Chương 32: Phượng Hoàng chỉ tới Phượng Hoàng đài
Mộng Yểm Điện Hạ
29/04/2017
Trăng rọi bên song cửa, chiếu sáng bàn gương.
Vãn Vãn sau khi bắt tay hợp tác với Vân Tà, đã theo về nơi ở của hắn.
Đó là một chiếc thuyền hoa đậu ở bên sông. Khoác hồng y, bờ môi đỏ thắm, mỹ nhân đứng ngóng chờ.
Tú bà trên thuyền răm rắp nghe lời Vân Tà, sớm đã cho thuyền đậu ở bến sông chờ hắn, khi thấy hắn dẫn theo một tiểu cô nương trẻ trung, xinh đẹp lên thuyền cũng không dám tùy tiện hỏi gì, chỉ cung kính dẫn hắn tới một căn phòng khuất thanh vắng, rồi lui ra ngay.
Bên ngoài phong cảnh mê ly, bên trong lại là nỗi đau hoán đổi da thịt...
Vân Tà cầm dao đến bên Vãn Vãn, bình thản nói: “Ta cũng chẳng phải họa bì không cho ngươi. Thứ nhất, ngươi phải giao lá bùa tình trong tay ngươi cho ta, thứ hai, ngươi phải làm cho ta một việc”.
“Việc này có gì khó”, Vãn Vãn chấp nhận nói.
Bấy giờ Vân Tà mới đưa thuốc mê về phía nàng ta.
“Khoan đã”, không ngờ, tiểu nữ từ trước mắt lại đưa tay ngăn lại.
“Sợ gì chứ, thoáng cái là qua ngay thôi.”
“Ta không uống”, Vãn Vãn nhìn hắn, ánh mắt dửng dưng.
Vân Tà sững người: “Ngươi chắc chứ?”
Không uống thuốc mê mà lại muốn đích thân trải nghiệm nỗi đau họa bì, nỗi đau đớn ấy không thua kém gì cực hình lăng trì. Dù là nam tử hán rắn rỏi cũng không chịu nổi, huống chi là nữ nhân, lại dám ăn nói ngông cuồng đến vậy.
“Ta chắc chắn!”
Vãn Vãn nói xong bèn rút con dao nhỏ dắt bên hông ra, kề bên miệng, răng trắng môi đỏ cắn lên sống dao, sau đó thì nằm xuống, đưa mắt ra hiệu cho Vân Tà có thể bắt đầu.
Dẫu là người ngông cuồng như Vân Tà cũng không khỏi sửng sốt, vốn cứ tưởng chỉ cần cho một nhát dao xuống thì nữ tử chưa đầy mười sáu tuổi này nhất định sẽ đau đớn mà khóc lóc, lăn từ trên giường xuống. Nhưng từ đầu chí cuối, nàng ta chỉ chảy máu, chứ không rơi lệ. Thứ khí phách này, sống là nhân kiệt, chết làm quý hùng.
“Thiên hạ này vẫn còn có kỳ nữ như ngươi”, lúc băng bó vết thương cho nàng ta, Vân Tà không nén được lòng mình, cất lời khen ngợi: “Thực không hiểu Nam Chiếu vương ăn nhầm thứ gì mà giữ lại nha đầu ngốc nghếch kia, rồi trao ngươi tới đây”.
“Ngươi cũng biết nhiều chuyện thật đấy.”
Thanh bán nguyệt đao nằm bên gối, Vãn Vãn nhìn Vân Tà, do mất máu mà giọng nói của nàng ta trở nên trầm khàn, nhưng cặp mắt vẫn rực sáng một cách lạnh lùng, cứ như lưỡi dao được mài sắc.
Phụ thân cho nàng ta máu thịt, mẫu thân cho nàng ta dung mạo. Nàng ta đem máu thịt của mình ra để bảo vệ Nam Chiếu, ba mươi trận chiến lớn, còn trận chiến nhỏ lẻ thì vô số kể. Bệnh tật, thương tích đầy mình, vậy mà họ lại nói nàng ta cả đời được sống trong vinh hoa phú quý, ép nàng giao hết những thứ mình có cho người muội muội yếu đuối, đáng thương kia, ép nàng ta nhường phu quân của mình cho muội muội, để rồi nàng lại bị gả tới nước Sở xa xôi, ép nàng dùng xương thịt của mình làm đá lót đường cho muội muội. Nếu đã như vậy, nàng ta sẽ để máu trong người mình chảy cạn, bỏ đi tướng mạo của mình, cứ xem như họ chưa từng sinh ra nàng ta, trên đời này chưa từng có người nào tên Vãn Vãn. Tấm da này có đẹp mấy nàng ta cũng không cần, thà lột bỏ, ném xuống đất cũng không đời nào làm lợi cho kẻ khác.
Khi vòng băng trắng cuối cùng quấn lên khuôn mặt Vãn Vãn, nàng ta đột nhiên ném thứ trong tay về phía Vân Tà.
Vân Tà đưa tay ra đón lấy.
Ánh trăng trải trên tay hắn, rọi sáng lá bùa tình ấy, một nửa đen thẫm, còn một nửa đã bị máu tươi nhuốm đỏ.
