Chương 65: Trọng Sơn Học Nghệ
Tâm Mộng Vô Ngân
13/06/2016
Sáng sớm, Trần Lan đã bắt đầu tỉnh lại, mang theo vài phần kiều nhu
vô lực, vì bị Hoa Tinh đánh thức dậy. Nhìn bộ dáng vẫn còn ngái ngủ của
Trần Lan, trong mắt Hoa Tinh lộ ra vẻ tinh quái. Trần Lan nhìn bàn tay
của Hoa Tinh đang vùi trên bộ ngực của nàng, trong mắt lộ ra vẻ thỏa mãn nhè nhẹ và thâm tình. Tiểu thủ nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn, mặc hắn si mê ngậm lấy nhũ đầu màu hồng phấn mềm mại của nàng, dùng sức mà nhấm nháp.
Trần Lan ôn nhu nói: "Đệ đệ, cả đời này gặp được đệ, có lẽ đây thật sự là thiên ý. Trước kia tỷ tỷ chỉ lo lắng, giữa chúng ta cuối cùng sẽ có kết quả ra sao? Tỷ tỷ cũng sẽ không dễ dàng để yêu thương nam nhân khác, cho nên tỷ tỷ vẫn muốn chốn tránh đệ, nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày lẳng lặng mà rời đi. Bởi vì ta hiểu được đoạn tình cảm giữa hai chúng ta, sẽ bị thế nhân chê cười, nhưng không thể tưởng được trái tim của tỷ tỷ, cuối cùng cũng vẫn lâm vào thâm tình của đệ, bị đệ chiếm đoạt. Lúc này tỷ tỷ đã nghĩ thông suốt rồi, trời cao đã để chúng ta gặp nhau, nhất định chúng ta sẽ có duyên phận. Cho nên tỷ tỷ cả đời này, vĩnh viễn sẽ đi theo đệ, tin rằng đệ sẽ quý trọng tỷ tỷ thật tốt, phải không? đệ đệ." Trong mắt Trần Lan lộ ra vẻ hạnh phúc nhàn nhạt.
Hoa Tinh ngẩng đầu lên, thâm tình nhìn nàng,ra vẻ không nỡ liếm liếm đầu lưỡi, khẽ cười nói: "Tỷ tỷ yêu mỹ (yêu:đẹp) như vậy, đệ đệ sao có thể để tuột khỏi tay chứ. Lúc đầu tiên khi đệ đệ liếc mắt nhìn thấy tỷ tỷ, ta đã nghĩ qua nếu có duyên phận, ta nhất định phải chiếm được tỷ tỷ, phải nắm giữ tỷ tỷ thật tốt trong tay. Hôm nay ông trời cũng ân tứ (ban ân), rốt cục cũng đem tỷ tỷ ban tặng cho ta, ta cả đời này tự nhiên sẽ yêu thương tỷ tỷ thật tốt." Nói xong ánh mắt hắn hàm tình nhìn nàng, chậm rãi tiến sát tới khuôn mặt nàng.
Trần Lan nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ kiều mỵ, từ từ dâng hiến môi thơm, tận tình thỏa mãn tham luyến của Hoa Tinh. Tiểu thủ nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng hắn, thân thể dán chặt vào trong lòng hắn, ôn nhu cùng hắn triền miên. Trong mắt Hoa Tinh lộ ra thần sắc vui mừng, đối với những vuốt ve ôm ấp đầy ấm áp của Trần Lan, trong lòng hắn cực kỳ hài lòng, thật sự là tuyệt vời a! Không thể tưởng được nữ tử mỹ lệ cao quý đầy kiêu hãnh này, lúc trên giường lại vũ mị (quyến rũ) động lòng người như vậy, thật sâu hiểu được thủ thuật thỏa mãn ham muốn của nam nhân, thật đúng là một vưu vật a. Trong Hoa Tinh cao hứng cực kỳ, nghĩ đến thiện giải nhân ý (ý muốn làm lành) của nàng, trong lòng Hoa Tinh với nàng lại càng thêm yêu thương.
Song thủ của Hoa Tinh vuốt ve phì đồn động lòng người kia, ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc bản năng tình dục của nàng, cảm thụ thân thể nàng đang vặn vẹo, hưởng thụ tư vị tuyệt vời khi nhũ phong phong mãn mà tràn ngập đàn tính cọ xát trên ngực hắn. Trần Lan mị nhãn như tơ, hiểu được Hoa Tinh sáng sớm đã đánh thức nàng, kỳ thật chính là muốn tham luyến hoan lạc giữa nam và nữ kia, còn muốn nhân cơ hội mà ôn tồn một phen.
Cảm nhận được kiên đỉnh tinh quái của Hoa Tinh đang từ từ công kích mình, Trần Lan nhịn không được kiều mỵ mắng hắn một tiếng: "Xấu chết đi thôi, lại muốn khi dễ tỷ tỷ phải không, chẳng lẽ tối hôm qua tỷ tỷ còn chưa có thỏa mãn đệ sao, tỷ tỷ biết đệ tham luyến thân thể của tỷ tỷ, nhưng sao đệ không biết chú ý tới thân thể mình chứ." Tiếng mắng kiều mỵ động lòng người, mang theo sự quan tâm nồng đậm. Trần Lan nhìn Hoa Tinh đang cười láu lỉnh "hắc hắc ", bộ dạng tham luyến của hắn, nhịn không được trừng mắt nhìn hắn, tiểu thủ nhẹ nhàng cầm lấy tiểu ngoan bì (tinh quái nhỏ) đang nhún nhảy không ngừng của hắn, dẫn hắn tiến vào thân thể của nàng.
Vẻ mặt của Hoa Tinh trở nên hưng phấn, lại một lần nữa được tiến vào chỗ mềm mịn ấm nóng bóp chặt của nàng, trong lòng tràn ngập đắc ý và thỏa mãn, ôm lấy thân thể mỹ lệ động lòng người của Trần Lan, hưng phấn phát tiết dục vọng của nam nhân. Nhìn kiều nhân nhi bên dưới thân, những tiếng rên uyển chuyển kiều mị và bộ dáng mê người của nàng, trong lòng Hoa Tinh đã đạt được thỏa mãn cực lớn. Cảm thụ nhục thể của nhân nhi trong lòng đầy phong mãn mà tràn ngập sinh lực tuổi thanh xuân, trong lòng Hoa Tinh khẽ thở dài, thân thể của Trần Lan đẹp quá, còn tuyệt vời hơn thân thể của Tiểu Bình.
Trần Lan cực lực thỏa mãn dục vọng nam tính của Hoa Tinh, nhưng cuối cùng cũng không địch được công kích uy mãnh không ngừng của Hoa Tinh, xụi lơ trong lòng Hoa Tinh, tùy ý để Hoa Tinh trên thân thể nàng được tận tình hưởng thụ, Trần Lan chỉ có thể vũ mị nhìn hắn, trong mắt hàm chứa vẻ hạnh phúc và thỏa mãn. Hoa Tinh nhìn bộ dạng của Trần Lan, biết nàng không chịu nổi trọng phạt (tấn công mạnh mẽ) của hắn, nhịn không được mà ngừng lại, đem nàng ôm trong lòng, ôn nhu mà thương tiếc.
Trong mắt Trần Lan chớp động chút cảm kích, hôn lên môi hắn, miệng lẩm bẩm nói: "Đệ đệ, đệ cứ tận tình mà phát tiết dục vọng trong lòng đệ đi, tỷ tỷ chịu được mà, thật đấy, đệ không nên hủy hoại thân thể của mình." Vừa nói vừa vặn vẹo thân thể, hết sức thỏa mãn Hoa Tinh.
Hoa Tinh hôn nhẹ lên hai gò má của nàng, rõ ràng hắn cảm giác được khi số nữ nhân theo hắn tăng lên, số lần cùng các nàng linh dục giao hoan (giao hoan xác thịt) cũng gia tăng, khả năng ở phương diện này của hắn không ngờ lại tăng lên nhanh chóng như vậy, đến bây giờ một nữ nhân không ngờ đã không thể thỏa mãn được ham muốn của hắn, thật sự là có chút không dám tin tưởng. Cảm nhận được sự yêu thương trong lòng Trần Lan, trong lòng Hoa Tinh rất là cảm động, hắn biết nàng tối hôm qua đã quá mệt mỏi rồi, lúc này đã vô lực thỏa mãn hắn, trong lòng tràn đầy thương tiếc.
Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ đã quá mệt mỏi rồi,cứ như thế này lẳng lặng mà ôm tỷ tỷ, cùng tỷ tỷ linh nhục hợp làm một, đệ đệ ta cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Chúng ta cứ như vậy mà hưởng thụ một hồi thật tốt, cùng nhau thật sâu liên kết cũng là một cảm giác tuyệt vời, được không, tỷ tỷ?" Nói xong nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, không có nửa điểm mùi vị của tình dục.
Ánh mắt của Trần Lan dần dần trở nên trong trẻo, nhìn Hoa Tinh, trong lòng nàng tràn đầy cảm động, không biết phải nói thế nào cho tốt nữa. Trần Lan thâm tình nói: "Cám ơn đệ đệ đã thương tiếc, cả đời này có thể vì đệ đệ, tỷ tỷ có chết, cũng không còn tiếc nuối gì nữa. Đợi lát nữa tỷ tỷ dùng miệng hầu hạ đệ đệ thật tốt, hết sức thỏa mãn đệ đệ, thích không, đệ đệ?" Nói xong kiều mỵ nhìn hắn.
Trong mắt của Hoa Tinh bắn ra vẻ chờ mong, nhớ tới tối hôm qua khi ở trong miệng của Trần Lan, cảm giác ấy thật chân thật mỹ lệ cực kỳ, thật sự là đáng chờ mong a. Hoa Tinh không nói gì thêm, chỉ là thâm tình hôn lên môi nàng, thân thể hắn từ từ chuyển động bên trong cơ thể nàng, cảm thụ tư vị bóp chặt kia.
Lúc hừng đông, Hoa Tinh dưới sự hầu hạ hết sức tận tình của nàng, cuối cùng cũng đem dục vọng nam nhân phát tiết trong cái miệng nhỏ nhắn của Trần Lan. Nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Trần Lan, tràn đầy vẻ kiều mỵ, trong lòng Hoa Tinh nổi lên những thỏa mãn vô hạn. Tiếp đó Hoa Tinh giúp Trần Lan bó lại bộ ngực mỹ lệ của nàng, sau đó lại giúp nàng dịch dung, rồi mới ly khai khỏi phòng. Trong lòng Hoa Tinh có một sự tự hào của nam nhân, thầm nghĩ: "Rốt cục cũng có thể chinh phục được nữ nhân mỹ lệ cao quý này, tư vị ấy quả là sảng khoái tới tận trời cao, quá tuyệt vời, hắc hắc."
Sau khi nếm qua điểm tâm, Hoa Tinh năm người ly khai khỏi Đồng Quan, tiếp tục lên đường trên sơn đạo. Trên đường, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Lần này phần đông những nhân vật võ lâm đã đi tới Lạc Dương, có lẽ không phải chỉ đơn giản là xem hoa hội, tất cả mọi người phải cẩn thận cảnh giác một chút. Nghe nói lần này tất cả mọi người vì một thần bí cẩm hạp (hộp gấm ) mà đến, vì nó mà đã có không ít môn phái xuất động môn hạ cao thủ, trong đó có cả tứ đại môn phái trong chốn võ lâm, ngay cả Thiếu Lâm, Võ Đang cũng phái môn hạ cao thủ, xem ra không đơn giản." Nói xong bèn đem những sự tình mà tối hôm qua mình nhìn thấy nói cho mọi người nghe, nghe được tất cả mọi người đều phải sửng sốt.
Nhóm Hoa Tinh năm người, chậm rãi đi tới Lạc Dương, có vẻ không chậm mà cũng chẳng khẩn trương, thập phần sảng khoái nhàn nhã. Trên đường đi, cười nói bàn luận về non sông mỹ lệ, cũng trao đổi về những điều kỳ dị trên thế gian, so với những thường nhân có vẻ hoàn toàn bất đồng. Trên đường đi, gió nhẹ đưa tiễn, theo làm bạn là bụi đất hương hoa, từ từ biến mất trên quan đạo đi tới Lạc Dương.
Quay lại nói về Lâm Phương và Đường Mộng. Sớm ngày thứ hai, Lâm Phương đã tỉnh lại, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy Vạn Trọng Sơn, nhưng hồi lâu không thấy có động tĩnh gì. Trong lòng Lâm Phương dần dần trầm xuống,nổi lên một cỗ cảm giác bất an rất mạnh.Huyệt đạo trên người đã tự động giải khai rồi, Lâm Phương vội vàng chạy ra ngoài, nàng muốn đi tìm Vạn Trọng Sơn, vô luận thế nào? Phải tìm được hắn.
Vừa ra đến cửa, Lâm Phương đã phát hiện Đường Mộng đang đứng ở cửa, lưng quay phía nàng. Lâm Phương lớn tiếng hỏi: "Tỷ tỷ có thấy Trọng Sơn không, huynh ấy đã trở lại chưa? Huynh ấy nhất định đã trở lại rồi, chỉ là không muốn nhìn thấy muội, phải không? Tỷ tỷ." Trong mắt Lâm Phương hàm chứa một tia lệ quang, đang chờ đợi Đường Mộng khẳng định trả lời nàng.
Đường Mộng không quay đầu lại, tựa hồ không dám nhìn nàng. Đường Mộng nhẹ giọng nói: "Không có,huynh ấy còn chưa trở về. Ta đi tìm hiểu một lát, Lý Dục đã ly khai nơi này, đi tới Lạc Dương rồi, Cho nên chúng ta có thể yên tâm đi tìm kiếm Trọng Sơn, Để tránh bị Lý Dục phát hiện, ta tin rằng Trọng Sơn sẽ không có việc gì đâu, muội cứ yên tâm đi."
Lâm Phương tiến lên lôi kéo cánh tay của Đường Mộng, bất an nói: "Tỷ tỷ, muội rất lo cho huynh ấy, thực sự rất lo lắng. Chúng ta đi tìm huynh ấy đi, trong lòng muội có một loại kêu gọi của một điềm xấu, muội sợ hắn đã xảy ra chuyện gì rồi, trong lòng muội đang vô cùng hoảng loạn, cực kỳ lo sợ." Khuôn mặt của Lâm Phương vô cùng lo lắng, vẻ mặt mang vẻ bất lực.
Đường Mộng nhìn nàng, trong lòng thầm than một tiếng. Biết trước hôm nay sẽ tiếc nuối, sao lúc trước còn làm! Hai người trước đây, cảm tình thâm hậu như vậy, nhưng còn bây giờ thì sao, chỉ vì một chút việc nhỏ, đã khiến hai người phân cách, buồn khổ hai nơi, sao còn phiền muộn? Đường Mộng nói: "Được, chúng ta đi tìm huynh ấy, hy vọng huynh ấy không có việc gì.Có một điểm muội phải ghi nhớ, nếu chúng ta không tìm được thi thể của huynh ấy, vậy chúng ta phải tới Lạc Dương, chỉ có từ miệng của Lý Dục mới có thể truy vấn ra nơi hạ lạc của huynh ấy, bất quá sẽ rất nguy hiểm, hiểu chưa?"
Sắc mặt của Lâm Phương biến đổi, tưởng tượng phải đến gặp mặt Lý Dục, trong lòng đã cực kỳ không thoải mái. Nhớ tới tối hôm qua nàng chỉ một chút nữa thôi đã bị hắn gian nhục rồi (cưỡng hiếp), trong lòng Lâm Phương đối với hắn vừa hận vừa sợ, hận hắn hèn hạ vô sỉ, sợ chính là nàng nếu lại rơi vào tay hắn, có lẽ sẽ khó bảo trụ (giữ) được sự trong sạch. Nhưng tưởng tượng nếu thật sự không tìm thấy Trọng Sơn, nàng dẫu chết cũng cảm thấy bất an trong lòng, vì Trọng Sơn, nàng chỉ còn cách mạo hiểm đi một phen. Chỉ hy vọng không cần đến một ngày là thu được tin tốt rồi!
Hai nàng ở Đồng Quan sớm đã tìm kiếm nơi hạ lạc của Trọng Sơn, đáng tiếc tìm kiếm khắp nơi, nhưng cuối cùng cũng không tìm ra nơi hạ lạc của hắn. Lâm Phương buồn bực đến mức khóc rống lên, trách bản thân đúng là một tai họa phiền phức, bằng không cũng sẽ không thành ra như vậy. Đường Mộng chỉ là nhẹ giọng thở dài mà thôi, nói cho nàng biết vẫn còn hy vọng, cùng nàng ta mau chóng lên đường tới truy hỏi Lý Dục. Mà Trọng Sơn, hắn rốt cuộc đã chết hay còn sống đây?
Lại nói Trọng Sơn tại thời khắc tối hậu quan đầu (cuối cùng xảy đến), không cam lòng mà chết đi vô ích như vậy, vận dụng công lực toàn thân, phát ra một kích cuối cùng, giết chết lão Nhị trong "Tam Lang", hắn cũng bị lão Đại và lão Tam kích trúng thân thể, rơi từ huyền nhai (huyền: đen) cao trăm trượng trăm trượng xuống, sinh tử không rõ. Thân thể Vạn Trọng Sơn từ từ rơi xuống, trước khi chết một khắc, đại não của hắn đột nhiên trở nên thanh tỉnh dị thường, có lẽ duyên cớ bởi vì hắn phải chết,nên trong lòng vô số những tình cảnh hiện lên, Vạn Trọng Sơn không khỏi nghĩ tới rất nhiều điều, thời khắc này hắn mới biết được, nguyên lai hắn với tính mệnh của bản thân cũng có chút chấp nhất không nỡ. Nhưng mà hết thảy những điều này đều đã không còn ý nghĩa rồi, bởi vì phía cuối con đường của hắn đã tới rồi, lưu lại nơi trần thế này, có chăng chỉ là sự chấp nhất và không nỡ mà thôi. Có lẽ cũng lưu lại trái tim tan nát và cô đơn tịch mịch, không cam lòng và mất mát.
Tốc độ rơi xuống trở nên nhanh vô cùng, Vạn Trọng Sơn than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại. Nhân nhi yêu thương của ta ơi, kiếp sau, nàng hãy nhớ rõ ta vẫn đợi nàng. Âm thanh thở dài đầy tang thương, như là một đạo phong cảnh, cuối cùng phiêu tán trong gió. Thân thể Vạn Trọng Sơn trong nháy mắt rơi xuống một thủy đàm cực lớn rộng tới vài trượng, bởi vì tác dụng của quán tính, cả người hắn chìm xuống rất sâu. Thủy đàm đang yên tĩnh trong nháy mắt trở nên một mảng hồng sắc, tiên hồng đoạt mục (mầu đỏ nhập vào trong mắt).
Vạn Trọng Sơn thân thụ trọng thương, vốn tưởng rằng mình hẳn là phải chết, ai ngờ được phía dưới không ngờ lại có một tiểu đàm, ngược lại laị cứu hắn một mạng. Bất quá lúc ấy hắn mặc dù không chết, nhưng khi chìm sâu trong nước thì từ mặt nước phát ra áp lực cường đại chấn động hắn,cũng làm tăng thêm nội thương của hắn, khiến cho kinh mạch toàn thân đại loạn, nội phủ đã bị phá hoại nghiêm trọng, sinh cơ trở nên xa vời. Có thể sống sót hay không, thì còn phải xem vận khí của hắn.
Nhìn kỹ sơn cốc này, mới phát hiện đây là một tuyệt cốc, tứ phía là núi non, tất cả đều là huyền nhai tuyệt bích (bích: sườn núi dốc đứng), không có đường thoát. Bên bờ tiểu đàm không ngờ lại có một người đang ngồi, thật sự là làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, tại tuyệt cốc này không ngờ lại sẽ có người, thật sự là kỳ quái. Chỉ thấy đó là một trung niên nhân khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, thần quang trong song nhãn vô cùng ảm đạm, trong mắt mang vẻ tịch mịch nhè nhẹ nhìn tiểu đàm, ánh mắt vẫn không nhúc nhích, giống như thạch nhân (người đá). Người nọ khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười tang thương, trên mặt tràn đầy vẻ tịch mịch, tựa hồ đang nghĩ lại điều gì đó.
