Quyển 2 - Chương 104: Cảnh giới Ích Cốc. (không cần ăn)
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
- Tám ngày?
Lưu Dương đã nghĩ tới thời gian trúc cơ lần này sẽ không quá ngắn, nhưng hắn cũng không ngờ đến, lại tận những tám ngày, trong tám ngày bản thân mình lại không cảm thấy mệt chút nào, cũng không buồn ngủ, lại càng không thấy đói, điều này rất khác thường, ai cũng biết, con người có thể không ăn trong tám ngày, nhưng nếu tám ngày mà không uống nước thì không được rồi, thời gian trúc cơ, bản thân mình không uống giọt nước nào, cũng không ăn cái gì a.
- Ngươi quá coi thường hiệu lực của Cửu Sắc Liên Hoa rồi, chỉ có Cửu Sắc Liên Hoa mới có thể chống đỡ tám ngày hao tổn, nếu không làm sao được gọi là tuyệt phẩm trúc cơ chứ, nhưng ngươi có thể trúc cơ đến tám ngày, cũng đã là ngoài dự định của ta rồi, ta vốn nghĩ ngươi trúc cơ nhiều nhất cũng chỉ hơn bốn ngày, cùng lắm là bốn mươi chín canh giờ ( 1 canh giờ = 2 tiếng đồng hồ), có lẽ là do người song hệ trúc cơ.
Lý Long Cảnh thở dài nói, đồ đệ này của mình đã phá bỏ cách tu luyên trong sách của lão, trên cơ thể hắn, những chuyện không bình thường phát sinh cũng trở nên bình thường.
- Hắc hắc, sư phó, trúc cơ như vậy có phải là rất lợi hại hay không, đúng rồi. song hướng trúc cơ là cái gì?
Lưu Dương cười cười, sau đó hỏi.
“Hừ”
Lý Long Cảnh hừ:
- Thời gian trúc cơ càng dài, thân thể được thiên địa chi khí rèn luyện càng lâu, lợi hại là đương nhiên, nhưng làm như vậy cũng rất nguy hiểm , nếu như ta sử dụng thiếu một vài tài liệu trúc cơ, có lẽ ngươi đã nổ tan xác mà chết, hơn nữa ngươi lại có được chân âm và chân dương, chúng lại chia ra tôi luyện dương mạch và âm mạch của ngươi, cuối cùng lại có hiệu quả như vậy, tóm lại ngươi…
Lưu Dương nghe thấy giải thích của Lý Long Cảnh, nhân lúc lão chưa nói xong, bèn nói tiếp:
- Con biết rồi sư phụ, tóm lại con rất là may mắn hay sao, con biết rồi sư phụ, nhưng may mắn như thế thì con thích.
- Ngươi biết được thì tốt rồi, đừng nói thêm gì nữa, đi tìm cái gì mà ăn đi. Lúc Cửu Sắc Liên Hoa còn hiệu lực, trong tám ngày ngươi không cần ăn cơm, nhưng khi hiệu lực của Cửu Sắc Liên Hoa mất đi, ngươi sẽ bị đói, mà còn rất là đói đấy, hiệu lực của Cửu Sắc Liên Hoa, tác dụng chính là rèn luyện thân thể của ngươi, chứ không phải là giữ sức cho thân thể của ngươi, nếu không đạt đến cảnh giới ích cốc , ngươi vẫn phải nhờ ăn uống mà bổ sung năng lượng.
- Ích cốc, là cảnh giới gì?
Lưu Dương bỗng nhiên nghe được từ miệng của Lý Long Cảnh cái từ ngữ tiên hiệp này, lập tức hỏi lại, trong lòng hắn đột nhiên suy nghĩ:chẳng lẽ tu luyện võ công đến trình độ nhất định, có đúng là có thể ích cốc hay sao?
- Ích cốc, tất nhiên là không ăn gì cả, hoặc là chỉ ăn một ít để có thể sống được thôi, con người tồn tại chính là tranh đấu với trời đất, ăn uống là để duy trì năng lượng cơ thể, đối với võ giả mà nói, năng lượng thân thể mạnh, tiêu hao cũng nhiều, mỗi ngày càng muốn ăn nhiều hơn, nhưng nếu là hấp thu năng lượng từ thiên địa chi khí, với thần thể đạt tới trình độ nhất định, nói cách khác là bản thân đạt tới cảnh giới nhất định, hấp thu nhiều hơn tiêu hao của bản thân, mấy ngày qua thiên địa chi khí có thể đã bổ sung đủ năng lượng cho thân thể ngươi, đó chính là cảnh giới ích cốc, đến khi như vậy, mỗi ngày chỉ uống một ít sương sớm là được.
- Còn phải uống nước a, xem ra ích cốc vần phải cần nước rồi.
Lưu Dương hiểu được đạo lý của ích cốc, thảo nào trong truyền thuyết, mấy lão thần tiên chỉ cầm uống vài giọt sương mai là được rồi.
- Tất nhiên, nước là ngọn nguồn của sự sống, lại không thể tạo ra thừ thiên địa chi khí, vì vập cần phải uống, nhưng nếu đạt tới cảnh giới kia, cần rất ít nước, được rồi, mau đi đi.
Ích cốc à, thật là tốt quá, không cần ăn uống, sẽ tiết kiệm được nhiều tiền a, Lưu Dương vừa tự sướng nghĩ, vừa hỏi:
- Sư phụ, rốt cuộc đến khi nào, con mới có thể đạt tới cảnh giới ích cốc vậy?
- Vừa mới học bò, đã lo học chạy, cảnh giới ích cốc, chờ đi, còn rất lâu nữa đấy, mau đi đi, sư phụ hơi mệt rồi.
Lưu Dương hơi chán nản, hình như sự phụ không muốn nói nhiều với mình, hay là đi ăn đã.
Ăn cơm.. ăn cơm… ăn cái con c** á.
Bbỗng nhiên hắn nghĩ đến, thức ăn a, hắn thấy ở đây không hề có thức ăn, lúc đến động phủ này , hắn đã lấy chỗ thức ăn mang theo ra ăn hết rồi, tám ngày chưa ăn cơm, chắc chắn là mình phải ăn nhiều rồi, nhưng ăn cái gì, cũng không thể đi ra ngoài bắt cá thì phải, gần đây hình như không có con sông nào, thế này là một vấn đề lớn rồi, phải giải quyết thật nhanh, Lưu Dương vội vàng hỏi:
- Đúng rồi, Sư phụ, ăn cái gì vậy, đừng nói với con, sau ngàn năm, động phủ của người vẫn còn thứ có thể ăn được đấy ?
Tị Trần Châu tuy rằng thần kỳ, có thể giữ cho động phủ thong thoáng, nhưng cũng không thể giữ cho thức ăn nguyên vẹn được, thức ăn rất dễ bị hỏng. Có Tị Trần Châu, chỉ là có một vài chỗ tốt thôi, nhưng cũng không chắc là có thể giữ gìn trong ngàn năm.
- Tất nhiên là không phải, nhưng ngươi có nhớ đến vườn thuốc số 12 hay không ?
Lý Long Cảnh nghe thấy lời của đệ tử, bèn nở nụ cười, xem ra đệ tử hiểu sai rồi, làm sao có thể giữ thức ăn hơn nghìn năm được.
Trí nhớ của Lưu Dương khá là tốt, liền nghĩ một chút, rồi lập tức trả lời:
- Vẫn nhớ ạ, vườn thuốc 12 là trồng Hoàng Tinh, tại sao vậy, sư phụ, lúc đó người nói các loại thảo dược ở đó đều bị Hoàng Tinh làm cho chết hết, tiếc là đã lâu rồi.
- Đúng vậy, chính là chỗ đó, Hoàng Tinh có thể dùng làm thuốc, nhưng chỉ có tác dụng tương đối, tác dụng lớn nhất là dùng để ăn, mà tác dụng này cũng là tác dụng chính của nó, một cây hoàng tinh có thể làm cho ngươi no rất lâu đấy.
