Quyển 1 - Chương 26: Cánh cửa có dán logo hình mèo
Thập Niên Tàn Mộng
15/04/2013
Lưu Dương mặc dù ở bệnh viện nhiều ngày,nhưng rất ít ra ngoài, tuy nhiên cũng qua Tống Giai Linh biết được, tầng này có 2 gian phòng 1 giường, ngoại trừ phòng của hắn ở, còn lại 1 phòng.
Đối với phòng còn lại hắn cũng không hy vọng quá nhiều, chỉ tìm kiếm cho có lệ, bởi vì trong ấn tượng của hắn chưa bao giờ gặp qua Tiểu Niếp ở đó.
Tâm tư hắn giờ tập trung suy nghĩ về thời gian tìm kiếm ở khu bên này, tính toán tổng cộng tìm cả khu mất hơn nữa giờ, mặc dù khu phòng bệnh bên kia nhiều hơn nhưng hiện tại mới hơn 6h, chắc cũng chỉ hơn 7h là trả Tiểu Niếp về nhà thôi, không chậm trễ thời gian ăn cơm, mùa hè ăn cơm thường rất muộn, kiểu này chắc ba mẹ tiểu Niếp lo lắng lắm rồi đây.
Lưu Dương ôm tiểu Niếp đi tới gian phòng kia, nó đột nhiên chỉ vào cánh cửa phòng bệnh kêu lên:
- Chính là phòng này, mụ mụ cùng bà nội ở bên trong, ta biết được nhờ cái logo hình mèo kia.
Lưu Dương lúc này mới chú ý tới, cửa phòng bệnh này có dán một cái logo hình mèo, đây đúng là sự khác biệt của nó với những nơi khác.
Chỉ có cánh cửa này là có logo, kỳ quái, sao lại như vậy. Sớm biết vậy lúc trước hỏi kĩ lại một lần, khi đi tìm cũng không tốn nhiều lực như vậy.
Tiểu Niếp rất cao hứng khi tìm được phòng bệnh của mình, mà Lưu Dương cũng thật cao hứng, có thể giúp cô bé tìm được mụ mụ, coi như là chính mình hoàn thành nhiệm vụ. nhưng mà, cũng thật sự rất trùng hợp, Tiểu Niếp với mình lại cùng tầng, một cô bé xinh đẹp như vậy sao trước kia lại chưa gặp qua(có tương lai rồi đây ). Lưu Dương vừa đi vừa thầm nghĩ...
Đi tới trước cửa phòng bệnh, Lưu Dương chỉ vào cửa xác nhận lần nữa:
- Niếp Niếp, ngươi xác nhận sao, chính là trong này ?
- Đúng vậy, chính là trong này, ta có dán thêm logo hình mèo làm dấu hiệu mà
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé thành thật nói.
Lưu Dương lúc này mới hiểu được lí do tại sao các cửa phòng bệnh khác đều trống trơn, mà cửa phòng này lại có logo hình mèo, nguyên lai là con bé cố ý dán lên là có mục đích. Lưu Dương nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Bé cười nói :
- Bé rất thích sưu tầm logo hình mèo sao.
- Đúng vậy, Tiểu Niếp rất thích mèo, trong nhà còn có một bộ đồ chơi hình mèo, ca ca muốn chơi hay không.
Bé còn thành khẩn nói, trải qua thời gian dài chạy lên chạy xuống, hơn nữa còn được Lưu Dương nên đã sớm biến Lưu Dương thành người đáng tin cậy. Chủ động đem đồ chơi mình yêu thích chia sẻ.
- Tốt, có cơ hội ca ca sẽ chơi cùng, bất quá bây giờ phải tìm mụ mụ trước.
Nói xong, Lưu Dương bước tới trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa.
- Ai đóa ?
Trong phòng vang lên tiếng nữ nhân hòa nhã, ngay sau đó tiếng bước chân dồn dập vang lên, một thiếu phụ tóc ngắn xinh đẹp mở cửa. Khuôn mặt trái xoan, ngũ quan thanh tú, có thể là người thân thăm bệnh, trên người mặc đồ bình thường, là đồ mặc ở nhà, khiến Lưu Dương nhìn thấy có vẻ yếu đuối, điển hình mẫu phụ nữ ôn nhu dịu dàng của Trung Quốc.
Thiếu phụ tuy bình tĩnh nhưng ánh mắt rõ ràng toát ra vẻ lo âu, Lưu Dương kì quái, con gái bị lạc tìm không thấy, vì sao lại không đi tìm. Thiếu phụ nhìn thấy Lưu Dương, cao thấp dò xét hắn, không nhận biết hắn, Bé vừa lúc đứng phía sau ắn, nên thiếu phụ không chú ý, nàng lộ vẻ nghi hoặc đang định đặt câu hỏi đột nhiên Tiểu Niếp từ phía sau Lưu Dương kích động kêu lên:
- Mụ mụ, là con đây ...
Thiếu phụ lúc này mới chú ý tới Tiểu Niếp đang đứng bên cạnh Lưu Dương, thấy con gái, thiếu phụ cực kỳ kích động, trách cứ:
- Bé ngươi thế nào chạy loạn hế, làm mụ mụ lo lắng muốn chết.
Tiểu Niếp cũng dùng 2 tay non nớt ôm mụ mụ nức nở :
- Con sẽ không bao giờ ... chạy loạn nữa ....mụ mụ không cần tức giận, giận sẽ không đẹp
Nhìn thấy nước mắt ấm áp như một bức tranh sinh động, đáy lòng Lưu Dương không khỏi đau xót, một lần nữa nghĩ đến phụ mẫu của mình. Năm đó tuổi nhỏ không hiểu chuyện luôn khiến cha mẹ tức giận đâu đầu, nhưng hiện tại chính mình muốn cha mẹ tức giận mình thì đã không còn cơ hội nữa.
Cha mẹ đã sớm cưỡi hạc bay đi về nơi chân trời.... ( thêm cho nó khí thế )
- Mẹ chính là vị ca ca này đưa ta trở về, mang theo ta chạy thiệt nhiều thiệt nhiều đường, hảo vất vả lắm mới đem ta về với ngươi đó.
Tiểu Niếp chỉ vào Lưu Dương nói.
Nghe connói vậy, thiếu phụ kích động nắm tay Lưu Dương nói :
- Vị này là Lưu tiên sinh sao, thật cám ơn ngươi nhiều lắm, đã đưa con của ta trở về, đã mang phiền toái cho ngươi. Không thấy Tiểu Niếp, ta rất sốt ruột, bất quá bà nội Bé vừa rồi tình huống nguy cấp quá ta không thể ra ngoài được. Hiện vừa mới ổn định lại, đang định ra ngoài tìm nàng, nhưng ngươi mang nàng trở về, thật là cảm tạ.
Thiếu phụ cảm tạ là lời thật tình, không thấy con đâu, nàng rất là sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt, đang muốn giao bà nội cho y tá chăm sóc rồi ra ngoài đi tìm. Ai ngờ bà nội tự nhiên thân thể trầm trọng, nàng một bên chiếu cố bà nội, một bên lo lắng cho con, nóng lòng cầu nguyện vạn lần con đừng xảy ra chuyện gì. Các sự việc dồn tới 1 lúc khiến nàng lúc này như muốn sụp đổ mất rồi.
Lưu Dương lúc này mới hiểu được, cũng không phải thiếu phụ không lo lắng mà là thời gian không cho phép, không chừng cũng phó thác y tá đi tìm, chỉ là tìm không được, vội vàng nói:
- Không sao cả, Tiểu Niếp rất đáng yêu, cùng nàng một chỗ ta rất cao hứng, đừng gọi ta tiên sinh, ta họ Lưu gọi là Lưu Dương.
Lưu Dương nói xong ngồi xổm xuống nắm tay Bé nói:
-Bé về sau không được chạy loạn làm mụ mụ lo lắng, nếu không có ai chơi thì đi tìm ca ca, ca ca ở phòng bên cạnh.
Lưu Dương chỉ chỉ cách đó không xa là một gian phòng, đó là phòng của hắn.
- Ngươi cũng là người bệnh, làm sao vậy ?
Thiếu phụ lại dò xét cả người Lưu Dương, bây giờ mới chú ý hắn đang mặc đồ bệnh nhân, vừa rồi tâm tư đặt hết lên người con nên không chú ý tình huống Lưu Dương, bây giờ mới nhìn thấy nguyên lai hắn là người bệnh hơn nữa lại cùng một tầng vói hắn, đây cũng thật là hữu duyên.
- Đúng vậy, mấy ngày hôm trước bị thương, bất quá hiện giờ khỏe hẳn rồi, có thể xuất viện được rồi.
Thiếu phụ kéo Bé tới bên người, tiện tay lấy ra tấm danh thiếp trong túi áo đưa cho Lưu Dương nói:
- Ta cần phải chiếu cố bà nội Bé không thể chiêu đãi ngươi, khi khác có cơ hội sẽ hảo hảo chiêu đãi ngươi.
Lưu Dương tiếp nhận danh thiếp, tên thiếu phụ là Uông Minh Tú là nhân viên kế toán cao cấp của sở hành chính U thị, cấp bậc tương đương với luật sư Hoàng Căn Vĩ. Sự vụ sở mỗi một kế toán viên cao cấp là một người được đào tạo chuyên nghiệp. Trước mắt thiếu phụ này nhìn có vẻ yếu nhược, nhìn đâu đâu cũng giống như là một gia đình bình thường không ngờ lại là một kế toán viên cao cấp của sở hành chính, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo ( ko nhìn sao bik lõm hay lồi )
Lưu Dương đem danh thiếp bỏ vào túi áo, đang chuẩn bi cáo biệt, đúng lúc này tiếng thang máy vang lên, một người từ trong thang máy vội vã đi ra hướng Lưu Dương chạy tới.
Vừa chạy vừa la lên:
- Minh Tú, tìm được con chưa?
Nhìn bộ dáng có lẽ là chồng thiếu phụ, cha của tiểu Niếp.
Tìm được con rồi, tâm tư cũng buông lỏng nhìn thấy chồng nôn nóng như thế liền đẩy tiểu Niếp lên trước người nói:
- Lão công, Tiểu Niếp tìm được rồi, vị này là Lưu tiên sinh.
Bé cũng thấy được ba ba, khuôn mặt nhỏ nhắn cười nói:
- Ba ba, ngươi tới rồi , con rất nhớ người a...
Người cha thấy con rồi cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi ( thúi ), bước đi chậm lại, Lưu Dương lúc này mới chú ý, ba ba Bé trông có vẻ là một người thành đạt, khoảng 3 chục tuổi, khuôn mặt bình thường, mặc âu phục, vẻ mặt kiên nghị, đi tới trước mặt Bé, ôm Bé nói:
- Niếp nhi, xem ngươi từ nay về sau còn chạy loạn, làm ba ba cùng mụ mụ lo lắng muốn chết.
Tình cảm nồng đậm, trông gia đình tình yêu ấm áp làm sao.
- Lão công, ta giới thiệu, vị này chính là Lưu Dương tiên sinh, lúc con bị lạc đúng lúc hắn đi dạo, thấy được Niếp nhi, hắn từng phòng tìm kiếm giúp Bé trở về.
Uông Minh Tú thật lòng cảm tạ Lưu Dương, Tiểu Niếp không thấy đâu, bà nội bệnh tình lại tái phát, cấp tốc gọi điện lão công, lão công lại có hội nghị khẩn cấp không tới được, các tình huống khẩn cấp lại tới cùng lúc.
- Ngươi hảo a, Lưu tiên sinh rất cảm tạ ngươi lắm, ta là Trịnh Quốc Vận
Trịnh Quốc Vận một tay ôm con, một tay duỗi ra trịnh trọng tự giới thiệu, mặt ngoài nhìn có vẻ rất khiêm tốn nhưng là thần thái biểu lộ ra vẻ là người có địa vị cao trong xã hội. Đặc biệt cái vẻ này trông rất có khí thế.
- Đừng khách khí, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, Niếp nhi nhìn rất đáng iu, tin tưởng rằng ai nhìn thấy nó cũng sẽ giúp đỡ mang nàng trở về thôi.
Lưu Dương cũng lạnh nhạt nói, tu luyện Thanh Hư đại pháp, đối với người có khí thế rõ ràng có sức chống cự rất tốt.Trịnh Quốc Vận tuy rằng khí thế bức người nhưng cũng không làm khó được hắn.
Đối với phòng còn lại hắn cũng không hy vọng quá nhiều, chỉ tìm kiếm cho có lệ, bởi vì trong ấn tượng của hắn chưa bao giờ gặp qua Tiểu Niếp ở đó.
Tâm tư hắn giờ tập trung suy nghĩ về thời gian tìm kiếm ở khu bên này, tính toán tổng cộng tìm cả khu mất hơn nữa giờ, mặc dù khu phòng bệnh bên kia nhiều hơn nhưng hiện tại mới hơn 6h, chắc cũng chỉ hơn 7h là trả Tiểu Niếp về nhà thôi, không chậm trễ thời gian ăn cơm, mùa hè ăn cơm thường rất muộn, kiểu này chắc ba mẹ tiểu Niếp lo lắng lắm rồi đây.
Lưu Dương ôm tiểu Niếp đi tới gian phòng kia, nó đột nhiên chỉ vào cánh cửa phòng bệnh kêu lên:
- Chính là phòng này, mụ mụ cùng bà nội ở bên trong, ta biết được nhờ cái logo hình mèo kia.
Lưu Dương lúc này mới chú ý tới, cửa phòng bệnh này có dán một cái logo hình mèo, đây đúng là sự khác biệt của nó với những nơi khác.
Chỉ có cánh cửa này là có logo, kỳ quái, sao lại như vậy. Sớm biết vậy lúc trước hỏi kĩ lại một lần, khi đi tìm cũng không tốn nhiều lực như vậy.
Tiểu Niếp rất cao hứng khi tìm được phòng bệnh của mình, mà Lưu Dương cũng thật cao hứng, có thể giúp cô bé tìm được mụ mụ, coi như là chính mình hoàn thành nhiệm vụ. nhưng mà, cũng thật sự rất trùng hợp, Tiểu Niếp với mình lại cùng tầng, một cô bé xinh đẹp như vậy sao trước kia lại chưa gặp qua(có tương lai rồi đây ). Lưu Dương vừa đi vừa thầm nghĩ...
Đi tới trước cửa phòng bệnh, Lưu Dương chỉ vào cửa xác nhận lần nữa:
- Niếp Niếp, ngươi xác nhận sao, chính là trong này ?
- Đúng vậy, chính là trong này, ta có dán thêm logo hình mèo làm dấu hiệu mà
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé thành thật nói.
Lưu Dương lúc này mới hiểu được lí do tại sao các cửa phòng bệnh khác đều trống trơn, mà cửa phòng này lại có logo hình mèo, nguyên lai là con bé cố ý dán lên là có mục đích. Lưu Dương nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Bé cười nói :
- Bé rất thích sưu tầm logo hình mèo sao.
- Đúng vậy, Tiểu Niếp rất thích mèo, trong nhà còn có một bộ đồ chơi hình mèo, ca ca muốn chơi hay không.
Bé còn thành khẩn nói, trải qua thời gian dài chạy lên chạy xuống, hơn nữa còn được Lưu Dương nên đã sớm biến Lưu Dương thành người đáng tin cậy. Chủ động đem đồ chơi mình yêu thích chia sẻ.
- Tốt, có cơ hội ca ca sẽ chơi cùng, bất quá bây giờ phải tìm mụ mụ trước.
Nói xong, Lưu Dương bước tới trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa.
- Ai đóa ?
Trong phòng vang lên tiếng nữ nhân hòa nhã, ngay sau đó tiếng bước chân dồn dập vang lên, một thiếu phụ tóc ngắn xinh đẹp mở cửa. Khuôn mặt trái xoan, ngũ quan thanh tú, có thể là người thân thăm bệnh, trên người mặc đồ bình thường, là đồ mặc ở nhà, khiến Lưu Dương nhìn thấy có vẻ yếu đuối, điển hình mẫu phụ nữ ôn nhu dịu dàng của Trung Quốc.
Thiếu phụ tuy bình tĩnh nhưng ánh mắt rõ ràng toát ra vẻ lo âu, Lưu Dương kì quái, con gái bị lạc tìm không thấy, vì sao lại không đi tìm. Thiếu phụ nhìn thấy Lưu Dương, cao thấp dò xét hắn, không nhận biết hắn, Bé vừa lúc đứng phía sau ắn, nên thiếu phụ không chú ý, nàng lộ vẻ nghi hoặc đang định đặt câu hỏi đột nhiên Tiểu Niếp từ phía sau Lưu Dương kích động kêu lên:
- Mụ mụ, là con đây ...
Thiếu phụ lúc này mới chú ý tới Tiểu Niếp đang đứng bên cạnh Lưu Dương, thấy con gái, thiếu phụ cực kỳ kích động, trách cứ:
- Bé ngươi thế nào chạy loạn hế, làm mụ mụ lo lắng muốn chết.
Tiểu Niếp cũng dùng 2 tay non nớt ôm mụ mụ nức nở :
- Con sẽ không bao giờ ... chạy loạn nữa ....mụ mụ không cần tức giận, giận sẽ không đẹp
Nhìn thấy nước mắt ấm áp như một bức tranh sinh động, đáy lòng Lưu Dương không khỏi đau xót, một lần nữa nghĩ đến phụ mẫu của mình. Năm đó tuổi nhỏ không hiểu chuyện luôn khiến cha mẹ tức giận đâu đầu, nhưng hiện tại chính mình muốn cha mẹ tức giận mình thì đã không còn cơ hội nữa.
Cha mẹ đã sớm cưỡi hạc bay đi về nơi chân trời.... ( thêm cho nó khí thế )
- Mẹ chính là vị ca ca này đưa ta trở về, mang theo ta chạy thiệt nhiều thiệt nhiều đường, hảo vất vả lắm mới đem ta về với ngươi đó.
Tiểu Niếp chỉ vào Lưu Dương nói.
Nghe connói vậy, thiếu phụ kích động nắm tay Lưu Dương nói :
- Vị này là Lưu tiên sinh sao, thật cám ơn ngươi nhiều lắm, đã đưa con của ta trở về, đã mang phiền toái cho ngươi. Không thấy Tiểu Niếp, ta rất sốt ruột, bất quá bà nội Bé vừa rồi tình huống nguy cấp quá ta không thể ra ngoài được. Hiện vừa mới ổn định lại, đang định ra ngoài tìm nàng, nhưng ngươi mang nàng trở về, thật là cảm tạ.
Thiếu phụ cảm tạ là lời thật tình, không thấy con đâu, nàng rất là sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt, đang muốn giao bà nội cho y tá chăm sóc rồi ra ngoài đi tìm. Ai ngờ bà nội tự nhiên thân thể trầm trọng, nàng một bên chiếu cố bà nội, một bên lo lắng cho con, nóng lòng cầu nguyện vạn lần con đừng xảy ra chuyện gì. Các sự việc dồn tới 1 lúc khiến nàng lúc này như muốn sụp đổ mất rồi.
Lưu Dương lúc này mới hiểu được, cũng không phải thiếu phụ không lo lắng mà là thời gian không cho phép, không chừng cũng phó thác y tá đi tìm, chỉ là tìm không được, vội vàng nói:
- Không sao cả, Tiểu Niếp rất đáng yêu, cùng nàng một chỗ ta rất cao hứng, đừng gọi ta tiên sinh, ta họ Lưu gọi là Lưu Dương.
Lưu Dương nói xong ngồi xổm xuống nắm tay Bé nói:
-Bé về sau không được chạy loạn làm mụ mụ lo lắng, nếu không có ai chơi thì đi tìm ca ca, ca ca ở phòng bên cạnh.
Lưu Dương chỉ chỉ cách đó không xa là một gian phòng, đó là phòng của hắn.
- Ngươi cũng là người bệnh, làm sao vậy ?
Thiếu phụ lại dò xét cả người Lưu Dương, bây giờ mới chú ý hắn đang mặc đồ bệnh nhân, vừa rồi tâm tư đặt hết lên người con nên không chú ý tình huống Lưu Dương, bây giờ mới nhìn thấy nguyên lai hắn là người bệnh hơn nữa lại cùng một tầng vói hắn, đây cũng thật là hữu duyên.
