Chương 22
Quân Lai
20/11/2021
Nguyễn Hân rùng mình như thể cô vừa bị giật điện vậy, chân cô cuộn tròn trên ghế sô pha áp sát vào chân anh.
Bàn chân gầy chạm vào lớp vải áo choàng tắm và trực tiếp trượt dọc theo đùi trong của anh, vén chiếc áo choàng tắm rộng rãi của anh lên, để lộ viền quần lót sẫm màu.
Lòng bàn chân vẫn có thể cảm nhận cơ bắp căng cứng, Nguyễn Hân giật mình nhìn, vội vàng thu chân lại, chống tay lên ghế sô pha, liều mạng lùi lại.
Môi Phó Tư Nghiên vẫn ở trên tai cô, từng chút một trêu chọc da thịt mỏng manh ở chỗ đó, hơi thở chầm chậm xâm nhập vào lỗ tai cô, tai của cô cùng bàn tay nâng lên bị đã bị hạ gục trong lòng anh.
Cô bị mắc kẹt trong vòng tay của anh, cô thậm chí không thể nhấc cánh tay của mình lên, cô cảm thấy nó không còn khí lực gì cả, chỉ giống như là đang vuốt ve trên khuôn ngực của anh vậy.
Phó Tư Nghiên quỳ một chân trên ghế sô pha, nắm lấy tay cô hôn lên vùng cổ tay trắng nõn của cô.
“Phó Tư Nghiên——” Nguyễn Hân xấu hổ nhìn anh chằm chằm, nghĩ rằng bản thân đang rất nghiêm túc và có uy lực.
Trong mắt Phó Tư Nghiên hiện lên hình ảnh là một đôi mắt ngấn nước, nhìn anh vừa xấu hổ vừa đau khổ, khuôn mặt đỏ bừng khiến anh cảm thấy bối rối và hơi thở càng thêm lộn xộn.
Anh đưa tay ôm lấy má cô, lông mi khẽ rũ xuống, đôi mắt rơi xuống đôi môi ửng hồng của cô, sau đó cuối xuống hôn lên.
Nguyễn Hân quay đầu lại lẩn tránh, “Phó Tư Nghiên, đủ rồi.”
Phó Tư Nghiên nhếch mép, “Bảy lần một đêm sao? Đủ rồi?” Anh vừa nói vừa lướt đôi môi ấm áp qua gò má trắng nõn của cô.
Nguyễn Hân đỏ bừng mặt, “Đó là em đang nói đùa, anh …” Cô vặn vẹo cổ, dùng một tay đẩy vai anh để trốn, “Anh tránh xa em ra.”
Phó Tư Nghiên nắm lấy vòng eo mảnh mai của cô, ánh mắt anh rơi vào chiếc cổ thon thả và trắng nõn của cô, cánh tay anh mạnh mẽ cầm lấy, ôm gọn eo cô, một tay nhấc cô ra khỏi ghế sô pha.
Cơ thể Nguyễn Hân đột nhiên treo lơ lửng trên không, tinh thần cô bị sốc, trong tiềm thức cô quay đầu trở lại bắt lấy điểm tựa bình thường, vòng tay qua cổ anh.
“Phó Tư Nghiên, anh muốn gì, để em xuống.”
Phó Tư Nghiên trầm giọng nói: “Triền miên hằng đêm.”
“…”
Anh lại nghĩ … triền miên hằng đêm?
Đó là những gì anh ấy hiểu?
Vẫn cố tình trêu đùa lời nói của cô?
Nhoáng một cái, Phó Tư Nghiên đã bế cô lên giường, từ từ kéo đai áo choàng tắm, có vẻ như thực sự muốn triền miên với cô.
Nguyễn Hân thấy anh ném thắt lưng áo choàng tắm xuống giường, tay chân nhanh chóng bò về phía giữa, thấy hai tay sắp chạm đến mép giường, Nguyễn Hân nghỉ ngơi một chút, nhấc chăn lên, chui cả đầu vào. Không chịu hé mặt ra
Phó Tư Nghiên đứng trước giường, nhìn cái túi căng phồng trong chăn bông, đưa tay kéo chăn.
Nguyễn Hân quấn chặt lấy chăn và cô hét lên ngay khi tay anh chạm vào chăn.
