Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 45

Trầm Tiêu Chi

03/10/2022

Ngày hôm sau, thánh chỉ phong Vân Hy làm Dực Huy giáo úy được đưa ra.

Tuyên Trĩ không hàm hồ, trực tiếp đưa hai ngàn cấm quân hùng mạnh từ Điện Tiền Ty cho Vân Hy: “Vân giáo úy tạm thời không có quân của mình, tuy nhiên ý chỉ gọi những người lính cũ của Trung Dũng Hầu về lại đã được gửi đến Tái Bắc. Khí hậu nơi đó không tốt, sau khi nhập thu thì tuyết dày bao ngủ các ngọn núi, kim thượng đặc biệt cho phép bọn họ xuất phát vào đầu xuân năm sau.”

Vân Hy cảm tạ, đợi thêm hai ngày, kẻ cầm đầu sơn tặc đã đầu thú.

Nghe nói ngọn núi mà bọn họ trấn giữ ở ngoại ô kinh thành gọi là núi Đầu Hổ, tổng cộng có bảy đại ca, mấy trăm huynh đệ, đủ loại nghề nghiệp, có loại đàng hoàng, không đàng hoàng cũng có.

“Tuy có xích mích với quan phủ địa phương, nhưng vài thập niên qua đã ngầm hiểu nhau, bọn ta không coi thường họ, thỉnh thoảng làm một số hành động khác người, họ cũng làm ngơ.”

“Đại khái hai tháng trước, chẳng phải có đám giặc cỏ ở ngoại ô kinh thành hay sao? Ban đầu bọn ta không đối phó với đám giặc cỏ, qua vài lần đánh nhau, một ngày nọ, thủ lĩnh của đám giặc cỏ này có biệt hiệu là Mắt Dùi lên núi cúng bái. Lúc ấy ta không có mặt, không biết bọn họ nói thế nào, lúc ta trở về, vài người đã vừa uống rượu vừa gọi huynh đệ.”

Kẻ cầm đầu sơn tặc này nói rằng mình xếp thử ba trong số bảy đại ca, tự xưng là “Tam ca”.

“Sau đó ta hỏi lão Thất, lão Thất nói, Mắt Dùi đã cho chúng ta một rương vàng, nói rằng mấy trăm người chen chúc trong núi, cuộc sống không bằng mấy con chó mà gia đình giàu có nuôi dưỡng, không bằng làm một vụ lớn, tích cóp đủ, tiêu diệt các trại lân cận, tiền bạc hay nữ nhân gì đó đều có.”

“Đại ca của ta thấy tiền là sáng mắt, nhị ca lại là người tham vọng, đương nhiên bị hắn thuyết phục nên mới có vụ gây rối vào đêm tiết thu.”

“Tam ca” nói, cái gọi là làm một vụ lớn, thật ra là vào nhà cướp của vào đêm tiết thu, thành thật không dám làm hại tánh mạng người khác, bởi vậy hắn không biết vì sao lúc ấy sát thủ trà trộn vào người của bọn họ.

Tuy nhiên, hắn đã gặp tám sát thủ tự sát trong nhà lao, đúng là thuộc hạ của Mắt Dùi.

Tuyên Trĩ lại hỏi gốc gác của Mắt Dùi, “Tam ca” chỉ trả lời không biết.

Ngẫm lại cũng đúng, không ai hỏi xuất xứ của “Anh hùng”, đám trộm cướp như bọn họ không hỏi thăm nguồn gốc của nhau.

“Tam ca” khai xong, Tuyên Trĩ sai người vẽ hình Mắt Dùi như lời hắn nói, một bức bản đồ địa hình của núi Đầu Hổ và bản đồ phân bố của sơn trại, giao cho Vân Hy.

Vân Hy không hề chậm trễ, quay về doanh trại vào đêm hôm đó để chỉnh quân, sáng sớm hôm sau dẫn binh xuất phát.

Tiết xử thử đang đến gần, Trình Sưởng nhớ kỹ những gì mà Vân Hy đã đề cập, đến Ngự Sử Đài để khơi thông quan hệ, nói rằng muốn nhân dịp tam đường hội thẩm để điều tra vụ án của Diêu Tố Tố.

Người của Ngự Sử Đài cho rằng tiểu vương gia muốn lập công và cầu tiến, bảo hắn chờ một thời gian, sẽ ghi tên hắn vào danh sách quan viên hội thẩm.

Mấy ngày nay, Trình Sưởng rất nhàn nhã, ngoài những công việc thường ngày, hắn ở trong phủ chơi với Tuyết Đoàn Nhi.

Mấy tiểu thị tỳ mới được thêm vào biệt viện được Trình Sưởng miễn hầu hạ, suốt ngày ăn không ngồi rồi, thấy Tuyết Đoàn Nhi dễ thương, nhân lúc Trình Sưởng đi làm thì thay phiên nhau chơi với nó. Trình Sưởng nghe nói chuyện này sau khi về phủ, nghĩ thầm dù sao thì các tiểu cô nương cũng cẩn thận hơn đám người hầu, nên ngầm đồng ý cho các thị tỳ nuôi nấng Tuyết Đoàn Nhi.

Cũng bởi vậy, Trình Sưởng có chút giao dịch với những thị tỳ này —— mỗi khi tan việc về nhà, thấy Tuyết Đoàn Nhi chơi vui vẻ với một đám tiểu cô nương, hắn sẽ không thúc giục, chỉ ở bên cạnh nhìn, các thị tỳ thường nói với hắn những điều thú vị về Tuyết Đoàn Nhi trong ngày, hắn cũng cẩn thận lắng nghe.

Các tỳ nữ này vốn được Tông Thân Vương phi phái tới để làm thông phòng cho Tam công tử, không nói đến chuyện có tâm tư khác đối với Trình Sưởng, ít nhất là phải cung phụng chủ tử, nay thấy Trình Sưởng nhẹ nhàng, bình dị gần gũi, ngoại hình như thần tiên, rạng rỡ như trăng sao, ít nhiều đều có chút rung động.

Một ngày nọ, Trình Sưởng tắm gội vào ban đêm, một thị tỳ đột nhập vào phòng hắn với lý do tìm Tuyết Đoàn Nhi, không chịu rời đi, cụp mắt đỏ mặt hỏi hắn có cần hầu hạ không, lúc này Trình Sưởng mới cảm giác không ổn, có lẽ mình vô tình rước đào hoa.



Sau đó cấm toàn bộ thị tỳ, nhiều lần đặt ra quy củ trong viện, không hề nhiều lời với bọn họ.

Vài ngày sau, Ngự Sử Đài truyền tin, nói rằng họ đã thêm tên của tiểu vương gia vào danh sách quan viên hội thẩm.

Lại mục tới truyền lời: “Tất cả nghi phạm, bao gồm những kẻ gây rối trong tiết thu hiện nay đã bị chuyển đến nhà lao của Hình Bộ. Tuy nhiên tứ tiểu thư của La phủ cứ kêu oan, không chịu khai, nàng là quý nữ, không thể sử dụng hình phạt nghiêm khắc, bởi vậy vụ án của tiểu thư Diêu phủ đến nay vẫn không có gì tiến triển.”

Trình Sưởng hỏi: “Trước đây, nghe nói La đại nhân của Xu Mật Viện cũng bị mời đến Đại Lý Tự để thẩm vấn phải không?”

Lại mục nói: “Sở dĩ La đại nhân bị mời tới thẩm vấn, là vì trước đây có chút bất đồng giữa La phủ và Diêu phủ. Kim thượng vốn bảo Diêu đại nhân xử lý những rắc rối ở ngoại ô kinh thành, kết quả Diêu đại nhân ném chuyện này cho La đại nhân. La đại nhân không làm tốt, bởi vậy hai phủ nảy sinh xích mích. Trong lúc xét xử, không thể bỏ qua chút manh mối nào. Vài ngày trước, Đại Lý Tự Khanh nghi ngờ tứ tiểu thư của La phủ ra tay với nhị tiểu thư của Diêu phủ là bởi vì việc này, thế nên mới mời La đại nhân đến hỏi.”

“Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện giữa hai vị đại nhân không liên quan gì đến hai vị tiểu thư, theo manh mối hiện có, nếu hung thủ thật sự là La tứ tiểu thư, phần lớn là vì ‘tình’. Sau khi Đại Lý Tự hỏi rõ đã để La đại nhân về phủ.”

Sau đó đưa hồ sơ đã được chép lại cho Trình Sưởng, “Tam công tử đã là quan viên hình thẩm của vụ án này, có thể đến nhà lao của Hình Bộ để thẩm vấn tùy theo tiến trình, mỗi gian nhà lao đều có lục sự chuyên môn, bọn họ sẽ ghi lại nội dung câu hỏi của Tam công tử vào hồ sơ, sau đó trình lên Đại Lý Tự Khanh, ngự sử đại phu, và Vận Vương phi điện hạ.”

“Vận Vương phi?” Trình Sưởng sửng sốt.

Sau đó hắn phản ứng kịp.

Nữ tử ở Đại Tuy có thể làm quan, trong đó chức quan cao nhất thuộc về đương kim Vận Vương phi điện hạ.

Nàng sinh ra trong gia đình danh giá, cực kỳ có tài, năm đó thi đình đậu Thám Hoa, sau này gả cho Vận Vương vẫn không bỏ công việc ở Hình Bộ, hiện giờ đã là Hình Bộ thị lang.

Tuy nhiên, Vận Vương và Vận Vương phi, một người quản lý Đại Lý Tự, một người làm ở Hình Bộ, mối quan hệ của họ nổi tiếng là bất hòa.

Vận Vương phong lưu, sau khi cưới Vận Vương phi lại nạp vài phòng hầu, dưỡng mười mấy cơ thiếp có danh phận hoặc không danh phận, tuy là phu thê với Vận Vương phi, nhưng hai người như người xa lạ.

Lại mục trả lời: “Chắc Tam công tử không biết, trong vụ án này, quan chủ trì của Hình Bộ là Vận Vương phi.”

Trình Sưởng gật đầu, nghĩ còn hai ngày nữa sẽ tới chùa Bạch Vân, sau khi tiễn lại mục, hắn lập tức đến nhà lao của Hình Bộ.

Phòng giam nơi La Xu bị nhốt rất sạch sẽ, nghe cai ngục dẫn đường nói, mấy ngày nay La Xu đã bị tra tấn một hồi, thân thể nàng kiều quý, chỉ đau chưa tới nửa khắc đã ngất xỉu, khi tỉnh lại vẫn kiên quyết nói rằng mình chưa từng hại người.

Mấy quan viên hình thẩm của Đại Lý Tự và Hình Bộ hết cách, La Xu là quý nữ, không thể đánh cho khi nhận tội, vì thế thực hiện bước tiếp theo, thời gian này ngược lại thường đến chỗ Bùi Lan hỏi chuyện.

Lục sự của nhà lao đã cung kính chờ, La Xu thấy Trình Sưởng tới, nhất thời ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới lắp bắp phun ra một câu: “Ta, ta không giết người……”

Mục đích của Trình Sưởng tới đây không phải vì vụ án của Diêu Tố Tố, hắn vì bản thân mình, nhằm hỏi thăm manh mối về vị “quý nhân” đã hại hắn.

Có lục sự bên cạnh, hắn không thể hỏi quá trực tiếp, vòng vo hỏi thăm chi tiết hôm tiết thu, sau đó nói bóng nói gió: “Ta nghe nói nửa năm nay, mỗi lần đi đến tiệm thuốc với Phương thị để khám bệnh, người đều rời đi một lúc, phải không?”

La Xu nói: “Ta không chịu được mùi thuốc trong tiệm thuốc đó, nên lần nào cũng đi ra ngoài một chút.”

“Đi bao lâu?”



“Khoảng nửa canh giờ.”

Trình Sưởng gật đầu, hắn đã nghe Vân Hy đề cập chuyện này, y bà của tiệm thuốc châm cứu cho Phương Phù Lan gần nửa canh giờ.

“Làm gì sau khi rời đi?”

La Xu mờ mịt, suy nghĩ một hồi mới nói: “Đi đến cửa hàng son phấn gần đó, dạo cửa hàng quần áo, thỉnh thoảng mệt mỏi thì đến cái đình bên sông Tần Hoài ngồi một chút, giết thời gian.”

Tinh thần của nàng không tốt, hai mắt có quầng thâm, trong lúc nói chuyện, cả người như xuất thần.

Trình Sưởng vốn nghi ngờ La Xu nhân dịp lúc này, đi báo tin cho “quý nhân”, hiện tại nhìn bộ dạng của nàng, hắn không rõ nàng đang nói thật hay nói dối.

Kiếp trước hắn sống trong xã hội pháp quyền, không có kinh nghiệm xét xử các vụ án, thấy trong một thời gian dài mà La Xu không nói được câu nào hữu dụng, hắn chỉ có thể lần theo điểm đáng ngờ để tiếp tục điều tra.

“Ta nghe Vân Hy…… Vân giáo úy nói, mấy năm nay ở Kim Lăng, La phủ và Trung Dũng Hầu phủ không thường lui tới, ngươi và Phương thị càng không quen biết nhau. Vì sao đầu năm nay, nàng vừa hết tang, ngươi đột nhiên như tỷ muội với nàng, thậm chí nàng đến tiệm thuốc, ngươi cũng không chê phiền, thường thường đi chung?”

La Xu nghe thế, rõ ràng giật mình một chút.

Một lát sau, nàng cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Bởi vì, bởi vì Bùi Nhị ca ca……”

“Bùi Lan?”

“Đúng vậy.” La Xu cắn môi dưới, “Ta…… thích Bùi Nhị ca ca từ nhỏ, nhưng Bùi Nhị ca ca đính hôn với A Đinh từ trong bụng mẹ, ta sợ khi Bùi Nhị ca ca từ Tái Bắc về, A Đinh sẽ gả cho hắn, ta không còn cơ hội nữa.”

“Ta…… muốn biết A Đinh tính thế nào. Tuy nhiên, Tam công tử cũng hiểu con người của A Đinh, nàng giấu những điều này trong lòng, sẽ không nói với bất cứ ai.”

“Đúng lúc Phù Lan tỷ tỷ hết tang, đầu tháng hai hoặc là đầu tháng ba, ngày ấy nàng vào cung, mệt mỏi, xuýt nữa ngất xỉu bên đường hào bảo vệ thành, vì thế ta giúp nàng. Phù Lan tỷ tỷ dịu dàng, ta nghĩ, có lẽ những gì A Đinh không muốn nói với ta thì Phù Lan tỷ tỷ sẽ sẵn sàng nói cho ta biết.”

“Bởi vậy, ngươi mới đi khám bệnh với Phương thị để làm thân với nàng?” Trình Sưởng hỏi.

La Xu gật đầu: “Ta vốn không có hy vọng gả cho Bùi Nhị ca ca, nhưng Phù Lan tỷ tỷ luôn lo lắng cho hôn sự của A Đinh. Có lần, nàng nói với ta, mấy năm nay, A Đinh chưa bao giờ chủ động đề cập tới Bùi Nhị ca ca, tám phần là vì trong lòng không có người này, cũng không muốn gả vào Bùi phủ, lúc này ta mới sinh ra ý định gả cho Bùi Nhị ca ca.”

Trình Sưởng không khỏi sửng sốt khi nghe xong những lời này.

Hắn biết Vân Hy và Bùi Lan là thanh mai trúc mã đính hôn từ trong bụng mẹ, ngày ấy ở Bùi phủ, hắn thấy nàng từ hôn một cách kiên quyết và thương tâm, vốn nghĩ rằng trong lòng nàng ít nhiều cũng có Bùi Lan.

Hiện tại nghe La Xu nói như vậy mới hiểu được, hóa ra sở dĩ Vân Hy cắt đứt một cách dứt khoát, chẳng qua là vì nàng coi trọng tình nghĩa, lúc đó nàng thương tâm chỉ vì Trung Dũng Hầu phủ, vì Vân Lạc mà thôi.

Hóa ra nàng chưa từng thích Bùi Lan.

Trình Sưởng nghĩ đến đó, không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng sự nhẹ nhõm này chỉ trong chớp mắt, ngay sau đó, suy nghĩ của hắn trở lại quỹ đạo, hỏi La Xu: “Vì vậy ngươi thân thiết với Phương thị là vì Bùi Lan?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook