Chương 197: Kinh nhân chi bí
Tâm Mộng Vô Ngân
06/07/2016
Hoa Tinh nhìn Tằng Khánh Hoa, nhẹ giọng nói:
"Chỉ cần có tâm nhất định có thể thành công. Chúng ta tin rằng trời cao sẽ không tha thứ những kẻ tàn ác đó. Muội muội ngươi nhất định sẽ bình an trở lại bên cạnh ngươi."
Tằng Khánh Hoa nhìn Hoa Tinh, nhẹ giọng nói: "Cảm tạ, ta muốn cầu xin ngươi một việc. Mong ngươi có thể để cho Phượng Hoàng thư viện giúp ta tìm muội muội của ta. Cả đời này ta sẽ vô cùng cảm kích ngươi. Một mình ta sợ rằng tìm mười năm nữa cũng phí công vô ích. Ta đã từng nghĩ tìm tứ đại thư viện hỗ trợ. Nhưng đã liên tục gặp trắc trở ở Võ lâm thư viện và Thiên Tinh thư viện khiến ta nản lòng nhụt chút. Lần gặp gỡ này có thể nói là một cơ hội của ta. Bởi vì Cuồng Ngũ để ta tới tìm ngươi, hy vọng ngươi có thể vận dụng thế lực của Phượng Hoàng thư viện giúp ta tìm kiếm muội muội. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà lúc trước ta lại kích động đến vậy."
Mọi người nghe thấy thế mới hiểu vì sao lúc trước hắn lại nói ra như vậy.
Hoa Tinh gật đầu nói: "Được, chuyện này ta đáp ứng ngươi. Ta lập tức cho người truyền lệnh về thư viện tìm kiếm muội muội ngươi trong toàn chốn Võ lâm. Bây giời ngươi nói đến bí mật của Tụ Hoa Cung mà ngươi phát hiện ra đi."
Trên mặt Tằng Khánh Hoa lộ ra vẻ kích động, có thể là hắn không ngờ Hoa Tinh lại đáp ứng một cách dễ dàng như vậy. Điều này khiến hắn cảm thấy sửng sốt. Liếc nhìn mọi người một cái, Tằng Khánh Hoa trầm ngâm một chút, rồi nói: "Đối với Tụ Hoa Cung mà nói, bọn họ vẫn ẩn giấu ở Võ lâm tây bắc, bình thường cũng không có nhiều người biết đến. Cho nên bọn họ bình thường hay cướp đoạt một ít thiếu nữ xinh đẹp bình thường nhưng lại không có người trong Võ lâm truy cứu. Nhưng mà đối với ta mà nói đây là một nỗi đau trong lòng khiến cho ta hiểu được nỗi đau khi mất người thân của những người này. Cho nên trong một lần vô tình ta đã gặp phải chuyện như vậy, ta liền động thân xông ra đòi lại công đạo cho những người bình thường mất đi con gái. Ngay lúc đó ta cũng không biết đến cái tên Tụ Hoa Cung. Mãi cho đến sau này ta từ từ góp nhặt được rất nhiều tư liệu, ta mới phát hiện ra Tụ Hoa Cung này. Đây chính là một tổ chức tà ác lấy việc buôn bán người mà sống. Bọn chúng chuyên môn buôn bán thiếu nữ xinh đẹp. Vì để cho người trong Võ lâm không chú ý, bọn họ không bây giờ động đến người trong Võ lâm. Vì vậy nhiều năm qua vẫn không ai biết đến bí mật của bọn chúng.
Để cứu đi thiếu nữ rơi vào tay chúng, ta từng ba lần lẻn vào một cứ điểm vô cùng bí mật của Tụ Hoa Cung, lẻn vào nghe ngóng tin tức. Nhưng mà hai lần trước đều chỉ nghe ngóng được một chút tin tức vô dụng. Lần thứ ba này ta mới phát hiện ra một bí mật kinh người. Thì ra Tụ Hoa Cung không chỉ đơn giản là bắt cóc thiếu nữ rồi bán đi như vậy. Mặt ngoài bọn chúng bắt cóc thiếu nữ rồi bán ra ngoài quan ngoại thu món lợi kếch sù. Nhưng trên thực tế, Tụ Hoa Cung này còn có một bí mật không muốn ai biết. Bọn chúng có mối quan hệ nhất định với không ít bang phái trong chốn Võ lâm, chuyên môn cung cấp nữ nô xinh đẹp cho các thủ lĩnh các bang phái, để những người này phát tiết thú tính trong lòng. Đương nhiên, mỗi khi bọn họ tiếp xúc với các bang phái Võ lâm này đều dùng một thân phận khác và đều dùng mặt lạ.
Mà những bang phái Võ lâm này thực ra cũng không biết bọn họ cũng là đối tượng của người. Bởi vì người của Tụ Hoa Cung mỗi một lần từ trong các thiếu nữ bắt cóc được tuyển chọn ra một ít nữ tử có tiềm lực, toàn lực lăng nhục khiến bọn họ phải ngoan ngoãn phục tùng. Sau đó lại dùng Thôi tâm bí quyết của ma giáo mê hoặc tâm trí của thiếu nữ này, để các nàng tiến vào nắm vùng trong các Đại bang phái. Qua đó thăm dò được mọi động tĩnh của các bang phái trong chốn Võ lâm. Cung cấp và thu thập tin tức cho Thiên tà giáo, đệ nhất bang phái ngoài quan ngoại, để bang phái này chuẩn bị xâm lấn Võ lâm Trung nguyên, tranh bá Võ lâm. Nói cách khác, Tụ Hoa Cung thực ra chính là một tổ chức tình báo của Thiên tà giáo. Không chỉ thu thập tin tức tình báo cho bọn chúng, còn buôn bán thiếu nữ mà gom góp rất nhiều tài chính cho Thiên tà giáo.
Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người ở đây đều biến sắc. Không ai ngờ được rằng sau lưng Tụ Hoa Cung còn một bí mật kinh người đến vậy. Mặt Hoa Tinh trầm xuống, hắn mặc dù không để ý đến chuyện Thiên tà giáo muốn xâm lấn Trung nguyên. Nhưng nếu như bị dị tộc xâm chiếm, trong lòng hắn cũng cảm thấy rất khó chịu. Quan trọng hơn chính là nếu như Thiên tà giáo thực sự tiến vào Trung nguyên quét nang Võ lâm thì đến lúc đó Phượng Hoàng thư viện cũng sẽ bị cuốn vào trong đó. Hắn cũng bị ép phải đối đầu với Thiên tà giáo.
Nhìn Tằng Khánh Hoa, Hoa Tinh đột nhiên hỏi: "Nói như vậy, Mộc Tây Tạp đệ nhất cao thủ tái ngoại lần này tiến vào Trung nguyên cũng là vì tìm hiểu động tĩnh của Võ lâm Trung nguyên. Hắn lần này tới đây cũng bởi vì có mục đích mà đến. Nếu nói như vậy, lần sau ta gặp phải hắn sẽ làm cho hắn vĩnh viễn lưu lại Trung nguyên, không thể trở về."
Tằng Khánh Hoa nhẹ giọng nói: "Ngươi nói không sai. Mộc Tây Tạp chính là tổng hộ pháp Thiên tà giáo, võ công cực cao. Hắn lần này tới đây chính là muốn thám thính thực hư của Võ lâm Trung nguyên một chút. Đồng thời cũng muốn nhấc lên một cơn mưa máu gió tanh trong Võ lâm Trung nguyên. Làm sao cho cao thủ Võ lâm Trung nguyên tàn sát lẫn nhau, tự suy giảm thực lực của mình.
Dương Anh nghe thấy thế không khỏi biến sắc, tức giận nói: "Thực sự là tâm địa ác độc. Kẻ ác nhân như thế này nếu tiến vào trong phạm vi thế lực của Bách Hoa Môn ta, ta tuyệt dối sẽ không để hắn dễ dàng rời đi."
Mọi người ở một bên đều không nói gì, chỉ là cổ quái nhìn Dương Anh, trong lòng đều đang suy nghĩ chỉ sợ cả Bách Hoa Môn cũng đánh không lại Mộc Tây Tạp.
Hoa Tinh nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Nói cho cùng nếu như các nàng phát hiện ra tung tích của hắn nhớ phải nói cho ta biết. Ta sẽ giúp các nàng đối phó hắn. Ta đang muốn xem xem đệ nhất cao thủ tái ngoại có phải là hữu danh vô thực hay không."
Hoa Tinh cũng không nói thẳng ra là Bách Hoa Môn không có thực lực đối phó Mộc Tây Tạp. Bởi vì hắn không muốn Dương Anh bối rối, nhưng suy nghĩ của hắn và những người khác đều giống nhau.
Tử Ngọc Hoa liếc nhìn Tằng Khánh Hoa, sau đó nhìn sang Hoa Tinh, nhẹ giọng nói: "Đại ca, đệ thấy huynh trước hết giúp hắn chữa thương trước đi. Như vậy lát nữa chúng ta cũng có thể tiếp tục lên đường. Huynh nghĩ sao?"
Hoa Tinh nghe thấy mới nhớ đến việc này.
Nhìn hắn một cái, Hoa Tinh cười nói: "Được rồi việc này để ta làm vậy. Thương tích của hắn rất kỳ lạ, các ngươi mà ra tay sợ rằng lộng xảo thành chuyên (1)"
Nói xong hắn để Tằng Khánh Hoa khoanh chân ngồi xuống đất, Hoa Tinh ngồi sau lưng hắn, tay phải từ từ đặt lên lưng hắn. Chỉ thấy chân khí đỏ rực bắt đầu hiện lên bên ngoài thân thể Hoa Tinh, trong nháy mắt đã hình thành một lồng khí đỏ rực bao phủ hắn và Tằng Khánh Hoa vào bên trong.
Tử Ngọc Hoa cẩn thận quan sát bốn phía. Đương nhiên mặt Tử Ngọc Hoa khẽ biến, hắn trầm giọng nói: "Dạ Phong, Vô Bính, Vô Phong lập tức đề phòng, có sát khí đang kéo tới đây. Những người khác toàn bộ tập trung lại một chỗ. Người không có võ công, hoặc võ công yếu kém tập trung ở giữa."
Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều cả kinh. Chỉ thấy Dạ Phong, Kiếm Vô Bính và Đao Vô Phong lập tức chia ra ba hướng cùng với Tử Ngọc Hoa mỗi người giữ một phía. Mà những người còn lại, Mai Hương kéo theo Ám Nhu, Trần Lan kéo theo Lý Thải Tú đứng bên cạnh Hoa Tinh. Còn ba nàng Dương Anh, Lãnh Như Thủy và Nguyệt Vô Ảnh đều rút trường kiếm của mình ra, vững vàng che trước mặt đám người Mai Hương.
Tử Ngọc Hoa nhìn mọi người một cái, mở miệng nói: "Vô Phong đại ca đứng ở vị trí của đệ. Dạ đại ca và Vô Bính đại ca chia ra đứng ở hai bên thành hình tam giác bảo vệ các nàng vào giữa. Còn đệ sẽ làm sát thủ, xem xem bọn họ có gì xuất sắc không."
Nói xong thân hình hắn nhoáng lên đã bay ra ngoài ba trượng. Lẳng lặng đứng ở phía trước, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Vô số tiếng kêu quái dị từ xa xa truyền đến. Cẩn thận lắng nghe thì thấy âm thanh này rất đáng sợ, giống như tiếng kêu của động vật lúc bị bẻ gãy xương kêu lên vậy, vô cùng kinh khủng. Mặt trời trên cao tỏa ánh nắng chói chang, nhưng xung quanh lúc này lại không ngừng xuất hiện những cơn âm phong, khí tức âm trầm quỷ dị tràn ngập trong phạm vi ba dặm. Mặt đất lúc này đột nhiên xuất hiện ba ụ đất đang bắn thẳng đến vị trí đám người Hoa Tinh. Chỉ thấy những ụ đất di chuyển với tốc độ rất nhanh, nhanh đến kinh người. Khi đến trước người Tử Ngọc Hoa liền bay vọt lên, trên cành cây có mấy bóng đen bí mật tiếp cận đám người Hoa Tinh, tìm cơ hội ra tay. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Mặt Tử Ngọc Hoa trầm xuống: "Mọi người cẩn thận, đây là ngũ hành độn thuật. Những sát thủ này không hề đơn giản không được xem thường bọn họ. Cẩn thận không với quỷ kế của bọn chúng."
Nói xong, chỉ thấy Tử Ngọc Hoa giơ chân phải lên, cả người lấy chân trái làm trụ xoay một vòng rồi chân phải đạp thật mạnh xuống mặt đất. Chỉ thấy một cỗ lực lượng vô cùng cdi trong nháy mắt truyền ra từ chân phải Tử Ngọc Hoa. Mặt đất bị lực lượng cường đại này công kích đã phát nổ, nhanh chóng kéo dài về phía trước. Trong tiếng nổ, ba bóng đen từ dưới đất bay lên. Ba thanh trường kiếm lấp lóe hào quang mang theo mấy trăm đạo kiếm ảnh hình thành một lưới kiếm đang điên cuồng cuốn về phía Tử Ngọc Hoa.
Vẻ mặt Tử Ngọc Hoa trở nên lạnh lùng, hai tay trong nháy mắt đã biến thành trong suốt, hắn đột nhiên phát ra hơn mười chưởng. Chỉ thấy chưởng lực mạnh mẽ va chạm với những đạo kiếm ảnh này ở giữa không trung, trong nháy mắt sinh ra nổ mạnh. Trong vô số tiếng nổ vang lên, ba bóng người bị bắn bay ra ba hướng. Ba bông hoa máu đẹp đẽ hiện lên trong không trung. Chỉ thấy ba người này vừa rơi xuống đất đã lập tức trốn vào trong đất, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ngay khi Tử Ngọc Hoa giao thủ với ba người này thì ba người Dạ Phong, Kiếm Vô Bính và Đao Vô Phong cũng thấy có sáu người từ trên đỉnh đầu bay xuống. Mấy trăm đạo kiếm ảnh giống như dòng thác hung hãn đổ xuống đầu mọi người. Trong tiếng kiếm rít, mang theo kiếm khí cường đại chém xuống. Dạ Phong và hai người Đao Kiếm nhìn nhau, ba người đồng thời hét lên một tiếng thật lớn. Một đao, một kiếm, song chưởng hình thành một hàng phòng ngự kinh thiên, giống như một tấm chắn vô hình toàn lực ngăn cản công kích từ bên trên. Đao quang, kiếm ảnh trong nháy mắt va chạm với nhau, tiếng kêu rung trời cùng với vài tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong rừng cây. Trong tiếng hét lớn, thân hình Đao Vô Phong bay vọt lên, trường đao mang theo một đạo đao cương dài hơn trượng mang theo tiếng đao ngâm đinh tai nhức óc quét ngang một cái.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người đã bị chém ngang, bắn ra từng vòi máu tươi, nhiễm đỏ bãi cỏ xung quanh. Dưới mặt đất, Dạ Phong và Kiếm Vô Bính mỗi người đối phó hai sát thủ che mặt một cách đơn giản. Nhưng mà ngay khi chúng nữ muốn nhìn sang hai người Dạ Phong và Kiếm Vô Bính thì Tử Ngọc Hoa đột nhiên mở miệng nói: "Mọi người cẩn thận, lần này địch nhân có không dưới mười năm người, hầu hết đều ẩn mình dưới mặt đất. Mọi người phải chú ý mặt đất, cẩn thận quan sát động tĩnh dưới chân mình. Vô Phong đại ca cẩn thận chú ý bầu trời, hai người Dạ đại ca và Vô Bính đại ca lập tức giải quyết bốn người đó. Lúc này rất quan trọng, chúng ta phải ở trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt tất cả kẻ địch. Không cho bọn chúng cơ hội làm bị thương bất cứ ai trong chúng ta."
Ám Nhu và Mai Hương dựa sát vào nhau, nhìn Hoa Tinh lúc này đang vận công chữa thương cho Tằng Khánh Hoa, trong mắt đều lộ ra vẻ bất an. Lúc này nghe thấy Tử Ngọc Hoa nói, Ám Nhu đột nhiên nhớ tới Tiểu Hồng. Không khỏi cười khẽ một tiếng, nhỏ giọng kêu: "Tiểu Hồng mau ra đây bảo vệ chúng ta. Nếu như phát hiện kẻ địch thì hãy tiêu diệt bọn chúng."
Nàng vừa dứt câu thì Hồng tuyến xà đã lặng lẽ xuất hiện trên vai Ám Nhu, cái lưỡi nhỏ khẽ thò ra phát ra âm thanh nho nhỏ.
Đột nhiên Tiểu hồng xà ngẩng đầu lên lập tức tiến vào trạng thái cảnh giới. Trong đôi mắt nhỏ lóe ra một tia quang mang lạnh lõe. Nó nhẹ nhàng bắn ra lao thẳng về một gốc câu đại thụ ở bên trái. Hàn quang lóe lên, hơn mười đạo kiếm quang mang theo tiếng xé gió chém thẳng vào Tiểu Hồng. Trong đám cỏ dại dưới gốc cây đại thụ một bóng đen đứng lên, trường kiếm phát ra vô số kiếm ảnh trong không trung, toàn lực công kích Tiểu Hồng. Nhưng Tiểu Hồng cũng không phải dễ đối phó, thân hình nhanh nhẹ vô cùng, hơn nữa thể hình lại nhỏ nên căn bản khó có thể đề phòng.
Cùng lúc đó, mặt đất xung quanh chúng nữ đồng thời xuất hiện bảy ụ đất đang nhắm về phía các nàng với tốc độ kinh người. Thân hình Tử Ngọc Hoa đứng yên trong không trung, nhìn bảy ụ đất đương nhiên xuất hiện trong mắt hắn lộ ra một tia lạnh lõe. Hai tay huy động trước ngực thật nhanh, chuẩn bị phát động công kích cường đại. Trên bầu trời, Đao Vô Phong quát lên một tiếng, trường đao vẽ ra một vòng tròn trong không trung. Nhất thời một đạo đao cương đỏ rực kèm theo đao mang bá đạo dài mấy trượng xẹt qua xung quanh chúng nữ. Đao phong lướt qua, đao khí mạnh mẽ chém ra một đường rãnh sâu ba thước xung quanh các nàng.
Nhìn thấy Đao Vô Phong đã phát động công kích, Tử Ngọc Hoa bộc phát ra một cỗ khí thế cường đại. Song chưởng cực nhanh phát động công kích nhằm về phía bảy ụ đất đột nhiên mọc lên. Chỉ nghe liên tiếp những tiếng nổ lớn vang lên, vô số máu tươi kèm theo tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp rừng cây. Năm bóng đen từ dưới đất chui lên. Nhưng mời bay lên cách mặt đất được hơn trượng thì đã thấy một đạo kiếm quang chót mắt đang điên cuồng công kích tới. Khiến cho năm người bọn họ không kịp trở tay. Trong nháy mắt đã chém ba người thành mảnh nhỏ. Một kích này đúng là do Kiếm Vô Bính sau khi giết chết hai người kia thấy đúng thời cơ đột nhiên ra tay phát động công kích mạnh mẽ.
"Hưu" một tiếng, một âm thanh quái dị rung trời truyền đến. Chỉ thấy một đạo lưu quang trong nháy mắt đã bắn đến trước người Tử Ngọc Hoa. Tử Ngọc Hoa hơi biến sắc, toàn thân đột nhiên bộc phát ra quang mang màu vàng rực rỡ, một cỗ khí phách vô cùng cường đại trong nháy mắt đã tràn khắp khắp ngóc ngách của rừng câu. Hai tay để trước ngực, trong lòng bàn tay nhất thời xuất hiện một quang cầu vàng rực ngăn cản mũi tên bắn về phía mình. Bởi vì lực lượng mũi tên này quá mạnh khiến cho thân hình Tử Ngọc Hoa buộc phải bay vụt về phía sau. Khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ tái nhợt.
Dưới mặt đất mọi người đều bị mũi tên đột nhiên xuất hiện này làm sợ ngây người. Không ai nghĩ ra rằng kẻ địch lại bố trí nhiều tầng mai phục đến thế, mưu kế hiểm độc người bình thường không thể sánh bằng. Lúc này, Dạ Phong cũng đã giết chết hai kẻ địch. Hắn vừa thấy tình hình của Tử Ngọc Hoa không khỏi cả kinh đang muốn bay lên hỗ trợ. Nhưng một tiếng gió rít kinh người lại truyền đến bắn thẳng về phía Tằng Khánh Hoa trên mặt đất. Xem ra những người này rất có thể là vì Tằng Khánh Hoa mà đến.
Dạ Phong không kịp suy nghĩ, cả người toàn lực bay về phía trước, song trưởng cực nhanh biến ra ba loại nhan sắc khác nhau trước ngực. Tam sắc chưởng mang theo công lực toàn thân đột nhiên đánh ra. Chỉ thấy Dạ Phong liên tiếp đánh ra mười hai chưởng, chưởng kình mạnh mẽ đánh trúng mũi tên đó. Nhưng bởi vì thể tích nhỏ bé, diện tích chịu lực cũng nhỏ cho nên mười hai chưởng liên tiếp của Dạ Phong chỉ làm nó chậm lại tốc độ mà thôi. Căn bản không thể đánh bay mũi tên nhanh như gió này ra ngoài được.
Nhìn thấy mũi tên đang tới gần, Dạ Phong bởi vì công lực tập trung quá nhiều mà trở nên đỏ như máu. Trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh hãi. Dạ Phong điên cuồng hét lên một tiếng, hai tay chồng lên nhau, hắn định dùng hai tay của mình ngăn cản một tên xuyên tâm đó. Chưởng tên chạm nhau, lực lượng cường đại đánh bay Dạ Phong ra ngoài, đồng thời đầu mũi tên sắc bén trong nháy mắt đã xuyên thủng tay trái Dạ Phong.
Bên này, Tử Ngọc Hoa sau khi lui về phía sau ba bước mới có thể đánh bay mũi tên đó ra ngoài. Nhìn phía trước, một cỗ khí thế uy nghiêm bộc phát bên ngoài cơ thể Tử Ngọc Hoa. Thân hình vừa động trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía trước. Tay phải đỡ lấy Dạ Phong, Tử Ngọc Hoa hừ lạnh một tiếng nói: "Người này ngoài có võ công cao cường nhất định cũng có tài cung tiễn kinh người. Nếu không thì mũi tên vừa rồi tuyệt đối cũng không có uy lực đến như vậy. Cẩn thận bảo vệ mọi người, đệ đi xem là ai." Nói xong, cả người giống như một mũi tên bay vụt về phía trước.
Đao Vô Phong sau khi giết chết hai người còn lại, lập tức hạ xuống bên cạnh Dạ Phong, hỏi:
"Thế nào, không sao chứ. Cẩn thận một chút, kẻ địch lần này rất khó đối phó, ngươi giữ mặt sau. Mặt trước có ta và Vô Bính." Nói xong thân hình nhoáng lên một cái đã xuất hiện ở chỗ mà Tử Ngọc Hoa vừa đứng. Giơ ngang trường đao, trong đôi mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.
Kiếm Vô Bính nhìn sang bên trái thấy người ở đó đã bị Hồng tuyến xà cắn bị thương, trúng độc mà chết. Đợt tấn công lần thứ hai của kẻ địch đã thất bại. Dưới mặt đất, hai người Hoa Tinh và Tằng Khánh Hoa vẫn đang được một lồng khí đỏ rực bao phủ, xem ra trong thời gian ngắn cũng chưa thể tỉnh lại. Chúng nữ đều cảnh giác quan sát bốn phía. Dương Anh cao thủ Bách Hoa Môn mặt mày tái nhợt, hiển nhiên đây là lần đầu tiên nàng gặp phải kẻ địch hung tàn ác độc đến như vậy. Sau khi thấy võ công bốn người Tử Ngọc Hoa, nàng mới biết rằng nếu như mình gặp phải kẻ địch như thế này thì ngoại trừ chết chắc không có con đường thứ hai.
Trần Lan thấy tay trái Dạ Phong không ngừng chảy máu vội vàng lấy khăn mùi xoa ra băng bó giúp hắn. Dạ Phong nhìn nàng một cái không nói gì hơn, mà chỉ gật đầu ra vẻ cảm ơn. Bốn phía xung quanh, ngoại trừ vài xác chết ra thì rất yên tĩnh. Điều này càng làm cho mọi người cảm thấy lo lắng trong lòng. Cảm giác yên tĩnh đến đáng sợ này khiến người ta lo lắng.
Ám Nhu nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Hồng, nàng nhìn nó với ánh mắt đầy trìu mến. Đột nhiên Tiểu Hồng đã khôi phục yên tĩnh lại ngẩng đầu lên đứng ở trong lòng bàn tay Ám Nhu, nhìn quanh bốn phía. Ám Nhu thấy thế vội vàng lên tiếng: "Mọi người cẩn thận, Tiểu Hồng phát hiện có tình huống, chúng ta phải cẩn thận đề phòng."
Mọi người nghe thấy vậy đều vận công vào hai tay, cẩn thận quan sát bốn phía.
Ngay khi Ám Nhu vừa dứt lời thì trong đám cỏ dại phát ra tiếng kêu tê tê, một làn khói màu xanh đang bay về phía mọi người. Nguyệt Vô Ảnh kinh hãi kêu lên: "Có độc, là khói độc, mọi người mau bế khí, dùng chưởng lực đánh bay khó độc."
Mọi người nghe thấy liền làm theo. Nhưng Tiểu Hồng trong lòng bàn tay Ám Nhu lại rít lên một tiếng nhỏ, cả người bắn thẳng vào làn khói độc. Chỉ thấy thân hình Tiểu Hồng đột nhiên phồng lên trong không trung, trong nháy mắt đã biến thành một con cự xà dài hơn trượng. Nó mở miệng ra hút toàn bộ làn khói độc vào trong miệng. Mọi người thấy thế không khỏi cảm thấy sửng sốt, đều hạ tay xuống nhìn Tiểu Hồng. Sau trong rừng cây lại truyền ra một tiếng thở dài, hiển nhiên kẻ địch cũng rất kinh ngạc.
Sau tiếng thở dài, tất cả đều biến mất. Sau khi Hồng tuyến xà hấp thu rất nhiều khói độc liền khôi phục lại hình dạng vốn có bay trở lại trong tay Ám Nhu. Mọi người không khỏi cảm thấy vui vẻ trong lòng, không ai nghĩ được rằng Tiểu Hồng lại lợi hại đến vậy. Có thể dễ dàng hóa giải quỷ kế thâm độc nhất của kẻ địch.
Dưới ánh mặt trời chói chang, ánh sáng chói mắt khiến mắt mọi người đau nhức. Mặt trời giữa trưa luôn luôn nóng rực, phả khí nóng tập kích mỗi người. Bên rừng cây, chúng nữ bên cạnh Hoa Tinh đều không cảm thấy nóng một chút nào mà chỉ cảm thấy một luồng khí tức lạnh lõe đang bao phủ xung quanh.
"Chỉ cần có tâm nhất định có thể thành công. Chúng ta tin rằng trời cao sẽ không tha thứ những kẻ tàn ác đó. Muội muội ngươi nhất định sẽ bình an trở lại bên cạnh ngươi."
Tằng Khánh Hoa nhìn Hoa Tinh, nhẹ giọng nói: "Cảm tạ, ta muốn cầu xin ngươi một việc. Mong ngươi có thể để cho Phượng Hoàng thư viện giúp ta tìm muội muội của ta. Cả đời này ta sẽ vô cùng cảm kích ngươi. Một mình ta sợ rằng tìm mười năm nữa cũng phí công vô ích. Ta đã từng nghĩ tìm tứ đại thư viện hỗ trợ. Nhưng đã liên tục gặp trắc trở ở Võ lâm thư viện và Thiên Tinh thư viện khiến ta nản lòng nhụt chút. Lần gặp gỡ này có thể nói là một cơ hội của ta. Bởi vì Cuồng Ngũ để ta tới tìm ngươi, hy vọng ngươi có thể vận dụng thế lực của Phượng Hoàng thư viện giúp ta tìm kiếm muội muội. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà lúc trước ta lại kích động đến vậy."
Mọi người nghe thấy thế mới hiểu vì sao lúc trước hắn lại nói ra như vậy.
Hoa Tinh gật đầu nói: "Được, chuyện này ta đáp ứng ngươi. Ta lập tức cho người truyền lệnh về thư viện tìm kiếm muội muội ngươi trong toàn chốn Võ lâm. Bây giời ngươi nói đến bí mật của Tụ Hoa Cung mà ngươi phát hiện ra đi."
Trên mặt Tằng Khánh Hoa lộ ra vẻ kích động, có thể là hắn không ngờ Hoa Tinh lại đáp ứng một cách dễ dàng như vậy. Điều này khiến hắn cảm thấy sửng sốt. Liếc nhìn mọi người một cái, Tằng Khánh Hoa trầm ngâm một chút, rồi nói: "Đối với Tụ Hoa Cung mà nói, bọn họ vẫn ẩn giấu ở Võ lâm tây bắc, bình thường cũng không có nhiều người biết đến. Cho nên bọn họ bình thường hay cướp đoạt một ít thiếu nữ xinh đẹp bình thường nhưng lại không có người trong Võ lâm truy cứu. Nhưng mà đối với ta mà nói đây là một nỗi đau trong lòng khiến cho ta hiểu được nỗi đau khi mất người thân của những người này. Cho nên trong một lần vô tình ta đã gặp phải chuyện như vậy, ta liền động thân xông ra đòi lại công đạo cho những người bình thường mất đi con gái. Ngay lúc đó ta cũng không biết đến cái tên Tụ Hoa Cung. Mãi cho đến sau này ta từ từ góp nhặt được rất nhiều tư liệu, ta mới phát hiện ra Tụ Hoa Cung này. Đây chính là một tổ chức tà ác lấy việc buôn bán người mà sống. Bọn chúng chuyên môn buôn bán thiếu nữ xinh đẹp. Vì để cho người trong Võ lâm không chú ý, bọn họ không bây giờ động đến người trong Võ lâm. Vì vậy nhiều năm qua vẫn không ai biết đến bí mật của bọn chúng.
Để cứu đi thiếu nữ rơi vào tay chúng, ta từng ba lần lẻn vào một cứ điểm vô cùng bí mật của Tụ Hoa Cung, lẻn vào nghe ngóng tin tức. Nhưng mà hai lần trước đều chỉ nghe ngóng được một chút tin tức vô dụng. Lần thứ ba này ta mới phát hiện ra một bí mật kinh người. Thì ra Tụ Hoa Cung không chỉ đơn giản là bắt cóc thiếu nữ rồi bán đi như vậy. Mặt ngoài bọn chúng bắt cóc thiếu nữ rồi bán ra ngoài quan ngoại thu món lợi kếch sù. Nhưng trên thực tế, Tụ Hoa Cung này còn có một bí mật không muốn ai biết. Bọn chúng có mối quan hệ nhất định với không ít bang phái trong chốn Võ lâm, chuyên môn cung cấp nữ nô xinh đẹp cho các thủ lĩnh các bang phái, để những người này phát tiết thú tính trong lòng. Đương nhiên, mỗi khi bọn họ tiếp xúc với các bang phái Võ lâm này đều dùng một thân phận khác và đều dùng mặt lạ.
Mà những bang phái Võ lâm này thực ra cũng không biết bọn họ cũng là đối tượng của người. Bởi vì người của Tụ Hoa Cung mỗi một lần từ trong các thiếu nữ bắt cóc được tuyển chọn ra một ít nữ tử có tiềm lực, toàn lực lăng nhục khiến bọn họ phải ngoan ngoãn phục tùng. Sau đó lại dùng Thôi tâm bí quyết của ma giáo mê hoặc tâm trí của thiếu nữ này, để các nàng tiến vào nắm vùng trong các Đại bang phái. Qua đó thăm dò được mọi động tĩnh của các bang phái trong chốn Võ lâm. Cung cấp và thu thập tin tức cho Thiên tà giáo, đệ nhất bang phái ngoài quan ngoại, để bang phái này chuẩn bị xâm lấn Võ lâm Trung nguyên, tranh bá Võ lâm. Nói cách khác, Tụ Hoa Cung thực ra chính là một tổ chức tình báo của Thiên tà giáo. Không chỉ thu thập tin tức tình báo cho bọn chúng, còn buôn bán thiếu nữ mà gom góp rất nhiều tài chính cho Thiên tà giáo.
Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người ở đây đều biến sắc. Không ai ngờ được rằng sau lưng Tụ Hoa Cung còn một bí mật kinh người đến vậy. Mặt Hoa Tinh trầm xuống, hắn mặc dù không để ý đến chuyện Thiên tà giáo muốn xâm lấn Trung nguyên. Nhưng nếu như bị dị tộc xâm chiếm, trong lòng hắn cũng cảm thấy rất khó chịu. Quan trọng hơn chính là nếu như Thiên tà giáo thực sự tiến vào Trung nguyên quét nang Võ lâm thì đến lúc đó Phượng Hoàng thư viện cũng sẽ bị cuốn vào trong đó. Hắn cũng bị ép phải đối đầu với Thiên tà giáo.
Nhìn Tằng Khánh Hoa, Hoa Tinh đột nhiên hỏi: "Nói như vậy, Mộc Tây Tạp đệ nhất cao thủ tái ngoại lần này tiến vào Trung nguyên cũng là vì tìm hiểu động tĩnh của Võ lâm Trung nguyên. Hắn lần này tới đây cũng bởi vì có mục đích mà đến. Nếu nói như vậy, lần sau ta gặp phải hắn sẽ làm cho hắn vĩnh viễn lưu lại Trung nguyên, không thể trở về."
Tằng Khánh Hoa nhẹ giọng nói: "Ngươi nói không sai. Mộc Tây Tạp chính là tổng hộ pháp Thiên tà giáo, võ công cực cao. Hắn lần này tới đây chính là muốn thám thính thực hư của Võ lâm Trung nguyên một chút. Đồng thời cũng muốn nhấc lên một cơn mưa máu gió tanh trong Võ lâm Trung nguyên. Làm sao cho cao thủ Võ lâm Trung nguyên tàn sát lẫn nhau, tự suy giảm thực lực của mình.
Dương Anh nghe thấy thế không khỏi biến sắc, tức giận nói: "Thực sự là tâm địa ác độc. Kẻ ác nhân như thế này nếu tiến vào trong phạm vi thế lực của Bách Hoa Môn ta, ta tuyệt dối sẽ không để hắn dễ dàng rời đi."
Mọi người ở một bên đều không nói gì, chỉ là cổ quái nhìn Dương Anh, trong lòng đều đang suy nghĩ chỉ sợ cả Bách Hoa Môn cũng đánh không lại Mộc Tây Tạp.
Hoa Tinh nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Nói cho cùng nếu như các nàng phát hiện ra tung tích của hắn nhớ phải nói cho ta biết. Ta sẽ giúp các nàng đối phó hắn. Ta đang muốn xem xem đệ nhất cao thủ tái ngoại có phải là hữu danh vô thực hay không."
Hoa Tinh cũng không nói thẳng ra là Bách Hoa Môn không có thực lực đối phó Mộc Tây Tạp. Bởi vì hắn không muốn Dương Anh bối rối, nhưng suy nghĩ của hắn và những người khác đều giống nhau.
Tử Ngọc Hoa liếc nhìn Tằng Khánh Hoa, sau đó nhìn sang Hoa Tinh, nhẹ giọng nói: "Đại ca, đệ thấy huynh trước hết giúp hắn chữa thương trước đi. Như vậy lát nữa chúng ta cũng có thể tiếp tục lên đường. Huynh nghĩ sao?"
Hoa Tinh nghe thấy mới nhớ đến việc này.
Nhìn hắn một cái, Hoa Tinh cười nói: "Được rồi việc này để ta làm vậy. Thương tích của hắn rất kỳ lạ, các ngươi mà ra tay sợ rằng lộng xảo thành chuyên (1)"
Nói xong hắn để Tằng Khánh Hoa khoanh chân ngồi xuống đất, Hoa Tinh ngồi sau lưng hắn, tay phải từ từ đặt lên lưng hắn. Chỉ thấy chân khí đỏ rực bắt đầu hiện lên bên ngoài thân thể Hoa Tinh, trong nháy mắt đã hình thành một lồng khí đỏ rực bao phủ hắn và Tằng Khánh Hoa vào bên trong.
Tử Ngọc Hoa cẩn thận quan sát bốn phía. Đương nhiên mặt Tử Ngọc Hoa khẽ biến, hắn trầm giọng nói: "Dạ Phong, Vô Bính, Vô Phong lập tức đề phòng, có sát khí đang kéo tới đây. Những người khác toàn bộ tập trung lại một chỗ. Người không có võ công, hoặc võ công yếu kém tập trung ở giữa."
Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều cả kinh. Chỉ thấy Dạ Phong, Kiếm Vô Bính và Đao Vô Phong lập tức chia ra ba hướng cùng với Tử Ngọc Hoa mỗi người giữ một phía. Mà những người còn lại, Mai Hương kéo theo Ám Nhu, Trần Lan kéo theo Lý Thải Tú đứng bên cạnh Hoa Tinh. Còn ba nàng Dương Anh, Lãnh Như Thủy và Nguyệt Vô Ảnh đều rút trường kiếm của mình ra, vững vàng che trước mặt đám người Mai Hương.
Tử Ngọc Hoa nhìn mọi người một cái, mở miệng nói: "Vô Phong đại ca đứng ở vị trí của đệ. Dạ đại ca và Vô Bính đại ca chia ra đứng ở hai bên thành hình tam giác bảo vệ các nàng vào giữa. Còn đệ sẽ làm sát thủ, xem xem bọn họ có gì xuất sắc không."
Nói xong thân hình hắn nhoáng lên đã bay ra ngoài ba trượng. Lẳng lặng đứng ở phía trước, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Vô số tiếng kêu quái dị từ xa xa truyền đến. Cẩn thận lắng nghe thì thấy âm thanh này rất đáng sợ, giống như tiếng kêu của động vật lúc bị bẻ gãy xương kêu lên vậy, vô cùng kinh khủng. Mặt trời trên cao tỏa ánh nắng chói chang, nhưng xung quanh lúc này lại không ngừng xuất hiện những cơn âm phong, khí tức âm trầm quỷ dị tràn ngập trong phạm vi ba dặm. Mặt đất lúc này đột nhiên xuất hiện ba ụ đất đang bắn thẳng đến vị trí đám người Hoa Tinh. Chỉ thấy những ụ đất di chuyển với tốc độ rất nhanh, nhanh đến kinh người. Khi đến trước người Tử Ngọc Hoa liền bay vọt lên, trên cành cây có mấy bóng đen bí mật tiếp cận đám người Hoa Tinh, tìm cơ hội ra tay. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Mặt Tử Ngọc Hoa trầm xuống: "Mọi người cẩn thận, đây là ngũ hành độn thuật. Những sát thủ này không hề đơn giản không được xem thường bọn họ. Cẩn thận không với quỷ kế của bọn chúng."
Nói xong, chỉ thấy Tử Ngọc Hoa giơ chân phải lên, cả người lấy chân trái làm trụ xoay một vòng rồi chân phải đạp thật mạnh xuống mặt đất. Chỉ thấy một cỗ lực lượng vô cùng cdi trong nháy mắt truyền ra từ chân phải Tử Ngọc Hoa. Mặt đất bị lực lượng cường đại này công kích đã phát nổ, nhanh chóng kéo dài về phía trước. Trong tiếng nổ, ba bóng đen từ dưới đất bay lên. Ba thanh trường kiếm lấp lóe hào quang mang theo mấy trăm đạo kiếm ảnh hình thành một lưới kiếm đang điên cuồng cuốn về phía Tử Ngọc Hoa.
Vẻ mặt Tử Ngọc Hoa trở nên lạnh lùng, hai tay trong nháy mắt đã biến thành trong suốt, hắn đột nhiên phát ra hơn mười chưởng. Chỉ thấy chưởng lực mạnh mẽ va chạm với những đạo kiếm ảnh này ở giữa không trung, trong nháy mắt sinh ra nổ mạnh. Trong vô số tiếng nổ vang lên, ba bóng người bị bắn bay ra ba hướng. Ba bông hoa máu đẹp đẽ hiện lên trong không trung. Chỉ thấy ba người này vừa rơi xuống đất đã lập tức trốn vào trong đất, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ngay khi Tử Ngọc Hoa giao thủ với ba người này thì ba người Dạ Phong, Kiếm Vô Bính và Đao Vô Phong cũng thấy có sáu người từ trên đỉnh đầu bay xuống. Mấy trăm đạo kiếm ảnh giống như dòng thác hung hãn đổ xuống đầu mọi người. Trong tiếng kiếm rít, mang theo kiếm khí cường đại chém xuống. Dạ Phong và hai người Đao Kiếm nhìn nhau, ba người đồng thời hét lên một tiếng thật lớn. Một đao, một kiếm, song chưởng hình thành một hàng phòng ngự kinh thiên, giống như một tấm chắn vô hình toàn lực ngăn cản công kích từ bên trên. Đao quang, kiếm ảnh trong nháy mắt va chạm với nhau, tiếng kêu rung trời cùng với vài tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong rừng cây. Trong tiếng hét lớn, thân hình Đao Vô Phong bay vọt lên, trường đao mang theo một đạo đao cương dài hơn trượng mang theo tiếng đao ngâm đinh tai nhức óc quét ngang một cái.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người đã bị chém ngang, bắn ra từng vòi máu tươi, nhiễm đỏ bãi cỏ xung quanh. Dưới mặt đất, Dạ Phong và Kiếm Vô Bính mỗi người đối phó hai sát thủ che mặt một cách đơn giản. Nhưng mà ngay khi chúng nữ muốn nhìn sang hai người Dạ Phong và Kiếm Vô Bính thì Tử Ngọc Hoa đột nhiên mở miệng nói: "Mọi người cẩn thận, lần này địch nhân có không dưới mười năm người, hầu hết đều ẩn mình dưới mặt đất. Mọi người phải chú ý mặt đất, cẩn thận quan sát động tĩnh dưới chân mình. Vô Phong đại ca cẩn thận chú ý bầu trời, hai người Dạ đại ca và Vô Bính đại ca lập tức giải quyết bốn người đó. Lúc này rất quan trọng, chúng ta phải ở trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt tất cả kẻ địch. Không cho bọn chúng cơ hội làm bị thương bất cứ ai trong chúng ta."
Ám Nhu và Mai Hương dựa sát vào nhau, nhìn Hoa Tinh lúc này đang vận công chữa thương cho Tằng Khánh Hoa, trong mắt đều lộ ra vẻ bất an. Lúc này nghe thấy Tử Ngọc Hoa nói, Ám Nhu đột nhiên nhớ tới Tiểu Hồng. Không khỏi cười khẽ một tiếng, nhỏ giọng kêu: "Tiểu Hồng mau ra đây bảo vệ chúng ta. Nếu như phát hiện kẻ địch thì hãy tiêu diệt bọn chúng."
Nàng vừa dứt câu thì Hồng tuyến xà đã lặng lẽ xuất hiện trên vai Ám Nhu, cái lưỡi nhỏ khẽ thò ra phát ra âm thanh nho nhỏ.
Đột nhiên Tiểu hồng xà ngẩng đầu lên lập tức tiến vào trạng thái cảnh giới. Trong đôi mắt nhỏ lóe ra một tia quang mang lạnh lõe. Nó nhẹ nhàng bắn ra lao thẳng về một gốc câu đại thụ ở bên trái. Hàn quang lóe lên, hơn mười đạo kiếm quang mang theo tiếng xé gió chém thẳng vào Tiểu Hồng. Trong đám cỏ dại dưới gốc cây đại thụ một bóng đen đứng lên, trường kiếm phát ra vô số kiếm ảnh trong không trung, toàn lực công kích Tiểu Hồng. Nhưng Tiểu Hồng cũng không phải dễ đối phó, thân hình nhanh nhẹ vô cùng, hơn nữa thể hình lại nhỏ nên căn bản khó có thể đề phòng.
Cùng lúc đó, mặt đất xung quanh chúng nữ đồng thời xuất hiện bảy ụ đất đang nhắm về phía các nàng với tốc độ kinh người. Thân hình Tử Ngọc Hoa đứng yên trong không trung, nhìn bảy ụ đất đương nhiên xuất hiện trong mắt hắn lộ ra một tia lạnh lõe. Hai tay huy động trước ngực thật nhanh, chuẩn bị phát động công kích cường đại. Trên bầu trời, Đao Vô Phong quát lên một tiếng, trường đao vẽ ra một vòng tròn trong không trung. Nhất thời một đạo đao cương đỏ rực kèm theo đao mang bá đạo dài mấy trượng xẹt qua xung quanh chúng nữ. Đao phong lướt qua, đao khí mạnh mẽ chém ra một đường rãnh sâu ba thước xung quanh các nàng.
Nhìn thấy Đao Vô Phong đã phát động công kích, Tử Ngọc Hoa bộc phát ra một cỗ khí thế cường đại. Song chưởng cực nhanh phát động công kích nhằm về phía bảy ụ đất đột nhiên mọc lên. Chỉ nghe liên tiếp những tiếng nổ lớn vang lên, vô số máu tươi kèm theo tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp rừng cây. Năm bóng đen từ dưới đất chui lên. Nhưng mời bay lên cách mặt đất được hơn trượng thì đã thấy một đạo kiếm quang chót mắt đang điên cuồng công kích tới. Khiến cho năm người bọn họ không kịp trở tay. Trong nháy mắt đã chém ba người thành mảnh nhỏ. Một kích này đúng là do Kiếm Vô Bính sau khi giết chết hai người kia thấy đúng thời cơ đột nhiên ra tay phát động công kích mạnh mẽ.
"Hưu" một tiếng, một âm thanh quái dị rung trời truyền đến. Chỉ thấy một đạo lưu quang trong nháy mắt đã bắn đến trước người Tử Ngọc Hoa. Tử Ngọc Hoa hơi biến sắc, toàn thân đột nhiên bộc phát ra quang mang màu vàng rực rỡ, một cỗ khí phách vô cùng cường đại trong nháy mắt đã tràn khắp khắp ngóc ngách của rừng câu. Hai tay để trước ngực, trong lòng bàn tay nhất thời xuất hiện một quang cầu vàng rực ngăn cản mũi tên bắn về phía mình. Bởi vì lực lượng mũi tên này quá mạnh khiến cho thân hình Tử Ngọc Hoa buộc phải bay vụt về phía sau. Khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ tái nhợt.
Dưới mặt đất mọi người đều bị mũi tên đột nhiên xuất hiện này làm sợ ngây người. Không ai nghĩ ra rằng kẻ địch lại bố trí nhiều tầng mai phục đến thế, mưu kế hiểm độc người bình thường không thể sánh bằng. Lúc này, Dạ Phong cũng đã giết chết hai kẻ địch. Hắn vừa thấy tình hình của Tử Ngọc Hoa không khỏi cả kinh đang muốn bay lên hỗ trợ. Nhưng một tiếng gió rít kinh người lại truyền đến bắn thẳng về phía Tằng Khánh Hoa trên mặt đất. Xem ra những người này rất có thể là vì Tằng Khánh Hoa mà đến.
Dạ Phong không kịp suy nghĩ, cả người toàn lực bay về phía trước, song trưởng cực nhanh biến ra ba loại nhan sắc khác nhau trước ngực. Tam sắc chưởng mang theo công lực toàn thân đột nhiên đánh ra. Chỉ thấy Dạ Phong liên tiếp đánh ra mười hai chưởng, chưởng kình mạnh mẽ đánh trúng mũi tên đó. Nhưng bởi vì thể tích nhỏ bé, diện tích chịu lực cũng nhỏ cho nên mười hai chưởng liên tiếp của Dạ Phong chỉ làm nó chậm lại tốc độ mà thôi. Căn bản không thể đánh bay mũi tên nhanh như gió này ra ngoài được.
Nhìn thấy mũi tên đang tới gần, Dạ Phong bởi vì công lực tập trung quá nhiều mà trở nên đỏ như máu. Trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh hãi. Dạ Phong điên cuồng hét lên một tiếng, hai tay chồng lên nhau, hắn định dùng hai tay của mình ngăn cản một tên xuyên tâm đó. Chưởng tên chạm nhau, lực lượng cường đại đánh bay Dạ Phong ra ngoài, đồng thời đầu mũi tên sắc bén trong nháy mắt đã xuyên thủng tay trái Dạ Phong.
Bên này, Tử Ngọc Hoa sau khi lui về phía sau ba bước mới có thể đánh bay mũi tên đó ra ngoài. Nhìn phía trước, một cỗ khí thế uy nghiêm bộc phát bên ngoài cơ thể Tử Ngọc Hoa. Thân hình vừa động trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía trước. Tay phải đỡ lấy Dạ Phong, Tử Ngọc Hoa hừ lạnh một tiếng nói: "Người này ngoài có võ công cao cường nhất định cũng có tài cung tiễn kinh người. Nếu không thì mũi tên vừa rồi tuyệt đối cũng không có uy lực đến như vậy. Cẩn thận bảo vệ mọi người, đệ đi xem là ai." Nói xong, cả người giống như một mũi tên bay vụt về phía trước.
Đao Vô Phong sau khi giết chết hai người còn lại, lập tức hạ xuống bên cạnh Dạ Phong, hỏi:
"Thế nào, không sao chứ. Cẩn thận một chút, kẻ địch lần này rất khó đối phó, ngươi giữ mặt sau. Mặt trước có ta và Vô Bính." Nói xong thân hình nhoáng lên một cái đã xuất hiện ở chỗ mà Tử Ngọc Hoa vừa đứng. Giơ ngang trường đao, trong đôi mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.
Kiếm Vô Bính nhìn sang bên trái thấy người ở đó đã bị Hồng tuyến xà cắn bị thương, trúng độc mà chết. Đợt tấn công lần thứ hai của kẻ địch đã thất bại. Dưới mặt đất, hai người Hoa Tinh và Tằng Khánh Hoa vẫn đang được một lồng khí đỏ rực bao phủ, xem ra trong thời gian ngắn cũng chưa thể tỉnh lại. Chúng nữ đều cảnh giác quan sát bốn phía. Dương Anh cao thủ Bách Hoa Môn mặt mày tái nhợt, hiển nhiên đây là lần đầu tiên nàng gặp phải kẻ địch hung tàn ác độc đến như vậy. Sau khi thấy võ công bốn người Tử Ngọc Hoa, nàng mới biết rằng nếu như mình gặp phải kẻ địch như thế này thì ngoại trừ chết chắc không có con đường thứ hai.
Trần Lan thấy tay trái Dạ Phong không ngừng chảy máu vội vàng lấy khăn mùi xoa ra băng bó giúp hắn. Dạ Phong nhìn nàng một cái không nói gì hơn, mà chỉ gật đầu ra vẻ cảm ơn. Bốn phía xung quanh, ngoại trừ vài xác chết ra thì rất yên tĩnh. Điều này càng làm cho mọi người cảm thấy lo lắng trong lòng. Cảm giác yên tĩnh đến đáng sợ này khiến người ta lo lắng.
Ám Nhu nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Hồng, nàng nhìn nó với ánh mắt đầy trìu mến. Đột nhiên Tiểu Hồng đã khôi phục yên tĩnh lại ngẩng đầu lên đứng ở trong lòng bàn tay Ám Nhu, nhìn quanh bốn phía. Ám Nhu thấy thế vội vàng lên tiếng: "Mọi người cẩn thận, Tiểu Hồng phát hiện có tình huống, chúng ta phải cẩn thận đề phòng."
Mọi người nghe thấy vậy đều vận công vào hai tay, cẩn thận quan sát bốn phía.
Ngay khi Ám Nhu vừa dứt lời thì trong đám cỏ dại phát ra tiếng kêu tê tê, một làn khói màu xanh đang bay về phía mọi người. Nguyệt Vô Ảnh kinh hãi kêu lên: "Có độc, là khói độc, mọi người mau bế khí, dùng chưởng lực đánh bay khó độc."
Mọi người nghe thấy liền làm theo. Nhưng Tiểu Hồng trong lòng bàn tay Ám Nhu lại rít lên một tiếng nhỏ, cả người bắn thẳng vào làn khói độc. Chỉ thấy thân hình Tiểu Hồng đột nhiên phồng lên trong không trung, trong nháy mắt đã biến thành một con cự xà dài hơn trượng. Nó mở miệng ra hút toàn bộ làn khói độc vào trong miệng. Mọi người thấy thế không khỏi cảm thấy sửng sốt, đều hạ tay xuống nhìn Tiểu Hồng. Sau trong rừng cây lại truyền ra một tiếng thở dài, hiển nhiên kẻ địch cũng rất kinh ngạc.
Sau tiếng thở dài, tất cả đều biến mất. Sau khi Hồng tuyến xà hấp thu rất nhiều khói độc liền khôi phục lại hình dạng vốn có bay trở lại trong tay Ám Nhu. Mọi người không khỏi cảm thấy vui vẻ trong lòng, không ai nghĩ được rằng Tiểu Hồng lại lợi hại đến vậy. Có thể dễ dàng hóa giải quỷ kế thâm độc nhất của kẻ địch.
Dưới ánh mặt trời chói chang, ánh sáng chói mắt khiến mắt mọi người đau nhức. Mặt trời giữa trưa luôn luôn nóng rực, phả khí nóng tập kích mỗi người. Bên rừng cây, chúng nữ bên cạnh Hoa Tinh đều không cảm thấy nóng một chút nào mà chỉ cảm thấy một luồng khí tức lạnh lõe đang bao phủ xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.