Khi thân thể Vạn Trọng Sơn rơi xuống, trung niên nhân này chỉ là lạnh nhạt nhìn thoáng qua, không có lấy một chút xao động, phảng phất giống như không hề nhìn thấy. Nhìn hồng sắc huyết thủy kia, trong mắt trung niên nhân toát ra vẻ sầu thảm, khẽ thở dài: "Không thể tưởng được ta trước khi chết, không ngờ lại còn có người lại đi theo làm bạn với ta, thật sự là buồn cười a." Vẻ mặt thật bi thương, làm cho người ta có cảm giác trầm trọng nặng nề.
Thân thể Vạn Trọng Sơn từ từ nổi lên, thân thể cũng từ từ vặn vẹo. Trong óc Vạn Trọng Sơn lúc này là một mảng thanh tỉnh, nhưng đáng tiếc thân thể đã hoàn toàn không thể kiểm soát,hắn đã rơi vào tình trạng du tẫn đăng khô (như đèn dầu sắp tắt, ý nói là cực kỳ nguy hiểm rồi). Ánh mắt của trung niên nhân bên bờ thủy đàm vô thần liếc nhìn hắn, trong lòng Vạn Trọng Sơn lúc này nổi lên một cỗ dục vọng muốn sống. Hắn còn có rất nhiều sự tình còn chưa có làm, thật không muốn chết. Ta còn muốn báo thù, còn muốn chiếu cố cho Phương muội thật tốt, còn muốn sống tốt. Thời khắc này trong lòng Vạn Trọng Sơn tràn ngập hy vọng, một cổ dũng khí vẫn duy trì trong hắn, hắn ra sức tiến về phía bờ thủy đàm.
Trung niên nhân nhìn Vạn Trọng Sơn, xem ra trong mắt hắn có một cỗ dục vọng muốn sống, trong lòng nhịn không được phải than nhẹ một tiếng, thiếu niên nhân, ngươi phải kiên cường lên. Vạn Trọng Sơn cố hết sức lết tới dưới chân của trung niên nhân, nhưng rốt cuộc cũng vô lực, thân thể hắn một lúc đã trở nên mềm nhũn. Nhìn trung niên nhân, Vạn Trọng Sơn ngay cả khí lực để mở miệng cũng không có, duy chỉ có trong mắt lộ ra ánh mắt hết sức kiên cường, muốn sống sót thật tốt, không biết trung niên nhân nhìn có hiểu không?
Trung niên nhân nhìn hắn, nhẹ giọng thở dài: "Người trẻ tuổi, trong lòng ngươi vẫn còn một mối hận phải không? Bằng không ánh mắt ngươi sẽ không chấp nhất (cố chấp) như vậy?" Vạn Trọng Sơn nghe vậy, trong mắt toát ra một tia tang thương, có hận không ư? Phải rồi, hắn có thể nào không hận được không? Nhưng ngoại trừ hận ra, hắn vẫn còn có tình yêu a, yêu thương nhân nhi mỹ lệ kia a! Nghĩ đến nhân nhi yêu thương của hắn, khóe mắt Vạn Trọng Sơn chảy xuống một giọt nước mắt thương tâm, tạm biệt nhân nhi yêu quý của ta, nhớ rõ phải kiên cường lên nhé.
Trung niên nhân nhìn hắn, nhịn không được nhẹ giọng thở dài, cũng đều là thiên nhai luân lạc nhân (người lưu lạc vào nơi chân trời) a! Trung niên nhân lấy từ trong lòng ra một ngọc hạp (hộp ngọc), si ngốc nhìn ngọc hạp được làm hết sức tinh xảo kia, trong ánh mắt toát ra nhu tình nhè nhẹ. Trung niên nhân mềm nhẹ nói: "Đây là do người ta thương yêu nhất trước kia, trước khi chết đã để lại cho ta thứ này, ở bên trong là một dược hoàn mà nàng phải dùng tính mạng để đánh đổi, ta vẫn không nỡ phục dụng (dùng). Hôm nay khi ta muốn dùng nó, thì đáng tiếc đã không còn hữu dụng nữa rồi, nó đối với ta đã trở nên vô dụng rồi. Ngươi đã muốn sống sót, ta cho ngươi, hy vọng đối với ngươi sẽ hữu dụng." Nói xong từ từ mở ngọc hạp, từ bên trong lấy ra một bạch sắc đan dược, đút vào trong miệng của Vạn Trọng Sơn.
Nhẹ nhàng đem ngọc hạp cẩn thận đút vào trong ngực, trung niên nhân tịch mịch cười nói: "Chúng ta đã gặp nhau cũng xem là có duyên phận, ngươi có thể trước khi ta chết mà tới được đây, chúng ta xem như đã kết thành một đoạn thiện duyên. Ngươi có sự tình gì bất bình, có thể nói với ta, ta có thể là người lắng nghe."
Vạn Trọng Sơn lúc này hiểu được dược lực của đan dược đã bắt đầu phát huy tác dụng, kinh mạch toàn thân tựa như có một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt, khiến hắn đau đớn đến mức muốn hét rống lên, nhưng đáng tiếc lại không phát ra được thanh âm nào. Toàn thân Vạn Trọng Sơn lúc này run rẩy không thôi, thân thể không ngừng vặn vẹo, để giảm bớt cái loại thống khổ trùy tâm thứ cốt ( đạp vào tim, đâm vào xương) này, sắc mặt méo mó, cực kỳ thống khổ. Nhưng trung niên nhân chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không có một chút ý tứ sẽ ra tay hỗ trợ.
Sau nửa canh giờ Vạn Trọng Sơn bị thống khổ hành hạ, cảm giác đã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Trong kinh mạch,một cỗ chân khí nhu hòa chậm rãi lưu động, làm dịu kinh mạch đã nhận phải tỏnn thương và thân thể của hắn. Vạn Trọng Sơn từ từ hồi phục khí lực, cảm giác được biến hóa của thân thể, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, không thể tưởng được chỉ là một khỏa tiểu dược hoàn, không ngờ lại có thể cứu lại tính mạng của một kẻ sắp chết như hắn, thật sự là thần kỳ. Nhưng tưởng tượng lại lời nói của trung niên nhân, trong lòng Vạn Trọng Sơn có một loại cảm giác bứt rứt khó chịu, khỏa dược hoàn này trân quý vô cùng, do nữ tử thương yêu nhất của vị tiền bối này dùng tính mạng để đánh đổi, bây giờ lại đưa cho hắn phục dụng, phần ân tình này thật không biết phải làm thế nào để báo đáp lão thế nào đây.
Vạn Trọng Sơn hiểu được nội thương của hắn đã tốt hơn bảy tám phần rồi, nhịn không được nói với trung niên nhân: "Cám ơn tiền bối, Vạn Trọng Sơn cả đời này vĩnh viễn sẽ ghi tạc trong lòng." Trung niên nhân chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi cũng nên tranh thủ thời gian trước hết điều trị nội thương của ngươi đi, có gì để lát nữa hãy nói."
Một lúc lâu sau, Vạn Trọng Sơn nhảy bật dậy, quay về phía trung niên nhân mà quỳ xuống cúi đầu thật sâu, dùng điều này để biểu đạt sự cảm kích của mình với hắn. Trung niên nhân không ngăn cản hắn, chỉ nhẹ giọng nói: "Thời gian của ta cũng không nhiều lắm, chúng ta hãy nói chuyện một lúc thật tốt nhé, Ngươi nói xem nói ngươi vì sao lại rơi xuống đây?"
Vạn Trọng Sơn ngồi bên cạnh trung niên nhân, nhẹ nhàng tự thuật lại sự tình xảy ra giữa hắn và Lâm Phương, đem tất cả sự tình phát sinh trong đoạn thời gian này, không hề giữ lại bất cứ điều gì, toàn bộ nói cho trung niên nhân. Trung niên nhân nghe vậy than nhẹ một tiếng nói: "Thật là một nam nhân si tình a, đáng tiếc có rất nhiều sự tình bất đắc dĩ. Không phải sự tình gì cũng theo tâm ý của ngươi, hiểu chưa chàng trai trẻ? Ngươi nếu sau khi rời khỏi đây, còn nghĩ đến báo thù không?"
Trong mắt Vạn Trọng Sơn lộ ra vẻ tang thương, khiến người ta nhìn thấy mà tan nát cõi lòng. Chỉ nghe hắn nhẹ giọng nói: "Báo thù ư? Vãn bối chắc chắn sẽ làm, đáng tiếc không biết có hy vọng hay không, vãn bối chỉ hy vọng nhân nhi mà vãn bối yêu thương vẫn sống tốt, sống vui vẻ là được rồi. Cho nên vãn bối sẽ kiếm Lý Dục báo thù, vãn bối sẽ làm, vãn bối nhất định phải giết hắn, ngay cả vãn bối có chết, cũng không có việc gì cả. Vãn bối nhất định phải báo cừu này, bằng không nàng sao có thể sống vui vẻ đây, sao có thể tẩy đi sự sỉ nhục trên người nàng đây." Trong ánh mắt kiên định, bắn ra cừu hận nồng đậm. Cả đời này Lý Dục đã reo rắc trên người hắn những thống khổ, suốt đời không thể nào quên, ngoại trừ tiên huyết của Lý Dục ra, thì không có điều gì có thể giúp hắn tẩy đi sự sỉ nhục đó.
Trung niên nhân nhẹ giọng nói: "Với võ công của ngươi, nếu giao thủ với đệ nhất cao thủ Địa Bảng Lý Dục kia, chỉ có một con đường chết mà thôi, không có hy vọng báo thù. Điểm này ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, có lẽ nên mang theo nhân nhi mà ngươi yêu thương rời xa hắn, có phải là tốt hơn không? Không phải sao."
Vạn Trọng Sơn lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Cả đời này nếu không thể giết chết Lý Dục kia, vãn bối và nàng sẽ vĩnh viễn không thể vui vẻ được, sẽ vĩnh viễn sống trong bóng ma của hắn, không thể nào thoát khỏi. Cho nên vãn bối nhất định phải báo thù, nhất định phải giết chết cái tên súc sinh hèn hạ vô sỉ kia, báo thù cho chúng vãn bối. Bây giờ chỉ cần vãn bối không chết, vãn bối sẽ kiên cường sống sót, kiếm cơ hội luyện võ công thật tốt, tương lai cũng có một ngày có thể báo được đại cừu này."
Trung niên nhân nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi cả đời này muốn báo thù có lẽ sẽ không có hy vọng gì, khi võ công của ngươi tăng tiến, võ công của Lý Dục cũng tăng tiến, chờ ngươi luyện đến đệ nhất Địa Bảng, hắn có lẽ đã sớm tiến vào Thiên Bảng rồi, cho nên cả đời này, ngươi không thể trả được thù này đâu. Ta khuyên ngươi cũng nên quý trọng thật tốt tính mạng của mình, tìm kiếm một địa phương không người, cùng chung sống thật tốt tốt với nhân nhi mà ngươi yêu thương, lâu dần cũng có thể quên đi rất nhiều sự tình. Như vậy có lẽ mới là tốt nhất, ngươi nghĩ sao, chàng trai trẻ?"
Vạn Trọng Sơn nghe vậy, sắc mặt biến đổi, biết trung niên nói rất có đạo lý, nhưng hắn không cam lòng a! Vì sao kẻ tà ác như Lý Dục, lại không có ai có thể thu thập được hắn, mình đã gặp hắn, cũng không thể dễ dàng lùi bước, vì mình và Lâm Phương, phải nghĩ biện pháp giết chết hắn. Nghĩ đến bây giờ Lâm Phương không biết thế nào, nói không chừng đang bị hắn dâm nhục, trong lòng Vạn Trọng Sơn lại nhịn không được cực kỳ đau đớn. Ngẩng đầu lên, Vạn Trọng Sơn ngửa mặt lên trời hét một tiếng đầy bi thương, miệng phát ra thanh âm không cam lòng và phẫn nộ, trong không trung truyềnlại thanh âm "Ta phải báo thù", vang vọng cả sơn cốc. Bộ dạng bi phẫn kia, vẻ đau xót, trung niên nhân bên cạnh trong lòng cũng phải run rẩy, cừu hận thật sâu a, thật sự là khiến lòng người đau đớn.
Nhìn về phương xa, trung niên nhân lẳng lặng lo lắng một vấn đề. Thời gian của mình đã không còn nhiều, cũng không có thời gian mà lo lắng làm gì, mặc kệ là đúng hay sai, cú tùy theo duyên đi. Đã gặp gỡ hắn, rồi cứu hắn, có lẽ đây là duyên phận, đã như vậy, tất cả tùy theo thiên ý vậy. Thu hồi lại ánh mắt, trung niên nhân nhìn Vạn Trọng Sơn đang ngửa mặt lên trời hét lên một cách bi thương, mở miệng nói: "Ta biết sự đau khổ trong lòng ngươi, cũng hiểu được tâm tình của ngươi bây giờ, chúng ta đã hữu duyên gặp nhau, ta cũng nên giúp ngươi một chút, cho ngươi một cơ hội, nhưng tương lai ngươi nếu như hối hận, thì nhất thiết chớ trách ta."
Vạn Trọng Sơn nghe vậy nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Tiền bối có thể giúp vãn bối báo thù sao? Chỉ cần có thể báo thù, vãn bối điều gì cũng nguyện ý, cho dù có phải chết cũng không tiếc." Ánh mắt lẳng lặng nhìn trung niên nhân, trong ánh mắt lộ ra vẻ kỳ vọng (chờ mong).
Trung niên nhân khẽ thở dài: "Ta chỉ có thể sống được hai ngày, ngươi nếu không hối hận, thì hãy theo ta học võ công, ta có thể truyền thụ cho ngươi võ công có thể giết chết Lý Dục kia, nhưng sẽ phải trả một cái giá rất đắt, cái giá ấy có lẽ sẽ khiến ngươi hối hận, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi."
Ánh mắt Vạn Trọng Sơn kiên định đáp: "Mặc kệ sẽ phải trả giá ra sao, vãn bối cũng không có một chút hối hận, thỉnh tiền bối chỉ dạy cho, vãn bối nhất định phải tự tay giết chết tên súc sinh kia."
Trung niên nhân nhìn hắn, trong mắt toát ra một tia bi thương, nhẹ giọng nói: "Trong thời gian hai ngày, ta cũng không có cơ hội truyền cho ngươi nhiều võ công lắm, cho nên ta chỉ truyền lại cho ngươi hai chiêu võ học và một loại chưởng pháp, ngươi phải dụng công ghi nhớ thật tốt, bây giờ bắt đầu thôi, hy vọng ta trước khi chết, có thể thấy ngươi học thành. Tương lai ngươi có thể học mà sử dụng, để báo đại cừu."
Trên khuôn mặt Vạn Trọng Sơn lộ ra vẻ kiên định, lẳng lặng đi theo trung niên nhân bắt đầu học võ công. Thời gian hai ngày bất tri bất giác đã trôi qua, thời gian hai ngày thấm thoắt đã trôi đi. Trung niên nhân biết tính mạng của mình đã sắp chấm dứt, cho nên hắn lẳng lặng nhìn Vạn Trọng Sơn, trong mắt mang theo chút cổ vũ, chàng trai trẻ, ngươi phải thật kiên cường đấy. Trung niên nhân nhẹ giọng nói: "Hai ngày qua, ý chí của ngươi thật kiên cường của mình, rốt cục cũng đã học thành hai chiêu võ công mà ta truyền cho ngươi, ta thật cao hứng. Cho nên ta cuối cùng sẽ truyền cho ngươi bộ chưởng pháp này, ngươi phải nhớ lấy không được dễ dàng thi triển, tốt nhất là cả đời không dùng đến nó, hiểu chưa? Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi một đoạn khẩu quyết, từ nay về sau nhớ rõ mỗi ngày đều phải luyện tập, tới thời khắc nguy hiểm, đoạn khẩu quyết có thể cho ngươi cho ngươi một cơ hội để phản kích. Loại tâm pháp này một khi luyện thành, lúc thi triển có thể khiến công lực mà ngươi có thể thi triển trong nháy mắt tăng lên gấp ba lần, nhưng chỉ có thể bảo trì trong thời gian một nén nhang mà thôi. Hậu quả chính là sau khi thi triển nó thì trong vòng mười ngày công lực sẽ hoàn toàn biến mất, phải mười ngày sau mới có thể khôi phục lại. Bây giờ ngươi hãy lắng nghe cho kỹ, thời gian của ta cũng không còn nhiều, ngươi phải nhớ kỹ đó." Nói xong bèn truyền lại cho Vạn Trọng Sơn một đoạn khẩu quyết. xem tại TruyenFull.vn
Trong lòng Vạn Trọng Sơn vạn phần cảm kích, vội vàng đem đoạn khẩu quyết dài hơn hai trăm chữ nhớ kỹ, quay về phía trung niên nhân quỳ bái mà nói: "Đại ân kiếp này của ân công, Trọng Sơn chỉ có kiếp sau mới có thể báo đáp người. Nếu ân công nguyện ý, cho phép vãn bối gọi người một tiếng sư phụ, Trọng Sơn cảm kích vô cùng."
Trong mắt trung niên nhân lộ ra tiếu ý, song nhãn thần quang đột nhiên đại thịnh, Hữu thủ nhẹ vỗ về đỉnh đầu của Vạn Trọng Sơn, miệng nói: "Tốt, đã như vậy, vi sư sẽ giúp đệ tử một chút tâm lực, hãy chú ý." Nói xong từ hữu thủ một cỗ chân khí cường đại trong nháy mắt truyền vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của Vạn Trọng Sơn. Toàn thân Vạn Trọng Sơn chấn động, trong lòng cảm động không nói nên lời. Nhưng hắn biết lúc này rất nguy hiểm, vội vàng tĩnh tâm trữ thần ( giữ lòng thanh thanh tịnh, giữ thần yên ổn), đón nhận công lực do sư phụ truyền cho.
Trung niên nhân rất nhanh cũng đã buông tay ra, bởi vì hắn vốn đã muốn chết, lúc này hắn cũng bất quá chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi, Cho nên hắn chỉ là cố gắng vận khởi chút tâm lực cuối cùng, giúp cho Vạn Trọng Sơn một chút lực lượng, lúc này hắn đã chết rồi. Đến chết hắn cũng không có nói cho Vạn Trọng Sơn biết mình là ai, có lẽ hắn nghĩ rằng, điều đó cũng đã không còn trọng yếu nữa rồi, đã gặp nhau thì cần gì phải quen biết nhau?
Vạn Trọng Sơn mở mắt, hiểu được nội lực của hắn phải tăng thêm ít nhất là mười năm, trong lòng đối với vị trung niên nhân vô danh này vạn phần cảm kích. Nhìn thi thể của sư phụ, Vạn Trọng Sơn chảy xuống hàng nước mắt thương tâm cũng như cảm kích. Vạn Trọng Sơn chôn cất trung niên nhân ở bên bờ thủy đàm, bên cạnh lập một hàng chữ, trên đó viết mười bốn chữ " Vạn Trọng Sơn ân sư chi mộ, Đệ tử Vạn Trọng Sơn kính lập."
Lẳng lặng ngồi bên bờ thủy đàm, Vạn Trọng Sơn bồi tiếp sư phụ hắn ngắm nhìn vầng mặt trời lặn, cuối cùng mới đứng dậy quay phía mộ của sư phụ quỳ xuống mà bái ba lượt, sau đó triển khai khinh công rời đi. Sơn cốc lại khôi phục lại vẻ bình yên như cũ, không ai biết nơi này đang mai táng một vị cao thủ, hắn từng trước khi chết đã nhận một truyền nhân, truyền cho đồ đệ của hắn võ công trong hai ngày, kẻ sau này sẽ mang đến cho võ lâm một hồi phong ba.
Gió chậm rãi thổi phớt qua, như là đang thuật lại điều gì đó, lại như là đang lưu luyến một điều gì đó, nhưng đáng tiếc không một ai có thể hiểu! Vạn Trọng Sơn rốt cục lại bước trên chinh đồ (con đường đầy những cuộc chiến), đang chờ đợi hắn là điều gì đây? Có lẽ chỉ trời mới biết được
Trần Lan ôn nhu nói: "Đệ đệ, cả đời này gặp được đệ, có lẽ đây thật sự là thiên ý. Trước kia tỷ tỷ chỉ lo lắng, giữa chúng ta cuối cùng sẽ có kết quả ra sao? Tỷ tỷ cũng sẽ không dễ dàng để yêu thương nam nhân khác, cho nên tỷ tỷ vẫn muốn chốn tránh đệ, nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày lẳng lặng mà rời đi. Bởi vì ta hiểu được đoạn tình cảm giữa hai chúng ta, sẽ bị thế nhân chê cười, nhưng không thể tưởng được trái tim của tỷ tỷ, cuối cùng cũng vẫn lâm vào thâm tình của đệ, bị đệ chiếm đoạt. Lúc này tỷ tỷ đã nghĩ thông suốt rồi, trời cao đã để chúng ta gặp nhau, nhất định chúng ta sẽ có duyên phận. Cho nên tỷ tỷ cả đời này, vĩnh viễn sẽ đi theo đệ, tin rằng đệ sẽ quý trọng tỷ tỷ thật tốt, phải không? đệ đệ." Trong mắt Trần Lan lộ ra vẻ hạnh phúc nhàn nhạt.
Hoa Tinh ngẩng đầu lên, thâm tình nhìn nàng,ra vẻ không nỡ liếm liếm đầu lưỡi, khẽ cười nói: "Tỷ tỷ yêu mỹ (yêu:đẹp) như vậy, đệ đệ sao có thể để tuột khỏi tay chứ. Lúc đầu tiên khi đệ đệ liếc mắt nhìn thấy tỷ tỷ, ta đã nghĩ qua nếu có duyên phận, ta nhất định phải chiếm được tỷ tỷ, phải nắm giữ tỷ tỷ thật tốt trong tay. Hôm nay ông trời cũng ân tứ (ban ân), rốt cục cũng đem tỷ tỷ ban tặng cho ta, ta cả đời này tự nhiên sẽ yêu thương tỷ tỷ thật tốt." Nói xong ánh mắt hắn hàm tình nhìn nàng, chậm rãi tiến sát tới khuôn mặt nàng.
Trần Lan nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ kiều mỵ, từ từ dâng hiến môi thơm, tận tình thỏa mãn tham luyến của Hoa Tinh. Tiểu thủ nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng hắn, thân thể dán chặt vào trong lòng hắn, ôn nhu cùng hắn triền miên. Trong mắt Hoa Tinh lộ ra thần sắc vui mừng, đối với những vuốt ve ôm ấp đầy ấm áp của Trần Lan, trong lòng hắn cực kỳ hài lòng, thật sự là tuyệt vời a! Không thể tưởng được nữ tử mỹ lệ cao quý đầy kiêu hãnh này, lúc trên giường lại vũ mị (quyến rũ) động lòng người như vậy, thật sâu hiểu được thủ thuật thỏa mãn ham muốn của nam nhân, thật đúng là một vưu vật a. Trong Hoa Tinh cao hứng cực kỳ, nghĩ đến thiện giải nhân ý (ý muốn làm lành) của nàng, trong lòng Hoa Tinh với nàng lại càng thêm yêu thương.
Song thủ của Hoa Tinh vuốt ve phì đồn động lòng người kia, ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc bản năng tình dục của nàng, cảm thụ thân thể nàng đang vặn vẹo, hưởng thụ tư vị tuyệt vời khi nhũ phong phong mãn mà tràn ngập đàn tính cọ xát trên ngực hắn. Trần Lan mị nhãn như tơ, hiểu được Hoa Tinh sáng sớm đã đánh thức nàng, kỳ thật chính là muốn tham luyến hoan lạc giữa nam và nữ kia, còn muốn nhân cơ hội mà ôn tồn một phen.
Cảm nhận được kiên đỉnh tinh quái của Hoa Tinh đang từ từ công kích mình, Trần Lan nhịn không được kiều mỵ mắng hắn một tiếng: "Xấu chết đi thôi, lại muốn khi dễ tỷ tỷ phải không, chẳng lẽ tối hôm qua tỷ tỷ còn chưa có thỏa mãn đệ sao, tỷ tỷ biết đệ tham luyến thân thể của tỷ tỷ, nhưng sao đệ không biết chú ý tới thân thể mình chứ." Tiếng mắng kiều mỵ động lòng người, mang theo sự quan tâm nồng đậm. Trần Lan nhìn Hoa Tinh đang cười láu lỉnh "hắc hắc ", bộ dạng tham luyến của hắn, nhịn không được trừng mắt nhìn hắn, tiểu thủ nhẹ nhàng cầm lấy tiểu ngoan bì (tinh quái nhỏ) đang nhún nhảy không ngừng của hắn, dẫn hắn tiến vào thân thể của nàng.
Vẻ mặt của Hoa Tinh trở nên hưng phấn, lại một lần nữa được tiến vào chỗ mềm mịn ấm nóng bóp chặt của nàng, trong lòng tràn ngập đắc ý và thỏa mãn, ôm lấy thân thể mỹ lệ động lòng người của Trần Lan, hưng phấn phát tiết dục vọng của nam nhân. Nhìn kiều nhân nhi bên dưới thân, những tiếng rên uyển chuyển kiều mị và bộ dáng mê người của nàng, trong lòng Hoa Tinh đã đạt được thỏa mãn cực lớn. Cảm thụ nhục thể của nhân nhi trong lòng đầy phong mãn mà tràn ngập sinh lực tuổi thanh xuân, trong lòng Hoa Tinh khẽ thở dài, thân thể của Trần Lan đẹp quá, còn tuyệt vời hơn thân thể của Tiểu Bình.
Trần Lan cực lực thỏa mãn dục vọng nam tính của Hoa Tinh, nhưng cuối cùng cũng không địch được công kích uy mãnh không ngừng của Hoa Tinh, xụi lơ trong lòng Hoa Tinh, tùy ý để Hoa Tinh trên thân thể nàng được tận tình hưởng thụ, Trần Lan chỉ có thể vũ mị nhìn hắn, trong mắt hàm chứa vẻ hạnh phúc và thỏa mãn. Hoa Tinh nhìn bộ dạng của Trần Lan, biết nàng không chịu nổi trọng phạt (tấn công mạnh mẽ) của hắn, nhịn không được mà ngừng lại, đem nàng ôm trong lòng, ôn nhu mà thương tiếc.
Trong mắt Trần Lan chớp động chút cảm kích, hôn lên môi hắn, miệng lẩm bẩm nói: "Đệ đệ, đệ cứ tận tình mà phát tiết dục vọng trong lòng đệ đi, tỷ tỷ chịu được mà, thật đấy, đệ không nên hủy hoại thân thể của mình." Vừa nói vừa vặn vẹo thân thể, hết sức thỏa mãn Hoa Tinh.
Hoa Tinh hôn nhẹ lên hai gò má của nàng, rõ ràng hắn cảm giác được khi số nữ nhân theo hắn tăng lên, số lần cùng các nàng linh dục giao hoan (giao hoan xác thịt) cũng gia tăng, khả năng ở phương diện này của hắn không ngờ lại tăng lên nhanh chóng như vậy, đến bây giờ một nữ nhân không ngờ đã không thể thỏa mãn được ham muốn của hắn, thật sự là có chút không dám tin tưởng. Cảm nhận được sự yêu thương trong lòng Trần Lan, trong lòng Hoa Tinh rất là cảm động, hắn biết nàng tối hôm qua đã quá mệt mỏi rồi, lúc này đã vô lực thỏa mãn hắn, trong lòng tràn đầy thương tiếc.
Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ đã quá mệt mỏi rồi,cứ như thế này lẳng lặng mà ôm tỷ tỷ, cùng tỷ tỷ linh nhục hợp làm một, đệ đệ ta cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Chúng ta cứ như vậy mà hưởng thụ một hồi thật tốt, cùng nhau thật sâu liên kết cũng là một cảm giác tuyệt vời, được không, tỷ tỷ?" Nói xong nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, không có nửa điểm mùi vị của tình dục.
Ánh mắt của Trần Lan dần dần trở nên trong trẻo, nhìn Hoa Tinh, trong lòng nàng tràn đầy cảm động, không biết phải nói thế nào cho tốt nữa. Trần Lan thâm tình nói: "Cám ơn đệ đệ đã thương tiếc, cả đời này có thể vì đệ đệ, tỷ tỷ có chết, cũng không còn tiếc nuối gì nữa. Đợi lát nữa tỷ tỷ dùng miệng hầu hạ đệ đệ thật tốt, hết sức thỏa mãn đệ đệ, thích không, đệ đệ?" Nói xong kiều mỵ nhìn hắn.
Trong mắt của Hoa Tinh bắn ra vẻ chờ mong, nhớ tới tối hôm qua khi ở trong miệng của Trần Lan, cảm giác ấy thật chân thật mỹ lệ cực kỳ, thật sự là đáng chờ mong a. Hoa Tinh không nói gì thêm, chỉ là thâm tình hôn lên môi nàng, thân thể hắn từ từ chuyển động bên trong cơ thể nàng, cảm thụ tư vị bóp chặt kia.
Lúc hừng đông, Hoa Tinh dưới sự hầu hạ hết sức tận tình của nàng, cuối cùng cũng đem dục vọng nam nhân phát tiết trong cái miệng nhỏ nhắn của Trần Lan. Nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Trần Lan, tràn đầy vẻ kiều mỵ, trong lòng Hoa Tinh nổi lên những thỏa mãn vô hạn. Tiếp đó Hoa Tinh giúp Trần Lan bó lại bộ ngực mỹ lệ của nàng, sau đó lại giúp nàng dịch dung, rồi mới ly khai khỏi phòng. Trong lòng Hoa Tinh có một sự tự hào của nam nhân, thầm nghĩ: "Rốt cục cũng có thể chinh phục được nữ nhân mỹ lệ cao quý này, tư vị ấy quả là sảng khoái tới tận trời cao, quá tuyệt vời, hắc hắc."
Sau khi nếm qua điểm tâm, Hoa Tinh năm người ly khai khỏi Đồng Quan, tiếp tục lên đường trên sơn đạo. Trên đường, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Lần này phần đông những nhân vật võ lâm đã đi tới Lạc Dương, có lẽ không phải chỉ đơn giản là xem hoa hội, tất cả mọi người phải cẩn thận cảnh giác một chút. Nghe nói lần này tất cả mọi người vì một thần bí cẩm hạp (hộp gấm ) mà đến, vì nó mà đã có không ít môn phái xuất động môn hạ cao thủ, trong đó có cả tứ đại môn phái trong chốn võ lâm, ngay cả Thiếu Lâm, Võ Đang cũng phái môn hạ cao thủ, xem ra không đơn giản." Nói xong bèn đem những sự tình mà tối hôm qua mình nhìn thấy nói cho mọi người nghe, nghe được tất cả mọi người đều phải sửng sốt.
Nhóm Hoa Tinh năm người, chậm rãi đi tới Lạc Dương, có vẻ không chậm mà cũng chẳng khẩn trương, thập phần sảng khoái nhàn nhã. Trên đường đi, cười nói bàn luận về non sông mỹ lệ, cũng trao đổi về những điều kỳ dị trên thế gian, so với những thường nhân có vẻ hoàn toàn bất đồng. Trên đường đi, gió nhẹ đưa tiễn, theo làm bạn là bụi đất hương hoa, từ từ biến mất trên quan đạo đi tới Lạc Dương.
Quay lại nói về Lâm Phương và Đường Mộng. Sớm ngày thứ hai, Lâm Phương đã tỉnh lại, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy Vạn Trọng Sơn, nhưng hồi lâu không thấy có động tĩnh gì. Trong lòng Lâm Phương dần dần trầm xuống,nổi lên một cỗ cảm giác bất an rất mạnh.Huyệt đạo trên người đã tự động giải khai rồi, Lâm Phương vội vàng chạy ra ngoài, nàng muốn đi tìm Vạn Trọng Sơn, vô luận thế nào? Phải tìm được hắn.
Vừa ra đến cửa, Lâm Phương đã phát hiện Đường Mộng đang đứng ở cửa, lưng quay phía nàng. Lâm Phương lớn tiếng hỏi: "Tỷ tỷ có thấy Trọng Sơn không, huynh ấy đã trở lại chưa? Huynh ấy nhất định đã trở lại rồi, chỉ là không muốn nhìn thấy muội, phải không? Tỷ tỷ." Trong mắt Lâm Phương hàm chứa một tia lệ quang, đang chờ đợi Đường Mộng khẳng định trả lời nàng.
Đường Mộng không quay đầu lại, tựa hồ không dám nhìn nàng. Đường Mộng nhẹ giọng nói: "Không có,huynh ấy còn chưa trở về. Ta đi tìm hiểu một lát, Lý Dục đã ly khai nơi này, đi tới Lạc Dương rồi, Cho nên chúng ta có thể yên tâm đi tìm kiếm Trọng Sơn, Để tránh bị Lý Dục phát hiện, ta tin rằng Trọng Sơn sẽ không có việc gì đâu, muội cứ yên tâm đi."
Lâm Phương tiến lên lôi kéo cánh tay của Đường Mộng, bất an nói: "Tỷ tỷ, muội rất lo cho huynh ấy, thực sự rất lo lắng. Chúng ta đi tìm huynh ấy đi, trong lòng muội có một loại kêu gọi của một điềm xấu, muội sợ hắn đã xảy ra chuyện gì rồi, trong lòng muội đang vô cùng hoảng loạn, cực kỳ lo sợ." Khuôn mặt của Lâm Phương vô cùng lo lắng, vẻ mặt mang vẻ bất lực.
Đường Mộng nhìn nàng, trong lòng thầm than một tiếng. Biết trước hôm nay sẽ tiếc nuối, sao lúc trước còn làm! Hai người trước đây, cảm tình thâm hậu như vậy, nhưng còn bây giờ thì sao, chỉ vì một chút việc nhỏ, đã khiến hai người phân cách, buồn khổ hai nơi, sao còn phiền muộn? Đường Mộng nói: "Được, chúng ta đi tìm huynh ấy, hy vọng huynh ấy không có việc gì.Có một điểm muội phải ghi nhớ, nếu chúng ta không tìm được thi thể của huynh ấy, vậy chúng ta phải tới Lạc Dương, chỉ có từ miệng của Lý Dục mới có thể truy vấn ra nơi hạ lạc của huynh ấy, bất quá sẽ rất nguy hiểm, hiểu chưa?"
Sắc mặt của Lâm Phương biến đổi, tưởng tượng phải đến gặp mặt Lý Dục, trong lòng đã cực kỳ không thoải mái. Nhớ tới tối hôm qua nàng chỉ một chút nữa thôi đã bị hắn gian nhục rồi (cưỡng hiếp), trong lòng Lâm Phương đối với hắn vừa hận vừa sợ, hận hắn hèn hạ vô sỉ, sợ chính là nàng nếu lại rơi vào tay hắn, có lẽ sẽ khó bảo trụ (giữ) được sự trong sạch. Nhưng tưởng tượng nếu thật sự không tìm thấy Trọng Sơn, nàng dẫu chết cũng cảm thấy bất an trong lòng, vì Trọng Sơn, nàng chỉ còn cách mạo hiểm đi một phen. Chỉ hy vọng không cần đến một ngày là thu được tin tốt rồi!
Hai nàng ở Đồng Quan sớm đã tìm kiếm nơi hạ lạc của Trọng Sơn, đáng tiếc tìm kiếm khắp nơi, nhưng cuối cùng cũng không tìm ra nơi hạ lạc của hắn. Lâm Phương buồn bực đến mức khóc rống lên, trách bản thân đúng là một tai họa phiền phức, bằng không cũng sẽ không thành ra như vậy. Đường Mộng chỉ là nhẹ giọng thở dài mà thôi, nói cho nàng biết vẫn còn hy vọng, cùng nàng ta mau chóng lên đường tới truy hỏi Lý Dục. Mà Trọng Sơn, hắn rốt cuộc đã chết hay còn sống đây?
Lại nói Trọng Sơn tại thời khắc tối hậu quan đầu (cuối cùng xảy đến), không cam lòng mà chết đi vô ích như vậy, vận dụng công lực toàn thân, phát ra một kích cuối cùng, giết chết lão Nhị trong "Tam Lang", hắn cũng bị lão Đại và lão Tam kích trúng thân thể, rơi từ huyền nhai (huyền: đen) cao trăm trượng trăm trượng xuống, sinh tử không rõ. Thân thể Vạn Trọng Sơn từ từ rơi xuống, trước khi chết một khắc, đại não của hắn đột nhiên trở nên thanh tỉnh dị thường, có lẽ duyên cớ bởi vì hắn phải chết,nên trong lòng vô số những tình cảnh hiện lên, Vạn Trọng Sơn không khỏi nghĩ tới rất nhiều điều, thời khắc này hắn mới biết được, nguyên lai hắn với tính mệnh của bản thân cũng có chút chấp nhất không nỡ. Nhưng mà hết thảy những điều này đều đã không còn ý nghĩa rồi, bởi vì phía cuối con đường của hắn đã tới rồi, lưu lại nơi trần thế này, có chăng chỉ là sự chấp nhất và không nỡ mà thôi. Có lẽ cũng lưu lại trái tim tan nát và cô đơn tịch mịch, không cam lòng và mất mát.
Tốc độ rơi xuống trở nên nhanh vô cùng, Vạn Trọng Sơn than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại. Nhân nhi yêu thương của ta ơi, kiếp sau, nàng hãy nhớ rõ ta vẫn đợi nàng. Âm thanh thở dài đầy tang thương, như là một đạo phong cảnh, cuối cùng phiêu tán trong gió. Thân thể Vạn Trọng Sơn trong nháy mắt rơi xuống một thủy đàm cực lớn rộng tới vài trượng, bởi vì tác dụng của quán tính, cả người hắn chìm xuống rất sâu. Thủy đàm đang yên tĩnh trong nháy mắt trở nên một mảng hồng sắc, tiên hồng đoạt mục (mầu đỏ nhập vào trong mắt).
Vạn Trọng Sơn thân thụ trọng thương, vốn tưởng rằng mình hẳn là phải chết, ai ngờ được phía dưới không ngờ lại có một tiểu đàm, ngược lại laị cứu hắn một mạng. Bất quá lúc ấy hắn mặc dù không chết, nhưng khi chìm sâu trong nước thì từ mặt nước phát ra áp lực cường đại chấn động hắn,cũng làm tăng thêm nội thương của hắn, khiến cho kinh mạch toàn thân đại loạn, nội phủ đã bị phá hoại nghiêm trọng, sinh cơ trở nên xa vời. Có thể sống sót hay không, thì còn phải xem vận khí của hắn.
Nhìn kỹ sơn cốc này, mới phát hiện đây là một tuyệt cốc, tứ phía là núi non, tất cả đều là huyền nhai tuyệt bích (bích: sườn núi dốc đứng), không có đường thoát. Bên bờ tiểu đàm không ngờ lại có một người đang ngồi, thật sự là làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, tại tuyệt cốc này không ngờ lại sẽ có người, thật sự là kỳ quái. Chỉ thấy đó là một trung niên nhân khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, thần quang trong song nhãn vô cùng ảm đạm, trong mắt mang vẻ tịch mịch nhè nhẹ nhìn tiểu đàm, ánh mắt vẫn không nhúc nhích, giống như thạch nhân (người đá). Người nọ khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười tang thương, trên mặt tràn đầy vẻ tịch mịch, tựa hồ đang nghĩ lại điều gì đó.
Khi thân thể Vạn Trọng Sơn rơi xuống, trung niên nhân này chỉ là lạnh nhạt nhìn thoáng qua, không có lấy một chút xao động, phảng phất giống như không hề nhìn thấy. Nhìn hồng sắc huyết thủy kia, trong mắt trung niên nhân toát ra vẻ sầu thảm, khẽ thở dài: "Không thể tưởng được ta trước khi chết, không ngờ lại còn có người lại đi theo làm bạn với ta, thật sự là buồn cười a." Vẻ mặt thật bi thương, làm cho người ta có cảm giác trầm trọng nặng nề.
Thân thể Vạn Trọng Sơn từ từ nổi lên, thân thể cũng từ từ vặn vẹo. Trong óc Vạn Trọng Sơn lúc này là một mảng thanh tỉnh, nhưng đáng tiếc thân thể đã hoàn toàn không thể kiểm soát,hắn đã rơi vào tình trạng du tẫn đăng khô (như đèn dầu sắp tắt, ý nói là cực kỳ nguy hiểm rồi). Ánh mắt của trung niên nhân bên bờ thủy đàm vô thần liếc nhìn hắn, trong lòng Vạn Trọng Sơn lúc này nổi lên một cỗ dục vọng muốn sống. Hắn còn có rất nhiều sự tình còn chưa có làm, thật không muốn chết. Ta còn muốn báo thù, còn muốn chiếu cố cho Phương muội thật tốt, còn muốn sống tốt. Thời khắc này trong lòng Vạn Trọng Sơn tràn ngập hy vọng, một cổ dũng khí vẫn duy trì trong hắn, hắn ra sức tiến về phía bờ thủy đàm.
Trung niên nhân nhìn Vạn Trọng Sơn, xem ra trong mắt hắn có một cỗ dục vọng muốn sống, trong lòng nhịn không được phải than nhẹ một tiếng, thiếu niên nhân, ngươi phải kiên cường lên. Vạn Trọng Sơn cố hết sức lết tới dưới chân của trung niên nhân, nhưng rốt cuộc cũng vô lực, thân thể hắn một lúc đã trở nên mềm nhũn. Nhìn trung niên nhân, Vạn Trọng Sơn ngay cả khí lực để mở miệng cũng không có, duy chỉ có trong mắt lộ ra ánh mắt hết sức kiên cường, muốn sống sót thật tốt, không biết trung niên nhân nhìn có hiểu không?
Trung niên nhân nhìn hắn, nhẹ giọng thở dài: "Người trẻ tuổi, trong lòng ngươi vẫn còn một mối hận phải không? Bằng không ánh mắt ngươi sẽ không chấp nhất (cố chấp) như vậy?" Vạn Trọng Sơn nghe vậy, trong mắt toát ra một tia tang thương, có hận không ư? Phải rồi, hắn có thể nào không hận được không? Nhưng ngoại trừ hận ra, hắn vẫn còn có tình yêu a, yêu thương nhân nhi mỹ lệ kia a! Nghĩ đến nhân nhi yêu thương của hắn, khóe mắt Vạn Trọng Sơn chảy xuống một giọt nước mắt thương tâm, tạm biệt nhân nhi yêu quý của ta, nhớ rõ phải kiên cường lên nhé.
Trung niên nhân nhìn hắn, nhịn không được nhẹ giọng thở dài, cũng đều là thiên nhai luân lạc nhân (người lưu lạc vào nơi chân trời) a! Trung niên nhân lấy từ trong lòng ra một ngọc hạp (hộp ngọc), si ngốc nhìn ngọc hạp được làm hết sức tinh xảo kia, trong ánh mắt toát ra nhu tình nhè nhẹ. Trung niên nhân mềm nhẹ nói: "Đây là do người ta thương yêu nhất trước kia, trước khi chết đã để lại cho ta thứ này, ở bên trong là một dược hoàn mà nàng phải dùng tính mạng để đánh đổi, ta vẫn không nỡ phục dụng (dùng). Hôm nay khi ta muốn dùng nó, thì đáng tiếc đã không còn hữu dụng nữa rồi, nó đối với ta đã trở nên vô dụng rồi. Ngươi đã muốn sống sót, ta cho ngươi, hy vọng đối với ngươi sẽ hữu dụng." Nói xong từ từ mở ngọc hạp, từ bên trong lấy ra một bạch sắc đan dược, đút vào trong miệng của Vạn Trọng Sơn.
Nhẹ nhàng đem ngọc hạp cẩn thận đút vào trong ngực, trung niên nhân tịch mịch cười nói: "Chúng ta đã gặp nhau cũng xem là có duyên phận, ngươi có thể trước khi ta chết mà tới được đây, chúng ta xem như đã kết thành một đoạn thiện duyên. Ngươi có sự tình gì bất bình, có thể nói với ta, ta có thể là người lắng nghe."
Vạn Trọng Sơn lúc này hiểu được dược lực của đan dược đã bắt đầu phát huy tác dụng, kinh mạch toàn thân tựa như có một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt, khiến hắn đau đớn đến mức muốn hét rống lên, nhưng đáng tiếc lại không phát ra được thanh âm nào. Toàn thân Vạn Trọng Sơn lúc này run rẩy không thôi, thân thể không ngừng vặn vẹo, để giảm bớt cái loại thống khổ trùy tâm thứ cốt ( đạp vào tim, đâm vào xương) này, sắc mặt méo mó, cực kỳ thống khổ. Nhưng trung niên nhân chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không có một chút ý tứ sẽ ra tay hỗ trợ.
Sau nửa canh giờ Vạn Trọng Sơn bị thống khổ hành hạ, cảm giác đã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Trong kinh mạch,một cỗ chân khí nhu hòa chậm rãi lưu động, làm dịu kinh mạch đã nhận phải tỏnn thương và thân thể của hắn. Vạn Trọng Sơn từ từ hồi phục khí lực, cảm giác được biến hóa của thân thể, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, không thể tưởng được chỉ là một khỏa tiểu dược hoàn, không ngờ lại có thể cứu lại tính mạng của một kẻ sắp chết như hắn, thật sự là thần kỳ. Nhưng tưởng tượng lại lời nói của trung niên nhân, trong lòng Vạn Trọng Sơn có một loại cảm giác bứt rứt khó chịu, khỏa dược hoàn này trân quý vô cùng, do nữ tử thương yêu nhất của vị tiền bối này dùng tính mạng để đánh đổi, bây giờ lại đưa cho hắn phục dụng, phần ân tình này thật không biết phải làm thế nào để báo đáp lão thế nào đây.
Vạn Trọng Sơn hiểu được nội thương của hắn đã tốt hơn bảy tám phần rồi, nhịn không được nói với trung niên nhân: "Cám ơn tiền bối, Vạn Trọng Sơn cả đời này vĩnh viễn sẽ ghi tạc trong lòng." Trung niên nhân chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi cũng nên tranh thủ thời gian trước hết điều trị nội thương của ngươi đi, có gì để lát nữa hãy nói."
Một lúc lâu sau, Vạn Trọng Sơn nhảy bật dậy, quay về phía trung niên nhân mà quỳ xuống cúi đầu thật sâu, dùng điều này để biểu đạt sự cảm kích của mình với hắn. Trung niên nhân không ngăn cản hắn, chỉ nhẹ giọng nói: "Thời gian của ta cũng không nhiều lắm, chúng ta hãy nói chuyện một lúc thật tốt nhé, Ngươi nói xem nói ngươi vì sao lại rơi xuống đây?"
Vạn Trọng Sơn ngồi bên cạnh trung niên nhân, nhẹ nhàng tự thuật lại sự tình xảy ra giữa hắn và Lâm Phương, đem tất cả sự tình phát sinh trong đoạn thời gian này, không hề giữ lại bất cứ điều gì, toàn bộ nói cho trung niên nhân. Trung niên nhân nghe vậy than nhẹ một tiếng nói: "Thật là một nam nhân si tình a, đáng tiếc có rất nhiều sự tình bất đắc dĩ. Không phải sự tình gì cũng theo tâm ý của ngươi, hiểu chưa chàng trai trẻ? Ngươi nếu sau khi rời khỏi đây, còn nghĩ đến báo thù không?"
Trong mắt Vạn Trọng Sơn lộ ra vẻ tang thương, khiến người ta nhìn thấy mà tan nát cõi lòng. Chỉ nghe hắn nhẹ giọng nói: "Báo thù ư? Vãn bối chắc chắn sẽ làm, đáng tiếc không biết có hy vọng hay không, vãn bối chỉ hy vọng nhân nhi mà vãn bối yêu thương vẫn sống tốt, sống vui vẻ là được rồi. Cho nên vãn bối sẽ kiếm Lý Dục báo thù, vãn bối sẽ làm, vãn bối nhất định phải giết hắn, ngay cả vãn bối có chết, cũng không có việc gì cả. Vãn bối nhất định phải báo cừu này, bằng không nàng sao có thể sống vui vẻ đây, sao có thể tẩy đi sự sỉ nhục trên người nàng đây." Trong ánh mắt kiên định, bắn ra cừu hận nồng đậm. Cả đời này Lý Dục đã reo rắc trên người hắn những thống khổ, suốt đời không thể nào quên, ngoại trừ tiên huyết của Lý Dục ra, thì không có điều gì có thể giúp hắn tẩy đi sự sỉ nhục đó.
Trung niên nhân nhẹ giọng nói: "Với võ công của ngươi, nếu giao thủ với đệ nhất cao thủ Địa Bảng Lý Dục kia, chỉ có một con đường chết mà thôi, không có hy vọng báo thù. Điểm này ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, có lẽ nên mang theo nhân nhi mà ngươi yêu thương rời xa hắn, có phải là tốt hơn không? Không phải sao."
Vạn Trọng Sơn lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Cả đời này nếu không thể giết chết Lý Dục kia, vãn bối và nàng sẽ vĩnh viễn không thể vui vẻ được, sẽ vĩnh viễn sống trong bóng ma của hắn, không thể nào thoát khỏi. Cho nên vãn bối nhất định phải báo thù, nhất định phải giết chết cái tên súc sinh hèn hạ vô sỉ kia, báo thù cho chúng vãn bối. Bây giờ chỉ cần vãn bối không chết, vãn bối sẽ kiên cường sống sót, kiếm cơ hội luyện võ công thật tốt, tương lai cũng có một ngày có thể báo được đại cừu này."