“Ta cứ ngỡ phải hao tốn công sức lắm mới có được”, Vân Tà hài lòng cất lá bùa vào trong tay áo: “Không ngờ ngươi buông tay nhanh như vậy”.
“Có gì đâu”, Vãn Vãn cười nhạt đáp: “Đau đớn thì buông tay thôi”.
Tuổi trăng rằm mười lăm, nàng ta cũng từng như bao nữ nhi khác, thầm đem lòng si mê một người, ánh mắt dõi theo tà áo của người ấy, nhuwg lại thẹn thùng không dám nhìn vào dung nhan của người ấy. Tên của người ấy lúc nào cũng thường trực bên miệng, cứ như thế tên người ấy không giống với tên của người khác. Tên của người khác chỉ đơn thuần là cái tê, còn tên của người ấy lại như một viên kẹo, ngậm ở đầu lưỡi, trôi xuống cổ họng, ngọt lịm cả người.
Nhưng cứ như vậy phòng có ích gì?
Đến lúc sau cuối, nàng ta vẫn phải ra đi, vẫn bị người ấy xua đuổi.
Người ở lại bên cạnh người ấy lại là muội muội có tướng mạo giống hệt nàng ta.
Đã từng đau đớn lòng, đã từng bùng cháy ngọn lửa đố kỵ, viên kẹo ngọt trước kia, nay đã trở thành một liều thuốc độc thấu ruột. Nàng ta nuốt không trôi, nhưng lại không đành lòng. Ngay cả lá bùa tình do người ấy tạo ra, nay nằm trong bàn tay nàng cũng không khác nào một cốc nước sôi, mười ngón tay nàng ta cố gắng hết sức giữ chặt chiếc cốc, nhưng lại bị nó làm cho bỏng thấu xương tủy, đau đớn tận tâm can. May thay, đau đớn thì buông tay, tình yêu không còn, chỉ còn lại mối hận.
Ánh trăng len vào trong thau bạc, nước trong ngâm mỹ nhân bì. Qua đêm nay, sẽ không còn công chúa Vãn Vãn của Nam Chiếu.
Lại có người không biết tính nghiêm trọng của sự việc , chỉ nói rằng, công chúa mất tích trong kinh thành, muốn tìm Quốc sư để xin ý kiến. Kết quả là đã tìm thấy một xấp thư trong phòng Vãn Vãn. Số thư này đã được nàng ta viết từ trước, nói rằng ở trong kinh thành nàng ta đã gặp được người mình thích, nên bèn vứt bỏ thân phận công chúa, bỏ trốn cùng người tình. Miêu nữ ưa phiêu bạt, nay lại gặp được ý trung nhân, thường thì chuyện gì cũng dám làm. Nếu chỉ là bỏ trốn, ở Nam Chiếu cũng chẳng phải chyện gì lớn. Nhưng một khi nàng ta bỏ đi rồi, thì những người ở lại biết phải làm sao. Họ lấy gì để giảng hòa với Quốc sư? Không lẽ lại đem thân già của bọn họ ra hay sao?
Đám sứ giả Nam Chiếu sứt đàu mẻ trán ngay tới tâm trạng cùng Quốc sư ăn bữa tiệc cuối năm cũng chẳng còn, bọn họ vội vã thu xếp để trở về phủ.
Ngày hôm ấy cuồng phong thổi cờ tung bay, đội ngũ sứ giả của Nam Chiếu ngoằn ngoèo như một con rắn, từ từ bỏ ra ngoài thành. Hai bên đường phố có không ít bách tính xúm vào xem cảnh náo nhiệt. Trong số ấy có một nữ tử len lỏi trong đám đông, bước tới cạnh một dũng sỹ Nam Chiếu, trò chuyện cùng cậu ta, trong lúc vô tình đã nhắc tói chuyện công chúa Nam Chiếu bỏ trốn cùng người tình. Nàng ta hỏi: “Các người có hận nàng ta không?”.
“Sao phải hận?”, dũng sỹ Nam Chiếu thẳng thắn nói: “Công chúa đã vì Nam Chiếu mà xung phong đánh thắng biết bao trận, cũng xem như Công chúa không phụ Nam Chiếu rồi. Bây giờ Công chúa gặp được người mình thích, cùng người đó thành thân, sinh con đẻ cái, chúng ta mừng cho Công chúa còn không kịp, có gì mà hận hay không hận?”.
Nữ tử ấy hơi sững người, rồi nở nụ cười. Màn che màu trắng trên nón chùng xuống tận gót chân nàng ta, khiến cả thân hình nàng ta bị vây trong đó, nhưng vẫn có thể thấp thoáng trông thấy băng trắng quấn trên mặt và cổ tay nàng ta, trần ra một luồng huyết khí và tỏa ra mùi thuốc.
Dũng sỹ Nam Chiếu không hề hay biết, công chúa mất tích nhà mình đang ở ngay trước mắt, sau khi vui vẻ trò chuyện hồi lâu mới ung dung vẫy tay chào biệt.
Để lại Vãn Vãn đưa mắt dõi theo bọn họ rời khỏi, cho tới khi bóng dáng của bọn họ đã khuất hẳn, bấy giờ nàng ta mới từ từ quay người bước vào tửu lâu. Sau khi hỏi mượn tiểu nhị của quán một chiếc kéo, nàng ta mới trở về căn phòng của mình, đứng trước gương, “Xoẹt” một tiếng đã cắt đứt dải băng trắng quấn trên đầu.
Từng vòng vải băng dính máu rơi xuống chân nàng ta, tấm da mặt mới đón làn gió tuyết, khẽ nhói đau.
Vãn Vãn chau mày, chân trần chạy tới bên giường, đóng chặt cửa sổ, rồi vừa hà hơi vào lòng bàn tay, vừa tới trước tấm gương.
Trong gương là một khuôn mặt xa lạ.
Tuy tư sắc chưa tới mức khuynh thành, song cũng có thể xem như là giai nhân thanh tú, đặc biệt là đôi mắt cười mà như không cười kia khiến người khác chỉ thoáng liếc nhìn cũng phải sinh lòng yêu mến. Điều này rất hợp ý Vãn Vãn. Bởi lẽ trên đời này, nữ tử một thân một mình phiêu bạt bên ngoài, không được quá sinh đẹp, bằng không sẽ rước họa vào thân, nhưng xũng không được quá ư xấu xí, không thì lúc gặp khó khăn sẽ chẳng có ai giúp đỡ.
“Tư sắc bình thường… như vậy mới là tốt nhất.”
Vãn Vãn chạm tay lên khuôn mặt,s au đó nở nụ cười.
Nàng ta nhặt y phục dưới đất lên, mặc vào người, bước xuống dưới lầu gọi một phần thức ăn đơn giản. Ông chủ của tửu lâu cũng thật keo kiệt, canh nhạt chẳng bỏ muối, món thịt gà xào chỉ toàn thấy phao câu, rõ ràng chẳng thể nào sánh bằng điện thầy tế, nhưng Vãn Vãn vẫn ăn rất ngon lành.
Vãn Vãn biết, sớm muộn mình cũng phải quen với cuộc sống này.
Sau khi uống hớp canh nhạt cuối cùng vào bụng, Vãn Vãn bước ra khỏi tửu lâu. Trời đổ tuyết nhỏ, lãng đãng rớt trên vai, nàng ta ngước nhìn bầu trời u ám, đôi mắt thoáng vẻ u sầu. Sau này sẽ đi đâu về đâu, nàng ta vẫn còn chưa biết.
Có điều cái cảm giác miên man mơ hồ ấy lại nhanh chóng tiêu tan.
Nàng ta thầm nhủ: “Nơi sinh ta ra và nuôi ta khôn lớn, ấy chính là Nam Chiếu. Phụ mẫu nợ ta, nhưng Nam Chiếu chưa từng nợ ta. Ta uống nước sông Nam Chiếu, ăn thịt thú rừng của Nam Chiếu mà lớn lên, sẽ có ngày phải trở về cố hương. Muội muội làm khó ta, nhưng dũng sỹ Nam Chiếu chưa từng làm khó ta, sẽ có một ngày ta lại cùng bọn họ xông pha chiến trường, bảo vệ non sông quê hương ta. Sư phụ không muốn gặp ta, nhưng đâu phải mọi nam nhân trong thiên hạ đều mù mắt như người. Chúng ta mỗi người mỗi nẻo, người có cô nương tốt của người, ta cũng có tình lang của ta. Đúng vậy, có ân báo ân, có thù báo thù, yêu những gì ta yêu, hận những thứ ta hận, như vậy mới giống con người ta, như vậy mới không uổng phí ta lăn lộn ở nhân thế này”.
Nỗi ám ảnh trong lòng đã tan, Vãn Vãn tiêu diêu mỉm cười, lấy lại dáng vẻ hoạt bát, cổ quái vốn có. Bất chấp ngoài trời tuyết rơi, nàng ta nhún nhảy tới nơi Vân Tà chỉ, chẳng khác nào một chú hươu con ở núi thiêng, không bao lâu đã tới một trong những thắng cảnh nổi tiếng kinh thành – Phượng Hoàng đài.
Tương truyền từ thời ban sơ lập quốc, Cao Tổ từng cho xây dựng đài cao ở chốn này, chiêu mộ chí sỹ khắp nơi tề tựu dưới trướng của mình. Thời thế thay đổi, người đã thuộc về dĩ vãng, chỉ còn lại tòa đài cao này. Các bậc quân vương kế tục truyền thống của tổ tiên, sau khi kế vị thì đều trùng tu Phượng Hoàng đài, sau đó giao phó cho quan viên chuyên trách quản lý. Kỳ tài nhân gian nào bị bỏ quên, có thể đến nơi này tự ứng cử, người thực sự có tài sẽ được phá cách chọn lựa, còn kẻ nào lừa gạt gian dối thì sẽ bị lôi đi chém đầu.
Phượng hoàng tới đây, ngự trên cây ngô đồng ta. Bảo vệ non sông ta, mở mang bờ cõi cho Tổ quốc ta.
Cho tới hôm nay, trên Phượng Hoàng đài vẫn có quan viên trấn giữ.
Người qua kẻ lại, chẳng ai thèm nhìn ngó ông ta, cho tới khi Vãn Vãn đi tới trước mặt ông ta.
“Ta là người có tài, ta muốn gặp Quân vương”, Vãn Vãn nói.
Viên quan kia đang ôm lò sưởi trong tay mà ngủ gật, đầu chỉ thiếu chút nữa là đập xuống bàn, phải sau khi Vãn Vãn nhắc lại lời nói tới ba lần, ông ta mới nhận ra không phải đang nằm mơ, Bấy giờ mới mở mắt nhìn thiếu nữ trước mặt. Tỏ vẻ hồ nghi nói: “Cô nương, cô nương đang nằm mơ phải không?”.
“Ngươi nằm mơ thì có!”, Vãn Vãn nổi giận, rút đao cắm lên mặt bàn: “Ta là anh hùng thống lĩnh tam quân, vạn nam nhân cũng không sánh kịp. Nếu ngươi không tin, có thể lập tức đại chiến ba trăm hiệp với ta”.
“Lão phu tuổi tác đã cao, một hai canh giờ đã không trụ nổi, sao mà chiến đấu được ba trăm hiệp chứ?”, viên quan ấy mở cặp mắt mờ già nua nhìn nàng, sau đó đưa bàn tay gầy guộc ra, nhấc bút đề chữ như rồng bay rắn lượn. Không lâu sau, giao cho Vãn Vãn một bức thư và một tấm lệnh bài, nói: “Song Thánh thượng trẻ tuổi, thân thể cường tráng, ắt sẽ thỏa mãn được ngươi, ngươi hãy đi gặp…”.
Vãn Vãn cảm thấy lời ông ta nói có gì đó không ổn, nhưng vì không giỏi tiếng Hán, nên rốt cuộc chỗ nào không ổn, nàng ta lại không nói ra được. Chỉ đành mơ hồ nhận lấy phong thư, sau đó quay người rời khỏi.
“Khoan đã”, viên quan già nua sau lưng đột nhiên cất lời hỏi.
Vãn Vãn quay đầu lại.
Viên quan già nua ấy vẫn dáng bộ tuổi cao mắt kém, tay ôm lò sưởi nhỏ, thong thả hỏi nàng: “Phương hoàng chỉ tới Phượng Hoàng đài, tiếc rằng thế nhân chỉ biết đến một Phượng Huyết Ca mà quên đi tòa Phượng Hoàng đài này. Tiểu cô nương, tại sao cô nương không chọn Quốc sư đại nhân như mặt trời chiếu sáng ban ngày kia, mà lại chọn Thánh thượng?”.
Trong lòng Vãn Vãn chỉ có Nam Chiếu, Quốc sư hay Tiểu hoàng thượng không can hệ gì tới nàng.
Sở dĩ hôm nay nàng ta xuất hiện ở đây, chẳng qua là nhận sự ủy thác của người khác. Ngày hôm ấy, trong lúc họa bì, họa bì sư đã ra hai yêu cầu với nàng ta. Một là lá bùa tình, hai là sự tự do trong một năm. Trong một năm này, nàng ta phải tìm cách vào cung, đồng thời phải hầu hạ bên cạnh Tiểu hoàng thượng. Còn về cụ thể phải làm gì, họa bì sư kia vẫn chưa nói. Có điều Vãn Vãn nghĩ, chỉ cần thời cơ đến, hắn nhất định sẽ xuất hiện.
Song những tâm sự này, Vãn Vãn không thể tùy tiện kể cho một người không quen biết. Nàng ta chỉ đảo mắt, buột miệng đáp lại một câu: “Quốc sư già quá rồi, ta thích người trẻ tuổi cường tráng hơn”.
Nhìn theo bóng hình nhún nhảy rời khỏi của nàng ta, viên quan già nua chỉ biết lắc đầu, cười khổ: “Nói không thật lòng”.
Thủ hạ của ông ta còn góp lời: “Hạng người này, ngài cũng tiến cử đi gặp Thánh thượng…”.
“Cũng không còn cách nào”, viên quan già nua bất đắc dĩ than thở: “Mấy năm nay, chí sỹ trong thiên hạ đều theo Phượng Huyết Ca, đã bao nhiêu năm rồi không ai chịu lên Phượng Hoàng đài… Thánh thượng dĩ nhiên là tài tình hơn gỗ ngô đồng, song Phượng Huyết Ca kia lại quá chói lòa, che lấp hết hào quang của người khác. Một triều đại, có một người như thế là đủ rồi. Ài… Thánh thượng là vị quân vương hiếm có, chỉ tiếc là sinh không gặp thời!”.
Hai vị quan viên trung thành với Sở thất than vãn một hồi. Thủ hạ kia vẫn chưa phục, nói: “Nhưng dẫu là vậy cũng không nên lừa bịp mà tiến cử. Nữ tử ít tuổi như vậy thì làm được gì chứ?”.
“Cô nương ta còn có ích hơn ngươi đó”, viên quan già nua dần nhắm mắt lại, chợp mắt nói: “Khi nãy lúc ngươi và cô nương đó cùng xuất đao, nửa thanh đao của ngươi vẫn còn nằm trong bao, vậy mà thanh đao của cô nương ta đã cắm trên bàn lão phu. Nếu hai ngươi giao đấu,c hỉ cần trong chớp mắt, mười kẻ như ngươi cũng bị giết sạch”.