- Đúng vậy, mấy ngày hôm trước bị thương, bất quá hiện giờ khỏe hẳn rồi, có thể xuất viện được rồi.
Thiếu phụ kéo Bé tới bên người, tiện tay lấy ra tấm danh thiếp trong túi áo đưa cho Lưu Dương nói:
- Ta cần phải chiếu cố bà nội Bé không thể chiêu đãi ngươi, khi khác có cơ hội sẽ hảo hảo chiêu đãi ngươi.
Lưu Dương tiếp nhận danh thiếp, tên thiếu phụ là Uông Minh Tú là nhân viên kế toán cao cấp của sở hành chính U thị, cấp bậc tương đương với luật sư Hoàng Căn Vĩ. Sự vụ sở mỗi một kế toán viên cao cấp là một người được đào tạo chuyên nghiệp. Trước mắt thiếu phụ này nhìn có vẻ yếu nhược, nhìn đâu đâu cũng giống như là một gia đình bình thường không ngờ lại là một kế toán viên cao cấp của sở hành chính, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo ( ko nhìn sao bik lõm hay lồi )
Lưu Dương đem danh thiếp bỏ vào túi áo, đang chuẩn bi cáo biệt, đúng lúc này tiếng thang máy vang lên, một người từ trong thang máy vội vã đi ra hướng Lưu Dương chạy tới.
Vừa chạy vừa la lên:
- Minh Tú, tìm được con chưa?
Nhìn bộ dáng có lẽ là chồng thiếu phụ, cha của tiểu Niếp.
Tìm được con rồi, tâm tư cũng buông lỏng nhìn thấy chồng nôn nóng như thế liền đẩy tiểu Niếp lên trước người nói:
- Lão công, Tiểu Niếp tìm được rồi, vị này là Lưu tiên sinh.
Bé cũng thấy được ba ba, khuôn mặt nhỏ nhắn cười nói:
- Ba ba, ngươi tới rồi , con rất nhớ người a...
Người cha thấy con rồi cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi ( thúi ), bước đi chậm lại, Lưu Dương lúc này mới chú ý, ba ba Bé trông có vẻ là một người thành đạt, khoảng 3 chục tuổi, khuôn mặt bình thường, mặc âu phục, vẻ mặt kiên nghị, đi tới trước mặt Bé, ôm Bé nói:
- Niếp nhi, xem ngươi từ nay về sau còn chạy loạn, làm ba ba cùng mụ mụ lo lắng muốn chết.
Tình cảm nồng đậm, trông gia đình tình yêu ấm áp làm sao.
- Lão công, ta giới thiệu, vị này chính là Lưu Dương tiên sinh, lúc con bị lạc đúng lúc hắn đi dạo, thấy được Niếp nhi, hắn từng phòng tìm kiếm giúp Bé trở về.
Uông Minh Tú thật lòng cảm tạ Lưu Dương, Tiểu Niếp không thấy đâu, bà nội bệnh tình lại tái phát, cấp tốc gọi điện lão công, lão công lại có hội nghị khẩn cấp không tới được, các tình huống khẩn cấp lại tới cùng lúc.
- Ngươi hảo a, Lưu tiên sinh rất cảm tạ ngươi lắm, ta là Trịnh Quốc Vận
Trịnh Quốc Vận một tay ôm con, một tay duỗi ra trịnh trọng tự giới thiệu, mặt ngoài nhìn có vẻ rất khiêm tốn nhưng là thần thái biểu lộ ra vẻ là người có địa vị cao trong xã hội. Đặc biệt cái vẻ này trông rất có khí thế.
- Đừng khách khí, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, Niếp nhi nhìn rất đáng iu, tin tưởng rằng ai nhìn thấy nó cũng sẽ giúp đỡ mang nàng trở về thôi.
Lưu Dương cũng lạnh nhạt nói, tu luyện Thanh Hư đại pháp, đối với người có khí thế rõ ràng có sức chống cự rất tốt.Trịnh Quốc Vận tuy rằng khí thế bức người nhưng cũng không làm khó được hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.