Trung niên nhân nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi cả đời này muốn báo thù có lẽ sẽ không có hy vọng gì, khi võ công của ngươi tăng tiến, võ công của Lý Dục cũng tăng tiến, chờ ngươi luyện đến đệ nhất Địa Bảng, hắn có lẽ đã sớm tiến vào Thiên Bảng rồi, cho nên cả đời này, ngươi không thể trả được thù này đâu. Ta khuyên ngươi cũng nên quý trọng thật tốt tính mạng của mình, tìm kiếm một địa phương không người, cùng chung sống thật tốt tốt với nhân nhi mà ngươi yêu thương, lâu dần cũng có thể quên đi rất nhiều sự tình. Như vậy có lẽ mới là tốt nhất, ngươi nghĩ sao, chàng trai trẻ?"
Vạn Trọng Sơn nghe vậy, sắc mặt biến đổi, biết trung niên nói rất có đạo lý, nhưng hắn không cam lòng a! Vì sao kẻ tà ác như Lý Dục, lại không có ai có thể thu thập được hắn, mình đã gặp hắn, cũng không thể dễ dàng lùi bước, vì mình và Lâm Phương, phải nghĩ biện pháp giết chết hắn. Nghĩ đến bây giờ Lâm Phương không biết thế nào, nói không chừng đang bị hắn dâm nhục, trong lòng Vạn Trọng Sơn lại nhịn không được cực kỳ đau đớn. Ngẩng đầu lên, Vạn Trọng Sơn ngửa mặt lên trời hét một tiếng đầy bi thương, miệng phát ra thanh âm không cam lòng và phẫn nộ, trong không trung truyềnlại thanh âm "Ta phải báo thù", vang vọng cả sơn cốc. Bộ dạng bi phẫn kia, vẻ đau xót, trung niên nhân bên cạnh trong lòng cũng phải run rẩy, cừu hận thật sâu a, thật sự là khiến lòng người đau đớn.
Nhìn về phương xa, trung niên nhân lẳng lặng lo lắng một vấn đề. Thời gian của mình đã không còn nhiều, cũng không có thời gian mà lo lắng làm gì, mặc kệ là đúng hay sai, cú tùy theo duyên đi. Đã gặp gỡ hắn, rồi cứu hắn, có lẽ đây là duyên phận, đã như vậy, tất cả tùy theo thiên ý vậy. Thu hồi lại ánh mắt, trung niên nhân nhìn Vạn Trọng Sơn đang ngửa mặt lên trời hét lên một cách bi thương, mở miệng nói: "Ta biết sự đau khổ trong lòng ngươi, cũng hiểu được tâm tình của ngươi bây giờ, chúng ta đã hữu duyên gặp nhau, ta cũng nên giúp ngươi một chút, cho ngươi một cơ hội, nhưng tương lai ngươi nếu như hối hận, thì nhất thiết chớ trách ta."
Vạn Trọng Sơn nghe vậy nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Tiền bối có thể giúp vãn bối báo thù sao? Chỉ cần có thể báo thù, vãn bối điều gì cũng nguyện ý, cho dù có phải chết cũng không tiếc." Ánh mắt lẳng lặng nhìn trung niên nhân, trong ánh mắt lộ ra vẻ kỳ vọng (chờ mong).
Trung niên nhân khẽ thở dài: "Ta chỉ có thể sống được hai ngày, ngươi nếu không hối hận, thì hãy theo ta học võ công, ta có thể truyền thụ cho ngươi võ công có thể giết chết Lý Dục kia, nhưng sẽ phải trả một cái giá rất đắt, cái giá ấy có lẽ sẽ khiến ngươi hối hận, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi."
Ánh mắt Vạn Trọng Sơn kiên định đáp: "Mặc kệ sẽ phải trả giá ra sao, vãn bối cũng không có một chút hối hận, thỉnh tiền bối chỉ dạy cho, vãn bối nhất định phải tự tay giết chết tên súc sinh kia."
Trung niên nhân nhìn hắn, trong mắt toát ra một tia bi thương, nhẹ giọng nói: "Trong thời gian hai ngày, ta cũng không có cơ hội truyền cho ngươi nhiều võ công lắm, cho nên ta chỉ truyền lại cho ngươi hai chiêu võ học và một loại chưởng pháp, ngươi phải dụng công ghi nhớ thật tốt, bây giờ bắt đầu thôi, hy vọng ta trước khi chết, có thể thấy ngươi học thành. Tương lai ngươi có thể học mà sử dụng, để báo đại cừu."
Trên khuôn mặt Vạn Trọng Sơn lộ ra vẻ kiên định, lẳng lặng đi theo trung niên nhân bắt đầu học võ công. Thời gian hai ngày bất tri bất giác đã trôi qua, thời gian hai ngày thấm thoắt đã trôi đi. Trung niên nhân biết tính mạng của mình đã sắp chấm dứt, cho nên hắn lẳng lặng nhìn Vạn Trọng Sơn, trong mắt mang theo chút cổ vũ, chàng trai trẻ, ngươi phải thật kiên cường đấy. Trung niên nhân nhẹ giọng nói: "Hai ngày qua, ý chí của ngươi thật kiên cường của mình, rốt cục cũng đã học thành hai chiêu võ công mà ta truyền cho ngươi, ta thật cao hứng. Cho nên ta cuối cùng sẽ truyền cho ngươi bộ chưởng pháp này, ngươi phải nhớ lấy không được dễ dàng thi triển, tốt nhất là cả đời không dùng đến nó, hiểu chưa? Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi một đoạn khẩu quyết, từ nay về sau nhớ rõ mỗi ngày đều phải luyện tập, tới thời khắc nguy hiểm, đoạn khẩu quyết có thể cho ngươi cho ngươi một cơ hội để phản kích. Loại tâm pháp này một khi luyện thành, lúc thi triển có thể khiến công lực mà ngươi có thể thi triển trong nháy mắt tăng lên gấp ba lần, nhưng chỉ có thể bảo trì trong thời gian một nén nhang mà thôi. Hậu quả chính là sau khi thi triển nó thì trong vòng mười ngày công lực sẽ hoàn toàn biến mất, phải mười ngày sau mới có thể khôi phục lại. Bây giờ ngươi hãy lắng nghe cho kỹ, thời gian của ta cũng không còn nhiều, ngươi phải nhớ kỹ đó." Nói xong bèn truyền lại cho Vạn Trọng Sơn một đoạn khẩu quyết. xem tại TruyenFull.vn
Trong lòng Vạn Trọng Sơn vạn phần cảm kích, vội vàng đem đoạn khẩu quyết dài hơn hai trăm chữ nhớ kỹ, quay về phía trung niên nhân quỳ bái mà nói: "Đại ân kiếp này của ân công, Trọng Sơn chỉ có kiếp sau mới có thể báo đáp người. Nếu ân công nguyện ý, cho phép vãn bối gọi người một tiếng sư phụ, Trọng Sơn cảm kích vô cùng."
Trong mắt trung niên nhân lộ ra tiếu ý, song nhãn thần quang đột nhiên đại thịnh, Hữu thủ nhẹ vỗ về đỉnh đầu của Vạn Trọng Sơn, miệng nói: "Tốt, đã như vậy, vi sư sẽ giúp đệ tử một chút tâm lực, hãy chú ý." Nói xong từ hữu thủ một cỗ chân khí cường đại trong nháy mắt truyền vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của Vạn Trọng Sơn. Toàn thân Vạn Trọng Sơn chấn động, trong lòng cảm động không nói nên lời. Nhưng hắn biết lúc này rất nguy hiểm, vội vàng tĩnh tâm trữ thần ( giữ lòng thanh thanh tịnh, giữ thần yên ổn), đón nhận công lực do sư phụ truyền cho.
Trung niên nhân rất nhanh cũng đã buông tay ra, bởi vì hắn vốn đã muốn chết, lúc này hắn cũng bất quá chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi, Cho nên hắn chỉ là cố gắng vận khởi chút tâm lực cuối cùng, giúp cho Vạn Trọng Sơn một chút lực lượng, lúc này hắn đã chết rồi. Đến chết hắn cũng không có nói cho Vạn Trọng Sơn biết mình là ai, có lẽ hắn nghĩ rằng, điều đó cũng đã không còn trọng yếu nữa rồi, đã gặp nhau thì cần gì phải quen biết nhau?
Vạn Trọng Sơn mở mắt, hiểu được nội lực của hắn phải tăng thêm ít nhất là mười năm, trong lòng đối với vị trung niên nhân vô danh này vạn phần cảm kích. Nhìn thi thể của sư phụ, Vạn Trọng Sơn chảy xuống hàng nước mắt thương tâm cũng như cảm kích. Vạn Trọng Sơn chôn cất trung niên nhân ở bên bờ thủy đàm, bên cạnh lập một hàng chữ, trên đó viết mười bốn chữ " Vạn Trọng Sơn ân sư chi mộ, Đệ tử Vạn Trọng Sơn kính lập."
Lẳng lặng ngồi bên bờ thủy đàm, Vạn Trọng Sơn bồi tiếp sư phụ hắn ngắm nhìn vầng mặt trời lặn, cuối cùng mới đứng dậy quay phía mộ của sư phụ quỳ xuống mà bái ba lượt, sau đó triển khai khinh công rời đi. Sơn cốc lại khôi phục lại vẻ bình yên như cũ, không ai biết nơi này đang mai táng một vị cao thủ, hắn từng trước khi chết đã nhận một truyền nhân, truyền cho đồ đệ của hắn võ công trong hai ngày, kẻ sau này sẽ mang đến cho võ lâm một hồi phong ba.
Gió chậm rãi thổi phớt qua, như là đang thuật lại điều gì đó, lại như là đang lưu luyến một điều gì đó, nhưng đáng tiếc không một ai có thể hiểu! Vạn Trọng Sơn rốt cục lại bước trên chinh đồ (con đường đầy những cuộc chiến), đang chờ đợi hắn là điều gì đây? Có lẽ chỉ trời mới biết được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.