Diễm Phúc

Quyển 2 - Chương 204: Chữa khỏi vết thương cũ.

Thập Niên Tàn Mộng

16/04/2013

Lưu Dương đến nhà, bất luận là cha, mẹ Cố Phán Nhi đều nghênh đón nhiệt liệt, nhiệt nhiệt tình có phần thái quá, món ăn nhẹ, trà ngon được bưng lên liên tục, ngay cả Cố lão ngồi bên cạnh cũng vui mừng hớn hở. Lưu Dương quả thật không quen được với tình huống này, ngượng ngùng đứng ngồi không yên, cho nên hắn muốn bắt tay vào chữa trị ngay.

Lưu Dương lấy một thang thuốc trong bao thuốc ra giao cho Cố Phán Nhi, nói nàng cầm đi sắc thuốc, đương nhiên, bởi vì công hiệu chủ yếu phụ thuộc vào Thanh Dương đan, nên không cần chú ý quá nhiều khi sắc, chỉ cần đun lửa nhỏ khoảng 20’ là được .

Cố Phán Nhi cầm thang thuốc đi, kế tiếp Lưu Dương nhờ mẹ Cố Phán Nhi thì một nơi để hắn tiện châm cứu cho lão gia tử. Nơi đương nhiên là dễ tìm, biệt thự lớn như vậy, tìm bất cứ phòng nào cũng được, bất quá cha mẹ Cố Phán Nhi không biết chọn nơi nào cho tốt, cuối cùng lão gia tử lên tiếng, đi vào thư phòng ông ta là được, không cần chuẩn bị chi nhiều.

Tính cách cương liệt của lão gia tử khiến mọi người không dám phản đối, Lưu Dương cười cười, cầm theo hộp châm đi theo ông lão về phòng. Cách bài trí trong phòng ông lão có thể tưởng tượng được, ông ta là một quân nhân, bố trí trong phòng rất đơn giản, thậm chí có chút đơn sơ, nếu không phải sớm có chuẩn bị, Lưu Dương thậm chí cứ nghĩ là mình đi lạc vào quân doanh nào đó: giường xếp, trang bị hành quân, trên tường còn treo hai khẩu súng lục đời củ, trừ những thứ đó ra là sách, đa số nói về phương pháp tác chiến quân sự, cổ kim đều có.

Cố lão thấy được sự kinh ngạc trong mắt Lưu Dương, cười giải thích:

- Tuy ông đã về hưu, bất quá vài chục năm sống kiếp quân nhân, sớm đã thành thói quen, cứ bày biện vầy cho thấy tiện, thấy thoải mái là được.

Lưu Dương chỉ vào đống sách trên giá nói:

- Đúng vậy, rất tiện, nhưng không ngờ lại có nhiều sách thế này.

- Năm đó đánh giặc chỉ bằng một cổ nhiệt khí thanh niên, sau ngẩm lại thấy chỉ là xúc động nhất thời, theo tuổi tác tăng lên càng thấy kiến thức của mình càng ít.

Cố lão nhìn mấy cuốn sách trên giá trong lòng đầy cảm khái, còn tâm trạng của lão chắc lại bây về những năm tháng chiến tranh khói lửa khi xưa rồi .

Lưu Dương thấy lão gia tử có chút phân thần , vội vàng nói:

- Ông à, ông nằm xuống đi, cháu sẽ bắt đầu hạ châm.

Lão gia tử lập tức đi đến giường nằm xuống, sau đó hỏi:

- Cần ta phối hợp như thế nào, hôm nay ta sẽ nghe cháu chỉ huy toàn bộ? Châm cứu có phải cỡi quần áo ra không?

- Không cần.

Lưu Dương lắc đầu, sau đó mở hộp châm, vì giờ vẫn là ngày nóng nên quần áo mặc trên người không nhiều, hơn nữa nơi Lưu Dương chủ yếu hạ châm chính là những kinh mạch thuộc về tay và chân, châm hắn dùng chính là nội gia châm, bén nhọn nhưng mềm mại, thêm sự khống chế của chân khí thì không có nơi nào là góc khuất.



Tam Dương châm pháp cần sử dụng 12 thanh châm dài ngắn khác nhau, thanh dài nhất là hơn 1 thước dùng để đâm vào huyệt bách hội, làm như vậy đúng là có chút kinh thế hãi tục, nên Lưu Dương không bắt đầu liền, hắn phải đợi Cố Phán Nhi mang thuốc sắc xong tới đây.

Quả nhiên 10 phút sau, Cố Phán Nhi đem chén thuốc sắc xong bưng lên, đặt trên bàn sau đó quay người ra ngoài, Cố Phán Nhi vốn muốn ở lại xem thử, nhưng Lưu Dương lại không đồng ý, không hề dài dòng mời cô nàng đi ra khỏi phòng, hơn nữa còn yêu cầu Cố lão phải nhắm mắt lại.