Lưu Dương hiển nhiên nhớ rõ hình dạng của Hoàng Tinh ở vườn thuốc số 12, xam xám, rất dài, rất xấu xí, Lưu Dương từ bé cho đến bây giờ, có thói quen ăn thịt, một ngày mà không ăn thịt sẽ cảm thấy rất khó chịu, nếu muốn hắn ăn chay dài hạn, đúng là…., nghĩ đến đây, Lưu Dương liền phản đối, nói:
- Cái gì, sư phụ, sẽ không thê thảm như vậy chứ ?, Chẳng nhẽ trong thời gian con ở đây chỉ có thể ăn cái này thôi sao ?
Mình chuẩn bị cẩn thận như thế, Lưu Dương còn không vui, Lý Long Cảnh hơi mất hứng, mắng:
- Như thế ngươi còn không vừa lòng, dược hiệu của Hoàng Tinh không cần phải chú ý nhiều , nó chỉ có tác dụng phụ trợ là chính, mà còn điều dưỡng chức năng của cơ thể, làm cho thân thể dễ dàng tập võ, đương nhiên, chỉ là điều chỉnh rất nhỏ, nhưng muỗi dù nhỏ, vẫn là thịt a, cho nên đó là một trong những thức ăn cần thiết của người tập võ, đệ tử trong các đại môn phái, từ khi mới nhập môn cho đến lúc nhập phẩm cấp , luôn luôn ăn thứ này, trong mấy môn phái nhỏ muốn ăn còn không có đâu.
- Không được, dù sao con vẫn không ăn, còn thứ khác để ăn không ?
Dù cho Lý Long Cảnh có nói tốt lần nữa, nhưng với Lưu Dương, bắt hắn ăn chay quả thật là làm khó hắn, bĩu môi nói.
Lý Long Cảnh hừ một tiếng lạnh nhạt, sau đó nói:
- Hết rồi, trừ phi ngươi đi ra ngoài săn thú, phòng ngự ở đây tuy rằng bị xóa bỏ, nhưng phòng ngự cơ bản vẫn còn, mà thực lực của người không đủ , tuy rằng không đến mức lấy cái mạng nhỏ của ngươi, nhưng chịu chút đau khổ hay muốn chạy cũng không được.
Lý Long Cảnh nói như thế, Lưu Dương đành chịu, nếu mất vài giờ mỗi ngày để đi ra ngoài, bản thân mình vẫn còn muốn luyện võ à, mục đích chính đến đây là để luyện võ, lúc này trúc cơ đã hoàn thành xong, về mặt chiêu thức, vẫn phải tiếp tục cố gắng, có nội lực cũng không phải là có cả võ công, thời gian còn rất ít.
Không còn cách nào, Lưu Dương đành phải chấp nhận sự sắp đặt của Lý Long Cảnh, ủ rũ đi đến vườn thuốc số 12, hái Hoàng Tinh, vườn thuốc số mười hai rất lớn, là vườn thuốc lớn nhất trong số các vườn thuốc ở bên trong động phủ, sức sống của hoàng tinh rất mạnh, thời gian dài như thế không có ai trông coi, chỗ nào cũng mọc, thậm chí còn không hề thiếu Hoàng Tinh Vương rất to và dài tồn tại, mấy cây này đều là Hoàng Tinh đã sống trăm năm, thậm chí là Hoàng Tinh nghìn năm.
Hoàng Tinh mặc dù đã sống cả nghìn năm, vẫn chỉ là Hoàng Tinh mà thôi, cũng giống như con kiến mặc dù là kiến có nghìn năm tuổi, vẫn là một con kiến, lcho dù sống nghìn năm cũng không phải là đối thủ của voi, ếch, cho dù là hoàng tử ếch, vĩnh viễn cũng không cưỡi được Bạch Mã , Hoàng Tinh Vương nghìn năm, hiệu lực so với Hoàng Tinh thường chỉ tốt hơn một ít mà thôi.
Lưu Dương đã nghĩ tới thời gian trúc cơ lần này sẽ không quá ngắn, nhưng hắn cũng không ngờ đến, lại tận những tám ngày, trong tám ngày bản thân mình lại không cảm thấy mệt chút nào, cũng không buồn ngủ, lại càng không thấy đói, điều này rất khác thường, ai cũng biết, con người có thể không ăn trong tám ngày, nhưng nếu tám ngày mà không uống nước thì không được rồi, thời gian trúc cơ, bản thân mình không uống giọt nước nào, cũng không ăn cái gì a.
- Ngươi quá coi thường hiệu lực của Cửu Sắc Liên Hoa rồi, chỉ có Cửu Sắc Liên Hoa mới có thể chống đỡ tám ngày hao tổn, nếu không làm sao được gọi là tuyệt phẩm trúc cơ chứ, nhưng ngươi có thể trúc cơ đến tám ngày, cũng đã là ngoài dự định của ta rồi, ta vốn nghĩ ngươi trúc cơ nhiều nhất cũng chỉ hơn bốn ngày, cùng lắm là bốn mươi chín canh giờ ( 1 canh giờ = 2 tiếng đồng hồ), có lẽ là do người song hệ trúc cơ.
Lý Long Cảnh thở dài nói, đồ đệ này của mình đã phá bỏ cách tu luyên trong sách của lão, trên cơ thể hắn, những chuyện không bình thường phát sinh cũng trở nên bình thường.
- Hắc hắc, sư phó, trúc cơ như vậy có phải là rất lợi hại hay không, đúng rồi. song hướng trúc cơ là cái gì?
Lưu Dương cười cười, sau đó hỏi.
“Hừ”
Lý Long Cảnh hừ:
- Thời gian trúc cơ càng dài, thân thể được thiên địa chi khí rèn luyện càng lâu, lợi hại là đương nhiên, nhưng làm như vậy cũng rất nguy hiểm , nếu như ta sử dụng thiếu một vài tài liệu trúc cơ, có lẽ ngươi đã nổ tan xác mà chết, hơn nữa ngươi lại có được chân âm và chân dương, chúng lại chia ra tôi luyện dương mạch và âm mạch của ngươi, cuối cùng lại có hiệu quả như vậy, tóm lại ngươi…
Lưu Dương nghe thấy giải thích của Lý Long Cảnh, nhân lúc lão chưa nói xong, bèn nói tiếp:
- Con biết rồi sư phụ, tóm lại con rất là may mắn hay sao, con biết rồi sư phụ, nhưng may mắn như thế thì con thích.
- Ngươi biết được thì tốt rồi, đừng nói thêm gì nữa, đi tìm cái gì mà ăn đi. Lúc Cửu Sắc Liên Hoa còn hiệu lực, trong tám ngày ngươi không cần ăn cơm, nhưng khi hiệu lực của Cửu Sắc Liên Hoa mất đi, ngươi sẽ bị đói, mà còn rất là đói đấy, hiệu lực của Cửu Sắc Liên Hoa, tác dụng chính là rèn luyện thân thể của ngươi, chứ không phải là giữ sức cho thân thể của ngươi, nếu không đạt đến cảnh giới ích cốc , ngươi vẫn phải nhờ ăn uống mà bổ sung năng lượng.
- Ích cốc, là cảnh giới gì?
Lưu Dương bỗng nhiên nghe được từ miệng của Lý Long Cảnh cái từ ngữ tiên hiệp này, lập tức hỏi lại, trong lòng hắn đột nhiên suy nghĩ:chẳng lẽ tu luyện võ công đến trình độ nhất định, có đúng là có thể ích cốc hay sao?
