Quyển 2 - Chương 219: Âm mưu.
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
Chú Trần." Lưu Thành Huân trong lòng hận thầm, bất quá dưới tình huống có việc cầu người nên hắn không để lộ ra, chỉ nói một câu. Trần Tống Thuật không muốn để ý đến Lưu Thành Huân, những bất kể thế nào lão cũng đang ở Lưu gia phụ trách là vệ sĩ cho Lưu Hồng, Lưu Hồng dù sao cũng là ông nội của Lưu Thành Huân, không thể lạnh nhạt, hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: "Có chuyện gì không, Lưu thiếu gia."
"Chú Trần, hôm nay tôi gặp phải một chuyện rất đáng hân, có một tên võ lâm nhân sĩ ỷ mình có võ công cao cường cưỡng gian dân nữ, tôi thấy bức xúc ra tay giúp đỡ, nhưng không thể cứu giúp được cô gái kia, còn bị hắn đánh một trận, cuối cùng cô gái kia vẫn bị hắn chàn đạp." Lưu Thành Huân thấy Trần Tống Thuật đáp lại lười, vội vàng đem lý do đã chuẩn bị tốt từ sớm nói ra, đây là lý do được hắn nghĩ ra sau khi nhận được điện thoại của Tang Bưu, trong thời gian ngắn hắn chỉ có thể nghĩ ra cách lấy võ lâm nhân sĩ đối phó võ lâm nhân sĩ, mà Trần tống thuật trước mặt tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.
"Cậu... anh hùng cứu mỹ nhân" Trần tống thuật kéo dài giọng, khinh thường nói, trong ánh mắt của lão thì Lưu Thành Huân hợp với ác bá hơn, không biết hắn từ khi nào có lòng anh hùng cứu mỹ nhân.
Lưu Thành Huân biết Trần tống thuật sẽ không quá tin mình, bất quá hắn sớm có chuẩn bị, biết chỉ nói không thì ông ta chắc chắn sẽ không tin, vội vàng nói: "Chú Trần, đừng dùng ám mắt đó nhìn tôi, hiện tại tôi đã khác trước , sau khi từ bệnh viện đi ra, tôi đã quyết định tu tĩnh, nhưng lúc đó lực lượng của tôi có hạn, hiện tại cái nạn nhân vẫn ở nơi tôi, không tin chú cứ qua đó xem."
"Nạn nhân? Đã có nạn nhân, thì sao không tìm cảnh sát, chuyện này nên chuyển cho cảnh sát mới đúng." Trần Tống Thuật chần chừ nhìn Lưu Thành Huân trước mắt, không ngờ tên ‘tứ đỗ tường’ này lại có hành động anh hùng cứu mỹ nhân, chuyện này có chuyển biến quá lớn, Trần tống thuật khó mà tin được.
Thấy Trần tống thuật không tin, Lưu Thành Huân giả bộ ủy khuất cao giọng nói: "Tôi cũng muốn tìm cảnh sát, nhưng thằng khốn kia lại có võ công cao cường, cho dù là cảnh sát xuất động cũng chưa chắc làm được gì, huống chi hắn hành sự cũng cực kỳ kín kẽ, không có sơ hở, tìm cảnh sát cũng vô dụng."
Lưu Thành Huân vừa nói, vừa dùng khóe mắt quan sát Trần Tống Thuật, lão nghe thấy tình trạng của nạn nhân thì hàn ý trên mặt tan đi một ít, trong lòng hắn liền thầm nhủ đắc ý, tuy ông có võ công cao cường đến đâu nhưng tôi vẫn cứ đùa giỡn xoay như chong chóng.
Lưu Thành Huân nói hợp tình hợp lý như thế, quả thật làm Trần tống thuật động lòng, lã nghĩ chẳng lẻ tên Lưu Thành Huân thật sự hối cải làm người, bất quá lão quyết định đi xem, dù sao Lưu Thành Huân cũng là cháu nội lão chủ nhân, không chừng hắn hối cải làm người thật, đi xem một lần cũng không sao, vì thế ông ta gật đầu nói: "Vậy được rồi, cậu dẫn tôi đi một chuyến, tới chỗ nạn nhân."
Lưu Thành Huân sau khi nghe xong liền mừng rỡ, bất quá khuôn mặt vẫn khống chế rất tốt, không lộ ra dấu veét nào: "Đương nhiên, mời chú trần đi theo tôi.
Lúc nãy trước khi về nhà, Lưu Thành Huân đã gọi điện thoại chuẩn bị, nếu không hắn cũng không tự tin thế này, nạn nhân kia là hắn bỏ ra 5000 thuê một diễn viên bình thường, biểu diễn tuy không tốt lắm, nhưng dù sao cũng co xuất thân chính quy, diễn vài trò này là có thể, bản thân Trần Tống Thuật cũng ít giao kết với xã hội bên ngoài, từ sau khi xuất sơn vẫn một mực đi theo lão gia tử Lưu Hồng, trên cơ bản không trãi qua chút kinh nghiệm xã hội nào, đối với lần lừa gạt lần này, Lưu Thành Huân cực kỳ tin tưởng.
Lưu Thành Huân mang Trần Tống Thuật ra khỏi tiểu khu, tự mình lái xe chở Trần Tống Thuật đi gặp nạn nhân, lái xe khoảng 10’ đến một khu dân cư, những khu dân cư như thế này trong thành phố U chỉ dành cho người có thu nhập thấp, hoặc một vài người sống nhập cư từ nơi khác, thật khó cho Lưu Thành Huân, thời gian ngắn như vậy cũng sắp xếp xong diễn viên và địa điểm.
Lưu Thành Huân dẫn theo Trần tống thuật đi về phía trước, tiến vào trong một ngõ nhỏ, đến chỗ này có một tên thuộc hạ đang chờ hắn, đánh cho hắn một ánh mắt, Lưu Thành Huân đương nhiên hiểu được, quay lại giới thiệu cho Trần tống thuật: "Chú Trần đây là tiểu hổ bằng hữu của tôi, cô gái kia sau khi được tôi giúp đỡ liền đưa về nhà tiểu Hổ nhờ cậu ấy chiếu cố."
Trần tống thuật liếc mắt nhìn tiểu Hổ thấy không ấn tượng gì lắm, bất quá trong lòng lão đang nghĩ đến nạn nhân, cũng không nhiều lời, chỉ hỏi: "Người đâu?"
Lưu Thành Huân cũng không thèm để ý, vội vàng nói: "Khổ chủ ở bên trong." Trần Tống Thuật gật đầu, đi theo lưu Thành Huân vào, đây là mộ tiểu viện với ngôi nhà ba tầng bình thường, trong sân để đầy xe đạp và xe ba bánh, giống như chuyên môn cho thuê.
Mà lưu Thành Huân tìm lên lầu 2 nơi cô gái kia ngụ, bước vào trong căn phòng, Trần tống thuật liền nhìn thấy một cô gái đang khóc với bộ dạng lê hoa đái vũ, quần áo mặc trên người rách nát vài chỗ, trên mặt và trên cơ thể cụng bị vài chỗ bầm tím, băng bó vài chỗ, tóm lại diễn cũng coi như có chút chuyên nghiệp.
Lưu Thành Huân sau khi đi vào, trong lòng thầm cao hứng, hoá trang quả không tệ, chỉ cần tiếp theo diễn như đã bảo thì việc lừa Trần tống thuật không thành vấn đề, chỉ cần Trần Tống Thuật tin tưởng, lấy võ công của lão đi đối phó với ‘tiểu tử mới biết hai ba đường quyền’ kia thì chắc mọi chuyện sẽ ổn.
Lưu Thành Huân trong lòng cao hứng, nhưng không hề nhà rỗi, chạy nhanh đến cạnh cô gái kia, nói: "Tiểu ngọc, cô có oan khuất gì cứ kể lại hế cho trần sư phụ nghe, ông ta là cao thủ, nhất định sẽ giải được nỗi oan trong lòng cô." Nói xong cái đầu quay về góc chết của tầm mắt Trần tống thuật, nháy mắt với cô gái một cái.
Tiểu ngọc thấy được ánh mắt của Lưu Thành Huân, liến bước xuống giường, ôm Trần tống thuật khóc thảm: " Trần sư phụ, chú nhất định phải giúp con, thằng khốn kia cường bạo con, còn lấy tánh mạng của ba mẹ con ra uy hiếp, nếu con đi báo án hắn sẽ lập tức giết chết cả nhà, huhuhuhuhu."
Màng trình diễn của tiểu Ngọc làm Lưu Thành Huân đứng phía sau Trần tống thuật cảm thấy giật mình, trời ạ, sao lại khoa trương thế chứ, nếu như gặp ai có chút kinh nghiệm thì chắc chắn sẽ không tin, bất quá Trần tống thuật gần như không hiểu chuyện đời là gì, thấy tiểu Ngọc khóc thảm như thế cũng tin đến 9 thành, trong lòng lão cũng bắt đầu cảm thấy may mắn cho Lưu Hồng, không ngờ thằng cháu không nên thân của lão lãnh đạo lại bất ngờ biến thành người tốt, chẳng những không làm xằng làm bậy, còn biến thành một người có tinh thần trượng nghĩa, chứng kiến lão lãnh đạo có người kế tục, trong lòng ông ta cũng vui lay, bất tri bất giác theo bản năng tin vào câu chuyện mà Lưu Thành Huân và Tiểu Ngọc đã dựng nên.
Trần Tống Thuật đỡ tiểu Ngọc lên, sau đó giận dữ hỏi: "Yên tâm đi, mọi chuyện cứ giao hết lại cho chú Trần ta, thằng kia tên gì, ở đâu, nói đi chú sẽ giúp con đòi lại công đạo."
Thấy Trần Tống Thuật chỉ bấy nhiêu đã tin, trong lòng Lưu Thành Huân thoáng có chút giật mình, nhưng rất nhanh thay thế vào đó là sự mừng rỡ như điên, hắn che dấu sự cao hứng, thay vào đó là sự phẫn nộ, nói: "Bọn tôi cũng không rõ lắm, bất quá đã lần được ít manh mối, tôi đã phái người thăm dò ."
Lưu Thành Huân đúng là đã kiểm tra, có được manh mối là Tống Giai Linh, với thế lực của hắn thì chuyện này không quá khó khăn, bất quá thời gian hôm nay đã muộn, phỏng chừng chưa thể có được tin tức, phỏng chừng ngày mai mới có.
"Có tin gì lập tức báo lại cho ta." Trần tống thuật gật đầu, lúc này lão đã rất tin tưởng không chút nghi ngờ Lưu Thành Huân.
"Không thành vấn đề, đúng rồi, chú trần cứ về nhà trước đi, tiểu ngọc đã không thể tiếp tục ở lại chỗ này, tôi sẽ an bài cho nàng một nơi khác!" Lưu Thành Huân nói.
Trần Tống Thuật nhìn thoáng qua Lưu Thành Huân vừa lòng gật đầu: "Tốt lắm, cậu làm tốt lắm, tôi đi về trước ."
Cho đến khi Trần Tống Thuật bắt xe rời đi, Lưu Thành Huân lúc này mới về lại căn phòng vừa rồi, trong phòng tiểu Ngọc đã sớm thay lại quần áo, một chiếc áo ba lỗ và một cái mini-zip cực ngắn, đang cầm bộ trang điểm đánh phấn lại, những vết bầm tím khi nãy biến đi đâu mất.
"Cưng vội vàng như thế là gì, không sợ chú Trần quay lại à." Lưu Thành Huân thấy bộ dạng của Tiểu Ngọc, hơi chút bất mãn nói.
Sau khi lau hết các vết bầm, Tiểu Ngọc này cũng có thể xem là xinh đẹp, nhìn vào gương, cũng không quay đầu lại nói: "Lưu thiếu gia, em biểu diễn tốt vậy tên đầu gỗ kia sao phát hiện được, hơn nữa, ngài không phải đã dẫn hắn đi ra ngoài rồi sao, em thấy hắn bước lên xe, mới dám hóa trang lại đấy chứ."
Lưu Thành Huân ngẫm lại cũng đúng, cảm thấy câu trách móc có phần hơ nặng, mà Tiểu ngọc lúc này cũng đã trang điểm xong, quay đầu lại hướng Lưu Thành Huân nịnh nọt nói: "Lưu thiếu gia, biểu hiện khi nãy của em thế nào." Thanh âm tràn ngập tính dụ hoặc.