“A, lưu manh—”
Phó Tư Nghiên: “…”
Sự uy hiếp điên cuồng của Nguyễn Hân phát ra từ chăn bông, “Phó Tư Nghiên, nếu anh dám lộn xộn, em sẽ phế anh.”
Phó Tư Nghiên nhìn thứ đang phình lên giữa giường mà rùng mình, bất lực che trán.
“Nguyễn Hân, đi ra.”
Nguyễn Hân siết chặt chăn bông, tim đập dữ dội, “Không được, anh đi ra ngoài trước.”
Phó Tư Nghiên trầm giọng nói: Nghe lời.”
Nghe cái cha nhà anh.
Hai người im lặng đối mặt qua tấm chăn bông.
Ngọn lửa trong cơ thể Phó Tư Nghiên từ lâu đã bị dập tắt bởi những hành động của cô nhưng anh muốn xem cô có thể làm gì khác.
Anh ngồi xuống mép giường, hai người im lặng đối mặt nhau qua lớp chăn bông.
Căn phòng yên tĩnh.
Nguyễn Hân quỳ xuống giường, chăn bông trùm đến mức cô không nhìn thấy gì hết, một lúc sau cô vừa mệt vừa nóng.
Cô cẩn thận nâng chăn bông lên trong khi cố gắng lấy chút không khí, Phó Tư Nghiên, người đang ngồi cạnh giường, nghe thấy tiếng động rồi đột ngột quay đầu lại.
Nguyễn Hân vội trùm chăn bông xuống và chui vào lỗ như chuột chui ra ăn trộm gặp mèo.
Cô lại hối hận.
Cô ấy không biết làm thế nào mà mọi thứ lại trở nên như thế này.
Rõ ràng là bị Phó Tư Nghiên chiếm tiện nghi, đáng để ý chính là cô,cô chỉ cần đá vào bộ hạ của anh ta và dạy cho anh ta một bài học thay vì núp dưới đống chăn này và không dám ra ngoài.
Làm sao bây giờ?
Giả vờ ngủ.
Cô nhắm mắt lại, từ từ điều chỉnh lại tư thế và đá chiếc chăn bông ra.
Phó Tư Nghiên quay lại và thấy cô đang cuộn tròn trên giường, quay lưng lại như đang ngủ, anh nhìn cô thật sâu một lúc rồi kéo chăn đắp cho cô.
Mồ hôi phủ đầy trên trán của Nguyễn Hân, anh đưa tay ra vén tóc cô ra sau, áp mặt vào tai cô.
Nguyễn Hân nghĩ rằng anh ấy sẽ hôn mình, vai anh ấy rung lên.
Phó Tư Nghiên dùng âm thanh từ tính âm trầm truyền đến bên tai cô, “Xin lỗi, anh không có kiềm chế. Em cứ thoải mái ngủ đi, anh đi làm việc.”
Nguyễn Hân nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ngủ sau một tràng bước chân.
Cô mở mắt ra, trong phòng ngủ chỉ còn lại một ngọn đèn ngủ nhỏ, phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong bóng tối.
Lại bị Phó Tư Nghiên hôn.
Đây là lần thứ hai.
Cô chạm vào môi và tai, trong đầu đầy suy nghĩ.
Ngày hôm sau tỉnh lại đã gần trưa, điện thoại nhận được tin nhắn của Vạn Kì.
Phó Tư Nghiên tạm thời bổ sung hành trình và rời sân bay lúc 6:30 sáng.
Cái này là cái gì?
Chiếm tiện nghỉ rồi bỏ chạy?
Nhưng tối hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, cô thấy thoải mái hơn khi anh không có ở nhà.
Sau khi rửa mặt, Hạ Y Đồng đã gửi lại WeChat cho cô.
[Hân Nhi, trận chiến đêm qua thế nào? Có thật là bảy lần một đêm không? 】
Nghĩ rằng Hạ Y Đồng là thủ phạm suýt khiến đêm qua cô và Phó Tư Nghiên xả súng, Nguyễn Hân nghiến răng trả lời: [Hôm nay cậu có rảnh không? Đi ra ngoài mua sắm? 】
Hạ Y Đồng đã ở nhà hơn nửa tháng nhất thời nhàn rỗi, không có chuyện gì xảy ra, nghe nàng nói chuyện mua sắm, lập tức đồng ý.
[Được rồi, đi mua sắm ở đâu. 】
[Trung tâm thành phố, gần nhà. 】
Nhìn con mồi Hạ Y Đồng sa lưới, Nguyễn Hân nhếch mép.
Hạ Y Đồng, cậu chết chắc rồi.
Ba tiếng sau, Nguyễn Hân, người đã quá mệt mỏi với việc càn quét trong trung tâm thương mại nên đã đưa Hạ Y Đồng đến một nhà hàng cao cấp và gọi những món ăn đắt tiền có trong thực đơn.
Hạ Y Đồng cảm thấy mình sắp phá sản tới nơi rồi, cô giữ tay người phục vụ, cầm thực đơn xuống rồi quay lại cười nịnh nọt với Nguyễn Hân.
“Hai người thôi, gọi nhiều như vậy ăn được không?”
“Ừ, món này không nhiều lắm. Nhân tiện, hình như vẫn chưa gọi rượu vang.”
Nguyễn Hân nói với người phục vụ: “Vui lòng mang thêm cho tôi hai chai rượu vang đỏ loại đắt nhất.”
“Nguyễn Hân, hôm nay cậu đã tiêu gần một năm lương của tôi rồi. Cậu muốn tôi sau hôm nay phải hít không khí để sống sao?”
Nguyễn Hân cười nói: “Vậy thì tiền lương của cậu một năm cũng không nhiều, tôi nghĩ có thể xài hết mười năm tiền lương của cậu.”
“Được rồi, thưa đại tiểu thư tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ đùa giỡn về chuyện giữa cậu và Phó Tư Nghiên nữa. Gia đình tôi đã cắt hết tiền sinh hoạt của tôi rồi, tôi đang rất mơ hồ. Tôi giờ đây lâm vào cảnh túng thiếu nên phải quẹt thẻ sắp banh rồi.
“Nhưng tôi cũng thật muốn biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hạ Y Đông vẫn không kìm được tò mò.
“Cậu còn hỏi?”
Nguyễn Hân nhìn cô với ánh nhìn đe dọa.
“Được rồi, tôi im,.”
Ăn xong ngồi ngoài tán gẫu một lúc, về đến nhà cũng đã hơn mười giờ.
Hôm nay Phó Tư Nghiên không ở nhà, Nguyễn Hân có chút khó chịu khi nhìn căn phòng trống rỗng.
Lên lầu tắm rửa rồi lăn ra ngủ.
Ngày hôm sau đứng dậy đi xuống lầu, nghe thấy trong bếp có tiếng bật lửa, Nguyễn Hân tưởng là Phó Tư Nghiên, vừa đi vừa hỏi: “Anh trở về lúc nào vậy? Đang làm gì thể?”
Tức thì, dì Hoàng bước ra khỏi bếp và nở nụ cười nói, “ Hân Hân dậy rồi à.”
Khi Nguyễn Hân nhìn thấy dì Hoàng, cô sửng sốt, “Là dì sao, bệnh của cháu trai bà có chữa khỏi không?”
“Cảm nhẹ thôi, đã chữa khỏi lâu rồi, cám ơn con và Tư Nghiên đã thông cảm cho ta, bữa sáng xong rồi, con muốn ăn gì?”
Nguyễn Hân liếc nhìn rồi nói: “Cho con bát cháo.”
“Con chỉ ăn cháo thôi sao? Cháo tiêu hóa nhanh, trưa trước sẽ đói. Ăn thêm một quả trứng và chút xíu mại nhé.”
Nguyễn Hân lắc đầu, “Không sao, cho con cháo thôi. Buổi sáng con không muốn ăn lắm.”
Ăn xong bữa sáng thì Nguyễn Hân đi làm như thường lệ, theo bình thường thì đã đến giờ đi làm nhưng Hứa Lam bị Lý tổng gọi đến nên cuộc họp thường lệ bị hoãn lại một giờ.
Nguyễn Hân ngồi vào chỗ và mở máy tính, Vương Lị bước đến và nói: “Chị Hân Hân, chị đã xem tin tức về Nguyễn Thư Nhã trên Internet chưa?”
Vào thứ bảy, tên cũ của Nguyễn Thư Nhã là Lý Lan Lan đã được tìm kiếm sôi nổi và Vương Lị đã chia sẻ nó với Nguyễn Hân thông qua WeChat, nhưng thời điểm không được đúng lúc cho lắm. Lúc đó cô đang vật lộn với Phó Tư Nghiên và không thấy tin tức của Nguyễn Thư Nhã. Sau này lúc biết được thì cũng không nhìn đến đó nữa.
“Tôi đã thấy rồi.”
Giọng điệu của Vương Lị có chút hả hê, “Tôi không ngờ thân phận Bạch phú mỹ của cô ta chỉ là giả vờ. Ngay cả Lý tổng của chúng ta cũng bị lừa còn có Lý Thu Mạn tưởng rằng ôm đùi kim chủ thì sẽ có thể đánh thắng cô. Tuần trước cô không đến, cô ta đã đắc ý biết bao nhiêu. Trương Linh cấp dưới của cô ta nói rằng vì cô cảm thấy quá xấu hổ khi thua cuộc nên không dám đến công ty.”
Nguyễn Hân gõ bàn, “Đừng nói nữa, chúng ta làm việc.”
Lý Thu Mạn hôm nay đến muộn hơn nửa tiếng, khi vào công ty sắc mặt của cô không tốt lắm, hai quầng thâm dưới mắt lộ rõ, dường như sau khi thân phận của Nguyễn Thư Nhã bị bại lộ thì cuộc sống của cô cũng rất khó khăn.
Nguyễn Hân cầm lấy cốc đi lấy nước để uống trà, khi đi ngang qua chỗ ngồi của Lý Thu Mạn, cô nghe thấy Trương Linh đang an ủi cô.
“Chị Mạn, năng lực của chị ai cũng rõ. Đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Không ai nghĩ nghĩ đến thân phận Bạch phú mỹ của Nguyễn Thư Nhã chỉ là giả tạo. Tôi nghe nói có rất nhiều người trong giới đã bị chị ta lừa.”
Một đồng nghiệp thường có quan hệ tốt với Lý Thu Mạn cũng phụ họa theo.
“Thật may là tạp chí của chúng ta vẫn chưa chính thức thông báo hợp tác với cô ấy, nếu không thì sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.”
Văn phòng bắt đầu bàn tán về Nguyễn Thư Nhã.
“Các cô thử nói xem ai đã thay đổi thông tin của Nguyễn Thư Nhã? Có thể cô ta đã xúc phạm tới ai đó?”
“Chắc chắn là vậy, rất nhiều người nổi tiếng đã đổi tên sau khi ra mắt nhưng Nguyễn Thư Nhã chỉ vì việc đổi tên bị người ta bôi đen nên đến giờ nhiệt sưu vẫn chưa giảm.”
“Cô ấy bị bôi đen là vì giả danh Bạch phú mỹ chứ không phải vì cô ấy đổi tên?”
Nguyễn Hân lấy nước và trở về chỗ ngồi của mình, Vương Lị không thể không nói chuyện phiếm với cô.
“Chị Hân Hân, đoán xem ai đã làm điều này?”
Nguyễn Hân mặt không thay đổi nói: “Làm sao mà biết được?”
Vương Lị phấn khích nói: “Tôi đoán đó là trưởng công chúa của Đạt Hành hoặc là phò mã làm
Trưởng công chúa?
Phò mà?
Những cách xưng hô này thật kỳ quái.
“Chị nghĩ xem, từ khi ra mắt Nguyễn Thư Nhã vẫn mang hình tượng Bạch phú mỹ, chuyện này vốn chẳng phát sinh vấn đề gì. Lần này, cô ấy trực tiếp đăng thông tin nói mình là người thừa kế của Đạt Hành. Như chúng ta đều biết, trưởng công chúa Đạt Hành là vợ của Thịnh Nguyên. Có rất nhiều video được cắt ghép với chủ đề cặp đôi là cô ấy cùng phó tổng. Cọ nhiệt của công chúa và phò mã tất nhiên sẽ khiến cô ấy không vui rồi. Nhiệt sưu đó ở trên Weibo lâu như vậy vẫn chưa có dấu hiệu giảm xuống. Đạt Hành ở bên kia cũng không thấy có phản hồi. Đoán chừng là không dám phản hồi. Tôi đoán chừng là không phải trưởng công chúa tự mình hạ lệnh mà do phò mã vì để làm vợ mình vui nên đã ra tay trước., Chị Hân Hân, chị thấy lời phân tích của em có lý không? ”
Nguyễn Hân: “…”
Tôi biết cô đang nói nhảm nhí nhưng phân tích của cô không có lý chút nào.
Bàn chân gầy chạm vào lớp vải áo choàng tắm và trực tiếp trượt dọc theo đùi trong của anh, vén chiếc áo choàng tắm rộng rãi của anh lên, để lộ viền quần lót sẫm màu.
Lòng bàn chân vẫn có thể cảm nhận cơ bắp căng cứng, Nguyễn Hân giật mình nhìn, vội vàng thu chân lại, chống tay lên ghế sô pha, liều mạng lùi lại.
Môi Phó Tư Nghiên vẫn ở trên tai cô, từng chút một trêu chọc da thịt mỏng manh ở chỗ đó, hơi thở chầm chậm xâm nhập vào lỗ tai cô, tai của cô cùng bàn tay nâng lên bị đã bị hạ gục trong lòng anh.
Cô bị mắc kẹt trong vòng tay của anh, cô thậm chí không thể nhấc cánh tay của mình lên, cô cảm thấy nó không còn khí lực gì cả, chỉ giống như là đang vuốt ve trên khuôn ngực của anh vậy.
Phó Tư Nghiên quỳ một chân trên ghế sô pha, nắm lấy tay cô hôn lên vùng cổ tay trắng nõn của cô.
“Phó Tư Nghiên——” Nguyễn Hân xấu hổ nhìn anh chằm chằm, nghĩ rằng bản thân đang rất nghiêm túc và có uy lực.
Trong mắt Phó Tư Nghiên hiện lên hình ảnh là một đôi mắt ngấn nước, nhìn anh vừa xấu hổ vừa đau khổ, khuôn mặt đỏ bừng khiến anh cảm thấy bối rối và hơi thở càng thêm lộn xộn.
Anh đưa tay ôm lấy má cô, lông mi khẽ rũ xuống, đôi mắt rơi xuống đôi môi ửng hồng của cô, sau đó cuối xuống hôn lên.
Nguyễn Hân quay đầu lại lẩn tránh, “Phó Tư Nghiên, đủ rồi.”
Phó Tư Nghiên nhếch mép, “Bảy lần một đêm sao? Đủ rồi?” Anh vừa nói vừa lướt đôi môi ấm áp qua gò má trắng nõn của cô.
Nguyễn Hân đỏ bừng mặt, “Đó là em đang nói đùa, anh …” Cô vặn vẹo cổ, dùng một tay đẩy vai anh để trốn, “Anh tránh xa em ra.”
Phó Tư Nghiên nắm lấy vòng eo mảnh mai của cô, ánh mắt anh rơi vào chiếc cổ thon thả và trắng nõn của cô, cánh tay anh mạnh mẽ cầm lấy, ôm gọn eo cô, một tay nhấc cô ra khỏi ghế sô pha.
Cơ thể Nguyễn Hân đột nhiên treo lơ lửng trên không, tinh thần cô bị sốc, trong tiềm thức cô quay đầu trở lại bắt lấy điểm tựa bình thường, vòng tay qua cổ anh.
“Phó Tư Nghiên, anh muốn gì, để em xuống.”
Phó Tư Nghiên trầm giọng nói: “Triền miên hằng đêm.”
“…”
Anh lại nghĩ … triền miên hằng đêm?
Đó là những gì anh ấy hiểu?
Vẫn cố tình trêu đùa lời nói của cô?
Nhoáng một cái, Phó Tư Nghiên đã bế cô lên giường, từ từ kéo đai áo choàng tắm, có vẻ như thực sự muốn triền miên với cô.
Nguyễn Hân thấy anh ném thắt lưng áo choàng tắm xuống giường, tay chân nhanh chóng bò về phía giữa, thấy hai tay sắp chạm đến mép giường, Nguyễn Hân nghỉ ngơi một chút, nhấc chăn lên, chui cả đầu vào. Không chịu hé mặt ra
Phó Tư Nghiên đứng trước giường, nhìn cái túi căng phồng trong chăn bông, đưa tay kéo chăn.
Nguyễn Hân quấn chặt lấy chăn và cô hét lên ngay khi tay anh chạm vào chăn.
“A, lưu manh—”
Phó Tư Nghiên: “…”
Sự uy hiếp điên cuồng của Nguyễn Hân phát ra từ chăn bông, “Phó Tư Nghiên, nếu anh dám lộn xộn, em sẽ phế anh.”
Phó Tư Nghiên nhìn thứ đang phình lên giữa giường mà rùng mình, bất lực che trán.
“Nguyễn Hân, đi ra.”
Nguyễn Hân siết chặt chăn bông, tim đập dữ dội, “Không được, anh đi ra ngoài trước.”
Phó Tư Nghiên trầm giọng nói: Nghe lời.”
Nghe cái cha nhà anh.
Hai người im lặng đối mặt qua tấm chăn bông.
Ngọn lửa trong cơ thể Phó Tư Nghiên từ lâu đã bị dập tắt bởi những hành động của cô nhưng anh muốn xem cô có thể làm gì khác.
Anh ngồi xuống mép giường, hai người im lặng đối mặt nhau qua lớp chăn bông.
Căn phòng yên tĩnh.
Nguyễn Hân quỳ xuống giường, chăn bông trùm đến mức cô không nhìn thấy gì hết, một lúc sau cô vừa mệt vừa nóng.
Cô cẩn thận nâng chăn bông lên trong khi cố gắng lấy chút không khí, Phó Tư Nghiên, người đang ngồi cạnh giường, nghe thấy tiếng động rồi đột ngột quay đầu lại.
Nguyễn Hân vội trùm chăn bông xuống và chui vào lỗ như chuột chui ra ăn trộm gặp mèo.
Cô lại hối hận.
Cô ấy không biết làm thế nào mà mọi thứ lại trở nên như thế này.
Rõ ràng là bị Phó Tư Nghiên chiếm tiện nghi, đáng để ý chính là cô,cô chỉ cần đá vào bộ hạ của anh ta và dạy cho anh ta một bài học thay vì núp dưới đống chăn này và không dám ra ngoài.
Làm sao bây giờ?
Giả vờ ngủ.
Cô nhắm mắt lại, từ từ điều chỉnh lại tư thế và đá chiếc chăn bông ra.
Phó Tư Nghiên quay lại và thấy cô đang cuộn tròn trên giường, quay lưng lại như đang ngủ, anh nhìn cô thật sâu một lúc rồi kéo chăn đắp cho cô.
Mồ hôi phủ đầy trên trán của Nguyễn Hân, anh đưa tay ra vén tóc cô ra sau, áp mặt vào tai cô.
Nguyễn Hân nghĩ rằng anh ấy sẽ hôn mình, vai anh ấy rung lên.
Phó Tư Nghiên dùng âm thanh từ tính âm trầm truyền đến bên tai cô, “Xin lỗi, anh không có kiềm chế. Em cứ thoải mái ngủ đi, anh đi làm việc.”
Nguyễn Hân nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ngủ sau một tràng bước chân.
Cô mở mắt ra, trong phòng ngủ chỉ còn lại một ngọn đèn ngủ nhỏ, phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong bóng tối.
Lại bị Phó Tư Nghiên hôn.
Đây là lần thứ hai.
Cô chạm vào môi và tai, trong đầu đầy suy nghĩ.
Ngày hôm sau tỉnh lại đã gần trưa, điện thoại nhận được tin nhắn của Vạn Kì.
Phó Tư Nghiên tạm thời bổ sung hành trình và rời sân bay lúc 6:30 sáng.
Cái này là cái gì?
Chiếm tiện nghỉ rồi bỏ chạy?
Nhưng tối hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, cô thấy thoải mái hơn khi anh không có ở nhà.
Sau khi rửa mặt, Hạ Y Đồng đã gửi lại WeChat cho cô.
[Hân Nhi, trận chiến đêm qua thế nào? Có thật là bảy lần một đêm không? 】
Nghĩ rằng Hạ Y Đồng là thủ phạm suýt khiến đêm qua cô và Phó Tư Nghiên xả súng, Nguyễn Hân nghiến răng trả lời: [Hôm nay cậu có rảnh không? Đi ra ngoài mua sắm? 】
Hạ Y Đồng đã ở nhà hơn nửa tháng nhất thời nhàn rỗi, không có chuyện gì xảy ra, nghe nàng nói chuyện mua sắm, lập tức đồng ý.
[Được rồi, đi mua sắm ở đâu. 】
[Trung tâm thành phố, gần nhà. 】
Nhìn con mồi Hạ Y Đồng sa lưới, Nguyễn Hân nhếch mép.
Hạ Y Đồng, cậu chết chắc rồi.
Ba tiếng sau, Nguyễn Hân, người đã quá mệt mỏi với việc càn quét trong trung tâm thương mại nên đã đưa Hạ Y Đồng đến một nhà hàng cao cấp và gọi những món ăn đắt tiền có trong thực đơn.
Hạ Y Đồng cảm thấy mình sắp phá sản tới nơi rồi, cô giữ tay người phục vụ, cầm thực đơn xuống rồi quay lại cười nịnh nọt với Nguyễn Hân.
“Hai người thôi, gọi nhiều như vậy ăn được không?”
“Ừ, món này không nhiều lắm. Nhân tiện, hình như vẫn chưa gọi rượu vang.”
Nguyễn Hân nói với người phục vụ: “Vui lòng mang thêm cho tôi hai chai rượu vang đỏ loại đắt nhất.”
“Nguyễn Hân, hôm nay cậu đã tiêu gần một năm lương của tôi rồi. Cậu muốn tôi sau hôm nay phải hít không khí để sống sao?”
Nguyễn Hân cười nói: “Vậy thì tiền lương của cậu một năm cũng không nhiều, tôi nghĩ có thể xài hết mười năm tiền lương của cậu.”
“Được rồi, thưa đại tiểu thư tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ đùa giỡn về chuyện giữa cậu và Phó Tư Nghiên nữa. Gia đình tôi đã cắt hết tiền sinh hoạt của tôi rồi, tôi đang rất mơ hồ. Tôi giờ đây lâm vào cảnh túng thiếu nên phải quẹt thẻ sắp banh rồi.
“Nhưng tôi cũng thật muốn biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hạ Y Đông vẫn không kìm được tò mò.
“Cậu còn hỏi?”
Nguyễn Hân nhìn cô với ánh nhìn đe dọa.
“Được rồi, tôi im,.”
Ăn xong ngồi ngoài tán gẫu một lúc, về đến nhà cũng đã hơn mười giờ.
Hôm nay Phó Tư Nghiên không ở nhà, Nguyễn Hân có chút khó chịu khi nhìn căn phòng trống rỗng.
Lên lầu tắm rửa rồi lăn ra ngủ.
Ngày hôm sau đứng dậy đi xuống lầu, nghe thấy trong bếp có tiếng bật lửa, Nguyễn Hân tưởng là Phó Tư Nghiên, vừa đi vừa hỏi: “Anh trở về lúc nào vậy? Đang làm gì thể?”
Tức thì, dì Hoàng bước ra khỏi bếp và nở nụ cười nói, “ Hân Hân dậy rồi à.”
Khi Nguyễn Hân nhìn thấy dì Hoàng, cô sửng sốt, “Là dì sao, bệnh của cháu trai bà có chữa khỏi không?”
“Cảm nhẹ thôi, đã chữa khỏi lâu rồi, cám ơn con và Tư Nghiên đã thông cảm cho ta, bữa sáng xong rồi, con muốn ăn gì?”
Nguyễn Hân liếc nhìn rồi nói: “Cho con bát cháo.”
“Con chỉ ăn cháo thôi sao? Cháo tiêu hóa nhanh, trưa trước sẽ đói. Ăn thêm một quả trứng và chút xíu mại nhé.”
Nguyễn Hân lắc đầu, “Không sao, cho con cháo thôi. Buổi sáng con không muốn ăn lắm.”
Ăn xong bữa sáng thì Nguyễn Hân đi làm như thường lệ, theo bình thường thì đã đến giờ đi làm nhưng Hứa Lam bị Lý tổng gọi đến nên cuộc họp thường lệ bị hoãn lại một giờ.
Nguyễn Hân ngồi vào chỗ và mở máy tính, Vương Lị bước đến và nói: “Chị Hân Hân, chị đã xem tin tức về Nguyễn Thư Nhã trên Internet chưa?”
Vào thứ bảy, tên cũ của Nguyễn Thư Nhã là Lý Lan Lan đã được tìm kiếm sôi nổi và Vương Lị đã chia sẻ nó với Nguyễn Hân thông qua WeChat, nhưng thời điểm không được đúng lúc cho lắm. Lúc đó cô đang vật lộn với Phó Tư Nghiên và không thấy tin tức của Nguyễn Thư Nhã. Sau này lúc biết được thì cũng không nhìn đến đó nữa.
“Tôi đã thấy rồi.”
Giọng điệu của Vương Lị có chút hả hê, “Tôi không ngờ thân phận Bạch phú mỹ của cô ta chỉ là giả vờ. Ngay cả Lý tổng của chúng ta cũng bị lừa còn có Lý Thu Mạn tưởng rằng ôm đùi kim chủ thì sẽ có thể đánh thắng cô. Tuần trước cô không đến, cô ta đã đắc ý biết bao nhiêu. Trương Linh cấp dưới của cô ta nói rằng vì cô cảm thấy quá xấu hổ khi thua cuộc nên không dám đến công ty.”
Nguyễn Hân gõ bàn, “Đừng nói nữa, chúng ta làm việc.”
Lý Thu Mạn hôm nay đến muộn hơn nửa tiếng, khi vào công ty sắc mặt của cô không tốt lắm, hai quầng thâm dưới mắt lộ rõ, dường như sau khi thân phận của Nguyễn Thư Nhã bị bại lộ thì cuộc sống của cô cũng rất khó khăn.
Nguyễn Hân cầm lấy cốc đi lấy nước để uống trà, khi đi ngang qua chỗ ngồi của Lý Thu Mạn, cô nghe thấy Trương Linh đang an ủi cô.
“Chị Mạn, năng lực của chị ai cũng rõ. Đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Không ai nghĩ nghĩ đến thân phận Bạch phú mỹ của Nguyễn Thư Nhã chỉ là giả tạo. Tôi nghe nói có rất nhiều người trong giới đã bị chị ta lừa.”
Một đồng nghiệp thường có quan hệ tốt với Lý Thu Mạn cũng phụ họa theo.
“Thật may là tạp chí của chúng ta vẫn chưa chính thức thông báo hợp tác với cô ấy, nếu không thì sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.”
Văn phòng bắt đầu bàn tán về Nguyễn Thư Nhã.
“Các cô thử nói xem ai đã thay đổi thông tin của Nguyễn Thư Nhã? Có thể cô ta đã xúc phạm tới ai đó?”
“Chắc chắn là vậy, rất nhiều người nổi tiếng đã đổi tên sau khi ra mắt nhưng Nguyễn Thư Nhã chỉ vì việc đổi tên bị người ta bôi đen nên đến giờ nhiệt sưu vẫn chưa giảm.”
“Cô ấy bị bôi đen là vì giả danh Bạch phú mỹ chứ không phải vì cô ấy đổi tên?”
Nguyễn Hân lấy nước và trở về chỗ ngồi của mình, Vương Lị không thể không nói chuyện phiếm với cô.
“Chị Hân Hân, đoán xem ai đã làm điều này?”
Nguyễn Hân mặt không thay đổi nói: “Làm sao mà biết được?”
Vương Lị phấn khích nói: “Tôi đoán đó là trưởng công chúa của Đạt Hành hoặc là phò mã làm
Trưởng công chúa?
Phò mà?
Những cách xưng hô này thật kỳ quái.
“Chị nghĩ xem, từ khi ra mắt Nguyễn Thư Nhã vẫn mang hình tượng Bạch phú mỹ, chuyện này vốn chẳng phát sinh vấn đề gì. Lần này, cô ấy trực tiếp đăng thông tin nói mình là người thừa kế của Đạt Hành. Như chúng ta đều biết, trưởng công chúa Đạt Hành là vợ của Thịnh Nguyên. Có rất nhiều video được cắt ghép với chủ đề cặp đôi là cô ấy cùng phó tổng. Cọ nhiệt của công chúa và phò mã tất nhiên sẽ khiến cô ấy không vui rồi. Nhiệt sưu đó ở trên Weibo lâu như vậy vẫn chưa có dấu hiệu giảm xuống. Đạt Hành ở bên kia cũng không thấy có phản hồi. Đoán chừng là không dám phản hồi. Tôi đoán chừng là không phải trưởng công chúa tự mình hạ lệnh mà do phò mã vì để làm vợ mình vui nên đã ra tay trước., Chị Hân Hân, chị thấy lời phân tích của em có lý không? ”
Nguyễn Hân: “…”
Tôi biết cô đang nói nhảm nhí nhưng phân tích của cô không có lý chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.