Tuy mấy yêu cầu này rất kỳ quái nhưng Cố lão gia tử đều đáp ứng tất cả, Lưu Dương dùng khí làm nguội chém thuốc, sau đó cầm tới mời ông lão uống, ông lão ngồi dậy uống hết chén thuốc trong một ngụm, sau đó liền nằm xuống cặp mắt khép chặt lại.

Kế tiếp là bắt đầu hạ châm, 12 thanh châm, tổng cộng cần 12 thủ pháp, hơn nữa cần hắn khống chế Càn Dương khí đưa vào để thúc đẩy dược hiệu. Lần hạ châm này rất khác với các lần trước Lưu Dương đã làm, lúc trước hắn dùng châm cứu để che dấu đi tác dụng thực của chân khí, còn lúc này là thuật châm cứu chân chính kết hợp với chân khí, chúng nó có hiệu quả gì trong lòng Lưu Dương cũng rất mong chờ vào việc này.

Đối với lần đầu châm cứu thật sự này, trong lòng Lưu Dương cũng thấp thỏm không yên, khi hạ châm hắn cẩn thận từng chút một, không cần nhanh chỉ cần chính xác. Dưới sự trợ giúp của lượng chân khí khổng lồ, Lưu Dương hoàn thành việc này rất nhanh, không đến một lúc sau 12 thanh châm đã vào đúng vị trí, rốt cuộc bước đầu tiên cũng hoàn thành .

Dựa theo những thủ pháp khác nhau, 12 thanh kim châm này khi đâm vào huyệt đạo cũng khác hẳn, có 4 thanh châm được đâm vào sâu nhất, còn thanh châm được hạ ở Hổ Khẩu huyệt là cạn nhất, chỉ đi vào vài mm nên cơ bản chỉ đâm vào da. Định vị vị trí các thanh châm xong, hắn bắt đầu khống chế kim châm, từ từ đưa chân khí của bản thân vào, cường độ chân khí đưa vào mỗi thanh châm đều không giống nhau, vì đây là lần đầu châm cứu thật sự, cho nên để đảm bảo an toàn, quá trình quán nhập chân khí vào cơ thể ông lão Lưu Dương cũng bỏ ra nữa tiếng đồng hồ để hoàn thành. Mục đích đưa chân khí vào: thứ nhất hắn muốn dùng càn dương chân khí để sưởi ấm các vết thương đã bị hàn khí xâm nhập lâu ngày, những quan trong hơn là kích phát dược hiệu của Thanh Dương đan, dẫn nó chữa trị các vết thương.

Cả quá trình tiến hành cực kỳ thuận lợi, theo chân khí đưa vào, dược hiệu của Thanh Dương đan hoàn toàn được kích phát ra, hơn nữa được kim châm chỉ dẫn nên có tác dụng ngay lên vết thương. Thanh Dương đan là linh đan hệ mộc, bản thân có tác dụng chữa trị bồi bổ cơ thể, mà càn dương chân khí là khắc tinh trời sinh cũng những loại khí âm hàn, hai thứ kết hợp lại với nhau khiến hiệu quả tốt hơn rất nhiều.

Kim châm của Lưu Dương rất mềm dẻo, dưới sự khống chế của chân khí tiến vào như chẻ tre, Cố lão không cảm giác được chuyện gì, không biết kim châm đã đi vào da thịt hay chưa.

Sau khi dược hiệu của Thanh Dương đan được kích phát, Cố lão có thể cảm giác được một cỗ nhiệt lưu đang di chuyển khắp các bộ phận trong cơ thể, những nơi được nó đi qua cảm thấy rất thoải mái, cuối cùng dòng nước ấm này hướng đến những vết thương cũ tiến tới, lúc đó cảm giác nhức mõi toàn thân đã hoàn toàn biến mất, toàn thân lão chỉ cảm thấy ấm áp thoải mái lạ thường, thậm chí có cảm giác buồn ngủ.

Lưu Dương thông qua chân khí luôn chú ý tình hình trong cơ thể Cố lão, hắn thấy hàn khí trong các vết thương cũ của ông đã bị dương khí bức ra, hơn nữa liên tục bị sự trùng kích của chân khí hệ dương chúng nó đã tiêu thất hoàn toàn, còn những vết thương cũ dưới dược hiệu của Thanh Dương đan từ từ khôi phục lại, tuy rằng rất chậm, nhưng dù sao cũng là khôi phục, dược hiệu của Thanh từ từ bị hấp thu, không xuất hiện bất cứu di chứng nào, đây cũng là chuyện Lưu Dương lo lắng nhất, hắn sợ dược hiệu của Thanh Dương đan khi được kích phát sẽ lớn hơn khã năng hấp thụ của ông lão, nếu như vậy thì chắc chắn xuất hiện vấn đề, có khi còn gây ran guy hiểm.

Hàn khí bên trong các vết thương cũ đã bị đánh tan, cho nên chân khí không còn tác dụng trong cơ thể ông lão nữa, Lưu Dương từ từ rút hết chân khí ra khỏi cơ thể ông lão, mà tiếp theo dược hiệu của Thanh Dương đan đã bị hấp thu toàn bộ, kim châm cũng không còn tác dụng, hắn cận thận rút hết những thanh châm trong người Cố lão ra, việc châm cứu hôm nay cơ bản đã hoàn thành.

Trải qua quảng thời gian châm cứu này, ông lão cảm thấy thoải mái nên đã tiến vào giấc ngủ. Lưu Dương nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc, cầm hộp châm đi xuống dưới lầu, vừa lúc gặp được Cố Phán Nhi đang đứng chờ ngoài cửa.

Từ lúc Lưu Dương bắt đầu hạ châm cho Cố lão, tuy hắn không cho nàng xem, nhưng ông luôn đối tốt với nàng, nàng rất lo lắng, nhưng không thể vào quấy rầy Lưu Dương nên đứng trước cửa chờ, thấy Lưu Dương đi ra vội vàng tiến tới hỏi:

- Lưu Dương, thân thể ông mình sao rồi , sao lại không đi ra chung với bạn, chẳng lẽ là...

Lưu Dương thấy Cố Phán Nhi thiếu chút nữa là khóc lên, đúng là chỉ có khi lo lắng cho ông mới có thể khiến cô gái kiên cường như nàng có bộ dạng này, hắn nhanh lấy ngón trỏ đặt trước miệng, nói nhỏ:

- Mình vừa hạ châm xong, dược hiệu của thuốc cũng phát huy, việc khôi phục khá tốt, giờ ông đang ngủ, cứ để ông ngủ cho tròn giấc đến giữa trưa có thể tỉnh lại, lúc đó thân thể của ông mới thật sự khỏe hẳn.



Lời nói của Lưu Dương làm Cố Phán Nhi lập tức ngậm miệng, bất cứ chuyện nào liên qua đến ông nàng luôn chú ý kỹ càng, cố hết sức bước nhẹ cùng Lưu Dương đi xuống lầu, mãi cho đến phòng khách, Cố Phán Nhi lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, giọng nói to hơn một chút:

- Lưu Dương, ông mình thật sự không còn chuyện gì sao?

Chỉ chữa trị có một lần mà có thể làm lành vết thương trong vài chục năm, điều này dù nghĩ thế này đi nữa cô nàng vẫn không thể tin được.

Lưu Dương gật đầu, tự tin nói:

- Đúng vậy, Cố lão đã không còn chuyện gì, về sau cuối tuần mình sẽ tới châm cứu cho người một lần, hơn nữa dùng thuốc mình mang tới đều đặn đúng giờ, phỏng chừng trong vòng một hai tháng thân thể lão gia tử sẽ không còn gì đáng ngại.

- Nhanh vậy sao?

- Đương nhiên, có mình xuất thủ thêm thuốc đến đương nhiên bệnh phải khỏi.

- Thật tốt quá, Lưu Dương, quả là không biết nên cám ơn bạn như thế nào, cám ơn bạn rất nhiều.

Cố Phán Nhi cảm kích từ đấy lòng nói, Lưu Dương này khi đến lúc nguy hiểm đều xuất hiện cứu chữa ông của mình, lúc này lại chữa khỏi vết thương cũ đã qua vài chục năm, làm nỗi đau đớn trong vài năm qua của ông đã chấm dứt hoàn toàn, nàng quả thật không biết phải cám ơn Lưu Dương thế nào cho phải.

Lưu Dương nhìn bộ dạng hưng phấn của Cố Phán Nhi, chỉ cười cười nói:

- Chuyện nhỏ thôi mà, chúng ta không phải bạn học sao, hơn nữa, chúng ta chẳng những là bạn học cùng lớp, mà còn là bằng hữu, bạn không cần khách khí như thế.

Lúc này mẹ Cố Phán Nhi cũng vừa bước vào phòng khác, thấy Lưu Dương và Cố Phán Nhi đang đứng nói chuyện, cũng quan tâm hỏi:

- Phán nhi, Lưu Dương, tình hình hiện tại của ông ra sao rồi.

- Mẹ cứ yên tâm đi, Lưu Dương châm cứu rất thuận lợi, bây giờ ông đang ngủ, phỏng chừng sau khi tỉnh dậy sẽ khởi sắc hơn rất nhiều.

- Đang ngủ, vậy cứ để ông ngủ đi, chỉ sợ đã lâu rồi ông không được ngủ ngon thế này.

Nét mặt của mẹ Cố Phán Nhi giản ra. Chuyện thân thể của lão gia tử không thoải mái chính là do mẹ của Cố Phán Nhi phát hiện, đó là tình cờ trong một buổi tối bà thấy ông lão nằm trằn trọc không thể ngủ, liền ghi nhớ điều này, sau đó quan sát cẩn thận, mới suy đoán ra tình trạng thân thể của ông, hiện tại cuối cùng ông có thể ngủ lại một giấc ngon lành, chuyện này được nhiên là tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook