Chương 11
Quân Lai
20/11/2021
Về lý mà nói, quả thực Hàn Nhậm Bân không vui cũng chẳng liên quan gì tới Phó Tư Nghiên, nhưng về mặt tình cảm, Hàn Nhậm Bân là một trong số ít những người bạn từ bé của anh ấy, có thể nói ra loại chuyện này, có thể nói tâm tình của anh ấy vô cùng lạnh nhạt và lãnh đạm.
Nếu bạn từ bé của bé của cô nói những lời như vậy, chắc chắn cô sẽ cũng cô ấy tuyệt giao.
Cô đồng tình với Hàn Nhậm Bân, Phó Tư Nghiên nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt sâu thẳm, mặt không biểu cảm, giống như một người máy không có cảm xúc.
Nguyễn Hân cong môi cười nói: “Không sao cả, cậu vui là được.” Trong lời nói tràn đầy cảm giác một lời khó nói hết, Phó Tư Nghiên cũng mặc kệ cô.
“Nhậm Bân chính là như vậy, diễn nhiều quá nên có lúc không thoát vai được, đem bản thân mình hoà với nhân vật trong kịch bản, tâm tình cũng gián tiếp kìm nén. Chị dâu không cần quan tâm cậu ta, chúng ta chơi việc của chúng ta.”
Một bàn anh em tự nhận là lớn lên cùng nhau không thèm đếm xỉa đến sự bất thường của Hàn Nhậm Bân, “chị dâu” như cô lại càng khó nói, nhìn như này thì chắc cũng không phải chuyện lớn, nếu không những người này đã không có thái độ này.
Trên bàn mạt chược còn thiếu một người nữa, Tần Cảnh Diệu đề nghị để Nguyễn Hân lên chơi, nếu có thua cũng không để cô uống rượu.
Nguyễn Hân xua tay nói rằng cô đánh không giỏi lắm, vị trí cuối cùng lại để Vạn Kỳ lên, Nguyễn Hân ngồi bên cạnh Phó Tư Nghiên nhìn bài, nhưng suy nghĩ của cô đều đổ dồn vào Hàn Nhậm Bân đang ở ngoài ban công, ánh mắt cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra ban công, không quan tâm nhiều đến tình hình tại bàn poker.
Phó Tư Nghiên không biết là do xui xẻo hay bẩm sinh đã chơi bài không tốt, thua liền mấy ván, rượu vang cứ một cốc một cốc nuốt vào bụng, Nguyễn Hân thấy cổ và tai anh đỏ bừng, lông mi rũ xuống một nửa. Một quân bài Bát Vạn mới được rút ra, tình cờ là một cặp với quân bài trên tay, nhưng anh nhìn cũng không thèm nhìn đánh ra quân bài đó, Nguyễn Hân cuống rồi, nắm lấy cánh tay hắn, “Quân này không được đánh.”
Phó Tư Nghiên sửng sốt, quay đầu nhìn cô, Nguyễn Hân nhìn quân bài trước mặt anh, cũng không nhớ tới quy tắc xem bài không được nói chuyện, vừa nâng má vừa so sánh xem đánh ra quân bài nào hay hơn.
Phó Tư Nghiên thu lại quân bài đang cầm trong tay, đôi mắt nửa say nửa tỉnh lấp quânnh dưới ánh đèn chùm pha lê, đột nhiên anh nắm lấy tay cô, nhét quân Bát Vạn vào lòng bàn tay cô, giọng hơi khàn khàn, “Được, nghe bạn, đánh quân nào? ”
Lòng bàn tay ấm áp của anh ôm lấy mu bàn tay cô, những đầu ngón tay anh lướt qua lòng bàn tay cô, hơi ngứa, dường như có một đường ranh giới giữa ngực và lòng bàn tay cô, đột nhiên giật nảy một cái, nhất thời không thể nói rõ ràng được cảm giác ấy trôi qua như làn khói, muốn nắm bắt, nhưng cũng muốn nhanh chóng tiêu tan.
Cô luống cuống rút tay ra, vẻ mặt có chút khẩn thiết, Phó Tư Nghiên cuộn năm ngón tay lại, đặt lên đầu gối, trên mặt không có chút dao động nào.
Nguyễn Hân mơ hồ cảm nhận được sự lạnh lẽo xung quanh người anh, còn chưa kịp nghĩ kỹ thì Tần Cảnh Diệu đã ở bên cạnh gõ bàn, ngả ngớn nói: “Được rồi, có một bàn chó độc thân ngồi ở đây, đừng có show ân ái nữa.”
Nguyễn Hân nghe thấy giọng nói của anh ta, nhận ra ván này Phó Tư Nghiên đang chơi, bản thân ngồi một bên xem mà lại nói vào thì không hay lắm, vì vậy cô đặt thẻ Bát Vạn trong tay lên bàn, kéo khóe miệng, “Tôi nói linh tinh thôi, mọi người chơi đi ”
Tần Cảnh Diệu cười nói: “Không sao, chị dâu cứ tuỳ ý là được, bọn em không chú trọng cái đó lắm.”
Nguyễn Hân nhìn Phó Tư Nghiên, Phó Tư Nghiên ngồi dịch sang một bên, nhường vị trí cho cô, nhường cô đánh.
Nguyễn Hân không khách sáo nữa, nhìn đống bài bị Phó Tư Nghiên đánh loạn lên hết, đưa tay ra, đánh một quân bài không cần thiết, sau động tác thuần thục sắp xếp các cặp bài thẳng vào nhau.
Vừa nãy cô nói rằng cô không biết chơi mạt chược thực ra là rất khiêm tốn.
Bà của cô thích chơi mạt chược, bà thường hẹn mấy người có quan hệ tốt đến nhà chơi mạt chược, vào những dịp lễ tết, gia đình cô cũng có thể làm một bàn, Nguyễn Hân nghe nhiều quen tai nhìn nhiều quen mắt, được xem đáng mạt chược từ rất nhỏ, từ lớp 2 đã bị bà kéo vào bàn mạt chược cho đủ người chơi rồi.
Hơn nữa cô là người trời sinh may mắn khi chơi bài, rất hiếm khi thua.
Sau khi chơi vài ván, cơn nghiện mạt chược lâu năm của Nguyễn Hân cũng được khơi dậy một chút, khi đang cao hứng, Vạn Kỳ đột nhiên nhắc cô: “Phu nhân, Phó tổng hnhf như say rồi.”
Nguyễn Hân nhìn theo ánh mắt của anh ta rơi vào trên người Phó Tư Nghiên, Phó Tư Nghiên mắt nhắm lại, cổ ngửa ra sau tựa vào lưng ghế, lồng ngực hơi nâng lên rồi hạ xuống, như là đang ngủ.
Vạn Kỳ nói: “Đưa anh Phó về nghỉ ngơi đi.”
Mọi người đều say rồi, cũng không thể ngủ ở đây được.
Nguyễn Hân gật đầu, đứng dậy chào tạm biệt Tần Cảnh Diệu và Thẩm Hạo Bác, rồi vỗ vai Phó Tư Nghiên, nhẹ giọng nói, “Tư Nghiên, về nhà thôi.”
Phó Tư Nghiên chậm rãi mở mắt ra, quan sát cô một chút, lông mày nhíu lại có chút mệt mỏi, ừm một tiếng, rồi đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Bước chân vẫn coi như vững, không cần người khác phải đỡ đi, nhưng Vạn Kỳ không yên tâm, cùng lên xe theo.
Tất cả đều yên tĩnh, Vạn Kỳ ngồi ghế phó lái, Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên ngồi ở ghế sau, ngoài cửa sổ trời mưa nhẹ tí ta tí tách, chiếc xe chạy thẳng vào ga ra dưới tầng hầm, rồi từ tầng phụ lầu một đi lên.
Vạn Kỳ tận chức tận trách nhìn theo vợ ông chủ vào nhà đến cửa nhà mới quay người rời đi.
Cạch một tiếng, cửa nhà đóng lại.
Chỉ còn lại hai người Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên, không khí dường như càng yên lặng hơn.
Hai người thay giày, rồi một trước một sau bước vào, Nguyễn Hân ngửi thấy mùi rượu trên người anh, sợ anh khi leo cầu thang loạng choạng mà ngã, hỏi một câu từ đáy lòng: “Có cần em đỡ anh không?”
Phó Tư Nghiên không quan tâm cô, đi đến ghế sô pha và ngồi xuống, ngồi thẳng lưng, tư thế đoan chính, như thể đang tham gia một cuộc họp báo quan trọng và đang ngồi trên sân khấu chuẩn bị phát biểu.
Nguyễn Hân khó hiểu hỏi: “Ngồi ở đây làm gì vậy? Đi lên lầu đi.”
Phó Tư Nghiên đưa tay lên, cởi áo khoác ném qua một bên, nhẹ nói: “Em đi lên trước đi.”
Anh đột nhiên ngẩng đầu ngả người về phía sau, nhắm hờ mắt, trên cổ áo sơ mi mở ra ba chiếc cúc áo, khuôn ngực và xương quai xanh gầy gò lộ ra trong không khí, nâng lên hạ xuống, so với anh bình thường cứng rắn và ổn trọng thì ngỗ ngược hơn nhiều, toả ra mùi vị của mấy vị công tử chỉ biết ăn chơi, không làm nên chuyện.
Nguyễn Hân cảm thấy chắc chắn là anh say rồi, nếu không dựa vào phong cách lão cán bộ cổ hủ thường ngày anh nhất định sẽ không như này
Cô từ từ tiến lại gần anh, muốn đỡ anh dậy, tay cô vừa chạm vào cánh tay anh, anh đột nhiên mở mắt, đôi mắt đen mờ mịt nhìn cô.
Nguyễn Hân vẫn giữ tư thế tựa nửa người, tay cầm cánh tay anh, hai người nhìn nhau im lặng trong vài giây, Nguyễn Hân là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước
“Anh lên tắm trước rồi đi ngủ, nằm ở đây dễ bị nhiễm lạnh.”
Phó Tư Nghiên nhìn cô, quả táo Adam chuyển động mạnh, hất tay cô ra, “không cần em lo.”
Nguyễn Hân sững sờ một lúc, lập tức trầm mặt, sau đó quay đầu bỏ đi.
Anh tưởng cô muốn quan tâm anh lắm chắc, nếu không phải vì có chuyện muốn xin anh, cô cũng lười để ý đến anh, hất cái gì mà hất.
Phó Tư Nghiên ngồi trên ghế sô pha, nhìn theo bóng lưng dứt khoát của cô, nghĩ đến lúc cô vội vàng rút tay về trong Anh Quán Club, quai hàm nghiến chặt, anh đưa tay lên ấn lên lông mày.
“Phó Tư Nghiên.”
Nguyễn Hân, người đã đi đến đầu cầu thang đột nhiên hùng hổ bước lại, đứng trước mặt anh, chỉ tay về phía anh và nói: “Phó Tư Nghiên, anh nghe cho kỹ đây, bây giờ chỉ có hai chúng ta ở đây, bên ngoài trời đang mưa, muộn như vậy rồi dì Hoàng cũng không chắc đến, trừ em ra, không ai có thể chăm sóc cho anh được cả. Vì anh uống quá nhiều rồi, đầu óc không tỉnh táo, nên nhưgx chuyện em muốn làm tiếp sau đây, cũng không cần thông quan sự đồng ý của. ”
Phó Tư Nghiên không nói, nhướng mi, bình tĩnh và chăm chú nhìn cô.
Nguyễn Hân đối mặt với khuôn mặt điển trai của anh, cơn tức giận trong lòng đã với đi một nửa. Quên đi, cô tính toán gì với người say, người say không phải lúc nào cũng uống quá nhiều nên đầu óc không tỉnh táo, bởi vậy để chứng minh rằng mình không uống nhiều thì thì người khác đến dìu họ rồi đều đảy người ta ra không cho đỡ sao?
Hơn nữa, uống quá nhiều rượu IQ sẽ giảm, nhìn điệu bộ của Phó Tư Nghiên ngồi trong phòng khách không muốn tắm rửa, e rằng anh chỉ mới ba tuổi.
Nghĩ đến đây, ngữ khí Nguyễn Hân nhẹ nhàng hơn nói: “Tư Nghiên, chúng ta lên lầu trước đã, được không.”
Phó Tư Nghiên lông mi khẽ nhúc nhích, vẫn là không nói, nhưng đã chủ động đứng lên, sải đôi chân dài bước lên tầng rồi.
Nguyễn Hân vội vàng đuổi lên theo, đi theo sau anh, giang hai tay ra, giống như một sứ giả bảo vệ cho hoa, sợ anh trượt chân ngã xuống
Lên đến trên lầu, Nguyễn Hân để Phó Tư Nghiên ngồi trên ghế sô pha, trước tiên vào phòng tắm pha nước nóng cho Phó Tư Nghiên, phòng tắm ở trong phòng ngủ Phó Tư Nghiên ít khi được sử dụng, bình thường lúc anh về phòng thì Nguyễn Hân có lẽ đã ngủ rồi, cho dù là cãi nhau với cô, thì cũng đều tắm ở phòng tắm bên ngoài rồi mới quay lại.