- Ích cốc, tất nhiên là không ăn gì cả, hoặc là chỉ ăn một ít để có thể sống được thôi, con người tồn tại chính là tranh đấu với trời đất, ăn uống là để duy trì năng lượng cơ thể, đối với võ giả mà nói, năng lượng thân thể mạnh, tiêu hao cũng nhiều, mỗi ngày càng muốn ăn nhiều hơn, nhưng nếu là hấp thu năng lượng từ thiên địa chi khí, với thần thể đạt tới trình độ nhất định, nói cách khác là bản thân đạt tới cảnh giới nhất định, hấp thu nhiều hơn tiêu hao của bản thân, mấy ngày qua thiên địa chi khí có thể đã bổ sung đủ năng lượng cho thân thể ngươi, đó chính là cảnh giới ích cốc, đến khi như vậy, mỗi ngày chỉ uống một ít sương sớm là được.
- Còn phải uống nước a, xem ra ích cốc vần phải cần nước rồi.
Lưu Dương hiểu được đạo lý của ích cốc, thảo nào trong truyền thuyết, mấy lão thần tiên chỉ cầm uống vài giọt sương mai là được rồi.
- Tất nhiên, nước là ngọn nguồn của sự sống, lại không thể tạo ra thừ thiên địa chi khí, vì vập cần phải uống, nhưng nếu đạt tới cảnh giới kia, cần rất ít nước, được rồi, mau đi đi.
Ích cốc à, thật là tốt quá, không cần ăn uống, sẽ tiết kiệm được nhiều tiền a, Lưu Dương vừa tự sướng nghĩ, vừa hỏi:
- Sư phụ, rốt cuộc đến khi nào, con mới có thể đạt tới cảnh giới ích cốc vậy?
- Vừa mới học bò, đã lo học chạy, cảnh giới ích cốc, chờ đi, còn rất lâu nữa đấy, mau đi đi, sư phụ hơi mệt rồi.
Lưu Dương hơi chán nản, hình như sự phụ không muốn nói nhiều với mình, hay là đi ăn đã.
Ăn cơm.. ăn cơm… ăn cái con c** á.
Bbỗng nhiên hắn nghĩ đến, thức ăn a, hắn thấy ở đây không hề có thức ăn, lúc đến động phủ này , hắn đã lấy chỗ thức ăn mang theo ra ăn hết rồi, tám ngày chưa ăn cơm, chắc chắn là mình phải ăn nhiều rồi, nhưng ăn cái gì, cũng không thể đi ra ngoài bắt cá thì phải, gần đây hình như không có con sông nào, thế này là một vấn đề lớn rồi, phải giải quyết thật nhanh, Lưu Dương vội vàng hỏi:
- Đúng rồi, Sư phụ, ăn cái gì vậy, đừng nói với con, sau ngàn năm, động phủ của người vẫn còn thứ có thể ăn được đấy ?
Tị Trần Châu tuy rằng thần kỳ, có thể giữ cho động phủ thong thoáng, nhưng cũng không thể giữ cho thức ăn nguyên vẹn được, thức ăn rất dễ bị hỏng. Có Tị Trần Châu, chỉ là có một vài chỗ tốt thôi, nhưng cũng không chắc là có thể giữ gìn trong ngàn năm.
- Tất nhiên là không phải, nhưng ngươi có nhớ đến vườn thuốc số 12 hay không ?
Lý Long Cảnh nghe thấy lời của đệ tử, bèn nở nụ cười, xem ra đệ tử hiểu sai rồi, làm sao có thể giữ thức ăn hơn nghìn năm được.
Trí nhớ của Lưu Dương khá là tốt, liền nghĩ một chút, rồi lập tức trả lời:
- Vẫn nhớ ạ, vườn thuốc 12 là trồng Hoàng Tinh, tại sao vậy, sư phụ, lúc đó người nói các loại thảo dược ở đó đều bị Hoàng Tinh làm cho chết hết, tiếc là đã lâu rồi.
- Đúng vậy, chính là chỗ đó, Hoàng Tinh có thể dùng làm thuốc, nhưng chỉ có tác dụng tương đối, tác dụng lớn nhất là dùng để ăn, mà tác dụng này cũng là tác dụng chính của nó, một cây hoàng tinh có thể làm cho ngươi no rất lâu đấy.
Lưu Dương hiển nhiên nhớ rõ hình dạng của Hoàng Tinh ở vườn thuốc số 12, xam xám, rất dài, rất xấu xí, Lưu Dương từ bé cho đến bây giờ, có thói quen ăn thịt, một ngày mà không ăn thịt sẽ cảm thấy rất khó chịu, nếu muốn hắn ăn chay dài hạn, đúng là…., nghĩ đến đây, Lưu Dương liền phản đối, nói:
- Cái gì, sư phụ, sẽ không thê thảm như vậy chứ ?, Chẳng nhẽ trong thời gian con ở đây chỉ có thể ăn cái này thôi sao ?
Mình chuẩn bị cẩn thận như thế, Lưu Dương còn không vui, Lý Long Cảnh hơi mất hứng, mắng:
- Như thế ngươi còn không vừa lòng, dược hiệu của Hoàng Tinh không cần phải chú ý nhiều , nó chỉ có tác dụng phụ trợ là chính, mà còn điều dưỡng chức năng của cơ thể, làm cho thân thể dễ dàng tập võ, đương nhiên, chỉ là điều chỉnh rất nhỏ, nhưng muỗi dù nhỏ, vẫn là thịt a, cho nên đó là một trong những thức ăn cần thiết của người tập võ, đệ tử trong các đại môn phái, từ khi mới nhập môn cho đến lúc nhập phẩm cấp , luôn luôn ăn thứ này, trong mấy môn phái nhỏ muốn ăn còn không có đâu.
- Không được, dù sao con vẫn không ăn, còn thứ khác để ăn không ?
Dù cho Lý Long Cảnh có nói tốt lần nữa, nhưng với Lưu Dương, bắt hắn ăn chay quả thật là làm khó hắn, bĩu môi nói.
Lý Long Cảnh hừ một tiếng lạnh nhạt, sau đó nói:
- Hết rồi, trừ phi ngươi đi ra ngoài săn thú, phòng ngự ở đây tuy rằng bị xóa bỏ, nhưng phòng ngự cơ bản vẫn còn, mà thực lực của người không đủ , tuy rằng không đến mức lấy cái mạng nhỏ của ngươi, nhưng chịu chút đau khổ hay muốn chạy cũng không được.
Lý Long Cảnh nói như thế, Lưu Dương đành chịu, nếu mất vài giờ mỗi ngày để đi ra ngoài, bản thân mình vẫn còn muốn luyện võ à, mục đích chính đến đây là để luyện võ, lúc này trúc cơ đã hoàn thành xong, về mặt chiêu thức, vẫn phải tiếp tục cố gắng, có nội lực cũng không phải là có cả võ công, thời gian còn rất ít.
Không còn cách nào, Lưu Dương đành phải chấp nhận sự sắp đặt của Lý Long Cảnh, ủ rũ đi đến vườn thuốc số 12, hái Hoàng Tinh, vườn thuốc số mười hai rất lớn, là vườn thuốc lớn nhất trong số các vườn thuốc ở bên trong động phủ, sức sống của hoàng tinh rất mạnh, thời gian dài như thế không có ai trông coi, chỗ nào cũng mọc, thậm chí còn không hề thiếu Hoàng Tinh Vương rất to và dài tồn tại, mấy cây này đều là Hoàng Tinh đã sống trăm năm, thậm chí là Hoàng Tinh nghìn năm.
Hoàng Tinh mặc dù đã sống cả nghìn năm, vẫn chỉ là Hoàng Tinh mà thôi, cũng giống như con kiến mặc dù là kiến có nghìn năm tuổi, vẫn là một con kiến, lcho dù sống nghìn năm cũng không phải là đối thủ của voi, ếch, cho dù là hoàng tử ếch, vĩnh viễn cũng không cưỡi được Bạch Mã , Hoàng Tinh Vương nghìn năm, hiệu lực so với Hoàng Tinh thường chỉ tốt hơn một ít mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.