Diễm Phúc

Quyển 2 - Chương 233: Bạn ngồi cùng bàn thôi học.

Thập Niên Tàn Mộng

16/04/2013

Từ nước Mỹ trở về là ngày 9 tháng 10, lúc đó 2 ngày Hoàng Căn Vĩ xin phép nghĩ, Lưu Dương không lãng phí một giây nào, ngoại trừ luyện chế Bồi dương đan, thì đi tìm Vương Tạo Giang nghiên cứu đá năng lượng hoặc nghiên cứu dị năng, bất quá tới ngày 11/10 hắn không thể không đi học được nữa.

11 ngày chưa tới trường học, tựa hồ có chút quen thuộc và xa lạ, vừa ngồi xuống chưa nóng đít thì Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi cùng đì vào, hai nàng thấy Lưu Dương đều rất vui mừng, Vương Manh Manh tới trước hỏi: "Lưu Dương, bị sao vậy, tớ nghe mẹ bảo cậu sinh bệnh."

Dù sao cũng là con gái và cháu ruột của chủ nhiệm, Lưu Dương không giám khai thật, cười khổ nói: "Không sao hết, bất quá mấy hôm trước ăn bậy nên đâu bụng thôi, được rồi, mọi người tập luyện thế nào?"

"Đừng nói nữa, mệt chết đi được, trở về 2 ngày rồi mà vẫn hết tập." Vương Manh Manh có chút bất mãn nói, thuận tiện bóp nhẹ bả vai của mình, ai oán nói: "Từ Hiểu Phong sơn trở về, cả người tớ đơ cứng cả, đến giờ vẫn chưa bớt."

"Sao thế, ‘củ hành’ chuyến này to lắm à?" Lưu dương rất kỳ quái hỏi, theo hiểu biết của hắn thì Hiểu phong sơn không hề hiểm trở, vài ngày huấn luyện có thể khiến các cô nàng đau nhức đến thế sao.

"Đúng vậy, cường độ lần này quá nặng." Cố Phán Nhi xen vào nói: "Đừng nói là chúng tớ, ngay cả đàn anh năm ai cũng chịu không nổi."

"Cái gì, mấy anh năm hai cũng chịu không nổi?" Lưu dương kinh hãi hỏi, đàn anh năm hai đã hoàn thành hết việc huấn luyện của năm nhất, bọn họ còn chịu không nổi, vậy thì người kiên trì phỏng chừng có mỗi Tô Từ Thanh, ngay cả Lâm Thi Ngữ nhất định cũng ăn không tiêu.

Vương Manh Manh cũng có chút bất mãn nói: "Đúng vậy, không biết Lý Tồn nghĩ gì, mà rong 5-6 ngày huấn luyện này, sáng mỗi ngày đều chạy 10km đường núi, tới buổi trưa là luyện thích ứng với địa hình, một ngày đi ít nhất là 20km, về phần độ cao leo lên leo xuống chắc cũng 12km."

Leo núi 12000km, cộng thêm 20 km đi bộ, hơn nữa còn là sơn đạo, thảo nào bọn người Vương Manh Manh lại quá sức chịu đựng, với cường độ huấn luyện 1 ngày 1 đêm như ở Hiểu Phong sơn thế này cho dù vài động viên phổ thông cũng ăn không tiêu. Bọn họ chỉ là thành viên mới, chỉ vừa gia nhập câu lạc bộ leo núi, không biết Lý Tồn hoạch định kế hoạch như thế nào, gấp làm gì a.

Kỳ thực huấn luyện leo núi lần này, Lý Tồn và Triệu Thư quả thật rất sột ruột, bọn họ không còn nhiều thời gian lắm, chỉ còn lại 1 năm, nếu muốn tạo nên một đội gồm năm thành viên cấp A, nhất định phải tăng cường huấn luyện, mà biểu hiện ưu tú của Lưu Dương và Tô Từ Thanh đã mang cho họ hy vọng lớn, vì vậy lúc này mới càng tăng thêm nội dung huấn luyện. Và sự thật đã chứng minh ánh mắt của Lý Tồn rất chuẩn, Tô Từ Thành hoàn toàn vượt qua khóa huấn luyện này, còn Lưu Dương mặc dù không tham gia, thế nhưng biểu hiện ngày thường của hắn còn vượt qua Tô Từ Thanh. Hắn tin răng chỉ cần trải qua vài đợt huấn luyện nữa là có thể cầm được chứng nhận đội ngũ cấp A.

Nhưng quá trình huấn luyện như thế đúng là làm khổ người khác, nhóm người mới ngoại trừ Tô Từ Thanh thì số còn lại khổ không thể tả, ngay cả mấy tên năm 2 cũng thở ra khói, cho nên Triệu Thư và Trịnh Đạt đã vài lần phê bình kín đáo, bất quá sự nóng ruột của Lý Tồn đã làm đầu hắn cứng như đá.