Sau khi đổ đầy nước, cô đi vào phòng áo choàng lấy một bộ đồ ngủ và một cái khăn tắm, Phó Tư Nghiên thành thật ngồi trên sô pha, ánh mắt ửng hồng chưa tan hết, Nguyễn Hân đột nhiên nghĩ rằng uống rượu rồi thì không thể tắm, do dự nói: ” Hay là hôm nay anh đừng tắm nữa. ”Cô lo lắng anh sẽ ngã trong phòng tắm.
Phó Tư Nghiên vẫn không nói, giống như một người câm cầm lấy bộ đồ ngủ và khăn tắm bước vào phòng tắm.
Nguyễn Hân đi theo sau anh, Phó Tư Nghiên đi vào phòng tắm trước, dừng lại rồi quay lại nhìn cô, những cảm xúc không thể giải thích chảy trong mắt anh.
Cô chỉ cao ngang vai anh, ở khoảng cách gần như vậy phải ngước lên mới nhìn được mặt anh, cô ngơ ngác nhìn anh, tính tình tốt bụng hỏi: “Sao anh không vào, lại không muốn tắm nữa sao?”
Phó Tư Nghiên rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Em theo anh, là muốn vào tắm cùng nhau sao?”
“…”
cùng với nhau?
Nguyễn Hân kinh ngạc nhìn anh, khi thấy anh mím môi, ánh,mắt gần như có chút … mong đợi.
Không, không, không, chắc là anh uống nhiều rượu rồi, chỉ số IQ mới có ba tuổi thôi, thấy cô chăm sóc anh vất vả như vậy, anh coi cô như mẹ già đã chăm sóc anh bất cứ lúc nào từ khi còn nhỏ.
Cô âu yếm nhìn anh, dùng ngữ khí để dỗ dành trẻ con nó: “Tư Nghiên đã lớn rồi, phải học cách tự mình tắm nha.”
Phó Tư Nghiên khẽ nhíu mày, vẻ mặt rất kỳ quáikhông nói nên lời, liếc cô một cái, nhấc chân bước vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Quả nhiên là uống nhiều rồi.
Nguyễn Hân dựa vào cửa phòng tắm, chống má.
Mặc dù Phó Tư Nghiên say xỉn không nói nhiều, nhưng anh có vẻ khá nghe lời, nếu như bây giờ nhờ anh giúp đỡ có dễ hơn là khi anh tỉnh táo một chút không.
Khi Phó Tư Nghiên bước ra khỏi phòng tắm, Nguyễn Hân dựa vào cửa phòng tắm, mỉm cười nhìn anh.
“Phó Tư Nghiên, anh có biết em là ai không?”
Phó Tư Nghiên cầm trong tay khăn tắm, hiếm khi phối hợp, “Nguyễn Hân.”
Nguyễn Hân cong mắt nói: “Sai rồi.”
“…”
“Em là vợ của anh.”
Phó Tư Nghiên im lặng một lúc, ừm một tiếng, và quả táo Adam của anh trượt lên trượt xuống, “Anh biết.”
Biết thì dễ dàng hơn rồi.
“Vậy thì vợ anh đã bị bắt nạt rồi, nên có một việc nhỏ muốn nhờ anh giúp đỡ, có phải anh nên giúp một chút không?”
Ánh mắt Phó Tư Nghiên trầm xuống, thấp giọng nói, “Tránh xa tôi ra.”
“…”
Nguyễn Hân thở dài một hơi, vô cùng uỷ khuất nhìn anh, “Tư Nghiên, sao anh có thể nói chuyện với vợ mình như thế này chứ? Đàn ông tốt là phải nghe lời vợ.”
Phó Tư Nghiên nhíu mày càng sâu hơn, một lời khó tả nói, “Nguyễn Hân, em uống say rồi sao.”
“Anh mới uống nhiều, anh say rồi.”
Phó Tư Nghiên nghiêng người và nâng cằm cô ấy lên, trong ánh mắt phân biệt rõ trắng đen phải trái đều tỉnh táo, anh mắt nóng bỏng.
“Ai nói với em, là anh say.”
“…”
“Hay là, em có sở thích gì?” Anh ghé sát vào lỗ tai cô, thổi khí bên tai cô, “Anh đã hợp tác với em cả đêm rồi. Tiếp theo, nếu có gì khác cần hợp tác, anh đều sẽ hợp tác, em cũng có thể không cần thông qua sự đồng ý của anh. Vợ à.”
Nếu bạn từ bé của bé của cô nói những lời như vậy, chắc chắn cô sẽ cũng cô ấy tuyệt giao.
Cô đồng tình với Hàn Nhậm Bân, Phó Tư Nghiên nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt sâu thẳm, mặt không biểu cảm, giống như một người máy không có cảm xúc.
Nguyễn Hân cong môi cười nói: “Không sao cả, cậu vui là được.” Trong lời nói tràn đầy cảm giác một lời khó nói hết, Phó Tư Nghiên cũng mặc kệ cô.
“Nhậm Bân chính là như vậy, diễn nhiều quá nên có lúc không thoát vai được, đem bản thân mình hoà với nhân vật trong kịch bản, tâm tình cũng gián tiếp kìm nén. Chị dâu không cần quan tâm cậu ta, chúng ta chơi việc của chúng ta.”
Một bàn anh em tự nhận là lớn lên cùng nhau không thèm đếm xỉa đến sự bất thường của Hàn Nhậm Bân, “chị dâu” như cô lại càng khó nói, nhìn như này thì chắc cũng không phải chuyện lớn, nếu không những người này đã không có thái độ này.
Trên bàn mạt chược còn thiếu một người nữa, Tần Cảnh Diệu đề nghị để Nguyễn Hân lên chơi, nếu có thua cũng không để cô uống rượu.
Nguyễn Hân xua tay nói rằng cô đánh không giỏi lắm, vị trí cuối cùng lại để Vạn Kỳ lên, Nguyễn Hân ngồi bên cạnh Phó Tư Nghiên nhìn bài, nhưng suy nghĩ của cô đều đổ dồn vào Hàn Nhậm Bân đang ở ngoài ban công, ánh mắt cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra ban công, không quan tâm nhiều đến tình hình tại bàn poker.
Phó Tư Nghiên không biết là do xui xẻo hay bẩm sinh đã chơi bài không tốt, thua liền mấy ván, rượu vang cứ một cốc một cốc nuốt vào bụng, Nguyễn Hân thấy cổ và tai anh đỏ bừng, lông mi rũ xuống một nửa. Một quân bài Bát Vạn mới được rút ra, tình cờ là một cặp với quân bài trên tay, nhưng anh nhìn cũng không thèm nhìn đánh ra quân bài đó, Nguyễn Hân cuống rồi, nắm lấy cánh tay hắn, “Quân này không được đánh.”
Phó Tư Nghiên sửng sốt, quay đầu nhìn cô, Nguyễn Hân nhìn quân bài trước mặt anh, cũng không nhớ tới quy tắc xem bài không được nói chuyện, vừa nâng má vừa so sánh xem đánh ra quân bài nào hay hơn.
Phó Tư Nghiên thu lại quân bài đang cầm trong tay, đôi mắt nửa say nửa tỉnh lấp quânnh dưới ánh đèn chùm pha lê, đột nhiên anh nắm lấy tay cô, nhét quân Bát Vạn vào lòng bàn tay cô, giọng hơi khàn khàn, “Được, nghe bạn, đánh quân nào? ”
Lòng bàn tay ấm áp của anh ôm lấy mu bàn tay cô, những đầu ngón tay anh lướt qua lòng bàn tay cô, hơi ngứa, dường như có một đường ranh giới giữa ngực và lòng bàn tay cô, đột nhiên giật nảy một cái, nhất thời không thể nói rõ ràng được cảm giác ấy trôi qua như làn khói, muốn nắm bắt, nhưng cũng muốn nhanh chóng tiêu tan.
Cô luống cuống rút tay ra, vẻ mặt có chút khẩn thiết, Phó Tư Nghiên cuộn năm ngón tay lại, đặt lên đầu gối, trên mặt không có chút dao động nào.
Nguyễn Hân mơ hồ cảm nhận được sự lạnh lẽo xung quanh người anh, còn chưa kịp nghĩ kỹ thì Tần Cảnh Diệu đã ở bên cạnh gõ bàn, ngả ngớn nói: “Được rồi, có một bàn chó độc thân ngồi ở đây, đừng có show ân ái nữa.”
Nguyễn Hân nghe thấy giọng nói của anh ta, nhận ra ván này Phó Tư Nghiên đang chơi, bản thân ngồi một bên xem mà lại nói vào thì không hay lắm, vì vậy cô đặt thẻ Bát Vạn trong tay lên bàn, kéo khóe miệng, “Tôi nói linh tinh thôi, mọi người chơi đi ”
Tần Cảnh Diệu cười nói: “Không sao, chị dâu cứ tuỳ ý là được, bọn em không chú trọng cái đó lắm.”
Nguyễn Hân nhìn Phó Tư Nghiên, Phó Tư Nghiên ngồi dịch sang một bên, nhường vị trí cho cô, nhường cô đánh.
Nguyễn Hân không khách sáo nữa, nhìn đống bài bị Phó Tư Nghiên đánh loạn lên hết, đưa tay ra, đánh một quân bài không cần thiết, sau động tác thuần thục sắp xếp các cặp bài thẳng vào nhau.
Vừa nãy cô nói rằng cô không biết chơi mạt chược thực ra là rất khiêm tốn.
Bà của cô thích chơi mạt chược, bà thường hẹn mấy người có quan hệ tốt đến nhà chơi mạt chược, vào những dịp lễ tết, gia đình cô cũng có thể làm một bàn, Nguyễn Hân nghe nhiều quen tai nhìn nhiều quen mắt, được xem đáng mạt chược từ rất nhỏ, từ lớp 2 đã bị bà kéo vào bàn mạt chược cho đủ người chơi rồi.
Hơn nữa cô là người trời sinh may mắn khi chơi bài, rất hiếm khi thua.
Sau khi chơi vài ván, cơn nghiện mạt chược lâu năm của Nguyễn Hân cũng được khơi dậy một chút, khi đang cao hứng, Vạn Kỳ đột nhiên nhắc cô: “Phu nhân, Phó tổng hnhf như say rồi.”
Nguyễn Hân nhìn theo ánh mắt của anh ta rơi vào trên người Phó Tư Nghiên, Phó Tư Nghiên mắt nhắm lại, cổ ngửa ra sau tựa vào lưng ghế, lồng ngực hơi nâng lên rồi hạ xuống, như là đang ngủ.
Vạn Kỳ nói: “Đưa anh Phó về nghỉ ngơi đi.”
Mọi người đều say rồi, cũng không thể ngủ ở đây được.
Nguyễn Hân gật đầu, đứng dậy chào tạm biệt Tần Cảnh Diệu và Thẩm Hạo Bác, rồi vỗ vai Phó Tư Nghiên, nhẹ giọng nói, “Tư Nghiên, về nhà thôi.”
Phó Tư Nghiên chậm rãi mở mắt ra, quan sát cô một chút, lông mày nhíu lại có chút mệt mỏi, ừm một tiếng, rồi đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Bước chân vẫn coi như vững, không cần người khác phải đỡ đi, nhưng Vạn Kỳ không yên tâm, cùng lên xe theo.
Tất cả đều yên tĩnh, Vạn Kỳ ngồi ghế phó lái, Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên ngồi ở ghế sau, ngoài cửa sổ trời mưa nhẹ tí ta tí tách, chiếc xe chạy thẳng vào ga ra dưới tầng hầm, rồi từ tầng phụ lầu một đi lên.
Vạn Kỳ tận chức tận trách nhìn theo vợ ông chủ vào nhà đến cửa nhà mới quay người rời đi.
Cạch một tiếng, cửa nhà đóng lại.
Chỉ còn lại hai người Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên, không khí dường như càng yên lặng hơn.
Hai người thay giày, rồi một trước một sau bước vào, Nguyễn Hân ngửi thấy mùi rượu trên người anh, sợ anh khi leo cầu thang loạng choạng mà ngã, hỏi một câu từ đáy lòng: “Có cần em đỡ anh không?”
Phó Tư Nghiên không quan tâm cô, đi đến ghế sô pha và ngồi xuống, ngồi thẳng lưng, tư thế đoan chính, như thể đang tham gia một cuộc họp báo quan trọng và đang ngồi trên sân khấu chuẩn bị phát biểu.
Nguyễn Hân khó hiểu hỏi: “Ngồi ở đây làm gì vậy? Đi lên lầu đi.”
Phó Tư Nghiên đưa tay lên, cởi áo khoác ném qua một bên, nhẹ nói: “Em đi lên trước đi.”
Anh đột nhiên ngẩng đầu ngả người về phía sau, nhắm hờ mắt, trên cổ áo sơ mi mở ra ba chiếc cúc áo, khuôn ngực và xương quai xanh gầy gò lộ ra trong không khí, nâng lên hạ xuống, so với anh bình thường cứng rắn và ổn trọng thì ngỗ ngược hơn nhiều, toả ra mùi vị của mấy vị công tử chỉ biết ăn chơi, không làm nên chuyện.
Nguyễn Hân cảm thấy chắc chắn là anh say rồi, nếu không dựa vào phong cách lão cán bộ cổ hủ thường ngày anh nhất định sẽ không như này
Cô từ từ tiến lại gần anh, muốn đỡ anh dậy, tay cô vừa chạm vào cánh tay anh, anh đột nhiên mở mắt, đôi mắt đen mờ mịt nhìn cô.
Nguyễn Hân vẫn giữ tư thế tựa nửa người, tay cầm cánh tay anh, hai người nhìn nhau im lặng trong vài giây, Nguyễn Hân là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước
“Anh lên tắm trước rồi đi ngủ, nằm ở đây dễ bị nhiễm lạnh.”
Phó Tư Nghiên nhìn cô, quả táo Adam chuyển động mạnh, hất tay cô ra, “không cần em lo.”
Nguyễn Hân sững sờ một lúc, lập tức trầm mặt, sau đó quay đầu bỏ đi.
Anh tưởng cô muốn quan tâm anh lắm chắc, nếu không phải vì có chuyện muốn xin anh, cô cũng lười để ý đến anh, hất cái gì mà hất.
Phó Tư Nghiên ngồi trên ghế sô pha, nhìn theo bóng lưng dứt khoát của cô, nghĩ đến lúc cô vội vàng rút tay về trong Anh Quán Club, quai hàm nghiến chặt, anh đưa tay lên ấn lên lông mày.
“Phó Tư Nghiên.”
Nguyễn Hân, người đã đi đến đầu cầu thang đột nhiên hùng hổ bước lại, đứng trước mặt anh, chỉ tay về phía anh và nói: “Phó Tư Nghiên, anh nghe cho kỹ đây, bây giờ chỉ có hai chúng ta ở đây, bên ngoài trời đang mưa, muộn như vậy rồi dì Hoàng cũng không chắc đến, trừ em ra, không ai có thể chăm sóc cho anh được cả. Vì anh uống quá nhiều rồi, đầu óc không tỉnh táo, nên nhưgx chuyện em muốn làm tiếp sau đây, cũng không cần thông quan sự đồng ý của. ”
Phó Tư Nghiên không nói, nhướng mi, bình tĩnh và chăm chú nhìn cô.
Nguyễn Hân đối mặt với khuôn mặt điển trai của anh, cơn tức giận trong lòng đã với đi một nửa. Quên đi, cô tính toán gì với người say, người say không phải lúc nào cũng uống quá nhiều nên đầu óc không tỉnh táo, bởi vậy để chứng minh rằng mình không uống nhiều thì thì người khác đến dìu họ rồi đều đảy người ta ra không cho đỡ sao?
Hơn nữa, uống quá nhiều rượu IQ sẽ giảm, nhìn điệu bộ của Phó Tư Nghiên ngồi trong phòng khách không muốn tắm rửa, e rằng anh chỉ mới ba tuổi.
Nghĩ đến đây, ngữ khí Nguyễn Hân nhẹ nhàng hơn nói: “Tư Nghiên, chúng ta lên lầu trước đã, được không.”
Phó Tư Nghiên lông mi khẽ nhúc nhích, vẫn là không nói, nhưng đã chủ động đứng lên, sải đôi chân dài bước lên tầng rồi.
Nguyễn Hân vội vàng đuổi lên theo, đi theo sau anh, giang hai tay ra, giống như một sứ giả bảo vệ cho hoa, sợ anh trượt chân ngã xuống
Lên đến trên lầu, Nguyễn Hân để Phó Tư Nghiên ngồi trên ghế sô pha, trước tiên vào phòng tắm pha nước nóng cho Phó Tư Nghiên, phòng tắm ở trong phòng ngủ Phó Tư Nghiên ít khi được sử dụng, bình thường lúc anh về phòng thì Nguyễn Hân có lẽ đã ngủ rồi, cho dù là cãi nhau với cô, thì cũng đều tắm ở phòng tắm bên ngoài rồi mới quay lại.
Sau khi đổ đầy nước, cô đi vào phòng áo choàng lấy một bộ đồ ngủ và một cái khăn tắm, Phó Tư Nghiên thành thật ngồi trên sô pha, ánh mắt ửng hồng chưa tan hết, Nguyễn Hân đột nhiên nghĩ rằng uống rượu rồi thì không thể tắm, do dự nói: ” Hay là hôm nay anh đừng tắm nữa. ”Cô lo lắng anh sẽ ngã trong phòng tắm.
Phó Tư Nghiên vẫn không nói, giống như một người câm cầm lấy bộ đồ ngủ và khăn tắm bước vào phòng tắm.
Nguyễn Hân đi theo sau anh, Phó Tư Nghiên đi vào phòng tắm trước, dừng lại rồi quay lại nhìn cô, những cảm xúc không thể giải thích chảy trong mắt anh.
Cô chỉ cao ngang vai anh, ở khoảng cách gần như vậy phải ngước lên mới nhìn được mặt anh, cô ngơ ngác nhìn anh, tính tình tốt bụng hỏi: “Sao anh không vào, lại không muốn tắm nữa sao?”
Phó Tư Nghiên rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Em theo anh, là muốn vào tắm cùng nhau sao?”
“…”
cùng với nhau?
Nguyễn Hân kinh ngạc nhìn anh, khi thấy anh mím môi, ánh,mắt gần như có chút … mong đợi.
Không, không, không, chắc là anh uống nhiều rượu rồi, chỉ số IQ mới có ba tuổi thôi, thấy cô chăm sóc anh vất vả như vậy, anh coi cô như mẹ già đã chăm sóc anh bất cứ lúc nào từ khi còn nhỏ.
Cô âu yếm nhìn anh, dùng ngữ khí để dỗ dành trẻ con nó: “Tư Nghiên đã lớn rồi, phải học cách tự mình tắm nha.”
Phó Tư Nghiên khẽ nhíu mày, vẻ mặt rất kỳ quáikhông nói nên lời, liếc cô một cái, nhấc chân bước vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Quả nhiên là uống nhiều rồi.
Nguyễn Hân dựa vào cửa phòng tắm, chống má.
Mặc dù Phó Tư Nghiên say xỉn không nói nhiều, nhưng anh có vẻ khá nghe lời, nếu như bây giờ nhờ anh giúp đỡ có dễ hơn là khi anh tỉnh táo một chút không.
Khi Phó Tư Nghiên bước ra khỏi phòng tắm, Nguyễn Hân dựa vào cửa phòng tắm, mỉm cười nhìn anh.
“Phó Tư Nghiên, anh có biết em là ai không?”
Phó Tư Nghiên cầm trong tay khăn tắm, hiếm khi phối hợp, “Nguyễn Hân.”
Nguyễn Hân cong mắt nói: “Sai rồi.”
“…”
“Em là vợ của anh.”
Phó Tư Nghiên im lặng một lúc, ừm một tiếng, và quả táo Adam của anh trượt lên trượt xuống, “Anh biết.”
Biết thì dễ dàng hơn rồi.
“Vậy thì vợ anh đã bị bắt nạt rồi, nên có một việc nhỏ muốn nhờ anh giúp đỡ, có phải anh nên giúp một chút không?”
Ánh mắt Phó Tư Nghiên trầm xuống, thấp giọng nói, “Tránh xa tôi ra.”
“…”
Nguyễn Hân thở dài một hơi, vô cùng uỷ khuất nhìn anh, “Tư Nghiên, sao anh có thể nói chuyện với vợ mình như thế này chứ? Đàn ông tốt là phải nghe lời vợ.”
Phó Tư Nghiên nhíu mày càng sâu hơn, một lời khó tả nói, “Nguyễn Hân, em uống say rồi sao.”
“Anh mới uống nhiều, anh say rồi.”
Phó Tư Nghiên nghiêng người và nâng cằm cô ấy lên, trong ánh mắt phân biệt rõ trắng đen phải trái đều tỉnh táo, anh mắt nóng bỏng.
“Ai nói với em, là anh say.”
“…”
“Hay là, em có sở thích gì?” Anh ghé sát vào lỗ tai cô, thổi khí bên tai cô, “Anh đã hợp tác với em cả đêm rồi. Tiếp theo, nếu có gì khác cần hợp tác, anh đều sẽ hợp tác, em cũng có thể không cần thông qua sự đồng ý của anh. Vợ à.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.