Vãn Vãn sau khi bắt tay hợp tác với Vân Tà, đã theo về nơi ở của hắn.
Đó là một chiếc thuyền hoa đậu ở bên sông. Khoác hồng y, bờ môi đỏ thắm, mỹ nhân đứng ngóng chờ.
Tú bà trên thuyền răm rắp nghe lời Vân Tà, sớm đã cho thuyền đậu ở bến sông chờ hắn, khi thấy hắn dẫn theo một tiểu cô nương trẻ trung, xinh đẹp lên thuyền cũng không dám tùy tiện hỏi gì, chỉ cung kính dẫn hắn tới một căn phòng khuất thanh vắng, rồi lui ra ngay.
Bên ngoài phong cảnh mê ly, bên trong lại là nỗi đau hoán đổi da thịt...
Vân Tà cầm dao đến bên Vãn Vãn, bình thản nói: “Ta cũng chẳng phải họa bì không cho ngươi. Thứ nhất, ngươi phải giao lá bùa tình trong tay ngươi cho ta, thứ hai, ngươi phải làm cho ta một việc”.
“Việc này có gì khó”, Vãn Vãn chấp nhận nói.
Bấy giờ Vân Tà mới đưa thuốc mê về phía nàng ta.
“Khoan đã”, không ngờ, tiểu nữ từ trước mắt lại đưa tay ngăn lại.
“Sợ gì chứ, thoáng cái là qua ngay thôi.”
“Ta không uống”, Vãn Vãn nhìn hắn, ánh mắt dửng dưng.
Vân Tà sững người: “Ngươi chắc chứ?”
Không uống thuốc mê mà lại muốn đích thân trải nghiệm nỗi đau họa bì, nỗi đau đớn ấy không thua kém gì cực hình lăng trì. Dù là nam tử hán rắn rỏi cũng không chịu nổi, huống chi là nữ nhân, lại dám ăn nói ngông cuồng đến vậy.
“Ta chắc chắn!”
Vãn Vãn nói xong bèn rút con dao nhỏ dắt bên hông ra, kề bên miệng, răng trắng môi đỏ cắn lên sống dao, sau đó thì nằm xuống, đưa mắt ra hiệu cho Vân Tà có thể bắt đầu.
Dẫu là người ngông cuồng như Vân Tà cũng không khỏi sửng sốt, vốn cứ tưởng chỉ cần cho một nhát dao xuống thì nữ tử chưa đầy mười sáu tuổi này nhất định sẽ đau đớn mà khóc lóc, lăn từ trên giường xuống. Nhưng từ đầu chí cuối, nàng ta chỉ chảy máu, chứ không rơi lệ. Thứ khí phách này, sống là nhân kiệt, chết làm quý hùng.
“Thiên hạ này vẫn còn có kỳ nữ như ngươi”, lúc băng bó vết thương cho nàng ta, Vân Tà không nén được lòng mình, cất lời khen ngợi: “Thực không hiểu Nam Chiếu vương ăn nhầm thứ gì mà giữ lại nha đầu ngốc nghếch kia, rồi trao ngươi tới đây”.
“Ngươi cũng biết nhiều chuyện thật đấy.”
Thanh bán nguyệt đao nằm bên gối, Vãn Vãn nhìn Vân Tà, do mất máu mà giọng nói của nàng ta trở nên trầm khàn, nhưng cặp mắt vẫn rực sáng một cách lạnh lùng, cứ như lưỡi dao được mài sắc.
Phụ thân cho nàng ta máu thịt, mẫu thân cho nàng ta dung mạo. Nàng ta đem máu thịt của mình ra để bảo vệ Nam Chiếu, ba mươi trận chiến lớn, còn trận chiến nhỏ lẻ thì vô số kể. Bệnh tật, thương tích đầy mình, vậy mà họ lại nói nàng ta cả đời được sống trong vinh hoa phú quý, ép nàng giao hết những thứ mình có cho người muội muội yếu đuối, đáng thương kia, ép nàng ta nhường phu quân của mình cho muội muội, để rồi nàng lại bị gả tới nước Sở xa xôi, ép nàng dùng xương thịt của mình làm đá lót đường cho muội muội. Nếu đã như vậy, nàng ta sẽ để máu trong người mình chảy cạn, bỏ đi tướng mạo của mình, cứ xem như họ chưa từng sinh ra nàng ta, trên đời này chưa từng có người nào tên Vãn Vãn. Tấm da này có đẹp mấy nàng ta cũng không cần, thà lột bỏ, ném xuống đất cũng không đời nào làm lợi cho kẻ khác.
Khi vòng băng trắng cuối cùng quấn lên khuôn mặt Vãn Vãn, nàng ta đột nhiên ném thứ trong tay về phía Vân Tà.
Vân Tà đưa tay ra đón lấy.
Ánh trăng trải trên tay hắn, rọi sáng lá bùa tình ấy, một nửa đen thẫm, còn một nửa đã bị máu tươi nhuốm đỏ.
“Ta cứ ngỡ phải hao tốn công sức lắm mới có được”, Vân Tà hài lòng cất lá bùa vào trong tay áo: “Không ngờ ngươi buông tay nhanh như vậy”.
“Có gì đâu”, Vãn Vãn cười nhạt đáp: “Đau đớn thì buông tay thôi”.
Tuổi trăng rằm mười lăm, nàng ta cũng từng như bao nữ nhi khác, thầm đem lòng si mê một người, ánh mắt dõi theo tà áo của người ấy, nhuwg lại thẹn thùng không dám nhìn vào dung nhan của người ấy. Tên của người ấy lúc nào cũng thường trực bên miệng, cứ như thế tên người ấy không giống với tên của người khác. Tên của người khác chỉ đơn thuần là cái tê, còn tên của người ấy lại như một viên kẹo, ngậm ở đầu lưỡi, trôi xuống cổ họng, ngọt lịm cả người.
Nhưng cứ như vậy phòng có ích gì?
Đến lúc sau cuối, nàng ta vẫn phải ra đi, vẫn bị người ấy xua đuổi.
Người ở lại bên cạnh người ấy lại là muội muội có tướng mạo giống hệt nàng ta.
Đã từng đau đớn lòng, đã từng bùng cháy ngọn lửa đố kỵ, viên kẹo ngọt trước kia, nay đã trở thành một liều thuốc độc thấu ruột. Nàng ta nuốt không trôi, nhưng lại không đành lòng. Ngay cả lá bùa tình do người ấy tạo ra, nay nằm trong bàn tay nàng cũng không khác nào một cốc nước sôi, mười ngón tay nàng ta cố gắng hết sức giữ chặt chiếc cốc, nhưng lại bị nó làm cho bỏng thấu xương tủy, đau đớn tận tâm can. May thay, đau đớn thì buông tay, tình yêu không còn, chỉ còn lại mối hận.
Ánh trăng len vào trong thau bạc, nước trong ngâm mỹ nhân bì. Qua đêm nay, sẽ không còn công chúa Vãn Vãn của Nam Chiếu.
Lại có người không biết tính nghiêm trọng của sự việc , chỉ nói rằng, công chúa mất tích trong kinh thành, muốn tìm Quốc sư để xin ý kiến. Kết quả là đã tìm thấy một xấp thư trong phòng Vãn Vãn. Số thư này đã được nàng ta viết từ trước, nói rằng ở trong kinh thành nàng ta đã gặp được người mình thích, nên bèn vứt bỏ thân phận công chúa, bỏ trốn cùng người tình. Miêu nữ ưa phiêu bạt, nay lại gặp được ý trung nhân, thường thì chuyện gì cũng dám làm. Nếu chỉ là bỏ trốn, ở Nam Chiếu cũng chẳng phải chyện gì lớn. Nhưng một khi nàng ta bỏ đi rồi, thì những người ở lại biết phải làm sao. Họ lấy gì để giảng hòa với Quốc sư? Không lẽ lại đem thân già của bọn họ ra hay sao?
Đám sứ giả Nam Chiếu sứt đàu mẻ trán ngay tới tâm trạng cùng Quốc sư ăn bữa tiệc cuối năm cũng chẳng còn, bọn họ vội vã thu xếp để trở về phủ.
Ngày hôm ấy cuồng phong thổi cờ tung bay, đội ngũ sứ giả của Nam Chiếu ngoằn ngoèo như một con rắn, từ từ bỏ ra ngoài thành. Hai bên đường phố có không ít bách tính xúm vào xem cảnh náo nhiệt. Trong số ấy có một nữ tử len lỏi trong đám đông, bước tới cạnh một dũng sỹ Nam Chiếu, trò chuyện cùng cậu ta, trong lúc vô tình đã nhắc tói chuyện công chúa Nam Chiếu bỏ trốn cùng người tình. Nàng ta hỏi: “Các người có hận nàng ta không?”.
“Sao phải hận?”, dũng sỹ Nam Chiếu thẳng thắn nói: “Công chúa đã vì Nam Chiếu mà xung phong đánh thắng biết bao trận, cũng xem như Công chúa không phụ Nam Chiếu rồi. Bây giờ Công chúa gặp được người mình thích, cùng người đó thành thân, sinh con đẻ cái, chúng ta mừng cho Công chúa còn không kịp, có gì mà hận hay không hận?”.
Nữ tử ấy hơi sững người, rồi nở nụ cười. Màn che màu trắng trên nón chùng xuống tận gót chân nàng ta, khiến cả thân hình nàng ta bị vây trong đó, nhưng vẫn có thể thấp thoáng trông thấy băng trắng quấn trên mặt và cổ tay nàng ta, trần ra một luồng huyết khí và tỏa ra mùi thuốc.
Dũng sỹ Nam Chiếu không hề hay biết, công chúa mất tích nhà mình đang ở ngay trước mắt, sau khi vui vẻ trò chuyện hồi lâu mới ung dung vẫy tay chào biệt.
Để lại Vãn Vãn đưa mắt dõi theo bọn họ rời khỏi, cho tới khi bóng dáng của bọn họ đã khuất hẳn, bấy giờ nàng ta mới từ từ quay người bước vào tửu lâu. Sau khi hỏi mượn tiểu nhị của quán một chiếc kéo, nàng ta mới trở về căn phòng của mình, đứng trước gương, “Xoẹt” một tiếng đã cắt đứt dải băng trắng quấn trên đầu.
Từng vòng vải băng dính máu rơi xuống chân nàng ta, tấm da mặt mới đón làn gió tuyết, khẽ nhói đau.
Vãn Vãn chau mày, chân trần chạy tới bên giường, đóng chặt cửa sổ, rồi vừa hà hơi vào lòng bàn tay, vừa tới trước tấm gương.
Trong gương là một khuôn mặt xa lạ.
Tuy tư sắc chưa tới mức khuynh thành, song cũng có thể xem như là giai nhân thanh tú, đặc biệt là đôi mắt cười mà như không cười kia khiến người khác chỉ thoáng liếc nhìn cũng phải sinh lòng yêu mến. Điều này rất hợp ý Vãn Vãn. Bởi lẽ trên đời này, nữ tử một thân một mình phiêu bạt bên ngoài, không được quá sinh đẹp, bằng không sẽ rước họa vào thân, nhưng xũng không được quá ư xấu xí, không thì lúc gặp khó khăn sẽ chẳng có ai giúp đỡ.
“Tư sắc bình thường… như vậy mới là tốt nhất.”
Vãn Vãn chạm tay lên khuôn mặt,s au đó nở nụ cười.
Nàng ta nhặt y phục dưới đất lên, mặc vào người, bước xuống dưới lầu gọi một phần thức ăn đơn giản. Ông chủ của tửu lâu cũng thật keo kiệt, canh nhạt chẳng bỏ muối, món thịt gà xào chỉ toàn thấy phao câu, rõ ràng chẳng thể nào sánh bằng điện thầy tế, nhưng Vãn Vãn vẫn ăn rất ngon lành.
Vãn Vãn biết, sớm muộn mình cũng phải quen với cuộc sống này.
Sau khi uống hớp canh nhạt cuối cùng vào bụng, Vãn Vãn bước ra khỏi tửu lâu. Trời đổ tuyết nhỏ, lãng đãng rớt trên vai, nàng ta ngước nhìn bầu trời u ám, đôi mắt thoáng vẻ u sầu. Sau này sẽ đi đâu về đâu, nàng ta vẫn còn chưa biết.
Có điều cái cảm giác miên man mơ hồ ấy lại nhanh chóng tiêu tan.
Nàng ta thầm nhủ: “Nơi sinh ta ra và nuôi ta khôn lớn, ấy chính là Nam Chiếu. Phụ mẫu nợ ta, nhưng Nam Chiếu chưa từng nợ ta. Ta uống nước sông Nam Chiếu, ăn thịt thú rừng của Nam Chiếu mà lớn lên, sẽ có ngày phải trở về cố hương. Muội muội làm khó ta, nhưng dũng sỹ Nam Chiếu chưa từng làm khó ta, sẽ có một ngày ta lại cùng bọn họ xông pha chiến trường, bảo vệ non sông quê hương ta. Sư phụ không muốn gặp ta, nhưng đâu phải mọi nam nhân trong thiên hạ đều mù mắt như người. Chúng ta mỗi người mỗi nẻo, người có cô nương tốt của người, ta cũng có tình lang của ta. Đúng vậy, có ân báo ân, có thù báo thù, yêu những gì ta yêu, hận những thứ ta hận, như vậy mới giống con người ta, như vậy mới không uổng phí ta lăn lộn ở nhân thế này”.
Nỗi ám ảnh trong lòng đã tan, Vãn Vãn tiêu diêu mỉm cười, lấy lại dáng vẻ hoạt bát, cổ quái vốn có. Bất chấp ngoài trời tuyết rơi, nàng ta nhún nhảy tới nơi Vân Tà chỉ, chẳng khác nào một chú hươu con ở núi thiêng, không bao lâu đã tới một trong những thắng cảnh nổi tiếng kinh thành – Phượng Hoàng đài.
Tương truyền từ thời ban sơ lập quốc, Cao Tổ từng cho xây dựng đài cao ở chốn này, chiêu mộ chí sỹ khắp nơi tề tựu dưới trướng của mình. Thời thế thay đổi, người đã thuộc về dĩ vãng, chỉ còn lại tòa đài cao này. Các bậc quân vương kế tục truyền thống của tổ tiên, sau khi kế vị thì đều trùng tu Phượng Hoàng đài, sau đó giao phó cho quan viên chuyên trách quản lý. Kỳ tài nhân gian nào bị bỏ quên, có thể đến nơi này tự ứng cử, người thực sự có tài sẽ được phá cách chọn lựa, còn kẻ nào lừa gạt gian dối thì sẽ bị lôi đi chém đầu.
Phượng hoàng tới đây, ngự trên cây ngô đồng ta. Bảo vệ non sông ta, mở mang bờ cõi cho Tổ quốc ta.
Cho tới hôm nay, trên Phượng Hoàng đài vẫn có quan viên trấn giữ.
Người qua kẻ lại, chẳng ai thèm nhìn ngó ông ta, cho tới khi Vãn Vãn đi tới trước mặt ông ta.
“Ta là người có tài, ta muốn gặp Quân vương”, Vãn Vãn nói.
Viên quan kia đang ôm lò sưởi trong tay mà ngủ gật, đầu chỉ thiếu chút nữa là đập xuống bàn, phải sau khi Vãn Vãn nhắc lại lời nói tới ba lần, ông ta mới nhận ra không phải đang nằm mơ, Bấy giờ mới mở mắt nhìn thiếu nữ trước mặt. Tỏ vẻ hồ nghi nói: “Cô nương, cô nương đang nằm mơ phải không?”.
“Ngươi nằm mơ thì có!”, Vãn Vãn nổi giận, rút đao cắm lên mặt bàn: “Ta là anh hùng thống lĩnh tam quân, vạn nam nhân cũng không sánh kịp. Nếu ngươi không tin, có thể lập tức đại chiến ba trăm hiệp với ta”.
“Lão phu tuổi tác đã cao, một hai canh giờ đã không trụ nổi, sao mà chiến đấu được ba trăm hiệp chứ?”, viên quan ấy mở cặp mắt mờ già nua nhìn nàng, sau đó đưa bàn tay gầy guộc ra, nhấc bút đề chữ như rồng bay rắn lượn. Không lâu sau, giao cho Vãn Vãn một bức thư và một tấm lệnh bài, nói: “Song Thánh thượng trẻ tuổi, thân thể cường tráng, ắt sẽ thỏa mãn được ngươi, ngươi hãy đi gặp…”.
Vãn Vãn cảm thấy lời ông ta nói có gì đó không ổn, nhưng vì không giỏi tiếng Hán, nên rốt cuộc chỗ nào không ổn, nàng ta lại không nói ra được. Chỉ đành mơ hồ nhận lấy phong thư, sau đó quay người rời khỏi.
“Khoan đã”, viên quan già nua sau lưng đột nhiên cất lời hỏi.
Vãn Vãn quay đầu lại.
Viên quan già nua ấy vẫn dáng bộ tuổi cao mắt kém, tay ôm lò sưởi nhỏ, thong thả hỏi nàng: “Phương hoàng chỉ tới Phượng Hoàng đài, tiếc rằng thế nhân chỉ biết đến một Phượng Huyết Ca mà quên đi tòa Phượng Hoàng đài này. Tiểu cô nương, tại sao cô nương không chọn Quốc sư đại nhân như mặt trời chiếu sáng ban ngày kia, mà lại chọn Thánh thượng?”.
Trong lòng Vãn Vãn chỉ có Nam Chiếu, Quốc sư hay Tiểu hoàng thượng không can hệ gì tới nàng.
Sở dĩ hôm nay nàng ta xuất hiện ở đây, chẳng qua là nhận sự ủy thác của người khác. Ngày hôm ấy, trong lúc họa bì, họa bì sư đã ra hai yêu cầu với nàng ta. Một là lá bùa tình, hai là sự tự do trong một năm. Trong một năm này, nàng ta phải tìm cách vào cung, đồng thời phải hầu hạ bên cạnh Tiểu hoàng thượng. Còn về cụ thể phải làm gì, họa bì sư kia vẫn chưa nói. Có điều Vãn Vãn nghĩ, chỉ cần thời cơ đến, hắn nhất định sẽ xuất hiện.
Song những tâm sự này, Vãn Vãn không thể tùy tiện kể cho một người không quen biết. Nàng ta chỉ đảo mắt, buột miệng đáp lại một câu: “Quốc sư già quá rồi, ta thích người trẻ tuổi cường tráng hơn”.
Nhìn theo bóng hình nhún nhảy rời khỏi của nàng ta, viên quan già nua chỉ biết lắc đầu, cười khổ: “Nói không thật lòng”.
Thủ hạ của ông ta còn góp lời: “Hạng người này, ngài cũng tiến cử đi gặp Thánh thượng…”.
“Cũng không còn cách nào”, viên quan già nua bất đắc dĩ than thở: “Mấy năm nay, chí sỹ trong thiên hạ đều theo Phượng Huyết Ca, đã bao nhiêu năm rồi không ai chịu lên Phượng Hoàng đài… Thánh thượng dĩ nhiên là tài tình hơn gỗ ngô đồng, song Phượng Huyết Ca kia lại quá chói lòa, che lấp hết hào quang của người khác. Một triều đại, có một người như thế là đủ rồi. Ài… Thánh thượng là vị quân vương hiếm có, chỉ tiếc là sinh không gặp thời!”.
Hai vị quan viên trung thành với Sở thất than vãn một hồi. Thủ hạ kia vẫn chưa phục, nói: “Nhưng dẫu là vậy cũng không nên lừa bịp mà tiến cử. Nữ tử ít tuổi như vậy thì làm được gì chứ?”.
“Cô nương ta còn có ích hơn ngươi đó”, viên quan già nua dần nhắm mắt lại, chợp mắt nói: “Khi nãy lúc ngươi và cô nương đó cùng xuất đao, nửa thanh đao của ngươi vẫn còn nằm trong bao, vậy mà thanh đao của cô nương ta đã cắm trên bàn lão phu. Nếu hai ngươi giao đấu,c hỉ cần trong chớp mắt, mười kẻ như ngươi cũng bị giết sạch”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.