Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng
Chương 8
Trầm Tiêu Chi
03/10/2022
Bùi Lan nghe đến đây, nụ cười trên mặt phai nhạt một chút: “Hóa ra là thế này.”Hắn nghiêng người nhường và nói: “Nàng đã đến đây rồi, ta đang muốn đề cập việc này với hầu phủ.”
Phòng trực không lớn, trên tường phía tây treo một cây đao, trên bàn đặt một quyển trục đang mở, nước trà dường như mới pha, hương thơm sảng khoái.
Bùi Lan nói: “Chuyện của huynh trưởng nàng có chút phiền phức.”
Vân Hy đã đoán trước, gật đầu và chờ hắn nói tiếp.
“Năm đó Chiêu Viễn đi theo địch là sự thật, Vân Lạc luôn đi theo bên cạnh Chiêu Viễn, đến tột cùng có cùng nhau làm phản hay không, bởi vì không có bằng chứng nên cứ lửng lơ.”
“Trong trận chiến trên thảo nguyên Tháp Cách, vốn có vài người sống sót, ta tốn chút công sức trong ba năm qua mới cướp về vài binh lính bị đám man rợ bắt giữ trước đó. Bọn họ đều nói, vào thời điểm chiến tranh lúc ấy, Vân Lạc phát hiện tình thế không ổn, lập tức dẫn đội quân của mình bỏ chạy về phía đông nam.”
“Sẽ không.” Vân Hy nói, “Ca ca dũng cảm, không sợ chết, tuyệt đối không phải là người chạy trốn khi đối mặt với trận chiến.”
“Ừm. Lúc ấy ta nghe bọn họ nói vậy nhưng không tin. Sau đó ta sai người tiếp tục điều tra, cuối cùng hỏi ra chút dấu vết từ miệng một tù binh mọi rợ.” Bùi Lan nói.
“Dấu vết gì?”
“Tên tù binh kia nói rằng, thật ra Vân Lạc đã cảm giác được chuyện Chiêu Viễn phản bội từ sáng sớm. Hắn thu thập chứng cứ, viết một phong thư khẩn gửi về kinh. Đáng tiếc, phong thư đó bị kẻ thù man rợ chặn lại, không thể giao đến tay kim thượng.”
Bùi Lan nhìn Vân Hy: “Chỉ cần tìm được phong thư này là có thể chứng minh Vân Lạc không làm phản, cũng không đào tẩu bỏ chạy, nhưng mà……”
Hắn do dự, “Ta từng gạn hỏi tên tù binh, hiện tại phong thư ở nơi nào? Nhưng để bảo toàn tính mạng, dù bị ta tra tấn thế nào, hắn vẫn không chịu nói rõ. Sau đó…… hắn mắc bệnh hiểm nghèo và chết trong nhà lao.”
“Trước khi chết, hắn nói với ta, thực ra hắn chính là kẻ đã chặn bức thư của Vân Lạc năm đó. Hắn lén giữ phong thư, giao cho người nhà cất, bảo ta cầm một trăm lượng bạc đi đổi.”
“Đại tướng quân có đổi không?” Vân Hy hỏi.
Bùi Lan lắc đầu: “Lúc ấy ta sắp trở về triều, chạy suốt ngày đêm đến quê nhà của gã tù binh đó, hỏi ra mới biết người nhà của hắn đã dời đi hai năm trước, mấy năm nay hắn ở trong doanh trại của ta nên không biết việc này. Hiện tại ta vẫn cử người ở lại Tái Bắc để hỏi thăm chỗ của người nhà của hắn, ngoại trừ một phương hướng đại khái, tạm thời không có tin tức tốt nào.”
Vân Hy nghe vậy, chắp tay cúi đầu, thành khẩn nói: “Đại tướng quân đã vất vả.”
“Đây là chức trách của ta, có gì vất vả đâu?” Bùi Lan nói.
Hắn lại lo lắng, “Chuyện tước vị của huynh trưởng nàng, e là phải tìm được chứng cứ mới nói. Hiện giờ khẩu cung về trận chiến trên thảo nguyên Tháp Cách đã được giao nộp, Thánh Thượng vẫn tin hắn bỏ chạy.”
Vân Hy trầm ngâm một lát: “Không biết gã tù binh mà đại tướng quân bắt tên họ là gì, nhà ở đâu, gia đình có bao nhiêu người, đại khái chuyển đến nơi nào?”
Bùi Lan hỏi: “Nàng hỏi thăm chuyện này để làm gì?”
“Vân thị trấn thủ Tái Bắc nhiều năm, phụ thân và ca ca có rất nhiều bạn cũ ở đó. Ta sẽ gửi thư nhờ họ giúp tìm người, nếu không tìm thấy ——” Vân Hy mím môi, “Ta sẽ tự mình đến đó.”
Bùi Lan yên lặng nhìn nàng, một lúc sau, đột nhiên hỏi: “A Đinh, mấy năm nay nàng thế nào?”
Không đáp lại những lời nàng vừa nói.
Vân Hy sửng sốt, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.
Cảnh xuân yếu ớt xuyên vào, khói bụi bay lơ lửng trong không khí, mờ ảo như sương mù, mặt mày Bùi Lan bị lồng trong tầng sương, giống như chàng thiếu niên khi còn nhỏ, lại dường như không phải.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Ba năm trước, nàng tới Tái Bắc để nhặt xác Vân Lạc, ta bận rộn quân vụ, vốn muốn chờ xong việc sẽ đích thân tiễn nàng, nào ngờ ngày hôm sau nàng đã rời đi.” Lại cười bất đắc dĩ, “Ba năm qua, nàng chưa từng gởi phong thư nào cho ta.”
Nếu có lòng đưa ai đó, đuổi theo mười dặm hoặc trăm dặm cũng sẽ đưa.
Ba năm qua, nàng chưa từng gửi thư cho hắn, hắn cũng chưa bao giờ ngỏ lời hỏi thăm hầu phủ một câu không phải sao?
Vân Hy không muốn nhắc tới những điều này với hắn, chỉ nói: “Xin hỏi đại tướng quân, gã tù binh kia ——”
Lời còn chưa dứt, một võ vệ bên ngoài chạy tới thông báo: “Bẩm tướng quân, Xu Mật Sử đại nhân tới rồi.”
Cửa mở, Vân Hy quay đầu nhìn, thấy ngoài Diêu Hàng Sơn còn có Diêu Tố Tố và thị tỳ của nàng đang đi tới.
Nàng bước sang một bên, hành lễ với Diêu Hàng Sơn: “Xu Mật Sử đại nhân.”
Diêu Hàng Sơn nhìn thấy nàng, rõ ràng sửng sốt một chút, chưa kịp lên tiếng, Bùi Lan đã giải thích: “Hôm nay Vân bộ khoái đến đây là vì chuyện tước vị của Vân tướng quân.”
Diêu Hàng Sơn nhíu mày: “Việc này tám phần đã được đóng quan tài kết luận, còn muốn hỏi thăm gì nữa?”
Vân Hy ngẩn người.
Đóng quan tài kết luận? Vì sao? Chẳng phải Bùi Lan mới nói rằng đang tìm chứng cứ cho ca ca hay sao?
Nàng nghi ngờ trong lòng, rất muốn hỏi Bùi Lan cho rõ ngọn ngành ngay lập tức, nhưng Xu Mật Sử đại nhân đang ở đây, làm sao một tiểu bộ khoái thấp kém như nàng dám xen mồm? Đành phải tạm thời đè những nghi ngờ xuống, chờ một bên.
Lúc này, Diêu Tố Tố khẽ kêu lên, ánh mắt rơi vào ấm trà nghi ngút khói trên bàn, nhẹ giọng hỏi: “Bình trà này là ‘hương bay mười dặm’ của Tái Bắc mà Nhị ca ca | đã nói với Tố Tố lúc trước phải không?”
Tổ mẫu của Bùi Lan là nhũ mẫu của Tông Thân Vương, cũng là người nhà mẹ ruột của đương kim Hoàng quý phi, mẫu thân của Diêu Tố Tố là biểu muội bà con xa của Hoàng quý phi. Nếu bàn về quan hệ của hai người, miễn cưỡng coi như bà con, gọi là ca ca và muội muội cũng không sao.
Diêu Hàng Sơn cười nói: “Tố Tố thích uống trà. Hôm ấy ngươi tới Diêu phủ chào hỏi, sau khi nhắc tới ‘hương bay mười dặm’ của Tái Bắc, nàng cứ nhớ mãi không quên. Hôm nay ta quên mang theo con dấu, nàng đưa tới cho ta. Ta nghĩ đến sáng nay có ngửi thấy mùi thơm từ phòng của ngươi, nên dẫn nàng tới đây nếm thử, để nàng khỏi thèm khi về lại phủ.”
Bùi Lan nghe vậy, không lên tiếng, nở nụ cười nhàn nhạt trên môi, lấy hai chén trà từ tủ phía sau, tự mình rót trà, đưa một chén cho Diêu Hàng Sơn, một chén cho Diêu Tố Tố.
Diêu Hàng Sơn uống xong, nói với Diêu Tố Tố: “Được rồi, vi phụ còn có chính sự bàn với Cảnh Dật, con chờ trong viện đi.”
Trong khi nói cũng liếc qua Vân Hy.
Vân Hy chắp tay: “Vâng.” rồi rời khỏi phòng.
Đợi Diêu Tố Tố và tỳ nữ lui vào trong viện, Bùi Lan đóng cửa lại, hỏi Diêu Hàng Sơn: “Đại nhân tới để nói chuyện của Tam công tử với ti chức phải không?”
Diêu Hàng Sơn gật đầu, được Bùi Lan dẫn vào ngồi ở ghế trên, “Hắn là con trai duy nhất của Tông Thân Vương phủ, sau này sẽ được phong là thế tử, chính là tiểu vương gia chính hiệu. Hiện tại Tông Thân Vương muốn tìm phần việc cho hắn, để hắn tới Xu Mật Viện, ngươi cẩn thận xem xét kỹ cho hắn, chức vị cao cũng không được, thấp cũng không được, càng không cần nguy hiểm, nếu có biện pháp thì đẩy hắn qua nha môn khác. Tóm lại chúng ta không thể làm mất lòng Tông Thân Vương phủ, ngươi mới vừa hồi kinh, nên thận trọng trong mọi việc, vạn sự thái bình là ổn thỏa.”
Bùi Lan suy nghĩ kỹ về những lời của Diêu Hàng Sơn.
Hắn hiểu rõ nửa đầu, chức vị cao thì sợ Tam công tử gây chuyện, chức vị thấp thì sợ Tông Thân Vương bất mãn, có ý gì…… vạn sự thái bình là ổn thỏa?
Toàn bộ Kim Lăng ai không biết, chỉ có tiểu vương gia gây chuyện với người khác, chẳng lẽ còn có phiền toái đi tìm hắn?
Diêu Hàng Sơn nhìn thấy Bùi Lan hoang mang, từ từ nói: “Giữa tháng hai, Tam công tử rơi xuống nước, ngươi biết không?”
“Sau khi trở về có nghe nói.”
“Mạng hắn lớn, tránh được kiếp nạn.” Diêu Hàng Sơn lại nói.
Bùi Lan nghe lời này, không cảm giác được cái gì, suy nghĩ một hồi mới nói một cách ngạc nhiên: “Ý của đại nhân là, Tam công tử bị người ta hại?”
Diêu Hàng Sơn gật đầu: “Nghe nói túi trong tay áo bị nhét hai viên gạch vàng.”
Bùi Lan im lặng, hắn cũng được coi là dòng dõi quyền quý, chuyện Trình Sưởng bị hại, phụ thân hắn là thượng thư của Công Bộ, huynh trưởng là thiếu khanh của Hồng Lư Tự đều không hết, có thể thấy đây là một bí mật lớn, toàn bộ Kim Lăng không có mấy người biết.
Hắn không nên gạn hỏi.
Diêu Hàng Sơn nhìn bộ dạng này của hắn, yên tâm nói: “Được rồi, lão phu coi trọng ngươi, coi ngươi như người trong nhà cho nên dặn dò một chút, ngươi nhớ kỹ trong lòng là được. Thật ra cũng không tính là chuyện to tát, tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ là người hồ đồ, e là chính hắn cũng không biết mình bị người ta hại.”
Bùi Lan rất rõ câu “Người trong nhà” có ý gì, hắn đáp: “Dạ, vãn bối đã nhớ.” Lại hỏi, “Khi nào Tam công tử tới Xu Mật Viện?”
“Nghe nói là hôm nay, chắc đang trên đường đi, không biết có thay đổi hay không.” Diêu Hàng Sơn nói.
Dừng lại câu chuyện, chuyển sang việc khác, “Hôm nay ngươi mới tới Thẩm Tra Ty, có gì không quen hay không?”
Trình Sưởng quả thật đang trên đường tới Xu Mật Viện.
Suốt tháng nay, cả người hắn từ trong ra ngoài đều bị tổn hại.
Đầu tiên là bị Tông Thân Vương từ ngàn dặm xa xôi trở về gấp treo lên đánh một trận, sau đó bị nhốt trong từ đường, không cho ăn uống ba ngày, đói đến mức hơi thở thoi thóp mới được khiêng ra, vừa dưỡng chưa được mấy ngày lại nghe nói mấy chục gã sai vặt trong nhà cảm thấy bánh bao của Túy Hương Lâu làm bẩn khẩu vị tôn quý của hắn, cầm vũ khí muốn đến phá lâu.
Hắn đành phải nói bánh bao ăn ngon.
Câu nói này không quan trọng, điều tồi tệ nhất là từ đó về sau, gã sai vặt trong nhà đến Túy Hương Lâu mỗi ngày để đóng gói bánh bao đem về cho hắn.
Kiếp trước hắn bị bệnh tim, khẩu vị vô cùng nhạt, bánh bao của Túy Hương Lâu vốn mặn, càng không biết đầu bếp trong lâu nổi điên chuyện gì, nghe nói tiểu vương gia muốn ăn nên cố hết sức thêm dầu cho hắn, mỗi ngày ăn ba lần, ước chừng ăn nửa tháng, ăn đến nổi xuýt mất nửa cái mạng, gần như đánh mất vị giác.
Chưa kể mấy gã sai vặt trong phủ không có chỗ để phá nên la hét là tay chân mốc meo, suốt ngày muốn trèo tường đi ra ngoài gây chuyện.
Có lúc thì nói có cửa hàng đồ sứ mới mở ở phố đông, chúng ta lấy một chút đem về cho tiểu vương gia đập chơi; khi thì nói tiểu cô nương bán đậu hủ bên phố tây trông giống Tây Thi, chúng ta trói nàng lại, lột sạch quần áo ném lên giường tiểu vương gia; đương nhiên còn có đề nghị đi qua ngõ hẻm bên cạnh đốt pháo, thừa dịp đêm khuya đi tới trước ngõ thư viện giả ma dọa người ta, đưa quan trong thanh lâu bị hôn mê lên giường một quan khác, đề tài hỗn loạn, tóm lại không tránh khỏi mại dâm, cướp bóc, tất cả đều háo hức muốn thử.
Trình Sưởng bị bọn họ giày vò đến mức tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, suốt đêm toàn nằm mơ cảnh gã sai vặt nâng hắn đi khắp phố tìm hoa cô nương.
Trình Sưởng rốt cuộc tỉnh ngộ, con người là động vật xã hội, đôi khi phải khuất phục trước môi trường lớn, ví dụ như hắn xuyên tới đây, hắn muốn làm người cũng không được, còn phải hướng dẫn cả đám gã sai vặt làm người.
Nếu dùng ánh mắt hiện đại nhìn mấy gã sai vặt, tất cả đều là thanh niên lạc lối, tư tưởng cơ bản có vấn đề, dựa theo thông lệ của thế kỷ 21 sẽ bị trực tiếp đưa đi cải tạo thông qua lao động.
Không có trại cải tạo lao động ở triều Đại Tuy, Trình Sưởng đành phải tự mình cải tạo bọn họ.
Đáng tiếc kiếp trước hắn bị bệnh tim, chưa từng tham gia khóa huấn luyện quân sự, chỉ học vài lớp giáo dục thể chất.
Không biết lớp thể dục này có hiệu quả không.
Xe ngựa của Tông Thân Vương phủ dừng ngay cổng của Xu Mật Viện. Trình Sưởng xuống xe ngựa, nói với mấy gã sai vặt theo hầu hôm nay: “Ta vào một mình, các ngươi chờ ở đây.”
Một người trong số họ nói: “Tiểu vương gia, chúng ta đi vào cùng ngài không được sao?”
“À, chúng ta chưa tới Xu Mật Viện lần nào.” Một người khác đồng ý, “Chúng ta hộ tống ngài vào, ai dám bắt bẻ thì chúng ta sẽ đánh hắn!”
Trình Sưởng không nói gì, một lát sau mới lên tiếng: “Trương Đại Hổ, bước ra khỏi hàng.”
Trong đám mấy gã sai vặt, một người lưng hùm vai gấu lập tức bước ra, đây là “uỷ viên thể thao” do Trình Sưởng chọn, ưu điểm là cứng nhắc, chỉ nghe lời hắn, khuyết điểm là…… quá cứng nhắc.
Trương Đại Hổ nói: “Đây!”
Trình Sưởng chỉ vào Xu Mật Viện phía sau: “Dẫn bọn họ chạy hai vòng quanh đây.”
“Dạ!” Trương Đại Hổ xoay người lớn tiếng nói với đám gã sai vặt: “Nghiêm!”
Mấy gã sai vặt nhìn thấy tiểu vương gia còn ở đó nên không dám trái lệnh, lập tức xếp thành hàng ngang.
Trương Đại Hổ lại ra lệnh: “Nghỉ.”
Mấy gã sai vặt đưa chân phải ra.
“Nhìn bên phải!”
Đám gã sai vặt nhìn sang bên phải và điều chỉnh đội hình.
“Đếm số!”
“Một, hai, ba, bốn……”
Trình Sưởng nhìn Trương Đại Hổ dẫn mười hai gã sai vặt chạy đi, thở phào nhẹ nhõm, xoay người bước vào Xu Mật Viện.
Phòng trực không lớn, trên tường phía tây treo một cây đao, trên bàn đặt một quyển trục đang mở, nước trà dường như mới pha, hương thơm sảng khoái.
Bùi Lan nói: “Chuyện của huynh trưởng nàng có chút phiền phức.”
Vân Hy đã đoán trước, gật đầu và chờ hắn nói tiếp.
“Năm đó Chiêu Viễn đi theo địch là sự thật, Vân Lạc luôn đi theo bên cạnh Chiêu Viễn, đến tột cùng có cùng nhau làm phản hay không, bởi vì không có bằng chứng nên cứ lửng lơ.”
“Trong trận chiến trên thảo nguyên Tháp Cách, vốn có vài người sống sót, ta tốn chút công sức trong ba năm qua mới cướp về vài binh lính bị đám man rợ bắt giữ trước đó. Bọn họ đều nói, vào thời điểm chiến tranh lúc ấy, Vân Lạc phát hiện tình thế không ổn, lập tức dẫn đội quân của mình bỏ chạy về phía đông nam.”
“Sẽ không.” Vân Hy nói, “Ca ca dũng cảm, không sợ chết, tuyệt đối không phải là người chạy trốn khi đối mặt với trận chiến.”
“Ừm. Lúc ấy ta nghe bọn họ nói vậy nhưng không tin. Sau đó ta sai người tiếp tục điều tra, cuối cùng hỏi ra chút dấu vết từ miệng một tù binh mọi rợ.” Bùi Lan nói.
“Dấu vết gì?”
“Tên tù binh kia nói rằng, thật ra Vân Lạc đã cảm giác được chuyện Chiêu Viễn phản bội từ sáng sớm. Hắn thu thập chứng cứ, viết một phong thư khẩn gửi về kinh. Đáng tiếc, phong thư đó bị kẻ thù man rợ chặn lại, không thể giao đến tay kim thượng.”
Bùi Lan nhìn Vân Hy: “Chỉ cần tìm được phong thư này là có thể chứng minh Vân Lạc không làm phản, cũng không đào tẩu bỏ chạy, nhưng mà……”
Hắn do dự, “Ta từng gạn hỏi tên tù binh, hiện tại phong thư ở nơi nào? Nhưng để bảo toàn tính mạng, dù bị ta tra tấn thế nào, hắn vẫn không chịu nói rõ. Sau đó…… hắn mắc bệnh hiểm nghèo và chết trong nhà lao.”
“Trước khi chết, hắn nói với ta, thực ra hắn chính là kẻ đã chặn bức thư của Vân Lạc năm đó. Hắn lén giữ phong thư, giao cho người nhà cất, bảo ta cầm một trăm lượng bạc đi đổi.”
“Đại tướng quân có đổi không?” Vân Hy hỏi.
Bùi Lan lắc đầu: “Lúc ấy ta sắp trở về triều, chạy suốt ngày đêm đến quê nhà của gã tù binh đó, hỏi ra mới biết người nhà của hắn đã dời đi hai năm trước, mấy năm nay hắn ở trong doanh trại của ta nên không biết việc này. Hiện tại ta vẫn cử người ở lại Tái Bắc để hỏi thăm chỗ của người nhà của hắn, ngoại trừ một phương hướng đại khái, tạm thời không có tin tức tốt nào.”
Vân Hy nghe vậy, chắp tay cúi đầu, thành khẩn nói: “Đại tướng quân đã vất vả.”
“Đây là chức trách của ta, có gì vất vả đâu?” Bùi Lan nói.
Hắn lại lo lắng, “Chuyện tước vị của huynh trưởng nàng, e là phải tìm được chứng cứ mới nói. Hiện giờ khẩu cung về trận chiến trên thảo nguyên Tháp Cách đã được giao nộp, Thánh Thượng vẫn tin hắn bỏ chạy.”
Vân Hy trầm ngâm một lát: “Không biết gã tù binh mà đại tướng quân bắt tên họ là gì, nhà ở đâu, gia đình có bao nhiêu người, đại khái chuyển đến nơi nào?”
Bùi Lan hỏi: “Nàng hỏi thăm chuyện này để làm gì?”
“Vân thị trấn thủ Tái Bắc nhiều năm, phụ thân và ca ca có rất nhiều bạn cũ ở đó. Ta sẽ gửi thư nhờ họ giúp tìm người, nếu không tìm thấy ——” Vân Hy mím môi, “Ta sẽ tự mình đến đó.”
Bùi Lan yên lặng nhìn nàng, một lúc sau, đột nhiên hỏi: “A Đinh, mấy năm nay nàng thế nào?”
Không đáp lại những lời nàng vừa nói.
Vân Hy sửng sốt, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.
Cảnh xuân yếu ớt xuyên vào, khói bụi bay lơ lửng trong không khí, mờ ảo như sương mù, mặt mày Bùi Lan bị lồng trong tầng sương, giống như chàng thiếu niên khi còn nhỏ, lại dường như không phải.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Ba năm trước, nàng tới Tái Bắc để nhặt xác Vân Lạc, ta bận rộn quân vụ, vốn muốn chờ xong việc sẽ đích thân tiễn nàng, nào ngờ ngày hôm sau nàng đã rời đi.” Lại cười bất đắc dĩ, “Ba năm qua, nàng chưa từng gởi phong thư nào cho ta.”
Nếu có lòng đưa ai đó, đuổi theo mười dặm hoặc trăm dặm cũng sẽ đưa.
Ba năm qua, nàng chưa từng gửi thư cho hắn, hắn cũng chưa bao giờ ngỏ lời hỏi thăm hầu phủ một câu không phải sao?
Vân Hy không muốn nhắc tới những điều này với hắn, chỉ nói: “Xin hỏi đại tướng quân, gã tù binh kia ——”
Lời còn chưa dứt, một võ vệ bên ngoài chạy tới thông báo: “Bẩm tướng quân, Xu Mật Sử đại nhân tới rồi.”
Cửa mở, Vân Hy quay đầu nhìn, thấy ngoài Diêu Hàng Sơn còn có Diêu Tố Tố và thị tỳ của nàng đang đi tới.
Nàng bước sang một bên, hành lễ với Diêu Hàng Sơn: “Xu Mật Sử đại nhân.”
Diêu Hàng Sơn nhìn thấy nàng, rõ ràng sửng sốt một chút, chưa kịp lên tiếng, Bùi Lan đã giải thích: “Hôm nay Vân bộ khoái đến đây là vì chuyện tước vị của Vân tướng quân.”
Diêu Hàng Sơn nhíu mày: “Việc này tám phần đã được đóng quan tài kết luận, còn muốn hỏi thăm gì nữa?”
Vân Hy ngẩn người.
Đóng quan tài kết luận? Vì sao? Chẳng phải Bùi Lan mới nói rằng đang tìm chứng cứ cho ca ca hay sao?
Nàng nghi ngờ trong lòng, rất muốn hỏi Bùi Lan cho rõ ngọn ngành ngay lập tức, nhưng Xu Mật Sử đại nhân đang ở đây, làm sao một tiểu bộ khoái thấp kém như nàng dám xen mồm? Đành phải tạm thời đè những nghi ngờ xuống, chờ một bên.
Lúc này, Diêu Tố Tố khẽ kêu lên, ánh mắt rơi vào ấm trà nghi ngút khói trên bàn, nhẹ giọng hỏi: “Bình trà này là ‘hương bay mười dặm’ của Tái Bắc mà Nhị ca ca | đã nói với Tố Tố lúc trước phải không?”
Tổ mẫu của Bùi Lan là nhũ mẫu của Tông Thân Vương, cũng là người nhà mẹ ruột của đương kim Hoàng quý phi, mẫu thân của Diêu Tố Tố là biểu muội bà con xa của Hoàng quý phi. Nếu bàn về quan hệ của hai người, miễn cưỡng coi như bà con, gọi là ca ca và muội muội cũng không sao.
Diêu Hàng Sơn cười nói: “Tố Tố thích uống trà. Hôm ấy ngươi tới Diêu phủ chào hỏi, sau khi nhắc tới ‘hương bay mười dặm’ của Tái Bắc, nàng cứ nhớ mãi không quên. Hôm nay ta quên mang theo con dấu, nàng đưa tới cho ta. Ta nghĩ đến sáng nay có ngửi thấy mùi thơm từ phòng của ngươi, nên dẫn nàng tới đây nếm thử, để nàng khỏi thèm khi về lại phủ.”
Bùi Lan nghe vậy, không lên tiếng, nở nụ cười nhàn nhạt trên môi, lấy hai chén trà từ tủ phía sau, tự mình rót trà, đưa một chén cho Diêu Hàng Sơn, một chén cho Diêu Tố Tố.
Diêu Hàng Sơn uống xong, nói với Diêu Tố Tố: “Được rồi, vi phụ còn có chính sự bàn với Cảnh Dật, con chờ trong viện đi.”
Trong khi nói cũng liếc qua Vân Hy.
Vân Hy chắp tay: “Vâng.” rồi rời khỏi phòng.
Đợi Diêu Tố Tố và tỳ nữ lui vào trong viện, Bùi Lan đóng cửa lại, hỏi Diêu Hàng Sơn: “Đại nhân tới để nói chuyện của Tam công tử với ti chức phải không?”
Diêu Hàng Sơn gật đầu, được Bùi Lan dẫn vào ngồi ở ghế trên, “Hắn là con trai duy nhất của Tông Thân Vương phủ, sau này sẽ được phong là thế tử, chính là tiểu vương gia chính hiệu. Hiện tại Tông Thân Vương muốn tìm phần việc cho hắn, để hắn tới Xu Mật Viện, ngươi cẩn thận xem xét kỹ cho hắn, chức vị cao cũng không được, thấp cũng không được, càng không cần nguy hiểm, nếu có biện pháp thì đẩy hắn qua nha môn khác. Tóm lại chúng ta không thể làm mất lòng Tông Thân Vương phủ, ngươi mới vừa hồi kinh, nên thận trọng trong mọi việc, vạn sự thái bình là ổn thỏa.”
Bùi Lan suy nghĩ kỹ về những lời của Diêu Hàng Sơn.
Hắn hiểu rõ nửa đầu, chức vị cao thì sợ Tam công tử gây chuyện, chức vị thấp thì sợ Tông Thân Vương bất mãn, có ý gì…… vạn sự thái bình là ổn thỏa?
Toàn bộ Kim Lăng ai không biết, chỉ có tiểu vương gia gây chuyện với người khác, chẳng lẽ còn có phiền toái đi tìm hắn?
Diêu Hàng Sơn nhìn thấy Bùi Lan hoang mang, từ từ nói: “Giữa tháng hai, Tam công tử rơi xuống nước, ngươi biết không?”
“Sau khi trở về có nghe nói.”
“Mạng hắn lớn, tránh được kiếp nạn.” Diêu Hàng Sơn lại nói.
Bùi Lan nghe lời này, không cảm giác được cái gì, suy nghĩ một hồi mới nói một cách ngạc nhiên: “Ý của đại nhân là, Tam công tử bị người ta hại?”
Diêu Hàng Sơn gật đầu: “Nghe nói túi trong tay áo bị nhét hai viên gạch vàng.”
Bùi Lan im lặng, hắn cũng được coi là dòng dõi quyền quý, chuyện Trình Sưởng bị hại, phụ thân hắn là thượng thư của Công Bộ, huynh trưởng là thiếu khanh của Hồng Lư Tự đều không hết, có thể thấy đây là một bí mật lớn, toàn bộ Kim Lăng không có mấy người biết.
Hắn không nên gạn hỏi.
Diêu Hàng Sơn nhìn bộ dạng này của hắn, yên tâm nói: “Được rồi, lão phu coi trọng ngươi, coi ngươi như người trong nhà cho nên dặn dò một chút, ngươi nhớ kỹ trong lòng là được. Thật ra cũng không tính là chuyện to tát, tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ là người hồ đồ, e là chính hắn cũng không biết mình bị người ta hại.”
Bùi Lan rất rõ câu “Người trong nhà” có ý gì, hắn đáp: “Dạ, vãn bối đã nhớ.” Lại hỏi, “Khi nào Tam công tử tới Xu Mật Viện?”
“Nghe nói là hôm nay, chắc đang trên đường đi, không biết có thay đổi hay không.” Diêu Hàng Sơn nói.
Dừng lại câu chuyện, chuyển sang việc khác, “Hôm nay ngươi mới tới Thẩm Tra Ty, có gì không quen hay không?”
Trình Sưởng quả thật đang trên đường tới Xu Mật Viện.
Suốt tháng nay, cả người hắn từ trong ra ngoài đều bị tổn hại.
Đầu tiên là bị Tông Thân Vương từ ngàn dặm xa xôi trở về gấp treo lên đánh một trận, sau đó bị nhốt trong từ đường, không cho ăn uống ba ngày, đói đến mức hơi thở thoi thóp mới được khiêng ra, vừa dưỡng chưa được mấy ngày lại nghe nói mấy chục gã sai vặt trong nhà cảm thấy bánh bao của Túy Hương Lâu làm bẩn khẩu vị tôn quý của hắn, cầm vũ khí muốn đến phá lâu.
Hắn đành phải nói bánh bao ăn ngon.
Câu nói này không quan trọng, điều tồi tệ nhất là từ đó về sau, gã sai vặt trong nhà đến Túy Hương Lâu mỗi ngày để đóng gói bánh bao đem về cho hắn.
Kiếp trước hắn bị bệnh tim, khẩu vị vô cùng nhạt, bánh bao của Túy Hương Lâu vốn mặn, càng không biết đầu bếp trong lâu nổi điên chuyện gì, nghe nói tiểu vương gia muốn ăn nên cố hết sức thêm dầu cho hắn, mỗi ngày ăn ba lần, ước chừng ăn nửa tháng, ăn đến nổi xuýt mất nửa cái mạng, gần như đánh mất vị giác.
Chưa kể mấy gã sai vặt trong phủ không có chỗ để phá nên la hét là tay chân mốc meo, suốt ngày muốn trèo tường đi ra ngoài gây chuyện.
Có lúc thì nói có cửa hàng đồ sứ mới mở ở phố đông, chúng ta lấy một chút đem về cho tiểu vương gia đập chơi; khi thì nói tiểu cô nương bán đậu hủ bên phố tây trông giống Tây Thi, chúng ta trói nàng lại, lột sạch quần áo ném lên giường tiểu vương gia; đương nhiên còn có đề nghị đi qua ngõ hẻm bên cạnh đốt pháo, thừa dịp đêm khuya đi tới trước ngõ thư viện giả ma dọa người ta, đưa quan trong thanh lâu bị hôn mê lên giường một quan khác, đề tài hỗn loạn, tóm lại không tránh khỏi mại dâm, cướp bóc, tất cả đều háo hức muốn thử.
Trình Sưởng bị bọn họ giày vò đến mức tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, suốt đêm toàn nằm mơ cảnh gã sai vặt nâng hắn đi khắp phố tìm hoa cô nương.
Trình Sưởng rốt cuộc tỉnh ngộ, con người là động vật xã hội, đôi khi phải khuất phục trước môi trường lớn, ví dụ như hắn xuyên tới đây, hắn muốn làm người cũng không được, còn phải hướng dẫn cả đám gã sai vặt làm người.
Nếu dùng ánh mắt hiện đại nhìn mấy gã sai vặt, tất cả đều là thanh niên lạc lối, tư tưởng cơ bản có vấn đề, dựa theo thông lệ của thế kỷ 21 sẽ bị trực tiếp đưa đi cải tạo thông qua lao động.
Không có trại cải tạo lao động ở triều Đại Tuy, Trình Sưởng đành phải tự mình cải tạo bọn họ.
Đáng tiếc kiếp trước hắn bị bệnh tim, chưa từng tham gia khóa huấn luyện quân sự, chỉ học vài lớp giáo dục thể chất.
Không biết lớp thể dục này có hiệu quả không.
Xe ngựa của Tông Thân Vương phủ dừng ngay cổng của Xu Mật Viện. Trình Sưởng xuống xe ngựa, nói với mấy gã sai vặt theo hầu hôm nay: “Ta vào một mình, các ngươi chờ ở đây.”
Một người trong số họ nói: “Tiểu vương gia, chúng ta đi vào cùng ngài không được sao?”
“À, chúng ta chưa tới Xu Mật Viện lần nào.” Một người khác đồng ý, “Chúng ta hộ tống ngài vào, ai dám bắt bẻ thì chúng ta sẽ đánh hắn!”
Trình Sưởng không nói gì, một lát sau mới lên tiếng: “Trương Đại Hổ, bước ra khỏi hàng.”
Trong đám mấy gã sai vặt, một người lưng hùm vai gấu lập tức bước ra, đây là “uỷ viên thể thao” do Trình Sưởng chọn, ưu điểm là cứng nhắc, chỉ nghe lời hắn, khuyết điểm là…… quá cứng nhắc.
Trương Đại Hổ nói: “Đây!”
Trình Sưởng chỉ vào Xu Mật Viện phía sau: “Dẫn bọn họ chạy hai vòng quanh đây.”
“Dạ!” Trương Đại Hổ xoay người lớn tiếng nói với đám gã sai vặt: “Nghiêm!”
Mấy gã sai vặt nhìn thấy tiểu vương gia còn ở đó nên không dám trái lệnh, lập tức xếp thành hàng ngang.
Trương Đại Hổ lại ra lệnh: “Nghỉ.”
Mấy gã sai vặt đưa chân phải ra.
“Nhìn bên phải!”
Đám gã sai vặt nhìn sang bên phải và điều chỉnh đội hình.
“Đếm số!”
“Một, hai, ba, bốn……”
Trình Sưởng nhìn Trương Đại Hổ dẫn mười hai gã sai vặt chạy đi, thở phào nhẹ nhõm, xoay người bước vào Xu Mật Viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.