Quyển 2 - Chương 175: chủ động trúc cơ.
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
Vào nhà Giai Linh, Lưu Dương nhìn trước nhìn sau, sau đó hỏi:
- Ba chị Giai Linh đâu rồi?
Lúc trước hắn có nghe Lý Minh Huân nói qua về phụ thân của Giai Linh, bất quá sau khi đi vào nhà thì không thấy ông ấy đâu, ngay cả hình hay đồ dùng của nam giới cũng không có, liền hỏi .
Giai Linh nghe người khác nhắc đến cha mình sắc mặt đột nhiên trầm xuống, không thèm nói nhiều , còn Lý Minh Huân đứng cạnh nhanh nói tiếp vào:
- Tiểu Dương, ba Giai Linh không ở chỗ này.
"Được rồi mẹ, không nói nữa , Tiểu Dương, chúng ta đi vào thôi."
Hiển nhiên Tống Giai Linh rất bất mãn với ba của mình, liền cắt đứt lời nói của Lý Minh Huân, Lý Minh Huân nhìn Lưu Dương với ánh mắt xin lỗi, lắc đầu. Lưu Dương biết bên trong nhất định có ẩn tình, người có thể mua được căn nhà này không nhiều lắm, nhưng mua xong lại không đến ở với vợ và con gái thì chắc chắn có chuyện, bất quá tò mò việc riêng người khác không phải là tính cách của Lưu Dương, nên hắn không hỏi nhiều, bất kể thế nào việc quan trong bây giờ là phải giải trừ mối họa ngầm cho Tống Giai Linh.
Lý Minh Huân đặt Tống Giai Linh ngồi xuống, sau đó quay lại đi xuống lầu , khi bà đi ngang qua Lưu Dương, thấp giọng nói:
- Giúp cô chăm sóc con bé.
Lưu Dương gật đầu, lúc này Lý Minh Huân xoay người đi xuống. Tống Giai Linh đã không còn chuyện gì , cho nên bà muốn vào bếp, vừa rồi chỉ lo thủ tục xuất viện cơm trưa đem theo còn chưa ăn nên xoay người đi xuống lầu mua chút thức ăn.
- Vào phòng chị tham quan không?
Tống Giai Linh vào đến nhà, hiển nhiên đã cho qua mất chuyện mất hứng vừa rồi, ở nhà thoải mái hơn rất nhiều, nàng cao hứng tự mình đi vài bước cũng chỉ được vài bước mà thôi.
- Ok.
Lưu Dương nhận được lời mới đi vào khuê phòng của Tống Giai Linh, cũng cực kỳ cao hứng, đi theo Tống Giai Linh vào bên trong đi, căn hộ chồng này bên trong có 2 gian phòng, một là kho chứa đồ, mà còn gian khác chính là khuê phòng của Tống Giai Linh.
Căn phòng này tràn ngập nữ tính, tất cả được trang trí màu xanh, còn có một mùi hương thoang thoảng toát ra. Tất cả đồ vật trong phòng được bầy biện rất chỉnh tề, cạnh đó còn có một giá sách để rất nhiều sách, trên chiếc giường ấm áp còn có vài con thú nhồi bông khá lớn, xem ra thú nhồi bông đối với những cô gái là không thể thiếu.
Bất kể thế nào Tống Giai Linh cũng là cong gái, thích những thứ này thì rất bình thường, không giống như căn phòng của Hoàng Nhã Lỵ, tràn ngập mùi của con trai, nếu không phải Hoàng Nhã Lỵ lớn lên xinh đẹp, thì cô bé quả thật rất giống với con trai , trong phòng cô bé ấy không có bất kỳ một con thú nhồi bông nào, quá hơn nữa đồ chơi của cô bé chủ yếu là xe cộ súng đạn, những thứ mà bọn con trai mới thích.
Tống Giai Linh chậm rãi ngồi xuống giường. Sau đó nói:
- Tiểu Dương, em cũng ngồi xuống đi.
Nói xong nàng ôm lấy một con thú nhồi bông, nhẹ nhàng tựa vào thành giường, có vẻ việc đi lại lúc nãy đã khiến nàng khá mệt, nên bộ dạng của nàng lúc này có chút lười biếng.
Ngoại lực dù sao cũng chỉ là ngoại lực, không thể trái với vài quy luật tự nhiền, tuy năng lực khôi phục của thủy thuộc tính rất mạnh, hấp thu thiên địa linh khí cũng khá nhiều, nhưng bọn chúng chữa trị từ ngọn chữa xuống. Nếu muốn không phục hoàn toàn thì cần phải có thời gian.
Ngồi chiếc ghế đáng yêu cạnh giường, Lưu Dương dò xét qua bốn phía, hắn không nhớ đã đọc trong một cuốn sách nào có nói, người trang trí căn phòng màu xanh thì tính cách lãng mạn, ngẫm lại quả thật như vậy, rất hợp với tính cách Tống Giai Linh, nếu căn phòng của Hoàng Nhã Lỵ so với chỗ này thì quả là kém quá xa, phỏng chừng bất cứ ai đi vào phòng con bé mà không biết trước thì cứ tưởng là đi phòng con trai, may là lúc này có Lữu Thiện Á đến giúp dọn dẹp bớt mọi thứ, nếu không căn phòng đó còn hỗn loạn hơn phòng Lưu Dương.
Tống Giai Linh thấy Lưu Dương ngồi xuống, cảm kích nói:
- "Lúc này đây thật sự phải cám ơn em, em đã cứu chị hơn nữa còn truyền thụ võ công cho chị, vậy chắc võ công của em đã cao lắm phải không? Võ công có thật sự lợi hại giống như được miêu tả trong các tiểu thuyết không?
- Đừng nói như vậy đây là chuyện em nên làm, đương nhiên, võ công chân chính lợi hại hơn trong tiểu thuyết rất nhiều, chờ chị học xong là hiểu được, chị Giai Linh chúng ta không kéo dài thời gian nữa, bắt đầu được chưa?
Trong lòng Lưu Dương chỉ nghĩ đến việc giúp Giai Linh giải trừ tai họa ngầm, tuy hiện giờ trúc cơ đan trong cơ thể Giai Linh đang được thuật châm cứu phong ấn, nhưng hắn lo uy lực của viên trúc cơ đan nhất phẩm kia quá cường đại.
- Bắt đầu?
Lúc Lưu Dương vừa nói nàng không biết bắt đầu cái gì hay….nhưng nghĩ một chút rất nhanh nàng hiểu được , nguyên lai là bắt đầu trúc cơ, liền cười nói:
- Ý của em là cái kia à, vậy cũng được, làm luôn ở chỗ này sao?
- Ở chỗ này không phải là càng an toàn hơn sao? Bất quá em không biết sau này phải giải thích cho mẹ chị như thế nào, mà thôi những cái đó chỉ là chuyện nhỏ, bây giờ chúng ta bắt đầu luôn đi, đem tai hoạ ngầm trong cơ thể chị giải trừ là chuyện lớn nhất bây giờ.
- Còn phải giải thích chuyện gì nữa?
Tống Giai Linh không rõ tại sao Lưu Dương lại muốn giải thích chuyện gì đó với mẹ mình, hỏi.
- Đương nhiên là phải giải thích , quá trình trúc cơ của chị không 3 thì 4 ngày mới chấm dứt, dưới tình huống như vậy thì mẹ chị chắc chắn sẽ rất lo lắng.
- Không sao đâu, chị thấy mẹ rất tin tưởng em, có lẽ là do y thuật thần kỳ của em, sáng qua lúc chị vừa tỉnh lại bà đã khen em hết lời, quả thực sùng bái em giống như thần tiên trên trời, em cứ giải thích đại là được, chị tin em có thể hoàn thành việc này.
Tống Giai Linh biểu hiện sự tự tin, mỉm cười nói.
Lưu Dương cũng hề không ngờ, việc cứu sống Tống Giai Linh lại khiến Lý Minh Huân cảm kích mình như thế, ngẫm lại hắn thấy cũng phải , gật đầu nói:
- Vậy được rồi, chị hiểu hết khẩu quyết trúc cơ chưa? Chị đọc lại một lần xem thử.
- Đương nhiên.
Rất nhanh, Tống Giai Linh đem khẩu quyệt đọc lại một lần, hơn nữa còn nói hết kinh mạch huyệt đạo mà Lưu Dương đã nói, giọng nói của nàng như tiếng ngọc phỉ thúy nghe rất êm dịu, đương nhiên, nàng kể lại mọi thứ rất lưu loát không phạm chút sai lầm, Lưu Dương lúc này mới yên tâm , nhưng việc dùng châm cứu để kích phát bước đầu vẫn có chỗ đáng lo, vạn lần phải cẩn thận.
- Tốt lắm, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu, chị ngồi khoanh chân trên giường, trong lòng mặc niệm khẩu quyết, sau đó kích phát dược lực trong cơ thể, như thế có thể tiếp tục quá trình trúc cơ, em sẽ hộ pháp giúp chị.
Lưu Dương nói.
"Ok."
Tống Giai Linh nói xong liền khoanh chân ngồi trên giường, Lưu Dương đã miêu tả cho nàng một vài tư thế tu luyên, đang muốn vận công, lúc này Lưu Dương đột nhiên nói:
- Từ từ đã.
Tống Giai Linh không hiểu tại sao Lưu Dương lại nói như thế, nhìn hắn có chút ngu ngơ, thì ra lúc nàng chuẩn bị vận công Lưu Dương đột nhiên nhớ tới tình trạng thiên địa linh khí ở bệnh viện, thiên địa linh khí ở đó đạt đến độ bảo hòa, còn trong khu dân cư thì thấp hơn, bất quá làm sao để tăng cường độ thiên địa linh khí thì Lưu Dương đột nhiên nghĩ đến tụ linh trận khi luyện đan, không biết làm như thế có tốt hơn chút nào hay không.
- Giai Linh, trong nhà chị có miếng ngọc nào để không không?
- Ngọc? chắc là có, để chị hỏi mẹ, mấy nhôm trước chị có thấy vài miếng, không biết bây giờ còn không.
Tống Giai Linh nghĩ nghĩ, sau đó nói.
- Không cần tốt lắm đâu.
Lưu Dương chỉ bầy tụ linh trận mà thôi, hắn không muốn dùng ngọc quá tốt vì quá lãng phí, hắn chỉ hận bản thân sao không chủ bị trước đêm tới.
- Chắc không phải là ngọc tốt đâu, thứ đó chỉ dùng để chặn giấy tờ, hình như nó được đặt trong kho đồ, để chị bảo mẹ lấy đưa em.
Biết không phải là đồ tốt, Lưu Dương yên tâm , thấy Tống Giai Linh muốn gọi Lý Minh Huân, hắn vội vàng ngăn nàng lại, nói:
- Để em đi lấy.
- Vậy được rồi, nhanh lên một chút.
Tống Giai Linh nói, trong giọng nói mang theo ý không nữa rời xa.
Lưu Dương lại không chú ý tới điểm này, hắn đi xuống lầu tìm Lý Minh Huân, vừa vặn Lý Minh Huân từ phòng bếp đi ra, thấy Lưu Dương vội vàng nói:
- Tiểu Dương, đói bụng à, có cơm rồi đấy.
- Không, cô Lý từ từ đã, cháu nghe Giai Linh nói trong nhà còn mấy khối ngọc, không biết chúng được để ở nơi nào.
- Ngọc? hình như cô cất trong kho hàng trên lầu, cô dẫn cháu đi lấy.
Lý Minh Huân nói xong, lau hai tay vào tạp dề, sau đó dẫn Lưu Dương lên lầu .
Miếng ngọc rất nhanh được lấy ra. Quả nhiên không không phải thuộc loại tốt, nhưng tính chất không kém hơn nữa kích thước không nhỏ, Lưu Dương chọn khối nhỏ nhất mà đã cực lớn rồi, không biết khối ngọc lớn thế này dùng đè giấy tờ gì thế nhỉ?
Tống Giai Linh thấy Lưu Dương cầm một khối ngọc vào đi, vội vàng nói:
- Đúng vậy. Chính là nó, Tiểu Dương, em lấy nó làm gì.
- Bầy một tụ linh trận.
Lưu Dương vội vàng xử lý khối ngọc, hắn không ngẩng đầu lên, đang nhìn khối ngọc trong lòng thiết kế lại hình dạng một chút. Có thể cắt nó ra chia thành vài khối có dạng bàn tay.
Chia xong, Lưu Dương vận khí tụ chưởng thành đạo, xoay qua xoay lại chi mấy khối ngọc thành mười mấy miếng ngọc bội lớn nhỏ khác nhau, Tống Giai Linh vốn tò mò nhìn Lưu Dương làm việc, nhưng biểu hiện của hắn đã là nàng chấn động, trời ạ, đây là võ công sao? So với thứ được miêu tả trong TV và tiểu thuyết còn lợi hại hơn nhiều.
Lưu Dương nhất tâm kiến tạo tụ linh trận, không có hề chú ý tới ánh mắt kích động của Giai Linh, chia nhỏ ngọc xong. Lưu Dương trực tiếp lấy ngón tay khắc trận đồ của tụ linh trận, thứ này hắn đã khắc quá nhiều nên cực kỳ qun tay, chỉ vài giây là xong, làm xong hắn đứng dậy nhìn thấy Giai Linh đang há mồm trợn mắt nhìn hắn, không biết tâm hồn cô nàng đang ngao du nơi nao.
Hắn không biết sao thành ra thế này, quay người lại soi gương thấy trên mặt không dính gì lạ, liền quơ quơ tay trước mặt Tống Giai Linh, hỏi:
- Chị Giai Linh, chị bị gì vậy, sao lại ra vẻ giật mình thế?
- Em….em…em dùng tay cắt ngọc?
Tống Giai Linh cực kỳ khiếp sợ, đến nói chuyện cũng có chút lắp bắp.
- Đúng vậy, trong này không có dụng cụ, em đành dùng tay, đây cũng là một tiện ích của võ công, không phải chị bảo em biểu diễn võ công hay sao!? Giờ đã được thấy rồi đấy thôi.
Lúc này Lưu Dương mới hiểu được, thì ra Tống Giai Linh bị thực lực của hắn hù cho chết khiếp, gặp chuyện này hắn vừa cao hứng vừa buồn cười, hắn cứ nghĩ là Tống Giai Linh đã hiểu rõ uy lực của võ công, nhưng bây giờ xem ra nàng vẫn chưa rõ ràng lắm.
Tuy Tống Giai Linh đẫ sớm có chuẩn bị, đã cố gắng đánh giá cao về võ công, nhưng khi nhìn thấy tận mắt thì quả là…. ngọc thạch khá cứng rắn, đập vỡ thì dễ, nhưng là chia muốn cắt nhỏ ra mà không có dụng cụ chuyên dụng là không thể, nhưng Lưu Dương lại có thể lấy tay cắt nó ra thì đây thuộc khái niệm gì, trình độ gì, không biết trong tương lai bản thân có thể đạt đến đẳng cấp này không.
- Chị Giai Linh mọi chuyện xong rồi, có thể bắt đầu luyện công.
Lưu Dương nói. Khoảnh khắc Tống Giai Linh ngẩn người hắn đã bố trí xong tụ linh trận, vừa mới bố trí xong đã xuất hiện hiệu quả , thiên địa link khí khổng lồ bắt đầu tụ tập về tụ linh trận, hơn nữa càng lúc càng dầy.
- Ờ ờ.
Tống Giai Linh gật đầu, hơn nữa nhanh chóng khoanh chân ngồi lại, Lưu Dương đã bố trí tụ linh trận quanh người nàng, còn vị trí của nàng là chính giữ tụ linh trận, để đề phòng cô nàng xuất hiện sai lầm, Lưu Dương duỗi tay, đưa một cỗ chân khí nho nhỏ vào cơ thể nàng, theo dõi tình hình kinh mạch trong cơ thể Tống Giai Linh.
Cỗ chân khí này của Lưu Dương cực kỳ bí ấn, cho dù là vài cao thủ cũng chưa chắc phát hiện ra, huống chi Tống Giai Linh còn chưa nhập môn, nàng không biết tại sao Lưu Dương lại đụng vào mình, nhưng không để ý nhiều bắt đầu khoanh tay lại, dựa theo tâm pháp của Lăng ba thần công kích phát dược tính của trúc cơ đan.
Dược tính trúc cơ đan được kích phát lúc trước chỉ có 1/10, lần này tiếp tục được kích phát hơn nữa xong quanh còn có tụ linh trận, lập tức sinh ra một lực hấp dẫn rất lớn, vốn thiên địa linh khí đang tụ tập dầy đặc trong trận lại bắt đầu vận chuyển.
Mà bên ngoài tụ linh trận cũng bắt đầu vận chuyển, đại lượng thiên địa linh khí bị hấp thu vào trong trậng, từ trận tiến vào cơ thể Tống Giai Linh, từng chút từng chút một được chuyển hoán thành thủy chân khí của nàng, mà thủy nguyên lực vốn có trong cơ thể nàng cũng bắt đầu vận chuyển, cùng nhịp điệu với trúc cơ đan chuyển hóa thủy nguyên lực, từ từ tiến hành quá trình trúc cơ, lúc này quá trình trúc cơ mới chính thức được bắt đầu.
Quá trình vừa rồi nói chậm kỳ nhưng thật rất nhanh, tại dưới tác dụng thúc đẩy chủ động của Trúc Cơ đan đối với việc chuyển đổi thiên địa linh khí là cực kỳ mau lẹ, hơn nữa sau khi chuyển đổi thủy thuộc tính nguyên lực cộng thêm nguyên lực ban đầu cộng gộp, bắt đầu nhanh chóng vận động, tại trong cơ thể Tống Giai Linh hình thành một chu kỳ đầy đủ, chu kỳ này được sự bảo vệ của trúc cơ đan mà tiến hành.
Chu kỳ này vận hành có vẻ chậm hơn, đương nhiên chậm là chỉ so với tốc độ khi thường, bởi vì đây là một cơ hội để đả thông kim mạch, đương nhiên , không phải là đả thông toàn bộ, vì đây là một đặc điểm của quá trình trúc cơ: từ từ chuyển hoán, từ từ thôi động đả thông kinh mạch, quán thông với thiên địa linh khí, dùng nó bổ sung cho nguyên khí trong cơ thể.
- Ba chị Giai Linh đâu rồi?
Lúc trước hắn có nghe Lý Minh Huân nói qua về phụ thân của Giai Linh, bất quá sau khi đi vào nhà thì không thấy ông ấy đâu, ngay cả hình hay đồ dùng của nam giới cũng không có, liền hỏi .
Giai Linh nghe người khác nhắc đến cha mình sắc mặt đột nhiên trầm xuống, không thèm nói nhiều , còn Lý Minh Huân đứng cạnh nhanh nói tiếp vào:
- Tiểu Dương, ba Giai Linh không ở chỗ này.
"Được rồi mẹ, không nói nữa , Tiểu Dương, chúng ta đi vào thôi."
Hiển nhiên Tống Giai Linh rất bất mãn với ba của mình, liền cắt đứt lời nói của Lý Minh Huân, Lý Minh Huân nhìn Lưu Dương với ánh mắt xin lỗi, lắc đầu. Lưu Dương biết bên trong nhất định có ẩn tình, người có thể mua được căn nhà này không nhiều lắm, nhưng mua xong lại không đến ở với vợ và con gái thì chắc chắn có chuyện, bất quá tò mò việc riêng người khác không phải là tính cách của Lưu Dương, nên hắn không hỏi nhiều, bất kể thế nào việc quan trong bây giờ là phải giải trừ mối họa ngầm cho Tống Giai Linh.
Lý Minh Huân đặt Tống Giai Linh ngồi xuống, sau đó quay lại đi xuống lầu , khi bà đi ngang qua Lưu Dương, thấp giọng nói:
- Giúp cô chăm sóc con bé.
Lưu Dương gật đầu, lúc này Lý Minh Huân xoay người đi xuống. Tống Giai Linh đã không còn chuyện gì , cho nên bà muốn vào bếp, vừa rồi chỉ lo thủ tục xuất viện cơm trưa đem theo còn chưa ăn nên xoay người đi xuống lầu mua chút thức ăn.
- Vào phòng chị tham quan không?
Tống Giai Linh vào đến nhà, hiển nhiên đã cho qua mất chuyện mất hứng vừa rồi, ở nhà thoải mái hơn rất nhiều, nàng cao hứng tự mình đi vài bước cũng chỉ được vài bước mà thôi.
- Ok.
Lưu Dương nhận được lời mới đi vào khuê phòng của Tống Giai Linh, cũng cực kỳ cao hứng, đi theo Tống Giai Linh vào bên trong đi, căn hộ chồng này bên trong có 2 gian phòng, một là kho chứa đồ, mà còn gian khác chính là khuê phòng của Tống Giai Linh.
Căn phòng này tràn ngập nữ tính, tất cả được trang trí màu xanh, còn có một mùi hương thoang thoảng toát ra. Tất cả đồ vật trong phòng được bầy biện rất chỉnh tề, cạnh đó còn có một giá sách để rất nhiều sách, trên chiếc giường ấm áp còn có vài con thú nhồi bông khá lớn, xem ra thú nhồi bông đối với những cô gái là không thể thiếu.
Bất kể thế nào Tống Giai Linh cũng là cong gái, thích những thứ này thì rất bình thường, không giống như căn phòng của Hoàng Nhã Lỵ, tràn ngập mùi của con trai, nếu không phải Hoàng Nhã Lỵ lớn lên xinh đẹp, thì cô bé quả thật rất giống với con trai , trong phòng cô bé ấy không có bất kỳ một con thú nhồi bông nào, quá hơn nữa đồ chơi của cô bé chủ yếu là xe cộ súng đạn, những thứ mà bọn con trai mới thích.
Tống Giai Linh chậm rãi ngồi xuống giường. Sau đó nói:
- Tiểu Dương, em cũng ngồi xuống đi.
Nói xong nàng ôm lấy một con thú nhồi bông, nhẹ nhàng tựa vào thành giường, có vẻ việc đi lại lúc nãy đã khiến nàng khá mệt, nên bộ dạng của nàng lúc này có chút lười biếng.
Ngoại lực dù sao cũng chỉ là ngoại lực, không thể trái với vài quy luật tự nhiền, tuy năng lực khôi phục của thủy thuộc tính rất mạnh, hấp thu thiên địa linh khí cũng khá nhiều, nhưng bọn chúng chữa trị từ ngọn chữa xuống. Nếu muốn không phục hoàn toàn thì cần phải có thời gian.
Ngồi chiếc ghế đáng yêu cạnh giường, Lưu Dương dò xét qua bốn phía, hắn không nhớ đã đọc trong một cuốn sách nào có nói, người trang trí căn phòng màu xanh thì tính cách lãng mạn, ngẫm lại quả thật như vậy, rất hợp với tính cách Tống Giai Linh, nếu căn phòng của Hoàng Nhã Lỵ so với chỗ này thì quả là kém quá xa, phỏng chừng bất cứ ai đi vào phòng con bé mà không biết trước thì cứ tưởng là đi phòng con trai, may là lúc này có Lữu Thiện Á đến giúp dọn dẹp bớt mọi thứ, nếu không căn phòng đó còn hỗn loạn hơn phòng Lưu Dương.
Tống Giai Linh thấy Lưu Dương ngồi xuống, cảm kích nói:
- "Lúc này đây thật sự phải cám ơn em, em đã cứu chị hơn nữa còn truyền thụ võ công cho chị, vậy chắc võ công của em đã cao lắm phải không? Võ công có thật sự lợi hại giống như được miêu tả trong các tiểu thuyết không?
- Đừng nói như vậy đây là chuyện em nên làm, đương nhiên, võ công chân chính lợi hại hơn trong tiểu thuyết rất nhiều, chờ chị học xong là hiểu được, chị Giai Linh chúng ta không kéo dài thời gian nữa, bắt đầu được chưa?
Trong lòng Lưu Dương chỉ nghĩ đến việc giúp Giai Linh giải trừ tai họa ngầm, tuy hiện giờ trúc cơ đan trong cơ thể Giai Linh đang được thuật châm cứu phong ấn, nhưng hắn lo uy lực của viên trúc cơ đan nhất phẩm kia quá cường đại.
- Bắt đầu?
Lúc Lưu Dương vừa nói nàng không biết bắt đầu cái gì hay….nhưng nghĩ một chút rất nhanh nàng hiểu được , nguyên lai là bắt đầu trúc cơ, liền cười nói:
- Ý của em là cái kia à, vậy cũng được, làm luôn ở chỗ này sao?
- Ở chỗ này không phải là càng an toàn hơn sao? Bất quá em không biết sau này phải giải thích cho mẹ chị như thế nào, mà thôi những cái đó chỉ là chuyện nhỏ, bây giờ chúng ta bắt đầu luôn đi, đem tai hoạ ngầm trong cơ thể chị giải trừ là chuyện lớn nhất bây giờ.
- Còn phải giải thích chuyện gì nữa?
Tống Giai Linh không rõ tại sao Lưu Dương lại muốn giải thích chuyện gì đó với mẹ mình, hỏi.
- Đương nhiên là phải giải thích , quá trình trúc cơ của chị không 3 thì 4 ngày mới chấm dứt, dưới tình huống như vậy thì mẹ chị chắc chắn sẽ rất lo lắng.
- Không sao đâu, chị thấy mẹ rất tin tưởng em, có lẽ là do y thuật thần kỳ của em, sáng qua lúc chị vừa tỉnh lại bà đã khen em hết lời, quả thực sùng bái em giống như thần tiên trên trời, em cứ giải thích đại là được, chị tin em có thể hoàn thành việc này.
Tống Giai Linh biểu hiện sự tự tin, mỉm cười nói.
Lưu Dương cũng hề không ngờ, việc cứu sống Tống Giai Linh lại khiến Lý Minh Huân cảm kích mình như thế, ngẫm lại hắn thấy cũng phải , gật đầu nói:
- Vậy được rồi, chị hiểu hết khẩu quyết trúc cơ chưa? Chị đọc lại một lần xem thử.
- Đương nhiên.
Rất nhanh, Tống Giai Linh đem khẩu quyệt đọc lại một lần, hơn nữa còn nói hết kinh mạch huyệt đạo mà Lưu Dương đã nói, giọng nói của nàng như tiếng ngọc phỉ thúy nghe rất êm dịu, đương nhiên, nàng kể lại mọi thứ rất lưu loát không phạm chút sai lầm, Lưu Dương lúc này mới yên tâm , nhưng việc dùng châm cứu để kích phát bước đầu vẫn có chỗ đáng lo, vạn lần phải cẩn thận.
- Tốt lắm, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu, chị ngồi khoanh chân trên giường, trong lòng mặc niệm khẩu quyết, sau đó kích phát dược lực trong cơ thể, như thế có thể tiếp tục quá trình trúc cơ, em sẽ hộ pháp giúp chị.
Lưu Dương nói.
"Ok."
Tống Giai Linh nói xong liền khoanh chân ngồi trên giường, Lưu Dương đã miêu tả cho nàng một vài tư thế tu luyên, đang muốn vận công, lúc này Lưu Dương đột nhiên nói:
- Từ từ đã.
Tống Giai Linh không hiểu tại sao Lưu Dương lại nói như thế, nhìn hắn có chút ngu ngơ, thì ra lúc nàng chuẩn bị vận công Lưu Dương đột nhiên nhớ tới tình trạng thiên địa linh khí ở bệnh viện, thiên địa linh khí ở đó đạt đến độ bảo hòa, còn trong khu dân cư thì thấp hơn, bất quá làm sao để tăng cường độ thiên địa linh khí thì Lưu Dương đột nhiên nghĩ đến tụ linh trận khi luyện đan, không biết làm như thế có tốt hơn chút nào hay không.
- Giai Linh, trong nhà chị có miếng ngọc nào để không không?
- Ngọc? chắc là có, để chị hỏi mẹ, mấy nhôm trước chị có thấy vài miếng, không biết bây giờ còn không.
Tống Giai Linh nghĩ nghĩ, sau đó nói.
- Không cần tốt lắm đâu.
Lưu Dương chỉ bầy tụ linh trận mà thôi, hắn không muốn dùng ngọc quá tốt vì quá lãng phí, hắn chỉ hận bản thân sao không chủ bị trước đêm tới.
- Chắc không phải là ngọc tốt đâu, thứ đó chỉ dùng để chặn giấy tờ, hình như nó được đặt trong kho đồ, để chị bảo mẹ lấy đưa em.
Biết không phải là đồ tốt, Lưu Dương yên tâm , thấy Tống Giai Linh muốn gọi Lý Minh Huân, hắn vội vàng ngăn nàng lại, nói:
- Để em đi lấy.
- Vậy được rồi, nhanh lên một chút.
Tống Giai Linh nói, trong giọng nói mang theo ý không nữa rời xa.
Lưu Dương lại không chú ý tới điểm này, hắn đi xuống lầu tìm Lý Minh Huân, vừa vặn Lý Minh Huân từ phòng bếp đi ra, thấy Lưu Dương vội vàng nói:
- Tiểu Dương, đói bụng à, có cơm rồi đấy.
- Không, cô Lý từ từ đã, cháu nghe Giai Linh nói trong nhà còn mấy khối ngọc, không biết chúng được để ở nơi nào.
- Ngọc? hình như cô cất trong kho hàng trên lầu, cô dẫn cháu đi lấy.
Lý Minh Huân nói xong, lau hai tay vào tạp dề, sau đó dẫn Lưu Dương lên lầu .
Miếng ngọc rất nhanh được lấy ra. Quả nhiên không không phải thuộc loại tốt, nhưng tính chất không kém hơn nữa kích thước không nhỏ, Lưu Dương chọn khối nhỏ nhất mà đã cực lớn rồi, không biết khối ngọc lớn thế này dùng đè giấy tờ gì thế nhỉ?
Tống Giai Linh thấy Lưu Dương cầm một khối ngọc vào đi, vội vàng nói:
- Đúng vậy. Chính là nó, Tiểu Dương, em lấy nó làm gì.
- Bầy một tụ linh trận.
Lưu Dương vội vàng xử lý khối ngọc, hắn không ngẩng đầu lên, đang nhìn khối ngọc trong lòng thiết kế lại hình dạng một chút. Có thể cắt nó ra chia thành vài khối có dạng bàn tay.
Chia xong, Lưu Dương vận khí tụ chưởng thành đạo, xoay qua xoay lại chi mấy khối ngọc thành mười mấy miếng ngọc bội lớn nhỏ khác nhau, Tống Giai Linh vốn tò mò nhìn Lưu Dương làm việc, nhưng biểu hiện của hắn đã là nàng chấn động, trời ạ, đây là võ công sao? So với thứ được miêu tả trong TV và tiểu thuyết còn lợi hại hơn nhiều.
Lưu Dương nhất tâm kiến tạo tụ linh trận, không có hề chú ý tới ánh mắt kích động của Giai Linh, chia nhỏ ngọc xong. Lưu Dương trực tiếp lấy ngón tay khắc trận đồ của tụ linh trận, thứ này hắn đã khắc quá nhiều nên cực kỳ qun tay, chỉ vài giây là xong, làm xong hắn đứng dậy nhìn thấy Giai Linh đang há mồm trợn mắt nhìn hắn, không biết tâm hồn cô nàng đang ngao du nơi nao.
Hắn không biết sao thành ra thế này, quay người lại soi gương thấy trên mặt không dính gì lạ, liền quơ quơ tay trước mặt Tống Giai Linh, hỏi:
- Chị Giai Linh, chị bị gì vậy, sao lại ra vẻ giật mình thế?
- Em….em…em dùng tay cắt ngọc?
Tống Giai Linh cực kỳ khiếp sợ, đến nói chuyện cũng có chút lắp bắp.
- Đúng vậy, trong này không có dụng cụ, em đành dùng tay, đây cũng là một tiện ích của võ công, không phải chị bảo em biểu diễn võ công hay sao!? Giờ đã được thấy rồi đấy thôi.
Lúc này Lưu Dương mới hiểu được, thì ra Tống Giai Linh bị thực lực của hắn hù cho chết khiếp, gặp chuyện này hắn vừa cao hứng vừa buồn cười, hắn cứ nghĩ là Tống Giai Linh đã hiểu rõ uy lực của võ công, nhưng bây giờ xem ra nàng vẫn chưa rõ ràng lắm.
Tuy Tống Giai Linh đẫ sớm có chuẩn bị, đã cố gắng đánh giá cao về võ công, nhưng khi nhìn thấy tận mắt thì quả là…. ngọc thạch khá cứng rắn, đập vỡ thì dễ, nhưng là chia muốn cắt nhỏ ra mà không có dụng cụ chuyên dụng là không thể, nhưng Lưu Dương lại có thể lấy tay cắt nó ra thì đây thuộc khái niệm gì, trình độ gì, không biết trong tương lai bản thân có thể đạt đến đẳng cấp này không.
- Chị Giai Linh mọi chuyện xong rồi, có thể bắt đầu luyện công.
Lưu Dương nói. Khoảnh khắc Tống Giai Linh ngẩn người hắn đã bố trí xong tụ linh trận, vừa mới bố trí xong đã xuất hiện hiệu quả , thiên địa link khí khổng lồ bắt đầu tụ tập về tụ linh trận, hơn nữa càng lúc càng dầy.
- Ờ ờ.
Tống Giai Linh gật đầu, hơn nữa nhanh chóng khoanh chân ngồi lại, Lưu Dương đã bố trí tụ linh trận quanh người nàng, còn vị trí của nàng là chính giữ tụ linh trận, để đề phòng cô nàng xuất hiện sai lầm, Lưu Dương duỗi tay, đưa một cỗ chân khí nho nhỏ vào cơ thể nàng, theo dõi tình hình kinh mạch trong cơ thể Tống Giai Linh.
Cỗ chân khí này của Lưu Dương cực kỳ bí ấn, cho dù là vài cao thủ cũng chưa chắc phát hiện ra, huống chi Tống Giai Linh còn chưa nhập môn, nàng không biết tại sao Lưu Dương lại đụng vào mình, nhưng không để ý nhiều bắt đầu khoanh tay lại, dựa theo tâm pháp của Lăng ba thần công kích phát dược tính của trúc cơ đan.
Dược tính trúc cơ đan được kích phát lúc trước chỉ có 1/10, lần này tiếp tục được kích phát hơn nữa xong quanh còn có tụ linh trận, lập tức sinh ra một lực hấp dẫn rất lớn, vốn thiên địa linh khí đang tụ tập dầy đặc trong trận lại bắt đầu vận chuyển.
Mà bên ngoài tụ linh trận cũng bắt đầu vận chuyển, đại lượng thiên địa linh khí bị hấp thu vào trong trậng, từ trận tiến vào cơ thể Tống Giai Linh, từng chút từng chút một được chuyển hoán thành thủy chân khí của nàng, mà thủy nguyên lực vốn có trong cơ thể nàng cũng bắt đầu vận chuyển, cùng nhịp điệu với trúc cơ đan chuyển hóa thủy nguyên lực, từ từ tiến hành quá trình trúc cơ, lúc này quá trình trúc cơ mới chính thức được bắt đầu.
Quá trình vừa rồi nói chậm kỳ nhưng thật rất nhanh, tại dưới tác dụng thúc đẩy chủ động của Trúc Cơ đan đối với việc chuyển đổi thiên địa linh khí là cực kỳ mau lẹ, hơn nữa sau khi chuyển đổi thủy thuộc tính nguyên lực cộng thêm nguyên lực ban đầu cộng gộp, bắt đầu nhanh chóng vận động, tại trong cơ thể Tống Giai Linh hình thành một chu kỳ đầy đủ, chu kỳ này được sự bảo vệ của trúc cơ đan mà tiến hành.
Chu kỳ này vận hành có vẻ chậm hơn, đương nhiên chậm là chỉ so với tốc độ khi thường, bởi vì đây là một cơ hội để đả thông kim mạch, đương nhiên , không phải là đả thông toàn bộ, vì đây là một đặc điểm của quá trình trúc cơ: từ từ chuyển hoán, từ từ thôi động đả thông kinh mạch, quán thông với thiên địa linh khí, dùng nó bổ sung cho nguyên khí trong cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.