Lưu Thành Huân để tiểu Ngọc áp vào lồng ngực, nói: "Biểu hiện cũng tạm, lần sau cứ tiếp tục phát huy."
"Lưu thiếu gia, vậy anh thưởng cho em thế nào đây, tối nay em không hề bận việc?" Tiểu ngọc thấy Lưu Thành Huân không có tỏ vẻ phản đối, tiếp tục câu dẫn.
"Không được, lần sau hãy nói, cưng về trước đi, chờ anh xử lý xong chuyện này cưng còn ngại không có thời gian hay sao, tiểu hổ, đưa tiểu ngọc về nhà." Nói xong, Lưu Thành Huân phết một cái thật mạnh vào cặp mông tròn trịa của Tiểu Ngọc, cái vỗ nàng khiến người tiểu Ngọc mềm nhũn ra, vẻ mặt dâm đảng, nói: "Anh đúng là oan gia mà, khiêu khích người ta không, vậy được rồi, em đi trước, khi nào rãnh rỗi nhớ gọi điện cho em." Nói xong hôn một cái, uốn éo cặp mông tròn trịa theo kiểu hồ ly tinh bước ra khỏi căn nhà cho thuê. Nếu Trần Tống Thuật chứng kiến bộ dạng lúc này của tiểu Ngọc, tuyệt đối sẽ không tin nàng lúc nãy bị hiếp, bộ dạng này rõ ràng là quá dâm đi mà.
Lưu Thành Huân thấy tiểu ngọc đã rời phòng, hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng hướng con Hummer của mình bước tới, tâm tình của hắn hiện giờ đã bị Tống Giai Linh mê hoặc hoàn toàn, mấy loại tiểu minh tinh như thế này hắn chơi đã chán nên không thèm để vào mắt, trong lòng tính toán sau khi xử xong Lưu Dương thì phải làm cách nào để dem Tống Giai Linh lên giường, chà đạp thế nào cho dục tử dục tiên, mới nghĩ tới đây tâm tình Lưu Thành Huân liền kích động. Vừa mới đi đến cạnh chiếc xe, di động hắn cũng vang lên, hắn cúi đầu thấy người gọi tới thì cực kỳ vui vẻ, chấp nhận cuộc gọi hỏi: "Kim nha, việc điều tra như thế nào?"
"Chú Trần, hôm nay tôi gặp phải một chuyện rất đáng hân, có một tên võ lâm nhân sĩ ỷ mình có võ công cao cường cưỡng gian dân nữ, tôi thấy bức xúc ra tay giúp đỡ, nhưng không thể cứu giúp được cô gái kia, còn bị hắn đánh một trận, cuối cùng cô gái kia vẫn bị hắn chàn đạp." Lưu Thành Huân thấy Trần Tống Thuật đáp lại lười, vội vàng đem lý do đã chuẩn bị tốt từ sớm nói ra, đây là lý do được hắn nghĩ ra sau khi nhận được điện thoại của Tang Bưu, trong thời gian ngắn hắn chỉ có thể nghĩ ra cách lấy võ lâm nhân sĩ đối phó võ lâm nhân sĩ, mà Trần tống thuật trước mặt tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.
"Cậu... anh hùng cứu mỹ nhân" Trần tống thuật kéo dài giọng, khinh thường nói, trong ánh mắt của lão thì Lưu Thành Huân hợp với ác bá hơn, không biết hắn từ khi nào có lòng anh hùng cứu mỹ nhân.
Lưu Thành Huân biết Trần tống thuật sẽ không quá tin mình, bất quá hắn sớm có chuẩn bị, biết chỉ nói không thì ông ta chắc chắn sẽ không tin, vội vàng nói: "Chú Trần, đừng dùng ám mắt đó nhìn tôi, hiện tại tôi đã khác trước , sau khi từ bệnh viện đi ra, tôi đã quyết định tu tĩnh, nhưng lúc đó lực lượng của tôi có hạn, hiện tại cái nạn nhân vẫn ở nơi tôi, không tin chú cứ qua đó xem."
"Nạn nhân? Đã có nạn nhân, thì sao không tìm cảnh sát, chuyện này nên chuyển cho cảnh sát mới đúng." Trần Tống Thuật chần chừ nhìn Lưu Thành Huân trước mắt, không ngờ tên ‘tứ đỗ tường’ này lại có hành động anh hùng cứu mỹ nhân, chuyện này có chuyển biến quá lớn, Trần tống thuật khó mà tin được.
Thấy Trần tống thuật không tin, Lưu Thành Huân giả bộ ủy khuất cao giọng nói: "Tôi cũng muốn tìm cảnh sát, nhưng thằng khốn kia lại có võ công cao cường, cho dù là cảnh sát xuất động cũng chưa chắc làm được gì, huống chi hắn hành sự cũng cực kỳ kín kẽ, không có sơ hở, tìm cảnh sát cũng vô dụng."
Lưu Thành Huân vừa nói, vừa dùng khóe mắt quan sát Trần Tống Thuật, lão nghe thấy tình trạng của nạn nhân thì hàn ý trên mặt tan đi một ít, trong lòng hắn liền thầm nhủ đắc ý, tuy ông có võ công cao cường đến đâu nhưng tôi vẫn cứ đùa giỡn xoay như chong chóng.
Lưu Thành Huân nói hợp tình hợp lý như thế, quả thật làm Trần tống thuật động lòng, lã nghĩ chẳng lẻ tên Lưu Thành Huân thật sự hối cải làm người, bất quá lão quyết định đi xem, dù sao Lưu Thành Huân cũng là cháu nội lão chủ nhân, không chừng hắn hối cải làm người thật, đi xem một lần cũng không sao, vì thế ông ta gật đầu nói: "Vậy được rồi, cậu dẫn tôi đi một chuyến, tới chỗ nạn nhân."
Lưu Thành Huân sau khi nghe xong liền mừng rỡ, bất quá khuôn mặt vẫn khống chế rất tốt, không lộ ra dấu veét nào: "Đương nhiên, mời chú trần đi theo tôi.
Lúc nãy trước khi về nhà, Lưu Thành Huân đã gọi điện thoại chuẩn bị, nếu không hắn cũng không tự tin thế này, nạn nhân kia là hắn bỏ ra 5000 thuê một diễn viên bình thường, biểu diễn tuy không tốt lắm, nhưng dù sao cũng co xuất thân chính quy, diễn vài trò này là có thể, bản thân Trần Tống Thuật cũng ít giao kết với xã hội bên ngoài, từ sau khi xuất sơn vẫn một mực đi theo lão gia tử Lưu Hồng, trên cơ bản không trãi qua chút kinh nghiệm xã hội nào, đối với lần lừa gạt lần này, Lưu Thành Huân cực kỳ tin tưởng.
Lưu Thành Huân mang Trần Tống Thuật ra khỏi tiểu khu, tự mình lái xe chở Trần Tống Thuật đi gặp nạn nhân, lái xe khoảng 10’ đến một khu dân cư, những khu dân cư như thế này trong thành phố U chỉ dành cho người có thu nhập thấp, hoặc một vài người sống nhập cư từ nơi khác, thật khó cho Lưu Thành Huân, thời gian ngắn như vậy cũng sắp xếp xong diễn viên và địa điểm.
Lưu Thành Huân dẫn theo Trần tống thuật đi về phía trước, tiến vào trong một ngõ nhỏ, đến chỗ này có một tên thuộc hạ đang chờ hắn, đánh cho hắn một ánh mắt, Lưu Thành Huân đương nhiên hiểu được, quay lại giới thiệu cho Trần tống thuật: "Chú Trần đây là tiểu hổ bằng hữu của tôi, cô gái kia sau khi được tôi giúp đỡ liền đưa về nhà tiểu Hổ nhờ cậu ấy chiếu cố."
Trần tống thuật liếc mắt nhìn tiểu Hổ thấy không ấn tượng gì lắm, bất quá trong lòng lão đang nghĩ đến nạn nhân, cũng không nhiều lời, chỉ hỏi: "Người đâu?"
Lưu Thành Huân cũng không thèm để ý, vội vàng nói: "Khổ chủ ở bên trong." Trần Tống Thuật gật đầu, đi theo lưu Thành Huân vào, đây là mộ tiểu viện với ngôi nhà ba tầng bình thường, trong sân để đầy xe đạp và xe ba bánh, giống như chuyên môn cho thuê.
Mà lưu Thành Huân tìm lên lầu 2 nơi cô gái kia ngụ, bước vào trong căn phòng, Trần tống thuật liền nhìn thấy một cô gái đang khóc với bộ dạng lê hoa đái vũ, quần áo mặc trên người rách nát vài chỗ, trên mặt và trên cơ thể cụng bị vài chỗ bầm tím, băng bó vài chỗ, tóm lại diễn cũng coi như có chút chuyên nghiệp.
Lưu Thành Huân sau khi đi vào, trong lòng thầm cao hứng, hoá trang quả không tệ, chỉ cần tiếp theo diễn như đã bảo thì việc lừa Trần tống thuật không thành vấn đề, chỉ cần Trần Tống Thuật tin tưởng, lấy võ công của lão đi đối phó với ‘tiểu tử mới biết hai ba đường quyền’ kia thì chắc mọi chuyện sẽ ổn.
Lưu Thành Huân trong lòng cao hứng, nhưng không hề nhà rỗi, chạy nhanh đến cạnh cô gái kia, nói: "Tiểu ngọc, cô có oan khuất gì cứ kể lại hế cho trần sư phụ nghe, ông ta là cao thủ, nhất định sẽ giải được nỗi oan trong lòng cô." Nói xong cái đầu quay về góc chết của tầm mắt Trần tống thuật, nháy mắt với cô gái một cái.
Tiểu ngọc thấy được ánh mắt của Lưu Thành Huân, liến bước xuống giường, ôm Trần tống thuật khóc thảm: " Trần sư phụ, chú nhất định phải giúp con, thằng khốn kia cường bạo con, còn lấy tánh mạng của ba mẹ con ra uy hiếp, nếu con đi báo án hắn sẽ lập tức giết chết cả nhà, huhuhuhuhu."
Màng trình diễn của tiểu Ngọc làm Lưu Thành Huân đứng phía sau Trần tống thuật cảm thấy giật mình, trời ạ, sao lại khoa trương thế chứ, nếu như gặp ai có chút kinh nghiệm thì chắc chắn sẽ không tin, bất quá Trần tống thuật gần như không hiểu chuyện đời là gì, thấy tiểu Ngọc khóc thảm như thế cũng tin đến 9 thành, trong lòng lão cũng bắt đầu cảm thấy may mắn cho Lưu Hồng, không ngờ thằng cháu không nên thân của lão lãnh đạo lại bất ngờ biến thành người tốt, chẳng những không làm xằng làm bậy, còn biến thành một người có tinh thần trượng nghĩa, chứng kiến lão lãnh đạo có người kế tục, trong lòng ông ta cũng vui lay, bất tri bất giác theo bản năng tin vào câu chuyện mà Lưu Thành Huân và Tiểu Ngọc đã dựng nên.
Trần Tống Thuật đỡ tiểu Ngọc lên, sau đó giận dữ hỏi: "Yên tâm đi, mọi chuyện cứ giao hết lại cho chú Trần ta, thằng kia tên gì, ở đâu, nói đi chú sẽ giúp con đòi lại công đạo."
Thấy Trần Tống Thuật chỉ bấy nhiêu đã tin, trong lòng Lưu Thành Huân thoáng có chút giật mình, nhưng rất nhanh thay thế vào đó là sự mừng rỡ như điên, hắn che dấu sự cao hứng, thay vào đó là sự phẫn nộ, nói: "Bọn tôi cũng không rõ lắm, bất quá đã lần được ít manh mối, tôi đã phái người thăm dò ."
Lưu Thành Huân đúng là đã kiểm tra, có được manh mối là Tống Giai Linh, với thế lực của hắn thì chuyện này không quá khó khăn, bất quá thời gian hôm nay đã muộn, phỏng chừng chưa thể có được tin tức, phỏng chừng ngày mai mới có.
"Có tin gì lập tức báo lại cho ta." Trần tống thuật gật đầu, lúc này lão đã rất tin tưởng không chút nghi ngờ Lưu Thành Huân.
"Không thành vấn đề, đúng rồi, chú trần cứ về nhà trước đi, tiểu ngọc đã không thể tiếp tục ở lại chỗ này, tôi sẽ an bài cho nàng một nơi khác!" Lưu Thành Huân nói.
Trần Tống Thuật nhìn thoáng qua Lưu Thành Huân vừa lòng gật đầu: "Tốt lắm, cậu làm tốt lắm, tôi đi về trước ."
Cho đến khi Trần Tống Thuật bắt xe rời đi, Lưu Thành Huân lúc này mới về lại căn phòng vừa rồi, trong phòng tiểu Ngọc đã sớm thay lại quần áo, một chiếc áo ba lỗ và một cái mini-zip cực ngắn, đang cầm bộ trang điểm đánh phấn lại, những vết bầm tím khi nãy biến đi đâu mất.
"Cưng vội vàng như thế là gì, không sợ chú Trần quay lại à." Lưu Thành Huân thấy bộ dạng của Tiểu Ngọc, hơi chút bất mãn nói.
Sau khi lau hết các vết bầm, Tiểu Ngọc này cũng có thể xem là xinh đẹp, nhìn vào gương, cũng không quay đầu lại nói: "Lưu thiếu gia, em biểu diễn tốt vậy tên đầu gỗ kia sao phát hiện được, hơn nữa, ngài không phải đã dẫn hắn đi ra ngoài rồi sao, em thấy hắn bước lên xe, mới dám hóa trang lại đấy chứ."
Lưu Thành Huân ngẫm lại cũng đúng, cảm thấy câu trách móc có phần hơ nặng, mà Tiểu ngọc lúc này cũng đã trang điểm xong, quay đầu lại hướng Lưu Thành Huân nịnh nọt nói: "Lưu thiếu gia, biểu hiện khi nãy của em thế nào." Thanh âm tràn ngập tính dụ hoặc.
Lưu Thành Huân để tiểu Ngọc áp vào lồng ngực, nói: "Biểu hiện cũng tạm, lần sau cứ tiếp tục phát huy."
"Lưu thiếu gia, vậy anh thưởng cho em thế nào đây, tối nay em không hề bận việc?" Tiểu ngọc thấy Lưu Thành Huân không có tỏ vẻ phản đối, tiếp tục câu dẫn.
"Không được, lần sau hãy nói, cưng về trước đi, chờ anh xử lý xong chuyện này cưng còn ngại không có thời gian hay sao, tiểu hổ, đưa tiểu ngọc về nhà." Nói xong, Lưu Thành Huân phết một cái thật mạnh vào cặp mông tròn trịa của Tiểu Ngọc, cái vỗ nàng khiến người tiểu Ngọc mềm nhũn ra, vẻ mặt dâm đảng, nói: "Anh đúng là oan gia mà, khiêu khích người ta không, vậy được rồi, em đi trước, khi nào rãnh rỗi nhớ gọi điện cho em." Nói xong hôn một cái, uốn éo cặp mông tròn trịa theo kiểu hồ ly tinh bước ra khỏi căn nhà cho thuê. Nếu Trần Tống Thuật chứng kiến bộ dạng lúc này của tiểu Ngọc, tuyệt đối sẽ không tin nàng lúc nãy bị hiếp, bộ dạng này rõ ràng là quá dâm đi mà.
Lưu Thành Huân thấy tiểu ngọc đã rời phòng, hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng hướng con Hummer của mình bước tới, tâm tình của hắn hiện giờ đã bị Tống Giai Linh mê hoặc hoàn toàn, mấy loại tiểu minh tinh như thế này hắn chơi đã chán nên không thèm để vào mắt, trong lòng tính toán sau khi xử xong Lưu Dương thì phải làm cách nào để dem Tống Giai Linh lên giường, chà đạp thế nào cho dục tử dục tiên, mới nghĩ tới đây tâm tình Lưu Thành Huân liền kích động. Vừa mới đi đến cạnh chiếc xe, di động hắn cũng vang lên, hắn cúi đầu thấy người gọi tới thì cực kỳ vui vẻ, chấp nhận cuộc gọi hỏi: "Kim nha, việc điều tra như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.