Hỏi qua một chút về quá trình huấn luyện thì thời gian vào lớp cũng sắp tới, Lưu Dương cũng chú ý thấy Triệu Bác ngồi bên cạnh vẫn còn chưa tới, xin nghỉ à? Mọc bệnh giống ta sao? Lưu Dương giữ mãi suy nghĩ này trong đầu, cho đến khi tan học mới tìm Vương Manh Manh hỏi: "Vương Manh Manh, sao hôm nay Triệu Bác không đến, hắn có việc gì à?"

"Triệu Bác xin nghĩ, hai ngày này không tới." Vương Manh Manh thấy Lưu Dương hỏi đến, vội vàng trả lời.

"Xin nghỉ? Chuyện nhà hay bịnh bệnh?"

"Hình như là chuyện nhà, hắn chỉ xin nghỉ hai ngày, theo đạo lý là hôm nay đi học, nhưng sao bây giờ vẫn chưa tới."

Lưu Dương thoáng nhìn qua vị trí của Triệu Bác, không nói gì nữa, tròn một ngày thời gian, Triệu Bác cũng không xuất hiện, tới thời gian hoạt động ngoại khóa buổi chiều, Lưu Dương vì cần bổ khuyết cho hoạt động của vài ngườ nên ở lại 20’, đến khi hắn xong việc thì trong phòng học cũng chẳng còn ai. Lưu Dương lắc đầu, hoạt động viết xong rồi, thế nhưng cần đưa trước, hắn đứng dậy cất bước đến văn phòng.

Vừa đến gần văn phòng, Lưu Dương chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc, tỉ mỉ nghe ngóng thì biết nguyên lai là giọng của tên Triệu Bác, hắn rất kỳ quái, rốt cuộc Triệu Bác đã xảy ra việc gì, liên tục vài ngày không tới lớp, giờ đến trường lại vào văn phòng?

Động tâm tư như thế, Lưu Dương nán lại không bước vào văn phòng, mà là ở bên ngoài nghe ngóng, bất quá một câu tiếp theo của Khương Tú Chi khiên tập tài liệu hắn đang cầm trong tay xém rơi xuống đất.

Bên trong văn phòng truyền đến âm thanh tràn đầy sự kinh ngạc của Khương Tú Chi: "Triệu Bác, sao em thôi học?

"Cô Khương, cô đừng hỏi nữa, nói chung em muốn thôi học, em không gánh nỗi việc học tập nữa rồi." Triệu Bác không nói rõ nguyên nhân, nhưng trong lời nói của hắn tràn ngập sự tiếc nuối và chán nản.

"Triệu Bác, em có nguyên nhân gì cứ nói cho cô, cô sẽ giúp em giải quyết, nhưng chuyện em thôi học là tuyệt đối không được." Khương Tú Chi tuy kinh ngạc, nhưng cũng rất tức giận, cho nên giọng nói cực kỳ nghiêm túc.

"Cô Khương, em thật sự không còn khả năng theo đuổi việc học nữa, nhà em không lo nổi việc học cho em nữa rồi."

Triệu Bác muốn thôi học, khiến Lưu Dương đứng ngoài cực kỳ khiếp sợ, mà câu nói cuối cùng bảo trong nhà đã không thể cung ứng việc học thì hắn là người thứ nhất không tin. Tình hình nhà Triệu Bác hắn rất rõ ràng, nhà hắn ở ngoại ô thành phố, bởi quá xa cho nên xin trọ trong trường, điều kiện gia đình so với một số con đại gia trong lớp thì kém xa, thế nhưng vẫn ở nhóm trên trong lớn, trong nhà có mở một cửa hàng tàm tạm, bởi vì có đặc sắc riêng, nên việc kinh doanh rất tốt.



Trong lòng Lưu Dương nổi lên nghi ngờ không ngớt, lại liên tưởng đến chuyện nhà vài ngày qua của Triệu Bác, chẳng lẽ trong vài ngày qua nhà hắn xuất hiện chuyện gì sao? Đang nói thầm, thì Triệu Bác bên trong bắt đầu hướng ra ngoài, cô Khương khuyên như thế nào cũng không được, Khương Tú Chi hết cách đành nói cho Triệu Bác nghĩ thêm vài ngày nữa, muốn nhâ cơ hội đó tìm hiểu rõ gia cảnh của Triệu Bác.

Lưu Dương nghe Triệu Bác đi ra, vội vã chuyển thận vào phòng học cạnh văn phòng, trong phòng này ngoại trừ một tên học sinh đang trực nhật thì không còn ai, mà hắn lại đang chuyên tâm quét dọn nên khi Lưu Dương đi vào cũng không hề phát hiện ra.

Triệu Bác đi vội từ trong văn phòng ra, cùng với lúc trước kỳ nghĩ rất khác nhau, khuôn mặt u sầu, hơn nữa cũng gầy hơn rất nhiều, Lưu Dương thầm đoán ở đây chắc chắn đã xảy ra chuyện, vội vàng đem mới giấy kế hoạch hoạt động để lại trong phòng học, vội vàng đi theo. Khương Tú Chi đang ở văn phòng bên cạnh, nếu như giao mớ tài liệu này cho bà thì sẽ bị kéo lại hỏi chuyện, còn chuyện quan trọng nhất lúc này phải tìm hiểu Triệu Bác có chuyện gì, trong nhà xảy ra việc gì mà phải đến mức thôi học.

Triệu Bác đi rất nhanh, thế nhưng Lưu Dương đuổi theo khá chậm, nhưng với phạm vi cảm ứng vài cây số của Lưu Dương thì hắn cũng không sợ mất dấu, đi sau Triệu Bác rất xa, cuối cùng tới một trạm chờ giao thông công cộng thì dừng lại. Nhà của Triệu Bác ở một hướng khác của thành phố U, cự ly cách Nhất Trung rất xa, bất quá ngồi xe coi như thuận tiện, vừa hay ngoài Nhất Trung có một tuyến xe chạy ngang qua vùng nhà hắn, bất quá hơi lâu, vì đi xe công cộng nên phải tốn đến 1h40’ để đến trường, vì vậy Triệu Bác chọn trọ lại trường.

Triệu Bác vừa đi ra thì tuyến xe 245 hắn cần cũng vừa tới, hắn đi vội tới, còn Lưu Dương suy nghĩ một chút nhưng vẫn đứng im, với khoảng không của chiếc xe bus này thì đi cùng chuyến rất dễ bị Triệu Bác phát hiện, vừa rồi trong văn phòng Triệu Bác không nói nguyên nhân cho Khương Tú Chi, phỏng chừng cũng sẽ không nói cho mình, cho nên giờ vẫn chưa thể lộ diện. Tuy mới làm bạn của nhau hơn một tháng, thế nhưng Triệu Bác luôn tỏ ra là một con người đơn giản, không hề có tâm cơ, Lưu Dương ngồi cùng chỗ với hắn rất hợp ý, hơn nữa dù sao đến trường cũng là một con đường quan trọng trong cuộc đời, hắn không hề hy vọng Triệu Bác vì nguyên nhân ngoài ý muốn nào đó mà bỏ lở việc học.

Đón một chiếc taxi, bám theo tuyến xe số 245 kia, Lưu Dương không rõ nhà Triệu Bác ở đâu, bất quá phỏng chừng nơi Triệu Bác xuống là trạm cuối của tuyến 245, xe taxi nhất định hơn xe bus công cộng môt chút, đến đó chờ trước là được rồi.

Xe taxi đi khoảng 1h20’ thì đến trạm cuối của tuyến xe 245, tiền xe hơn một trăm đồng, chỗ này là ranh giới của thành phố U, mà so nơi này với phía bắc của thành phố thì nó kém rất xa, hai nơi phát triển của thành phố U là hướng Đông và hướng Bắc, mà phía tây thì tương đối lạc hậu, nếu như chỉ xét về quy hoạch kiến trúc, thì chỗ này lạc hậu hơn hai hướng kia ít nhất 10 năm, có chút không giống như thành phố hiện đại.

Phạm vi xung quanh nơi đây không có quán xá, hay quá café nào, đứng ở trạm dừng xe bus thì quá lộ liễu, phỏng chừng Triệu Bác vừa xuống là thấy được, hắn quan sát hoàn cảnh xung quanh, thấy gần đó có một nơi bán sổ số, quy mô cũng không nhỏ, hắn đi vào, tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn dòng lô đề ra hôm qua được treo trên tường, làm bộ như một khách hàng đang ghi lô.

Đứng ở nói bán sổ số không lâu, thì hình ảnh chiếc xe bus tuyến 245 lù lù đi đến, đáng tiếc ở đó không có bóng dáng của Triệu Bác. Lẽ nào hắn xuống xe giữa đường? Lưu Dương đang nghi ngờ thì thêm một chiếc tuyến 245 chạy tới, lần này trong xe không có mấy người, trong số người xuống xe có Triệu Bác.

Thần sắc của Triệu Bác lúc này hiển nhiên rất vội vã, sau khi xuống xe liền hướng phía đông mà đi, Lưu Dương sợ mất dấu vội vàng bí mật đi theo Triệu Bác.

Nhà Triệu Bác quả nhiên không xa, đi thẳng một chút quẹo qua khúc cua là tới, là một tòa nhà 3 tầng, lầu 1 và lầu 2 được dùng để mở nhà hàng, lúc này chưa tới thời gian dùng cơm cho nên nhà hàng có chút lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook