm thử cái.” Tất cả vui vẻ cầm bản thân cơm hang.
Do túi da không lớn, mỗi người chỉ có thể được một chút. Cẩm Khê nếm thử, cảm thấy trong vị chua có chút cay, lúc tiến vào cổ họng thì một mùi sữa thơm xông tới, sau đó là ngòn ngọt. Vị không tệ lắm, có điều nồng độ không cao.
“Đây mới là rượu sữa ngựa chính tông.” Bạch Âm gật đầu “Bên trong không có pha lẫn rượu khác.”
“Ha ha, hiện làm gì có đồ giả.”
Đang dùng bữa, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng mặt đất rung động, cả đoàn ra cửa xem sao, thấy xa xa có một đội nhân mã đi tới, khiến người chú ý nhất là những người ngồi xe ngựa đến, còn dẫn theo một đống ngựa.
“Hẳn là căn cứ Kinh Tây.” Khương Thần nhìn phương xa, nói.
“Không biết ngựa kia trao đổi thế nào, giá cả hợp lý thì chúng ta nên đổi một ít. Nếu sau này sinh sôi thành đàn, lúc chúng ta ra ngoài cũng dễ dàng hơn.”
“Hàng hóa ở đây đúng là đủ loại, ưu thế của chúng ta không lớn.” Diệp Trình nhíu mày.
“Không sao, tôi có hỏi rồi, ai cũng thiếu muối, muối của chúng ta rất hữu dụng.”
“Tôi thấy rồi. Chính là cái người cưỡi con ngựa đen. Là hắn bỏ tiền nhờ chúng tôi bắt cóc cậu.” Mèo hoang đột nhiên chỉ vào một người, nói.
Khương Thần và Cẩm Khê nhìn theo hướng anh ta chỉ. Đó là người đàn ông vạm vỡ cưỡi ngựa đen, mặt chữ quốc, đôi mắt ti hí, nhìn có vẻ uy nghiêm, hẳn là người có địa vị cao.
“Mấy ngày này anh trốn trong đây, tránh cho họ nhận ra anh.” Khương Thần nói với Mèo hoang và Chuột chũi.
Gần đây biểu hiện của hai người này tạm được, qua một thời gian quan sát, xác thực người này muốn quy thuận Diệp thành.
“Ừ, chúng tôi sẽ không ra ngoài.” Mèo hoang cũng biết không thể để đối phương phát hiện ra họ, nếu chạm mặt sẽ phiền toái, dù sao bọn hắn cũng cầm tiền cọc của người ta rồi.
Khương Thần nhìn sang Cẩm Khê.
Cẩm Khê vội lắc đầu “Em sẽ mang khăn choàng, không để bọn họ thấy được em. Mà giờ em đen nhẻm, họ không nhận ra được đâu.” Cẩm Khê cười cười, hồi hè cậu phơi nắng quá dữ, tuy cả mùa đông ủ trong nhà, nhưng làn da vẫn có màu lúa mì, thua kém trong hình nhiều lắm, đeo thêm kính đi tuyết, khăn quàng cổ, chắc chắn không ai nhận ra.
Khương Thần bất đắc dĩ cười cười “Ra ngoài cũng được, nhưng không thể tách khỏi anh.” Nơi này có người nhìn chằm chằm cậu như hổ đói, anh không dám mạo hiểm.
Cẩm Khê gật đầu, cậu rất muốn đi xem hội chợ náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.