Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 86: Mưa Gió Lạc Dương

Tâm Mộng Vô Ngân

24/06/2016

Thành Lạc Dương vẫn vô cùng phồn hoa. Đối với một thành lớn như thế này với hơn trăm vạn nhân khẩu mà nói, đột nhiên có thêm khoảng mấy ngàn người, cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy. Ngày mai, Mẫu Đơn hoa hội tại thành Lạc Dương chính thức bắt đầu, cho nên hôm nay trong ngoài thành đều trở nên náo nhiệt Phi thường. Dù dân chúng bình thường, hay những tao nhân mặc khách kéo đến thưởng hoa, hay là người trong võ lâm đi chăng nữa, cũng đều có vẻ thập phần hưng phấn. Tuy nhiên, lẩn khuất đâu đó bên trong sự náo nhiệt đó lại ẩn dấu những sự tình mà không phải ai cũng biết.

Bên trong Bạch Mã tự, Lạc Dương thành, chủ trì Hải Vân đại sư đang tiếp một vị bạch y thiếu niên trong thiện phòng. Trong căn phòng chỉ duy có hai người, ngoài ra không còn ai khác. Bạch y thiếu niên, ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt tuấn tú, luôn tự tin mỉm cười một cách rất tự nhiên. Bạch y thiếu niên mở lời: "Sư thúc, hôm nay có tin tức gì mới không?"

Hải Vân đại sư nhìn vị thiếu niên này, đây là thiên tài kiệt xuất trăm năm khó gặp của Thiếu Lâm tự, trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác tự hào, bởi đây chính là hy vọng, là tương lai của Thiếu Lâm tự. Hải Vân đại sư ôn tồn đáp: "Môn hạ tăng nhân truyền đến những tin tức như sau, thành Lạc Dương giờ đây đã tụ tập gần bốn ngàn người trong võ lâm. Trong những người này, chính thức đến xem Mẫu Đơn hoa hội chưa đến ba phần, chỉ có gần ngàn nguời mà thôi. Những người còn lại, có đến tám phần đều vì cẩm hạp mà đến, còn lại một phận nhỏ thì đang lưu ý đến động tĩnh của Long Môn thạch quật. Võ lâm tứ đại bang phái đều đã tề tụ trong thành Lạc Dương, tất cẩ đều vì cái cẩm hạp kia tranh đoạt không nhân nhượng.

Ngoại trừ tứ đại bang phái, Võ Đang và Hoa Sơn vì có mối liên hệ mật thiết với hoa hội, cũng đang bí mật hoạt động. Mà những người đáng chú ý nhất, lại là những thiểu niên cao thủ tương đối nổi danh, đang trọ trong các nhà nghỉ của Lạc Dương thành. Một trong những người này, nổi danh nhất là Địa Bảng đệ nhất, Lý Dục, và đang nổi lên trong võ lâm gần đây là phượng hoàng đặc sứ Hoa Tinh. Họ cũng đang thăm dò động tĩnh trong thành. Đối với Hoa Tinh, theo thông tin nhân được thì trước mắt họ chỉ đến để hội hoa Mẫu Đơn lần này, vì thế mục đích chủ yếu của họ, chúng ta tạm thời còn chưa tra ra được.

Ngoài Lý Dục, Hoa Tinh, còn có bạch y thiếu niên thần bí La Văn, hắc y thiếu niên Dạ Phong. Hành động của Dạ Phong lại rất khó dò, khiến chúng ta không thể lần ra mục đích của người đó được. Còn lại là những nữ nhân trên Bách Hoa Phổ, có là vì thưởng hoa mà tới. Cuối cùng có mấy người, biểu hiện cũng tương đối cổ quái, hình như là, là Vô Mao lão đạo. Mặt khác, còn có ba người rất quỷ dị, một người được gọi là Lục Nhãn Tà Thần, và hai kẻ thuộc hạ, một người là Đoạn Thiên Sát, còn người kia là Hồng Thiên Hùng. Ba người này đang ở trong một toà nhà lớn ở giữa thành, không rõ động tĩnh.

Người thứ hai đang ở thành đông, danh tự là Quỷ Thư Sinh, lòng dạ thâm trầm, độc ác vô song, đây là loại người thập phần khó lường. Quỷ Thư Sinh có một tùy tùng, bài danh thứ ba trên Địa Bảng lần thứ nhất, được võ lâm xưng tụng là Quyền Chưởng Song Tuyệt Đỗ Lực. Hai người đã ẩn mình ở đây từ mấy tháng trước, hành tung quỷ bí, ngay cả Võ Lâm thư viện cũng không tra ra tung tích bọn họ.

Cuối cùng có một người, mới đến vào buổi chiều hôm nay, người che dấu tung tích rất kỹ càng, trên mặt mang theo một lớp khăn che, thỉnh thoảng mới hé lộ ra là môt chiếc mặt nạ, giống như là mặt nạ Tu La vậy, không ai hay biết lai lịch và thân phận của người này. Những người này tập trung trong thành, chắc chắn sẽ không được bình yên nữa rồi. Đồng thời những động thái của chúng ta cũng ảnh hưởng rất lớn đến đại cục, con phải lưu ý một chút. Đối với sự tình của Thiếu Lâm, chúng ta nhất định phải tới tương trợ mới được, quyết được không để nó rơi vào tay người ngoài."

Bạch y thiếu niên khẽ cau mày, nhưng rất nhanh lấy lại sự tự tin. Thiếu niên khẽ cười nói: "Điểm ấy tạm thời không cần lo lắng, con đã có diệu kế. Đối với chuyện đó nằm trong Long Môn thạch quật, con sẽ gia tăng tìm kiếm, cần phải khiến cho người khác chú ý đến trước, tương trợ tìm kiếm, mang về Thiếu Lâm. Hành động của chúng ta bây giờ, chính là chú ý đến động tĩnh những người xung quanh từng thời từng khắc, điểm mấu chốt ở đây, chính là chúng ta phải chi ra thật nhiều tiền, trọng thưởng cho họ, như vậy mới lấy cái đó về tay đuợc. Đồng thời phải để ý đến gã Hoa Tinh kia. Nghe nói hắn là đặc sứ đầu tiên của Phượng Hoàng thư viện, võ công cực cao, rốt cuộc hắn vì mục đích gì mà đến, chúng ta nhất định phải tra cho rõ ràng. Bây giờ con đến Long Môn thạch quật trước một bước, có chuyện gì hãy thông báo cho con biết." Dứt lời, đứng dậy rời đi.

Hải Vân đại sư nhìn hắn, lẩm bẩm: "Mục Phong, mọi chuyện đều phải cẩn thận." Nguyên lai bạch y thiếu niên này chính là thiếu niên cao thủ kiệt xuất nhất của Thiếu Lâm tự, Nhân Nghĩa Song Tuyệt Thư Sinh Mục Phong, danh chấn Lạc Dương. Xem ra, truyền thuyết Long Môn thạch quật cất dấu cái gì đó, đích thực là sự thật. Mục Phong cũng vì cái đó mà tới.

Trong thành Lạc Dương, mấy ngàn võ lâm nhân sĩ, sóng ngầm mãnh liệt, mấy ngàn võ lâm nhân sĩ, lòng dạ khó lường, đều đang chằm chằm truy tìm động tĩnh cẩm hạp. Trên đường lớn, một người cao hơn những người khác cả cái đầu, ai cũng dễ dàng phát hiện ra, đang thong thả bước đi. Trên mặt người này mang mặt chiếc khăn, ẩn hiện ở trong lớp khăn là một cái mặt nạ Tu La. Đôi mắt lạnh lẽo, sắc bén tựa lưỡi dao, khiến nguời khác nhìn vào mà không thể không hoảng tâm loạn ý, không dám nhìn hắn lâu. Toàn thân lại bức ra một lực tà khí âm trầm quỷ dị, thực khiến ai ai cũng hãi hùng.

Ở phía xa xa đằng sau người này, thấp thoáng vài người đang đi theo, tất cả đều là những nhân sĩ nổi danh trong chốn võ lâm, nhìn điệu bộ thì thấy tất cả đều cảm thấy hứng thú đối với vị võ lâm cao thủ này. Trong những người đó, còn có đệ tử của Võ Lâm thư viện và Phượng Hoàng thư viện ở xa hơn nữa đang thăm dò động tĩnh của nhân vật thần bí đó. Trừ những nguời này ra, thì có Xuất Trần đạo trưởng của phái Võ Đang, Doanh Phong của phái Hoa Sơn, Nhất Kiếm Chấn Giang Nam Viên Phong của Thiên Nhất Giáo, Thiết Trảo Vô Tình Nghiêm Tùng của Phi Ưng Giáo, cũng đang che dấu hành tung ở những nơi bí mật gần đó. Có ba người không hề giấu diếm thân phận, một là Dạ Phong, người thứ hai là Vô Mao lão đạo, người thứ ba là thuộc hạ của Lục Nhãn Tà Thần, Tàn Mi Tẩu Đoạn Thiên Sát. Tất cả vẫn theo sát thần bí nhân đeo Tu La mặt nạ, lát sau đã đến Tam Giang tửu lâu.

Hồi lâu sau, trên tửu lâu, mọi người đột nhiên phát hiện, người thần bí đó vô thanh vô tức biến mất. Thực sự là tà môn, rõ ràng thấy hắn đang ở đây, chỉ cách có vài bước chân, lập tức biến mất không thấy tung ảnh đâu, thực sự là ngoài sức tưởng tượng. Vô Mao lão đạo, đứng trên Tam Giang tửu lâu, thoáng biến sắc, liếc sang cách đó không xa là Dạ Phong. Lão đạo cất tiếng: "Xuất đạo tới nay, lần đầu tiên lão đạo ta gặp được nhân vật tà môn đến nhường này, hắn thực sự không đơn giản. Dạ Phong, ý ngươi thế nào?"

Trong mắt Dạ Phong lộ vẻ ngạc nhiên, đáp: "Người này đích xác tà dị, sợ rằng nhìn khắp thiên hạ cũng không có được bao nhiêu. Cả thành Lạc Dương này, ta thấy hắn là người thứ hai, người thứ nhất ta gặp được là hôm qua ở trong thành." Nói đến đó thì ngừng lại rồi liếc qua Đoạn Thiên Sát đang thong thả rời đi.

Đợi đến khi Đoạn Thiên Sát hoàn toàn khuất dạng, Dạ Phong mới tiếp lời: "Kẻ tà dị thứ nhất chính là chủ nhân của tên Đoạn Thiên Sát vừa rồi. Người đó có một đôi mắt màu xanh biếc, chốc chốc lại lóe lên ánh sáng quỷ dị. khí tức thập phần âm trầm quỷ dị, cực kỳ đáng sợ. Ta đã từng được chứng kiến, một gã hắc y Tu La cùng người đó giao đấu một chiêu, phải thụ trọng thương mà chạy. Người đó thực lực cường hoành, là kẻ lợi hại nhất mà ta từng thấy qua, so với người người đeo mặt nạ Tu La này cũng không hơn không kém bao nhiêu.



Vô Mao lão đạo chợt trở nên kinh hãi vô cùng. Lão đạo hỏi dồn: "Ngươi dám chắc là người có đôi mắt màu xanh biếc đúng không?"

Dạ Phong gật đầu xác nhận: "Ta đã thấy đôi mắt màu xanh biếc, lóe lên những tia sáng rất hấp dẫn."

Sắc mặt Vô Mao lão đạo đại biến lẩm bẩm không ngừng: "Không thể ngờ được lại là hắn, thực khiến kẻ khác phải giật mình. Người mà ngươi nói chính là một trong Ngũ Dị Thần Châu, thập phần thần bí trong chốn võ lâm, Lục Nhãn Tà Thần. Thần Châu Ngũ Dị vốn thành danh từ sáu mươi trước, khi đó còn chưa có Thiên Bảng, năm người này chính là năm người tà môn nhất thiên hạ. Mỗi người đều có võ công thập phần cao minh, tuy nhiên võ công của bọn họ là một loại võ học tà ác đến cùng cực, người người khiếp sợ. Trong Ngũ Dị thì Lục Nhãn Tà Thần bài danh thứ tư. Hắn sở hữu môn tuyệt thế ma công, Bích Nhãn Đoạt Hồn, cực kỳ âm độc và bá đạo, nếu ngươi có gặp, thì nhớ phải cẩn thận.

Dạ Phong vừa nghe xong, sắc mặt có chút thay đổi, trầm tư nói: "Đa tạ, ta sẽ cẩn thận. Hoa Tinh đã đến Lạc Dương, đang ở Mẫu Đơn các, nếu như ngươi không hãy đến gặp hắn. Ta đi trước đây." Nói xong liền rời đi.

Vô Mao lão đạo nhìn Dạ Phong, trong lòng thầm nhủ: "Tiểu tử, mong rằng ngươi đừng quá tự tin, người khác không biết gì về ngươi, nhưng ngươi đừng hòng qua mặt lão đạo ta. Trên đời này, ngoại trừ Hoa Tinh ra, chỉ cần ta liếc ngang, cơ hồ đã đoán ra vài phần thân phận của mỗi người rồi, ngay cả tiểu tử ngươi cũng không ngoại lê."

Vô Mao lão đạo nhìn quanh quất bốn phía, đoạn cười ha hả: "Ta còn phải đi tìm tiểu tử Hoa Tinh để say sưa với hắn mới được, khà khà, đi."

Lại nói hai người Xuất Trần của phái Võ Đang và Thiết Trảo Vô Tình Nghiêm Tủng của Phi Ưng Giáo, vừa nhìn thấy người đeo mặt nạ Tu La, liền trở nên tim đập chân run. Họ vĩnh viễn không tài nào quên được sự tình phát sinh trong sơn trang ngày đó, đặc biệt là Nghiêm Tủng, hắn từng thoát khỏi tay người đeo mặt nạ Tu La này một mạng, lúc này vừa thấy hắn, cả người nhất thời đều sợ đến thất thần. Một cảm giác sợ hãi từ sâu thẳm cứ lan dần ra khắp châu thân, khiến hai người đều trở về, đem tin tức này nói cho đồng môn, để mọi người phòng bị cái tên quái vật đó.

Trong khi những người này theo dõi thần bí nhân, Thông Thiên Môn thấy cơ hội thuận lợi đến, liền phát động tập kích hai Nhất giáo và Phi Ưng Giáo, đều là mặc trang phục của đệ tử hai giáo, tiến hành đánh lén, nhằm thi triển kế Giá Họa Giang Đông. Mặt khác, Thông Thiên Môn ngoại trừ phái nhân thủ đi tập kích đệ hai giáo phái, lại còn phái không ít nhân thủ đi tập kích hai phái Hoa Sơn và Võ Đang với quy mô nhỏ nhưng trải rộng ở nhiều nơi, chủ yếu để phân tán sự chú ý của mọi người.

Chính vì thế, thành Lạc Dương nhất thời trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người đều đoán già đoán non, đến tột cùng là ai đang âm thầm thao túng việc này. Các tốp nhân mã ngay lập tức chuyển sang đề phòng rất cẩn mật, ngăn ngừa không để người khác thừa lúc đánh lén mình. Lúc này, vì sự tập kích của Thông Thiên Môn, mà nhân số tử vong của hai giáo phái Nhất giáo và Phi Ưng Giáo tăng lên không ngừng, khiến cho hai giáo tạm thời sinh ra cảnh minh tranh ám đấu. Còn hai phái Hoa Sơn và Võ Đang thì phải chịu tổn thất không lớn lắm.

Lại nói, theo sự phân phó của Hoa Tinh, Mai Hương vội vàng tìm đến kết giao với hai tỷ muội kia. Mai Hương đi xuyên qua mấy tòa biệt viện ở phía sau, tới biệt viện mà Quý Nguyệt Mai và Liên Phượng đang trọ. Hiện giờ, Quý Nguyệt Mai và Liên Phượng đều đã đi vắng…, cả tòa biệt viện chỉ còn lại có hai tỷ muội ở đó.

Mai Hương vừa đặt chân vào biệt viện, đã thấy trong một tiểu đình của biệt viện, có hai thiếu nữ đang ngồi đó. Quan sát bóng lưng, thì nhận ra là hai tiểu nữ nhờ vào trang phục quần áo, thế nhưng lại giống nhau như đúc, không biết sau này lớn lên có giống nhau như vậy hay không nữa. Mai Hương điểm lên nét mặt một nụ cười rạng rỡ đoạn thướt tha tiến đến.

Có lẽ tiếng bước chân của Mai Hương quá lớn, mà hai tiểu nữ đó bất giác chú ý. Chỉ có một tiểu nữ xoay người lại, im lặng nhìn Mai Hương, ánh mắt rất ngạc nhiên. Nhưng sau khi quan sát kỹ Mai Hương, thì tia cảnh giác trong đôi mắt dần dần phai nhạt, rồi chuyển thành nghi vấn, tựa hồ đang thắc mắc là Mai Hương tới đây làm gì.

Mai Hương vừa thấy tiểu nữ đó xoay người lại, không khỏi ngẩn ngơ, khẽ than thầm trong miệng: "Đẹp quá, thực sự là khiến nguời ta phải giật mình." Tiểu nữ này khoảng độ mười lăm, mười sáu tuổi, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt chớp chớp lung linh ướt át đến say đắm lòng người, vô cùng hấp dẫn người đối diện. Ngũ quan tinh trí, phấn điêu ngọc trác, lâu lâu lại hiện lên một đôi má lúm đồng tiền, khóe miệng nhếch lên mỉm cười khiến người khác phải điên đảo thần hồn, thần thái rạng ngời, xinh đẹp tuyệt trần. Toàn thân tỏa ra làn hương khiến cho người ta xuất hiện một cảm giác mỹ miều mà điềm đạm, êm đềm mà thư thái, phiêu lãng mà thanh cao.



Mai Hương ngẩn người ra ngắm tiểu nữ này đến ngây dại. Không thể tưởng được lại có một tiểu nữ đẹp đến nhường vậy, chỉ mới chừng đó tuổi thôi mà đã lôi cuốn đến thế, đợi đến vài năm nữa, khi đã thành thục rồi, thì sẽ càng cực kỳ hấp dẫn hơn nữa. Mai Hương lấy lại tinh thần, nhận ra thái độ thắc mắc của tiểu nữ đó, ôn nhu lên tiếng: "Tiểu muội muội dễ thương, tỷ gọi là Mai Hương, cũng ở trong Mẫu Đơn các này. Hôm nay nhàn rỗi quá, cho nên đi dạo xung quanh một lát, không ngờ lại gặp hai muội ở nơi đây, như vậy cũng là có duyên. Không bằng chúng ta ngồi với nhau trò chuyện?"

Tiểu nữ xinh đẹp đó hy hy cười, điệu bộ hấp dẫn đủ để mê đảo tất cả nam nhân trong thiên hạ: "Thì ra là Mai tỷ tỷ, mời tỷ ngồi, muội và muội muội cũng chỉ ngồi chơi thôi, ban ngày không có việc gì làm, chỉ biết ngồi ngây ngốc ở đây để hít khí trời thôi. Tỷ tỷ ở đây một mình thôi sao?"

Mai Hương đi đến trước mặt hai tiểu nữ hài, vừa nhìn thấy, Mai Hương liền như mất hồn. Không ngờ trên đời thực có người giống nhau như đúc, quả là quá thần kỳ mà. Hai tỷ muội này chẳng những có trang phục giống nhau, ngay cả bề ngoài cũng giống nhau như tạc, một điểm không phân biệt được ai với ai. Mai Hương nhìn thật lâu, sao tìm mãi cũng chẳng ra sự bất đồng giữa hai người, không thể không tán thưởng: "Thực sự là quá ư thần kỳ, hai muội muội lại giống nhau như đúc vậy, tỷ tìm mãi cũng chẳng ra điểm khác nhau. Hoàn toàn không nhận ra ai là tỷ tỷ, ai là muội muội nữa."

Hai tiểu nữ hài kiều diễm nghe vậy, cùng nhau mỉm cười, thực sự là giống nhau đến không ngờ. Tiểu nữ ở phía bên tả mở lời: "Mai tỷ tỷ mời ngồi, muội là tỷ tỷ, tên là Đồng Tâm, còn đây là muội muội, tên là Đồng Ý."

Mai Hương sững sờ, lẩm bẩm: "Đồng Tâm, Đồng Ý, thật là người cũng như tên. Chẳng những bên ngoài giống nhau, mà cả tâm ý cũng tương thông, thực sự là kỳ diệu. Hôm nay, được gặp hai muội muội, tỷ thực là cao hứng, chúng ta có thể kết giao tỷ muội hay không, sau này có sự tình gì có thể tìm tỷ. Cho dù tỷ không giúp được, thì có Hoa Tinh ở cùng tỷ cũng có thể tương trợ hai muội, khả năng của huynh ấy lợi hại vô cùng, không một ai dám chọc đến huynh ấy đâu."

Đồng Tâm cười nói: "Đa tạ hảo ý của Mai tỷ tỷ, chỉ cần tỷ xem chúng muội là tỷ muội, sau này chúng ta tự nhiên là tỷ muội của nhau. Có rất nhiều chuyện, còn muốn nhờ tỷ tỷ trợ giúp một chút. Đối với đại danh của Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh, chúng muội đã sớm nghe nói rồi, đến khi ấy sẽ phải nhờ tỷ tỷ đó, có một số việc thực sự phải nhờ Hoa Tinh huynh hỗ trợ. Khi đó mong rằng tỷ tỷ có thể nói tốt giúp vài câu."

Mai Hương nhìn hai tỷ muội, thích thú đáp: "Yên tâm, ta sẽ giúp hai muội muội. Kỳ thực đối với hai muội muội xinh đẹp như thế này, chắc chắn rằng thiên hạ không có bao nhiều đủ khả năng cự tuyệt việc giúp đỡ đâu. Còn Hoa Tinh huynh á, huynh ấy rất hay giúp đỡ người, đặc biệt là đối với những mỹ nữ xinh đẹp như hai muội muội kìa." Nói đến đây, Mai Hương chợt dừng lại, suy nghĩ. "Vì cái gì Hoa Tinh biết, nơi này có hai tỷ muội xinh đẹp như vậy chứ, quả là kỳ quái?"

Đồng Tâm nhìn Mai Hương, cười hy hi: "Tỷ tỷ đã quá tán dương hai muội rồi, hai muội đều chỉ là hai nha đầu ngốc mà thôi, sao dám so bì với tỷ tỷ kiều diễm, một đại mỹ nữ trên Bách Hoa Phổ, được chứ. Chúng muội bất quá chỉ là những nha đầu không hiểu chuyện mà thôi.

Mai Hương nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của hai tỷ muội, ôn nhu nói: "Chỉ là hai muội không có được người khác trông thấy mà thôi, nếu không đã bài danh trên Bách Hoa Phổ rồi, tỷ tỷ này nhất định sẽ bị hai muội đẩy xuống ngay. Sao hai muội lại đến nơi này?"

Đồng Ý vẫn lặng thinh, chỉ duyên dáng nhìn Mai Hương. Đồng Tâm than nhẹ một tiếng, trả lời: "Tới nơi này, cũng chỉ là bất đắc dĩ. Trên người của muội muội đây có bệnh, muội muội đưa muội ấy đi đến đây tìm thầy thuốc, tiếc là ở đây không hiếm đại phu, nhưng đều thúc thủ vô sách đối với bệnh của muội ấy. Xem tình hình này, chúng muội đã đến Lạc Dương một chuyến uổng công rồi, có lẽ sắp phải đi nơi khác thôi. Đợi đến khi Lạc Dương yên ổn trở lại, mới rời chỗ này, đi đến nơi khác tầm y."

Sắc mặt Mai Hương thay đổi, rồi dần dần biểu hiện vẻ đồng cảm, dịu dàng an ủi: "Không thể tưởng được Đồng muội muội thiên tư mỹ lệ như vậy, thế nhưng trong người lại có bệnh, thực sự khiến người khác thương cảm. Yên tâm đi, hai muội muội nhất định sẽ tìm được đại phu giỏi, chữa trị khỏi bệnh cho Đồng muội muội. Chờ tỷ về hỏi Hoa Tinh, nhờ huynh ấy yêu cầu người của Phượng Hoàng thư viện đi tìm kiếm, nơi này nếu đại phu nào có y thuật cao minh, thì huynh ấy sẽ nói lại cho.

Đồng Tâm vội cảm ơn: "Vậy đa tạ tỷ tỷ, chúng muội cảm kích vô cùng." Mai Hương cười đáp: "Chúng ta đã là tỷ muội, không cần phải băn khoăn. Hay là tỷ kể những truyền kỳ thú vị về Hoa Tinh cho hai muội nghe nhé, rất là hay, cam đoan khi hai muội muội nghe xong, sẽ cười không ngớt đó." Đoạn Mai Hương thuật lại những sự tình khôi hài của Hoa Tinh cho Đồng Tâm, Đồng Ý nghe, làm cho hai tỷ muội cười rộ mãi không thôi. Nhất thời, trong tiểu đình, tràn ngập vô số tiếng cười đùa vui vẻ, không khí thân ái chan hòa khắp nơi, từ từ đưa họ trở thành bạn tốt của nhau. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Thực ra Mai Hương còn không để ý đến những vấn đề trọng yếu về hai tỷ muội trẻ tuổi, xinh đẹp này. Họ một mạch đi thẳng đến Lạc Dương thành, sao lại không thấy tin tức gì truyền ra. Hơn nữa, chẳng lẽ dọc đường đi các tiểu nữ này không gặp cường hào ác bá, mấy tên đó không lẽ không có ý đồ nào với các nàng? Hai tiểu nữ này đi được đến đây, đủ thấy các nàng không đơn giản, trên người nhất định còn cất giấu một bí mật không muốn người khác biết. Chỉ là Mai Hương không lưu ý đến những điểm này, không phải vì nàng khinh thường không màng đến, mà là do nàng còn chưa đủ kinh nghiệm để thấu đáo mọi chuyện mà thôi.

Song, đối với sự xuất hiện của hai tỷ muội, sẽ mang đến cho võ lâm, hoặc là mang đến cho Hoa Tinh những rắc rối gì đây? Thân phận các nàng, đang ẩn chứa bí mật gì đây? Lúc này mà nói, thì không ai nói rõ được. Nhưng tin tưởng rằng sẽ có một ngày biết được thôi, chứ sao? Tuy nhiên lúc ấy, có lẽ xảy ra rất nhiều sự tình, nhưng đều thuận theo một quy luật định sẵn vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Ngộ Chi Lữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook